Quan Môn

Chương 1020: Thủy thổ bất phục

Thao Lang

31/01/2015

Hùng Thiên Cấu cũng không ở lại thật lâu, dù sao đây là gia yến của lão Diệp gia, bọn họ đa số đều là đại nhân vật có thân phận nhạy cảm nên hắn cáo từ sang phòng bên cạnh uống rượu với nhân viên công tác.

Nam Cung Vân lưu lại, cô ta là người mà Diệp lão gia tử muốn Diệp Khai mang tới, tự nhiên không có khả năng sang bên cạnh.

Trên thực tế, Diệp lão gia tử cũng khá hiếu kỳ với Nam Cung Kinh Hồng, hỏi cô ta mấy câu, Nam Cung Vân cũng theo đó trả lời.

- Nhìn dáng vẻ của cháu hình như có nét lai?

Diệp lão gia tử nhìn khuôn mặt của Nam Cung Vân, tò mò hỏi.

- Bà nội cháu là con lai người Pháp, lúc trước hôn nhân của ông nội và bà bị trong nhà cực lực phản đối, cho nên cháu cũng có một phần tám huyết thống người Pháp.

Nam Cung Vân hồi đáp.

- Trách không được lớn lên xinh đẹp như vậy, là do có cả nét đẹp của Hoa Hạ cùng người phương Tây.....

Diệp lão gia tử gật đầu nói.

Thoạt nhìn, Nam Cung Kinh Hồng cũng từng nổi loạn, nếu không với gia tộc lớn như Nam Cung thế gia, lực ảnh hưởng của tổ tiên cực lớn, nếu như Nam Cung Kinh Hồng bình thường thì cũng không khiến trong nhà phản đối chuyện lấy vợ người phương Tây, càng không khả năng trong tình huống như vậy chấp chưởng Nam Cung.

Nghĩ đến chuyện này, Diệp lão gia tử cũng không khỏi sinh ra vài phần hứng thú với Nam Cung Kinh Hồng, muốn xem vị được xưng là vương giả trong ngành tình báo nửa thế kỷ trước có gì hơn người?

Bất quá, ông cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao Nam Cung lão gia tử sắp đến trăm tuổi, có thể còn sống trở lại nội địa cũng là là đáng quý rồi.

Mọi người cùng một chỗ uống vài chén rượu rồi phân thành nhóm.

Những người trẻ tuổi tụ lại bên chỗ, Diệp Kiến Hoan, mấy phụ nữ thì vừa ăn vừa tán gẫu. Đàn ông trong nhà thì vây quanh Diệp lão gia tử đang nói chuyện.

- gần đây kinh tế tình thế phát triển rất nhanh, nhưng là cũng xuất hiện một ít đáng giá cảnh giác manh mối, cho nên cần triển khai cuộc họp đến thống nhất tư tưởng. Bất quá tổng thể đến xem. Tiếp tục đại lực thôi động kinh tế kiến thiết, vẫn là tương lai một đoạn nối khố trong phòng chủ lưu. Diệp lão gia tử nhìn Diệp Khai liếc, tựu nói với mọi người nói.

Trên thực tế theo chính ở lão Diệp gia chỉ có hai cha con Diệp Tử Bình cùng Diệp Khai, những người khác nếu không ở trong quân đội thì cũng là ở bộ môn trung gian. Về phần nói hai dượng của Diệp Khai thì ở bộ ngoại giao và viện nghiên cứu, bình thường không tham gia hạch tâm.

Chuyện quân đội bình thường không tiện thảo luận nên Diệp lão gia tử nói chủ yếu xoay quanh chuyện chính trị, nhất là phương diện kiến thiết kinh tế.

- Con chỉ ở kinh thành hai ngày. Chuyện bên Minh Châu quá nhiều.

Diệp Tử Bình nói:

- Gần đây đầu tư bên ngoài vào không ít, thành phố Minh Châu phát triển có thể dùng từ tiến triển cực nhanh để hình dung, dưới loại tình huống này, chính quyền phải bảo trì ổn định chính sách, cũng phải có nhận thức rõ về tương lai.

- Không sai, ý nghĩ của lãnh đạo nhất định phải thanh tỉnh.

Diệp lão gia tử nghe xong, nhẹ gật đầu.

Trên thực tế, với tư cách cán bộ lãnh đạo cao cấp, nhất là như Diệp Tử Bình thì vấn đề cân nhắc đã không chỉ có đơn thuần kiến thiết kinh tế mà phải trù tính đến toàn cục, thành phố Minh Châu nên đi theo con đường phát triển nào, cùng toàn bộ quốc gia có thể cân đối phát triển thống nhất cùng một chỗ?

- Tốc độ kinh tế phát triển quá nhanh, rất dễ dàng bùng phát một số mâu thuẫn xã hội…

Diệp Khai bên cạnh chen miệng nói:



- Cho nên, ngoại trừ muốn phát triển mạnh kinh tế, bên chính quyền cũng cần chăm chú cân nhắc bảo đảm công bình xã hội, cùng với vấn đề sinh tồn cho người thu nhập thấp.

Dượng lớn La Hoa của Diệp Khai nói:

- Tình huống trước mắt còn chưa nói đến phương diện này a? Lúc trước, mạch suy nghĩ là đầu tiên để cho một nhóm người giàu lên rồi bắt đầu kéo đại bộ phận người theo sau, nhưng với tình huống bây giờ thì chưa hẳn có được một bộ phận giàu có. Cho nên, cân nhắc những vấn đề này, tựa hồ có chút hơi sớm rồi.

Nhìn hoàn cảnh chung bây giờ, người giàu trong nước không mấy ai đạt tới mức khủng bố, tổng thể mà nói, chênh lệch giàu nghèo trong nước dù nhưng cũng không lớn.

Cho nên dựa theo chính sách trước mắt thì phải để trong nước hình thành một ít xí nghiệp tập đoàn cỡ lớn, đề cao sức cạnh tranh quốc tế, còn có một con đường rất dài phải đi, còn chưa nói gì tới cùng/chung giàu có.

Về phần nói bảo đảm xã hội công bình thì mọi người cũng có chút không cho là đúng, cho rằng Diệp Khai có chút buồn lo vô cớ, vấn đề người phá sản chỉ xuất hiện khi Liêu Đông xảy ra hiện tượng xí nghiệp phán sản hàng loạt, hiện tại trên cơ bản đã khống chế được, cũng không sinh ra ảnh hưởng xã hội nghiêm trọng.

Nhưng Diệp Khai là người có tiên kiến, đương nhiên sẽ không nhìn ngắn như vậy, hắn chỉ rõ:

- Tối đa qua mười năm sau, trong nước tình huống sẽ phát sinh biến hóa khá lớn, chênh lệch giàu nghèo sẽ rất lớn, nếu như không coi trọng điều tiết thì chỉ trong vòng hai mươi năm sau, chênh lệch giàu nghèo sẽ trở nên cực kỳ cách xa, một phát không thể vãn hồi.

- Tại sao?

Có người hoài nghi.

- Về phần….

Diệp Khai rất bình tĩnh gật đầu:

- Thời gian hai mươi năm đủ cho hình thành một giai cấp giàu có, đến lúc đó dù muốn cải biến hiện trạng, cũng không phải dễ dàng.

Mặc dù nói Diệp Khai cũng không được hoàn toàn tán đồng nhưng cũng không ai khinh thị. Dù sao ý nghĩ của Diệp Khai đều rất đột phá, hơn nữa nhiều lần ứng nghiệm, dựa theo phân tích của hắn thì khả năng xuất hiện loại tình huống này rất lớn.

Tình huống hai mươi năm sau như thế nào, đúng là không người nào có thể nói được rõ ràng.

- Cứ làm tốt công tác hiện giờ, không thể chậm trễ.

Diệp lão gia tử khoát tay:

- Ông luôn tin tưởng vững chắc, chỉ cần làm tốt chuyện bây giờ thì không cần lo lắng tương lai sẽ phát sinh vấn đề.

- Theo trên lý luận mà nói thì đúng là như vậy.

Diệp Khai cười cười nói:

- Dù sao cháu cũng không thể xen vào đại thế như vậy, nói cũng vô ích, mọi người uống rượu thôi.

- Bên thành phố Đông Sơn thế nào rồi? Diệp lão gia tử hỏi Diệp Khai.

- Trước mắt coi như là bình thường, cục diện đã mở ra, hiện tại đang trong quá trình phát triển.

Diệp Khai nói qua một lượt các biện pháp quản lý ở thành phố Đông Sơn với các trưởng bối trong nhà.



Nói thí dụ như trồng vùng cây đào mật và đầu tư nhà máy đồ uống, cải tạo nhà máy cơ khí thành phố Đông Sơn, mang lại cơ hội xây đường cao tốc, còn có trùng kiến hạng mục Đông Sơn tự để phát triển du lịch...

Diệp Khai chỉ nói đơn giản về các phương diện nhưng hắn nắm rõ các hạng mục này nên các loại tình huống đều nói rất rõ ràng, mọi người đều thấy hiển hiện tiền cảnh tốt đẹp của thành phố Đông Sơn.

- Xí nghiệp phá sản ở thành phố Đông Sơn nhiều hay không?

Diệp Tử Bình hỏi.

- Không nhiều lắm.

Diệp Khai hồi đáp:

- Thành phố Đông Sơn vốn cũng không nổi danh về công nghiệp, hơn nữa tương đối mà nói là phong bế nên bị ngoại giới trùng kích không lớn. Cái này cho chúng cháu thời gian phát triển nhất định, chỉ cần là điều tiết khống chế thoả đáng, bên đảng và chính quyền quyết tâm thì chuyện cổ phần hóa xí nghiệp sẽ giải quyết ổn thỏa, sẽ không xuất hiện thất nghiệp hàng loạt như Liêu Đông.

- Vậy là tốt rồi, giảm bớt mâu thuẫn xã hội, kinh tế phát triển mới có thể nhanh hơn, bằng không mà nói, hậu viện nhi bất an, trong nội tâm thủy chung không thể định.

Diệp lão gia tử nói.

Đối với phương hướng phát triển thành phố Đông Sơn của Diệp Khai, mọi người vẫn tương đối thoả mãn, nhất là thủ pháp xử lý của Diệp Khai, bọn họ thoạt nhìn cũng rất linh động.

Đổi ai khác làm Chủ tịch thành phố Đông Sơn cũng chưa chắc có thể như Diệp Khai.

- Lực cản cũng có một chút, bất quá đều ứng phó được.

Diệp Khai chỉ nói thành tựu, không giảng khó khăn, hắn đem chuyện của Cù Hữu Nghĩa cùng Chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết nói trước mặt mọi người, sau đó còn nói thêm:

- Tạm thời bọn họ không dám có ý gì nhưng gặp loại chuyện này, cháu vẫn rất phản cảm với cán bộ đè lên pháp luật.

- Hắc.

Lê thúc nghe xong, lập tức cười lạnh một tiếng.

Hắn không phải người theo chính trị, tự nhiên bất tiện lên tiếng, nhưng với tư cách ở trong giới tình báo, Lê Thiên Chính có thể nhìn rõ ràng thủ đoạn trong đó, cũng có chút xem thường Long Chính Tiết.

- Tình huống này......

Diệp lão gia tử nghe xong, nói:

- Long Chính Tiết là do đồng chí Giang Thành nâng đỡ, lúc trước ở Tây Nam cũng nổi bật, lại không nghĩ đến đi Hà Đông lại thủy thổ bất phục? Tình huống này ngược lại làm cho người cảm giác có chút ngoài ý muốn rồi.

- Thủy thổ bất phục.

Diệp Khai nghe xong lời này, lập tức cảm thấy rất có chút ý tứ.

Cách nói của Diệp lão gia tử rất hay, Diệp Khai suy nghĩ một chút liền đã minh bạch nội hàm trong đó.

Trước kia lúc ở Tây Nam, vì bên kia tình huống phức tạp nên một số cách làm của Long Chính Tiết, kể cả chuyện gần gũi với Cù Hữu Nghĩa cũng là bắt buộc, nhưng tới Hà Đông mà còn giữ như vậy thì đúng là thiếu cân nhắc.

Nói tóm lại, vấn đề thủy thổ bất phục là ở ngay bản thân Long Chính Tiết. Nếu như hắn không thể rất nhanh điều chỉnh tới, vậy thì Hà Đông cũng có thể coi là bước cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook