Chương 652: Tỉnh lại.
Thao Lang
08/01/2015
Bất luận là vì căn cứ Hoa Đông Thần Vận cũng tốt, hay là tài sản hải ngoại của Diệp Khai cũng thế, những thứ này đều giao cho Chung Ly Dư toàn quyền điều khiển, cho nên cho dù nàng không thể có được danh phận chính thức nhưng không hề nghi ngờ nàng đã trở thành nữ nhân của Diệp Khai, hơn nữa còn được Diệp gia thừa nhận, thậm chí Diệp lão gia tử cùng nhị lão gia tử cũng cho phép việc này.
Đổi một câu nói, Chung Ly Dư là người vợ không thể công khai thân phận của Diệp Khai.
Vào thời điểm này tự nhiên Chung Ly Dư cần canh giữ bên người Diệp Khai, đây là chuyện hợp tình hợp lý.
Chỉ là khi Diệp Khai đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng chợt phát hiện mái tóc nàng có chút khô ráo, rất hiển nhiên khí hậu phương bắc ảnh hưởng, hơn nữa có thể nhìn ra được mấy ngày nay nàng không có tâm tình thu thập bản thân mình, cho nên mới gây nên cảm giác như thế.
Chung Ly Dư đại khái là mệt mỏi, ghé vào bên cạnh hắn ngủ mất rồi.
Ngược lại những thiết bị giám sát lại nổi lên tác dụng, bắt đầu vang lên thanh âm.
Bởi như vậy các nhân viên y tế bên ngoài liền chạy tới.
Bọn họ chứng kiến Diệp Khai như không có chuyện gì đang ngồi trên giường, ngay lập tức cũng không nhịn được hoan hô.
Diệp nhị thiếu có thể tỉnh táo lại, đây chính là thắng lợi lớn nhất, cũng không uổng công bọn họ săn sóc suốt ba ngày, phải biết rằng trong bảy mươi hai giờ qua có bao nhiêu người vì chuyện này mà phát sầu, nếu Diệp Khai một mực ngủ say như thế chỉ sợ rất nhiều người sẽ bị liên lụy đến.
- Cảm ơn trời đất cuối cùng cậu đã tỉnh lại.
Bác sĩ phụ trách chữa bệnh cho Diệp Khai cuối cùng thở phào một hơi, không tự chủ được làm dấu thánh sau đó miệng còn niệm a di đà phật, thật không biết đây là thói quen ở đâu, tóm lại tâm tình của hắn đang phi thường kích động.
- Tôi ngủ đã bao lâu?
Diệp Khai rất quan tâm vấn đề này.
Hắn đã xem nhiều phim truyền hình, trong phim nhân vật chính sau khi bị thương luôn hôn mê suốt nửa năm một năm, sau đó được người nhà kêu gọi hay bạn gái tỉ mỉ chiếu cố mới chịu tỉnh lại.
Hắn thật lo lắng mình cũng bị tình trạng như vậy, bỗng nhiên bị hôn mê suốt mấy tháng, nói như thế phiền toái sẽ thật lớn.
Không nói tới công tác của hắn ở Long Thành bị ảnh hưởng nghiêm trong, có thể nói là sắp thành lại bại, còn tạo thành phiền toái trong nhà, như vậy thật làm người đau đầu.
- Diệp bí thư, cậu rất may mắn, chỉ hôn mê ba ngày mà thôi.
Bác sĩ phi thường cao hứng đáp, sau đó lại bắt đầu phân phó hắn:
- Diệp bí thư nằm xuống trước đi, chúng tôi còn cần kiểm tra toàn diện cho cậu một chút xem còn có vấn đề nào nữa không.
- Tôi không sao đâu.
Diệp Khai phất phất tay nói.
Nhắc tới thật kỳ quái, theo đạo lý cho dù là người khỏe mạnh mà nằm ngủ suốt ba ngày cũng không khả năng thoáng chốc đã có thể ngồi dậy hoặc đứng lên nhẹ nhàng như thế, nhưng Diệp Khai cảm thấy trạng thái của mình rất tốt, thậm chí còn có loại cảm giác khỏe mạnh hơn bình thường, thân nhẹ như yến, tinh thần no đủ.
Ba ngày thời gian tựa hồ không phải bị chịu tội mà là nghỉ ngơi dưỡng sức.
- Diệp Khai? Diệp Khai anh đã tỉnh?
Chung Ly Dư rốt cục bị tiếng ồn ào trong phòng đánh thức, nàng vui mừng nhìn sắc mặt dù có chút tái nhợt nhưng tinh thần lại thật no đủ của Diệp Khai, trong lòng vui mừng không cách nào ức chế, không khỏi nhào tới ôm chầm lên Diệp Khai.
- Ah, anh còn đang truyền dịch…
Chung Ly Dư vừa ôm Diệp Khai cũng chợt nhớ tới vấn đề này, vội vàng buông hắn ra, cẩn thận hỏi hắn:
- Anh cảm thấy thế nào, thân thể còn chỗ nào không thoải mái nữa không?
Diệp Khai cảm giác mình cũng không có chỗ nào không khỏe, bèn bước xuống giường đi thử hai bước, cảm thấy thật sự bình thường.
- Rất tốt thôi, anh cảm thấy không có vấn đề gì.
Diệp Khai nói ra.
- Cẩn thận, cẩn thận…
Hắn vừa làm như vậy đã đem nhóm bác sĩ y tác làm hoảng sợ.
Diệp nhị thiếu thật vất vả mới tỉnh lại, hiện tại trọng yếu nhất là nghỉ ngơi cùng kiểm tra, như vậy đã đứng lên, vạn nhất lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn như vậy ai gánh chịu nổi trách nhiệm đây này?
- Chung Ly tiểu thư, cô để Diệp bí thư yên tĩnh một chút, hiện tại còn chưa hoàn toàn chứng thực thân thể của cậu ấy như thế nào đâu…
Bác sĩ chủ trị có chút sốt ruột nói.
Chung Ly Dư nhìn gương mặt tươi cười của Diệp Khai, trong mắt lập tức dịu dàng, thanh âm có chút nghẹn ngào nói:
- Nên nghe lời bác sĩ đi, anh không biết suốt ba ngày nay mọi người lo lắng như thế nào, chú Diệp cùng dì Mạnh đều ở lại thủ đô, còn có nhiều người đã biết được tin tức này, đã đều tới thăm anh, Sở đại tiểu thư khóc đến chết đi sống lại, còn có cả vị Mộc chủ tịch chỗ anh làm cũng đã tới, đôi mắt hồng hồng, giống như đã khóc thật lâu…
- Là vậy sao…
Diệp Khai nghe xong cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hắn chỉ đành thành thành thật thật quay về trên giường bệnh, tùy ý cho nhân viên y tế bận rộn làm đủ loại kiểm tra cho hắn, Chung Ly Dư đi theo bên cạnh, vừa nói chuyện với hắn vừa thông báo tin bình an cho mọi người.
Còn chưa qua nửa giờ, mọi người đã tề tụ tại bệnh viện.
Sở Tĩnh Huyên tới nhanh nhất, bởi vì nàng tìm một gian phòng trong bệnh viện cùng ở với Chung Ly Dư, hai người thay phiên chăm sóc Diệp Khai, lúc này nàng đã đi nghỉ ngơi để lại cho Chung Ly Dư chăm sóc, kết quả Diệp Khai đã tỉnh lại.
Sau khi Sở đại tiểu thư chạy tới liền ôm chầm Diệp Khai khóc thật lâu.
Bình thường cũng không có cảm giác vị hôn thê của mình có cảm tính như vậy, hôm nay xem chân tình của nàng, lại nghe nói Sở đại tiểu thư xưa nay chưa từng hầu hạ người mấy ngày qua cực nhọc ngày đêm, không được yên ổn nghỉ ngơi, một mực lo chiếu cố hắn, làm Diệp Khai không khỏi cảm khái vô cùng.
- Em còn tưởng rằng anh sẽ không tỉnh lại, như vậy còn không bằng chết cho xong…
Sở đại tiểu thư khóc đến lê hoa đái vũ, mí mắt sưng phồng, hơn nữa suốt mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, vành mắt đen, nhìn vào càng có vẻ yếu ớt.
- Yên tâm, anh luôn luôn có mạng của nhân vật chính đó thôi, không dễ dàng chết như vậy đâu.
Diệp Khai bị Sở Tĩnh Huyên ôm thật chặt, dùng tay vỗ vỗ sau lưng nàng an ủi:
- Lần này đâu có gì trở ngại, xem như là ngủ một giấc dài mà thôi.
- Còn nói sao, người bình thường mà ai có thể thoáng chút đã ngủ ba ngày đây?
Sở đại tiểu thư biểu lộ vẻ bất mãn:
- Anh không biết mạch đập của anh mỗi phút còn chưa được mười lần, chẳng khác gì là ngủ đông, chúng tôi đều lo lắng gần chết…
- Ngủ đông sao, anh cũng không biết anh có lợi hại như vậy sao?
Diệp Khai cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Trong lòng của hắn đang suy nghĩ chuyện này khả năng có quan hệ tới thể chất đặc thù của chính mình, bằng không mà nói giải thích thật không thông, nhưng thoạt nhìn rất tốt, nếu không như thế hắn cũng không khả năng khôi phục lại nhanh như vậy.
Đổi một câu nói, Chung Ly Dư là người vợ không thể công khai thân phận của Diệp Khai.
Vào thời điểm này tự nhiên Chung Ly Dư cần canh giữ bên người Diệp Khai, đây là chuyện hợp tình hợp lý.
Chỉ là khi Diệp Khai đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng chợt phát hiện mái tóc nàng có chút khô ráo, rất hiển nhiên khí hậu phương bắc ảnh hưởng, hơn nữa có thể nhìn ra được mấy ngày nay nàng không có tâm tình thu thập bản thân mình, cho nên mới gây nên cảm giác như thế.
Chung Ly Dư đại khái là mệt mỏi, ghé vào bên cạnh hắn ngủ mất rồi.
Ngược lại những thiết bị giám sát lại nổi lên tác dụng, bắt đầu vang lên thanh âm.
Bởi như vậy các nhân viên y tế bên ngoài liền chạy tới.
Bọn họ chứng kiến Diệp Khai như không có chuyện gì đang ngồi trên giường, ngay lập tức cũng không nhịn được hoan hô.
Diệp nhị thiếu có thể tỉnh táo lại, đây chính là thắng lợi lớn nhất, cũng không uổng công bọn họ săn sóc suốt ba ngày, phải biết rằng trong bảy mươi hai giờ qua có bao nhiêu người vì chuyện này mà phát sầu, nếu Diệp Khai một mực ngủ say như thế chỉ sợ rất nhiều người sẽ bị liên lụy đến.
- Cảm ơn trời đất cuối cùng cậu đã tỉnh lại.
Bác sĩ phụ trách chữa bệnh cho Diệp Khai cuối cùng thở phào một hơi, không tự chủ được làm dấu thánh sau đó miệng còn niệm a di đà phật, thật không biết đây là thói quen ở đâu, tóm lại tâm tình của hắn đang phi thường kích động.
- Tôi ngủ đã bao lâu?
Diệp Khai rất quan tâm vấn đề này.
Hắn đã xem nhiều phim truyền hình, trong phim nhân vật chính sau khi bị thương luôn hôn mê suốt nửa năm một năm, sau đó được người nhà kêu gọi hay bạn gái tỉ mỉ chiếu cố mới chịu tỉnh lại.
Hắn thật lo lắng mình cũng bị tình trạng như vậy, bỗng nhiên bị hôn mê suốt mấy tháng, nói như thế phiền toái sẽ thật lớn.
Không nói tới công tác của hắn ở Long Thành bị ảnh hưởng nghiêm trong, có thể nói là sắp thành lại bại, còn tạo thành phiền toái trong nhà, như vậy thật làm người đau đầu.
- Diệp bí thư, cậu rất may mắn, chỉ hôn mê ba ngày mà thôi.
Bác sĩ phi thường cao hứng đáp, sau đó lại bắt đầu phân phó hắn:
- Diệp bí thư nằm xuống trước đi, chúng tôi còn cần kiểm tra toàn diện cho cậu một chút xem còn có vấn đề nào nữa không.
- Tôi không sao đâu.
Diệp Khai phất phất tay nói.
Nhắc tới thật kỳ quái, theo đạo lý cho dù là người khỏe mạnh mà nằm ngủ suốt ba ngày cũng không khả năng thoáng chốc đã có thể ngồi dậy hoặc đứng lên nhẹ nhàng như thế, nhưng Diệp Khai cảm thấy trạng thái của mình rất tốt, thậm chí còn có loại cảm giác khỏe mạnh hơn bình thường, thân nhẹ như yến, tinh thần no đủ.
Ba ngày thời gian tựa hồ không phải bị chịu tội mà là nghỉ ngơi dưỡng sức.
- Diệp Khai? Diệp Khai anh đã tỉnh?
Chung Ly Dư rốt cục bị tiếng ồn ào trong phòng đánh thức, nàng vui mừng nhìn sắc mặt dù có chút tái nhợt nhưng tinh thần lại thật no đủ của Diệp Khai, trong lòng vui mừng không cách nào ức chế, không khỏi nhào tới ôm chầm lên Diệp Khai.
- Ah, anh còn đang truyền dịch…
Chung Ly Dư vừa ôm Diệp Khai cũng chợt nhớ tới vấn đề này, vội vàng buông hắn ra, cẩn thận hỏi hắn:
- Anh cảm thấy thế nào, thân thể còn chỗ nào không thoải mái nữa không?
Diệp Khai cảm giác mình cũng không có chỗ nào không khỏe, bèn bước xuống giường đi thử hai bước, cảm thấy thật sự bình thường.
- Rất tốt thôi, anh cảm thấy không có vấn đề gì.
Diệp Khai nói ra.
- Cẩn thận, cẩn thận…
Hắn vừa làm như vậy đã đem nhóm bác sĩ y tác làm hoảng sợ.
Diệp nhị thiếu thật vất vả mới tỉnh lại, hiện tại trọng yếu nhất là nghỉ ngơi cùng kiểm tra, như vậy đã đứng lên, vạn nhất lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn như vậy ai gánh chịu nổi trách nhiệm đây này?
- Chung Ly tiểu thư, cô để Diệp bí thư yên tĩnh một chút, hiện tại còn chưa hoàn toàn chứng thực thân thể của cậu ấy như thế nào đâu…
Bác sĩ chủ trị có chút sốt ruột nói.
Chung Ly Dư nhìn gương mặt tươi cười của Diệp Khai, trong mắt lập tức dịu dàng, thanh âm có chút nghẹn ngào nói:
- Nên nghe lời bác sĩ đi, anh không biết suốt ba ngày nay mọi người lo lắng như thế nào, chú Diệp cùng dì Mạnh đều ở lại thủ đô, còn có nhiều người đã biết được tin tức này, đã đều tới thăm anh, Sở đại tiểu thư khóc đến chết đi sống lại, còn có cả vị Mộc chủ tịch chỗ anh làm cũng đã tới, đôi mắt hồng hồng, giống như đã khóc thật lâu…
- Là vậy sao…
Diệp Khai nghe xong cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hắn chỉ đành thành thành thật thật quay về trên giường bệnh, tùy ý cho nhân viên y tế bận rộn làm đủ loại kiểm tra cho hắn, Chung Ly Dư đi theo bên cạnh, vừa nói chuyện với hắn vừa thông báo tin bình an cho mọi người.
Còn chưa qua nửa giờ, mọi người đã tề tụ tại bệnh viện.
Sở Tĩnh Huyên tới nhanh nhất, bởi vì nàng tìm một gian phòng trong bệnh viện cùng ở với Chung Ly Dư, hai người thay phiên chăm sóc Diệp Khai, lúc này nàng đã đi nghỉ ngơi để lại cho Chung Ly Dư chăm sóc, kết quả Diệp Khai đã tỉnh lại.
Sau khi Sở đại tiểu thư chạy tới liền ôm chầm Diệp Khai khóc thật lâu.
Bình thường cũng không có cảm giác vị hôn thê của mình có cảm tính như vậy, hôm nay xem chân tình của nàng, lại nghe nói Sở đại tiểu thư xưa nay chưa từng hầu hạ người mấy ngày qua cực nhọc ngày đêm, không được yên ổn nghỉ ngơi, một mực lo chiếu cố hắn, làm Diệp Khai không khỏi cảm khái vô cùng.
- Em còn tưởng rằng anh sẽ không tỉnh lại, như vậy còn không bằng chết cho xong…
Sở đại tiểu thư khóc đến lê hoa đái vũ, mí mắt sưng phồng, hơn nữa suốt mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, vành mắt đen, nhìn vào càng có vẻ yếu ớt.
- Yên tâm, anh luôn luôn có mạng của nhân vật chính đó thôi, không dễ dàng chết như vậy đâu.
Diệp Khai bị Sở Tĩnh Huyên ôm thật chặt, dùng tay vỗ vỗ sau lưng nàng an ủi:
- Lần này đâu có gì trở ngại, xem như là ngủ một giấc dài mà thôi.
- Còn nói sao, người bình thường mà ai có thể thoáng chút đã ngủ ba ngày đây?
Sở đại tiểu thư biểu lộ vẻ bất mãn:
- Anh không biết mạch đập của anh mỗi phút còn chưa được mười lần, chẳng khác gì là ngủ đông, chúng tôi đều lo lắng gần chết…
- Ngủ đông sao, anh cũng không biết anh có lợi hại như vậy sao?
Diệp Khai cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Trong lòng của hắn đang suy nghĩ chuyện này khả năng có quan hệ tới thể chất đặc thù của chính mình, bằng không mà nói giải thích thật không thông, nhưng thoạt nhìn rất tốt, nếu không như thế hắn cũng không khả năng khôi phục lại nhanh như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.