Chương 44: Tuyệt đối là thấy việc nghĩa ra tay
Thao Lang
06/02/2014
Diệp Khai đang ngủ say, không đề phòng bị người đụng phải, lập tức tỉnh ngủ, trong lòng cũng hơi tức giận. Hắn mở mắt thấy là viên cảnh sát trước đó đi theo Tạ Quân Ngọc làm công tác ghi chép, đang đứng bên cạnh bàn cầm một cây dùi cui chọc vào người hắn.
- Anh làm cái gì?!
Diệp Khai trừng mắt, cả giận nói.
Nếu như nói có điều gì khiến Diệp Khai khó chịu nhất là bị người quấy nhiễu mộng đẹp.
Đang ngủ ngon lành lại bị đánh thức đột ngột, tâm lý rất dễ bùng nổ. Diệp Khai chính là đang ở trong tình huống này.
Viên cảnh sát kia bị Diệp Khai gầm lên giận dữ cũng giật bắn mình, không ngờ thằng nhãi này lại hung hăng trong cục cảnh sát như vào chỗ không người. Đối phương lại có thể ngang nhiên nằm ngủ trên bàn thẩm vấn, chỉ thiếu nước dãi chảy ra mặt bàn.
- Mày hung hăng cái gì?!
Viên cảnh sát lúc này mới kịp phản ứng, gõ cây dùi cui xuống mặt bàn, lớn tiếng khiển trách:
- Đây là chỗ nào?! Đây là phòng thẩm vấn! Đây là chỗ ngủ sao?! Còn có vấn đề của anh nữa, không khai rõ còn ngủ cái gì?!
- Làm sao, tôi có vấn đề gì?
Diệp Khai cũng cao giọng:
- Các anh toàn là đồ ăn no rỗi việc! Lão tử rõ ràng là thấy việc nghĩa ra tay, các ngươi lại muốn tội phạm trốn thoát, đây là đạo lý gì?!
Kỳ thật đã đến lúc này, trong lòng Diệp Khai cũng hiểu rõ.
Đám cảnh sát này dây dưa với mình chủ yếu vẫn là lần va chạm ở cổng câu lạc bộ Đế Hào. Người bên mình khiến họ xấu mặt, hôm nay khó có được cơ hội nên phải trả thù.
Nhưng bọn họ không nghĩ, lão Diệp gia là để một đám cảnh sát tùy tiện trêu vào sao?
Ngay cả Tạ Quân Ngọc cũng đã trốn sang một bên, lại có kẻ dám nhảy ra, còn muốn ra tay với Diệp Khai, chẳng lẽ không biết sống chết?
Diệp Khai đảo mắt nhìn viên cảnh sát kia, quả nhiên thấy tên này cũng có điểm khí thế, đây xem như bệnh chung của đại bộ phận cảnh sát, tố chất không cao, đầu óc ngu si, thói quen dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Đáng tiếc trong xã hội dân sự, thuần túy sử dụng bạo lực có thể giải quyết vấn đề thật sự không nhiều lắm.
- Rống cái gì? Không thấy chữ ghi trên tường sao?!
Viên cảnh sát gõ cây dùi cui vào mặt bàn hai cái, chỉ vào vách tường đối diện.
Lúc này bóng đèn đã được lắp vào, trong phòng còn có thêm một bóng đèn khác, chiếu sáng vách tường đối diện.
Diệp Khai nhìn lại, không khỏi nở nụ cười, hóa ra là mấy chữ “Thành thật khoan dung, ngoan cố nghiêm trị”.
- Anh cười cái gì? Chính sách của cảnh sát là gì biết không? Là tám chữ này!
Viên cảnh sát hùng hổ:
- Đừng cho là chúng tôi không nắm giữ chứng cứ phạm tội của anh, tuy hai tên kia chính xác là có quan hệ tới vụ án cướp đồ nhưng vấn đề của anh lại càng thêm nghiêm trọng, đâm chết người! Hiện tại toàn bộ cục thành phố cũng biết rồi, lãnh đạo rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, muốn xử lý nghiêm khắc!
- Thì tính sao?
Diệp Khai căn bản không lý đến hắn, khinh thường hỏi ngược lại.
- Biết sắc lệnh nghiêm đả năm 83 không?! Viên cảnh sát hù dọa:
- Có người chỉ cướp năm trăm tệ đã bị đưa ra xử bắn, đừng nói là đâm chết người nghiêm trọng như vậy!
- Anh lừa ai vậy?!
Diệp Khai căn bản không sợ, chuyện này hoàn toàn không thể gộp vào đây.
Sắc lệnh nghiêm đả năm 83 quả thật rất nghiêm khắc, tuy nhiên hoàn cảnh năm đó bắt buộc phải thế.
Lúc ấy vừa chấm dứt cuộc cách mạng văn hóa, một đám nhàn rỗi trong xã hội kéo bè kéo cánh chuyên môn gây sự, khuynh hướng bạo lực vô cùng nghiêm trọng, gây ra một số vụ án lớn nên lãnh đạo bắt buộc phải ra sắc lệnh nghiêm đả, tử hình rất nhiều mới trấn an được xã hội.
Nhưng bây giờ là lúc nào? Nghiêm đả có thể áp dụng một hai trường hợp nhưng cần khống chế mạnh mẽ, nếu không sẽ lập tức sinh loạn.
Hiện giờ cao tầng đang chú trọng pháp trị, dĩ nhiên càng không để cho các cơ cấu quyền lực lấn át chính phủ.
Viên cảnh sát kia quả thật không dám làm gì quá tay với Diệp Khai, ngay cả phó tổng đội trưởng Tạ Quân Ngọc cũng không muốn chọc vào, hắn tính là cái gì? Đơn giản chỉ là muốn đục nước béo cò, nhìn xem phải chăng có thể thành công lừa gạt Diệp Khai theo hướng hắn muốn mà thôi.
Diệp Khai ngồi ở trên mặt bàn, nhắm mắt lại, tùy ý viên cảnh sát kia hùng hổ. Qua một hồi, đợi cho viên cảnh sát quát tháo đến khô khốc mồm miệng, Diệp Khai bỗng nhiên mở mắt, nhìn xoáy vào hắn:
- Lải nhải với tôi cũng vô dụng, Tạ Quân Ngọc còn thông minh hơn các anh nên người ta bây giờ là phó tổng đội trưởng còn các anh chỉ có thể là người chạy việc đấy!
Viên cảnh sát kia nghe xong lập tức lạnh toát. Hắn cẩn thật nghĩ lại, thái độ của Tạ phó tổng đội trưởng quả thực kỳ lạ, với tính cách bình thường của nàng nếu nghi ngờ người nào đã chẳng phải tra hỏi một hồi. Hiện giờ vừa khéo Diệp Khai không chỉ có đâm chết người, trước kia còn dây dưa với cảnh sát nhưng nàng không hề đề cập tới chuyện điều tra, thật sự là kỳ lạ.
Viên cảnh sát kia thầm suy nghĩ một hồi, cảm thấy hôm nay mình hình như hơi liều lĩnh.
- Nhìn thằng nhóc này trấn định như thế, chẳng lẽ thật sự có nhân vật lớn sau lưng? Viên cảnh sát cân nhắc rồi ấm ớ một hai câu, cút thẳng.
Diệp Khai ngủ tiếp, lúc tỉnh dậy thấy trời đã sáng.
Đánh thức Diệp Khai là một vị phó cục trưởng thành phố, thái độ rất khách khí, cực kỳ nhiệt tình.
Đi theo ông ta còn có mấy vị cảnh sát tầm tuổi trung niên, đều là cán bộ cấp Cục, hiển nhiên là lãnh đạo cục công an thành phố. Mọi người đều cùng một thái độ tán đồng với việc làm trước kia của Diệp Khai.
- Thấy việc nghĩa ra tay! Tuyệt đối là thấy việc nghĩa ra tay! Đây là hành động anh hùng đấng để chúng ta học tập! Cục thành phố sẽ tặng bằng khen cho trường học của cậu để khen ngợi học sinh Diệp Khai!
Phó cục trưởng cao giọng tán dương Diệp Khai, chuyện này coi như đã xác định.
Diệp Khai cũng không tỏ thái độ gì, nhìn quanh không thấy bóng dáng Tạ Quân Ngọc và hai viên cảnh sát đêm qua. Trong những trường hợp này, thân phận bọn họ chưa đủ để mặt.
Đương nhiên, còn có khả năng khác là cục thành phố khen ngợi Diệp Khai, bọn họ cũng không muốn chen vào đây để mất mặt.
Diệp Khai ra tới cổng lớn của cục cảnh sát thì thấy xe tới đón hắn, không khỏi lắp bắp kinh hãi. Đó chính là xe chuyên dùng của cha hắn Diệp Tử Bình.
- Anh làm cái gì?!
Diệp Khai trừng mắt, cả giận nói.
Nếu như nói có điều gì khiến Diệp Khai khó chịu nhất là bị người quấy nhiễu mộng đẹp.
Đang ngủ ngon lành lại bị đánh thức đột ngột, tâm lý rất dễ bùng nổ. Diệp Khai chính là đang ở trong tình huống này.
Viên cảnh sát kia bị Diệp Khai gầm lên giận dữ cũng giật bắn mình, không ngờ thằng nhãi này lại hung hăng trong cục cảnh sát như vào chỗ không người. Đối phương lại có thể ngang nhiên nằm ngủ trên bàn thẩm vấn, chỉ thiếu nước dãi chảy ra mặt bàn.
- Mày hung hăng cái gì?!
Viên cảnh sát lúc này mới kịp phản ứng, gõ cây dùi cui xuống mặt bàn, lớn tiếng khiển trách:
- Đây là chỗ nào?! Đây là phòng thẩm vấn! Đây là chỗ ngủ sao?! Còn có vấn đề của anh nữa, không khai rõ còn ngủ cái gì?!
- Làm sao, tôi có vấn đề gì?
Diệp Khai cũng cao giọng:
- Các anh toàn là đồ ăn no rỗi việc! Lão tử rõ ràng là thấy việc nghĩa ra tay, các ngươi lại muốn tội phạm trốn thoát, đây là đạo lý gì?!
Kỳ thật đã đến lúc này, trong lòng Diệp Khai cũng hiểu rõ.
Đám cảnh sát này dây dưa với mình chủ yếu vẫn là lần va chạm ở cổng câu lạc bộ Đế Hào. Người bên mình khiến họ xấu mặt, hôm nay khó có được cơ hội nên phải trả thù.
Nhưng bọn họ không nghĩ, lão Diệp gia là để một đám cảnh sát tùy tiện trêu vào sao?
Ngay cả Tạ Quân Ngọc cũng đã trốn sang một bên, lại có kẻ dám nhảy ra, còn muốn ra tay với Diệp Khai, chẳng lẽ không biết sống chết?
Diệp Khai đảo mắt nhìn viên cảnh sát kia, quả nhiên thấy tên này cũng có điểm khí thế, đây xem như bệnh chung của đại bộ phận cảnh sát, tố chất không cao, đầu óc ngu si, thói quen dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Đáng tiếc trong xã hội dân sự, thuần túy sử dụng bạo lực có thể giải quyết vấn đề thật sự không nhiều lắm.
- Rống cái gì? Không thấy chữ ghi trên tường sao?!
Viên cảnh sát gõ cây dùi cui vào mặt bàn hai cái, chỉ vào vách tường đối diện.
Lúc này bóng đèn đã được lắp vào, trong phòng còn có thêm một bóng đèn khác, chiếu sáng vách tường đối diện.
Diệp Khai nhìn lại, không khỏi nở nụ cười, hóa ra là mấy chữ “Thành thật khoan dung, ngoan cố nghiêm trị”.
- Anh cười cái gì? Chính sách của cảnh sát là gì biết không? Là tám chữ này!
Viên cảnh sát hùng hổ:
- Đừng cho là chúng tôi không nắm giữ chứng cứ phạm tội của anh, tuy hai tên kia chính xác là có quan hệ tới vụ án cướp đồ nhưng vấn đề của anh lại càng thêm nghiêm trọng, đâm chết người! Hiện tại toàn bộ cục thành phố cũng biết rồi, lãnh đạo rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, muốn xử lý nghiêm khắc!
- Thì tính sao?
Diệp Khai căn bản không lý đến hắn, khinh thường hỏi ngược lại.
- Biết sắc lệnh nghiêm đả năm 83 không?! Viên cảnh sát hù dọa:
- Có người chỉ cướp năm trăm tệ đã bị đưa ra xử bắn, đừng nói là đâm chết người nghiêm trọng như vậy!
- Anh lừa ai vậy?!
Diệp Khai căn bản không sợ, chuyện này hoàn toàn không thể gộp vào đây.
Sắc lệnh nghiêm đả năm 83 quả thật rất nghiêm khắc, tuy nhiên hoàn cảnh năm đó bắt buộc phải thế.
Lúc ấy vừa chấm dứt cuộc cách mạng văn hóa, một đám nhàn rỗi trong xã hội kéo bè kéo cánh chuyên môn gây sự, khuynh hướng bạo lực vô cùng nghiêm trọng, gây ra một số vụ án lớn nên lãnh đạo bắt buộc phải ra sắc lệnh nghiêm đả, tử hình rất nhiều mới trấn an được xã hội.
Nhưng bây giờ là lúc nào? Nghiêm đả có thể áp dụng một hai trường hợp nhưng cần khống chế mạnh mẽ, nếu không sẽ lập tức sinh loạn.
Hiện giờ cao tầng đang chú trọng pháp trị, dĩ nhiên càng không để cho các cơ cấu quyền lực lấn át chính phủ.
Viên cảnh sát kia quả thật không dám làm gì quá tay với Diệp Khai, ngay cả phó tổng đội trưởng Tạ Quân Ngọc cũng không muốn chọc vào, hắn tính là cái gì? Đơn giản chỉ là muốn đục nước béo cò, nhìn xem phải chăng có thể thành công lừa gạt Diệp Khai theo hướng hắn muốn mà thôi.
Diệp Khai ngồi ở trên mặt bàn, nhắm mắt lại, tùy ý viên cảnh sát kia hùng hổ. Qua một hồi, đợi cho viên cảnh sát quát tháo đến khô khốc mồm miệng, Diệp Khai bỗng nhiên mở mắt, nhìn xoáy vào hắn:
- Lải nhải với tôi cũng vô dụng, Tạ Quân Ngọc còn thông minh hơn các anh nên người ta bây giờ là phó tổng đội trưởng còn các anh chỉ có thể là người chạy việc đấy!
Viên cảnh sát kia nghe xong lập tức lạnh toát. Hắn cẩn thật nghĩ lại, thái độ của Tạ phó tổng đội trưởng quả thực kỳ lạ, với tính cách bình thường của nàng nếu nghi ngờ người nào đã chẳng phải tra hỏi một hồi. Hiện giờ vừa khéo Diệp Khai không chỉ có đâm chết người, trước kia còn dây dưa với cảnh sát nhưng nàng không hề đề cập tới chuyện điều tra, thật sự là kỳ lạ.
Viên cảnh sát kia thầm suy nghĩ một hồi, cảm thấy hôm nay mình hình như hơi liều lĩnh.
- Nhìn thằng nhóc này trấn định như thế, chẳng lẽ thật sự có nhân vật lớn sau lưng? Viên cảnh sát cân nhắc rồi ấm ớ một hai câu, cút thẳng.
Diệp Khai ngủ tiếp, lúc tỉnh dậy thấy trời đã sáng.
Đánh thức Diệp Khai là một vị phó cục trưởng thành phố, thái độ rất khách khí, cực kỳ nhiệt tình.
Đi theo ông ta còn có mấy vị cảnh sát tầm tuổi trung niên, đều là cán bộ cấp Cục, hiển nhiên là lãnh đạo cục công an thành phố. Mọi người đều cùng một thái độ tán đồng với việc làm trước kia của Diệp Khai.
- Thấy việc nghĩa ra tay! Tuyệt đối là thấy việc nghĩa ra tay! Đây là hành động anh hùng đấng để chúng ta học tập! Cục thành phố sẽ tặng bằng khen cho trường học của cậu để khen ngợi học sinh Diệp Khai!
Phó cục trưởng cao giọng tán dương Diệp Khai, chuyện này coi như đã xác định.
Diệp Khai cũng không tỏ thái độ gì, nhìn quanh không thấy bóng dáng Tạ Quân Ngọc và hai viên cảnh sát đêm qua. Trong những trường hợp này, thân phận bọn họ chưa đủ để mặt.
Đương nhiên, còn có khả năng khác là cục thành phố khen ngợi Diệp Khai, bọn họ cũng không muốn chen vào đây để mất mặt.
Diệp Khai ra tới cổng lớn của cục cảnh sát thì thấy xe tới đón hắn, không khỏi lắp bắp kinh hãi. Đó chính là xe chuyên dùng của cha hắn Diệp Tử Bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.