Quan Môn

Chương 1029: Uống trà

Thao Lang

31/01/2015

- Tôi với anh qua đó ăn cơm có đường đột quá không?

Nam Cung Vân ngồi ở trong xe, có chút do dự hỏi Diệp Khai.

Trong chiếc Mercedes-Benz thương vụ rộng rãi, Diệp Khai ngồi bắt chéo hai chân đối diện với cô ta, trong tay còn cầm chén rượu vang đỏ, tuy trời rất nóng nhưng trong xe lại rất mát mẻ.

Chiếc xe này cũng là một trong những tọa giá của Nam Cung Vân ở kinh thành. Với tư cách người tổng phụ trách tiến hành liên lạc cùng buôn bán đầu tư của Nam Cung thế gia ở đại lục, Nam Cung Vân đặt mua không ít tài sản ở nội địa, trong đó kể cả nhiều chỗ bất động sản, cùng với tất cả các loại xe sang.

Trong xe đã sớm kéo màn xe ngăn khoang hành khách và khoang điều khiển, không ảnh hưởng lẫn nhau.

Diệp Khai nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy có hai chiếc xe thương vụ đang theo sát phía sau, bên trong chắc là đám bảo tiêu của Nam Cung Vân.

Thân thủ những người này đều coi như không tệ, hơn nữa tinh thông các loại súng ống, quả thực là phiên bản dân gian của cục cảnh vệ trung ương. Nhưng theo năng lực chiến đấu thực tế mà nói, bọn họ hơi kém một bậc, nhưng từ kinh nghiệm thực chiến lại cao một bậc, bởi vì bọn họ thường xuyên thực hiện nhiệm vụ tương đối nguy hiểm.

- Cô nói cái gì?

Diệp Khai vừa mới có chút phân tâm, vài giây đồng hồ sau mới kịp phản ứng.

- Tôi nói là tôi với anh đi qua đó ăn cơm, có thể quá đường đột hay không?

Nam Cung Vân hỏi lại.

Diệp Khai sau khi rời khỏi đại nội liền đến thẳng nhà của Mộc Uyển Dung, định ăn trưa ở đó. Nhưng Nam Cung Vân lại không muốn đi một mình nên hắn mang luôn cả cô ta theo.

Qua được nửa đường, Nam Cung đại tiểu thư mới hỏi vấn đề này, khiến cho Diệp Khai có chút bồn chồn.

- Cũng không có cái gì ......

Diệp Khai suy nghĩ một chút rồi nói:

- Cô đã coi như là nhà đầu tư của thành phố Đông Sơn vậy thì đi theo Chủ tịch thành phố Đông Sơn tới nhà của Bí thư thành ủy Đông Sơn bái phỏng, đây là chuyện rất bình thường, thuận tiện ăn một bữa cơm, đó cũng là trong tình lý.

- Ah, anh nói như vậy thì tôi đây an tâm. Nam Cung Vân nhẹ gật đầu, nhưng cô ta lại đưa ra vấn đề khác:

- Nhưng mà tôi nghe nói, trong nội địa thì Bí thư thành ủy cùng Chủ tịch thành phố trên cơ bản là đối thủ tự nhiên, như thế nào tôi thấy anh không hề có địch ý với Mộc Uyển Dung?

Nam Cung Vân quả thực nghĩ như vậy, cô ta tuy đến nội địa chưa lâu nhưng cũng hiểu rõ một số chuyện trên quan trường.

Như Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung thì dĩ nhiên sẽ có thường xuyên trao đổi giữa hai người đứng đầu bên đảng và chính quyền, nhưng nói quan hệ tốt là rất hiếm thấy. Bởi vậy Nam Cung Vân có lý do hoài nghi quan hệ giữa Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung, sợ là không xa lạ như biểu hiện bề ngoài.

Mặc dù nói khi ở tại thành phố Đông Sơn, biểu hiện Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung không có gì gây chú ý nhưng theo như quan sát của Nam Cung Vân thì quan hệ giữa hai người bọn họ tuyệt đối không phải bình thường.

- Vấn đề này có chút dư thừa rồi.

Diệp Khai lắc đầu nói:

- Chuyện trên quan trường chẳng những người ngoài rất khó coi thấu, dù người trong cuộc cũng chưa chắc cũng thật tinh tường chính mình đang làm cái gì, cho nên cô đưa ra vấn đề này, tôi cũng không thể trả lời đầy đủ, chỉ có thể nói, quan hệ không phải địch vậy thì là bạn trên thực tế là không tồn tại đấy.

- Anh nói cũng không sai.

Nam Cung Vân nghe xong, nhẹ gật đầu, xem như đã tiếp nhận cách nói của Diệp Khai.



Trên thực tế, cô ta thấy quan hệ của rất nhiều người phi thường phức tạp. Mọi người qua lại thường vì lợi ích ràng buộc, quan hệ không thể nào đơn thuần, đặt ở trên quan trường đại khái cũng là tình huống tương tự.

Xe lại đi chừng 10 phút thì đến bên ngoài nhà của Mộc Uyển Dung.

Nam Cung Vân mang theo một cái túi giấy, bước xuống với Diệp Khai. Cô ta cũng không quá quen thuộc với kết cấu tứ hợp viện trong nước nên cảm thấy rất mới lạ.

Trên thực tế, lúc này mọi người đều ưa chuộng biệt thự nên các phú hào đổ xô vào đó. Nhưng đối với một số tứ hợp viện cổ bảo tồn hoàn hảo, hơn nữa diện tích cũng khá lớn thì vẫn có người chịu ra giá tiền rất lớn đến cầu mua đấy.

Đi vào cửa lớn thì đã thấy Mộc Uyển Dung từ bên trong ra đón, người đi theo bên cạnh cô khiến Diệp Khai cảm thấy có chút giật mình.

- Mộc bí thư mạnh giỏi, Giang Phó Chủ tịch thành phố cũng đã ở đây à?

Diệp Khai thấy Giang Hiểu Mai xuất hiện trong nhà Mộc Uyển Dung vào lúc này thì quả thực hơi ngạc nhiên.

Mặc dù nói lúc này đây, ba vị cán bộ cấp trưởng Ban chủ chốt của thành phố Đông Sơn đều đã đến kinh thành nhưng hắn cảm thấy tính cách của Giang Hiểu Mai đoán chừng rất khó ở chung với Mộc Uyển Dung, không ngờ sự thật lại khác.

- Diệp Chủ tịch thành phố mạnh giỏi, tôi và Mộc bí thư là chỗ quen biết cũ, lúc này có cơ hội quay trở lại kinh, sang đây thăm hai bác cũng là chuyện nên làm.

Giang Hiểu Mai hiệp nói.

Diệp Khai nhìn Giang Hiểu Mai, thấy trong ánh mắt cô gái này lộ vẻ hưng phấn, mặc dù chỉ là chợt lóe lên nhưng không thoát khỏi ánh mắt của hắn, khiến trong lòng Diệp Khai có chút cảnh giác.

Quan hệ giữa hắn cùng Mộc Uyển Dung dù không có bao nhiêu người biết rõ, thế nhưng mà nếu như nhân vật có IQ cao như Giang Hiểu Mai mà biết thì vẫn rất nguy hiểm. Vì thế hắn cảm thấy bản thân nên đề cao cảnh giác, đề phòng vị thường vụ Phó Chủ tịch thành phố có lai lịch không rõ này.

Nam Cung Vân cũng là người cực người thông minh, cô ta nhìn tình thế thì biết Diệp Khai có chỗ cố kỵ, vì vậy đem chiếc túi cho Mộc Uyển Dung.

- Một chút lễ vật nhỏ, hi vọng Mộc bí thư nhận.

Nam Cung Vân nói.

- Cái này không thích hợp lắm.

Mộc Uyển Dung do dự một chút.

Hiện tại mỗi người đều biết, Nam Cung Vân là cự phú đến từ hải ngoại, đầu tư 1 tỷ đôla ở thành phố Minh Châu, ở thành phố Đông Sơn cũng có kế hoạch xây dựng từ thiện 50 trường trung học. Một vị nữ tỷ phú siêu cấp đột nhiên đến nhà tặng quà, gây ra áp lực tương đối lớn cho Mộc Uyển Dung.

Vạn nhất đối phương tặng lễ vật quá quý trọng thì rốt cuộc là nhận hay từ chối?

- Nam Cung tiểu thư chỉ đưa mấy chai rượu vang mà thôi, chúng tôi tới bái phỏng, thuận tiện ăn chực, dù sao cũng phải có chút tỏ vẻ mới tốt.

Thấy Mộc Uyển Dung có chút do dự, Diệp Khai giải thích.

- Nói như vậy thì đa tạ Nam Cung tiểu thư, mời vào trong phòng ngồi đi.

Mộc Uyển Dung nghe Diệp Khai nói xong thì gật đầu.

Mấy người sau khi đi vào, liền thấy bố mẹ Mộc Uyển Dung đang nấu ăn trong phòng bếp, thư ký Điền Thanh của Mộc Uyển Dung ở một bên phụ.

Một nam ba nữ ngồi quanh bàn trà, Mộc Uyển Dung tự mình pha trà cho mọi người.

- Không nghĩ tới Mộc bí thư lại quen với trà đạo như vậy…



Diệp Khai nhìn Mộc Uyển Dung xắn tay áo để lộ cổ tay trắng nõn, ngón tay miết lên ấm trà mềm mại, cười tán thưởng.

- Cũng không quen lắm, bình thường việc nhiều nên căn bản cũng không có cơ hội rèn luyện, lâu rồi không pha nên hơi lóng ngóng.

Mộc Uyển Dung cười nhẹ nói.

Giang Hiểu Mai không nói gì thêm, cô ta cầm chén trà nóng uống một hơi cạn sạch, chậm rãi thể nghiệm cảm giác ngọt hậu, thấy hương trà nhập vào cơ thể, toàn thân thư thái.

Qua một hồi lâu sau, Giang Hiểu Mai mới mở mắt, thấy Diệp Khai vẫn còn nâng chén trà trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì nên nói:

- Diệp Chủ tịch thành phố, nếu không thì nước trà nguội lạnh mất.

- Ha ha.

Diệp Khai nghe xong cười cười, uống xong chén trà rồi nói:

- Kỳ thật tôi rất ưa thích uống trà lạnh đấy.

Giang Hiểu Mai nghe xong, không khỏi nheo mắt, hiển nhiên không cho là đúng, trà lạnh và để lâu như vậy sao có thể đồng nhất? Câu trả lời không hề phù hợp.

Trên thực tế, là nữ cán bộ trẻ, tuổi của Giang Hiểu Mai cùng Mộc Uyển Dung cũng xấp xỉ, thậm chí còn nhỏ hơn một chút, tính cách của cô ta cũng khá kiêu ngạo, nhưng trước mặt cán bộ cấp trưởng Ban trẻ một cách khác thường như Diệp Khai, cô ta vẫn cảm thấy rất không có mặt mũi.

Bản thân cô ta cũng không rõ vì sao cấp trên lại đem mình tới thành phố Đông Sơn công tác, ba cán bộ cấp trưởng Ban chưa đến 30 tuổi tạo thành cục diện chính trị đặc thù của thành phố Đông Sơn, đối lập với đại bộ phận cán bộ thành thị lão thành của cả nước càng thêm kỳ lạ.

- Trà lạnh uống ít thì tốt hơn.

Mộc Uyển Dung nói:

- Trong mùa hè thì cơ thể thoát nhiệt, cho nên trong thân thể hư hàn, cần uống trà nóng thức uống nóng, nếu như chỉ ăn đồ uống lạnh để giải nóng, thực ra là bất lợi cho thân thể.

- Mộc bí thư cũng có kiến giải đối với Trung y nha.

Nam Cung Vân cảm thấy hứng thú, hai nữ nhân bắt đầu tích cực thảo luận vấn đề này.

Giang Hiểu Mai cùng Diệp Khai lập tức trở thành ngoài cuộc, ngồi ở một bên đã cảm thấy có chút nhàm chán.

- Diệp Chủ tịch thành phố có an bài gì mới đối với công tác của thành phố hiện nay? Giang Hiểu Mai rảnh rỗi hỏi sang công tác.

- Chuyện này sao, ân, đợi đến lúc tôi từ Châu Âu trở về rồi nói sau.

Diệp Khai nhìn Giang Hiểu Mai, khéo léo tránh đi.

Vấn đề an bài công tác sau này, tự nhiên hắn không có khả năng nói ra quá sớm, đây là biểu hiện không thành thục.

- Diệp Chủ tịch thành phố muốn đi Châu Âu?

Nghe Diệp Khai trả lời, Mộc Uyển Dung đang cùng Nam Cung Vân thảo luận vấn đề dưỡng sinh trong Trung y cũng thấy bất ngờ.

- Đúng vậy a, có chút chuyện cần phải làm, nên tới Châu Âu một chuyến.

Diệp Khai đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook