Chương 368: Vạn chủ tịch thành phố cấp bách!
Thao Lang
06/10/2014
Quả nhiên là phát hiện lớn!
Diệp Khai nghe xong không khỏi thầm thở dài nói.
Các bảo tiêu trải qua đơn giản thẩm vấn, liền nhận ra thân phận hai người trẻ tuổi bên trong, một là con trai Ngưu Mãn Thương của tư lệnh quân khu Liêu Đông Ngưu Lam Sơn, một là con trai Bạch Quang Lãng của phó chính ủy Bạch Lệnh Minh quân khu Liêu Đông.
Hai người kia có quan hệ không tệ với Hắc Thất, giúp nhau cấu kết, chủ yếu là buôn lậu vật tư quân sự, lần này đến tham dự chúc mừng Hắc Thất thuận tiện vui đùa, lại không nghĩ tới bị Diệp Khai tung lưới bắt gọn.
- Ha ha, lần này thật sự là đủ náo nhiệt!
Diệp Khai nghe được kết quả này, cũng cảm thấy có chút ngoài dự đoán mọi người.
Bất quá bởi như vậy hắn liền hiểu được vì sao Hùng Nghị Vũ không nhận ra hai người kia, bởi vì bọn hắn là người của quân khu Liêu Đông, rất ít liên hệ với địa phương, chỉ có quan hệ riêng tư với Hắc Thất, Hùng Nghị Vũ chưa từng giao tiếp chạm mặt với bọn hắn dĩ nhiên là không thể nhận ra.
Đương nhiên, tuy không nhận ra nhưng thân phận hai người kia cũng không phải chuyện đùa, một là con trai thượng tướng tư lệnh đại quân khu, một là con trai trung tướng chính ủy đại quân khu, đều là con cháu của đại nhân vật, lúc này Diệp Khai đem hai người chộp vào trong tay còn cảm thấy phỏng không nhẹ.
Làm sao thích đáng xử lý chuyện này, xác thực phải cẩn thận động đầu óc một phen.
Hùng Nghị Vũ nghe xong lại có chút bận tâm, nếu là người của quân khu tỉnh thì còn chưa tính, cao lắm chỉ là con cháu của một thiếu tướng hay một đại tá, nhưng hai người trẻ tuổi kia thì khác, lão tử của hai người một là thượng tướng một là trung tướng, đều là đại nhân vật đại quân khu Liêu Đông, vạn nhất gây ra chuyện gì quân đội nhào qua thì cho dù người của mình có nhiều bao nhiêu cũng không đủ chống lại.
- Nhị thiếu gia, chuyện này nên xử lý như thế nào?
- Chuyện này cũng không cần lo lắng, chiêu bài Cục cảnh vệ trung ương không phải ai cũng dám tùy tiện bỏ qua, bí thư Tỉnh ủy Liêu Đông Chu Định Phát không dám, tư lệnh quân khu Liêu Đông Ngưu Lam Sơn cũng không dám!
Diệp Khai phi thường chắc chắn khẳng định.
Chiêu bài Cục cảnh vệ trung ương xác thực dùng rất tốt, mặc dù nói Diệp Khai chỉ là một thiếu tướng, nhưng thiếu tướng này trực tiếp nhận trách nhiệm với năm vị ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương, cho dù là Quân ủy cũng không thể quản hắn, huống chi chỉ là tư lệnh quân khu Liêu Đông?
Nếu như nói Ngưu Lam Sơn thật sự dám ra tay đối phó Diệp Khai, vậy thì không khác gì dám động thủ với ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương, tính chất như vậy là phi thường ác kém, bởi vậy Diệp Khai không cho rằng chính mình đã công khai treo lên chiêu bài mà Ngưu Lam Sơn còn dám bí quá hóa liều.
Hơn nữa với thân phận cháu ruột của Diệp lão gia tử Diệp Tương Kiền, cũng đủ làm Ngưu Lam Sơn sợ hãi.
Ngưu Lam Sơn nhận được sự thưởng thức của đồng chí Giang Thành là sự thật, nhưng hiện tại dù sao hắn còn chưa bước lên vị trí phó thủ trưởng Quân ủy, nói thế nào cũng đang làm việc dưới sự lãnh đạo của Quân ủy, nếu như thực sự xảy ra vấn đề gì, bị nhị lão gia tử bắt được tay cầm, trực tiếp thu thập hắn sau đó mới đi báo cáo với năm vị ủy viên thường vụ Cục chính trị thì cũng không ai nói được gì.
- Nhưng nhân thủ của chúng ta không đủ, nếu như đối phương thật sự bí quá hóa liều, cũng không thể ngăn cản đâu!
Hùng Nghị Vũ nói ra.
Dưới tình huống bình thường Ngưu Lam Sơn chắc sẽ không dám động thủ đối với Diệp Khai, nhưng nếu như dồn chó tới chân tường ai biết hắn có cắn lại hay không? Dù sao đây là địa bàn Liêu Đông, trời cao hoàng đế xa, ra tay trước là hơn hết, tuyệt rễ của Diệp gia trước sau đó đối mặt với những chuyện khác cũng rất có thể xảy ra.
- Phải, anh nói cũng có chút đạo lý!
Diệp Khai suy nghĩ một chút lại nói ra:
- Thoạt nhìn tôi thật sự không thể ở lại chỗ này rồi.
Mọi người hợp lại thương lượng kế xử lý, Diệp Khai mang người cùng chứng cớ với mấy nhân vật trọng yếu rời khỏi, lưu lại mười mấy bảo tiêu canh giữ đám côn đồ không quan trọng kia, cùng những chứng cớ không quan trọng còn lưu trong biệt thự.
- Địa phương an toàn thật sự là khó tìm!
Hùng Nghị Vũ cảm thấy thật lo lắng với việc này.
- Tôi đã có cách xử lý chuyện này!
Diệp Khai giống như đã có suy tính.
Diệp Khai trực tiếp gọi điện thoại ra ngoài, qua chừng nửa tiếng chợt nghe bên ngoài vọng vào tiếng động cơ xe tải.
Hùng Nghị Vũ từ cửa sổ nhìn xuống chỉ thấy có ba chiếc quân xa phủ vải bạt đang đỗ ngoài cửa lớn biệt thự.
- Nguy rồi! Là xe của quân khu tỉnh!
Sắc mặt Hùng Nghị Vũ trắng bệch.
Loại xe tải phủ vải bạt lớn kiểu này bình thường dùng để vận chuyển quân đội binh sĩ, có trời mới biết bên trong xe chứa bao nhiêu binh lính?
Mặc dù nói từ sau sự kiện ồn ào mấy năm trước, điều động quân đội đều cần có Quân ủy phê chuẩn, nhưng đi xuống dưới địa phương cũng không ai thực sự chú ý tới quy định này, có một câu nói thật tốt, mệnh lệnh chấp hành không vượt ngoài Tử Cấm Thành, một khi trung ương ra lệnh đi xuống tới địa phương cũng không được chấp hành nghiêm chỉnh, mấu chốt là chỉ xem người ta thật sự muốn chấp hành như thế nào.
- Không cần lo lắng, là người một nhà!
Diệp Khai khoát tay nói.
Trên quân xa đầu tiên nhảy xuống hơn hai mươi binh sĩ, đầu lĩnh là một quân quan thiếu ta, biểu tình nghiêm túc, nhìn thấy Diệp Khai liền làm quân lễ, sau đó hỏi thăm phải chấp hành nhiệm vụ gì.
Diệp Khai rất nhanh an bài công việc cho hắn, lại để cho người áp giải đám người Bì Mộng Các đi nơi khác canh giữ.
Kể cả Hắc Thất bên trong, tổng cộng mười sáu tên trọng phạm cùng chứng cớ băng ghi âm trọng yếu đều được đưa lên quân xa, sau đó biến mất trong bóng đêm.
- Đây là người của Diệp tham mưu trưởng?
Hùng Nghị Vũ có chút tò mò hỏi thăm.
- Bác hai của tôi không có mặt tại Liêu Đông, làm sao có thể dùng được người của bác ấy?
Diệp Khai lắc đầu nói.
Hùng Nghị Vũ nghe xong liền biết Diệp Khai cũng không muốn nói nhiều, liền không hỏi, chỉ phỏng đoán trong lòng, hay là bọn họ là cơ cấu thuộc Cục cảnh vệ trung ương?
Nhưng tựa hồ không giống lắm, bởi vì Hùng Nghị Vũ chưa từng nghe nói qua ở ngoại địa cũng sắp đặt cơ cấu chi nhánh chớ đừng nói chi còn có quân xa treo biển số quân khu cùng nhiều binh sĩ như vậy.
Lai lịch của những người này thật sự đáng giá cân nhắc.
Chỉ là Hùng Nghị Vũ cũng bất tiện hỏi về chuyện này, không chừng là bí mật của người ta đâu.
Qua thêm một hồi, trời đã dần sáng, có chút bất tri bất giác đã sắp trôi qua một đêm.
Trong lúc này lão Chu mang theo một nhóm công nhân viên chức nhà máy thép đi tới, biết rõ Chu Tường đã bình yên vô sự phi thường cảm kích, không ngừng cảm tạ Diệp Khai một phen.
- Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ chính là bổn phận, lão nhân gia không cần để ở trong lòng.
Lúc này Diệp Khai lộ ra thân phận chính phủ.
- Chỉ là cháu gái của ngài bởi vì quan hệ tới vụ án của Hắc Thất, cho nên tạm thời nên ở lại chỗ chúng tôi cho thỏa đáng, nếu như trở về khó tránh khỏi sẽ bị người xấu nhìn chằm chằm, phương diện an toàn sẽ thành vấn đề.
Lão Chu vẫn có chút lo lắng, nhưng cân nhắc lại nếu thật có người xấu tìm tới nhà, mình quả thật không bảo vệ được cháu gái, nhất là cảnh sát thành phố cùng một giuộc với Hắc Thất, chính mình đã báo án lâu như vậy nhưng cảnh sát thành phố cũng không phái người đi thụ lý, điều này có thể nói rất rõ vấn đề.
Cho nên Chu lão suy nghĩ một hồi đồng ý với lời đề nghị của Diệp Khai, để cho cháu gái tạm thời đi theo bên người hắn bảo đảm an toàn.
Sau khi trời sáng, người gần biệt thự liền phát hiện tình huống có chút không thích hợp.
Trước kia Hắc Thất quản lý thuộc hạ côn đồ thực hành theo kiểu chuẩn quân sự, mỗi sáng sớm mở âm nhạc làm huấn luyện, hôm nay trời đã lên cao còn chưa thấy có chút động tĩnh.
Có người bát quái tìm hiểu liền phát hiện quả nhiên có chuyện lớn xảy ra, nói là Hắc Thất bị hiềm nghi đả thương người, buôn bán thuốc phiện, tổ chức đoàn thể xã hội đen phạm tội, hối lộ thu mua cán bộ chính phủ, bán tháo tài sản quốc hữu, buôn lậu vật tư quân sự nên sợi tội lẩn trốn, hiện tại biệt thự đã bị người của Cục cảnh vệ trung ương tiếp nhận, đang điều tra thu thập chứng cớ phạm tội của đám người Hắc Thất.
Mặc dù mọi người không biết rõ lai lịch của Cục cảnh vệ trung ương, nhưng có một điểm thì biết rõ, Hắc Thất bỏ trốn!
Tin tức này lập tức truyền ra khắp thành phố An Bình, nhanh hơn cả mọc cánh.
Đợi tới thời gian làm việc của thành ủy cùng Ủy ban thành phố, mọi người đều đã nghe được tin tức này.
- Nghe nói không, Hắc Thất bỏ trốn!
- Hắc Thất sao lại bỏ trốn? Hắn có tràng diện lớn như vậy trong An Bình, tại sao phải trốn?
- Bí thư thành ủy Bì Mộng Các cùng Hắc Thất quan hệ không tệ, chẳng lẽ không biết chuyện này?
- Không rõ ràng lắm, buổi sáng không gặp Bì bí thư ah.
Không chỉ là bí thư thành ủy Bì Mộng Các, mà phó chủ tịch thường vụ kiêm cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Thạch Hoằng Thủy cũng không xuất hiện, khiến chủ tịch thành phố Vạn Quân Sinh rất mất hứng, gọi điện thoại cho hắn cũng bị khóa máy, không khỏi có chút kinh ngạc.
- Bì bí thư không có mặt, Thạch Hoằng Thủy cũng không thấy, chẳng lẽ bọn họ cùng nhau đi ra ngoài sao?
Chủ tịch thành phố Vạn Quân Sinh phỏng đoán nguyên nhân bên trong.
Giữa bí thư thành ủy cùng chủ tịch thành phố rất khó hòa bình ở chung, quan hệ giữa Vạn Quân Sinh cùng Bì Mộng Các cũng không có gì đặc biệt, bình thường ngoại trừ lui tới trong công việc cũng không có quan hệ cá nhân, hơn nữa Vạn Quân Sinh đối với một ít cách làm của Bì Mộng Các rất là chướng mắt.
Nhất là đối với việc Bì Mộng Các luôn toàn lực ủng hộ thương nhân hắc đạo Hắc Thất càng cực kỳ bất mãn.
Chỉ là địa vị của Bì Mộng Các cao hơn chủ tịch thành phố như hắn, cho nên Vạn Quân Sinh ở trong chuyện này cũng không làm được gì, chỉ có thể khuất tùng dưới dâm uy của Bì Mộng Các, mặc kệ cho hắn tùy ý làm bậy.
Nhưng rất nhanh hắn đã chiếm được tin tức, nói là người của Cục cảnh vệ trung ương chiếm lĩnh biệt thự của Hắc Thất, từ bên trong lục soát được thật nhiều chứng cớ phạm tội, thậm chí còn có thuốc phiện, mà đám côn đồ do Hắc Thất cầm đầu đã nghe tin bỏ chạy, không biết chạy tới địa phương nào.
- Vì sao lại phát sinh chuyện như vậy?
Vạn Quân Sinh nghe được tin tức tự nhiên là chấn động.
Mặc dù nói Vạn Quân Sinh chướng mắt Hắc Thất, nhưng cũng không thể nói Hắc Thất không có chút bổn sự gì, ít nhất hai vạn công nhân viên chức nhà máy thép An Bình đang chờ nhà máy khởi công sản xuất, áp lực nghỉ việc của công nhân thật sự quá lớn, cơ hồ muốn đem toàn bộ kinh tế An Bình kéo suy sụp, cho nên tuy Hắc Thất là kẻ xấu, nhưng Vạn Quân Sinh lại không muốn động tới hắn, bởi vì hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao, không thể không dựa vào Hắc Thất gây dựng lại nhà máy thép An Bình, tranh thủ sớm ngày khởi công.
- Nghe nói tối hôm qua Bì bí thư cùng Thạch phó chủ tịch đi tới chỗ của Hắc Thất, chúc mừng tiệc cho hắn.
Có người tin tức linh thông, đem chuyện này nói cho Vạn Quân Sinh.
- Tranh thủ thời gian liên hệ Bì bí thư, nhìn xem hắn có biết rõ việc này hay không.
Vạn Quân Sinh nói.
Nhưng dù gọi điện thoại cho Bì Mộng Các thật nhiều lần nhưng vẫn không gọi được, tựa hồ Bì bí thư cũng giống như Thạch phó chủ tịch, đều mất tích ly kỳ!
- Thao! Đây là chuyện gì xảy ra chứ?
Chủ tịch thành phố Vạn Quân Sinh nóng nảy quát.
Diệp Khai nghe xong không khỏi thầm thở dài nói.
Các bảo tiêu trải qua đơn giản thẩm vấn, liền nhận ra thân phận hai người trẻ tuổi bên trong, một là con trai Ngưu Mãn Thương của tư lệnh quân khu Liêu Đông Ngưu Lam Sơn, một là con trai Bạch Quang Lãng của phó chính ủy Bạch Lệnh Minh quân khu Liêu Đông.
Hai người kia có quan hệ không tệ với Hắc Thất, giúp nhau cấu kết, chủ yếu là buôn lậu vật tư quân sự, lần này đến tham dự chúc mừng Hắc Thất thuận tiện vui đùa, lại không nghĩ tới bị Diệp Khai tung lưới bắt gọn.
- Ha ha, lần này thật sự là đủ náo nhiệt!
Diệp Khai nghe được kết quả này, cũng cảm thấy có chút ngoài dự đoán mọi người.
Bất quá bởi như vậy hắn liền hiểu được vì sao Hùng Nghị Vũ không nhận ra hai người kia, bởi vì bọn hắn là người của quân khu Liêu Đông, rất ít liên hệ với địa phương, chỉ có quan hệ riêng tư với Hắc Thất, Hùng Nghị Vũ chưa từng giao tiếp chạm mặt với bọn hắn dĩ nhiên là không thể nhận ra.
Đương nhiên, tuy không nhận ra nhưng thân phận hai người kia cũng không phải chuyện đùa, một là con trai thượng tướng tư lệnh đại quân khu, một là con trai trung tướng chính ủy đại quân khu, đều là con cháu của đại nhân vật, lúc này Diệp Khai đem hai người chộp vào trong tay còn cảm thấy phỏng không nhẹ.
Làm sao thích đáng xử lý chuyện này, xác thực phải cẩn thận động đầu óc một phen.
Hùng Nghị Vũ nghe xong lại có chút bận tâm, nếu là người của quân khu tỉnh thì còn chưa tính, cao lắm chỉ là con cháu của một thiếu tướng hay một đại tá, nhưng hai người trẻ tuổi kia thì khác, lão tử của hai người một là thượng tướng một là trung tướng, đều là đại nhân vật đại quân khu Liêu Đông, vạn nhất gây ra chuyện gì quân đội nhào qua thì cho dù người của mình có nhiều bao nhiêu cũng không đủ chống lại.
- Nhị thiếu gia, chuyện này nên xử lý như thế nào?
- Chuyện này cũng không cần lo lắng, chiêu bài Cục cảnh vệ trung ương không phải ai cũng dám tùy tiện bỏ qua, bí thư Tỉnh ủy Liêu Đông Chu Định Phát không dám, tư lệnh quân khu Liêu Đông Ngưu Lam Sơn cũng không dám!
Diệp Khai phi thường chắc chắn khẳng định.
Chiêu bài Cục cảnh vệ trung ương xác thực dùng rất tốt, mặc dù nói Diệp Khai chỉ là một thiếu tướng, nhưng thiếu tướng này trực tiếp nhận trách nhiệm với năm vị ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương, cho dù là Quân ủy cũng không thể quản hắn, huống chi chỉ là tư lệnh quân khu Liêu Đông?
Nếu như nói Ngưu Lam Sơn thật sự dám ra tay đối phó Diệp Khai, vậy thì không khác gì dám động thủ với ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương, tính chất như vậy là phi thường ác kém, bởi vậy Diệp Khai không cho rằng chính mình đã công khai treo lên chiêu bài mà Ngưu Lam Sơn còn dám bí quá hóa liều.
Hơn nữa với thân phận cháu ruột của Diệp lão gia tử Diệp Tương Kiền, cũng đủ làm Ngưu Lam Sơn sợ hãi.
Ngưu Lam Sơn nhận được sự thưởng thức của đồng chí Giang Thành là sự thật, nhưng hiện tại dù sao hắn còn chưa bước lên vị trí phó thủ trưởng Quân ủy, nói thế nào cũng đang làm việc dưới sự lãnh đạo của Quân ủy, nếu như thực sự xảy ra vấn đề gì, bị nhị lão gia tử bắt được tay cầm, trực tiếp thu thập hắn sau đó mới đi báo cáo với năm vị ủy viên thường vụ Cục chính trị thì cũng không ai nói được gì.
- Nhưng nhân thủ của chúng ta không đủ, nếu như đối phương thật sự bí quá hóa liều, cũng không thể ngăn cản đâu!
Hùng Nghị Vũ nói ra.
Dưới tình huống bình thường Ngưu Lam Sơn chắc sẽ không dám động thủ đối với Diệp Khai, nhưng nếu như dồn chó tới chân tường ai biết hắn có cắn lại hay không? Dù sao đây là địa bàn Liêu Đông, trời cao hoàng đế xa, ra tay trước là hơn hết, tuyệt rễ của Diệp gia trước sau đó đối mặt với những chuyện khác cũng rất có thể xảy ra.
- Phải, anh nói cũng có chút đạo lý!
Diệp Khai suy nghĩ một chút lại nói ra:
- Thoạt nhìn tôi thật sự không thể ở lại chỗ này rồi.
Mọi người hợp lại thương lượng kế xử lý, Diệp Khai mang người cùng chứng cớ với mấy nhân vật trọng yếu rời khỏi, lưu lại mười mấy bảo tiêu canh giữ đám côn đồ không quan trọng kia, cùng những chứng cớ không quan trọng còn lưu trong biệt thự.
- Địa phương an toàn thật sự là khó tìm!
Hùng Nghị Vũ cảm thấy thật lo lắng với việc này.
- Tôi đã có cách xử lý chuyện này!
Diệp Khai giống như đã có suy tính.
Diệp Khai trực tiếp gọi điện thoại ra ngoài, qua chừng nửa tiếng chợt nghe bên ngoài vọng vào tiếng động cơ xe tải.
Hùng Nghị Vũ từ cửa sổ nhìn xuống chỉ thấy có ba chiếc quân xa phủ vải bạt đang đỗ ngoài cửa lớn biệt thự.
- Nguy rồi! Là xe của quân khu tỉnh!
Sắc mặt Hùng Nghị Vũ trắng bệch.
Loại xe tải phủ vải bạt lớn kiểu này bình thường dùng để vận chuyển quân đội binh sĩ, có trời mới biết bên trong xe chứa bao nhiêu binh lính?
Mặc dù nói từ sau sự kiện ồn ào mấy năm trước, điều động quân đội đều cần có Quân ủy phê chuẩn, nhưng đi xuống dưới địa phương cũng không ai thực sự chú ý tới quy định này, có một câu nói thật tốt, mệnh lệnh chấp hành không vượt ngoài Tử Cấm Thành, một khi trung ương ra lệnh đi xuống tới địa phương cũng không được chấp hành nghiêm chỉnh, mấu chốt là chỉ xem người ta thật sự muốn chấp hành như thế nào.
- Không cần lo lắng, là người một nhà!
Diệp Khai khoát tay nói.
Trên quân xa đầu tiên nhảy xuống hơn hai mươi binh sĩ, đầu lĩnh là một quân quan thiếu ta, biểu tình nghiêm túc, nhìn thấy Diệp Khai liền làm quân lễ, sau đó hỏi thăm phải chấp hành nhiệm vụ gì.
Diệp Khai rất nhanh an bài công việc cho hắn, lại để cho người áp giải đám người Bì Mộng Các đi nơi khác canh giữ.
Kể cả Hắc Thất bên trong, tổng cộng mười sáu tên trọng phạm cùng chứng cớ băng ghi âm trọng yếu đều được đưa lên quân xa, sau đó biến mất trong bóng đêm.
- Đây là người của Diệp tham mưu trưởng?
Hùng Nghị Vũ có chút tò mò hỏi thăm.
- Bác hai của tôi không có mặt tại Liêu Đông, làm sao có thể dùng được người của bác ấy?
Diệp Khai lắc đầu nói.
Hùng Nghị Vũ nghe xong liền biết Diệp Khai cũng không muốn nói nhiều, liền không hỏi, chỉ phỏng đoán trong lòng, hay là bọn họ là cơ cấu thuộc Cục cảnh vệ trung ương?
Nhưng tựa hồ không giống lắm, bởi vì Hùng Nghị Vũ chưa từng nghe nói qua ở ngoại địa cũng sắp đặt cơ cấu chi nhánh chớ đừng nói chi còn có quân xa treo biển số quân khu cùng nhiều binh sĩ như vậy.
Lai lịch của những người này thật sự đáng giá cân nhắc.
Chỉ là Hùng Nghị Vũ cũng bất tiện hỏi về chuyện này, không chừng là bí mật của người ta đâu.
Qua thêm một hồi, trời đã dần sáng, có chút bất tri bất giác đã sắp trôi qua một đêm.
Trong lúc này lão Chu mang theo một nhóm công nhân viên chức nhà máy thép đi tới, biết rõ Chu Tường đã bình yên vô sự phi thường cảm kích, không ngừng cảm tạ Diệp Khai một phen.
- Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ chính là bổn phận, lão nhân gia không cần để ở trong lòng.
Lúc này Diệp Khai lộ ra thân phận chính phủ.
- Chỉ là cháu gái của ngài bởi vì quan hệ tới vụ án của Hắc Thất, cho nên tạm thời nên ở lại chỗ chúng tôi cho thỏa đáng, nếu như trở về khó tránh khỏi sẽ bị người xấu nhìn chằm chằm, phương diện an toàn sẽ thành vấn đề.
Lão Chu vẫn có chút lo lắng, nhưng cân nhắc lại nếu thật có người xấu tìm tới nhà, mình quả thật không bảo vệ được cháu gái, nhất là cảnh sát thành phố cùng một giuộc với Hắc Thất, chính mình đã báo án lâu như vậy nhưng cảnh sát thành phố cũng không phái người đi thụ lý, điều này có thể nói rất rõ vấn đề.
Cho nên Chu lão suy nghĩ một hồi đồng ý với lời đề nghị của Diệp Khai, để cho cháu gái tạm thời đi theo bên người hắn bảo đảm an toàn.
Sau khi trời sáng, người gần biệt thự liền phát hiện tình huống có chút không thích hợp.
Trước kia Hắc Thất quản lý thuộc hạ côn đồ thực hành theo kiểu chuẩn quân sự, mỗi sáng sớm mở âm nhạc làm huấn luyện, hôm nay trời đã lên cao còn chưa thấy có chút động tĩnh.
Có người bát quái tìm hiểu liền phát hiện quả nhiên có chuyện lớn xảy ra, nói là Hắc Thất bị hiềm nghi đả thương người, buôn bán thuốc phiện, tổ chức đoàn thể xã hội đen phạm tội, hối lộ thu mua cán bộ chính phủ, bán tháo tài sản quốc hữu, buôn lậu vật tư quân sự nên sợi tội lẩn trốn, hiện tại biệt thự đã bị người của Cục cảnh vệ trung ương tiếp nhận, đang điều tra thu thập chứng cớ phạm tội của đám người Hắc Thất.
Mặc dù mọi người không biết rõ lai lịch của Cục cảnh vệ trung ương, nhưng có một điểm thì biết rõ, Hắc Thất bỏ trốn!
Tin tức này lập tức truyền ra khắp thành phố An Bình, nhanh hơn cả mọc cánh.
Đợi tới thời gian làm việc của thành ủy cùng Ủy ban thành phố, mọi người đều đã nghe được tin tức này.
- Nghe nói không, Hắc Thất bỏ trốn!
- Hắc Thất sao lại bỏ trốn? Hắn có tràng diện lớn như vậy trong An Bình, tại sao phải trốn?
- Bí thư thành ủy Bì Mộng Các cùng Hắc Thất quan hệ không tệ, chẳng lẽ không biết chuyện này?
- Không rõ ràng lắm, buổi sáng không gặp Bì bí thư ah.
Không chỉ là bí thư thành ủy Bì Mộng Các, mà phó chủ tịch thường vụ kiêm cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Thạch Hoằng Thủy cũng không xuất hiện, khiến chủ tịch thành phố Vạn Quân Sinh rất mất hứng, gọi điện thoại cho hắn cũng bị khóa máy, không khỏi có chút kinh ngạc.
- Bì bí thư không có mặt, Thạch Hoằng Thủy cũng không thấy, chẳng lẽ bọn họ cùng nhau đi ra ngoài sao?
Chủ tịch thành phố Vạn Quân Sinh phỏng đoán nguyên nhân bên trong.
Giữa bí thư thành ủy cùng chủ tịch thành phố rất khó hòa bình ở chung, quan hệ giữa Vạn Quân Sinh cùng Bì Mộng Các cũng không có gì đặc biệt, bình thường ngoại trừ lui tới trong công việc cũng không có quan hệ cá nhân, hơn nữa Vạn Quân Sinh đối với một ít cách làm của Bì Mộng Các rất là chướng mắt.
Nhất là đối với việc Bì Mộng Các luôn toàn lực ủng hộ thương nhân hắc đạo Hắc Thất càng cực kỳ bất mãn.
Chỉ là địa vị của Bì Mộng Các cao hơn chủ tịch thành phố như hắn, cho nên Vạn Quân Sinh ở trong chuyện này cũng không làm được gì, chỉ có thể khuất tùng dưới dâm uy của Bì Mộng Các, mặc kệ cho hắn tùy ý làm bậy.
Nhưng rất nhanh hắn đã chiếm được tin tức, nói là người của Cục cảnh vệ trung ương chiếm lĩnh biệt thự của Hắc Thất, từ bên trong lục soát được thật nhiều chứng cớ phạm tội, thậm chí còn có thuốc phiện, mà đám côn đồ do Hắc Thất cầm đầu đã nghe tin bỏ chạy, không biết chạy tới địa phương nào.
- Vì sao lại phát sinh chuyện như vậy?
Vạn Quân Sinh nghe được tin tức tự nhiên là chấn động.
Mặc dù nói Vạn Quân Sinh chướng mắt Hắc Thất, nhưng cũng không thể nói Hắc Thất không có chút bổn sự gì, ít nhất hai vạn công nhân viên chức nhà máy thép An Bình đang chờ nhà máy khởi công sản xuất, áp lực nghỉ việc của công nhân thật sự quá lớn, cơ hồ muốn đem toàn bộ kinh tế An Bình kéo suy sụp, cho nên tuy Hắc Thất là kẻ xấu, nhưng Vạn Quân Sinh lại không muốn động tới hắn, bởi vì hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao, không thể không dựa vào Hắc Thất gây dựng lại nhà máy thép An Bình, tranh thủ sớm ngày khởi công.
- Nghe nói tối hôm qua Bì bí thư cùng Thạch phó chủ tịch đi tới chỗ của Hắc Thất, chúc mừng tiệc cho hắn.
Có người tin tức linh thông, đem chuyện này nói cho Vạn Quân Sinh.
- Tranh thủ thời gian liên hệ Bì bí thư, nhìn xem hắn có biết rõ việc này hay không.
Vạn Quân Sinh nói.
Nhưng dù gọi điện thoại cho Bì Mộng Các thật nhiều lần nhưng vẫn không gọi được, tựa hồ Bì bí thư cũng giống như Thạch phó chủ tịch, đều mất tích ly kỳ!
- Thao! Đây là chuyện gì xảy ra chứ?
Chủ tịch thành phố Vạn Quân Sinh nóng nảy quát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.