Chương 482: Vấn đề điều dưỡng
Thao Lang
15/12/2014
Đang lúc đó thì Diệp Tử Bình gọi điện đến hỏi tình hình ở đây, Diệp Khai nói với ông không có chuyện gì và bảo ông cứ việc yên tâm.
Minh Hân sống tại một khu phố nhỏ gần cục phát thanh truyền hình thành phố, cô cũng có xe riêng của mình, là một cỗ xe hãng Lam Điểu, cũng coi như là một cỗ xe riêng không tồi.
- Minh Hân sao lại đi cùng con?
Mạnh Chiêu Hoa hỏi Diệp Khai,
- Cô ấy tuy không tệ nhưng tuổi lại lớn hơn con, có chút không thích hợp.
Gần đây Mạnh Chiêu Hoa có vẻ rất hài lòng về cậu con trai của mình, tuy dòng giống nhà họ Diệp không tồi nhưng có thể sinh ra một người con xuất sắc như Diệp Khai thì công lao lớn nhất thuộc về Mạnh Chiêu Hoa rồi.
Phó giám đốc sở tuổi mười chín, Thiếu tướng phó cục trưởng Trung cục cảnh sát
Mà lúc này địa vị của Mạnh Chiêu Hoa trong nhà họ Diệp không phải thấp, bác cả bác hai tuy cũng thuộc cấp tướng trong quân đội nhưng dù sao cũng vẫn chưa vào hàng ngũ cán bộ cấp thành phố, càng không có cơ hội vào hội ủy, còn ông xã Diệp Tử Bình của bà thì đã là cán bộ cấp thành phố, hơn nữa lại là lãnh đạo thành phố Minh Châu, cơ hội được bầu vào hàng ngũ cán bộ cấp cao là rất lớn.
Với sự so sánh như vậy Mạnh Chiêu Hoa sao không thoải mái trong lòng được.
Hơn nữa điều khiến bà vui mừng nhất là thành tựu mà cậu con trai Diệp Khai của bà đạt được thậm trí còn vượt trên ngàn người, chỉ nói về nền tảng kinh tế cũng đủ để giữ vững vị thế của nhà họ Diệp hàng trăm năm, tối thiểu cũng không thể vì tham ô mà rơi vào con đường phạm pháp.
Chỉ riêng cống hiến này cũng đủ khiến cả nhà họ Diệp chấn động, thậm chí còn ảnh hưởng rất lớn đến cả gia tộc nhà họ Diệp.
Lúc này Diệp Khai còn xây dựng được một vài cơ sở sản nghiệp trong nước, với sức ảnh hưởng của số sản nghiệp này cũng đầy đủ năng lực để tập hợp sức mạnh cả gia tộc họ Diệp, tranh thủ cả về kinh tế và chính trị, làm ra một chiến tích hiển hách.
Chỉ có điều những lúc nhãn rỗi Mạnh Chiêu Hoa còn có sở thích tham dự vào đời sống cá nhân của Diệp Khai, tuy đã nhắm Sở Tĩnh Huyên của nhà họ Sở là cô con dâu thích hợp nhất nhưng bà vẫn không phản đối Diệp Khai có người phụ nữ khác, ví dụ như Chung Ly Dư và bây giờ ngay cả Minh Hân của đài truyền hình cũng đều bị con trai Diệp Khai của bà nắm trong lòng bàn tay, điều này không khỏi khiến bà thán phục và cả chút sầu não vì cậu con trai này.
- Nhiều phụ nữ như vậy con ứng phó được không?
Mạnh Chiêu Hoa có chút lo lắng hỏi.
- Mẹ nghĩ nhiều rồi.
Diệp Khai liếc nhìn bà một cái nói,
- Do con phải thực hiện một chuyên mục kinh tế tài chính có liên quan đến việc cải cách chế độ phân thuế nên gần đây mới thường xuyên tiếp xúc với cô ấy.
- Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Mạnh Chiêu Hoa có vẻ không tin nói
- Mẹ thấy cô ấy có vẻ rất nghe lời con mà, hơn nữa khi gặp mẹ còn tỏ vẻ rất khách khí, cứ như bậc dưới vậy.
Khi nói lời này Mạnh Chiêu Hoa cũng thấy có chút nực cười.
Thực ra ngày sinh ra Diệp Khai bà cũng chỉ mới ở tuổi hai mươi, đến nay Diệp Khai cũng chưa đến hai mươi, tính ra thì bà cũng chỉ hơn Minh Hân hơn chục tuổi, nếu như nói hai người thuộc hai thế hệ thì cũng có chút miễn cưỡng, vậy mà lúc này đây Minh Hân lại theo sau con trai Diệp Khai của bà, bộ dạng cứ như người phụ nữ sau màn vậy, điều này khiến Mạnh Chiêu Hoa cảm thấy có chút không thích hợp cho lắm.
Bộ dạng này càng không giống với một nữ dẫn Chương trình truyền hình.
Ví dụ như người dẫn Chương trình thiếu nhi, thường thì dáng vẻ phải có chút ngây thơ giả nai, còn người dẫn Chương trình tin tức thời sự lại phải có vẻ thành thục cẩn trọng, dù tuổi tác có thể không cao lắm nhưng vẫn phải cố là ra dáng vẻ thành thục, những tiết mục do Minh Hân phụ trách đa phần đều thuộc loại thứ hai, vì thế tuy tuổi chưa đến ba mươi nhưng khi dẫn Chương trình cô đều tỏ ra vẻ phải già hơn mấy tuổi, đây cũng là yêu cầu thực tiễn của các tiết mục khác nhau.
Nhìn từ góc độ màn ảnh nhỏ, Mạnh Chiêu Hoa thực sự coi Minh Hân là người đồng lứa.
Vậy mà lúc này Minh Hân lại đi cùng con trai Diệp Khai của bà nên đương nhiên không khỏi khiến bà cảm thấy có chút khập khiễng.
- Mẹ à, mẹ nghĩ quá nhiều rồi, chi bằng dùng thời gian này nghĩ đến những việc khác như ăn uống, làm đẹp hay du lịch gì đó, vậy mới là cuộc sống bình thường.
Diệp Khai nói.
- Làm đẹp, con thấy mẹ đã già rồi sao?
Mạnh chiêu Hoa nghe vậy thì cau mày, sờ lên khuôn mặt, tỏ vẻ buồn rầu lo lắng hỏi.
- Không phải cứ già mới cần làm đẹp mà mẹ.
Diệp Khai ra giọng giáo huấn, lời lẽ đầy thấm thía,
- Thực ra phụ nữ không giống nam giới, khi qua tuổi mười tám thì cần phải chú ý đến vấn đề giữ gìn chăm sóc sắc đẹp rồi, mà việc giữ gìn chăm sóc này phải thực hiên từ trong đến ngoài chứ không đơn giản chỉ là việc bôi bôi quét quét lớp phấn lên mặt, đây là một công trình vô cùng phức tạp, nếu có thời gian mẹ có thể nghe ý kiến từ chuyên gia, về mặt này chuyên gia trong nước không nhiều còn người nước ngoài lại không giống chúng ta, vì thế thực tế cho thấy, chuyên gia thẩm mỹ và chuyên gia dưỡng sinh của Hồng Kông là sự lựa chọn tương đối tốt.
- Phức tạp vậy sao?
Sự chú ý của Mạnh Chiêu Hoa lập tức bị Diệp Khai đánh lạc hướng.
- Đương nhiên rồi, mẹ xem những nữ diễn viên Hông Kông năm mươi sáu mươi tuổi rồi nhưng nhìn vẫn rất trẻ, không khác gì Yêu Cơ trẻ mãi không già vậy, ở trong đó thật ra cần có chút kiến thức.
Diệp Khai trả lời, vẻ mặt vẻ nghiêm túc, lời lẽ rõ ràng chuẩn xác.
- Có vẻ như quá xa lạ rồi.
Mạnh Chiêu Hoa nói.
- Không xa lạ chút nào đâu mẹ.
Diệp Khai nói,
- Mà nghĩ mà xem, ba con vừa mới được bầu vào bộ, kiểu gì cũng phải làm ở Minh Châu mười năm, mười năm sau sẽ được bầu vào hội đồng thường ủy, đến lúc đó các hoạt động ngoại giao nhất định sẽ nhiều, mà khi đến viếng thăm các nước Âu Mỹ Lạp Phi gì đó chẳng phải sẽ dẫn theo phu nhân đi cùng sao? Mẹ à, lúc đó mẹ cũng không muốn xuất ngoại với một bộ mặt già nua phải không?
- Điều này thì đúng rồi.
Mạnh Chiêu Hoa nghe xong, trong lòng cảm thấy nặng trình trịch, nhận thấy lời này Diệp Khai nói đúng là có lý.
Cái gọi là nam nhân bốn mươi mốt cành hoa chính là chỉ thời kỳ chín muồi nhất của người đàn ông, lúc này khí chất hình tượng đều đã đạt đến đỉnh cao, hơn nữa sự nghiệp về cơ bản coi như thành công, gia đình cũng ổn định, nhưng chính vào thời kỳ này, tiền tài có, sự nghiệp có, gia đình có, nhưng lại rất dễ dàng có tiểu thiếp bên ngoài.
Nhưng ngược lại, khi qua tuổi bốn mươi, phụ nữ bắt đầu thời kỳ xuống dốc nhanh chóng, nếu như không chăm sóc giữ gìn cẩn thân thì thật sự sẽ giống như Diệp Khai nói, nữ nhân bốn mươi đã thành bã đậu rồi.
Mạnh Chiêu Hoa thật sự không mong muốn mình lại xuống dốc nhanh như vậy, làm ảnh hưởng đến hình tượng hiện có của mình, nếu thật là như vậy, đến khi cần cùng Diệp Tử Bình tiến hành các chuyến thăm ngoại giao thì bà cũng chẳng còn hứng thú gì nữa, vì thế bà đương nhiên rất quan tâm đến vấn đề này.
Minh Hân sống tại một khu phố nhỏ gần cục phát thanh truyền hình thành phố, cô cũng có xe riêng của mình, là một cỗ xe hãng Lam Điểu, cũng coi như là một cỗ xe riêng không tồi.
- Minh Hân sao lại đi cùng con?
Mạnh Chiêu Hoa hỏi Diệp Khai,
- Cô ấy tuy không tệ nhưng tuổi lại lớn hơn con, có chút không thích hợp.
Gần đây Mạnh Chiêu Hoa có vẻ rất hài lòng về cậu con trai của mình, tuy dòng giống nhà họ Diệp không tồi nhưng có thể sinh ra một người con xuất sắc như Diệp Khai thì công lao lớn nhất thuộc về Mạnh Chiêu Hoa rồi.
Phó giám đốc sở tuổi mười chín, Thiếu tướng phó cục trưởng Trung cục cảnh sát
Mà lúc này địa vị của Mạnh Chiêu Hoa trong nhà họ Diệp không phải thấp, bác cả bác hai tuy cũng thuộc cấp tướng trong quân đội nhưng dù sao cũng vẫn chưa vào hàng ngũ cán bộ cấp thành phố, càng không có cơ hội vào hội ủy, còn ông xã Diệp Tử Bình của bà thì đã là cán bộ cấp thành phố, hơn nữa lại là lãnh đạo thành phố Minh Châu, cơ hội được bầu vào hàng ngũ cán bộ cấp cao là rất lớn.
Với sự so sánh như vậy Mạnh Chiêu Hoa sao không thoải mái trong lòng được.
Hơn nữa điều khiến bà vui mừng nhất là thành tựu mà cậu con trai Diệp Khai của bà đạt được thậm trí còn vượt trên ngàn người, chỉ nói về nền tảng kinh tế cũng đủ để giữ vững vị thế của nhà họ Diệp hàng trăm năm, tối thiểu cũng không thể vì tham ô mà rơi vào con đường phạm pháp.
Chỉ riêng cống hiến này cũng đủ khiến cả nhà họ Diệp chấn động, thậm chí còn ảnh hưởng rất lớn đến cả gia tộc nhà họ Diệp.
Lúc này Diệp Khai còn xây dựng được một vài cơ sở sản nghiệp trong nước, với sức ảnh hưởng của số sản nghiệp này cũng đầy đủ năng lực để tập hợp sức mạnh cả gia tộc họ Diệp, tranh thủ cả về kinh tế và chính trị, làm ra một chiến tích hiển hách.
Chỉ có điều những lúc nhãn rỗi Mạnh Chiêu Hoa còn có sở thích tham dự vào đời sống cá nhân của Diệp Khai, tuy đã nhắm Sở Tĩnh Huyên của nhà họ Sở là cô con dâu thích hợp nhất nhưng bà vẫn không phản đối Diệp Khai có người phụ nữ khác, ví dụ như Chung Ly Dư và bây giờ ngay cả Minh Hân của đài truyền hình cũng đều bị con trai Diệp Khai của bà nắm trong lòng bàn tay, điều này không khỏi khiến bà thán phục và cả chút sầu não vì cậu con trai này.
- Nhiều phụ nữ như vậy con ứng phó được không?
Mạnh Chiêu Hoa có chút lo lắng hỏi.
- Mẹ nghĩ nhiều rồi.
Diệp Khai liếc nhìn bà một cái nói,
- Do con phải thực hiện một chuyên mục kinh tế tài chính có liên quan đến việc cải cách chế độ phân thuế nên gần đây mới thường xuyên tiếp xúc với cô ấy.
- Chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Mạnh Chiêu Hoa có vẻ không tin nói
- Mẹ thấy cô ấy có vẻ rất nghe lời con mà, hơn nữa khi gặp mẹ còn tỏ vẻ rất khách khí, cứ như bậc dưới vậy.
Khi nói lời này Mạnh Chiêu Hoa cũng thấy có chút nực cười.
Thực ra ngày sinh ra Diệp Khai bà cũng chỉ mới ở tuổi hai mươi, đến nay Diệp Khai cũng chưa đến hai mươi, tính ra thì bà cũng chỉ hơn Minh Hân hơn chục tuổi, nếu như nói hai người thuộc hai thế hệ thì cũng có chút miễn cưỡng, vậy mà lúc này đây Minh Hân lại theo sau con trai Diệp Khai của bà, bộ dạng cứ như người phụ nữ sau màn vậy, điều này khiến Mạnh Chiêu Hoa cảm thấy có chút không thích hợp cho lắm.
Bộ dạng này càng không giống với một nữ dẫn Chương trình truyền hình.
Ví dụ như người dẫn Chương trình thiếu nhi, thường thì dáng vẻ phải có chút ngây thơ giả nai, còn người dẫn Chương trình tin tức thời sự lại phải có vẻ thành thục cẩn trọng, dù tuổi tác có thể không cao lắm nhưng vẫn phải cố là ra dáng vẻ thành thục, những tiết mục do Minh Hân phụ trách đa phần đều thuộc loại thứ hai, vì thế tuy tuổi chưa đến ba mươi nhưng khi dẫn Chương trình cô đều tỏ ra vẻ phải già hơn mấy tuổi, đây cũng là yêu cầu thực tiễn của các tiết mục khác nhau.
Nhìn từ góc độ màn ảnh nhỏ, Mạnh Chiêu Hoa thực sự coi Minh Hân là người đồng lứa.
Vậy mà lúc này Minh Hân lại đi cùng con trai Diệp Khai của bà nên đương nhiên không khỏi khiến bà cảm thấy có chút khập khiễng.
- Mẹ à, mẹ nghĩ quá nhiều rồi, chi bằng dùng thời gian này nghĩ đến những việc khác như ăn uống, làm đẹp hay du lịch gì đó, vậy mới là cuộc sống bình thường.
Diệp Khai nói.
- Làm đẹp, con thấy mẹ đã già rồi sao?
Mạnh chiêu Hoa nghe vậy thì cau mày, sờ lên khuôn mặt, tỏ vẻ buồn rầu lo lắng hỏi.
- Không phải cứ già mới cần làm đẹp mà mẹ.
Diệp Khai ra giọng giáo huấn, lời lẽ đầy thấm thía,
- Thực ra phụ nữ không giống nam giới, khi qua tuổi mười tám thì cần phải chú ý đến vấn đề giữ gìn chăm sóc sắc đẹp rồi, mà việc giữ gìn chăm sóc này phải thực hiên từ trong đến ngoài chứ không đơn giản chỉ là việc bôi bôi quét quét lớp phấn lên mặt, đây là một công trình vô cùng phức tạp, nếu có thời gian mẹ có thể nghe ý kiến từ chuyên gia, về mặt này chuyên gia trong nước không nhiều còn người nước ngoài lại không giống chúng ta, vì thế thực tế cho thấy, chuyên gia thẩm mỹ và chuyên gia dưỡng sinh của Hồng Kông là sự lựa chọn tương đối tốt.
- Phức tạp vậy sao?
Sự chú ý của Mạnh Chiêu Hoa lập tức bị Diệp Khai đánh lạc hướng.
- Đương nhiên rồi, mẹ xem những nữ diễn viên Hông Kông năm mươi sáu mươi tuổi rồi nhưng nhìn vẫn rất trẻ, không khác gì Yêu Cơ trẻ mãi không già vậy, ở trong đó thật ra cần có chút kiến thức.
Diệp Khai trả lời, vẻ mặt vẻ nghiêm túc, lời lẽ rõ ràng chuẩn xác.
- Có vẻ như quá xa lạ rồi.
Mạnh Chiêu Hoa nói.
- Không xa lạ chút nào đâu mẹ.
Diệp Khai nói,
- Mà nghĩ mà xem, ba con vừa mới được bầu vào bộ, kiểu gì cũng phải làm ở Minh Châu mười năm, mười năm sau sẽ được bầu vào hội đồng thường ủy, đến lúc đó các hoạt động ngoại giao nhất định sẽ nhiều, mà khi đến viếng thăm các nước Âu Mỹ Lạp Phi gì đó chẳng phải sẽ dẫn theo phu nhân đi cùng sao? Mẹ à, lúc đó mẹ cũng không muốn xuất ngoại với một bộ mặt già nua phải không?
- Điều này thì đúng rồi.
Mạnh Chiêu Hoa nghe xong, trong lòng cảm thấy nặng trình trịch, nhận thấy lời này Diệp Khai nói đúng là có lý.
Cái gọi là nam nhân bốn mươi mốt cành hoa chính là chỉ thời kỳ chín muồi nhất của người đàn ông, lúc này khí chất hình tượng đều đã đạt đến đỉnh cao, hơn nữa sự nghiệp về cơ bản coi như thành công, gia đình cũng ổn định, nhưng chính vào thời kỳ này, tiền tài có, sự nghiệp có, gia đình có, nhưng lại rất dễ dàng có tiểu thiếp bên ngoài.
Nhưng ngược lại, khi qua tuổi bốn mươi, phụ nữ bắt đầu thời kỳ xuống dốc nhanh chóng, nếu như không chăm sóc giữ gìn cẩn thân thì thật sự sẽ giống như Diệp Khai nói, nữ nhân bốn mươi đã thành bã đậu rồi.
Mạnh Chiêu Hoa thật sự không mong muốn mình lại xuống dốc nhanh như vậy, làm ảnh hưởng đến hình tượng hiện có của mình, nếu thật là như vậy, đến khi cần cùng Diệp Tử Bình tiến hành các chuyến thăm ngoại giao thì bà cũng chẳng còn hứng thú gì nữa, vì thế bà đương nhiên rất quan tâm đến vấn đề này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.