Quan Môn

Chương 228: Vậy hãy để anh sáng tạo cho em một thần tích!

Thao Lang

22/06/2014

- Chuyện này thật sự là tà môn....

Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Giang Trung Mộ Thu Bạch sau khi nghe được tin tức thì im lặng thật lâu.

Đối với chuyện Diệp lão gia tử đáp ứng lão chiến hữu đồng ý cho cháu trai Diệp Khai đi vùng núi tỉnh Giang Trung sửa đường, trong cao tầng cũng nhiều người biết nên tiêu điểm hiện giờ của mọi người đột nhiên vào tỉnh ủy tỉnh Giang Trung.

Diệp lão gia tử chưa nói với tỉnh Giang Trung chuyện này mà phái cháu mình đơn thương độc mã tiến vào vùng núi tỉnh Giang Trung trợ giúp dân chúng địa phương sửa đường, cuối cùng là ý tứ gì?

Hoặc là, ngươi có thể rất đơn thuần cho rằng, Diệp lão gia tử không có gì ý tứ gì khác, chính là muốn để cho cháu trai làm một số chuyện.

Nhưng với tư cách là một ủy viên trung ương, Bí thư Tỉnh ủy, Mộ Thu Bạch tuyệt đối không thể nghĩ như vậy, nếu không coi như khờ rồi.

Rất hiển nhiên, đây là Diệp lão gia tử rất không hài lòng đối với công tác tỉnh Giang Trung cho nên mới phải làm ra quyết định như vậy.

Đấu tranh chính trị thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào nha.

Mộ Thu Bạch thở dài, lập tức cũng có chút đau đầu, không biết nên như thế nào tiếp chiêu Diệp lão gia tử.

Vị trí địa lý tỉnh Giang Trung tỉnh thật ra khá ưu việt, cũng có chính sách đặc biệt của quốc gia, thậm chí còn được ưu tiên cung ứng than đá. Trong điều kiện như vậy, tỉnh Giang Trung chỉ được mấy thành thị phát triển, đại bộ phận địa phương vẫn tương đối lạc hậu, thậm chí có một số địa khu còn kém hơn cả trong nội địa, cái này không thể nói không có vấn đề rồi.

Ít nhất là bên công tác của Tỉnh ủy và chính quyền có vấn đề, nếu không sao lại vậy?

- Chẳng lẽ thật sự lại để cho Diệp Khai tiến đến?

Thư ký trưởng Lí Tranh gặp thấy vẻ mặt do dự của Mộ Thu Bạch, cũng biết chuyện này khó xử liền hỏi một câu.

- Bằng không thì làm sao bây giờ?

Mộ Thu Bạch lắc đầu:

- Anh cho rằng chuyện Diệp lão gia tử nói là cho vui? Một hồi qua rồi vô tung rồi hả? Tuy nhìn qua như sắp xếp chuyện nhà nhưng thân phận người nói đủ để coi rằng không phải.

Kỳ thật mọi người cũng tinh tường, coi như là Diệp lão gia tử nói rõ là muốn hướng tỉnh Giang Trung trộn lẫn hạt cát, thực sự không có biện pháp gì. Cho dù mọi người đều biết uy lực hạt cát này quá lớn cũng vô lực ngăn cản, bởi vì Diệp lão gia tử có đủ lý do.

Vì trợ giúp lão chiến hữu cải thiện quê quán hoàn cảnh khó khăn, Diệp lão gia tử thậm chí đem đứa cháu thương yêu nhất tới đó, chính là muốn đi vùng núi gian khổ nhất sửa đường, trợ giúp dân chúng tốt lên. Lãnh đạo tốt như vậy, các ngươi còn có thể nói ra nửa chữ không sao?

Nếu là tỉnh Giang Trung dám nói không về vấn đề này thì chắc bị nổ nước bọt cho chết đuối, dù là Bí thư Tỉnh ủy Mộ Thu Bạch.

- Chiêu này của Diệp lão gia tử thật khiến cho người không thể chống đỡ, quả nhiên là đường đường chính chính dương mưu ah!

Thư ký trưởng Lí Tranh cũng không khỏi thở dài nói.

Hắn tự nhiên cũng có thể suy nghĩ cẩn thận mấu chốt chuyện này nên càng thêm bội phục đối với thao lược Diệp lão gia tử.

- Xem Tô Chủ tịch tỉnh phản ứng như thế nào, người nhức đầu nhất... thật ra là hắn.

Mộ Thu Bạch cuối cùng nói:



- Bên Tỉnh ủy tạm thời chưa có ý kiến gì về chuyện này.

Lí Tranh khẽ gật đầu, cho rằng Mộ Thu Bạch làm ra quyết định này cũng là phù hợp.

Dù sao Diệp Khai với thân phận cháu của lão Diệp gia cũng không thể đại biểu cái gì, ít nhất về chính thức không cách nào nhắc tới. Quyết định này của Tỉnh ủy tỉnh Giang Trung hoàn toàn có thể không để ý tới chuyện này là có thể.

Nhưng bên chính quyền thì đau đầu rồi, Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương cùng lão Diệp gia Diệp Tử Bình có mâu thuẫn rất sâu. Lúc trước vì vụ ám sát Diệp Khai ở tỉnh Giang Trung mà Tô Định Phương muốn thuận lợi tiếp nhận chức vụ của Mộ Thu Bạch đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy cũng triệt để ngâm nước nóng rồi.

Phát triển kinh tế địa phương là do chính quyền chịu trách nhiệm. Dù có nói Tô Định Phương ưu tú thế nào thì sao vùng núi tỉnh Giang Trung vẫn lạc hậu, ngay cả một con đường cũng không sửa được, thế cho nên sẽ có người đi tìm Diệp lão gia tử cầu viện?

Để xem Tô Định Phương sẽ xử lý chuyện này ra sao?

Rất hiển nhiên, Diệp Khai đến tỉnh Giang Trung, những thứ khác không nói, người sáng suốt xem xét cũng biết là đánh mặt Tô Định Phương.

Người bình thường khả năng không cách nào chứng kiến điểm này, nhưng đám cấp cao sao không rõ mấu chốt trong đó?

Với tư cách cán bộ cấp tỉnh được phái học viện trọng điểm bồi dưỡng, Tô Định Phương dĩ nhiên phải biết tin này trước tiên.

Thời điểm ban đầu, hắn cũng không có cảm thấy quan trọng gì, nhưng sau một lát kịp phản ứng thì hiểu đây là lão Diệp gia thừa cơ hội này thò tay vào tỉnh Giang Trung. Hơn nữa còn rất rõ, hôm nay người nào không biết, đời thứ ba của lão Diệp gia là Diệp Khai đã bắt đầu chuẩn bị tiến vào tỉnh Giang Trung rồi hả?

Sửa đường? Vớ vẩn!

Tô Định Phương nghe cớ này, lập tức tựu xì mũi coi thường, tình huống vùng núi tỉnh Giang Trung phức tạp đến cỡ nào, chỉ có đi qua mới biết rõ! Trong hoàn cảnh này muốn sửa một con đường, thật sự là khó như lên trời!

Mà nghe nói Diệp Khai lập thệ sửa không xong đường tuyệt không rời núi, loại phát ngôn ngây thơ này cũng có thể nói ra chứng tỏ đời thứ ba của lão Diệp gia càng ngày càng sa sút tiêu chuẩn mà thôi.

Có nhân vật chính trị thành thục nào lại đem mình tiền đồ phóng tới chỗ tràn đầy nguy hiểm, mà lại nhìn không tới bất cứ hy vọng nào? Đó là cực đoan không chịu trách nhiệm với chính mình ah!

Vùng núi tỉnh Giang Trung tỉnh chiếm một phần ba diện tích toàn tỉnh, mà chỗ Báo Tử - địa khu Lăng Xuyên chính là vùng núi nhiều nhất. Nó thuộc huyện Bằng Dương, nhân khẩu bất quá hơn mười vạn, nhưng lại phân bố trên tất cả núi của huyện Bằng Dương, tình trạng giao thông kém mức nào chỉ có đi qua mới biết.

Năm đó Tô Định Phương muốn đi huyện Bằng Dương thị sát thì bị chuyên viên cản lại. Về sau hắn mới biết được, muốn đi chỗ đó thì dù tới địa khu Lăng Xuyên cũng cần năm ngày mới có thể đến tới.

Trên một con đường dài rất khó đi xe, chỉ có hai chân là hữu hiệu. Giờ Diệp lão gia tử lại đem cháu trai tới, chẳng phải tự mình gây khó cho mình sao?

Tô Định Phương cho rằng, chuyện này, ngoại trừ có thể bôi đen Chủ tịch tỉnh là hắn thì cũng không có bao nhiêu khả năng hoàn thành. Bởi vì Tô Định Phương chiếm cứ ưu thế tiên thiên, với danh nghĩa Chủ tịch tỉnh cũng không thể nào xốc lên huyện Bằng Dương, chớ đừng nói chi là Diệp Khai lẻ loi một mình đi vào vùng núi. Hắn thật đem mình là Ngu công tái thế, có thể bằng vào sức một mình cảm động Thượng Thiên, xẻ núi lớn, hình thành đường? Quả thực là nói chuyện hoang đường viển vông!

- Để tôi nhìn xem, con trai Diệp Tử Bình có ba đầu sáu tay phải không?!

Tô Định Phương nói với đám tâm phúc.

Bất quá hắn cũng không có nhàn rỗi, trực tiếp gọi cho Mộ Thu Bạch, đem bí thư huyện ủy Bằng Dương đổi thành người của hắn, chỉ thị chỉ có một đầu, không thể để cho Diệp Khai bắt đầu sửa đường!

Tô Định Phương cũng không tin, không có chính quyền ủng hộ, chỉ bằng một đám lão bách tính có thể làm thành sự tình gì?

Sửa đường?! Nếu thật là một việc đơn giản như vậy, Tô Định Phương hắn đã sớm đi làm!

Muốn sửa một con đường ở huyện Bằng Dương cũng không phải không thể, nhưng đầu nhập tài chính quá cao, Tô Định Phương hắn làm sao có thể đi làm chuyện thâm hụt như vậy?

Mọi thứ muốn làm cũng phải xem đầu nhập cùng hồi báo, nếu như đầu nhập hơn xa hồi báo thì sao phải làm, Tô Định Phương nhất định là không đồng ý.



Diệp Khai cùng Chung Ly Dư lúc nói đến sửa đường cũng nâng lên vấn đề này.

- Đám quan chức tỉnh Giang Trung nhất định sẽ cô lập anh, chỉ dựa vào một đám dân chúng, làm sao có thể làm được?

Chung Ly Dư lo lắng.

Sửa đường há lại dễ dàng như vậy? Theo khảo sát thì chỉ riêng xếp đặt thiết kế đến thi công cần có không ít nhân tài, mấu chốt nhất là tài chính cùng nguyên vật liệu.

Giao thông huyện Bằng Dương cực kỳ khó khăn, coi như là mấy hạng mục trước đều có thể thì vận chuyển vật tư nguyên vật liệu cũng là một vấn đề lớn, đã không có phương diện này trợ giúp, đường này bắt đầu sửa từ đâu?

-Cái này không nhất định nha.

Diệp Khai cười hồi đáp.

Tuy cảm thấy Diệp Khai có đoan chắc nhưng Chung Ly Dư vẫn cảm thấy hắn quá mức tự tin:

- Em đã tra qua tình hình huyện Bằng Dương, đừng nói là sửa đường, chỉ tìm đường kéo máy lên đã khó khăn. Lần này, lão gia tử cho anh đến huyện Bằng Dương huyện sửa đường, thật sự rất khó nói là cử chỉ sáng suốt!

- Anh thừa nhận chuyện này, nhưng nếu làm thành chẳng phải có thể nói anh đã chuẩn bị ưu thế chỗ thường nhân không chuẩn bị sao?

Diệp Khai vẫn khẽ mỉm cười.

- Nhưng thật sự rất khó, giờ em vẫn thấy không có khả năng nào thành công.

Chung Ly Dư lắc đầu nói.

Mặc dù nói Chung Ly Dư là nữ nhân của Diệp Khai, không nên đả kích hắn về chuyện này nhưng Chung Ly Dư cũng không thể làm trái lương tâm. Chuyện này rất đơn giản, mấy tháng có thể hoàn thành, nói như vậy, có chỗ lợi gì?

Chung Ly Dư thật sự có chút bận tâm, nếu cả đời Diệp Khai ở lại vùng núi tỉnh Giang Trung , chính mình nên làm cái gì bây giờ?

Đừng nói là mấy cô gái có liên hệ mật thiết với Diệp Khai, còn có Sở gia đại tiểu thư Sở Tĩnh Huyên, chẳng lẽ nàng chịu đi theo Diệp Khai, tiến vào cái này vùng núi sống sao? Chung Ly Dư cảm thấy thật sự là không đáng tin!

- Em quá không có tin tưởng vào anh rồi.

Diệp Khai thấy bộ dạng lo lắng của Chung Ly Dư, không khỏi thở dài nói:

- Chẳng lẽ em không biết, ý nghĩa tồn tại của anh là biến chuyện không thể nào thành có khả năng sao?

- Em tin tưởng anh giỏi về sáng tạo kỳ tích.

Chung Ly Dư khẳng định nhưng đồng thời lại nói:

- Nhưng anh muốn sửa đường ở huyện Bằng Dương đã gần như thần tích rồi!

- Vậy hãy để anh tạo cho em một thần tích a!

Diệp Khai vừa cười vừa nói.!.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook