Chương 35: Âm thầm ghét bỏ
Chun
04/01/2021
Tiểu Lan thắc mắc hỏi quản gia Lý: “Quản gia? Cô ấy là ai vậy?”
Quản gia Lý là người ở nhà lớn họ Vương được phái tới Hoa Thiên, nên việc Phan Thuỳ Lương ông cũng biết một ít: “Người yêu cũ của thiếu gia! Đừng nói năng lung tung nữa đi làm việc đi”
Quản gia Lý là người rất tâm lý, chuyện Phan Thuỳ Lương trở về khiến ông cảm thấy đây không phải điều tốt lành gì. Ông nhà chóng gọi về nhà tổ: “Phu nhân? Phan Thuỳ Lương tới Hoa Thiên tìm thiếu gia”
Phương Hồng như chết lặng phía bên kia. Con hồ ly tinh này, không yên ổn rời đi, bây giờ trở về là muốn làm gì: “Con dâu tôi ở nhà không?”
Bà hơi lo lắng về Triệu Minh Vy, cô con dâu cầm bà ta ưng ý tuyệt đối. Chuyện này cô vẫn chưa biết
Quản gia Lý vội báo cáo: “Thiếu phu nhân về nhà mẹ đẻ lúc chiều rồi ạ! Bây giờ vẫn chưa quay lại”
Phương Hồng yên tâm: “Được rồi! Ông theo dõi giúp tôi! Tuyệt đối bọn họ không thể quay lại. Nếu không Thần Kiêu sẽ lại bị tổn thương”
Nhớ hai năm trước lúc anh điều tra được cô là Triệu Minh Vy, anh đã cảm thấy rất anh may mắn vì cô là vị hôn phu của mình. Nỗi đau về người cũ khắc sau trong tim anh. Anh xem cô như là người thay thế của Phan Thuỳ Lương, liền đồng ý hôn sự này
Nhưng Triệu Minh Vy thì không như thế, cô ra sống riêng vào lúc nghe tin có hôn sự, cô nổi điên lên
Hôn nhân của bọn họ đến bây giờ rất tốt, đặc biệt sau ngày gặp nhau ở rừng mưa, anh đã hứa sẽ quên đi người cũ và bắt đầu yêu thương cô
Nhưng lúc bọn họ đang dần bước vào cuộc đời của nhau thì Phan Thuỳ Lương trở về. Anh không biết mình nên làm gì
Chở Phan Thuỳ Lương về nhà, lòng anh lâng đâng. Anh nói anh vẫn còn yêu cô, vậy còn Triệu Minh Vy thì sao, anh phải làm gì
Lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy mình khó khăn về vấn đề nào đó, anh chẳng biết nên làm gì cho đúng
Lúc cô trở về đã là mười giờ tối, vừa xuống gara cất xe liền thấy một bóng lưng lẻo đẻo sau lưng mình
Theo phản xạ cô lùi lại chuẩn bị tư thế, nhưng vừa định ra tay thì Tiểu Lan đã lên tiếng: “Phu nhân là em, là em”
Triệu Minh Vy thắc mắc: “ Sao em lại ở đây?”
Tiểu Lan kể chuyện lúc chiều mình nhìn và nghe thấy cho cô nghe, lòng cô trùng xuống, có chút thất vọng về anh. Nhưng nghĩ lại cô chỉ là vợ của anh, nhưng hai người họ vẫn chưa chính thức yêu nhau thì cô biết mình chẳng có tư cách can thiệp
“Chị biết rồi! Em về nghỉ ngơi đi”
Tiểu Lan nhanh chóng về phòng, cô liền đi tới trước biệt thư Hoa Thiên, nhưng hai dãy hoa trồng tinh tế, liền có suy nghĩ lạ kì. Những bông hoa này liệu có liên quan tới người anh thương không
Hôm nay trăng rất sáng, cô đi dạo xung quanh một lát, nhìn lên phòng mình thì thấy anh đang đứng trên cửa sổ hướng mắt về cô
Mỉm cười với anh rồi cô bước vào nhà
Triệu Minh Vy mở cửa phòng mình ra thấy anh đang ngồi thẩn thờ trên giường. Lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ này của anh, vì phụ nữ mà như vậy? Cô cười haha
Vương Thần Kiêu quay người lại, trấn định tâm lý bước tới cạnh cô: “Sao không lên phòng?”
Triệu Minh Vy thầm ghét bỏ: “Chỉ là muốn đi dạo thôi! Anh hôm nay trông không được vui vẻ?”
Vương Thần Kiêu: “Không có! Anh hơi mệt thôi”
“Vậy đi ngủ thôi” “Ừm”
Hôm nay trời rất đẹp, mặt trời lên cao rồi, thế mà anh vẫn còn ngủ. Cũng đúng thôi, đem qua đấu tranh tư tưởng tới tận hai giờ sáng anh mới chợp mắt
Nhưng ra ngoài cửa sổ, anh thấy cô vừa chạy bộ về. Hôm qua anh đã nghĩ kĩ rồi. Đối với anh, anh không nỡ làm tổn thương cô, nếu như quyết định bước vào cuộc đời của cô anh sẽ quên đi người cũ
Quản gia Lý là người ở nhà lớn họ Vương được phái tới Hoa Thiên, nên việc Phan Thuỳ Lương ông cũng biết một ít: “Người yêu cũ của thiếu gia! Đừng nói năng lung tung nữa đi làm việc đi”
Quản gia Lý là người rất tâm lý, chuyện Phan Thuỳ Lương trở về khiến ông cảm thấy đây không phải điều tốt lành gì. Ông nhà chóng gọi về nhà tổ: “Phu nhân? Phan Thuỳ Lương tới Hoa Thiên tìm thiếu gia”
Phương Hồng như chết lặng phía bên kia. Con hồ ly tinh này, không yên ổn rời đi, bây giờ trở về là muốn làm gì: “Con dâu tôi ở nhà không?”
Bà hơi lo lắng về Triệu Minh Vy, cô con dâu cầm bà ta ưng ý tuyệt đối. Chuyện này cô vẫn chưa biết
Quản gia Lý vội báo cáo: “Thiếu phu nhân về nhà mẹ đẻ lúc chiều rồi ạ! Bây giờ vẫn chưa quay lại”
Phương Hồng yên tâm: “Được rồi! Ông theo dõi giúp tôi! Tuyệt đối bọn họ không thể quay lại. Nếu không Thần Kiêu sẽ lại bị tổn thương”
Nhớ hai năm trước lúc anh điều tra được cô là Triệu Minh Vy, anh đã cảm thấy rất anh may mắn vì cô là vị hôn phu của mình. Nỗi đau về người cũ khắc sau trong tim anh. Anh xem cô như là người thay thế của Phan Thuỳ Lương, liền đồng ý hôn sự này
Nhưng Triệu Minh Vy thì không như thế, cô ra sống riêng vào lúc nghe tin có hôn sự, cô nổi điên lên
Hôn nhân của bọn họ đến bây giờ rất tốt, đặc biệt sau ngày gặp nhau ở rừng mưa, anh đã hứa sẽ quên đi người cũ và bắt đầu yêu thương cô
Nhưng lúc bọn họ đang dần bước vào cuộc đời của nhau thì Phan Thuỳ Lương trở về. Anh không biết mình nên làm gì
Chở Phan Thuỳ Lương về nhà, lòng anh lâng đâng. Anh nói anh vẫn còn yêu cô, vậy còn Triệu Minh Vy thì sao, anh phải làm gì
Lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy mình khó khăn về vấn đề nào đó, anh chẳng biết nên làm gì cho đúng
Lúc cô trở về đã là mười giờ tối, vừa xuống gara cất xe liền thấy một bóng lưng lẻo đẻo sau lưng mình
Theo phản xạ cô lùi lại chuẩn bị tư thế, nhưng vừa định ra tay thì Tiểu Lan đã lên tiếng: “Phu nhân là em, là em”
Triệu Minh Vy thắc mắc: “ Sao em lại ở đây?”
Tiểu Lan kể chuyện lúc chiều mình nhìn và nghe thấy cho cô nghe, lòng cô trùng xuống, có chút thất vọng về anh. Nhưng nghĩ lại cô chỉ là vợ của anh, nhưng hai người họ vẫn chưa chính thức yêu nhau thì cô biết mình chẳng có tư cách can thiệp
“Chị biết rồi! Em về nghỉ ngơi đi”
Tiểu Lan nhanh chóng về phòng, cô liền đi tới trước biệt thư Hoa Thiên, nhưng hai dãy hoa trồng tinh tế, liền có suy nghĩ lạ kì. Những bông hoa này liệu có liên quan tới người anh thương không
Hôm nay trăng rất sáng, cô đi dạo xung quanh một lát, nhìn lên phòng mình thì thấy anh đang đứng trên cửa sổ hướng mắt về cô
Mỉm cười với anh rồi cô bước vào nhà
Triệu Minh Vy mở cửa phòng mình ra thấy anh đang ngồi thẩn thờ trên giường. Lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ này của anh, vì phụ nữ mà như vậy? Cô cười haha
Vương Thần Kiêu quay người lại, trấn định tâm lý bước tới cạnh cô: “Sao không lên phòng?”
Triệu Minh Vy thầm ghét bỏ: “Chỉ là muốn đi dạo thôi! Anh hôm nay trông không được vui vẻ?”
Vương Thần Kiêu: “Không có! Anh hơi mệt thôi”
“Vậy đi ngủ thôi” “Ừm”
Hôm nay trời rất đẹp, mặt trời lên cao rồi, thế mà anh vẫn còn ngủ. Cũng đúng thôi, đem qua đấu tranh tư tưởng tới tận hai giờ sáng anh mới chợp mắt
Nhưng ra ngoài cửa sổ, anh thấy cô vừa chạy bộ về. Hôm qua anh đã nghĩ kĩ rồi. Đối với anh, anh không nỡ làm tổn thương cô, nếu như quyết định bước vào cuộc đời của cô anh sẽ quên đi người cũ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.