Chương 45: Cô ta vẫn giả tạo như thế
Chun
04/01/2021
Triệu Minh My tiến về phía cô ta, mối thù này cô vẫn chưa kịp trả
Nhớ lại mấy tháng trước, Phan Thuỳ Lương, ả đàn bà đê tiện đó đã quyến rũ Jackson chồng sắp cưới của Dương Diệu Mai
Lúc đó không khống chế nổi, cô và Mai Mai đã xử đẹp cô ta, thế nhưng cô ta lại không có liên sỉ đi tố cáo cô với đồn cảnh sát rằng bọn họ ức hiếp cô ta. Hai cô vào đồn ba ngày, lúc Triệu Đức đưa bọn họ ra thì Phan Thuỳ Lương đã trở về nước. Về phần Jackson, anh ta cũng đã xin lỗi và có ý định muốn làm hoà, nhưng Dương Diệu Mai lại chẳng muốn tiếp tục với loại cặn bã đó nữa nên họ trở về.
Thấy có người đang tiến lại gần mình, Phan Thuỳ Lương quay người lại, sợ xanh mặt tìm đường để chạy. Trong lòng thầm chửi thề, Triệu Minh My con sư tử đông này tại sao lại gặp nhau ở đây chứ?
Lâm Dũng thấy vậy thì tò mò: “Bảo bối! Em không khỏe chổ nào? Anh đưa em lên phòng”
Phan Thuỳ Lương phát ớn, nếu không phải ông ta có tiền thì cô ta đã chẳng thèm để ý: “Anh! Người ta mệt, đi nhanh thôi” Cô ta vừa nói vừa rúc vào lòng Lâm Dũng
Từ đằng xa, Triệu Vy hả hê nhìn người bên cạnh: “ Ối! Đây không phải tình cũ của người nào đó sao?”
Vương Thần Kiêu khó chịu: “Em! Đừng có giở cái giọng điệu đáng ghét đó”
“Người ta muốn mà”
Vương Thần Kiêu trừng lớn con mắt: “Về nhà sẽ xử lý em sau”
Triệu Minh My phía bên kia đã xốc ống tay lên, hùng tợn la lớn: “PHAN THUỲ LƯƠNG! MÀY QUAY LẠI ĐÂY CHO BÀ”
Triệu Đức gục ngã ngay tại chổ, thầm khuyên can: “Đừng! Đừng! Em làm thế thì được ích gì! Cô ta càng muốn kích thích em, đừng nổi nóng, thật đáng sợ”
Triệu Minh My quay người lại: “Em phải xử lý ả”
Lâm Dũng nghe thấy âm thanh đó thì đã hiểu chuyện sảy ra, nhưng ông ta vẫn giả vờ không biết: “Em yêu! Chuyện gì thế kia?”
Phan Thuỳ Lương bực dọc cực kì: “Người đó bị điên, anh đừng quan tâm, đi thôi”
Lúc quay người lại, Lâm Dũng tỏ vẻ thích thú, người mà Phan Thuỳ Lương nói bị điên là một cô gái xinh đẹp vô cùng, làn da trắng cùng với mái tóc màu vàng, nhưng góc độ nào cũng cảm thấy xinh đẹp vô cùng
Triệu Minh My thấy bọn họ đã dừng bước thì nhanh chóng tiến lên, khiến Phan Thuỳ Lương phát hoảng
Triệu Minh My không kiêng dè gì hét thẳng vào mặt ả: “Phan Thuỳ Lương! Ả tiện nhân này! Mày vẫn công mặt mũi đi quyến rũ người khác hả? Để bà đây tính sổ cho mày biết, làm sao? Muốn tống bà này vào tù lắm hả, vừa ăn cưới vừa là làng sao?”
Bây giờ là buổi trưa, người trong nhà hàng cũng rất nhiều, nhưng ở trước sảnh thì chỉ có một minh Triệu Đức đứng đó, nên Phan Thuỳ Lương cũng không sợ bị bẽ mặt
“Alice! Cô có quyền gì mà can thiệp vào chuyện đời tư của tôi, hơn nữa chuyện cô bin bắt vào đồn cảnh sát là tại tôi sao? Chẳng phải là cô đã đánh tôi trước sao? Cô! Tốt nhất đừng làm lớn chuyện với tôi. Nếu không sẽ không hay đâu”
“Haha cô đang đe dọa tôi đấy à? Cô nghĩ trình độ của cô đủ để đấu với tôi sao? Cô có tin ngay bây giờ tôi cho cả thế giới biết cô có tâm địa như thế nào không?”
Alice là tên của Triệu Minh My khi cô còn ở Anh Quốc
Phan Thuỳ Lương bị nắm thóp liền im lặng không đam kiêu căng như lúc nãy
Từ trong nhà hàng bước ra, Vương Thần Kiêu cùng Triệu Vy lạnh lùng lại gần bọn họ
Sự xuất hiện của bọn họ khiến Phan Thuỳ Lương lúng túng đến cực điểm
Cô ta hiện tại sợ hãi, lo lắng. Cô ta nghĩ Vương Thần Kiêu giờ đang ở quân đội, không nghĩ rằng lại gặp anh ở đây và trong tình cảnh này
Phan Thuỳ Lương lắp bắp giải thích: “Thần! Sao anh lại ở đây?”
Vương Thần Kiêu vẫn duy trì khuôn mặt lạnh lùng đó chẳng buồn lên tiếng
Triệu Minh Minh và Triệu Đức cũng bất ngờ, đưa ánh mắt dò xét về phía anh.
Cô ta quên mất rằng, trước mặt Vương Thần Kiêu cô ta bị mù
“Không như anh nghĩ đâu, là cô ta, cô ta nói dối. Anh tin em đúng không? Anh nói vẫn còn tình cảm với em mà! Anh đừng im lặng như thế, anh nói gì đi”
Phan Thuỳ Lương mất bình tĩnh, nói mà chẳng hề suy nghĩ
Lúc này Vương Thần Kiêu mới mở miệng: “Cô bị mù?”
Cô ta giật mình, chết tiệt: “Cái đó em chửa khỏi rồi”
Triệu Đức nhàn nhạt nói: “Cậu! Rốt cuộc có quen biết gì với cô ta?”
Phan Thuỳ Lương trừng mắt: “Anh tại sao lại hỏi như vậy? Tôi và anh ấy có quan hệ gì thì liên quan gì đến anh?”
Triệu Vy đứng một bên xem kịch cũng lên tiếng: “Về thôi!”
Không đợi ai phản bác, cô đã quay lưng rời đi. Với mấy chuyện phức tạp này cô chẳng có chút hứng thua nào cả
Ra tới chơi đậu xe, cô mới giải thích: “Cô ta là người yêu cũ của anh ấy”
Triệu Đức bực mình nói lớn: “Vẫn còn tình cảm là thế nào? Vương Thần Kiêu! Cậu giải thích đi”
“Anh! Chuyện này đợi sắp xếp ổn thỏa em sẽ nói sau”
Nhớ lại mấy tháng trước, Phan Thuỳ Lương, ả đàn bà đê tiện đó đã quyến rũ Jackson chồng sắp cưới của Dương Diệu Mai
Lúc đó không khống chế nổi, cô và Mai Mai đã xử đẹp cô ta, thế nhưng cô ta lại không có liên sỉ đi tố cáo cô với đồn cảnh sát rằng bọn họ ức hiếp cô ta. Hai cô vào đồn ba ngày, lúc Triệu Đức đưa bọn họ ra thì Phan Thuỳ Lương đã trở về nước. Về phần Jackson, anh ta cũng đã xin lỗi và có ý định muốn làm hoà, nhưng Dương Diệu Mai lại chẳng muốn tiếp tục với loại cặn bã đó nữa nên họ trở về.
Thấy có người đang tiến lại gần mình, Phan Thuỳ Lương quay người lại, sợ xanh mặt tìm đường để chạy. Trong lòng thầm chửi thề, Triệu Minh My con sư tử đông này tại sao lại gặp nhau ở đây chứ?
Lâm Dũng thấy vậy thì tò mò: “Bảo bối! Em không khỏe chổ nào? Anh đưa em lên phòng”
Phan Thuỳ Lương phát ớn, nếu không phải ông ta có tiền thì cô ta đã chẳng thèm để ý: “Anh! Người ta mệt, đi nhanh thôi” Cô ta vừa nói vừa rúc vào lòng Lâm Dũng
Từ đằng xa, Triệu Vy hả hê nhìn người bên cạnh: “ Ối! Đây không phải tình cũ của người nào đó sao?”
Vương Thần Kiêu khó chịu: “Em! Đừng có giở cái giọng điệu đáng ghét đó”
“Người ta muốn mà”
Vương Thần Kiêu trừng lớn con mắt: “Về nhà sẽ xử lý em sau”
Triệu Minh My phía bên kia đã xốc ống tay lên, hùng tợn la lớn: “PHAN THUỲ LƯƠNG! MÀY QUAY LẠI ĐÂY CHO BÀ”
Triệu Đức gục ngã ngay tại chổ, thầm khuyên can: “Đừng! Đừng! Em làm thế thì được ích gì! Cô ta càng muốn kích thích em, đừng nổi nóng, thật đáng sợ”
Triệu Minh My quay người lại: “Em phải xử lý ả”
Lâm Dũng nghe thấy âm thanh đó thì đã hiểu chuyện sảy ra, nhưng ông ta vẫn giả vờ không biết: “Em yêu! Chuyện gì thế kia?”
Phan Thuỳ Lương bực dọc cực kì: “Người đó bị điên, anh đừng quan tâm, đi thôi”
Lúc quay người lại, Lâm Dũng tỏ vẻ thích thú, người mà Phan Thuỳ Lương nói bị điên là một cô gái xinh đẹp vô cùng, làn da trắng cùng với mái tóc màu vàng, nhưng góc độ nào cũng cảm thấy xinh đẹp vô cùng
Triệu Minh My thấy bọn họ đã dừng bước thì nhanh chóng tiến lên, khiến Phan Thuỳ Lương phát hoảng
Triệu Minh My không kiêng dè gì hét thẳng vào mặt ả: “Phan Thuỳ Lương! Ả tiện nhân này! Mày vẫn công mặt mũi đi quyến rũ người khác hả? Để bà đây tính sổ cho mày biết, làm sao? Muốn tống bà này vào tù lắm hả, vừa ăn cưới vừa là làng sao?”
Bây giờ là buổi trưa, người trong nhà hàng cũng rất nhiều, nhưng ở trước sảnh thì chỉ có một minh Triệu Đức đứng đó, nên Phan Thuỳ Lương cũng không sợ bị bẽ mặt
“Alice! Cô có quyền gì mà can thiệp vào chuyện đời tư của tôi, hơn nữa chuyện cô bin bắt vào đồn cảnh sát là tại tôi sao? Chẳng phải là cô đã đánh tôi trước sao? Cô! Tốt nhất đừng làm lớn chuyện với tôi. Nếu không sẽ không hay đâu”
“Haha cô đang đe dọa tôi đấy à? Cô nghĩ trình độ của cô đủ để đấu với tôi sao? Cô có tin ngay bây giờ tôi cho cả thế giới biết cô có tâm địa như thế nào không?”
Alice là tên của Triệu Minh My khi cô còn ở Anh Quốc
Phan Thuỳ Lương bị nắm thóp liền im lặng không đam kiêu căng như lúc nãy
Từ trong nhà hàng bước ra, Vương Thần Kiêu cùng Triệu Vy lạnh lùng lại gần bọn họ
Sự xuất hiện của bọn họ khiến Phan Thuỳ Lương lúng túng đến cực điểm
Cô ta hiện tại sợ hãi, lo lắng. Cô ta nghĩ Vương Thần Kiêu giờ đang ở quân đội, không nghĩ rằng lại gặp anh ở đây và trong tình cảnh này
Phan Thuỳ Lương lắp bắp giải thích: “Thần! Sao anh lại ở đây?”
Vương Thần Kiêu vẫn duy trì khuôn mặt lạnh lùng đó chẳng buồn lên tiếng
Triệu Minh Minh và Triệu Đức cũng bất ngờ, đưa ánh mắt dò xét về phía anh.
Cô ta quên mất rằng, trước mặt Vương Thần Kiêu cô ta bị mù
“Không như anh nghĩ đâu, là cô ta, cô ta nói dối. Anh tin em đúng không? Anh nói vẫn còn tình cảm với em mà! Anh đừng im lặng như thế, anh nói gì đi”
Phan Thuỳ Lương mất bình tĩnh, nói mà chẳng hề suy nghĩ
Lúc này Vương Thần Kiêu mới mở miệng: “Cô bị mù?”
Cô ta giật mình, chết tiệt: “Cái đó em chửa khỏi rồi”
Triệu Đức nhàn nhạt nói: “Cậu! Rốt cuộc có quen biết gì với cô ta?”
Phan Thuỳ Lương trừng mắt: “Anh tại sao lại hỏi như vậy? Tôi và anh ấy có quan hệ gì thì liên quan gì đến anh?”
Triệu Vy đứng một bên xem kịch cũng lên tiếng: “Về thôi!”
Không đợi ai phản bác, cô đã quay lưng rời đi. Với mấy chuyện phức tạp này cô chẳng có chút hứng thua nào cả
Ra tới chơi đậu xe, cô mới giải thích: “Cô ta là người yêu cũ của anh ấy”
Triệu Đức bực mình nói lớn: “Vẫn còn tình cảm là thế nào? Vương Thần Kiêu! Cậu giải thích đi”
“Anh! Chuyện này đợi sắp xếp ổn thỏa em sẽ nói sau”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.