Chương 32: Giúp đỡ người khác
Chun
04/01/2021
Bước ra khỏi phòng hiệu trưởng với tư thế biên ngang của người thắng cuộc, cô hết sức vui vẻ
Tới cổng trường, cô liền đụng mặt Vương Quý! Ôi trời! Hết người này đến người khác muốn gây chuyện với mình à?
Triệu Minh Vy không nghĩ ngợi vác cặp tăng tốc đi tới con đường về nhà, hôm nay trời đẹp nên cô quyết định tản bộ
Nhưng không như cô mong muốn, Vương Quý liền theo sát sau, một hồi không nhịn nổi cô quay lại nói: “Đừng khiến tôi ghét thêm!”
Vương Quý lúng túng, ấp úng một lúc mới dám mở miệng “Tiểu Vy! Chuyện Phương Yến Dung làm anh không biết! Em đừng nghi ngờ anh, tuyết đối..”
Triệu Vy không thể nghe nổi nữa liền ngắt lời anh ta: “Dừng! Tôi chẳng muốn nghe, cũng chẳng buồn đôi có với anh. Xin anh! Đừng xuất hiện trước mặt tôi”
“Anh..anh” “Đừng đi theo tôi”
Cuối cùng cũng cắt đuôi được anh ta, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, đột nhiên phía trước xảy ra chuyện, với tính cách khác hoàn toàn vẻ nghiêm túc lúc làm việc của cô. Việc xôn xao trước mắt khiến cô tò mò
Hai người đàn bà, một người nhắn mắt nằm bên cạnh người phụ nữ đang to tiếng kia, còn đang cãi nhau với một cô gái xinh xắn
Người khác thì cô không biết, còn hiện tại thì cô có thể thấy rõ hai người nằm xoà dưới đất kia đang cố tình giả bộ. Đây chính là uy hiếp cô gái này
Thấy thế, cô liền nhanh nhảu giúp đỡ chủ nhân của chiếc xe: “Ơ! Chị sao thế?”
Cô gái đang khó xử thì liền thấy một bàn tay đặt lên vai mình, Triệu Vy giả cờ nháy mắt ra hiệu, thế là cô ấy liền nói: “Bọn họ nói chị đụng trúng họ nhưng không phải thế, lúc đứng từ xa chị đã thấy hai người họ băng qua nữa con đường rồi nhưng lúc đến đây thì như thế này”
Triệu Vy lấy tay giả vờ bịt miệng mình bất ngờ: “Không được rồi! Nhanh lên, đưa bọn họ vào bệnh viện, nhanh lên. Còn chuyện gì nghiêm trọng hơn nữa chứ”
Người phụ nữ lúc nãy còn to tiếng bây giờ chợt im bặt, vội bịa đặt ra lí do hết sức giả tạo: “Không được, mẹ tôi không thích đến bệnh viện, chi bằng các người đem tiền đây tôi gọi bác sĩ tới giúp”
Nhìn là đã biết dọa người lấy tiền rồi, thế mà cô gái bên cạnh cô nhanh chóng cầm ví ra, Triệu Vy vội chặn tay cô ấy lại: “Ấy khoan! Tại sao chúng tôi phải đem tiền, tôi chỉ thấy bà ấy hình như không chịu nổi nữa nên mới bảo tới bệnh viện chứ đâu có nói tại chúng tôi bà ấy mới như vậy đâu. Nếu không nói rõ ràng thì chi bằng gọi cảnh sát tới giải quyết chuyện này đi.”
Bà ta nghe thế thì càng cuống lên vội nói: “Chờ cảnh sát tới thì mẹ tôi mất mạng rồi”
Cô lại nói: “Vậy đưa đi bệnh viện”
Thấy đối phương là người đáng gờm, bà ta liền gọi người nằm dưới đất dậy! Giả vờ khinh bỉ nói: “Đồ thần kinh! Đi thôi, mặc kệ bọn họ”
Hai người đó đi rồi mọi người cũng tản ra,lúc này cô gái kia mới hiểu ra vấn đề liền xoắn xuýt cảm ơn cô
“Cô gái cảm ơn em! Không có em chắc chị thành trò cười của họ rồi”
Triệu Minh Vy xua tay nói: “Không sao!”
“Chị là Dương Diệu Mai, lâu rồi chị mới trở lại thành phố nên không biết nhiều về sự thay đổi của nó”
“Em là Triệu Minh Vy”
“Hôm nay chị có việc gấp, hẹn gặp lại em”
Hai người họ trao đổi phương thức liên lạc rồi chào tạm biệt nhau
Tới cổng trường, cô liền đụng mặt Vương Quý! Ôi trời! Hết người này đến người khác muốn gây chuyện với mình à?
Triệu Minh Vy không nghĩ ngợi vác cặp tăng tốc đi tới con đường về nhà, hôm nay trời đẹp nên cô quyết định tản bộ
Nhưng không như cô mong muốn, Vương Quý liền theo sát sau, một hồi không nhịn nổi cô quay lại nói: “Đừng khiến tôi ghét thêm!”
Vương Quý lúng túng, ấp úng một lúc mới dám mở miệng “Tiểu Vy! Chuyện Phương Yến Dung làm anh không biết! Em đừng nghi ngờ anh, tuyết đối..”
Triệu Vy không thể nghe nổi nữa liền ngắt lời anh ta: “Dừng! Tôi chẳng muốn nghe, cũng chẳng buồn đôi có với anh. Xin anh! Đừng xuất hiện trước mặt tôi”
“Anh..anh” “Đừng đi theo tôi”
Cuối cùng cũng cắt đuôi được anh ta, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, đột nhiên phía trước xảy ra chuyện, với tính cách khác hoàn toàn vẻ nghiêm túc lúc làm việc của cô. Việc xôn xao trước mắt khiến cô tò mò
Hai người đàn bà, một người nhắn mắt nằm bên cạnh người phụ nữ đang to tiếng kia, còn đang cãi nhau với một cô gái xinh xắn
Người khác thì cô không biết, còn hiện tại thì cô có thể thấy rõ hai người nằm xoà dưới đất kia đang cố tình giả bộ. Đây chính là uy hiếp cô gái này
Thấy thế, cô liền nhanh nhảu giúp đỡ chủ nhân của chiếc xe: “Ơ! Chị sao thế?”
Cô gái đang khó xử thì liền thấy một bàn tay đặt lên vai mình, Triệu Vy giả cờ nháy mắt ra hiệu, thế là cô ấy liền nói: “Bọn họ nói chị đụng trúng họ nhưng không phải thế, lúc đứng từ xa chị đã thấy hai người họ băng qua nữa con đường rồi nhưng lúc đến đây thì như thế này”
Triệu Vy lấy tay giả vờ bịt miệng mình bất ngờ: “Không được rồi! Nhanh lên, đưa bọn họ vào bệnh viện, nhanh lên. Còn chuyện gì nghiêm trọng hơn nữa chứ”
Người phụ nữ lúc nãy còn to tiếng bây giờ chợt im bặt, vội bịa đặt ra lí do hết sức giả tạo: “Không được, mẹ tôi không thích đến bệnh viện, chi bằng các người đem tiền đây tôi gọi bác sĩ tới giúp”
Nhìn là đã biết dọa người lấy tiền rồi, thế mà cô gái bên cạnh cô nhanh chóng cầm ví ra, Triệu Vy vội chặn tay cô ấy lại: “Ấy khoan! Tại sao chúng tôi phải đem tiền, tôi chỉ thấy bà ấy hình như không chịu nổi nữa nên mới bảo tới bệnh viện chứ đâu có nói tại chúng tôi bà ấy mới như vậy đâu. Nếu không nói rõ ràng thì chi bằng gọi cảnh sát tới giải quyết chuyện này đi.”
Bà ta nghe thế thì càng cuống lên vội nói: “Chờ cảnh sát tới thì mẹ tôi mất mạng rồi”
Cô lại nói: “Vậy đưa đi bệnh viện”
Thấy đối phương là người đáng gờm, bà ta liền gọi người nằm dưới đất dậy! Giả vờ khinh bỉ nói: “Đồ thần kinh! Đi thôi, mặc kệ bọn họ”
Hai người đó đi rồi mọi người cũng tản ra,lúc này cô gái kia mới hiểu ra vấn đề liền xoắn xuýt cảm ơn cô
“Cô gái cảm ơn em! Không có em chắc chị thành trò cười của họ rồi”
Triệu Minh Vy xua tay nói: “Không sao!”
“Chị là Dương Diệu Mai, lâu rồi chị mới trở lại thành phố nên không biết nhiều về sự thay đổi của nó”
“Em là Triệu Minh Vy”
“Hôm nay chị có việc gấp, hẹn gặp lại em”
Hai người họ trao đổi phương thức liên lạc rồi chào tạm biệt nhau
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.