Chương 211: CHỊ CẢ ĐẾN NHÀ
Mặc Tử Quy
04/02/2021
Trương Tường Tường không lái xe về thẳng căn hộ của mình mà dừng lại ở
một con phố tương đối vắng vẻ, tắt máy và ngồi trong xe một mình nhưng
trong đầu vẫn nghĩ đến những lời nói lúc nãy của Ngô An Kỳ phòng làm
việc của Trương Tường Tường.
Cô biết thân thế và bối cảnh của Trương Tân Thành không phải là bình thường, còn cho rằng ông ấy chỉ là một đại gia nào đ, có lẽ cũng là người có thể lực và tiền bạc nhưng cô thật sự không nghĩ tới ông ta lại có bối cảnh hùng hậu như thế
Điều này khiến cô hơi hoảng hốt thậm chí là khó chịu.
Chung Thủy Linh ngồi trong xe lâu như vậy đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền vươn tay cầm lấy túi xách để bên ghế phụ, lấy điện thoại từ bên trong ra, chuẩn bị gõ tên của Trương Tân Thành vào công cụ tìm kiếm.
Cô vẫn chưa hết hy vọng, hoặc là nói cô đang ôm tâm lý ăn may, hy vọng những gì Ngô An Kỳ nói với cô lúc nãy chỉ là nói hươu nói vượn.
Cho nên khi cô nhìn thấy những thông tin trên mạng giống hệt với những gì Ngô An Kỳ nói, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Sau một hồi thở dài, Chung Thủy Linh lại dừng bên lề đường một lúc mới lái xe rời đi. Cô biết nếu đã không thể thay đổi sự thật này thì cũng đành đi bước nào tính bước đó mà thôi. Không ai có thể đoán trước được điều chưa xảy ra.
Hôm đó, Chung Thủy Linh bận ở nhà chỉnh sửa bản thảo thiết kế lần cuối, Tiểu Đào và Linda ra chợ tìm loại vải cô yêu cầu, cô ở một mình trong căn hộ.
Cho nên khi có người gõ cửa, cô vô thức nghĩ rằng Tiểu Đào và Linda đã quay lại liền đứng dậy mở cửa nhưng lúc này cô mới nhận ra người đứng bên ngoài không phải là Tiểu Đào và Linda mà là Tô Mỹ Dung.
"Thủy Linh." Tô Mỹ Dung mỉm cười với cô.
Chung Thủy Linh hơi bất ngờ, không nghĩ tới Tô Mỹ Dung lại đến nhà cô. Chỉ có điều bất ngờ thì bất ngờ Chung Thủy Linh vẫn phản ứng rất nhanh. Cô nhìn Tô Mỹ Dung nói: "Chị cả, chị đến rồi, mời vào trong."
Tô Mỹ Dung mỉm cười xách túi đi vào, thay giày sau đó đánh giá nhà của Chung Thủy Linh.
Chung Thủy Linh nhìn vải vóc và đủ thứ đồ linh tinh trên sô pha, cười ngượng nghịu nói: "Chị à, chị đừng ngạc nhiên, em đã không dọn dẹp mấy ngày rồi đấy." Cô nói xong thì vội vàng đi tới dọn mấy thứ đang để trên sô pha sang một bên.
Tô Mỹ Dung cười nói: "Thủy Linh, đừng làm rộn, đều là người một nhà cả, có gì mà mà phải che giấu chứ?"
Chung Thủy Linh mỉm cười vò tóc. Bình thường nhà của cô hoàn toàn cũng không có khách đến thăm, cô càng không ngờ Tô Mỹ Dung sẽ tìm tới nơi này.
Chung Thủy Linh thấy Tô Mỹ Dung vẫn cứ đứng như vậy liền bắt chuyện nói: "Chị cả, chị ngồi xuống trước đi, em đi rót cho chị ly nước."
Tô Mỹ Dung gật đầu, mỉm cười, sau đó đặt chiếc túi trong tay sang một bên, ngồi xuống chiếc sô pha mới vừa được dọn vội vàng, ánh mất thỉnh thoảng lại đánh giá cả căn phòng.
Chung Thủy Linh lấy nước trong tủ lạnh ra, hơi xấu hổ nhìn Tô Mỹ Dung nói: "Trong nhà em đã hết cà phê và trà rồi, chỉ còn lại mấy chai nước thôi."
Tô Mỹ Dung đưa tay nhận lấy, cười nói: "Không sao, bình thường chị cũng không uống trà và cà phê gì mấy."
Chung Thủy Linh mỉm cười ngồi xuống đối diện với cô, ngồi ngay ngắn như một đứa trẻ.
Tô Mỹ Dung thấy cô hơi câu nệ, chị mỉm cười nói: "Em có vẻ không được thoải mái như lần đầu gặp chị, bộ chị có thể ăn thịt người à?"
Chung Thủy Linh ngượng ngùng cười, nhìn chị nói: "Thật ra, lần đầu tiên nhìn thấy chị và ba, em rất căng thẳng, lòng bàn tay cứ đổ mồ hôi."
Tô Mỹ Dung lắc đầu nói: "Chị không nói về lần đầu tiên em đến thăm nhà, mà là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trong nhà hàng. Lúc đó em không có vẻ gì là lo lắng cả."
Chung Thủy Linh nghe được những lời của Tô Mỹ Dung về lần gặp đầu tiên đó, càng thêm xấu hổ, ôm đầu nói: "Đó là bởi vì chị vẫn không biết em là ai." Vì vậy cô không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, cũng không cần lo lắng Tô Mỹ Dung nghĩ về cô thế nào nhưng bây giờ thì khác. Thân phận của bọn họ đã hoàn toàn thay đổi. Bây giờ cô gọi Tô Mỹ Dung là chị cả theo Tô Cẩn Nghiêm. Cô nghĩ Tô Cẩn Nghiêm rất quan tâm đến cách nghĩ của chị đối với cô, cho nên cô theo bản năng hy vọng mình có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng chị.
Tô Mỹ Dung mỉm cười, dường như hơi xúc động nói: "Lần đầu tiên gặp em, chị thật sự không ngờ mọi chuyện lại như thế này. Em sẽ không để bụng những lời mà chị đã nói với Hoàng Liên, bạn của em khi ấy chứ?"
Chung Thủy Linh lắc đầu cười nói: "Là do bọn em hợp lại lừa chị."
Tô Mỹ Dung lắc đầu nói: "Không sao đâu, chúng ta đừng nói về những chuyện đã qua nữa. Bây giờ em đã kết hôn với Cẩn Nghiêm rồi, đây là điều quan trọng nhất, tốt hơn bất cứ thứ gì."
Chung Thủy Linh gật đầu nhìn chị rồi hỏi: "Chị ơi, hôm nay chị tới tìm em có chuyện gì sao?" Cô không nghĩ rằng người như chị lại buồn chán đến tán gẫu với mình vào lúc này.
Tô Mỹ Dung nghe vậy, vươn tay lấy một túi tài liệu từ trong túi xách của chị ra, đưa cho Chung Thủy Linh nói: "Mở ra xem. Là của Cẩn Nghiêm dặn chị giao cho em đấy."
"Cẩn Nghiêm dặn chị giao cho em sao?" Chung Thủy Linh thắc mắn nhìn Tô Mỹ Dung, vươn tay nhận lấy, nhỏ giọng hỏi: "Là đồ gì vậy? "
Tô Mỹ Dung mỉm cười, dẩu môi nói: "Em tự mở ra xem đi."
Chung Thủy Linh nghi hoặc, mở túi hồ sơ ra, khi lấy từ trong túi ra một cuốn sổ màu đỏ chói thì cô lại càng thắc mắc hơn. Cô ngẩng đầu nhìn Tô Mỹ Dung vẻ biểu hiện khó tin.
"Sao lại nhìn chị thế này, đây là Cẩn Nghiêm bảo chị đưa cho em mà. Chị chỉ là người chuyển hộ mà thôi." Tô Mỹ Dung đẩy toàn bộ sang cho em trai mình, tỏ rõ cô ấy chỉ là chân chạy vặt mà thôi.
Chung Thủy Linh mở sổ đỏ ra, địa chỉ ghi trên đó không phải là Giang Thành mà là chỗ ở trong đơn vị của Tô Cẩn Nghiêm.
Chung Thủy Linh ngẩng đầu nhìn Tô Mỹ Dung, sau đó khẽ gấp giấy chứng nhận nhà đất lại nói: "Chị ơi, cái này không phải Cẩn Nghiêm đưa cho em đâu."
Tô Mỹ Dung thấy cô hỏi như vậy mỉm cười nói: "Tại sao em nói như vậy? Cái này đúng là Cẩn Nghiêm bảo chị đưa cho em mà."
Chung Thủy Linh mỉm cười, lắc đầu nói: "Cách đây hai ngày, trước khi Cẩn Nghiêm rời đi anh ấy đã đưa thẻ và giấy chứng nhận nhà đất gì đó cho em rồi." Nếu đây thực sự là thứ nên đưa cho cô thì đáng lẽ anh ấy nên đưa một lượt cho cô cách đây hai ngày chứ không phải đợi đến hôm nay Tô Mỹ Dung đến đưa cho cô theo ý anh.
"Giấy tờ nhà đất này vẫn ở chỗ của chị, lần trước cậu ấy đã quên lấy đưa cho em." Tô Mỹ Dung bình tĩnh nói.
Chung Thủy Linh lắc đầu, nhìn cô ấy nói: "Chị cả, em sẽ không lấy đâu, cho dù thật sự là của Cẩn Nghiêm thì cứ để lần sau lúc anh ấy trở về lại đưa cho em."
Thấy thái độ Chung Thủy Linh cứng rắn như vậy, Tô Mỹ khẽ thở dài nói: "Cô nhóc này, sao mà em cứng đầu thế."
Chung Thủy Linh mỉm cười nói: "Không phải đồ của Cẩn Nghiêm đưa cho em, em sẽ không lấy."
Cô biết thân thế và bối cảnh của Trương Tân Thành không phải là bình thường, còn cho rằng ông ấy chỉ là một đại gia nào đ, có lẽ cũng là người có thể lực và tiền bạc nhưng cô thật sự không nghĩ tới ông ta lại có bối cảnh hùng hậu như thế
Điều này khiến cô hơi hoảng hốt thậm chí là khó chịu.
Chung Thủy Linh ngồi trong xe lâu như vậy đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền vươn tay cầm lấy túi xách để bên ghế phụ, lấy điện thoại từ bên trong ra, chuẩn bị gõ tên của Trương Tân Thành vào công cụ tìm kiếm.
Cô vẫn chưa hết hy vọng, hoặc là nói cô đang ôm tâm lý ăn may, hy vọng những gì Ngô An Kỳ nói với cô lúc nãy chỉ là nói hươu nói vượn.
Cho nên khi cô nhìn thấy những thông tin trên mạng giống hệt với những gì Ngô An Kỳ nói, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Sau một hồi thở dài, Chung Thủy Linh lại dừng bên lề đường một lúc mới lái xe rời đi. Cô biết nếu đã không thể thay đổi sự thật này thì cũng đành đi bước nào tính bước đó mà thôi. Không ai có thể đoán trước được điều chưa xảy ra.
Hôm đó, Chung Thủy Linh bận ở nhà chỉnh sửa bản thảo thiết kế lần cuối, Tiểu Đào và Linda ra chợ tìm loại vải cô yêu cầu, cô ở một mình trong căn hộ.
Cho nên khi có người gõ cửa, cô vô thức nghĩ rằng Tiểu Đào và Linda đã quay lại liền đứng dậy mở cửa nhưng lúc này cô mới nhận ra người đứng bên ngoài không phải là Tiểu Đào và Linda mà là Tô Mỹ Dung.
"Thủy Linh." Tô Mỹ Dung mỉm cười với cô.
Chung Thủy Linh hơi bất ngờ, không nghĩ tới Tô Mỹ Dung lại đến nhà cô. Chỉ có điều bất ngờ thì bất ngờ Chung Thủy Linh vẫn phản ứng rất nhanh. Cô nhìn Tô Mỹ Dung nói: "Chị cả, chị đến rồi, mời vào trong."
Tô Mỹ Dung mỉm cười xách túi đi vào, thay giày sau đó đánh giá nhà của Chung Thủy Linh.
Chung Thủy Linh nhìn vải vóc và đủ thứ đồ linh tinh trên sô pha, cười ngượng nghịu nói: "Chị à, chị đừng ngạc nhiên, em đã không dọn dẹp mấy ngày rồi đấy." Cô nói xong thì vội vàng đi tới dọn mấy thứ đang để trên sô pha sang một bên.
Tô Mỹ Dung cười nói: "Thủy Linh, đừng làm rộn, đều là người một nhà cả, có gì mà mà phải che giấu chứ?"
Chung Thủy Linh mỉm cười vò tóc. Bình thường nhà của cô hoàn toàn cũng không có khách đến thăm, cô càng không ngờ Tô Mỹ Dung sẽ tìm tới nơi này.
Chung Thủy Linh thấy Tô Mỹ Dung vẫn cứ đứng như vậy liền bắt chuyện nói: "Chị cả, chị ngồi xuống trước đi, em đi rót cho chị ly nước."
Tô Mỹ Dung gật đầu, mỉm cười, sau đó đặt chiếc túi trong tay sang một bên, ngồi xuống chiếc sô pha mới vừa được dọn vội vàng, ánh mất thỉnh thoảng lại đánh giá cả căn phòng.
Chung Thủy Linh lấy nước trong tủ lạnh ra, hơi xấu hổ nhìn Tô Mỹ Dung nói: "Trong nhà em đã hết cà phê và trà rồi, chỉ còn lại mấy chai nước thôi."
Tô Mỹ Dung đưa tay nhận lấy, cười nói: "Không sao, bình thường chị cũng không uống trà và cà phê gì mấy."
Chung Thủy Linh mỉm cười ngồi xuống đối diện với cô, ngồi ngay ngắn như một đứa trẻ.
Tô Mỹ Dung thấy cô hơi câu nệ, chị mỉm cười nói: "Em có vẻ không được thoải mái như lần đầu gặp chị, bộ chị có thể ăn thịt người à?"
Chung Thủy Linh ngượng ngùng cười, nhìn chị nói: "Thật ra, lần đầu tiên nhìn thấy chị và ba, em rất căng thẳng, lòng bàn tay cứ đổ mồ hôi."
Tô Mỹ Dung lắc đầu nói: "Chị không nói về lần đầu tiên em đến thăm nhà, mà là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trong nhà hàng. Lúc đó em không có vẻ gì là lo lắng cả."
Chung Thủy Linh nghe được những lời của Tô Mỹ Dung về lần gặp đầu tiên đó, càng thêm xấu hổ, ôm đầu nói: "Đó là bởi vì chị vẫn không biết em là ai." Vì vậy cô không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, cũng không cần lo lắng Tô Mỹ Dung nghĩ về cô thế nào nhưng bây giờ thì khác. Thân phận của bọn họ đã hoàn toàn thay đổi. Bây giờ cô gọi Tô Mỹ Dung là chị cả theo Tô Cẩn Nghiêm. Cô nghĩ Tô Cẩn Nghiêm rất quan tâm đến cách nghĩ của chị đối với cô, cho nên cô theo bản năng hy vọng mình có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng chị.
Tô Mỹ Dung mỉm cười, dường như hơi xúc động nói: "Lần đầu tiên gặp em, chị thật sự không ngờ mọi chuyện lại như thế này. Em sẽ không để bụng những lời mà chị đã nói với Hoàng Liên, bạn của em khi ấy chứ?"
Chung Thủy Linh lắc đầu cười nói: "Là do bọn em hợp lại lừa chị."
Tô Mỹ Dung lắc đầu nói: "Không sao đâu, chúng ta đừng nói về những chuyện đã qua nữa. Bây giờ em đã kết hôn với Cẩn Nghiêm rồi, đây là điều quan trọng nhất, tốt hơn bất cứ thứ gì."
Chung Thủy Linh gật đầu nhìn chị rồi hỏi: "Chị ơi, hôm nay chị tới tìm em có chuyện gì sao?" Cô không nghĩ rằng người như chị lại buồn chán đến tán gẫu với mình vào lúc này.
Tô Mỹ Dung nghe vậy, vươn tay lấy một túi tài liệu từ trong túi xách của chị ra, đưa cho Chung Thủy Linh nói: "Mở ra xem. Là của Cẩn Nghiêm dặn chị giao cho em đấy."
"Cẩn Nghiêm dặn chị giao cho em sao?" Chung Thủy Linh thắc mắn nhìn Tô Mỹ Dung, vươn tay nhận lấy, nhỏ giọng hỏi: "Là đồ gì vậy? "
Tô Mỹ Dung mỉm cười, dẩu môi nói: "Em tự mở ra xem đi."
Chung Thủy Linh nghi hoặc, mở túi hồ sơ ra, khi lấy từ trong túi ra một cuốn sổ màu đỏ chói thì cô lại càng thắc mắc hơn. Cô ngẩng đầu nhìn Tô Mỹ Dung vẻ biểu hiện khó tin.
"Sao lại nhìn chị thế này, đây là Cẩn Nghiêm bảo chị đưa cho em mà. Chị chỉ là người chuyển hộ mà thôi." Tô Mỹ Dung đẩy toàn bộ sang cho em trai mình, tỏ rõ cô ấy chỉ là chân chạy vặt mà thôi.
Chung Thủy Linh mở sổ đỏ ra, địa chỉ ghi trên đó không phải là Giang Thành mà là chỗ ở trong đơn vị của Tô Cẩn Nghiêm.
Chung Thủy Linh ngẩng đầu nhìn Tô Mỹ Dung, sau đó khẽ gấp giấy chứng nhận nhà đất lại nói: "Chị ơi, cái này không phải Cẩn Nghiêm đưa cho em đâu."
Tô Mỹ Dung thấy cô hỏi như vậy mỉm cười nói: "Tại sao em nói như vậy? Cái này đúng là Cẩn Nghiêm bảo chị đưa cho em mà."
Chung Thủy Linh mỉm cười, lắc đầu nói: "Cách đây hai ngày, trước khi Cẩn Nghiêm rời đi anh ấy đã đưa thẻ và giấy chứng nhận nhà đất gì đó cho em rồi." Nếu đây thực sự là thứ nên đưa cho cô thì đáng lẽ anh ấy nên đưa một lượt cho cô cách đây hai ngày chứ không phải đợi đến hôm nay Tô Mỹ Dung đến đưa cho cô theo ý anh.
"Giấy tờ nhà đất này vẫn ở chỗ của chị, lần trước cậu ấy đã quên lấy đưa cho em." Tô Mỹ Dung bình tĩnh nói.
Chung Thủy Linh lắc đầu, nhìn cô ấy nói: "Chị cả, em sẽ không lấy đâu, cho dù thật sự là của Cẩn Nghiêm thì cứ để lần sau lúc anh ấy trở về lại đưa cho em."
Thấy thái độ Chung Thủy Linh cứng rắn như vậy, Tô Mỹ khẽ thở dài nói: "Cô nhóc này, sao mà em cứng đầu thế."
Chung Thủy Linh mỉm cười nói: "Không phải đồ của Cẩn Nghiêm đưa cho em, em sẽ không lấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.