Chương 175: CHÚNG TA ĐĂNG KÝ KẾT HÔN ĐI
Mặc Tử Quy
02/02/2021
Chung Thủy Linh nghe vậy thì ngây ra một lúc, sau đó quay đầu lại
nhìn Tô Cẩn Nghiêm, nhỏ giọng hỏi: "Vậy là bây giờ chúng ta có thể đi
đăng ký kết hôn sao?"
Tô Cẩn Nghiêm nghe cô nói vậy thì không nhịn được cười, đôi mắt nhìn đôi mắt to của cô, buồn cười hỏi: "Cho nên em vội vàng muốn kết hôn với anh sao?"
"Đúng vậy, em sợ mình chậm tay thì anh sẽ đi với người khác." Chung Thủy Linh trả lời rất dứt khoát cũng rất thẳng thắn, không hề có chút rụt rè hoặc là cố ý làm giá.
Với Chung Thủy Linh thì thích là thích, yêu là yêu, vô cùng đơn giản cũng rất dứt khoát, không có nhiều điều lo lắng, cho nên không cần phải trốn tránh, cũng không cần phải che giấu, đối mặt với người mình thích thì cứ lớn tiếng thú nhận tình cảm của mình với anh là được, cô thích sống một cách thẳng thắn, không có bất kỳ nghi ngờ gì, suy đoán đối phương có thật sự yêu mình hay không, hoặc là đối phương yêu mình nhiều hơn hay là mình yêu anh nhiều hơn.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, trong lòng đầy cảm xúc, tay nhẹ nhàng vuốt mặt cô, thấp giọng nói: "Có người vợ xuất sắc như vậy thì chồng chẳng còn mong chờ gì nữa."
Chung Thủy Linh nghe vậy thì cười ngọt ngào rồi dựa vào lòng anh, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên người anh, thật ra cô cũng vậy, có thể gặp được người đàn ông yêu thương cưng chiều cô như anh thì ngoại trừ anh cũng không có người nào khác.
Hai người lặng lẽ ôm nhau, tay Tô Cẩn Nghiêm như có như không nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng cô, cũng không biết qua bao lâu, Chung Thủy Linh đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô lập tức ngồi dậy, đôi mắt to nhìn anh nói: "Chúng ta đăng ký kết hôn trước đi!"
Tô Cẩn Nghiêm ngây người ra, nhìn vẻ mặt cô thì có chút bất ngờ, sau đó anh lập tức phản ứng lại, kéo tay cô qua cười nói: "Em không đợi ba mẹ em gặp người nhà anh sao?"
Chung Thủy Linh lắc đầu, nhìn anh nghiêm túc nói: "Không đợi, tránh cho thủ trưởng nhà em lại làm chuyện xấu gì đó, chúng ta đăng ký kết hôn trước, sau đó sắp xếp cho bọn họ ăn một bữa cơm, cũng giảm đi những phiền phức kia."
Tô Cẩn Nghiêm cười, giơ tay nhéo mũi nhỏ của cô, cưng chiều thấp giọng nói: "Được, anh nghe theo em, em nói thế nào thì làm như vậy."
Chung Thủy Linh gật đầu, vẻ mặt gian xảo nói: "May là trước đó em đã tính toán trước, sớm lấy được hộ khẩu." Cô vừa nói vừa vô cùng đắc ý vì cái gọi là 'tính toán trước'.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn vẻ mặt cô gian xảo và đắc ý thì cười nói với cô: "Vậy có phải anh cũng phải về nhà lấy trộm hộ khẩu không?"
Đôi mắt Chung Thủy Linh xoay một vòng, lắc đầu nói: "Anh không tính là trộm được, bởi vì em cảm thấy ba và mấy người chị của anh rất thích em, có lẽ lúc này bọn họ ước gì chúng ta có thể đăng ký kết hôn sớm một chút, bởi vì thủ trưởng nhà em có thành kiến với anh nên em lo lắng mọi chuyện kéo dài đến hết kỳ nghỉ của anh mà chúng ta vẫn chưa thể kết hôn."
Vẻ mặt Tô Cẩn Nghiêm đầy ý cười, nhìn cô gái trước mắt sẽ lập tức trở thành vợ mình, vẻ mặt tán thành gật đầu nói: "Được rồi, em nói thế nào thì sẽ là cái đó."
Vẻ mặt Chung Thủy Linh hài lòng cười, ngay lúc này bụng cô đột nhiên kêu lên một tiếng: "Òng ọc..."
Chung Thủy Linh ngây người, lại nhìn Tô Cẩn Nghiêm cười nói: "Hình như em hơi đói bụng..."
Thói quen đúng là đáng sợ, mấy ngày nay cô đã quen ăn sáng, ngày hôm qua như vậy, hôm nay cũng thế.
Tô Cẩn Nghiêm buồn cười sờ đầu cô nói: "Đứng lên đi, anh đi nấu ăn cho em."
"Ừm!" Chung Thủy Linh dùng sức gật đầu, vui sướng vén chăn xuống giường.
Nhưng đến khi cô ý thức được cúi đầu xuống, lúc này cô chỉ mặc quần lót nhỏ, cả người không khỏi ngây ra một lúc, quay đầu nhìn Tô Cẩn Nghiêm đang nằm trên giường, thấy anh đang nhìn mình, trên mặt còn cố ý mang theo biểu cảm kỳ lạ.
Chung Thủy Linh vội vàng quay đầu, vừa sợ hãi chạy đến phòng tắm vừa kêu lên: "A! ——"
Tô Cẩn Nghiêm bật cười nằm trên giường, sau khi anh gặp cô, dường như cuộc sống của anh đã thay đổi, trước kia anh chỉ biết huấn luyện, cho dù anh có thời gian rảnh thì cũng nghĩ đến chuyện làm thế nào để hoàn thành quý huấn luyện tiếp theo, hay là những người lính trong tay anh hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.
Nhưng sau khi anh gặp được cô thì cảm thấy mình mới từ từ giống như người bình thường, lúc anh rảnh rỗi cũng sẽ không nhịn được suy nghĩ đến cô, suy nghĩ sẽ tạo cho cô bất ngờ gì trong lần gặp tiếp theo, khi hai người ở bên nhau thì làm thế nào chọc cô vui vẻ, thay đổi cách nấu mấy món ngon cho cô ăn, nhất là khi anh nhìn cô ăn uống thỏa mãn thì trong lòng anh cũng sẽ có một cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Trước kia ở trong doanh trại, anh Phan không chỉ nói một lần cuộc sống của anh quá nhàm chán, ngoại trừ huấn luyện thì gần như không có cuộc sống hay tình cảm riêng của mình, lúc ấy anh còn không hiểu, chỉ cảm thấy anh Phan nói không đúng, anh cảm thấy mỗi người sẽ có cách sống và mục tiêu khác nhau, lúc ấy anh nghĩ không phải ai cũng phải có tình cảm trong cuộc sống của mình, thậm chí anh cho rằng huấn luyện và tham gia quân ngũ chính là mục tiêu sống của đời mình, nhưng hiện tại anh gặp Chung Thủy Linh, nói chuyện hay không nói cũng có thể ảnh hưởng đến người phụ nữ của mình, lúc này anh mới biết được thì ra lúc trước anh chưa gặp được một người phụ nữ làm cho mình rung động mà thôi, sau khi gặp được thì anh cũng sẽ biến thành người trong miệng của anh Phan.
Tô Cẩn Nghiêm nghĩ như vậy thì khóe miệng mang theo ý cười, xoay người xuống giường, tiện tay cầm lấy quần áo mình ném xuống đất đêm qua rồi mặc vào, anh đi đến trước phòng tắm, gõ nhẹ cửa, nói với người bên trong: "Anh lấy quần áo cho em thay, em có mở cửa không?"
"Anh để quần áo ở bên ngoài đi, lát nữa em lấy sau!" Giọng Chung Thủy Linh truyền tới từ phòng tắm.
Tô Cẩn Nghiêm buồn cười lắc đầu, đôi khi anh thật sự không hiểu cô nhóc này, lúc cô bày tỏ tình cảm với anh thì không hề ngại ngùng, cô luôn nói thẳng ra, nhưng đôi khi cô lại xấu hổ như đứa trẻ, giống như hiện tại vậy.
Tô Cẩn Nghiêm treo quần áo của cô lên tay cầm bên ngoài cửa, anh không nói gì nữa, xoay người ra khỏi phòng.
Chung Thủy Linh đợi một lúc lâu trong phòng tắm, sau khi cô xác định anh đã ra khỏi phòng thì mới nhẹ nhàng hé mở cửa phòng tắm, đưa tay lấy quần áo treo ở bên ngoài rồi lập tức đóng cửa lại.
Tô Cẩn Nghiêm nghe cô nói vậy thì không nhịn được cười, đôi mắt nhìn đôi mắt to của cô, buồn cười hỏi: "Cho nên em vội vàng muốn kết hôn với anh sao?"
"Đúng vậy, em sợ mình chậm tay thì anh sẽ đi với người khác." Chung Thủy Linh trả lời rất dứt khoát cũng rất thẳng thắn, không hề có chút rụt rè hoặc là cố ý làm giá.
Với Chung Thủy Linh thì thích là thích, yêu là yêu, vô cùng đơn giản cũng rất dứt khoát, không có nhiều điều lo lắng, cho nên không cần phải trốn tránh, cũng không cần phải che giấu, đối mặt với người mình thích thì cứ lớn tiếng thú nhận tình cảm của mình với anh là được, cô thích sống một cách thẳng thắn, không có bất kỳ nghi ngờ gì, suy đoán đối phương có thật sự yêu mình hay không, hoặc là đối phương yêu mình nhiều hơn hay là mình yêu anh nhiều hơn.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, trong lòng đầy cảm xúc, tay nhẹ nhàng vuốt mặt cô, thấp giọng nói: "Có người vợ xuất sắc như vậy thì chồng chẳng còn mong chờ gì nữa."
Chung Thủy Linh nghe vậy thì cười ngọt ngào rồi dựa vào lòng anh, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên người anh, thật ra cô cũng vậy, có thể gặp được người đàn ông yêu thương cưng chiều cô như anh thì ngoại trừ anh cũng không có người nào khác.
Hai người lặng lẽ ôm nhau, tay Tô Cẩn Nghiêm như có như không nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng cô, cũng không biết qua bao lâu, Chung Thủy Linh đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô lập tức ngồi dậy, đôi mắt to nhìn anh nói: "Chúng ta đăng ký kết hôn trước đi!"
Tô Cẩn Nghiêm ngây người ra, nhìn vẻ mặt cô thì có chút bất ngờ, sau đó anh lập tức phản ứng lại, kéo tay cô qua cười nói: "Em không đợi ba mẹ em gặp người nhà anh sao?"
Chung Thủy Linh lắc đầu, nhìn anh nghiêm túc nói: "Không đợi, tránh cho thủ trưởng nhà em lại làm chuyện xấu gì đó, chúng ta đăng ký kết hôn trước, sau đó sắp xếp cho bọn họ ăn một bữa cơm, cũng giảm đi những phiền phức kia."
Tô Cẩn Nghiêm cười, giơ tay nhéo mũi nhỏ của cô, cưng chiều thấp giọng nói: "Được, anh nghe theo em, em nói thế nào thì làm như vậy."
Chung Thủy Linh gật đầu, vẻ mặt gian xảo nói: "May là trước đó em đã tính toán trước, sớm lấy được hộ khẩu." Cô vừa nói vừa vô cùng đắc ý vì cái gọi là 'tính toán trước'.
Tô Cẩn Nghiêm nhìn vẻ mặt cô gian xảo và đắc ý thì cười nói với cô: "Vậy có phải anh cũng phải về nhà lấy trộm hộ khẩu không?"
Đôi mắt Chung Thủy Linh xoay một vòng, lắc đầu nói: "Anh không tính là trộm được, bởi vì em cảm thấy ba và mấy người chị của anh rất thích em, có lẽ lúc này bọn họ ước gì chúng ta có thể đăng ký kết hôn sớm một chút, bởi vì thủ trưởng nhà em có thành kiến với anh nên em lo lắng mọi chuyện kéo dài đến hết kỳ nghỉ của anh mà chúng ta vẫn chưa thể kết hôn."
Vẻ mặt Tô Cẩn Nghiêm đầy ý cười, nhìn cô gái trước mắt sẽ lập tức trở thành vợ mình, vẻ mặt tán thành gật đầu nói: "Được rồi, em nói thế nào thì sẽ là cái đó."
Vẻ mặt Chung Thủy Linh hài lòng cười, ngay lúc này bụng cô đột nhiên kêu lên một tiếng: "Òng ọc..."
Chung Thủy Linh ngây người, lại nhìn Tô Cẩn Nghiêm cười nói: "Hình như em hơi đói bụng..."
Thói quen đúng là đáng sợ, mấy ngày nay cô đã quen ăn sáng, ngày hôm qua như vậy, hôm nay cũng thế.
Tô Cẩn Nghiêm buồn cười sờ đầu cô nói: "Đứng lên đi, anh đi nấu ăn cho em."
"Ừm!" Chung Thủy Linh dùng sức gật đầu, vui sướng vén chăn xuống giường.
Nhưng đến khi cô ý thức được cúi đầu xuống, lúc này cô chỉ mặc quần lót nhỏ, cả người không khỏi ngây ra một lúc, quay đầu nhìn Tô Cẩn Nghiêm đang nằm trên giường, thấy anh đang nhìn mình, trên mặt còn cố ý mang theo biểu cảm kỳ lạ.
Chung Thủy Linh vội vàng quay đầu, vừa sợ hãi chạy đến phòng tắm vừa kêu lên: "A! ——"
Tô Cẩn Nghiêm bật cười nằm trên giường, sau khi anh gặp cô, dường như cuộc sống của anh đã thay đổi, trước kia anh chỉ biết huấn luyện, cho dù anh có thời gian rảnh thì cũng nghĩ đến chuyện làm thế nào để hoàn thành quý huấn luyện tiếp theo, hay là những người lính trong tay anh hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.
Nhưng sau khi anh gặp được cô thì cảm thấy mình mới từ từ giống như người bình thường, lúc anh rảnh rỗi cũng sẽ không nhịn được suy nghĩ đến cô, suy nghĩ sẽ tạo cho cô bất ngờ gì trong lần gặp tiếp theo, khi hai người ở bên nhau thì làm thế nào chọc cô vui vẻ, thay đổi cách nấu mấy món ngon cho cô ăn, nhất là khi anh nhìn cô ăn uống thỏa mãn thì trong lòng anh cũng sẽ có một cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Trước kia ở trong doanh trại, anh Phan không chỉ nói một lần cuộc sống của anh quá nhàm chán, ngoại trừ huấn luyện thì gần như không có cuộc sống hay tình cảm riêng của mình, lúc ấy anh còn không hiểu, chỉ cảm thấy anh Phan nói không đúng, anh cảm thấy mỗi người sẽ có cách sống và mục tiêu khác nhau, lúc ấy anh nghĩ không phải ai cũng phải có tình cảm trong cuộc sống của mình, thậm chí anh cho rằng huấn luyện và tham gia quân ngũ chính là mục tiêu sống của đời mình, nhưng hiện tại anh gặp Chung Thủy Linh, nói chuyện hay không nói cũng có thể ảnh hưởng đến người phụ nữ của mình, lúc này anh mới biết được thì ra lúc trước anh chưa gặp được một người phụ nữ làm cho mình rung động mà thôi, sau khi gặp được thì anh cũng sẽ biến thành người trong miệng của anh Phan.
Tô Cẩn Nghiêm nghĩ như vậy thì khóe miệng mang theo ý cười, xoay người xuống giường, tiện tay cầm lấy quần áo mình ném xuống đất đêm qua rồi mặc vào, anh đi đến trước phòng tắm, gõ nhẹ cửa, nói với người bên trong: "Anh lấy quần áo cho em thay, em có mở cửa không?"
"Anh để quần áo ở bên ngoài đi, lát nữa em lấy sau!" Giọng Chung Thủy Linh truyền tới từ phòng tắm.
Tô Cẩn Nghiêm buồn cười lắc đầu, đôi khi anh thật sự không hiểu cô nhóc này, lúc cô bày tỏ tình cảm với anh thì không hề ngại ngùng, cô luôn nói thẳng ra, nhưng đôi khi cô lại xấu hổ như đứa trẻ, giống như hiện tại vậy.
Tô Cẩn Nghiêm treo quần áo của cô lên tay cầm bên ngoài cửa, anh không nói gì nữa, xoay người ra khỏi phòng.
Chung Thủy Linh đợi một lúc lâu trong phòng tắm, sau khi cô xác định anh đã ra khỏi phòng thì mới nhẹ nhàng hé mở cửa phòng tắm, đưa tay lấy quần áo treo ở bên ngoài rồi lập tức đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.