Chương 118: HAI NGƯỜI ĐẤU RƯỢU
Mặc Tử Quy
31/01/2021
Chung Thủy Linh im lặng nhìn anh thật lâu.
Dường như thời gian đã bị mọi người đóng băng lại rồi vậy, im thin thít không có ai nói gì. Tô Cẩn Nghiêm nâng ly, anh không cử động cũng không lên tiếng, có lúng lúng hơn nữa cũng chỉ đành đứng yên thế này.
Chung Thủy Linh sốt ruột nhìn ba mình, vừa định cất tiếng nói thì Dương Minh Lâm đã nhìn Chung Việt Đông, rồi mở miệng trước: “Ông Chung, đây là lần đầu tiên Cẩn Nghiêm sang chơi, anh có thích người ta thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nhìn cậu ấy trân trân như vậy chứ.” Dương Minh Lâm nói dứt lời, bèn lấy ly rượu anh đang cầm, đưa cho Chung Việt Đông, rồi nói: “Mấy hôm trước còn than thở không có ai uống rượu chung với anh, hôm nay vừa khéo, Cẩn Nghiêm với Giang Tuyên đều ở đây, cho ông uống thỏa thích.”
Vợ mình đã nói như vậy rồi, Chung Việt Đông có khó chịu, miễn cưỡng đến mức nào đi nữa cũng không thể không nể mặt bà. Ông bèn cầm ly rượu, nhìn anh rồi uống một ngụm, đặt ly rượu xuống hơi mạnh tay, làm phát ra tiếng vang khá lớn, hành động của ông pha lẫn với vẻ hờn dỗi.
Thấy ông uống cạn ly, Tô Cẩn Nghiêm cũng không chần chừ, anh nâng ly rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch.
Chung Thủy Linh nhìn anh với ánh mắt lo lắng: “Đây là rượu trắng, anh uống thế có sao không?”
Bởi vì Chung Việt Đông và ông cụ Chung đều thích uống rượu trắng, gần như rượu trong nhà cô đều là rượu trắng nồng độ cao, loại rượu trong ly của nhóm đàn ông trong tối hôm nay cũng chính là rượu trắng.
Tô Cẩn Nghiêm cười với cô, rồi thì thầm: “Không sao đâu, tửu lượng của anh cao lắm.”
Chung Việt Đông thấy bọn họ nhỏ to rù rì với nhau, trong lòng càng khó chịu, ông nhíu mày thật chặt.Dương Minh Lâm nhìn thấy thế, bà vừa tức tối vừa buồn cười, mọi khi ông ấy luôn nghiêm túc, bây giờ lại ghen tị với bạn trai của con gái mình, bà cũng đành bó tay với ông.
Chung Việt Đông càng nghĩ ngợi càng bực bội, ông nhìn Tô Cẩn Nghiêm rồi chợt nói: “Tửu lượng rất tốt à, vậy thì uống thêm vài ly với tôi, lâu rồi tôi không uống rượu.” Ông ta nói dứt lời, bèn cầm chai rượu trên bàn lên, rót quá nửa ly cho mình, rồi mới nói với Giang Tuyên: “Giang Tuyên, đi lấy bình rượu cho cậu ta, ba muốn uống thử với cậu ta xem sao.”
Nghe thấy thế, Giang Tuyên hơi sững sờ, anh nhìn Tô Cẩn Nghiêm rồi lại nhìn ba mình, bật cười: “Ba à, đâu có cần phải uống đâu nhỉ. Ngoan ngoan nào, đây là rượu trắng đấy, rượu nồng độ cao đấy, có phải nước lã đâu mà.”
“Ông Chung, anh làm gì thế này, Cẩn Nghiêm nhà người ta mới đến chơi lần đầu, anh đã muốn chuốc say cậu ấy rồi à.” Mặc dù Dương Minh Lâm cười cười, nhưng ánh mắt của bà đong đầy vẻ bất mãn và phản đối.
Chung Việt Đông vờ như không nhìn thấy, ông ta nhìn thẳng vào Tô Cẩn Nghiêm, rồi hỏi: “Muốn cưới con gái của tôi, chút rượu này cũng không dám uống à?”
Nghe ông nói như vậy, Tô Cẩn Nghiêm không thể chối từ được, chỉ nhìn thẳng vào mắt ông rồi đáp: “Không có gì là không dám đâu ạ.”
Anh đã muốn cưới con gái nhà người ta, vậy thì phải đối mặt với bất kỳ khó khăn và thử thách nào, anh cũng không có ý thối lui, hôm nay đã đến, cho dù cố ý làm khó anh cũng được, hay là trêu đùa anh cũng xong, anh đều chấp nhận hết!
Chung Thủy Linh lo lắng kéo tay anh, nhìn anh rồi lắc đầu, nói: “Tửu lượng của ba em tốt lắm đó!”
Tô Cẩn Nghiêm nở nụ cười với cô: “Không sao đâu, anh muốn cưới em mà.”
Nghe thấy thế, Chung Thủy Linh nhìn anh với vẻ cảm động, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Thế thì uống đi, quá lắm thì đợi anh say, em hầu hạ anh.”
Nghe con gái mình nói muốn hầu hạ người đàn ông khác, trong lòng Chung Việt Đông khó chịu tột cùng, ông quay sang con trai mình, rồi nói: “Giang Tuyên, ngồi đực mặt ở đó làm gì, người nào không biết còn hiểu lầm nhà mình không có rượu đấy!”
Thấy tình hình đã thành ra nước này, Chung Giang Tuyên cũng không tiện nói nhiều hơn nữa, anh gật đầu rồi đứng dậy, đi ra kệ lấy rượu về cho ông.
Ông cụ Chung không nói gì, chỉ khẽ híp mắt uống rượu trong ly mình, nụ cười mỉm nở trên môi. Bà cụ Chung lại hơi lo lắng, bà nhìn sang con dâu mình rồi nói: “Minh lâm à, con khuyên nó đi, Việt Đông không uống nhiều như thế được đâu.”Dương Minh Lâm thở dài, bà rất hiểu tính tình chồng mình, chỉ nhìn Chung Việt Đông rồi đáp: “Mẹ cứ để mặc anh ấy đi, nếu như hôm nay anh ấy không được uống rượu, không chắc anh ấy đồng ý cho Chung Thủy Linh cưới cậu ấy nữa.”
“Chuyện này...” Bà cụ Chung lúng lúng, bà quay đầu sang nhìn Tô Cẩn Nghiêm, ánh mắt đượm vẻ lo lắng.
Tô Cẩn Nghiêm cũng cảm nhận được nỗi lo trong ánh mắt của bà, bèn mỉm cười với bà cụ: “Thưa bà nội, bà yên tâm đi, tửu lượng của cháu cũng được lắm.” Mấy năm ròng anh sống trong quân đội cũng không phải là uổng phí, có thể người khác dùng ly uống rượu, nhưng bộ đội đều uống bằng chén, còn là những cái chén lớn khá lâu đời.
“Uống ít thôi, nếu thật sự không uống nổi thì đừng uống nữa.” Bà cụ nói khẽ, rồi lại dặn Chung Thủy Linh nhớ canh chừng anh.
Khi nãy nghe anh nói như vậy, bây giờ Chung Thủy Linh cũng không đoái hoài đến nữa, cô yên tâm để mặc cho anh uống, nếu anh say thì cô hầu hạ anh là được.
Chung Giang Tuyên mang theo mấy bình rượu đến, đặt bên bàn, nhìn Tô Cẩn Nghiêm rồi nói: “Được rồi, ai bảo cậu là anh em của tôi làm chi, hôm nay tôi uống với cậu.”
Dương Minh Lâm vừa tức vừa buồn cười: “Giang Tuyên, con xía vô làm gì, đến bạn gái mà con còn không có, nếu như uống say tí bỉ cũng không có ai quan tâm con đâu.”
“Chẳng phải con vẫn còn mẹ à, ai bảo mẹ là mẹ của con làm chi.” Chung Việt Đông cười cười, vẻ mặt hết sức vô lại.
“Mẹ chẳng có quan tâm đến con đâu.” Dương Minh Lâm nói, rồi quay sang Chung Việt Đông: “Biết đâu lát nữa ba con còn phải đợi mẹ hầu hạ đây này, bởi thế con đừng có tham gia, bớt chút chuyện.”
Nghe mẹ mói không quan tâm đến mình, Chung Giang Tuyên vừa khui rượu vừa cảm khái: “Ôi, thời đại này chó độc thân khó sống ghê.”
Bà cụ Chung không hiểu, bèn hỏi lại với vẻ ngờ vực: “Chó với không chó cái gì.”
Chung Thủy Linh bật cười, nhìn bà cụ rồi đáp: “Bà nội, anh con nói là muốn tìm bạn gái đó.” Cô nói rồi, bèn nhìn Chung Giang Tuyên với ánh mắt đầy ẩn ý.
Bây giờ bà cụ Chung đã hiểu, bèn gật đầu, gương mặt có vẻ nghiêm túc: “Phải lắm, nên kiếm bạn gái từ lâu rồi kìa, con nhìn em con kia kìa, hôm nay em nó đã dắt bạn trai về nhà rồi đấy.”
“Bà nội, cháu biết rồi mà, hôm khác cháu sẽ ôm một tên nhóc mập mạp về, được chứ.” Chung Giang Tuyên nói, còn không quên trừng mắt nhìn Chung Thủy Linh, rồi đưa ly rượu trong tay mình cho Tô Cẩn Nghiêm, nói với anh: “Thôi đi, tôi chỉ có một thân một mình, không uống chung với cậu được, số rượu này đều chuẩn bị cho cậu hết đấy.” Nói dứt lời, anh bèn vỗ vỗ vào mấy chai rượu chưa khui trước mặt.
Tô Cẩn Nghiêm cười cười, gật đầu đồng ý, anh nói: “Không thành vấn đề.” Nói dứt lời, anh bèn rót rượu đầy ly mình, nhìn Chung Việt Đông: “Bác trai, cháu xin cạn ly trước, bác cứ tùy ý.” Sau khi nói xong, anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Dường như thời gian đã bị mọi người đóng băng lại rồi vậy, im thin thít không có ai nói gì. Tô Cẩn Nghiêm nâng ly, anh không cử động cũng không lên tiếng, có lúng lúng hơn nữa cũng chỉ đành đứng yên thế này.
Chung Thủy Linh sốt ruột nhìn ba mình, vừa định cất tiếng nói thì Dương Minh Lâm đã nhìn Chung Việt Đông, rồi mở miệng trước: “Ông Chung, đây là lần đầu tiên Cẩn Nghiêm sang chơi, anh có thích người ta thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nhìn cậu ấy trân trân như vậy chứ.” Dương Minh Lâm nói dứt lời, bèn lấy ly rượu anh đang cầm, đưa cho Chung Việt Đông, rồi nói: “Mấy hôm trước còn than thở không có ai uống rượu chung với anh, hôm nay vừa khéo, Cẩn Nghiêm với Giang Tuyên đều ở đây, cho ông uống thỏa thích.”
Vợ mình đã nói như vậy rồi, Chung Việt Đông có khó chịu, miễn cưỡng đến mức nào đi nữa cũng không thể không nể mặt bà. Ông bèn cầm ly rượu, nhìn anh rồi uống một ngụm, đặt ly rượu xuống hơi mạnh tay, làm phát ra tiếng vang khá lớn, hành động của ông pha lẫn với vẻ hờn dỗi.
Thấy ông uống cạn ly, Tô Cẩn Nghiêm cũng không chần chừ, anh nâng ly rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch.
Chung Thủy Linh nhìn anh với ánh mắt lo lắng: “Đây là rượu trắng, anh uống thế có sao không?”
Bởi vì Chung Việt Đông và ông cụ Chung đều thích uống rượu trắng, gần như rượu trong nhà cô đều là rượu trắng nồng độ cao, loại rượu trong ly của nhóm đàn ông trong tối hôm nay cũng chính là rượu trắng.
Tô Cẩn Nghiêm cười với cô, rồi thì thầm: “Không sao đâu, tửu lượng của anh cao lắm.”
Chung Việt Đông thấy bọn họ nhỏ to rù rì với nhau, trong lòng càng khó chịu, ông nhíu mày thật chặt.Dương Minh Lâm nhìn thấy thế, bà vừa tức tối vừa buồn cười, mọi khi ông ấy luôn nghiêm túc, bây giờ lại ghen tị với bạn trai của con gái mình, bà cũng đành bó tay với ông.
Chung Việt Đông càng nghĩ ngợi càng bực bội, ông nhìn Tô Cẩn Nghiêm rồi chợt nói: “Tửu lượng rất tốt à, vậy thì uống thêm vài ly với tôi, lâu rồi tôi không uống rượu.” Ông ta nói dứt lời, bèn cầm chai rượu trên bàn lên, rót quá nửa ly cho mình, rồi mới nói với Giang Tuyên: “Giang Tuyên, đi lấy bình rượu cho cậu ta, ba muốn uống thử với cậu ta xem sao.”
Nghe thấy thế, Giang Tuyên hơi sững sờ, anh nhìn Tô Cẩn Nghiêm rồi lại nhìn ba mình, bật cười: “Ba à, đâu có cần phải uống đâu nhỉ. Ngoan ngoan nào, đây là rượu trắng đấy, rượu nồng độ cao đấy, có phải nước lã đâu mà.”
“Ông Chung, anh làm gì thế này, Cẩn Nghiêm nhà người ta mới đến chơi lần đầu, anh đã muốn chuốc say cậu ấy rồi à.” Mặc dù Dương Minh Lâm cười cười, nhưng ánh mắt của bà đong đầy vẻ bất mãn và phản đối.
Chung Việt Đông vờ như không nhìn thấy, ông ta nhìn thẳng vào Tô Cẩn Nghiêm, rồi hỏi: “Muốn cưới con gái của tôi, chút rượu này cũng không dám uống à?”
Nghe ông nói như vậy, Tô Cẩn Nghiêm không thể chối từ được, chỉ nhìn thẳng vào mắt ông rồi đáp: “Không có gì là không dám đâu ạ.”
Anh đã muốn cưới con gái nhà người ta, vậy thì phải đối mặt với bất kỳ khó khăn và thử thách nào, anh cũng không có ý thối lui, hôm nay đã đến, cho dù cố ý làm khó anh cũng được, hay là trêu đùa anh cũng xong, anh đều chấp nhận hết!
Chung Thủy Linh lo lắng kéo tay anh, nhìn anh rồi lắc đầu, nói: “Tửu lượng của ba em tốt lắm đó!”
Tô Cẩn Nghiêm nở nụ cười với cô: “Không sao đâu, anh muốn cưới em mà.”
Nghe thấy thế, Chung Thủy Linh nhìn anh với vẻ cảm động, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Thế thì uống đi, quá lắm thì đợi anh say, em hầu hạ anh.”
Nghe con gái mình nói muốn hầu hạ người đàn ông khác, trong lòng Chung Việt Đông khó chịu tột cùng, ông quay sang con trai mình, rồi nói: “Giang Tuyên, ngồi đực mặt ở đó làm gì, người nào không biết còn hiểu lầm nhà mình không có rượu đấy!”
Thấy tình hình đã thành ra nước này, Chung Giang Tuyên cũng không tiện nói nhiều hơn nữa, anh gật đầu rồi đứng dậy, đi ra kệ lấy rượu về cho ông.
Ông cụ Chung không nói gì, chỉ khẽ híp mắt uống rượu trong ly mình, nụ cười mỉm nở trên môi. Bà cụ Chung lại hơi lo lắng, bà nhìn sang con dâu mình rồi nói: “Minh lâm à, con khuyên nó đi, Việt Đông không uống nhiều như thế được đâu.”Dương Minh Lâm thở dài, bà rất hiểu tính tình chồng mình, chỉ nhìn Chung Việt Đông rồi đáp: “Mẹ cứ để mặc anh ấy đi, nếu như hôm nay anh ấy không được uống rượu, không chắc anh ấy đồng ý cho Chung Thủy Linh cưới cậu ấy nữa.”
“Chuyện này...” Bà cụ Chung lúng lúng, bà quay đầu sang nhìn Tô Cẩn Nghiêm, ánh mắt đượm vẻ lo lắng.
Tô Cẩn Nghiêm cũng cảm nhận được nỗi lo trong ánh mắt của bà, bèn mỉm cười với bà cụ: “Thưa bà nội, bà yên tâm đi, tửu lượng của cháu cũng được lắm.” Mấy năm ròng anh sống trong quân đội cũng không phải là uổng phí, có thể người khác dùng ly uống rượu, nhưng bộ đội đều uống bằng chén, còn là những cái chén lớn khá lâu đời.
“Uống ít thôi, nếu thật sự không uống nổi thì đừng uống nữa.” Bà cụ nói khẽ, rồi lại dặn Chung Thủy Linh nhớ canh chừng anh.
Khi nãy nghe anh nói như vậy, bây giờ Chung Thủy Linh cũng không đoái hoài đến nữa, cô yên tâm để mặc cho anh uống, nếu anh say thì cô hầu hạ anh là được.
Chung Giang Tuyên mang theo mấy bình rượu đến, đặt bên bàn, nhìn Tô Cẩn Nghiêm rồi nói: “Được rồi, ai bảo cậu là anh em của tôi làm chi, hôm nay tôi uống với cậu.”
Dương Minh Lâm vừa tức vừa buồn cười: “Giang Tuyên, con xía vô làm gì, đến bạn gái mà con còn không có, nếu như uống say tí bỉ cũng không có ai quan tâm con đâu.”
“Chẳng phải con vẫn còn mẹ à, ai bảo mẹ là mẹ của con làm chi.” Chung Việt Đông cười cười, vẻ mặt hết sức vô lại.
“Mẹ chẳng có quan tâm đến con đâu.” Dương Minh Lâm nói, rồi quay sang Chung Việt Đông: “Biết đâu lát nữa ba con còn phải đợi mẹ hầu hạ đây này, bởi thế con đừng có tham gia, bớt chút chuyện.”
Nghe mẹ mói không quan tâm đến mình, Chung Giang Tuyên vừa khui rượu vừa cảm khái: “Ôi, thời đại này chó độc thân khó sống ghê.”
Bà cụ Chung không hiểu, bèn hỏi lại với vẻ ngờ vực: “Chó với không chó cái gì.”
Chung Thủy Linh bật cười, nhìn bà cụ rồi đáp: “Bà nội, anh con nói là muốn tìm bạn gái đó.” Cô nói rồi, bèn nhìn Chung Giang Tuyên với ánh mắt đầy ẩn ý.
Bây giờ bà cụ Chung đã hiểu, bèn gật đầu, gương mặt có vẻ nghiêm túc: “Phải lắm, nên kiếm bạn gái từ lâu rồi kìa, con nhìn em con kia kìa, hôm nay em nó đã dắt bạn trai về nhà rồi đấy.”
“Bà nội, cháu biết rồi mà, hôm khác cháu sẽ ôm một tên nhóc mập mạp về, được chứ.” Chung Giang Tuyên nói, còn không quên trừng mắt nhìn Chung Thủy Linh, rồi đưa ly rượu trong tay mình cho Tô Cẩn Nghiêm, nói với anh: “Thôi đi, tôi chỉ có một thân một mình, không uống chung với cậu được, số rượu này đều chuẩn bị cho cậu hết đấy.” Nói dứt lời, anh bèn vỗ vỗ vào mấy chai rượu chưa khui trước mặt.
Tô Cẩn Nghiêm cười cười, gật đầu đồng ý, anh nói: “Không thành vấn đề.” Nói dứt lời, anh bèn rót rượu đầy ly mình, nhìn Chung Việt Đông: “Bác trai, cháu xin cạn ly trước, bác cứ tùy ý.” Sau khi nói xong, anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.