Chương 297: KHỚP THÀNH CÔNG
Mặc Tử Quy
04/02/2021
Trong văn phòng dường như lập tức rơi vào trầm mặc, Lý Thành Sơn nghĩ tới lời vừa rồi của Chung Thủy Linh, trong lúc nhất thời thật sự có hơi không biết nên làm sao.
Ông ta thừa nhận mình đào hoa, thích phụ nữ trẻ, nhưng trong làm ăn, ai không phải như thế, với cả, Tô Mỹ Dung luôn bận công việc, có việc, hai người căn bản ngay cả thời gian gặp mặt cũng rất ít, nói bọn họ là vợ chồng, thì không bằng nói bọn họ coi nhau như đối tác trong sự nghiệp và bạn tốt trong cuộc sống còn giống thật hơn, nhưng như thế cũng không thể nói ông ta không yêu Tô Mỹ Dung, ông ta biết rất rõ những người phụ nữ bên ngoài kia chỉ để chơi bời mà thôi, chỉ có Tô Mỹ Dung là người ông ta thật lòng yêu, năm đó khi ông ta lần đầu tiên gặp thì đã yêu ngay, điểm này bản thân biết rất rõ.
Ngoài ra cho dù ông ta không có tình cảm với Tô Mỹ Dung, ông ta cũng không thể ly hôn với Tô Mỹ Dung được, nếu như không có cây đại thụ như ‘tập đoàn Tô Thị’ này, việc kinh doanh của ông ta chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng.
Cho nên về công về tư ông ta đều không muốn xé rách mặt với Tô Mỹ Dung, bàn chuyện ly hôn càng không phải chuyện ông ta muốn nhìn thấy.
Nghĩ như thế, Lý Thành Sơn không thể không thừa nhận để Chung Thủy Linh dẫn Tô Mỹ Dung về nhà họ Tô, mấy ngày nay tránh gặp mặt có lẽ sẽ là một lựa chọn không tồi, ông ta biết rất rõ bản thân không thể vào lúc Tô Mỹ Dung mất khống chế như thế mà đi giải thích điều gì với Tô Mỹ Dung, như thế sẽ chỉ phản tác dụng, cho nên tổng hợp mọi chuyện trước mặt lại, đây là một sự lựa chọn không tồi.
Trong lòng liền có quyết định, Lý Thành Sơn lại ngẩng đầu nhìn Chung Thủy Linh, có hơi nghi hoặc hỏi: “Nếu cô đã nói chuyện này cho Mỹ Dung rồi, bây giờ tại sao muốn giúp tôi?”
Chung Thủy Linh lạnh lùng nhếch môi, nhìn Lý Thành Sơn nói: “Anh chắc chắn là tôi đang giúp anh sao?”
Lý Thành Sơn không nói chuyện, chỉ là hai mắt nhìn đăm đăm vào gương mặt của Chung Thủy Linh.
“Chị ấy dẫu sao cũng là chị cả của Cẩn Nghiêm, tôi sao có thể hy vọng chị ấy không tốt, tôi chỉ không muốn để chị ấy giống như kẻ ngốc cái gì cũng không biết bị anh qua mặt.” Khi Chung Thủy Linh nói như thế, bàn tay siết chặt lại, mặc dù vẻ mặt nhìn trông thoải mái nói mấy chuyện này với Lý Thành Sơn, nhưng chỉ có bản thân cô biết, trong lòng cô lúc này có bao nhiêu tức giận, nếu như Lý Thành Sơn giữ lại hỏi chị cả làm sao, chắc chắn không thể tránh mà sẽ nói giúp, nếu như để Lý Thành Sơn biết thân phận của Cẩn Nghiêm, vậy thì đối với nhà họ Lý lại là một trận chiến tranh và khó khăn, chuyện bây giờ đã đủ rồi, cô thật lòng không muốn để nhà họ Lý cũng kéo vào, đây cũng là điều Cẩn Nghiêm không muốn nhìn thấy, không nhường thì anh sẽ không biết thân thế mười mấy năm của mình, cũng không từng nói với bất kỳ ai, vì không muốn khiến cuộc sống của Tô Mỹ Dung chịu ảnh hưởng quá lớn.
Khi hai người bên ngoài nói chuyện như vậy, bên trong Tô Mỹ Dung vào lúc này cũng tỉnh lại.
Bởi vì đã khóc, đầu óc người ngợm lúc này đều có hơi choáng, mắt sưng đỏ vào lúc này còn hơi đau.
Từ trên giường bước xuống, tay đưa lên day huyệt thái dương từ trong ra ngoài, mới mở cửa, thì nhìn thấy Chung Thủy Linh và Lý Thành Sơn đang đứng ở bên ngoài.
Cả người lập tức hoàn hồn lại, tỉnh cảnh vừa rồi lướt qua trước mắt, mà lúc này người Tô Mỹ Dung không muốn thấy nhất chính là Lý Thành Sơn, Tô Mỹ Dung sợ cảm xúc của mình sẽ trở nên mất khống chế trước mặt ông ta, càng sợ nếu như ông ta biết Cẩn Nghiêm không phải em trai mà là con trai của mình thì sẽ như thế nào!
Nghĩ như thế khiến Tô Mỹ Dung nhất thời có hơi không biết nên làm thế nào.
Nhìn thấy Tô Mỹ Dung tỉnh dậy từ trong phòng đi ra, trái tim của Chung Thủy Linh sắp bị treo ngược lại, vội chạy tới bên Tô Mỹ Dung, muốn khi Lý Thành Sơn không chú ý có thể ra hiệu bên tai của Tô Mỹ Dung, để Tô Mỹ Dung cùng với mình khớp toàn bộ với những gì đã nói Lý Thành Sơn.
Lý Thành Sơn cũng nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn thấy Tô Mỹ Dung đứng đằng sau mình, chỉ là khi Tô Mỹ Dung nhìn ông ta biểu cảm đó trông như sửng sốt và sợ hãi.
“Mỹ Dung.” Gọi tên của Tô Mỹ Dung, Lý Thành Sơn đi về phía Tô Mỹ Dung, muốn giải thích với Tô Mỹ Dung.
Thấy Lý Thành Sơn đi về phía mình, sự lo lắng và sợ hãi trong lòng Tô Mỹ Dung thậm chí khiến Tô Mỹ Dung không kịp nghĩ nhiều, vô thức muốn trốn, sau đó trực tiếp xoay người vào giây tiếp theo, quay lại trong phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại, áp lưng vào cánh cửa, cố gắng ngăn cản bất kỳ ai muốn vào.
Phản ứng này của Tô Mỹ Dung khiến Chung Thủy Linh cũng có hơi bị dọa sợ, có điều nhanh chóng phản ứng lại nhìn Lý Thành Sơn và nói: “Anh rể, chị cả bây giờ không muốn gặp anh, anh có thể cho chị cả thêm một ít thời gian và không gian không?”
Lý Thành Sơn có hơi không có lời ứng đối được, ông ta vốn muốn giải thích với Tô Mỹ Dung, nhưng tình huống trước mắt xem ra Tô Mỹ Dung ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy mặt của ông ta, chứ đừng nói là nghe ông ta giải thích.
Nghĩ như thế, Lý Thành Sơn nhíu mày vẻ mặt có hơi u ám.
Chung Thủy Linh thở phào trong lòng, vừa sợ chị cả tỉnh lại sẽ làm loạn, lúc này lại không ngờ chị cả làm như thế, vừa hay khớp hoàn toàn với lời cô vừa mới nói, thấy Lý Thành Sơn lúc này bộ dạng u ám, Chung Thủy Linh biết ông ta tin rồi.
Rèn sắt nhân lúc còn nóng, Chung Thủy Linh nói với Lý Thành Sơn: “Anh rể, anh vẫn là về trước đi, hai ngày này đừng đến tìm chị cả, đợi chị cả bình tĩnh lại một chút, hai người từ từ nói chuyện sau.”
Lý Thành Sơn có hơi tin có điều Chung Thủy Linh bảo bọn họ từ từ nói chuyện, nhưng bây giờ Tô Mỹ Dung không gặp ông ta, kêu ông ta một chút biện pháp cũng không có, trừ nghe theo Chung Thủy Linh làm như thế cũng không có cách khác.
Nghĩ như thế, Lý Thành Sơn thở dài, đi về phía cửa phòng, khi Chung Thủy Linh lo lắng ông ta liệu có đẩy cửa xông vào không, bước chân của ông ta dừng ở trước cửa, nói với Tô Mỹ Dung ở bên trong: “Mỹ Dung, anh biết anh bây giờ nói gì em cũng sẽ nghe không lọt, anh mấy ngày này có thể không đến tìm em, nhưng anh hy vọng em có thể bình tĩnh lại, đến lúc tâm trạng thoải mái sẽ đến nói chuyện.”
Tô Mỹ Dung ở trong phòng không có nói chuyện, sống chết đè cánh cửa, cắn chặt môi, Tô Mỹ Dung không biết sau khi bản thân bình tĩnh lại có can đảm nói rõ với ông ta hay không, nhưng Tô Mỹ Dung biết mình bây giờ hoàn toàn không thể đối mặt với ông ta.
Thấy bên trong không có lên tiếng, Lý Thành Sơn ở bên ngoài lại đứng ở đó một lúc lâu, sau đó mới thấp giọng nói: “Được rồi, anh hiểu rồi, em cũng đừng làm khó bản thân, em không muốn gặp anh thì anh đi bây giờ, em đừng nhốt mình ở bên trong nữa.”
Tô Mỹ Dung cách cánh cửa nghe thấy, tay bịt chặt miệng, sự hổ thẹn trong lòng đối với Lý Thành Sơn khiến cả người Tô Mỹ Dung lúc này thật sự có chút khóc lên thành tiếng.
Bên ngoài Lý Thành Sơn liếc nhìn Chung Thủy Linh, ánh mắt đó khó tránh có sự hối hận, có điều cũng biết khi sự tình đến nước này, nói nhiều nữa cũng không có tác dụng.
Nghĩ như thế, Lý Thành Sơn có hơi không tình nguyện lắm nói: “Chăm sóc tốt cho chị cả của em.”
Chung Thủy Linh mỉm cười với ông ta, gật đầu nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ.”
Ông ta thừa nhận mình đào hoa, thích phụ nữ trẻ, nhưng trong làm ăn, ai không phải như thế, với cả, Tô Mỹ Dung luôn bận công việc, có việc, hai người căn bản ngay cả thời gian gặp mặt cũng rất ít, nói bọn họ là vợ chồng, thì không bằng nói bọn họ coi nhau như đối tác trong sự nghiệp và bạn tốt trong cuộc sống còn giống thật hơn, nhưng như thế cũng không thể nói ông ta không yêu Tô Mỹ Dung, ông ta biết rất rõ những người phụ nữ bên ngoài kia chỉ để chơi bời mà thôi, chỉ có Tô Mỹ Dung là người ông ta thật lòng yêu, năm đó khi ông ta lần đầu tiên gặp thì đã yêu ngay, điểm này bản thân biết rất rõ.
Ngoài ra cho dù ông ta không có tình cảm với Tô Mỹ Dung, ông ta cũng không thể ly hôn với Tô Mỹ Dung được, nếu như không có cây đại thụ như ‘tập đoàn Tô Thị’ này, việc kinh doanh của ông ta chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng.
Cho nên về công về tư ông ta đều không muốn xé rách mặt với Tô Mỹ Dung, bàn chuyện ly hôn càng không phải chuyện ông ta muốn nhìn thấy.
Nghĩ như thế, Lý Thành Sơn không thể không thừa nhận để Chung Thủy Linh dẫn Tô Mỹ Dung về nhà họ Tô, mấy ngày nay tránh gặp mặt có lẽ sẽ là một lựa chọn không tồi, ông ta biết rất rõ bản thân không thể vào lúc Tô Mỹ Dung mất khống chế như thế mà đi giải thích điều gì với Tô Mỹ Dung, như thế sẽ chỉ phản tác dụng, cho nên tổng hợp mọi chuyện trước mặt lại, đây là một sự lựa chọn không tồi.
Trong lòng liền có quyết định, Lý Thành Sơn lại ngẩng đầu nhìn Chung Thủy Linh, có hơi nghi hoặc hỏi: “Nếu cô đã nói chuyện này cho Mỹ Dung rồi, bây giờ tại sao muốn giúp tôi?”
Chung Thủy Linh lạnh lùng nhếch môi, nhìn Lý Thành Sơn nói: “Anh chắc chắn là tôi đang giúp anh sao?”
Lý Thành Sơn không nói chuyện, chỉ là hai mắt nhìn đăm đăm vào gương mặt của Chung Thủy Linh.
“Chị ấy dẫu sao cũng là chị cả của Cẩn Nghiêm, tôi sao có thể hy vọng chị ấy không tốt, tôi chỉ không muốn để chị ấy giống như kẻ ngốc cái gì cũng không biết bị anh qua mặt.” Khi Chung Thủy Linh nói như thế, bàn tay siết chặt lại, mặc dù vẻ mặt nhìn trông thoải mái nói mấy chuyện này với Lý Thành Sơn, nhưng chỉ có bản thân cô biết, trong lòng cô lúc này có bao nhiêu tức giận, nếu như Lý Thành Sơn giữ lại hỏi chị cả làm sao, chắc chắn không thể tránh mà sẽ nói giúp, nếu như để Lý Thành Sơn biết thân phận của Cẩn Nghiêm, vậy thì đối với nhà họ Lý lại là một trận chiến tranh và khó khăn, chuyện bây giờ đã đủ rồi, cô thật lòng không muốn để nhà họ Lý cũng kéo vào, đây cũng là điều Cẩn Nghiêm không muốn nhìn thấy, không nhường thì anh sẽ không biết thân thế mười mấy năm của mình, cũng không từng nói với bất kỳ ai, vì không muốn khiến cuộc sống của Tô Mỹ Dung chịu ảnh hưởng quá lớn.
Khi hai người bên ngoài nói chuyện như vậy, bên trong Tô Mỹ Dung vào lúc này cũng tỉnh lại.
Bởi vì đã khóc, đầu óc người ngợm lúc này đều có hơi choáng, mắt sưng đỏ vào lúc này còn hơi đau.
Từ trên giường bước xuống, tay đưa lên day huyệt thái dương từ trong ra ngoài, mới mở cửa, thì nhìn thấy Chung Thủy Linh và Lý Thành Sơn đang đứng ở bên ngoài.
Cả người lập tức hoàn hồn lại, tỉnh cảnh vừa rồi lướt qua trước mắt, mà lúc này người Tô Mỹ Dung không muốn thấy nhất chính là Lý Thành Sơn, Tô Mỹ Dung sợ cảm xúc của mình sẽ trở nên mất khống chế trước mặt ông ta, càng sợ nếu như ông ta biết Cẩn Nghiêm không phải em trai mà là con trai của mình thì sẽ như thế nào!
Nghĩ như thế khiến Tô Mỹ Dung nhất thời có hơi không biết nên làm thế nào.
Nhìn thấy Tô Mỹ Dung tỉnh dậy từ trong phòng đi ra, trái tim của Chung Thủy Linh sắp bị treo ngược lại, vội chạy tới bên Tô Mỹ Dung, muốn khi Lý Thành Sơn không chú ý có thể ra hiệu bên tai của Tô Mỹ Dung, để Tô Mỹ Dung cùng với mình khớp toàn bộ với những gì đã nói Lý Thành Sơn.
Lý Thành Sơn cũng nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn thấy Tô Mỹ Dung đứng đằng sau mình, chỉ là khi Tô Mỹ Dung nhìn ông ta biểu cảm đó trông như sửng sốt và sợ hãi.
“Mỹ Dung.” Gọi tên của Tô Mỹ Dung, Lý Thành Sơn đi về phía Tô Mỹ Dung, muốn giải thích với Tô Mỹ Dung.
Thấy Lý Thành Sơn đi về phía mình, sự lo lắng và sợ hãi trong lòng Tô Mỹ Dung thậm chí khiến Tô Mỹ Dung không kịp nghĩ nhiều, vô thức muốn trốn, sau đó trực tiếp xoay người vào giây tiếp theo, quay lại trong phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại, áp lưng vào cánh cửa, cố gắng ngăn cản bất kỳ ai muốn vào.
Phản ứng này của Tô Mỹ Dung khiến Chung Thủy Linh cũng có hơi bị dọa sợ, có điều nhanh chóng phản ứng lại nhìn Lý Thành Sơn và nói: “Anh rể, chị cả bây giờ không muốn gặp anh, anh có thể cho chị cả thêm một ít thời gian và không gian không?”
Lý Thành Sơn có hơi không có lời ứng đối được, ông ta vốn muốn giải thích với Tô Mỹ Dung, nhưng tình huống trước mắt xem ra Tô Mỹ Dung ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy mặt của ông ta, chứ đừng nói là nghe ông ta giải thích.
Nghĩ như thế, Lý Thành Sơn nhíu mày vẻ mặt có hơi u ám.
Chung Thủy Linh thở phào trong lòng, vừa sợ chị cả tỉnh lại sẽ làm loạn, lúc này lại không ngờ chị cả làm như thế, vừa hay khớp hoàn toàn với lời cô vừa mới nói, thấy Lý Thành Sơn lúc này bộ dạng u ám, Chung Thủy Linh biết ông ta tin rồi.
Rèn sắt nhân lúc còn nóng, Chung Thủy Linh nói với Lý Thành Sơn: “Anh rể, anh vẫn là về trước đi, hai ngày này đừng đến tìm chị cả, đợi chị cả bình tĩnh lại một chút, hai người từ từ nói chuyện sau.”
Lý Thành Sơn có hơi tin có điều Chung Thủy Linh bảo bọn họ từ từ nói chuyện, nhưng bây giờ Tô Mỹ Dung không gặp ông ta, kêu ông ta một chút biện pháp cũng không có, trừ nghe theo Chung Thủy Linh làm như thế cũng không có cách khác.
Nghĩ như thế, Lý Thành Sơn thở dài, đi về phía cửa phòng, khi Chung Thủy Linh lo lắng ông ta liệu có đẩy cửa xông vào không, bước chân của ông ta dừng ở trước cửa, nói với Tô Mỹ Dung ở bên trong: “Mỹ Dung, anh biết anh bây giờ nói gì em cũng sẽ nghe không lọt, anh mấy ngày này có thể không đến tìm em, nhưng anh hy vọng em có thể bình tĩnh lại, đến lúc tâm trạng thoải mái sẽ đến nói chuyện.”
Tô Mỹ Dung ở trong phòng không có nói chuyện, sống chết đè cánh cửa, cắn chặt môi, Tô Mỹ Dung không biết sau khi bản thân bình tĩnh lại có can đảm nói rõ với ông ta hay không, nhưng Tô Mỹ Dung biết mình bây giờ hoàn toàn không thể đối mặt với ông ta.
Thấy bên trong không có lên tiếng, Lý Thành Sơn ở bên ngoài lại đứng ở đó một lúc lâu, sau đó mới thấp giọng nói: “Được rồi, anh hiểu rồi, em cũng đừng làm khó bản thân, em không muốn gặp anh thì anh đi bây giờ, em đừng nhốt mình ở bên trong nữa.”
Tô Mỹ Dung cách cánh cửa nghe thấy, tay bịt chặt miệng, sự hổ thẹn trong lòng đối với Lý Thành Sơn khiến cả người Tô Mỹ Dung lúc này thật sự có chút khóc lên thành tiếng.
Bên ngoài Lý Thành Sơn liếc nhìn Chung Thủy Linh, ánh mắt đó khó tránh có sự hối hận, có điều cũng biết khi sự tình đến nước này, nói nhiều nữa cũng không có tác dụng.
Nghĩ như thế, Lý Thành Sơn có hơi không tình nguyện lắm nói: “Chăm sóc tốt cho chị cả của em.”
Chung Thủy Linh mỉm cười với ông ta, gật đầu nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.