Chương 142: SỰ ĐÁNG SỢ CỦA THÓI QUEN
Mặc Tử Quy
31/01/2021
Lê Tích sau đó cũng không hỏi lại chuyện của Hoàng Liên nữa, ăn xong phần phá lấu của mình, không chờ Chung Thủy Linh và Tô
Cẩn Nghiêm ăn xong, đã tự mình đưa trợ lý đi về trước.
Chờ Lê Tích đi về, Tô Cẩn Nghiêm lúc này mới hỏi Chung Thủy Linh: “Cậu ấy thích Cố Hoàng Liên?”
Chung Thủy Linh gật đầu, dường như hơi tiếc nuối, nói: “Lúc trước cậu ấy thầm mến Hoàng Liên, nhưng bởi vì vấn đề gia đình, nên vẫn chưa từng thổ lộ với Hoàng Liên, cuối cùng Hoàng Liên theo Lâm Vỹ Tường. Vì chuyện này, cậu ấy còn uống đến say mèm, vẫn là em phải đưa cậu ta ra khỏi quán rượu.”
Tô Cẩn Nghiêm thấu hiểu mà gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi Chung Thủy Linh: “Vậy chuyện này Cố Hoàng Liên có biết không?”
“Lê Danh Hiểu cũng không nói gì, hẳn là Hoàng Liên không biết.” Chung Thủy Linh nói chuyện, lại ăn một miếng mì, nói: “Hoàng Liên vốn đối với chuyện tình cảm phản ứng rất chậm, nhưng lại là người khi đã yêu ai thì tuyệt đối sẽ không buông tay, cho nên lúc đầu từ sau khi Lâm Vỹ Tường thổ lộ với cậu ấy, hai người cũng mặc kệ trong nhà có bao nhiều người phản đối, cậu ấy vẫn một mực kiên trì đi đến ngày hôm nay.”
“Chuyện tình cảm rất khó nói mà.” Tô Cẩn Nghiêm nghe xong, cũng hơi cảm thán.
Chung Thủy Linh gật đầu, nói: “Đúng vậy đó, chuyện tình cảm thật sự rất khó nói.” Nói xong, quay đầu nhìn sang Tô Cẩn Nghiêm, nói: “Lúc đầu em cũng không ngờ, em lại thật sự ở bên anh.”
Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiên lấy tay sờ đầu cô, nói: “Đó là vì chúng ta có duyên phận, đã định trước là đời này phải gặp nhau, sau đó ở bên nhau đến đầu bạc răng long.”
Chung Thủy Linh cười, quay đầu nhìn mì trong chén mình, lắc đầu nói: “Em không ăn nổi nữa.”
“Thực sự ăn không nổi?” Tô Cẩn Nghiêm hỏi lại cô.
Chung Thủy Linh gật đầu thật mạnh, đưa tay sờ bụng mình: “Đã phình ra luôn rồi, em thật sự không ăn nổi nữa.”
Tô Cẩn Nghiêm cười cười, không ép cô nữa, cầm chén mì phá lấu trước mặt cô, ăn từng miếng lớn, không đến hai miếng đã ăn gần hết mì trong chén.
Ăn mì xong, Tô Cẩn Nghiêm lái xe đưa Chung Thủy Linh về, đang định lái xe xuống ga ra ở tầng hầm để đỗ xe, Chung Thủy Linh lại ngăn anh lại, nhìn anh, nói: “Được rồi, về nhà đi thôi, đừng để người trong nhà anh cảm thấy, anh có bạn gái rồi thì không về nhà nữa.”
Tô Cẩn Nghiêm nhíu mày, nhìn cô nói: “Thật sự muốn anh về ư.”
“Không lẽ còn giả bộ hả...” Chung Thủy Linh quả thật cảm thấy hơi buồn cười, nhìn anh nói: “Được rồi, ngày mai có rảnh thì ở nhà với ông cụ nhiều một chút, khó khăn lắm anh mới về một lần, đừng lúc nào cũng ở bên em, ông cụ không chừng cũng nhớ anh, cũng có lời muốn nói với anh đấy.”
Nhắc đến ba mình, Tô Cẩn Nghiêm lúc này mới chợt nhận ra, bản thân mình dạo này đúng là hơi bỏ quên ông, lần này anh về, hai người cũng chưa ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau lần nào. Nghĩ vậy, anh cảm thấy hơi áy náy.
Thấy anh không nói tiếng nào, Chung Thủy Linh biết mấy ngày nay anh vì ở bên mình, quả thật không ở nhà được bao nhiêu, nghĩ vậy, vừa cười dịu dàng vừa nói: “Được rồi, mau về đi thôi, uống trà, chơi cờ các thứ với ông cụ, ngày mai em cũng muốn đến bệnh viện tìm Hoàng Liên, anh cũng đừng lo lắng cho em.”
“Anh tưởng em se muốn anh ở bên em thật nhiều.” Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, anh thật sự nghĩ vậy. Bởi vì công việc của mình, sau đợt nghỉ này, đến khi trở lại quân đội, không biết đến bao giờ hai người mới có thể gặp lại, cho nên bây giờ chỉ cần có thời gian, anh đều sẽ cố gắng ở bên cô nhiều thêm một chút.
“Em muốn anh ở bên em nhiều một chút, nhưng dù sao em cũng không thể chiếm anh làm của riêng được. Khó khăn lắm anh mới về, anh nói chẳng dễ dàng gì mới có thời gian ở bên em, tương tự như vậy, cũng khó khăn lắm anh mới có thời gian ở nhà, không phải sao?” Chung Thủy Linh nói vậy, lại nói đùa: “Em cũng không muốn bởi vì anh đem hết thời gian dành cho em, mà khiến người nhà anh có ý kiến với em đâu.” Lúc nói chuyện, vẫn không quên nhéo mũi anh.
Tô Cẩn Nghiêm cười, đưa tay sờ đầu cô, nhìn cô nói: “Không đâu, bọn họ quá lắm chỉ cảm thấy anh có bạn gái, quên hết người nhà thôi.”
Chung Thủy Linh cười, đánh vào ngực anh, nói: “Mau về đi, ở bên họ thật tốt, cùng ăn bữa cơm, trò chuyện với nhau.”
Tô Cẩn Nghiêm không từ chối, gật đầu, nhìn Chung Thủy Linh than thở: “Anh cảm thấy anh thật sự quá may mắn.”
“Bởi vì em thấu hiểu lòng người, thông minh xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu?” Chung Thủy Linh nhìn anh, dường như hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Tô Cẩn Nghiêm đưa tay ôm lấy cô, khẽ vuốt tóc cô, gật đầu nói: “Đúng rồi, em thấu hiểu lòng người, thông minh xinh đẹp, còn hoạt bát đáng yêu. Anh có thể gặp được em, quả thực là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh.”
“Anh may mắn lắm đó.” Chung Thủy Linh cười, vỗ vai anh, nói: “Về đi, em phải đi lên rồi.”
Lần này, Tô Cẩn Nghiêm không nói thêm gì nữa, gật đầu, hôn lên khóe môi cô, sau đó buông cô ra.
Chung Thủy Linh chờ anh lái xe đi, lúc này mới lên lầu.
Hôm sau, khi Chung Thủy Linh thức dậy, trong phòng chỉ có một mình cô, trong lúc mơ màng theo bản năng hướng ra phía ngoài gọi tên Tô Cẩn Nghiêm.
Đợi một hồi lâu, lúc Chung Thủy Linh đang nghi hoặc tại sao bên ngoài lại không có ai trả lời, mới bỗng nhớ ra đêm qua Tô Cẩn Nghiêm không có ở lại, bật cười lắc đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Mới có vài ngày, thói quen đúng là đáng sợ...”
Tô Cẩn Nghiêm không ở đây, bữa sáng đương nhiên không có ai chuẩn bị, nhưng mấy ngày nay Tô Cẩn Nghiêm dù có ở lại hay không, thì sáng sớm anh cũng đều đến đây nấu bữa sáng cho cô. Chung Thủy Linh thật không ngờ, mới vài ngày ngắn ngủi, Tô Cẩn Nghiêm đã nuôi dưỡng thói quen cho dạ dày cô, lúc này không ăn là cảm thấy bụng cực kỳ trống rỗng, cảm giác khiến người ta phát điên.
Từ trong nhà vệ sinh rửa mặt bước ra, Chung Thủy Linh quyết định đi xuống lầu xem ở dưới có bán đồ ăn sáng không, mua bánh mì hay chút gì đó lấp đầy bụng.
Có điều đúng là không thể không nói, ở đây đã nhiều năm, cô không hề biết ở gần đây có chỗ nào để mua bữa sáng hay không, là bởi vì dựa vào thói quen rời giường trước đây. Trước kia vừa thức dậy đã vội vã đi làm, về bữa sáng gì đó, tới kịp thì mua cái sandwich ở gần công ty, không kịp thì đa phần là bỏ bữa mà đi làm, lâu ngày, cô cũng thành thói quen không ăn sáng. Chỉ là cái thói quen này, mấy ngày nay ở cùng Tô Cẩn Nghiêm, đã chậm rãi bị anh thay đổi, lúc này đúng giờ mà không ăn, bụng đã đói cồn cào, khiến cô khó chịu.
Nghĩ vậy, Chung Thủy Linh cam chịu mà cầm lấy túi và điện thoại đi xuống dưới lầu, chuẩn bị ăn chút gì đó rồi đến bệnh viện thăm Cố Hoàng Liên.
Chờ Lê Tích đi về, Tô Cẩn Nghiêm lúc này mới hỏi Chung Thủy Linh: “Cậu ấy thích Cố Hoàng Liên?”
Chung Thủy Linh gật đầu, dường như hơi tiếc nuối, nói: “Lúc trước cậu ấy thầm mến Hoàng Liên, nhưng bởi vì vấn đề gia đình, nên vẫn chưa từng thổ lộ với Hoàng Liên, cuối cùng Hoàng Liên theo Lâm Vỹ Tường. Vì chuyện này, cậu ấy còn uống đến say mèm, vẫn là em phải đưa cậu ta ra khỏi quán rượu.”
Tô Cẩn Nghiêm thấu hiểu mà gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi Chung Thủy Linh: “Vậy chuyện này Cố Hoàng Liên có biết không?”
“Lê Danh Hiểu cũng không nói gì, hẳn là Hoàng Liên không biết.” Chung Thủy Linh nói chuyện, lại ăn một miếng mì, nói: “Hoàng Liên vốn đối với chuyện tình cảm phản ứng rất chậm, nhưng lại là người khi đã yêu ai thì tuyệt đối sẽ không buông tay, cho nên lúc đầu từ sau khi Lâm Vỹ Tường thổ lộ với cậu ấy, hai người cũng mặc kệ trong nhà có bao nhiều người phản đối, cậu ấy vẫn một mực kiên trì đi đến ngày hôm nay.”
“Chuyện tình cảm rất khó nói mà.” Tô Cẩn Nghiêm nghe xong, cũng hơi cảm thán.
Chung Thủy Linh gật đầu, nói: “Đúng vậy đó, chuyện tình cảm thật sự rất khó nói.” Nói xong, quay đầu nhìn sang Tô Cẩn Nghiêm, nói: “Lúc đầu em cũng không ngờ, em lại thật sự ở bên anh.”
Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiên lấy tay sờ đầu cô, nói: “Đó là vì chúng ta có duyên phận, đã định trước là đời này phải gặp nhau, sau đó ở bên nhau đến đầu bạc răng long.”
Chung Thủy Linh cười, quay đầu nhìn mì trong chén mình, lắc đầu nói: “Em không ăn nổi nữa.”
“Thực sự ăn không nổi?” Tô Cẩn Nghiêm hỏi lại cô.
Chung Thủy Linh gật đầu thật mạnh, đưa tay sờ bụng mình: “Đã phình ra luôn rồi, em thật sự không ăn nổi nữa.”
Tô Cẩn Nghiêm cười cười, không ép cô nữa, cầm chén mì phá lấu trước mặt cô, ăn từng miếng lớn, không đến hai miếng đã ăn gần hết mì trong chén.
Ăn mì xong, Tô Cẩn Nghiêm lái xe đưa Chung Thủy Linh về, đang định lái xe xuống ga ra ở tầng hầm để đỗ xe, Chung Thủy Linh lại ngăn anh lại, nhìn anh, nói: “Được rồi, về nhà đi thôi, đừng để người trong nhà anh cảm thấy, anh có bạn gái rồi thì không về nhà nữa.”
Tô Cẩn Nghiêm nhíu mày, nhìn cô nói: “Thật sự muốn anh về ư.”
“Không lẽ còn giả bộ hả...” Chung Thủy Linh quả thật cảm thấy hơi buồn cười, nhìn anh nói: “Được rồi, ngày mai có rảnh thì ở nhà với ông cụ nhiều một chút, khó khăn lắm anh mới về một lần, đừng lúc nào cũng ở bên em, ông cụ không chừng cũng nhớ anh, cũng có lời muốn nói với anh đấy.”
Nhắc đến ba mình, Tô Cẩn Nghiêm lúc này mới chợt nhận ra, bản thân mình dạo này đúng là hơi bỏ quên ông, lần này anh về, hai người cũng chưa ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau lần nào. Nghĩ vậy, anh cảm thấy hơi áy náy.
Thấy anh không nói tiếng nào, Chung Thủy Linh biết mấy ngày nay anh vì ở bên mình, quả thật không ở nhà được bao nhiêu, nghĩ vậy, vừa cười dịu dàng vừa nói: “Được rồi, mau về đi thôi, uống trà, chơi cờ các thứ với ông cụ, ngày mai em cũng muốn đến bệnh viện tìm Hoàng Liên, anh cũng đừng lo lắng cho em.”
“Anh tưởng em se muốn anh ở bên em thật nhiều.” Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, anh thật sự nghĩ vậy. Bởi vì công việc của mình, sau đợt nghỉ này, đến khi trở lại quân đội, không biết đến bao giờ hai người mới có thể gặp lại, cho nên bây giờ chỉ cần có thời gian, anh đều sẽ cố gắng ở bên cô nhiều thêm một chút.
“Em muốn anh ở bên em nhiều một chút, nhưng dù sao em cũng không thể chiếm anh làm của riêng được. Khó khăn lắm anh mới về, anh nói chẳng dễ dàng gì mới có thời gian ở bên em, tương tự như vậy, cũng khó khăn lắm anh mới có thời gian ở nhà, không phải sao?” Chung Thủy Linh nói vậy, lại nói đùa: “Em cũng không muốn bởi vì anh đem hết thời gian dành cho em, mà khiến người nhà anh có ý kiến với em đâu.” Lúc nói chuyện, vẫn không quên nhéo mũi anh.
Tô Cẩn Nghiêm cười, đưa tay sờ đầu cô, nhìn cô nói: “Không đâu, bọn họ quá lắm chỉ cảm thấy anh có bạn gái, quên hết người nhà thôi.”
Chung Thủy Linh cười, đánh vào ngực anh, nói: “Mau về đi, ở bên họ thật tốt, cùng ăn bữa cơm, trò chuyện với nhau.”
Tô Cẩn Nghiêm không từ chối, gật đầu, nhìn Chung Thủy Linh than thở: “Anh cảm thấy anh thật sự quá may mắn.”
“Bởi vì em thấu hiểu lòng người, thông minh xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu?” Chung Thủy Linh nhìn anh, dường như hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Tô Cẩn Nghiêm đưa tay ôm lấy cô, khẽ vuốt tóc cô, gật đầu nói: “Đúng rồi, em thấu hiểu lòng người, thông minh xinh đẹp, còn hoạt bát đáng yêu. Anh có thể gặp được em, quả thực là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh.”
“Anh may mắn lắm đó.” Chung Thủy Linh cười, vỗ vai anh, nói: “Về đi, em phải đi lên rồi.”
Lần này, Tô Cẩn Nghiêm không nói thêm gì nữa, gật đầu, hôn lên khóe môi cô, sau đó buông cô ra.
Chung Thủy Linh chờ anh lái xe đi, lúc này mới lên lầu.
Hôm sau, khi Chung Thủy Linh thức dậy, trong phòng chỉ có một mình cô, trong lúc mơ màng theo bản năng hướng ra phía ngoài gọi tên Tô Cẩn Nghiêm.
Đợi một hồi lâu, lúc Chung Thủy Linh đang nghi hoặc tại sao bên ngoài lại không có ai trả lời, mới bỗng nhớ ra đêm qua Tô Cẩn Nghiêm không có ở lại, bật cười lắc đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Mới có vài ngày, thói quen đúng là đáng sợ...”
Tô Cẩn Nghiêm không ở đây, bữa sáng đương nhiên không có ai chuẩn bị, nhưng mấy ngày nay Tô Cẩn Nghiêm dù có ở lại hay không, thì sáng sớm anh cũng đều đến đây nấu bữa sáng cho cô. Chung Thủy Linh thật không ngờ, mới vài ngày ngắn ngủi, Tô Cẩn Nghiêm đã nuôi dưỡng thói quen cho dạ dày cô, lúc này không ăn là cảm thấy bụng cực kỳ trống rỗng, cảm giác khiến người ta phát điên.
Từ trong nhà vệ sinh rửa mặt bước ra, Chung Thủy Linh quyết định đi xuống lầu xem ở dưới có bán đồ ăn sáng không, mua bánh mì hay chút gì đó lấp đầy bụng.
Có điều đúng là không thể không nói, ở đây đã nhiều năm, cô không hề biết ở gần đây có chỗ nào để mua bữa sáng hay không, là bởi vì dựa vào thói quen rời giường trước đây. Trước kia vừa thức dậy đã vội vã đi làm, về bữa sáng gì đó, tới kịp thì mua cái sandwich ở gần công ty, không kịp thì đa phần là bỏ bữa mà đi làm, lâu ngày, cô cũng thành thói quen không ăn sáng. Chỉ là cái thói quen này, mấy ngày nay ở cùng Tô Cẩn Nghiêm, đã chậm rãi bị anh thay đổi, lúc này đúng giờ mà không ăn, bụng đã đói cồn cào, khiến cô khó chịu.
Nghĩ vậy, Chung Thủy Linh cam chịu mà cầm lấy túi và điện thoại đi xuống dưới lầu, chuẩn bị ăn chút gì đó rồi đến bệnh viện thăm Cố Hoàng Liên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.