Chương 110: SUY NGHĨ CÁ NHÂN
Mặc Tử Quy
29/01/2021
Chung Thủy Linh nghe vậy liền không nhịn được mà phì cười: “Phụt..."
Tô Cẩn Nghiêm có phần bất lực nhìn cô. Vừa rồi khi điện thoại đổ chuông, anh sợ quấy rầy đến giấc ngủ của cô nên mới không hề nghĩ ngợi đã nghe máy. Chờ tới khi Chung Giang Tuyên nghe được giọng nói của anh trong điện thoại, chất vấn anh, trong giây lát anh thật sự lúng túng không nói ra lời, đặc biệt đối phương còn là bạn học cũ của mình.
Chung Thủy Linh có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó, cô nhìn anh không nhịn được cười hỏi: “Vậy… anh trả lời thế nào?"
Tô Cẩn Nghiêm thật sự không nghĩ ra rốt cuộc có gì đáng để cho cô nhóc này cười như vậy, anh giơ tay khẽ xoa đầu cô nói: “Anh nói là anh qua làm bữa sáng cho em."
"Ha ha, vậy anh em chắc chắn không cho phép rồi." Chung Thủy Linh trực tiếp đâm thủng.
Sau khi nhớ lại, Tô Cẩn Nghiêm cũng thấy hơi buồn cười. Đừng nói là Chung Giang Tuyên không tin, nếu không phải sáng sớm anh qua đây thật sự chỉ đơn giản là muốn làm bữa sáng cho cô, sợ rằng bản thân anh cũng cảm thấy mức độ đáng tin của lời này quá thấp. Chung Thủy Linh thật vất vả mới nín cười, giơ hai tay lên ôm lấy Tô Cẩn Nghiêm và nhìn anh nói: “Anh nói xem, sao anh lại đáng yêu như vậy chứ?"
Tô Cẩn Nghiêm thò tay quệt qua mũi cô một cái, nói: “Còn không phải là vì em à."
Chung Thủy Linh cảm giác trái tim mình dường như được thứ gì đó nhét đầy, nhìn vẻ mặt cô đầy thỏa mãn và hạnh phúc.
"Sau đó thì sao? Các anh còn nói gì nữa. Chẳng lẽ anh lại cứ cầm điện thoại để cho anh ấy chế giễu anh à." Chung Thủy Linh hơi tò mò, không biết sau đó bọn họ lại nói gì nữa."Anh hứa với cậu ấy, xế chiều sẽ đi đơn vị đồn trú tìm cậu ấy, cậu ấy cứ nói mãi là anh nợ cậu ấy một bữa cơm." Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, hỏi: “Em có muốn đi cùng với anh không?"
Chung Thủy Linh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Chiều nay em có hẹn với Tiểu Đào và Linda ròi. Em muốn nói cho bọn họ biết suy nghĩ của mình."
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, tán thành cách làm của cô: “Ừ, như vậy cũng được, nói suy nghĩ trong lòng mình với các cô ấy, hỏi thử ý kiến của các cô ấy cũng tốt."
Chung Thủy Linh gật đầu và dựa vào trong lòng anh: “Ừ, em cũng nghĩ như vậy. Dù sao cũng phải giải quyết chuyện này, nếu cứ kéo dài mãi cũng không hay."
Tô Cẩn Nghiêm vỗ nhẹ vào lưng cô và khẽ thở dài nói: “Xem ra chiều nay anh phải một mình đi đối mặt với anh vợ tương lai của anh rồi."
Chung Thủy Linh nghe anh nói vậy, cô dựa vào trong lòng anh mỉm cười, nói: “Vậy anh có sợ không?"
Tô Cẩn Nghiêm bĩu môi, ôm cô nói: “Cùng lắm thì bị cậu ấy đánh cho vài cái, nếu không thì anh hứa lần sau khi diễn tập, anh sẽ nhường cậu ấy, để cho cậu ấy thua không quá mức khó coi."
Chung Thủy Linh dựa vào trong lòng anh mỉm cười: “Anh quá xấu rồi."
Tô Cẩn Nghiêm cũng cười, ôm cô và cúi đầu cọ nhẹ vào cô.
Vì chiều theo thời gian của Linda, Chung Thủy Linh hẹn Tiểu Đào và Linda gặp mặt ở một nhà hàng gần May Mặc Lý thị vào buổi trưa.
Khi Chung Thủy Linh đến thì Tiểu Đào đã đến rồi. Thấy cô qua, cô ấy có chút hưng phấn vẫy tay gọi cô.
Chung Thủy Linh đi về phía cô ấy, mỉm cười ngồi xuống đối diện với cô ấy, cười hỏi: “Sao rồi, hai ngày nay ở nhà chơi high chứ?"
"Chị còn nói nữa, em ở nhà rảnh rỗi tới mức sắp bệnh đến nơi rồi." Tiểu Đào lè lưỡi với cô và giơ tay gọi phục vụ tới rót nước cho Chung Thủy Linh.
"Có cần nói khoa trương như vậy không." Chung Thủy Linh buồn cười nhìn cô ấy, nói: “Lúc trước khi làm việc cứ nghe em nói tăng ca quá phiền, lúc này mới được mấy ngày đã rảnh rỗi tới sinh bệnh cơ à?""Nói thật, lúc làm việc em thật sự cảm thấy không đi làm rất tuyệt, nhưng đến lúc thật sự không làm việc, em đột nhiên cảm thấy thời gian quá dài, cả ngày không có chuyện gì làm, cứ ở nhà mãi, mẹ em cũng sắp làm cho em phiền chết rồi." Tiểu Đào nói chính là cuộc sống của cô ấy trong mấy ngày nay.
Chung Thủy Linh mỉm cười nghe những lời oán giận của cô ấy. Lúc này, nhân viên phục vụ đưa trà tới, cô khẽ nói một câu cảm ơn, cầm cốc trà lên khẽ nhấp một ngụm.
Khi các cô đang trò chuyện thì Linda ddi qua: “Xin lỗi, xin lỗi, em đến muộn."
Tiểu Đào vừa ngồi dịch vào bên trong, vừa nói: “Không sao, chúng tôi cũng vừa mới tới được một lát thôi."
"Ôi, em thật sự sắp bị bông sen trắng kia làm cho tức chết rồi." Linda vừa nói chuyện, cầm luôn cốc nước ở trước mặt Tiểu Đào lên uống một hớp, còn có chút oán giận nói: “Bông sen trắng kia còn nói mình là nhà thiết kế ở nước ngoài về mà ngay cả một chất vải ban đầu cũng không rõ được, còn cứng miệng nói là em làm sai rồi."
Chung Thủy Linh nhìn các cô ấy, gần như có thể tưởng tượng được các cô ấy thường phải chịu bao nhiêu oan ức.
"Chị Thủy Linh, bên chị có công ty nào thích hợp không? Chị có thể dẫn bọn em qua đó không? Em thật sự sắp hết chịu nổi Ngô An Kỳ kia rồi." Linda nhìn Chung Thủy Linh với vẻ mặt chờ mong.
Chung Thủy Linh không trực tiếp trả lời mà nhìn cô ấy nói: “Chúng ta gọi món ăn trước, sau đó vừa ăn vừa nói chuyện đi."
"Đúng, đúng, đúng, từ sáng đến giờ em còn chưa có gì vào bụng, cũng sắp chết đói rồi." Tiểu Đào vừa nói chuyện, vừa đưa thực đơn trên bàn cho Chung Thủy Linh và Linda bên cạnh: “Hai người xem muốn ăn gì? Em thì cơ bản cái gì cũng ăn được hết."
Chung Thủy Linh nhìn cô ấy mỉm cười nhưng không nói gì thêm, cầm thực đơn tùy tiện gọi mấy món ăn.
Bởi vì gần đây có tất cả trên trăm công ty lớn nhỏ, vào buổi trưa này, trong cửa hàng gần như đều ngồi kín chỗ, cũng có thể tưởng tượng được tốc độ mang thức ăn lên thế nào.
Chung Thủy Linh nhân lúc chờ thức ăn đưa lên liền nói rõ suy nghĩ của mình với hai người Tiểu Đào và Linda.
"Mấy ngày qua, chị vẫn luôn suy nghĩ về một chuyện, làm chuyên gia thiết kế thời trang, trong lòng mỗi nhà thiết kế chắc chắn đều mơ có một thương hiệu của riêng mình. Thật ra sau khi chuyện kia bị vạch trần ở trên Facebook, có rất nhiều công ty may mặc tìm đến chị, cũng đưa ra điều kiện thật sự không tệ, nhưng chị không thích làm thiết kế cho người ta thậm chí còn phải để cho mấy phòng ban xét duyệt. Có đôi khi bọn họ căn bản không hiểu về thiết kế lại một mực yêu cầu chúng ta thay đổi bản vẽ thiết kế. Làm một nhà thiết kế, không có gì buồn bực hơn chuyện này." Chung Thủy Linh nhìn các cô ấy và cũng không quanh co nữa mà nói thẳng luôn: “Chị muốn lập ra một văn phòng thương hiệu của riêng mình, tự mình nhận việc, làm thiết kế của riêng mình. Nếu hai em có hứng thú thì rất vui mừng chào đón. Nhưng có một số việc, chị muốn nói rõ ràng trước với các em. Sau khi thành lập văn phòng, cụ thể có khả năng tồn tại trên thị trường hay không, có thể thật sự làm ra thương hiệu hay không thì chị không dám bảo đảm."
Tiểu Đào ngồi đối diện Chung Thủy Linh nghe vậy liền quay đầu liếc nhìn Linda, hai người dường như hơi bất ngờ với tất cả những lời Chung Thủy Linh đã nói, trong giây lát còn chưa kịp phản ứng.
Thấy các cô ấy không nói lời nào, Chung Thủy Linh uống một hớp rồi lại nhìn các cô ấy nói: “Nếu các em không muốn, chị cũng không miễn cưỡng. Ngoài ra chị có thể giới thiệu công ty cho các em, đãi ngộ tuyệt đối sẽ không kém hơn Lý thị bên này. Mặt khác chính là ít nhất sẽ có một môi trường làm việc tương đối thoải mái hơn, không đến mức mỗi ngày các em đi làm đều cảm thấy phiền lòng, năng lượng tiêu cực tăng cao."
Tô Cẩn Nghiêm có phần bất lực nhìn cô. Vừa rồi khi điện thoại đổ chuông, anh sợ quấy rầy đến giấc ngủ của cô nên mới không hề nghĩ ngợi đã nghe máy. Chờ tới khi Chung Giang Tuyên nghe được giọng nói của anh trong điện thoại, chất vấn anh, trong giây lát anh thật sự lúng túng không nói ra lời, đặc biệt đối phương còn là bạn học cũ của mình.
Chung Thủy Linh có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó, cô nhìn anh không nhịn được cười hỏi: “Vậy… anh trả lời thế nào?"
Tô Cẩn Nghiêm thật sự không nghĩ ra rốt cuộc có gì đáng để cho cô nhóc này cười như vậy, anh giơ tay khẽ xoa đầu cô nói: “Anh nói là anh qua làm bữa sáng cho em."
"Ha ha, vậy anh em chắc chắn không cho phép rồi." Chung Thủy Linh trực tiếp đâm thủng.
Sau khi nhớ lại, Tô Cẩn Nghiêm cũng thấy hơi buồn cười. Đừng nói là Chung Giang Tuyên không tin, nếu không phải sáng sớm anh qua đây thật sự chỉ đơn giản là muốn làm bữa sáng cho cô, sợ rằng bản thân anh cũng cảm thấy mức độ đáng tin của lời này quá thấp. Chung Thủy Linh thật vất vả mới nín cười, giơ hai tay lên ôm lấy Tô Cẩn Nghiêm và nhìn anh nói: “Anh nói xem, sao anh lại đáng yêu như vậy chứ?"
Tô Cẩn Nghiêm thò tay quệt qua mũi cô một cái, nói: “Còn không phải là vì em à."
Chung Thủy Linh cảm giác trái tim mình dường như được thứ gì đó nhét đầy, nhìn vẻ mặt cô đầy thỏa mãn và hạnh phúc.
"Sau đó thì sao? Các anh còn nói gì nữa. Chẳng lẽ anh lại cứ cầm điện thoại để cho anh ấy chế giễu anh à." Chung Thủy Linh hơi tò mò, không biết sau đó bọn họ lại nói gì nữa."Anh hứa với cậu ấy, xế chiều sẽ đi đơn vị đồn trú tìm cậu ấy, cậu ấy cứ nói mãi là anh nợ cậu ấy một bữa cơm." Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô, hỏi: “Em có muốn đi cùng với anh không?"
Chung Thủy Linh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Chiều nay em có hẹn với Tiểu Đào và Linda ròi. Em muốn nói cho bọn họ biết suy nghĩ của mình."
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, tán thành cách làm của cô: “Ừ, như vậy cũng được, nói suy nghĩ trong lòng mình với các cô ấy, hỏi thử ý kiến của các cô ấy cũng tốt."
Chung Thủy Linh gật đầu và dựa vào trong lòng anh: “Ừ, em cũng nghĩ như vậy. Dù sao cũng phải giải quyết chuyện này, nếu cứ kéo dài mãi cũng không hay."
Tô Cẩn Nghiêm vỗ nhẹ vào lưng cô và khẽ thở dài nói: “Xem ra chiều nay anh phải một mình đi đối mặt với anh vợ tương lai của anh rồi."
Chung Thủy Linh nghe anh nói vậy, cô dựa vào trong lòng anh mỉm cười, nói: “Vậy anh có sợ không?"
Tô Cẩn Nghiêm bĩu môi, ôm cô nói: “Cùng lắm thì bị cậu ấy đánh cho vài cái, nếu không thì anh hứa lần sau khi diễn tập, anh sẽ nhường cậu ấy, để cho cậu ấy thua không quá mức khó coi."
Chung Thủy Linh dựa vào trong lòng anh mỉm cười: “Anh quá xấu rồi."
Tô Cẩn Nghiêm cũng cười, ôm cô và cúi đầu cọ nhẹ vào cô.
Vì chiều theo thời gian của Linda, Chung Thủy Linh hẹn Tiểu Đào và Linda gặp mặt ở một nhà hàng gần May Mặc Lý thị vào buổi trưa.
Khi Chung Thủy Linh đến thì Tiểu Đào đã đến rồi. Thấy cô qua, cô ấy có chút hưng phấn vẫy tay gọi cô.
Chung Thủy Linh đi về phía cô ấy, mỉm cười ngồi xuống đối diện với cô ấy, cười hỏi: “Sao rồi, hai ngày nay ở nhà chơi high chứ?"
"Chị còn nói nữa, em ở nhà rảnh rỗi tới mức sắp bệnh đến nơi rồi." Tiểu Đào lè lưỡi với cô và giơ tay gọi phục vụ tới rót nước cho Chung Thủy Linh.
"Có cần nói khoa trương như vậy không." Chung Thủy Linh buồn cười nhìn cô ấy, nói: “Lúc trước khi làm việc cứ nghe em nói tăng ca quá phiền, lúc này mới được mấy ngày đã rảnh rỗi tới sinh bệnh cơ à?""Nói thật, lúc làm việc em thật sự cảm thấy không đi làm rất tuyệt, nhưng đến lúc thật sự không làm việc, em đột nhiên cảm thấy thời gian quá dài, cả ngày không có chuyện gì làm, cứ ở nhà mãi, mẹ em cũng sắp làm cho em phiền chết rồi." Tiểu Đào nói chính là cuộc sống của cô ấy trong mấy ngày nay.
Chung Thủy Linh mỉm cười nghe những lời oán giận của cô ấy. Lúc này, nhân viên phục vụ đưa trà tới, cô khẽ nói một câu cảm ơn, cầm cốc trà lên khẽ nhấp một ngụm.
Khi các cô đang trò chuyện thì Linda ddi qua: “Xin lỗi, xin lỗi, em đến muộn."
Tiểu Đào vừa ngồi dịch vào bên trong, vừa nói: “Không sao, chúng tôi cũng vừa mới tới được một lát thôi."
"Ôi, em thật sự sắp bị bông sen trắng kia làm cho tức chết rồi." Linda vừa nói chuyện, cầm luôn cốc nước ở trước mặt Tiểu Đào lên uống một hớp, còn có chút oán giận nói: “Bông sen trắng kia còn nói mình là nhà thiết kế ở nước ngoài về mà ngay cả một chất vải ban đầu cũng không rõ được, còn cứng miệng nói là em làm sai rồi."
Chung Thủy Linh nhìn các cô ấy, gần như có thể tưởng tượng được các cô ấy thường phải chịu bao nhiêu oan ức.
"Chị Thủy Linh, bên chị có công ty nào thích hợp không? Chị có thể dẫn bọn em qua đó không? Em thật sự sắp hết chịu nổi Ngô An Kỳ kia rồi." Linda nhìn Chung Thủy Linh với vẻ mặt chờ mong.
Chung Thủy Linh không trực tiếp trả lời mà nhìn cô ấy nói: “Chúng ta gọi món ăn trước, sau đó vừa ăn vừa nói chuyện đi."
"Đúng, đúng, đúng, từ sáng đến giờ em còn chưa có gì vào bụng, cũng sắp chết đói rồi." Tiểu Đào vừa nói chuyện, vừa đưa thực đơn trên bàn cho Chung Thủy Linh và Linda bên cạnh: “Hai người xem muốn ăn gì? Em thì cơ bản cái gì cũng ăn được hết."
Chung Thủy Linh nhìn cô ấy mỉm cười nhưng không nói gì thêm, cầm thực đơn tùy tiện gọi mấy món ăn.
Bởi vì gần đây có tất cả trên trăm công ty lớn nhỏ, vào buổi trưa này, trong cửa hàng gần như đều ngồi kín chỗ, cũng có thể tưởng tượng được tốc độ mang thức ăn lên thế nào.
Chung Thủy Linh nhân lúc chờ thức ăn đưa lên liền nói rõ suy nghĩ của mình với hai người Tiểu Đào và Linda.
"Mấy ngày qua, chị vẫn luôn suy nghĩ về một chuyện, làm chuyên gia thiết kế thời trang, trong lòng mỗi nhà thiết kế chắc chắn đều mơ có một thương hiệu của riêng mình. Thật ra sau khi chuyện kia bị vạch trần ở trên Facebook, có rất nhiều công ty may mặc tìm đến chị, cũng đưa ra điều kiện thật sự không tệ, nhưng chị không thích làm thiết kế cho người ta thậm chí còn phải để cho mấy phòng ban xét duyệt. Có đôi khi bọn họ căn bản không hiểu về thiết kế lại một mực yêu cầu chúng ta thay đổi bản vẽ thiết kế. Làm một nhà thiết kế, không có gì buồn bực hơn chuyện này." Chung Thủy Linh nhìn các cô ấy và cũng không quanh co nữa mà nói thẳng luôn: “Chị muốn lập ra một văn phòng thương hiệu của riêng mình, tự mình nhận việc, làm thiết kế của riêng mình. Nếu hai em có hứng thú thì rất vui mừng chào đón. Nhưng có một số việc, chị muốn nói rõ ràng trước với các em. Sau khi thành lập văn phòng, cụ thể có khả năng tồn tại trên thị trường hay không, có thể thật sự làm ra thương hiệu hay không thì chị không dám bảo đảm."
Tiểu Đào ngồi đối diện Chung Thủy Linh nghe vậy liền quay đầu liếc nhìn Linda, hai người dường như hơi bất ngờ với tất cả những lời Chung Thủy Linh đã nói, trong giây lát còn chưa kịp phản ứng.
Thấy các cô ấy không nói lời nào, Chung Thủy Linh uống một hớp rồi lại nhìn các cô ấy nói: “Nếu các em không muốn, chị cũng không miễn cưỡng. Ngoài ra chị có thể giới thiệu công ty cho các em, đãi ngộ tuyệt đối sẽ không kém hơn Lý thị bên này. Mặt khác chính là ít nhất sẽ có một môi trường làm việc tương đối thoải mái hơn, không đến mức mỗi ngày các em đi làm đều cảm thấy phiền lòng, năng lượng tiêu cực tăng cao."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.