Chương 278: TRÁI TIM DAO ĐỘNG
Mặc Tử Quy
04/02/2021
Khi nghe cô nói rằng đã có người mình thích, vẻ mặt Chung Giang Tuyên trầm xuống, anh sải bước đi tới, chặn cô ở trong góc, đặt câu hỏi: “Em thích ai, là người trong bệnh viện này? Bao nhiêu tuổi? Tên là gì? Có đẹp trai giống anh không? "
Y tá Tiểu Dương bị Chung Giang Tuyên truy hỏi từng câu, lúc này toàn thân áp vào tường đã không thể lùi bước được nữa.
Nhìn thấy Chung Giang Tuyên từng bước đến gần, cô y tá nhỏ sắp khóc, cầm chặt thứ trong tay, vừa khóc vừa nói: "Anh, anh rốt cuộc là thích tôi ở điểm nào, tôi sẽ đổi được không, anh đừng mỗi ngày đuổi theo tôi được không!”
Sự ghê tởm của cô làm cho Chung Giang Tuyên hơi tức giận và khó chịu, anh giơ tay đấm vào tường cách Dương Diệp Châu chỉ vài cm.
"Rầm! -"
Thứ mà Dương Diệp Châu đang cầm trong tay rơi xuống đất, cô im lặng nhìn chằm chằm Chung Giang Tuyên một hồi lâu, hai mắt mở to, miệng khẽ mở, rõ ràng là đang sợ hãi.
Chung Giang Tuyên nhận ra rằng minh đang khiến cô sợ hãi, và hơi tức giận vì sao cô luôn chán ghét anh cho dù anh có làm gì đi chăng nữa. Nghĩ đến đây, Chung Giang Tuyên cứng ngắc nói xin lỗi, sau đó quay người rời đi.
Chờ anh ta rời đi, Dương Diệp Châu thật lâu mới thả lỏng, vươn tay vỗ vỗ ngực, sau đó mới hơi nhẹ nhõm mà liếc về phía trước, vì sợ anh quay trở lại.
Cô vội vàng nhặt thứ vừa đánh rơi trên mặt đất, cô xoay người muốn chạy về phía phòng làm việc của mình, nhưng chưa kịp bước đi thì đột nhiên dừng lại, lần này không có ai ngăn cản, Chung Giang Tuyên cũng không quay đầu lại. Nhưng khi nhìn lại, cô nhận ra chỗ mà, Chung Giang Tuyên đấm trên tường, dường như có vết máu, có thể thấy cú đấm vừa rồi anh ta đánh nặng và mạnh đến mức nào!
Nhìn vết máu để lại trên tường, Dương Diệp Châu nhất thời cảm thấy tâm trạng trở nên phức tạp.
Bên kia Chung Giang Tuyên đi ra khỏi hành lang, lúc này cả người vẫn còn đang tức giận chính mình, cũng không cần biết Tô Cẩn Nghiêm đang ở đâu, đã lái xe rời đi.
Tô Cẩn Nghiêm vừa bước đến cửa thì nhìn thấy Chung Giang Tuyên lái xe đi, anh chỉ đành lắc đầu bất lưc.
Đang suy nghĩ xem có nên gọi tên Chung Giang Tuyên kia dừng xe hay không, anh ta đột nhiên nhìn thấy y tá Dương Diệp Châu chạy qua trước mặt mình, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Tô Cẩn Nghiêm vốn xuất thân là một quân nhân, nhìn thấy cô ấy như vậy, anh có thể đoán ngay được hai người này vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ về điều này, Tô Cẩn Nghiêm vô thức gọi Dương Diệp Châu: “Y tá Dương?"
Dương Diệp Châu dường như đang suy nghĩ điều gì, cô hoàn toàn không nghe thấy Tô Cẩn Nghiêm đang gọi mình, cô chỉ cúi đầu đi về phía trước.
Biết cô không nghe thấy, Tô Cẩn Nghiêm lại gọi:“Y tá Dương?”
Dương Diệp Châu vừa nghe thấy có người gọi mình, đột ngột dừng và quay người lại, thì nhìn thấy Tô Cẩn Nghiêm đang đi về phía mình, cô vô thức đưa mắt nhìn xung quanh xem có Chung Giang Tuyên đi cùng hay không.
Nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác của cô, Tô Cẩn Nghiêm cười nói: "Không cần nhìn, Chung Giang Tuyên không ở cùng tôi, cậu ấy đi rồi."
Nghe Tô Cẩn Nghiêm nói, Dương Diệp Châu có chút an tâm, nhìn về phía Tô Cẩn Nghiêm hỏi: "Vậy anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
“Cũng không có chuyện gì cả, chỉ muốn nói với cô Chung Giang Tuyên thực sự là một người tốt, đôi khi cậu ấy không giỏi thể hiện, điều này có thể khiến mọi người dễ hiểu lầm cậu ấy. Thực tế, đây không phải là ý định của cậu ấy, cô cũng biết rằng trong quân đội có nhiều quân nhân, không mấy người biết ăn nói, đừng để tâm về hành vi có vẻ thô lỗ của anh ấy, vì cậu ấy thực sự thích cô nên thể hiện hơi quá khích. "Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô và nói, trên thực tế, bất kể do bởi vì là bạn học và bạn bè hơn mười năm, hay vì anh ấy là anh trai của Chung Thủy Linh, anh đều cảm thấy rằng mình phải giúp cậu ấy chiến đấu vì điều gì đó.
Nghe Tô Cẩn Nghiêm nói, Dương Diệp Châu trầm giọng hỏi: “Những điều này ... là anh ấy nhờ anh nói cho tôi biết?
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu nhìn cô cười nói: "Cậu ấy vì kiếm cớ đến tìm cô, sáng sớm đã mua đồ ăn sáng đến chỗ tôi, sau đó tôi phải làm một bảng báo cáo, nhưng khi cậu ấy đến bệnh viện, đỗ xe xong lại không đi tìm tôi, tôi nghĩ cậu ta chỉ đây đến để tìm cô."
Dương Diệp Châu không nói chuyện, cúi đầu im lặng, nhớ tới vừa rồi anh ta đẩy cô vào góc tường, còn đấm vào tường khi nghe nói cô có người mình thích.
Thấy cô im lặng, Tô Cẩn Nghiêm cười nói: “Tôi vừa nhìn thấy cậu ấy lái xe đi rồi, chắc đã quên mất tôi vẫn còn ở đây.
Nghe vậy, Dương Diệp Châu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tô Cẩn Nghiêm, vẻ mặt hơi đáng thương khi bị Cận Giang Viễn lợi dụng.
"Thực ra Chung Giang Tuyên không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, cậu ấy có thể không giỏi theo đuổi người khác, nhưng chân thành hơn ai hết, thích là thích, ghét là ghét, đều thể hiện hết trên nét mặt." Tô Cẩn Nghiêm nhìn thẳng vào mắt Dương Diệp Châu, dường như muốn nhìn thấy gì đó trong mắt cô.
Dương Diệp Châu không nói, mà là yên lặng lắng nghe, ôm chặt tài liệu vào trong ngực.
"Tuy nhiên, chuyện tình cảm không bao giờ có thể ép buộc được. Tôi cũng biết điều này. Tôi chỉ muốn cô biết rằng Chung Giang Tuyên mặc dù hơi thô lỗ, nhưng tình cảm cậu ấy dành cho cô là thật lòng."
Dương Diệp Châu không nói một lời, cô không thể nói ra cảm xúc của mình lúc này, cô không thích sự theo đuổi dồn dập của Chung Giang Tuyên, nhưng nấm đấm của Chung Giang Tuyên vừa rồi dường như hơi chạm vào trái tim cô. Ngoài những gì mà Tô Cẩn Nghiêm đã nói, cô không thể nói ra những gì cô đang cảm thấy lúc này.
"Được rồi, tôi sẽ không nói quá nhiều điều, sau này hai người có ở bên nhau hay không cũng không quan trọng, hy vọng cô không bận tâm đến những gì tôi đã nói hôm nay."
Nghe anh ta nói, Dương Diệp Châu vốn im lặng rốt cục ngẩng đầu lên, khóe miệng giật giật một cái, lắc đầu nói: "Làm sao vậy."
Tô Cẩn Nghiêm không nói thêm, mỉm cười với cô và nói: “Tôi không làm chậm trễ công việc của cô nữa, tạm biệt."
Dương Diệp Châu gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tạm biệt."
Thấy Tô Cẩn Nghiêm rời đi, Dương Diệp Châu xoay người chuẩn bị quay lại phòng làm việc, nhưng những lời nói vừa rồi của Tô Cẩn Nghiêm đã khiến trong lòng cô ấy dậy sóng, đối với Chung Giang Tuyên hình như có chút thay đổi, xem ra thật giống như Tô Cẩn Nghiêm nói, thủ đoạn theo đuổi của Chung Giang Tuyên rất ngu ngốc, nhưng ánh mắt nhìn anh ta lại chân thành hơn bất kỳ ai khác, có lẽ anh ta không tệ như trước đây cô ấy nghĩ.
Suy nghĩ này khiến Dương Diệp Châu Đột đột nhiên dừng lại, vươn tay gõ mạnh vào đầu, trong lòng thầm mắng: “Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ!” Sau đó ôm đồ đi về phía phòng làm việc.
Y tá Tiểu Dương bị Chung Giang Tuyên truy hỏi từng câu, lúc này toàn thân áp vào tường đã không thể lùi bước được nữa.
Nhìn thấy Chung Giang Tuyên từng bước đến gần, cô y tá nhỏ sắp khóc, cầm chặt thứ trong tay, vừa khóc vừa nói: "Anh, anh rốt cuộc là thích tôi ở điểm nào, tôi sẽ đổi được không, anh đừng mỗi ngày đuổi theo tôi được không!”
Sự ghê tởm của cô làm cho Chung Giang Tuyên hơi tức giận và khó chịu, anh giơ tay đấm vào tường cách Dương Diệp Châu chỉ vài cm.
"Rầm! -"
Thứ mà Dương Diệp Châu đang cầm trong tay rơi xuống đất, cô im lặng nhìn chằm chằm Chung Giang Tuyên một hồi lâu, hai mắt mở to, miệng khẽ mở, rõ ràng là đang sợ hãi.
Chung Giang Tuyên nhận ra rằng minh đang khiến cô sợ hãi, và hơi tức giận vì sao cô luôn chán ghét anh cho dù anh có làm gì đi chăng nữa. Nghĩ đến đây, Chung Giang Tuyên cứng ngắc nói xin lỗi, sau đó quay người rời đi.
Chờ anh ta rời đi, Dương Diệp Châu thật lâu mới thả lỏng, vươn tay vỗ vỗ ngực, sau đó mới hơi nhẹ nhõm mà liếc về phía trước, vì sợ anh quay trở lại.
Cô vội vàng nhặt thứ vừa đánh rơi trên mặt đất, cô xoay người muốn chạy về phía phòng làm việc của mình, nhưng chưa kịp bước đi thì đột nhiên dừng lại, lần này không có ai ngăn cản, Chung Giang Tuyên cũng không quay đầu lại. Nhưng khi nhìn lại, cô nhận ra chỗ mà, Chung Giang Tuyên đấm trên tường, dường như có vết máu, có thể thấy cú đấm vừa rồi anh ta đánh nặng và mạnh đến mức nào!
Nhìn vết máu để lại trên tường, Dương Diệp Châu nhất thời cảm thấy tâm trạng trở nên phức tạp.
Bên kia Chung Giang Tuyên đi ra khỏi hành lang, lúc này cả người vẫn còn đang tức giận chính mình, cũng không cần biết Tô Cẩn Nghiêm đang ở đâu, đã lái xe rời đi.
Tô Cẩn Nghiêm vừa bước đến cửa thì nhìn thấy Chung Giang Tuyên lái xe đi, anh chỉ đành lắc đầu bất lưc.
Đang suy nghĩ xem có nên gọi tên Chung Giang Tuyên kia dừng xe hay không, anh ta đột nhiên nhìn thấy y tá Dương Diệp Châu chạy qua trước mặt mình, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Tô Cẩn Nghiêm vốn xuất thân là một quân nhân, nhìn thấy cô ấy như vậy, anh có thể đoán ngay được hai người này vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ về điều này, Tô Cẩn Nghiêm vô thức gọi Dương Diệp Châu: “Y tá Dương?"
Dương Diệp Châu dường như đang suy nghĩ điều gì, cô hoàn toàn không nghe thấy Tô Cẩn Nghiêm đang gọi mình, cô chỉ cúi đầu đi về phía trước.
Biết cô không nghe thấy, Tô Cẩn Nghiêm lại gọi:“Y tá Dương?”
Dương Diệp Châu vừa nghe thấy có người gọi mình, đột ngột dừng và quay người lại, thì nhìn thấy Tô Cẩn Nghiêm đang đi về phía mình, cô vô thức đưa mắt nhìn xung quanh xem có Chung Giang Tuyên đi cùng hay không.
Nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác của cô, Tô Cẩn Nghiêm cười nói: "Không cần nhìn, Chung Giang Tuyên không ở cùng tôi, cậu ấy đi rồi."
Nghe Tô Cẩn Nghiêm nói, Dương Diệp Châu có chút an tâm, nhìn về phía Tô Cẩn Nghiêm hỏi: "Vậy anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
“Cũng không có chuyện gì cả, chỉ muốn nói với cô Chung Giang Tuyên thực sự là một người tốt, đôi khi cậu ấy không giỏi thể hiện, điều này có thể khiến mọi người dễ hiểu lầm cậu ấy. Thực tế, đây không phải là ý định của cậu ấy, cô cũng biết rằng trong quân đội có nhiều quân nhân, không mấy người biết ăn nói, đừng để tâm về hành vi có vẻ thô lỗ của anh ấy, vì cậu ấy thực sự thích cô nên thể hiện hơi quá khích. "Tô Cẩn Nghiêm nhìn cô và nói, trên thực tế, bất kể do bởi vì là bạn học và bạn bè hơn mười năm, hay vì anh ấy là anh trai của Chung Thủy Linh, anh đều cảm thấy rằng mình phải giúp cậu ấy chiến đấu vì điều gì đó.
Nghe Tô Cẩn Nghiêm nói, Dương Diệp Châu trầm giọng hỏi: “Những điều này ... là anh ấy nhờ anh nói cho tôi biết?
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu nhìn cô cười nói: "Cậu ấy vì kiếm cớ đến tìm cô, sáng sớm đã mua đồ ăn sáng đến chỗ tôi, sau đó tôi phải làm một bảng báo cáo, nhưng khi cậu ấy đến bệnh viện, đỗ xe xong lại không đi tìm tôi, tôi nghĩ cậu ta chỉ đây đến để tìm cô."
Dương Diệp Châu không nói chuyện, cúi đầu im lặng, nhớ tới vừa rồi anh ta đẩy cô vào góc tường, còn đấm vào tường khi nghe nói cô có người mình thích.
Thấy cô im lặng, Tô Cẩn Nghiêm cười nói: “Tôi vừa nhìn thấy cậu ấy lái xe đi rồi, chắc đã quên mất tôi vẫn còn ở đây.
Nghe vậy, Dương Diệp Châu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tô Cẩn Nghiêm, vẻ mặt hơi đáng thương khi bị Cận Giang Viễn lợi dụng.
"Thực ra Chung Giang Tuyên không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, cậu ấy có thể không giỏi theo đuổi người khác, nhưng chân thành hơn ai hết, thích là thích, ghét là ghét, đều thể hiện hết trên nét mặt." Tô Cẩn Nghiêm nhìn thẳng vào mắt Dương Diệp Châu, dường như muốn nhìn thấy gì đó trong mắt cô.
Dương Diệp Châu không nói, mà là yên lặng lắng nghe, ôm chặt tài liệu vào trong ngực.
"Tuy nhiên, chuyện tình cảm không bao giờ có thể ép buộc được. Tôi cũng biết điều này. Tôi chỉ muốn cô biết rằng Chung Giang Tuyên mặc dù hơi thô lỗ, nhưng tình cảm cậu ấy dành cho cô là thật lòng."
Dương Diệp Châu không nói một lời, cô không thể nói ra cảm xúc của mình lúc này, cô không thích sự theo đuổi dồn dập của Chung Giang Tuyên, nhưng nấm đấm của Chung Giang Tuyên vừa rồi dường như hơi chạm vào trái tim cô. Ngoài những gì mà Tô Cẩn Nghiêm đã nói, cô không thể nói ra những gì cô đang cảm thấy lúc này.
"Được rồi, tôi sẽ không nói quá nhiều điều, sau này hai người có ở bên nhau hay không cũng không quan trọng, hy vọng cô không bận tâm đến những gì tôi đã nói hôm nay."
Nghe anh ta nói, Dương Diệp Châu vốn im lặng rốt cục ngẩng đầu lên, khóe miệng giật giật một cái, lắc đầu nói: "Làm sao vậy."
Tô Cẩn Nghiêm không nói thêm, mỉm cười với cô và nói: “Tôi không làm chậm trễ công việc của cô nữa, tạm biệt."
Dương Diệp Châu gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tạm biệt."
Thấy Tô Cẩn Nghiêm rời đi, Dương Diệp Châu xoay người chuẩn bị quay lại phòng làm việc, nhưng những lời nói vừa rồi của Tô Cẩn Nghiêm đã khiến trong lòng cô ấy dậy sóng, đối với Chung Giang Tuyên hình như có chút thay đổi, xem ra thật giống như Tô Cẩn Nghiêm nói, thủ đoạn theo đuổi của Chung Giang Tuyên rất ngu ngốc, nhưng ánh mắt nhìn anh ta lại chân thành hơn bất kỳ ai khác, có lẽ anh ta không tệ như trước đây cô ấy nghĩ.
Suy nghĩ này khiến Dương Diệp Châu Đột đột nhiên dừng lại, vươn tay gõ mạnh vào đầu, trong lòng thầm mắng: “Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ!” Sau đó ôm đồ đi về phía phòng làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.