Chương 17
Phi Sách
26/06/2019
Edit: Dương
***
Chu Giác Sơn ngậm điếu thuốc đứng yên tại chỗ.
Tại Tư ngửa đầu nhìn hắn.
Hai người mặt đối mặt một hồi, biểu cảm của hắn giống như ngày thường, vô ba vô lan [1], từ đầu đến cuối hắn luôn đứng yên, ánh nắng nhẹ xuyên qua màn trúc và cửa sổ nhỏ, bao phủ bờ vai dày rộng của hắn, phác họa hai cánh tay rắn chắc của hắn.
[1] Vô ba vô lan: không có sóng gió gì cả, rất bình tĩnh.
Hắn lại nhìn cô một cái, khe khẽ nhướng mày.
Hoàn toàn là vẻ mặt như thường không giống như đã từng nghe qua hay đã nhìn thấy qua.
Tại Tư lại nghĩ lại một chút, ánh mắt chậm rãi lướt xuống dưới một chút, giọng nói thoáng có chút buồn bã cùng tiếc nuối, "Quên đi, không sao..."
Dù sao cũng đều là chuyện đã qua.
Tấm ảnh kia rất nhỏ, cũng khó nhìn thấy, cũng trách cô giữ gìn không tốt, có lẽ là ngay từ lúc trên đường bị trói đến quân khu đã bị cô không cẩn thận làm rơi mất, hoặc cũng có thể bị người khác nhét vào chỗ nào đó.
Chu Giác Sơn nhìn Tại Tư.
Cô gái nhỏ cúi đầu, không nói. Một tay cô cầm ở mép quyển nhật ký, ngón trỏ tay còn lại cẩn thận vuốt ve một trang giấy màu vàng đất bên trong quyển nhật ký, trang bìa thô ráp gồ ghề mang theo kiểu dáng cùng hình thức lưu hành nhiều năm trước đây, vị trí mà ngón tay cô dừng lại, vừa vặn có vết đè hơi lõm xuống, cỡ khoảng một tấc, màu sắc chỗ đó cũng hơi trắng hơn so với chỗ khác, xem ra, chính là vết tích kẹp một tấm hình lâu năm lưu lại.
Chu Giác Sơn bỏ điếu thuốc ra, bước nhanh về phía trước, hai tay chống lên hai chân của Tại Tư. Hắn cúi đầu, cau mày nhìn cô.
"Bạn trai cũ? Chồng chưa cưới?"
Tại Tư cười mà không nói.
Chu Giác Sơn hiếm khi tò mò, "Ba cô?"
Tại Tư mỉm cười, lắc đầu. Kiên nhẫn giải thích.
"Chỉ là một người bạn cũ. Quen biết từ khi còn nhỏ, nhưng đã rất nhiều năm rồi chưa gặp lại, khi đó tôi cũng còn nhỏ, cũng không biết lưu lại phương thức liên lạc, chỉ để lại một tấm ảnh làm kỷ niệm."
Chu Giác Sơn ngạc nhiên, gật đầu, khó tránh khỏi suy nghĩ lại định nghĩa "bạn bè" trong lời nói của cô.
"Nam?"
Hắn phỏng đoán con gái vào lúc đó có lẽ sẽ không tồn tại sự lo lắng và nhớ nhung như vậy.
Tại Tư cắn môi, theo bản năng vén tóc mai ở bên tai, cẩn thận liếc nhìn hắn một cái, "Ừ."
"Đàn ông phần lớn đều có mới nới cũ, sẽ không giống như cô cầm một tấm ảnh ngày nhớ đêm mong. Quên đi. Nếu như cô thích xem ảnh chụp, tôi đây cũng có, cô có thể cắt thành kích cỡ phù hợp, kẹp ở chỗ này."
Nói xong, hắn đi tới trước bàn bên cửa sổ, lấy ra một bản đăng ký màu xám tro, xé xuống một tấm hình, đưa tới trước mặt Tại Tư.
Tại Tư cúi đầu nhìn một chút.
- -- Là ảnh chụp toàn thân của Chu Giác Sơn. Tóc ngắn màu đen, trên người mặc quân phục, một chân co lại, không nhìn vào ống kính, tùy ý tự nhiên ngồi trên một chiếc xe tăng quân dụng màu xanh.
"..."
Tại Tư không nhịn được cười, cô ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt cũng dần dần hiện ra tia vui vẻ ấm áp.
"Anh là gì của tôi, tại sao tôi phải nhìn anh..."
Bất chợt, người đàn ông không nói gì, cúi đầu hôn lên môi cô.
"..."
Tại Tư kinh sợ trong chốc lát, lông mi dài khẽ rung động, cô hoảng hốt lui về phía sau, Chu Giác Sơn không hề ngừng lại, hắn đem quyển nhật ký trên đùi của cô ném tới đầu giường, lấn người, đặt cô nằm lên giường.
Hắn cúi người, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, một cánh tay rắn chắc ôm eo của cô, tay còn lại thăm dò vào bên trong áo lót của cô.
Tại Tư có chút luống cuống, dùng sức đẩy lồng ngực của hắn.
"Anh đừng..."
"Em nói tôi là gì của em? Hửm?"
Chu Giác Sơn hơi rút ra một chút, dùng sống mũi cao cọ xát gò má của cô, ánh mắt của hắn sâu thẳm, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt.
Một câu nói, vừa là đang hỏi cô, cũng là đang tự hỏi bản thân mình.
Gần đây hắn vừa nhìn thấy cô thì tâm tình phiền muộn, hắn thường xuyên suy nghĩ, có phải hắn đã quá dung túng cô rồi hay không, phụ nữ ngoại quốc ở Myanmar cũng không ít, trước đó ở trong quân doanh cũng có, những người đó bị hại có đi dụ dỗ trêu chọc người khác cũng có, đối với một người đàn ông không có điểm mấu chốt, muốn chế ngự một người phụ nữ dễ như trở bàn tay.
Tệ nhất là trước tiên hắn có thể chiếm hữu cô để cho cô mang thai, có con rồi thì phụ nữ đều giống nhau sẽ không chạy loạn. Còn nữa, hắn cũng có thể chụp ảnh khỏa thân của cô, uy hiếp cô chỉ cần cô rời đi một bước ngay lập tức hắn sẽ đem ảnh chụp phát tán lên các trang web của nước ngoài, con gái nhà bình thường đều không chịu nổi loại vũ nhục này, tuyệt đối sẽ không dám vượt qua Lôi Trì một bước[2].
[2] Không dám vượt qua Lôi Trì một bước: không dám vượt qua một ranh giới nhất định.
Thế nhưng hắn không muốn như thế, cũng không muốn làm như vậy, hắn đem cô ở bên cạnh mình tỉ mỉ kiên nhẫn chiếu cố.
Chỉ có điều chiếu cố như vậy nhưng... lại đem chính hắn bị kìm nén đến hỏng.
Cơ thể của người đàn ông rất nóng, rất khó chịu.
Hắn thở hổn hển, hơi thở phun lên trên mặt cô, ánh mắt sáng rực, ánh mắt nóng bỏng của hắn hận không thể xuyên thủng một lỗ trên người cô.
Tại Tư cảm thấy.
Mùi của một loại dục vọng.
Cô hoảng sợ nhìn trộm hắn một cái, cố gắng kéo cái chăn ở bên cạnh để chắn giữa hai người.
"Anh đừng làm vậy với tôi được không, tôi biết tôi không thể rời khỏi nơi này, ở chỗ này tôi chỉ tin tưởng mình anh, tôi không muốn nghĩ đến chuyện cuối cùng đến ngay cả anh cũng không thể khiến tôi tin tưởng."
Cô biết sợ, sẽ rất bất lực.
Cô biết rõ Chu Giác Sơn mặc dù luôn nhốt cô không để cho cô đi, nhưng cô cảm thấy tối thiểu thời gian cô ở bên cạnh hắn trôi qua vẫn còn giống với cuộc sống sinh hoạt của người bình thường, cũng có lúc cô không tự chủ được liền ỷ lại vào hắn, nhưng cô còn chưa phân rõ đó là thích hay là một loại bản năng của con người ở trong bước đường cùng.
Hắn đối với cô mà nói chính là một cường giả mạnh mẽ, là ân nhân cứu mạng, cho nên vào lúc cô sợ hãi liền nắm chặt hắn.
Thế nhưng chuyện này không giống vậy, đổi thành bất cứ người nào đến trải qua, có lẽ cho dù nam hay nữ, cũng có thể nảy sinh thiện cảm với người đàn ông trước mắt này.
"Tôi tm nói tôi muốn làm gì sao?"
Chu Giác Sơn không đồng ý, hắn cúi người, hôn lên vành tai của cô, lộ ra đầu lưỡi ướt át, tinh tế dây dưa với cô.
Tại Tư xấu hổ vô cùng, cô rụt cổ lại, thẹn thùng né tránh hắn, "Anh chưa nói, nhưng tôi lại không ngốc."
Vật kia ở giữa hai chân hắn vừa nhô lên cao vừa cứng rắn cũng đã nói rõ vấn đề.
"Tôi thấy cô có hơi ngốc."
Chu Giác Sơn nở nụ cười, cúi người, lại hôn một cái lên gò má của cô, đứng dậy, cởi áo khoác trên người, dứt khoát đi ra ngoài cửa.
Rất nhanh, dưới tầng truyền đến tiếng nước chảy, những chỗ như thế này ở Myanmar đều không có vòi hoa sen, chỉ có thể tìm một thùng gỗ để tắm, hoặc có thể đến bờ sông để tắm rửa, đối với dân bản xứ chuyện này là rất bình thường.
Khang tẩu xách theo một cái thùng lớn chạy tới chạy lui, bên trong chứa đầy nước lạnh, bà đổ nước rào rào rồi lại đi ra ngoài, chạy đi chạy lại mấy lần, tiếng nước chảy ở tầng dưới mới ngừng lại, hai người dùng tiếng Myanmar trao đổi một phen, Khang tẩu liền đóng kỹ cửa sổ rồi nhanh chóng rời đi.
Tầng hai, trong phòng ngủ lớn, cũng chỉ còn lại một mình Tại Tư. Cô chỉnh lại quần áo, nắm lấy chăn, phẫn nộ cuộn mình lăn vào trong góc.
Người đàn ông kia tắm tạo ra tiếng động rất lớn, từng tiếng dội nước vang lên, giống như hắn đem cả thùng nước dội lên người, ngoài cửa sổ, vừa vặn lại có một đám con nít ở trên đường phố chơi đùa, tiếng chơi đùa huyên náo trộn lẫn tiếng dội nước, xung quanh dần dần trở nên ồn ào.
Tại Tư không có việc gì để làm, cô lại không thể xuống dưới tầng nhìn Chu Giác Sơn tắm rửa.
Cô trong lúc vô tình nhìn thoáng qua.
Áo khoác của Chu Giác Sơn cởi ra nằm ở giữa sàn nhà, bên trong túi áo khoác của hắn có một túi nhỏ, nhưng không biết có phải là do lần trước ở trong rừng cây vô tình cắt phải tạo nên hay không, bây giờ, cách một lớp vải nhô ra một vật gì đó hình chữ nhật, hơi lộ ra một góc nhọn màu đen.
Một loại ý nghĩ khác thường xông lên đầu.
Tại Tư tiến đến bên mép giường, thăm dò dưới tầng, kiên nhẫn quan sát một lát.
Ý thức được quả thật không có ai, Chu Giác Sơn cũng không có phát hiện, cô chậm rãi bước xuống giường, rón ra rón rén đi tới chỗ áo khoác của hắn.
Bước chân nhẹ nhàng, lại nhẹ nhàng hơn...
Cô ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cô cầm làn váy, ngồi xổm xuống bên cạnh áo khoác của Chu Giác Sơn, cẩn thận quan sát đồ vật trong túi hắn khá giống với điện thoại di động.
"Vù vù---"
Tiếng rung vang lên. Vậy mà thật sự là điện thoại di động, có thể đây là cơ hội cầu cứu duy nhất của cô, Tại Tư không có thời gian suy nghĩ, cô theo bản năng định ấn nút nhận, nhưng đối phương lại đi trước cô một bước ấn ngừng cuộc gọi.
Cuộc gọi nhỡ: Triệu Tuấn.
"Triệu Tuấn..."
Tại Tư ngồi xổm xuống đất, tay cầm điện thoại di động, trong lòng có chút khó tin, không nhịn được lại lẩm bẩm lặp lại một lần.
Vô số ký ức phủ bụi kéo đến.
Không rõ đã bao nhiêu năm cô chưa thấy qua tên này...
Triệu Tuấn.
Đây là tên ba của cô.
***
Chu Giác Sơn ngậm điếu thuốc đứng yên tại chỗ.
Tại Tư ngửa đầu nhìn hắn.
Hai người mặt đối mặt một hồi, biểu cảm của hắn giống như ngày thường, vô ba vô lan [1], từ đầu đến cuối hắn luôn đứng yên, ánh nắng nhẹ xuyên qua màn trúc và cửa sổ nhỏ, bao phủ bờ vai dày rộng của hắn, phác họa hai cánh tay rắn chắc của hắn.
[1] Vô ba vô lan: không có sóng gió gì cả, rất bình tĩnh.
Hắn lại nhìn cô một cái, khe khẽ nhướng mày.
Hoàn toàn là vẻ mặt như thường không giống như đã từng nghe qua hay đã nhìn thấy qua.
Tại Tư lại nghĩ lại một chút, ánh mắt chậm rãi lướt xuống dưới một chút, giọng nói thoáng có chút buồn bã cùng tiếc nuối, "Quên đi, không sao..."
Dù sao cũng đều là chuyện đã qua.
Tấm ảnh kia rất nhỏ, cũng khó nhìn thấy, cũng trách cô giữ gìn không tốt, có lẽ là ngay từ lúc trên đường bị trói đến quân khu đã bị cô không cẩn thận làm rơi mất, hoặc cũng có thể bị người khác nhét vào chỗ nào đó.
Chu Giác Sơn nhìn Tại Tư.
Cô gái nhỏ cúi đầu, không nói. Một tay cô cầm ở mép quyển nhật ký, ngón trỏ tay còn lại cẩn thận vuốt ve một trang giấy màu vàng đất bên trong quyển nhật ký, trang bìa thô ráp gồ ghề mang theo kiểu dáng cùng hình thức lưu hành nhiều năm trước đây, vị trí mà ngón tay cô dừng lại, vừa vặn có vết đè hơi lõm xuống, cỡ khoảng một tấc, màu sắc chỗ đó cũng hơi trắng hơn so với chỗ khác, xem ra, chính là vết tích kẹp một tấm hình lâu năm lưu lại.
Chu Giác Sơn bỏ điếu thuốc ra, bước nhanh về phía trước, hai tay chống lên hai chân của Tại Tư. Hắn cúi đầu, cau mày nhìn cô.
"Bạn trai cũ? Chồng chưa cưới?"
Tại Tư cười mà không nói.
Chu Giác Sơn hiếm khi tò mò, "Ba cô?"
Tại Tư mỉm cười, lắc đầu. Kiên nhẫn giải thích.
"Chỉ là một người bạn cũ. Quen biết từ khi còn nhỏ, nhưng đã rất nhiều năm rồi chưa gặp lại, khi đó tôi cũng còn nhỏ, cũng không biết lưu lại phương thức liên lạc, chỉ để lại một tấm ảnh làm kỷ niệm."
Chu Giác Sơn ngạc nhiên, gật đầu, khó tránh khỏi suy nghĩ lại định nghĩa "bạn bè" trong lời nói của cô.
"Nam?"
Hắn phỏng đoán con gái vào lúc đó có lẽ sẽ không tồn tại sự lo lắng và nhớ nhung như vậy.
Tại Tư cắn môi, theo bản năng vén tóc mai ở bên tai, cẩn thận liếc nhìn hắn một cái, "Ừ."
"Đàn ông phần lớn đều có mới nới cũ, sẽ không giống như cô cầm một tấm ảnh ngày nhớ đêm mong. Quên đi. Nếu như cô thích xem ảnh chụp, tôi đây cũng có, cô có thể cắt thành kích cỡ phù hợp, kẹp ở chỗ này."
Nói xong, hắn đi tới trước bàn bên cửa sổ, lấy ra một bản đăng ký màu xám tro, xé xuống một tấm hình, đưa tới trước mặt Tại Tư.
Tại Tư cúi đầu nhìn một chút.
- -- Là ảnh chụp toàn thân của Chu Giác Sơn. Tóc ngắn màu đen, trên người mặc quân phục, một chân co lại, không nhìn vào ống kính, tùy ý tự nhiên ngồi trên một chiếc xe tăng quân dụng màu xanh.
"..."
Tại Tư không nhịn được cười, cô ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt cũng dần dần hiện ra tia vui vẻ ấm áp.
"Anh là gì của tôi, tại sao tôi phải nhìn anh..."
Bất chợt, người đàn ông không nói gì, cúi đầu hôn lên môi cô.
"..."
Tại Tư kinh sợ trong chốc lát, lông mi dài khẽ rung động, cô hoảng hốt lui về phía sau, Chu Giác Sơn không hề ngừng lại, hắn đem quyển nhật ký trên đùi của cô ném tới đầu giường, lấn người, đặt cô nằm lên giường.
Hắn cúi người, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, một cánh tay rắn chắc ôm eo của cô, tay còn lại thăm dò vào bên trong áo lót của cô.
Tại Tư có chút luống cuống, dùng sức đẩy lồng ngực của hắn.
"Anh đừng..."
"Em nói tôi là gì của em? Hửm?"
Chu Giác Sơn hơi rút ra một chút, dùng sống mũi cao cọ xát gò má của cô, ánh mắt của hắn sâu thẳm, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt.
Một câu nói, vừa là đang hỏi cô, cũng là đang tự hỏi bản thân mình.
Gần đây hắn vừa nhìn thấy cô thì tâm tình phiền muộn, hắn thường xuyên suy nghĩ, có phải hắn đã quá dung túng cô rồi hay không, phụ nữ ngoại quốc ở Myanmar cũng không ít, trước đó ở trong quân doanh cũng có, những người đó bị hại có đi dụ dỗ trêu chọc người khác cũng có, đối với một người đàn ông không có điểm mấu chốt, muốn chế ngự một người phụ nữ dễ như trở bàn tay.
Tệ nhất là trước tiên hắn có thể chiếm hữu cô để cho cô mang thai, có con rồi thì phụ nữ đều giống nhau sẽ không chạy loạn. Còn nữa, hắn cũng có thể chụp ảnh khỏa thân của cô, uy hiếp cô chỉ cần cô rời đi một bước ngay lập tức hắn sẽ đem ảnh chụp phát tán lên các trang web của nước ngoài, con gái nhà bình thường đều không chịu nổi loại vũ nhục này, tuyệt đối sẽ không dám vượt qua Lôi Trì một bước[2].
[2] Không dám vượt qua Lôi Trì một bước: không dám vượt qua một ranh giới nhất định.
Thế nhưng hắn không muốn như thế, cũng không muốn làm như vậy, hắn đem cô ở bên cạnh mình tỉ mỉ kiên nhẫn chiếu cố.
Chỉ có điều chiếu cố như vậy nhưng... lại đem chính hắn bị kìm nén đến hỏng.
Cơ thể của người đàn ông rất nóng, rất khó chịu.
Hắn thở hổn hển, hơi thở phun lên trên mặt cô, ánh mắt sáng rực, ánh mắt nóng bỏng của hắn hận không thể xuyên thủng một lỗ trên người cô.
Tại Tư cảm thấy.
Mùi của một loại dục vọng.
Cô hoảng sợ nhìn trộm hắn một cái, cố gắng kéo cái chăn ở bên cạnh để chắn giữa hai người.
"Anh đừng làm vậy với tôi được không, tôi biết tôi không thể rời khỏi nơi này, ở chỗ này tôi chỉ tin tưởng mình anh, tôi không muốn nghĩ đến chuyện cuối cùng đến ngay cả anh cũng không thể khiến tôi tin tưởng."
Cô biết sợ, sẽ rất bất lực.
Cô biết rõ Chu Giác Sơn mặc dù luôn nhốt cô không để cho cô đi, nhưng cô cảm thấy tối thiểu thời gian cô ở bên cạnh hắn trôi qua vẫn còn giống với cuộc sống sinh hoạt của người bình thường, cũng có lúc cô không tự chủ được liền ỷ lại vào hắn, nhưng cô còn chưa phân rõ đó là thích hay là một loại bản năng của con người ở trong bước đường cùng.
Hắn đối với cô mà nói chính là một cường giả mạnh mẽ, là ân nhân cứu mạng, cho nên vào lúc cô sợ hãi liền nắm chặt hắn.
Thế nhưng chuyện này không giống vậy, đổi thành bất cứ người nào đến trải qua, có lẽ cho dù nam hay nữ, cũng có thể nảy sinh thiện cảm với người đàn ông trước mắt này.
"Tôi tm nói tôi muốn làm gì sao?"
Chu Giác Sơn không đồng ý, hắn cúi người, hôn lên vành tai của cô, lộ ra đầu lưỡi ướt át, tinh tế dây dưa với cô.
Tại Tư xấu hổ vô cùng, cô rụt cổ lại, thẹn thùng né tránh hắn, "Anh chưa nói, nhưng tôi lại không ngốc."
Vật kia ở giữa hai chân hắn vừa nhô lên cao vừa cứng rắn cũng đã nói rõ vấn đề.
"Tôi thấy cô có hơi ngốc."
Chu Giác Sơn nở nụ cười, cúi người, lại hôn một cái lên gò má của cô, đứng dậy, cởi áo khoác trên người, dứt khoát đi ra ngoài cửa.
Rất nhanh, dưới tầng truyền đến tiếng nước chảy, những chỗ như thế này ở Myanmar đều không có vòi hoa sen, chỉ có thể tìm một thùng gỗ để tắm, hoặc có thể đến bờ sông để tắm rửa, đối với dân bản xứ chuyện này là rất bình thường.
Khang tẩu xách theo một cái thùng lớn chạy tới chạy lui, bên trong chứa đầy nước lạnh, bà đổ nước rào rào rồi lại đi ra ngoài, chạy đi chạy lại mấy lần, tiếng nước chảy ở tầng dưới mới ngừng lại, hai người dùng tiếng Myanmar trao đổi một phen, Khang tẩu liền đóng kỹ cửa sổ rồi nhanh chóng rời đi.
Tầng hai, trong phòng ngủ lớn, cũng chỉ còn lại một mình Tại Tư. Cô chỉnh lại quần áo, nắm lấy chăn, phẫn nộ cuộn mình lăn vào trong góc.
Người đàn ông kia tắm tạo ra tiếng động rất lớn, từng tiếng dội nước vang lên, giống như hắn đem cả thùng nước dội lên người, ngoài cửa sổ, vừa vặn lại có một đám con nít ở trên đường phố chơi đùa, tiếng chơi đùa huyên náo trộn lẫn tiếng dội nước, xung quanh dần dần trở nên ồn ào.
Tại Tư không có việc gì để làm, cô lại không thể xuống dưới tầng nhìn Chu Giác Sơn tắm rửa.
Cô trong lúc vô tình nhìn thoáng qua.
Áo khoác của Chu Giác Sơn cởi ra nằm ở giữa sàn nhà, bên trong túi áo khoác của hắn có một túi nhỏ, nhưng không biết có phải là do lần trước ở trong rừng cây vô tình cắt phải tạo nên hay không, bây giờ, cách một lớp vải nhô ra một vật gì đó hình chữ nhật, hơi lộ ra một góc nhọn màu đen.
Một loại ý nghĩ khác thường xông lên đầu.
Tại Tư tiến đến bên mép giường, thăm dò dưới tầng, kiên nhẫn quan sát một lát.
Ý thức được quả thật không có ai, Chu Giác Sơn cũng không có phát hiện, cô chậm rãi bước xuống giường, rón ra rón rén đi tới chỗ áo khoác của hắn.
Bước chân nhẹ nhàng, lại nhẹ nhàng hơn...
Cô ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cô cầm làn váy, ngồi xổm xuống bên cạnh áo khoác của Chu Giác Sơn, cẩn thận quan sát đồ vật trong túi hắn khá giống với điện thoại di động.
"Vù vù---"
Tiếng rung vang lên. Vậy mà thật sự là điện thoại di động, có thể đây là cơ hội cầu cứu duy nhất của cô, Tại Tư không có thời gian suy nghĩ, cô theo bản năng định ấn nút nhận, nhưng đối phương lại đi trước cô một bước ấn ngừng cuộc gọi.
Cuộc gọi nhỡ: Triệu Tuấn.
"Triệu Tuấn..."
Tại Tư ngồi xổm xuống đất, tay cầm điện thoại di động, trong lòng có chút khó tin, không nhịn được lại lẩm bẩm lặp lại một lần.
Vô số ký ức phủ bụi kéo đến.
Không rõ đã bao nhiêu năm cô chưa thấy qua tên này...
Triệu Tuấn.
Đây là tên ba của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.