Chương 57
Phi Sách
26/06/2019
Edit: Dương
***
Ban đêm, hai người đang trò chuyện vui vẻ, ngoài cửa, truyền đến tiếng gõ cửa có tiết tấu.
Thời gian không còn sớm, Chu Giác Sơn nhìn Tại Tư, ý bảo cô ở yên tại chỗ, chính mình mặc một cái áo khoác, đi ra ngoài mở cửa.
Ngoài cửa, là một bóng dáng gầy yếu cũng không hề xa lạ.
"Dịch vụ phục vụ phòng."
Nam sinh nhỏ tuổi vóc dáng không cao, tóc dài, xương gò má nhô lên, một thân trang phục nhân viên phục vụ khách sạn, tóc mái lệch có thể che khuất một bên mắt và hơn nửa khuôn mặt. Trong tay cậu ta đẩy một cái xe đẩy màu trắng bạc, còn mang một đôi găng tay màu trắng thuần.
Chu Giác Sơn nhướng mày, ló đầu nhìn ngoài hành lang một chút, xác nhận không ai bám theo sau, anh vắt ngang một cánh tay, chặn Cao Hán ở ngoài cửa.
Cao Hán hơi ngạc nhiên.
Chu Giác Sơn giọng điệu thản nhiên, "Thế nào, lại tới giết người?"
Cao Hán kinh hoảng xua tay, "Không không không, Chu đoàn trưởng, lúc này là thật sự phục vụ, ăn khuya, tôi mời khách."
Cậu ta mở nắp inox lên, là món nướng đường phố rất đặc sắc của Trung Quốc. Cậu ta nghe Triệu Tuấn nói, Tại Tư là người Trung Quốc, gần đây trong thành phố giới nghiêm, món nướng ở bên đường cũng không mua được. Đây là cậu ta tốn ròng rã sáu tiếng đồng hồ, ở phía sau nhà bếp dựng một cái bếp lò bằng đất, lại cố ý xin đầu bếp Trung Quốc trong khu nghỉ dưỡng dạy cậu ta nướng. Hiểu lầm lần trước, Cao Hán rất xin lỗi. Cậu ta còn nghe Triệu Tuấn nói, Chu Giác Sơn và Tại Tư ngày mai sẽ đi, cậu ta suy nghĩ một chút, lễ nhẹ tình nặng, cậu ta cảm giác mình thế nào cũng nên tự mình qua đây một chuyến, bày tỏ một chút.
"Món nướng, nguội liền ăn không ngon..."
Chu Giác Sơn bất động thanh sắc, thả cánh tay chắn ngang cánh cửa xuống. Cao Hán cẩn thận dò xét sắc mặt của Chu Giác Sơn, rón ra rón rén, đẩy món nướng qua cánh cửa.
Tại Tư men theo mùi thơm đi ra, nhìn thấy món nướng trước mặt, hai mắt lập tức vừa tròn vừa sáng, nuốt nước bọt, "A, hải tràng [1] và hàu nha, cậu làm à?"
[1] Hải tràng: tên khoa học là Urechis unicinctus, là một loài giun thìa biển, xuất hiện nhiều ở vùng biển phía Bắc Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc. Ở Hàn thường ăn sống với muối và dầu mè. Ở Trung Quốc thường được xào với rau, hoặc dạng sấy khô và bột được sử dụng như một vị umami.
"Vâng, còn có đậu phụ, rau hẹ, khoai tây chiên, cà tím, ống tim [2], nấm kim châm, tôm, cá trích..."
[2] Ống tim (心管): hình ảnh ở cuối chương.
Cao Hán mở từng khay lên, giống như nhân viên phục vụ, bữa ăn khuya thịnh soạn giống như đem toàn bộ món nướng tới đây, "Tự tôi nướng, ăn không ngon cũng đừng thấy kỳ quái, mấy món ăn này hơi nguội, chị đợi một chút, để tôi dùng chảo đảo lại."
Trong mỗi một phòng của khu nghỉ dưỡng đều có phòng bếp kiểu mở rộng bán tiêu chuẩn, Cao Hán đem mấy món đồ ăn hơi nguội đi vào phòng bếp, mở máy hút khói, vén ống tay áo lên.
Tại Tư liếc nhìn cậu ta, xác nhận cậu ta không quay đầu lại, kéo một cái ghế, gắp một miếng đậu phụ.
Đậu phụ là mới nướng xong, vẫn còn rất nóng. Cái miệng nhỏ của Tại Tư cắn được phân nửa, bị nóng liền kêu lên một tiếng, đầu lưỡi qua lại lên xuống, vội vàng nhai nhai.
Chu Giác Sơn ngồi xuống theo cô, thuận tay gắp lên miếng mà cô ăn thừa, đưa vào trong miệng.
"Cũng không tệ lắm."
Mùi vị tạm được, độ lửa tạm chấp nhận.
Tại Tư trừng mắt, kinh ngạc vậy mà anh không cảm thấy nóng, cô đưa đầu lưỡi ra một chút, cảm thấy phiên phiến, hơi nguội một chút, lại vội vàng quay xung quanh tìm nước, "Hơi cay một chút hơi mặn một chút, thế nhưng mùi vị quả thật vẫn là ăn rất ngon."
"Em đúng là dễ mua chuộc."
"Có ăn là được rồi."
Trước đây Tại Tư quanh năm phiêu bạt ở tiền tuyến chiến trường, ăn gió nằm sương, không có chỗ nào tốt hơn Chu Giác Sơn, mỗi ngày trôi qua có thể cũng đều là sinh hoạt nguy hiểm có hôm nay chưa chắc có ngày mai.
Đối với món nướng, loại mỹ vị này tràn đầy mùi thơm của thức ăn, ai đến cũng không thể chối từ.
Chu Giác Sơn nhìn cô, không hề chớp mắt, trong lòng không khỏi cảm khái, từ khi Khang tẩu qua đời, hình như rất lâu rồi anh chưa thấy Tại Tư vui vẻ như vậy.
Cô ngậm chiếc đũa, nhìn một chút các đĩa thức ăn trước mắt, linh cơ khẽ động, toàn bộ xiên tre và xiên sắt bị tuốt ra, món nướng đầy một bàn, bị cô chồng lên thành một ngọn núi nhỏ.
Chu Giác Sơn lại lần nữa cầm đũa lên, giơ lên ở giữa không trung, "Có ăn kiêng không?"
"Không có."
"Không kén ăn, dễ nuôi đấy."
"Đúng vậy, siêu cấp dễ nuôi, chỉ cần tâm tình tốt cái gì cũng đều ăn, chua cay đắng cay, chấp nhận tất cả."
Còn nhớ kỹ, thời điểm lúc đầu mới đến quân khu, Tại Tư là tâm tình không tốt, buồn bực không vui, cho nên mới liên tục ăn không trôi. Nhưng mà càng về sau, thời gian cô phẫu thuật ở thôn bên bờ sông Namtu, canh cá đơn giản như vậy, cô uống ròng rã mười ngày, cô còn không hề nôn ra, vẫn liên tục kiên trì uống, hẳn là cũng đã có thể nói rõ vấn đề rồi.
Bữa tiệc lớn món ăn nhỏ đều sẽ ăn, mặc dù gặp phải món ăn thật sự vô cùng không muốn ăn, Tại Tư cũng sẽ nhiều ít ăn một chút, không có kỹ năng gì đặc biệt, đây chính là quy tắc sinh tồn của Tại Tư.
Chu Giác Sơn cảm thấy buồn cười, duỗi dài cánh tay, lấy tới hai con hàu nướng tỏi ớt [3].
[3] Hàu nướng tỏi ớt: hình ảnh ở cuối chương.
Tại Tư liếc nhìn đĩa trống không trước mặt Chu Giác Sơn, "Anh không ăn sao?"
"Anh không đói bụng."
Lúc trước Đan Thác đãi tiệc, cơm tối cũng vừa mới qua chưa tới hai tiếng đồng hồ, hai người bọn họ lúc đó vẫn liên tục ngồi ở một chỗ, Chu Giác Sơn nhớ rất rõ ràng, anh cùng với Tại Tư lúc đó đều ăn rất no.
Tại Tư ngạc nhiên, uống một ngụm nước canh, chân mày hơi rũ xuống, "Vậy sao em lại thấy đói bụng?"
"Gần đây khẩu vị của em rất tốt."
Sau ba bữa chính, lại thường xuyên ăn thêm một bữa khuya và hoa quả.
Myanmar có nhiều loại hoa quả nhiệt đới, Tại Tư lại thích ăn đu đủ, phụ nữ đều nói ăn đu đủ có thể khiến ngực lớn, Chu Giác Sơn không hiểu, nói chung tối hôm qua trong lúc vô tình anh nhìn thấy Tại Tư tắm rửa, cái kia kích cỡ tròn trịa mềm mại...
Ừ...
Hình như đúng là lớn hơn không ít.
Cao Hán còn chưa đi, Chu Giác Sơn cũng không tiện làm nhiều hành động, anh tiện tay xoay xoay chiếc đũa, khóe mắt nhìn thoáng qua, trùng hợp thấy được ngực của Tại Tư.
Tại Tư không phát hiện, tiếp tục cúi đầu ăn hàu, điểm chú ý của phụ nữ và đàn ông chung quy không quá giống nhau, thật ra cô lo lắng, là bản thân mình gần đây đột nhiên thèm ăn hơn nhiều, trạng thái khác thường.
Cô sờ sờ cằm, không béo, sờ sờ eo, không béo. Thế nhưng đồ ăn ăn vào lại tiêu hóa ở chỗ nào rồi, cô sao lại đột nhiên ăn nhiều như vậy, cái này, sẽ không phải là dấu hiệu của mang thai...
"Anh (哥), em..."
Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng vào tầm nhìn của Chu Giác Sơn.
Chu Giác Sơn giả vờ không cẩn thận làm rơi đũa, anh xoay người nhặt, Tại Tư lập tức bắt được cổ tay của anh.
Cô vừa bực mình vừa buồn cười, nhỏ giọng hỏi, "Anh vừa nãy đang nhìn cái gì?"
Chu Giác Sơn trấn định như thường, cũng lười giả bộ, "Không có gì, anh nhìn chỗ anh cắn tối hôm qua."
Cơ thể của cô, anh đã sớm hiểu rõ rồi. Tại Tư xấu hổ, cắn môi, dịch chuyển cái ghế ra xa một chút.
Chu Giác Sơn bình chân như vại, nhặt chiếc đũa trên mặt đất, đồng thời dùng sức kéo một chân của cái ghế, kéo Tại Tư trở lại.
"Đi chỗ nào?"
Anh đắc ý, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Tại Tư không khỏi buồn cười, cô bĩu môi, nhẹ nhàng hừ một tiếng, "Anh quản em, em muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó."
"À, vậy bớt chút thời gian cùng anh đến trên giường ngồi một chút?"
Đang nói chuyện, Chu Giác Sơn bỗng nhiên đứng dậy, anh khom lưng, một tay nhấc lưng ghế, một tay nâng đáy ghế, tùy ý nghiêng về một góc, không hề tốn sức liền nhấc lên đồng thời cả cái ghế và Tại Tư.
Cao Hán vẫn đang ở phòng bếp, Tại Tư bị dọa sợ vội vàng vỗ bả vai của Chu Giác Sơn.
Cô thấp giọng nói, "Mau buông tay, buông tay!"
Chu Giác Sơn cũng có chừng mực, thật ra thì ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào Cao Hán, chắc chắn sẽ không bị người phát hiện. Cúi đầu, lại nhìn người phụ nữ ở trong ngực, anh cố tình trêu chọc cô, cố ý thổi khí vào cổ cô, "Em xác định không muốn?"
Tại Tư xấu hổ không chịu nổi, Chu Giác Sơn khẽ nhếch môi, đưa gò má sát lại.
— Hôn một cái, coi như toàn bộ không hề phát sinh.
Đây là một trò chơi nhỏ anh và cô thường xuyên chơi lúc còn bé.
Tại Tư khi đó tuổi còn nhỏ, không cảm thấy hôn môi có gì lạ, bây giờ hoảng hốt nhớ tới, trò chơi này ban đầu hình như còn là cô đề nghị.
Thế nhưng khi đó Chu Giác Sơn cũng mười hai tuổi rồi, nam sinh ở phương diện kia tương đối trưởng thành sớm, anh chắc chắn đã sớm biết rõ những gì nên biết rồi.
Chỉ là anh không nhắc nhở cô, cô cũng liền chưa từng nghĩ đến phương diện kia, Tại Tư khi còn bé lại thích nghịch ngợm gây sự, thường xuyên trêu chọc Chu Giác Sơn, bây giờ nhớ lại, thật sự không biết bị anh gạt bao nhiêu cái hôn rồi.
Cô đỏ mặt, cố ý dời đi tầm mắt, "Không muốn."
Đúng lúc, Cao Hán tắt máy hút khói, đẩy vài món rau, xoay người đi tới.
Chu Giác Sơn nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng thả Tại Tư xuống, môi mỏng của anh che ở bên tai cô, thấp giọng nói, "Thức thời một chút, em nợ anh, trước khi ngủ đều phải bù lại cho anh."
Tại Tư giả vờ không nghe thấy, nhìn thấy Cao Hán đi tới, liền quay đầu nói chuyện phiếm với Cao Hán.
"Vất vả rồi, uống chén nước đi."
"Không có chuyện gì, nên như vậy. Chị mau nếm thử nấm kim châm này đi, nước sốt là đầu bếp khu nghỉ dưỡng điều chế, mùi vị có thể chính tông rồi."
Nấm kim châm trên giấy bạc màu trắng, mặt trên rắc một lớp ớt đỏ và rau mùi xanh biếc, cách xa một chút, mùi vị cay nồng vẫn như cũ đập vào mặt, điển hình đầy đủ màu sắc hương vị, tuyệt đối là hàng tốt có độc của đêm khuya.
Tại Tư mỉm cười, phối hợp gắp lên, "Cậu cũng ăn đi."
"Chị ăn đi, trước khi tới tôi đã ăn rồi."
Cao Hán xua tay, ngay ngắn ngồi ở đối diện. Hôm nay cậu ta cũng là lần đầu tiên thử nghiệm, có người thích, cậu ta cũng rất thỏa mãn rồi.
Hai người anh một câu tôi một câu, bầu không khí hài hòa, giống như là người quen cũ.
Trái lại Chu Giác Sơn vẫn luôn bị bỏ rơi ở một bên, giống như không khí, không hề có cảm giác tồn tại.
Anh lạnh mặt, cầm một cái cốc thủy tinh, ừng ực ừng ực uống nước lạnh, đợi đến khi Cao Hán nhớ tới muốn bắt chuyện với Chu Giác Sơn, ngẩng đầu một cái, mới phát hiện sắc mặt của Chu Giác Sơn đã tái mét rồi.
"Chu, Chu, Chu đoàn trưởng, anh cũng ăn đi." Cao Hán căng thẳng, bất chấp khó khăn mở miệng.
Chu Giác Sơn cười một tiếng, cầm lấy đôi đũa bên cạnh.
Cao Hán liền vội vàng đứng lên, đưa cho anh vài xiên thịt nướng.
Chu Giác Sơn không nhận, "Không, tôi không ăn cái đó." Đang nói chuyện, anh gắp vài con hàu nướng tỏi ớt và vài miếng hải tràng nhỏ dài.
Cao Hán có phần lo lắng, "Chu đoàn trưởng, hai cái kia, đều nguội rồi."
Chu Giác Sơn cũng không thèm để ý, dùng đôi mắt quét qua Tại Tư, "Không có chuyện gì, hai cái này tráng dương."
Cao Hán:...
Khóe miệng giật một cái, tay cầm xiên thịt hơi chìm xuống một chút.
Bên kia, Tại Tư đang cắm đầu ăn nấm kim châm, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, giả vờ cái gì cũng không nghe thấy.
***
[1] Hải tràng: còn có tên khác là "Cá dương vật", hình ảnh em nó không đẹp lắm nên chỉ cho món ăn lên thôi =))
[2] Ống tim: t cũng không biết ở bên mình gọi là gì nữa, hình dưới là ống tim bò.
***
Ban đêm, hai người đang trò chuyện vui vẻ, ngoài cửa, truyền đến tiếng gõ cửa có tiết tấu.
Thời gian không còn sớm, Chu Giác Sơn nhìn Tại Tư, ý bảo cô ở yên tại chỗ, chính mình mặc một cái áo khoác, đi ra ngoài mở cửa.
Ngoài cửa, là một bóng dáng gầy yếu cũng không hề xa lạ.
"Dịch vụ phục vụ phòng."
Nam sinh nhỏ tuổi vóc dáng không cao, tóc dài, xương gò má nhô lên, một thân trang phục nhân viên phục vụ khách sạn, tóc mái lệch có thể che khuất một bên mắt và hơn nửa khuôn mặt. Trong tay cậu ta đẩy một cái xe đẩy màu trắng bạc, còn mang một đôi găng tay màu trắng thuần.
Chu Giác Sơn nhướng mày, ló đầu nhìn ngoài hành lang một chút, xác nhận không ai bám theo sau, anh vắt ngang một cánh tay, chặn Cao Hán ở ngoài cửa.
Cao Hán hơi ngạc nhiên.
Chu Giác Sơn giọng điệu thản nhiên, "Thế nào, lại tới giết người?"
Cao Hán kinh hoảng xua tay, "Không không không, Chu đoàn trưởng, lúc này là thật sự phục vụ, ăn khuya, tôi mời khách."
Cậu ta mở nắp inox lên, là món nướng đường phố rất đặc sắc của Trung Quốc. Cậu ta nghe Triệu Tuấn nói, Tại Tư là người Trung Quốc, gần đây trong thành phố giới nghiêm, món nướng ở bên đường cũng không mua được. Đây là cậu ta tốn ròng rã sáu tiếng đồng hồ, ở phía sau nhà bếp dựng một cái bếp lò bằng đất, lại cố ý xin đầu bếp Trung Quốc trong khu nghỉ dưỡng dạy cậu ta nướng. Hiểu lầm lần trước, Cao Hán rất xin lỗi. Cậu ta còn nghe Triệu Tuấn nói, Chu Giác Sơn và Tại Tư ngày mai sẽ đi, cậu ta suy nghĩ một chút, lễ nhẹ tình nặng, cậu ta cảm giác mình thế nào cũng nên tự mình qua đây một chuyến, bày tỏ một chút.
"Món nướng, nguội liền ăn không ngon..."
Chu Giác Sơn bất động thanh sắc, thả cánh tay chắn ngang cánh cửa xuống. Cao Hán cẩn thận dò xét sắc mặt của Chu Giác Sơn, rón ra rón rén, đẩy món nướng qua cánh cửa.
Tại Tư men theo mùi thơm đi ra, nhìn thấy món nướng trước mặt, hai mắt lập tức vừa tròn vừa sáng, nuốt nước bọt, "A, hải tràng [1] và hàu nha, cậu làm à?"
[1] Hải tràng: tên khoa học là Urechis unicinctus, là một loài giun thìa biển, xuất hiện nhiều ở vùng biển phía Bắc Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc. Ở Hàn thường ăn sống với muối và dầu mè. Ở Trung Quốc thường được xào với rau, hoặc dạng sấy khô và bột được sử dụng như một vị umami.
"Vâng, còn có đậu phụ, rau hẹ, khoai tây chiên, cà tím, ống tim [2], nấm kim châm, tôm, cá trích..."
[2] Ống tim (心管): hình ảnh ở cuối chương.
Cao Hán mở từng khay lên, giống như nhân viên phục vụ, bữa ăn khuya thịnh soạn giống như đem toàn bộ món nướng tới đây, "Tự tôi nướng, ăn không ngon cũng đừng thấy kỳ quái, mấy món ăn này hơi nguội, chị đợi một chút, để tôi dùng chảo đảo lại."
Trong mỗi một phòng của khu nghỉ dưỡng đều có phòng bếp kiểu mở rộng bán tiêu chuẩn, Cao Hán đem mấy món đồ ăn hơi nguội đi vào phòng bếp, mở máy hút khói, vén ống tay áo lên.
Tại Tư liếc nhìn cậu ta, xác nhận cậu ta không quay đầu lại, kéo một cái ghế, gắp một miếng đậu phụ.
Đậu phụ là mới nướng xong, vẫn còn rất nóng. Cái miệng nhỏ của Tại Tư cắn được phân nửa, bị nóng liền kêu lên một tiếng, đầu lưỡi qua lại lên xuống, vội vàng nhai nhai.
Chu Giác Sơn ngồi xuống theo cô, thuận tay gắp lên miếng mà cô ăn thừa, đưa vào trong miệng.
"Cũng không tệ lắm."
Mùi vị tạm được, độ lửa tạm chấp nhận.
Tại Tư trừng mắt, kinh ngạc vậy mà anh không cảm thấy nóng, cô đưa đầu lưỡi ra một chút, cảm thấy phiên phiến, hơi nguội một chút, lại vội vàng quay xung quanh tìm nước, "Hơi cay một chút hơi mặn một chút, thế nhưng mùi vị quả thật vẫn là ăn rất ngon."
"Em đúng là dễ mua chuộc."
"Có ăn là được rồi."
Trước đây Tại Tư quanh năm phiêu bạt ở tiền tuyến chiến trường, ăn gió nằm sương, không có chỗ nào tốt hơn Chu Giác Sơn, mỗi ngày trôi qua có thể cũng đều là sinh hoạt nguy hiểm có hôm nay chưa chắc có ngày mai.
Đối với món nướng, loại mỹ vị này tràn đầy mùi thơm của thức ăn, ai đến cũng không thể chối từ.
Chu Giác Sơn nhìn cô, không hề chớp mắt, trong lòng không khỏi cảm khái, từ khi Khang tẩu qua đời, hình như rất lâu rồi anh chưa thấy Tại Tư vui vẻ như vậy.
Cô ngậm chiếc đũa, nhìn một chút các đĩa thức ăn trước mắt, linh cơ khẽ động, toàn bộ xiên tre và xiên sắt bị tuốt ra, món nướng đầy một bàn, bị cô chồng lên thành một ngọn núi nhỏ.
Chu Giác Sơn lại lần nữa cầm đũa lên, giơ lên ở giữa không trung, "Có ăn kiêng không?"
"Không có."
"Không kén ăn, dễ nuôi đấy."
"Đúng vậy, siêu cấp dễ nuôi, chỉ cần tâm tình tốt cái gì cũng đều ăn, chua cay đắng cay, chấp nhận tất cả."
Còn nhớ kỹ, thời điểm lúc đầu mới đến quân khu, Tại Tư là tâm tình không tốt, buồn bực không vui, cho nên mới liên tục ăn không trôi. Nhưng mà càng về sau, thời gian cô phẫu thuật ở thôn bên bờ sông Namtu, canh cá đơn giản như vậy, cô uống ròng rã mười ngày, cô còn không hề nôn ra, vẫn liên tục kiên trì uống, hẳn là cũng đã có thể nói rõ vấn đề rồi.
Bữa tiệc lớn món ăn nhỏ đều sẽ ăn, mặc dù gặp phải món ăn thật sự vô cùng không muốn ăn, Tại Tư cũng sẽ nhiều ít ăn một chút, không có kỹ năng gì đặc biệt, đây chính là quy tắc sinh tồn của Tại Tư.
Chu Giác Sơn cảm thấy buồn cười, duỗi dài cánh tay, lấy tới hai con hàu nướng tỏi ớt [3].
[3] Hàu nướng tỏi ớt: hình ảnh ở cuối chương.
Tại Tư liếc nhìn đĩa trống không trước mặt Chu Giác Sơn, "Anh không ăn sao?"
"Anh không đói bụng."
Lúc trước Đan Thác đãi tiệc, cơm tối cũng vừa mới qua chưa tới hai tiếng đồng hồ, hai người bọn họ lúc đó vẫn liên tục ngồi ở một chỗ, Chu Giác Sơn nhớ rất rõ ràng, anh cùng với Tại Tư lúc đó đều ăn rất no.
Tại Tư ngạc nhiên, uống một ngụm nước canh, chân mày hơi rũ xuống, "Vậy sao em lại thấy đói bụng?"
"Gần đây khẩu vị của em rất tốt."
Sau ba bữa chính, lại thường xuyên ăn thêm một bữa khuya và hoa quả.
Myanmar có nhiều loại hoa quả nhiệt đới, Tại Tư lại thích ăn đu đủ, phụ nữ đều nói ăn đu đủ có thể khiến ngực lớn, Chu Giác Sơn không hiểu, nói chung tối hôm qua trong lúc vô tình anh nhìn thấy Tại Tư tắm rửa, cái kia kích cỡ tròn trịa mềm mại...
Ừ...
Hình như đúng là lớn hơn không ít.
Cao Hán còn chưa đi, Chu Giác Sơn cũng không tiện làm nhiều hành động, anh tiện tay xoay xoay chiếc đũa, khóe mắt nhìn thoáng qua, trùng hợp thấy được ngực của Tại Tư.
Tại Tư không phát hiện, tiếp tục cúi đầu ăn hàu, điểm chú ý của phụ nữ và đàn ông chung quy không quá giống nhau, thật ra cô lo lắng, là bản thân mình gần đây đột nhiên thèm ăn hơn nhiều, trạng thái khác thường.
Cô sờ sờ cằm, không béo, sờ sờ eo, không béo. Thế nhưng đồ ăn ăn vào lại tiêu hóa ở chỗ nào rồi, cô sao lại đột nhiên ăn nhiều như vậy, cái này, sẽ không phải là dấu hiệu của mang thai...
"Anh (哥), em..."
Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng vào tầm nhìn của Chu Giác Sơn.
Chu Giác Sơn giả vờ không cẩn thận làm rơi đũa, anh xoay người nhặt, Tại Tư lập tức bắt được cổ tay của anh.
Cô vừa bực mình vừa buồn cười, nhỏ giọng hỏi, "Anh vừa nãy đang nhìn cái gì?"
Chu Giác Sơn trấn định như thường, cũng lười giả bộ, "Không có gì, anh nhìn chỗ anh cắn tối hôm qua."
Cơ thể của cô, anh đã sớm hiểu rõ rồi. Tại Tư xấu hổ, cắn môi, dịch chuyển cái ghế ra xa một chút.
Chu Giác Sơn bình chân như vại, nhặt chiếc đũa trên mặt đất, đồng thời dùng sức kéo một chân của cái ghế, kéo Tại Tư trở lại.
"Đi chỗ nào?"
Anh đắc ý, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Tại Tư không khỏi buồn cười, cô bĩu môi, nhẹ nhàng hừ một tiếng, "Anh quản em, em muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó."
"À, vậy bớt chút thời gian cùng anh đến trên giường ngồi một chút?"
Đang nói chuyện, Chu Giác Sơn bỗng nhiên đứng dậy, anh khom lưng, một tay nhấc lưng ghế, một tay nâng đáy ghế, tùy ý nghiêng về một góc, không hề tốn sức liền nhấc lên đồng thời cả cái ghế và Tại Tư.
Cao Hán vẫn đang ở phòng bếp, Tại Tư bị dọa sợ vội vàng vỗ bả vai của Chu Giác Sơn.
Cô thấp giọng nói, "Mau buông tay, buông tay!"
Chu Giác Sơn cũng có chừng mực, thật ra thì ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào Cao Hán, chắc chắn sẽ không bị người phát hiện. Cúi đầu, lại nhìn người phụ nữ ở trong ngực, anh cố tình trêu chọc cô, cố ý thổi khí vào cổ cô, "Em xác định không muốn?"
Tại Tư xấu hổ không chịu nổi, Chu Giác Sơn khẽ nhếch môi, đưa gò má sát lại.
— Hôn một cái, coi như toàn bộ không hề phát sinh.
Đây là một trò chơi nhỏ anh và cô thường xuyên chơi lúc còn bé.
Tại Tư khi đó tuổi còn nhỏ, không cảm thấy hôn môi có gì lạ, bây giờ hoảng hốt nhớ tới, trò chơi này ban đầu hình như còn là cô đề nghị.
Thế nhưng khi đó Chu Giác Sơn cũng mười hai tuổi rồi, nam sinh ở phương diện kia tương đối trưởng thành sớm, anh chắc chắn đã sớm biết rõ những gì nên biết rồi.
Chỉ là anh không nhắc nhở cô, cô cũng liền chưa từng nghĩ đến phương diện kia, Tại Tư khi còn bé lại thích nghịch ngợm gây sự, thường xuyên trêu chọc Chu Giác Sơn, bây giờ nhớ lại, thật sự không biết bị anh gạt bao nhiêu cái hôn rồi.
Cô đỏ mặt, cố ý dời đi tầm mắt, "Không muốn."
Đúng lúc, Cao Hán tắt máy hút khói, đẩy vài món rau, xoay người đi tới.
Chu Giác Sơn nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng thả Tại Tư xuống, môi mỏng của anh che ở bên tai cô, thấp giọng nói, "Thức thời một chút, em nợ anh, trước khi ngủ đều phải bù lại cho anh."
Tại Tư giả vờ không nghe thấy, nhìn thấy Cao Hán đi tới, liền quay đầu nói chuyện phiếm với Cao Hán.
"Vất vả rồi, uống chén nước đi."
"Không có chuyện gì, nên như vậy. Chị mau nếm thử nấm kim châm này đi, nước sốt là đầu bếp khu nghỉ dưỡng điều chế, mùi vị có thể chính tông rồi."
Nấm kim châm trên giấy bạc màu trắng, mặt trên rắc một lớp ớt đỏ và rau mùi xanh biếc, cách xa một chút, mùi vị cay nồng vẫn như cũ đập vào mặt, điển hình đầy đủ màu sắc hương vị, tuyệt đối là hàng tốt có độc của đêm khuya.
Tại Tư mỉm cười, phối hợp gắp lên, "Cậu cũng ăn đi."
"Chị ăn đi, trước khi tới tôi đã ăn rồi."
Cao Hán xua tay, ngay ngắn ngồi ở đối diện. Hôm nay cậu ta cũng là lần đầu tiên thử nghiệm, có người thích, cậu ta cũng rất thỏa mãn rồi.
Hai người anh một câu tôi một câu, bầu không khí hài hòa, giống như là người quen cũ.
Trái lại Chu Giác Sơn vẫn luôn bị bỏ rơi ở một bên, giống như không khí, không hề có cảm giác tồn tại.
Anh lạnh mặt, cầm một cái cốc thủy tinh, ừng ực ừng ực uống nước lạnh, đợi đến khi Cao Hán nhớ tới muốn bắt chuyện với Chu Giác Sơn, ngẩng đầu một cái, mới phát hiện sắc mặt của Chu Giác Sơn đã tái mét rồi.
"Chu, Chu, Chu đoàn trưởng, anh cũng ăn đi." Cao Hán căng thẳng, bất chấp khó khăn mở miệng.
Chu Giác Sơn cười một tiếng, cầm lấy đôi đũa bên cạnh.
Cao Hán liền vội vàng đứng lên, đưa cho anh vài xiên thịt nướng.
Chu Giác Sơn không nhận, "Không, tôi không ăn cái đó." Đang nói chuyện, anh gắp vài con hàu nướng tỏi ớt và vài miếng hải tràng nhỏ dài.
Cao Hán có phần lo lắng, "Chu đoàn trưởng, hai cái kia, đều nguội rồi."
Chu Giác Sơn cũng không thèm để ý, dùng đôi mắt quét qua Tại Tư, "Không có chuyện gì, hai cái này tráng dương."
Cao Hán:...
Khóe miệng giật một cái, tay cầm xiên thịt hơi chìm xuống một chút.
Bên kia, Tại Tư đang cắm đầu ăn nấm kim châm, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, giả vờ cái gì cũng không nghe thấy.
***
[1] Hải tràng: còn có tên khác là "Cá dương vật", hình ảnh em nó không đẹp lắm nên chỉ cho món ăn lên thôi =))
[2] Ống tim: t cũng không biết ở bên mình gọi là gì nữa, hình dưới là ống tim bò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.