Chương 64
Phi Sách
27/06/2019
Edit: Dương
***
Quân đội bang Nam Shan bốn bề đều là núi, ở giữa là một con sông chia ra làm hai. Hữu ngạn bờ sông là tòa nhà văn phòng, khu cư trú, tả ngạn là sân huấn luyện, kho vũ khí quân hỏa.
Bởi vì chuyện tối hôm qua lão Đàm đột nhiên mất tích, kho vũ khí quân hỏa đã tạm thời giới nghiêm, ngoài cổng có lực lượng hùng hậu canh gác, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào.
Ngô Tứ Dân trái lại mỗi buổi sáng đều theo thường lệ đến sân huấn luyện giám sát binh lính huấn luyện, nhưng bên cạnh sân huấn luyện hoàn toàn trống rỗng, không có cây cối, hoàn toàn trơ trụi, ngay cả mặt đất đều cát bụi phủ kín, tương đương với một mảnh núi hoang.
Đồng tử Chu Giác Sơn đột nhiên co lại, "Chỗ đó làm sao có thể bốc cháy?"
"Chưa nắm được, thế lửa rất mạnh, nếu như không phải hai bên trái phải đều là nước sông, có lẽ đã cháy tới đây rồi!"
Thang Văn là người đầu tiên tiến vào thông báo tin tức, rất nhanh, các binh lính cấp dưới của các tướng lĩnh khác cũng đều liên tiếp chạy vào thông báo tình hình.
Bỗng nhiên, tòa nhà chính trong nháy mắt rơi vào hỗn loạn, thủ lĩnh mất tích, tả ngạn hỏa hoạn, điều này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là quân đội bang Nam Shan rất có thể phải thay đổi triều đại từ đây.
Hiện trường đúng lúc tụ tập đủ các thế lực tập đoàn tài chính chủ yếu nhất bên trong bang Nam Shan, một đám người đưa mắt nhìn nhau, tâm tư gợn sóng, loạn thế sinh tài [1], rất nhanh lại phải tìm đúng lập trường.
[1] Loạn thế sinh tài: kiếm tiền trong thời buổi loạn lạc.
Vài vị quân trưởng và sư trưởng bên trong quân đội cũng tạm thời án binh bất động [2], không làm ầm lên, để ly rượu xuống, dần dần đến gần chỗ đứng của các tập đoàn tài chính.
[2] Án binh bất động: tạm ngừng hoạt động quân sự để quan sát tình thế. Cũng có ý nói có nhiệm vụ nào đó nhưng không ra tay hành động.
...
Chu Giác Sơn từ trên cao nhìn xuống, tay nắm lan can cầu thang, cau mày, híp mắt, đã nhìn thấy rõ ràng diện mạo vốn có của những người này.
Anh gọi một tiếng Thang Văn, ghé vào tai cậu ta thì thầm vài câu.
Thang Văn lập tức chạy đến đài diễn thuyết trên tầng hai, cầm micro, cất giọng nói, "Tả ngạn bốc cháy, Ngô bộ trưởng sống chết chưa rõ, muốn đi cứu hỏa thì theo tôi!"
...
Bên trong tòa nhà chính hơn trăm người tụ tập, nhất thời lặng ngắt như tờ. Mấy giây sau, mọi người lại lần nữa vô cùng náo nhiệt, giống như sự kiện hỏa hoạn hoàn toàn không liên quan gì đến bọn họ.
Chu Giác Sơn cười một tiếng, nhặt áo khoác lên, nhanh chóng mặc lên người.
Thang Văn đứng tại chỗ.
"Đoàn trưởng..."
"Đi, kêu gọi toàn bộ cán bộ chiến sĩ thuộc Trung đoàn 3. Tình huống khẩn cấp, chúng ta đi cứu hỏa."
Thang Văn như có điều suy nghĩ, lại nhìn những người ở dưới tầng một chút, nhìn thấy người quen, hắn ta khó tránh khỏi do dự, "Thế nhưng đoàn trưởng, ngay cả Lý phó đoàn, Khâu phó đoàn trưởng bọn họ cũng không có hành động."
Lý Bân, Khâu Nghị, đây đều là cơ sở ngầm ban đầu Ngô Tứ Dân cố ý sắp xếp bên người Chu Giác Sơn, hai người bọn họ đối với mệnh lệnh của Ngô Tứ Dân đều là bảo gì nghe đấy, không khác gì hai con chó vâng lời.
Bây giờ nghe nói Ngô Tứ Dân gặp chuyện không may, trái lại mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, im lặng ngồi ở khu tiếp khách dưới tầng, ăn bít tết uống rượu vang.
Chân mày của Chu Giác Sơn nhíu lại, lạnh lùng nói ra, "Hai con chó kia không xứng làm người trong Trung đoàn của tôi."
Dứt lời, anh móc ra 92G bên hông, nhắm ngay trần nhà nổ súng, "Trung đoàn 3 tập hợp!!"
Phùng Lực vội vã để ly rượu xuống, chạy chậm đuổi kịp Chu Giác Sơn.
Ngoài cửa, gạt ra một đám người đông nghìn nghịt, rất nhiều cán bộ chiến sĩ cấp thấp nhất và nhân viên y tế nghe nói Ngô bộ trưởng gặp chuyện không may, sớm đã tuyệt vọng chạy tới. Chu Giác Sơn đứng ở trên bậc thang, phóng tầm mắt nhìn lại... Biển người tấp nập, lộn xộn nhốn nháo, rất nhiều gương mặt anh đều quen thuộc.
Các cán bộ chiến sĩ nhìn thấy Chu Giác Sơn, an lòng, theo bản năng liền tràn qua bên này.
Miêu Luân và A Đức, A Chính phụ trách duy trì trật tự, bác sĩ Trần đứng ở trước nhất, "Chu đoàn trưởng, xe cứu hỏa không vào được núi!"
"Tôi biết, trong gara của quân khu có năm xe bồn chở nước nông nghiệp dự phòng, tìm người lái ra, còn có súng nước và pháo nước [3], lại thêm một máy bơm nước, những thứ như vậy đều có thể sử dụng."
[3] Pháo nước: là một thiết bị bắn ra dòng nước tốc độ cao. Thông thường, một khẩu pháo nước có thể cung cấp một khối lượng nước lớn, thường là hàng chục mét. Chúng được sử dụng trong chữa cháy, rửa xe kích thước lớn, kiểm soát bạo loạn và khai thác mỏ.
Có binh sĩ còn đưa ra vấn đề, "Thế nhưng lửa quá lớn, sợ rằng sắp cháy tới rừng cây trên núi."
"Vậy thì tìm thêm năm trăm binh lính đào mương phòng hỏa, xây tường phòng hỏa!"
Sau khi trải qua sự kiện Khang tẩu lần trước ở thị trấn Daren, Chu Giác Sơn đã rất có kinh nghiệm ứng phó với hỏa hoạn cháy rừng.
Thế lửa càng lúc càng lớn, tìn huống vô cùng cấp bách, một giây cũng không thể trì hoãn, Thang Văn và Phùng Lực vội vàng tổ chức nhân lực, chia thành các tiểu đội, dựa theo chỉ thị của Chu Giác Sơn, nhanh chóng bắt đầu hành động.
Chu Giác Sơn vén tay áo lên, nhận lấy một cái xẻng, leo lên một chiếc xe jeep quân dụng, khóe mắt anh nhìn lướt qua gương chiếu hậu, đúng lúc nhìn thấy Tại Tư đang đứng ở phía sau xe của anh.
"Em đừng tới, lửa không có mắt."
Anh hạ cửa sổ xe xuống, hơi ló đầu ra ngoài.
Tại Tư vội vàng chạy tới, ôm thật chặt cổ của anh. Bờ sông đối diện, đám cháy đang hừng hực, khói đen cuồn cuộn, theo gió tán loạn khắp nơi, hơi đến gần một chút, sẽ khiến người ta sặc không thở nổi.
Cô hít hít mũi, trong đôi mắt ướt nhẹp, "Em lo lắng cho anh, em sợ anh sẽ xảy ra chuyện, em chỉ nhìn tình hình một chút thôi, em sẽ không đến gần hiện trường."
Chu Giác Sơn như nghẹn ở cổ họng, chôn sâu khuôn mặt vào trong tóc của cô, "Anh không sao đâu, em đi đi, nơi này quá nguy hiểm, để Tống Diễn dẫn em trở lại Trung Quốc."
Tại Tư dùng sức lắc đầu, "Em không muốn."
"Em đã đáp ứng anh rồi."
"Bây giờ em đổi ý rồi."
Chu Giác Sơn kéo cô ra, Tại Tư trong nháy mắt lại ôm lại anh.
"Không được, Chu Giác Sơn, em thay đổi rồi không muốn rời đi nữa, em thực sự không chấp nhận được." Tại Tư khóc lóc thảm thiết không ngừng, cô vốn tưởng rằng cô rất kiên cường, cô vốn tưởng rằng cô có thể chịu được, nhưng mà chuyện thật sự xảy ra, cô mới phát hiện hóa ra kiên cường của bản thân mình cũng chỉ là một lớp vỏ giấy không tồn tại, thật ra cô rất yếu đuối, cô rất khó chịu, tim của cô rất đau rất đau.
Đã từng, cô vì buộc anh nói ra thân phận thực sự của Triệu Tuấn, đã đâm một dao trên người mình, thế nhưng lúc đó cô không cảm thấy đau, hơn nữa cô biết rõ chỉ cần có anh ở bên cạnh cô, cô tuyệt đối sẽ không chết.
Nhưng bây giờ, cô thật sự rất đau, đau đến mức không thể nào hít thở...
Cô cảm giác mình giống như một gốc cây đại thụ sống ở trong cánh đồng hoang, cùng cánh đồng hoang nương tựa lẫn nhau, anh để cho cô đi, tương đương với muốn đem cô nhổ tận gốc.
Gốc rễ, cành nhánh đều bị chặt đứt.
Không có ai có thể lại giúp cô, cũng không có ai sẽ nguyện ý giúp cô.
Cô đã từng cô đơn quá lâu rồi, mẹ cô đã qua đời từ ba năm trước, cô với Triệu Tuấn lại mới nhận lại nhau không lâu, thật ra, anh vẫn không biết cô ở Trung Quốc cũng không có gia đình, nơi đó đối với cô chỉ là một địa phương trống rỗng mà thôi, Chu Giác Sơn đối với cô mà nói, mới thực sự là chỗ dựa và gia đình.
Rời khỏi anh, cô sẽ sống không nổi, cô thật sự sẽ sống không nổi...
"Để em ở lại có được không, em cầu xin anh..."
Tống Diễn vừa vặn đi ra, Chu Giác Sơn đẩy Tại Tư ra.
"Đưa cô ấy đi! Tôi giao cô ấy cho cậu!"
Chớp mắt, Chu Giác Sơn nhẫn tâm cắn răng một cái, một cước đạp chân ga, ngay cả cơ hội cáo biệt cũng không cho cô, thay đổi ngược một vòng, chỉ còn dư lại một khu phố vắng vẻ.
...
Sau một buổi trưa kia, Tại Tư một mình ngồi xổm dưới đất, đau khổ tột cùng, khóc đã lâu lắm rồi.
Bờ sông đối diện, khói dày đặc che khuất bầu trời, hỏa hoạn cao vút tùy ý cắn nuốt mọi thứ xung quanh, ngọn lửa đỏ thẫm phác họa bóng dáng mảnh khảnh của cô, lộ ra cô vô lực, bất lực như vậy...
Tống Diễn và Y Đường đều không phải là kiểu người rất cảm tính, nhưng thấy Tại Tư khóc, khóc thành như vậy, dù sao cũng vẫn có chút chua xót, khổ sở, không đành lòng.
Tối hôm đó, bọn họ vì cô điều chỉnh một chút lộ trình, không trực tiếp lái xe đến biên giới Myanmar – Trung Quốc, mà ở trên thị trấn cách quân khu bang Nam Shan gần nhất tìm một khách sạn, thuê vài gian phòng, ngắn ngủi dừng chân một đêm, sáng mai lại đi.
Thời gian cơm tối, khách sạn làm xong thức ăn, người phục vụ gõ cửa vài lần, Tại Tư đều không trả lời.
Y Đường nhìn tình huống một chút, quyết định tự mình đưa qua, cô ấy gõ cửa phòng khách sạn một cái, "Du tiểu thư, ăn một chút gì đi."
Một lát trôi qua, cửa mở ra.
Tại Tư xoa xoa nước mắt, "Cảm ơn cô, làm phiền cô rồi."
Y Đường nhìn Tại Tư một cái, dịu dàng an ủi cô vài câu, Tại Tư nhẹ nhàng lắc đầu, thật ra những lời đó cô cũng đều hiểu. Đã từng, cô cũng là dùng những lý luận không thực tế như vậy thuyết phục bản thân mình. Nhưng khi sự tình chân chính xảy ra, cô mới biết được lý luận và an ủi cũng không dùng được.
"Tôi không sao mà, Tống thái thái, cô không cần lo lắng, tôi khóc xong cũng đỡ nhiều rồi."
Chu Giác Sơn quyết định muốn cô rời đi, cô sẽ không trở lại nữa, sự tồn tại của cô cũng không phải muốn tạo thêm phiền toái cho Chu Giác Sơn, cô biết rõ, nếu như cô không giúp được anh, vậy còn không bằng cách xa anh một chút thì sẽ tốt hơn.
Y Đường rời đi.
Thời gian gần tối, bên ngoài khách sạn tĩnh mịch im ắng. Tại Tư ở trên tầng hai của khách sạn, cửa sổ của cô đối diện sân nhỏ [4] của khách sạn, bên ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt, nắng chiều ảm đạm mờ nhạt xuyên qua song cửa sổ, trong sân nhỏ cây liễu rủ xuống như che phủ, đong đưa theo gió, dáng vẻ yểu điệu.
[4] Sân nhỏ (天井): là khu đất trống chính giữa có bốn tòa nhà vây quanh, hoặc có ba tòa nhà và một bức tường vây lại, hoặc có hai căn nhà và hai bức tường vây lại. Hình ảnh ở cuối chương.
Bữa tối trên khay cơm rất giản dị, địa phương nhỏ như chỗ này, cũng không có món ăn gì quá tinh tế, Tại Tư tập mãi thành thói quen, cũng không xói mói quá nhiều.
Cô cảm thấy trong lòng khó chịu, bưng khay cơm đến trước cửa sổ, mở cửa sổ, định hóng mát một chút.
"Ai, chuyện của Ngô bộ trưởng đều làm xong rồi chứ."
"Làm xong rồi."
"Hồ tướng quân có dặn dò gì không."
"Cũng không dặn dò gì đặc biệt, chỉ nói là Ngô bộ trưởng cùng ông ấy tốt xấu gì cũng là giao tình cũ mấy chục năm rồi, đừng thấy máu, coi tạm ổn là được rồi."
Trong sân nhỏ, có hai binh lính mặc quân phục màu xanh biếc đang nói chuyện.
Bởi vì kết cấu của sân nhỏ sẽ dễ dàng tạo thành tiếng vọng, cho nên dù cho khoảng cách rất xa, như cũ vẫn có thể nghe được vô cùng rõ ràng.
Tại Tư ngồi ở trong phòng, không đặt ở trong lòng.
Hôm nay Hồ Nhất Đức vắng mặt, Ngô Tứ Dân lại xảy ra chuyện, cô cảm thấy, chỉ là người có chút đầu óc, chỉ sợ là nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ ra được là Hồ Nhất Đức động tay chân.
Nếu cô có thể nghĩ đến, Chu Giác Sơn nhất định cũng có thể nghĩ đến, anh từ trước đến nay luôn hiểu những thế lực, quyền lực này hơn cô, cho nên Tại Tư cũng không lo lắng cho chuyện này nhiều lắm.
Binh lính trong sân nhỏ tiếp tục nói chuyện, "À, Chu Giác Sơn kia nói thế nào?"
"Hắn ta? Hắn ta để cho chúng ta tiếp tục phối diễn với hắn ta."
"Vẫn là hắn ta tiếp tục giả trang người tốt, Hồ tướng quân giả trang kẻ xấu."
"Đúng, chờ Hồ tướng quân lên làm bộ trưởng, hắn ta có thể làm tư lệnh tập đoàn quân [5] rồi."
[5] Tập đoàn quân: là một tổ chức cấp một trong quân đội bao gồm một số sư đoàn, lữ đoàn hợp lại; phụ thuộc chiến khu hoặc cánh quân. Tập đoàn quân là lực lượng chiến tranh tác chiến vận động thực thi dưới mệnh lệnh của tổng bộ.
...
***
[4] Sân nhỏ
***
Quân đội bang Nam Shan bốn bề đều là núi, ở giữa là một con sông chia ra làm hai. Hữu ngạn bờ sông là tòa nhà văn phòng, khu cư trú, tả ngạn là sân huấn luyện, kho vũ khí quân hỏa.
Bởi vì chuyện tối hôm qua lão Đàm đột nhiên mất tích, kho vũ khí quân hỏa đã tạm thời giới nghiêm, ngoài cổng có lực lượng hùng hậu canh gác, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào.
Ngô Tứ Dân trái lại mỗi buổi sáng đều theo thường lệ đến sân huấn luyện giám sát binh lính huấn luyện, nhưng bên cạnh sân huấn luyện hoàn toàn trống rỗng, không có cây cối, hoàn toàn trơ trụi, ngay cả mặt đất đều cát bụi phủ kín, tương đương với một mảnh núi hoang.
Đồng tử Chu Giác Sơn đột nhiên co lại, "Chỗ đó làm sao có thể bốc cháy?"
"Chưa nắm được, thế lửa rất mạnh, nếu như không phải hai bên trái phải đều là nước sông, có lẽ đã cháy tới đây rồi!"
Thang Văn là người đầu tiên tiến vào thông báo tin tức, rất nhanh, các binh lính cấp dưới của các tướng lĩnh khác cũng đều liên tiếp chạy vào thông báo tình hình.
Bỗng nhiên, tòa nhà chính trong nháy mắt rơi vào hỗn loạn, thủ lĩnh mất tích, tả ngạn hỏa hoạn, điều này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là quân đội bang Nam Shan rất có thể phải thay đổi triều đại từ đây.
Hiện trường đúng lúc tụ tập đủ các thế lực tập đoàn tài chính chủ yếu nhất bên trong bang Nam Shan, một đám người đưa mắt nhìn nhau, tâm tư gợn sóng, loạn thế sinh tài [1], rất nhanh lại phải tìm đúng lập trường.
[1] Loạn thế sinh tài: kiếm tiền trong thời buổi loạn lạc.
Vài vị quân trưởng và sư trưởng bên trong quân đội cũng tạm thời án binh bất động [2], không làm ầm lên, để ly rượu xuống, dần dần đến gần chỗ đứng của các tập đoàn tài chính.
[2] Án binh bất động: tạm ngừng hoạt động quân sự để quan sát tình thế. Cũng có ý nói có nhiệm vụ nào đó nhưng không ra tay hành động.
...
Chu Giác Sơn từ trên cao nhìn xuống, tay nắm lan can cầu thang, cau mày, híp mắt, đã nhìn thấy rõ ràng diện mạo vốn có của những người này.
Anh gọi một tiếng Thang Văn, ghé vào tai cậu ta thì thầm vài câu.
Thang Văn lập tức chạy đến đài diễn thuyết trên tầng hai, cầm micro, cất giọng nói, "Tả ngạn bốc cháy, Ngô bộ trưởng sống chết chưa rõ, muốn đi cứu hỏa thì theo tôi!"
...
Bên trong tòa nhà chính hơn trăm người tụ tập, nhất thời lặng ngắt như tờ. Mấy giây sau, mọi người lại lần nữa vô cùng náo nhiệt, giống như sự kiện hỏa hoạn hoàn toàn không liên quan gì đến bọn họ.
Chu Giác Sơn cười một tiếng, nhặt áo khoác lên, nhanh chóng mặc lên người.
Thang Văn đứng tại chỗ.
"Đoàn trưởng..."
"Đi, kêu gọi toàn bộ cán bộ chiến sĩ thuộc Trung đoàn 3. Tình huống khẩn cấp, chúng ta đi cứu hỏa."
Thang Văn như có điều suy nghĩ, lại nhìn những người ở dưới tầng một chút, nhìn thấy người quen, hắn ta khó tránh khỏi do dự, "Thế nhưng đoàn trưởng, ngay cả Lý phó đoàn, Khâu phó đoàn trưởng bọn họ cũng không có hành động."
Lý Bân, Khâu Nghị, đây đều là cơ sở ngầm ban đầu Ngô Tứ Dân cố ý sắp xếp bên người Chu Giác Sơn, hai người bọn họ đối với mệnh lệnh của Ngô Tứ Dân đều là bảo gì nghe đấy, không khác gì hai con chó vâng lời.
Bây giờ nghe nói Ngô Tứ Dân gặp chuyện không may, trái lại mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, im lặng ngồi ở khu tiếp khách dưới tầng, ăn bít tết uống rượu vang.
Chân mày của Chu Giác Sơn nhíu lại, lạnh lùng nói ra, "Hai con chó kia không xứng làm người trong Trung đoàn của tôi."
Dứt lời, anh móc ra 92G bên hông, nhắm ngay trần nhà nổ súng, "Trung đoàn 3 tập hợp!!"
Phùng Lực vội vã để ly rượu xuống, chạy chậm đuổi kịp Chu Giác Sơn.
Ngoài cửa, gạt ra một đám người đông nghìn nghịt, rất nhiều cán bộ chiến sĩ cấp thấp nhất và nhân viên y tế nghe nói Ngô bộ trưởng gặp chuyện không may, sớm đã tuyệt vọng chạy tới. Chu Giác Sơn đứng ở trên bậc thang, phóng tầm mắt nhìn lại... Biển người tấp nập, lộn xộn nhốn nháo, rất nhiều gương mặt anh đều quen thuộc.
Các cán bộ chiến sĩ nhìn thấy Chu Giác Sơn, an lòng, theo bản năng liền tràn qua bên này.
Miêu Luân và A Đức, A Chính phụ trách duy trì trật tự, bác sĩ Trần đứng ở trước nhất, "Chu đoàn trưởng, xe cứu hỏa không vào được núi!"
"Tôi biết, trong gara của quân khu có năm xe bồn chở nước nông nghiệp dự phòng, tìm người lái ra, còn có súng nước và pháo nước [3], lại thêm một máy bơm nước, những thứ như vậy đều có thể sử dụng."
[3] Pháo nước: là một thiết bị bắn ra dòng nước tốc độ cao. Thông thường, một khẩu pháo nước có thể cung cấp một khối lượng nước lớn, thường là hàng chục mét. Chúng được sử dụng trong chữa cháy, rửa xe kích thước lớn, kiểm soát bạo loạn và khai thác mỏ.
Có binh sĩ còn đưa ra vấn đề, "Thế nhưng lửa quá lớn, sợ rằng sắp cháy tới rừng cây trên núi."
"Vậy thì tìm thêm năm trăm binh lính đào mương phòng hỏa, xây tường phòng hỏa!"
Sau khi trải qua sự kiện Khang tẩu lần trước ở thị trấn Daren, Chu Giác Sơn đã rất có kinh nghiệm ứng phó với hỏa hoạn cháy rừng.
Thế lửa càng lúc càng lớn, tìn huống vô cùng cấp bách, một giây cũng không thể trì hoãn, Thang Văn và Phùng Lực vội vàng tổ chức nhân lực, chia thành các tiểu đội, dựa theo chỉ thị của Chu Giác Sơn, nhanh chóng bắt đầu hành động.
Chu Giác Sơn vén tay áo lên, nhận lấy một cái xẻng, leo lên một chiếc xe jeep quân dụng, khóe mắt anh nhìn lướt qua gương chiếu hậu, đúng lúc nhìn thấy Tại Tư đang đứng ở phía sau xe của anh.
"Em đừng tới, lửa không có mắt."
Anh hạ cửa sổ xe xuống, hơi ló đầu ra ngoài.
Tại Tư vội vàng chạy tới, ôm thật chặt cổ của anh. Bờ sông đối diện, đám cháy đang hừng hực, khói đen cuồn cuộn, theo gió tán loạn khắp nơi, hơi đến gần một chút, sẽ khiến người ta sặc không thở nổi.
Cô hít hít mũi, trong đôi mắt ướt nhẹp, "Em lo lắng cho anh, em sợ anh sẽ xảy ra chuyện, em chỉ nhìn tình hình một chút thôi, em sẽ không đến gần hiện trường."
Chu Giác Sơn như nghẹn ở cổ họng, chôn sâu khuôn mặt vào trong tóc của cô, "Anh không sao đâu, em đi đi, nơi này quá nguy hiểm, để Tống Diễn dẫn em trở lại Trung Quốc."
Tại Tư dùng sức lắc đầu, "Em không muốn."
"Em đã đáp ứng anh rồi."
"Bây giờ em đổi ý rồi."
Chu Giác Sơn kéo cô ra, Tại Tư trong nháy mắt lại ôm lại anh.
"Không được, Chu Giác Sơn, em thay đổi rồi không muốn rời đi nữa, em thực sự không chấp nhận được." Tại Tư khóc lóc thảm thiết không ngừng, cô vốn tưởng rằng cô rất kiên cường, cô vốn tưởng rằng cô có thể chịu được, nhưng mà chuyện thật sự xảy ra, cô mới phát hiện hóa ra kiên cường của bản thân mình cũng chỉ là một lớp vỏ giấy không tồn tại, thật ra cô rất yếu đuối, cô rất khó chịu, tim của cô rất đau rất đau.
Đã từng, cô vì buộc anh nói ra thân phận thực sự của Triệu Tuấn, đã đâm một dao trên người mình, thế nhưng lúc đó cô không cảm thấy đau, hơn nữa cô biết rõ chỉ cần có anh ở bên cạnh cô, cô tuyệt đối sẽ không chết.
Nhưng bây giờ, cô thật sự rất đau, đau đến mức không thể nào hít thở...
Cô cảm giác mình giống như một gốc cây đại thụ sống ở trong cánh đồng hoang, cùng cánh đồng hoang nương tựa lẫn nhau, anh để cho cô đi, tương đương với muốn đem cô nhổ tận gốc.
Gốc rễ, cành nhánh đều bị chặt đứt.
Không có ai có thể lại giúp cô, cũng không có ai sẽ nguyện ý giúp cô.
Cô đã từng cô đơn quá lâu rồi, mẹ cô đã qua đời từ ba năm trước, cô với Triệu Tuấn lại mới nhận lại nhau không lâu, thật ra, anh vẫn không biết cô ở Trung Quốc cũng không có gia đình, nơi đó đối với cô chỉ là một địa phương trống rỗng mà thôi, Chu Giác Sơn đối với cô mà nói, mới thực sự là chỗ dựa và gia đình.
Rời khỏi anh, cô sẽ sống không nổi, cô thật sự sẽ sống không nổi...
"Để em ở lại có được không, em cầu xin anh..."
Tống Diễn vừa vặn đi ra, Chu Giác Sơn đẩy Tại Tư ra.
"Đưa cô ấy đi! Tôi giao cô ấy cho cậu!"
Chớp mắt, Chu Giác Sơn nhẫn tâm cắn răng một cái, một cước đạp chân ga, ngay cả cơ hội cáo biệt cũng không cho cô, thay đổi ngược một vòng, chỉ còn dư lại một khu phố vắng vẻ.
...
Sau một buổi trưa kia, Tại Tư một mình ngồi xổm dưới đất, đau khổ tột cùng, khóc đã lâu lắm rồi.
Bờ sông đối diện, khói dày đặc che khuất bầu trời, hỏa hoạn cao vút tùy ý cắn nuốt mọi thứ xung quanh, ngọn lửa đỏ thẫm phác họa bóng dáng mảnh khảnh của cô, lộ ra cô vô lực, bất lực như vậy...
Tống Diễn và Y Đường đều không phải là kiểu người rất cảm tính, nhưng thấy Tại Tư khóc, khóc thành như vậy, dù sao cũng vẫn có chút chua xót, khổ sở, không đành lòng.
Tối hôm đó, bọn họ vì cô điều chỉnh một chút lộ trình, không trực tiếp lái xe đến biên giới Myanmar – Trung Quốc, mà ở trên thị trấn cách quân khu bang Nam Shan gần nhất tìm một khách sạn, thuê vài gian phòng, ngắn ngủi dừng chân một đêm, sáng mai lại đi.
Thời gian cơm tối, khách sạn làm xong thức ăn, người phục vụ gõ cửa vài lần, Tại Tư đều không trả lời.
Y Đường nhìn tình huống một chút, quyết định tự mình đưa qua, cô ấy gõ cửa phòng khách sạn một cái, "Du tiểu thư, ăn một chút gì đi."
Một lát trôi qua, cửa mở ra.
Tại Tư xoa xoa nước mắt, "Cảm ơn cô, làm phiền cô rồi."
Y Đường nhìn Tại Tư một cái, dịu dàng an ủi cô vài câu, Tại Tư nhẹ nhàng lắc đầu, thật ra những lời đó cô cũng đều hiểu. Đã từng, cô cũng là dùng những lý luận không thực tế như vậy thuyết phục bản thân mình. Nhưng khi sự tình chân chính xảy ra, cô mới biết được lý luận và an ủi cũng không dùng được.
"Tôi không sao mà, Tống thái thái, cô không cần lo lắng, tôi khóc xong cũng đỡ nhiều rồi."
Chu Giác Sơn quyết định muốn cô rời đi, cô sẽ không trở lại nữa, sự tồn tại của cô cũng không phải muốn tạo thêm phiền toái cho Chu Giác Sơn, cô biết rõ, nếu như cô không giúp được anh, vậy còn không bằng cách xa anh một chút thì sẽ tốt hơn.
Y Đường rời đi.
Thời gian gần tối, bên ngoài khách sạn tĩnh mịch im ắng. Tại Tư ở trên tầng hai của khách sạn, cửa sổ của cô đối diện sân nhỏ [4] của khách sạn, bên ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt, nắng chiều ảm đạm mờ nhạt xuyên qua song cửa sổ, trong sân nhỏ cây liễu rủ xuống như che phủ, đong đưa theo gió, dáng vẻ yểu điệu.
[4] Sân nhỏ (天井): là khu đất trống chính giữa có bốn tòa nhà vây quanh, hoặc có ba tòa nhà và một bức tường vây lại, hoặc có hai căn nhà và hai bức tường vây lại. Hình ảnh ở cuối chương.
Bữa tối trên khay cơm rất giản dị, địa phương nhỏ như chỗ này, cũng không có món ăn gì quá tinh tế, Tại Tư tập mãi thành thói quen, cũng không xói mói quá nhiều.
Cô cảm thấy trong lòng khó chịu, bưng khay cơm đến trước cửa sổ, mở cửa sổ, định hóng mát một chút.
"Ai, chuyện của Ngô bộ trưởng đều làm xong rồi chứ."
"Làm xong rồi."
"Hồ tướng quân có dặn dò gì không."
"Cũng không dặn dò gì đặc biệt, chỉ nói là Ngô bộ trưởng cùng ông ấy tốt xấu gì cũng là giao tình cũ mấy chục năm rồi, đừng thấy máu, coi tạm ổn là được rồi."
Trong sân nhỏ, có hai binh lính mặc quân phục màu xanh biếc đang nói chuyện.
Bởi vì kết cấu của sân nhỏ sẽ dễ dàng tạo thành tiếng vọng, cho nên dù cho khoảng cách rất xa, như cũ vẫn có thể nghe được vô cùng rõ ràng.
Tại Tư ngồi ở trong phòng, không đặt ở trong lòng.
Hôm nay Hồ Nhất Đức vắng mặt, Ngô Tứ Dân lại xảy ra chuyện, cô cảm thấy, chỉ là người có chút đầu óc, chỉ sợ là nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ ra được là Hồ Nhất Đức động tay chân.
Nếu cô có thể nghĩ đến, Chu Giác Sơn nhất định cũng có thể nghĩ đến, anh từ trước đến nay luôn hiểu những thế lực, quyền lực này hơn cô, cho nên Tại Tư cũng không lo lắng cho chuyện này nhiều lắm.
Binh lính trong sân nhỏ tiếp tục nói chuyện, "À, Chu Giác Sơn kia nói thế nào?"
"Hắn ta? Hắn ta để cho chúng ta tiếp tục phối diễn với hắn ta."
"Vẫn là hắn ta tiếp tục giả trang người tốt, Hồ tướng quân giả trang kẻ xấu."
"Đúng, chờ Hồ tướng quân lên làm bộ trưởng, hắn ta có thể làm tư lệnh tập đoàn quân [5] rồi."
[5] Tập đoàn quân: là một tổ chức cấp một trong quân đội bao gồm một số sư đoàn, lữ đoàn hợp lại; phụ thuộc chiến khu hoặc cánh quân. Tập đoàn quân là lực lượng chiến tranh tác chiến vận động thực thi dưới mệnh lệnh của tổng bộ.
...
***
[4] Sân nhỏ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.