Quân Phu Khó Chiều

Chương 16: Bữa cơm gia đình

Vô Ảnh Khiêu Khiêu

06/07/2021

Đúng 6 giờ chiều tối hôm đó, Lý Thừa Phong và Trình Gia Lâm cùng nhau qua nhà chính dùng bữa, khoảng cách không xe, chỉ cách nhau một vườn hoa nên 2 người một trước một sau đi bộ.

Vài phút sau, 2 người đã tới được nhà chính, họ cùng nhau xuyên qua phòng khách bước đến nhà ăn.

Vừa vào đến cửa, quản gia Phương đã tiến đến chào hỏi. Anh mặt không đổi sắc nhàn nhạt lướt qua quản gia gật đầu xem như là chào hỏi. Cô thấy thế chỉ có thể cười trừ gật đầu chào hỏi, sau đó cùng anh đổi dép tiến vào phòng ăn.

So với bên nhà riêng của Lý Thừa Phong thì diện tích nơi này rộng gấp đôi, phong cách trang trí sang trọng xen lẫn cổ điển chứ không đơn sắc như chỗ của anh. Vừa theo anh vào vừa thưởng thức thiết kế của ngôi nhà...cô không biết rằng từ lúc cô bước vào, cũng có người đang lặng lẽ quan sát cô.

Hoàng Lệ Phi lẳng lặng ngồi cạnh chồng quan sát cô con dâu tương lai của mình. Tuy không phải mẹ ruột nhưng bà và mẹ Thừa Phong là chị em thân thiết ,trước khi ra đi lại quan tâm và ủy thác lại 2 đứa con cho mình nên đã dốc lòng chăm sóc 2 chị em Thừa Phong và Phỉ Phỉ. Cùng Lý Uy Vũ xuất đầu lộ diện gây dựng cơ nghiệp bao nhiêu năm nay, bà tự nhiên có cách nhìn của mình, khi nghe lão Lý ân định hôn ước cho đứa nhỏ kia và Thừa Phong nhà mình, bà không mấy hài lòng , không phải là không tin tưởng ông mà là quá quan tâm đứa nhỏ nhà mình...Nhìn cô gái kia lặng lẽ theo sau Thừa Phong tiến vào, nhẹ giọng chào hỏi, mày ngài khẽ nhíu lại...cao ráo, mảnh mai, dễ nhìn, có góc cạnh nhưng quá trầm lặng. Khẽ quay đầu nhìn lão Lý nhà mình.

Thấy vợ đánh giá tiểu Lâm rồi quay đầu nhíu mày nhìn mình. Lý Uy Vũ coi như không thấy ha hả cười to nói : “ Nào đến đây ngồi đi tiểu Lâm cháu không phải ngại. Đây là vợ bác Hoàng Lệ Phi”

Trình Gia Lâm tiến tới khẽ cúi người chào : “ Bác Lý khỏe, bác gái khỏe” rồi ngồi vào ghế.

Lý Thừa Phong thì không mấy để ý, anh tùy tiện kéo ghế ngồi xuống . Bác Lý lại tiếp tục nhìn Trình Gia Lâm nói : “ Hôm nay Phỉ Phỉ- chị của Thừa Phong đang không ở trong nước, nên cháu chưa gặp được, hôm nào nó về 2 đứa lại làm quen sau”

Trình Gia Lâm nhìn Bác Lý cười đáp: “ Vâng ạ”

Sau khi qua loa hỏi han giới thiệu thì bữa cơm bắt đầu...Bầu không khí có chút cứng nhắc,mỗi người đều lẳng lặng ăn cơm, thi thoảng Bác Lý lại đề cập đến việc chú ý công tác của mình,sắp xếp thời gian cùng Thừa Phong chuẩn bị lễ cưới.Nghe đến đây, cả cô và Thừa Phong khựng lại một chút, nhìn nhau, rồi cô trả lời :

“ Bác Lý, Cháu và Thừa Phong đều đã bàn bạc với nhau, 2 tuần sau sẽ đến cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận...còn về phần lễ cưới, chúng cháu vừa trở về cần phải nhanh chóng nắm bắt công tác ..nên chỉ cần thông báo với họ hàng , người thân thiết tổ chức một bữa cơm báo hỉ là được rồi...có được không ạ” Cô với anh mắt tràn đày hy vọng nhìn Bác lý . Đây là những gì cô thỏa thuận với Lý Thừa Phong đêm hôm đó và cũng là điều duy nhất cô mong muốn. Gia đình cô đã không còn ai, bạn bè thân thiết lại chẳng thể tham dự nên cô không hy vọng có nhiều thủ tục lễ nghi ràng buộc.

Nghe cô nói, Lý Uy Vũ cùng Hoàng Lệ Phi nhìn nhau, im lặng một lúc, ông cũng gật đầu đồng ý. Bữa cơm cứ thế chìm trong im lặng diễn ra.

Sau bữa cơm kết thúc cô và Lý Thừa Phong ra về. Nhìn Lý Thừa Phong và Trình Gia Lâm bước đi, người làm bố làm mẹ như ông bà thật thấy phiền muộn.

“ Lão Lý,chuyện hôn lễ ông cứ định bỏ mặc không quản thế hay sao...” Hoàng Lệ Phi lên tiếng.



“ Thế tôi con biết như thế nào nữa, bọ chúng đều đủ lông đủ cánh, thông đồng với nhau, tôi có thể không đồng ý sao” Lý Uy Vũ bất mãn trả lời.

“ Thừa Phong có vẻ không quá hài lòng với hôn lễ này” Hoàng Lệ Phi lại nói,

“ Nhưng nó cũng không ghét bỏ...” “ bà có thấy nó trước giờ có gì mà không chống đối tôi không”

“ Haizzz..vậy cũng tốt, bao nhiêu năm qua như vậy sao bố con ông cũng không thể đàng hoàng nói chuyện với nhau”

“ Nó vẫn trách tôi năm đó...nếu tôi không để bà ấy đi thì sẽ không gặp rời xa nhân thế sớm thế”

Hoàng Lệ Phi dịch người lại cạnh ông, nắm lấy bàn tay to lớn sân sùi của ông yên lặng không đáp

Hoàng Lệ Phi lạc vào dòng hồi tưởng, năm xưa, trong quân đoàn, ông chính là đoàn trưởng của bọn họ.Lệnh là ông điều động nhưng đâu ngờ tới, kẻ thù năm ấy xảo quyệt muốn đồng vu qui tận khiến cho nhiệm vụ năm ấy khốc liệt bao 2 đồng chí phải hy sinh 7 đồng chí bị thương nặng, mà bà và mẹ Thừa Phong là 2 trong số đó, chỉ khác một điều bà may mắn sống sót, còn người chị em của bà thì hy sinh.Lý Uy Vũ từ đó mà tự trách mình rất nhiều, hoạt động trong quân một thời gian rồi sau đó xin luân chuyển ra bên ngoài để tham gia thương vụ mà Lý Thừa Phong không biết từ đâu biết được chính bố mình là người đưa người mẹ đã mất vào nhiệm vụ một đi không trở lại kia nên từ một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện trở thành lạnh nhạt bất cần dấn thân vào ăn chơi xa đọa và luôn đối nghịch với Lý Uy Vũ...Nhiều năm đã trôi qua như vậy, đứa trẻ cũng đã lớn lên đã sống lại trong môi trường mà bố mẹ nó dành cả thanh xuân để công hiến thế nhưng tính cách lạnh nhạt bất cần và ý muốn đối nghịch vẫn tồn tại..không biết khi nào mới có thể hóa giải...

Nhẹ vỗ vỗ lên bàn tay đang nắm tay mình của Hoàng Lệ Phi rồi nói: “ Con trẻ nó có phúc của con trẻ, chúng ta đã già, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi” “ bà tranh thủ thời gian rảnh thì đưa tiểu Lâm đi mua sắm , con bé không phải là người thích bày tỏ nhưng là đứa trẻ ngoan. Sắp tới để chúng nó có cuộc sống riêng bên kia không cần phải qua bên này, phải tranh thủ cho bọn chúng cơ hội phát triển...còn nữa, tiệc rượu mừng sẽ tổ chức bên này, tôi sẽ liên hệ báo với các chiến hữu,tiểu Lâm chưa quen thuộc lắm ,bà gọi Phỉ Phỉ về cùng nhau sắp xếp đi nhé” Lý Uy Vũ nói.

“ Ông thật biết thương tiếc con dâu, được rồi, tôi biết rồi” Hoàng Lệ Phi mỉm cười nói với Lý Uy Vũ. Bà không hỏi cũng biết chức nghiệp của con dâu nhà mình, tuy không quá hài lòng với tính cách lành lạnh ít nói của cô con dâu sắp vào cửa, nhưng không sao, ngoài điểm trừ nho nhỏ đó, miễn là Thừa Phong không bài xích là được, vợ chồng thì cứ từ từ mà bồi đáp.

Trò chuyện một hồi 2 ông bà cùng nắm tay nhau ra vườn tản bộ.

Lý Thừa Phong và Trình Gia Lâm sau khi trở về khu tây uyển – nhà riêng thì ai làm chuyện của người nấy. Lý Thừa Phong tiến về phía thư phòng của anh ở tầng một. Còn Trình Gia Lâm thì tiến về phòng nhỏ của mình trên tầng hai.

Kết cấu khu nhà của nơi đây tương đối đơn giản, mỗi tầng có 3 phòng và một ban công nhỏ. Tầng 1 thì toàn bộ được sửa sang thành thư phòng và một phòng cho khách.Tầng 2 thì có 2 phòng ngủ kề nhau, một chính một phụ, một lớn một nhỏ , đối diện là ban công và một phòng giặc là- dùng để giặc giũ và phơi phóng. Tầng 3 được cải tạo thành 2 khu vực một thể hình thể lực, một là hồ bơi nhỏ 50m2 để thư giãn vận động.

Trình Gia Lâm sau khi trở về phòng mình thì mở túi, sắp xếp một chút. Căn phòng nhỏ cô ở nói nhỏ, nhưng cũng không hề nhỏ, 40m2, một phòng tắm có ban công nhỏ, kéo rèm lên có thể nhận được ánh sáng trực tiếp tự tự nhiên, một chiếc giường, bộ bàn ghế trang điểm tủ quần áo...đều đầy đủ cả, đãi ngộ xem ra không tồi à. Mỉm cười rồi sắp xếp quần áo để vào tủ,cô không nhiều đồ đạt, tự nhiên nhanh chóng. Sau đó cô ra khỏi phòng, hướng lên tầng 3 để tập luyện một chút, trong lĩnh vực này, so ra cô vẫn là người mới, hôm nay quan sát các học viên luyện tập cô thấy mình cần phải chăm chỉ hơn mới có thể bắt được tiến độ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Phu Khó Chiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook