Chương 3: Hình Phạt 2
Vô Ảnh Khiêu Khiêu
06/07/2021
"Rõ” .Họ cùng nhau làm động tác chào vào đồng thanh đáp lời. Sau đó lần lượt từng hàng binh sĩ xoay người theo hàng ngũ giải tán theo hàng, trước giải tán vẫn không kìm nén được ngoái đầu lại nhìn người đang chịu phạt trên kia, họ biết rằng trung đội trưởng chưa bao giờ có sự đối xử đặc biệt với bất kỳ ai, đây là tác phong làm việc bao năm qua, cô nhất định còn phải tiếp tục thi hành 3 giờ thể lực tăng cường nên không khỏi thầm than trung đội trưởng không biết thương hoa tiếc ngọc, quân đoàn của bọn họ chỉ duy có 7 nữ chia đều cho 4 trung đội mà chỉ duy có Trình Gia Lâm và Lâm Đình là nữ nắm giữ chức vị trưởng của 2 tiểu đôi, Trình Gia Lâm nắm giữ Báo Đêm còn Lâm Đình nắm giữ Bao Hoa ...vả lại đây cũng chẳng tính là sai lầm gì mà.Thành viên của tiểu đội Báo Đêm theo đó chỉ có thể vừa di chuyển ra ngoài vừa ngoái đầu lo lắng cho tiểu đội trưởng của mình và họ cũng biết nếu họ thể hiện bất mãn sẽ chỉ làm gia tăng độ tàn khốc cho trong huấn luyện cho người phạm lỗi...đây không phải là lần đầu tiên trung đội có người mắc lỗi và cũng là bài học đầu tiên họ nhận được từ khi tiếp nhận chỉ giáo từ trung đội trưởng. Cầu thần may mắn bảo hộ tiểu đội trưởng của mình.
“ Trung úy Trình Gia Lâm”. Lý Thừa Phong trầm lặng vang lên
“ Hộc..Có...hộc”. Trình Gia Lâm,cô căn răng khó giấu nổi tiếp thở dốc nhanh chóng đáp lời, tay cô đã run lên cầm cập,mồ hôi theo cánh tay ướt đẫm trên mặt đất.
“ Đứng lên. 15 phút nữa gặp nhau tại sân tập”. Lý Thừa Phong vẫn tông giọng trầm lặng không đổi tiếp tục ra lệnh.
“ Rõ...phù”. Vừa dứt lời hai tay đã không thể chống đỡ thêm nưã cơ thể cô đã không thể khống chế hơn nữa, ầm một tiếng đổ sập trên đất, mày nhíu thật chặt soãng xoài trên đất miệng mở lớn nuốt từng ngụm khí một cách khó nhọc.
Lý Thừa phong ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn cô gái đang thoát lực, mái tóc dài ngang vai ướt đẫm mồ hôi bết lại,vài sợi tóc rối ướt đẫm vương trên khuôn mặt cô, đôi mày ngài nhíu chặt vì đau đớn,co người nằm trên đất tranh thủ hít thở...lòng hơi thắt lại, trong đầu bỗng vụt ngang ý tưởng giúp cô nắn lại 2 khớp cơ vai bị căng đến không cử động được. Ý nghĩa vừa thoáng hiện ra, anh nhíu chặt mày, đứng dậy nhanh chóng bước ra khỏi sảnh đi đến sân tập.
Trình Gia Lâm vẫn đang co người nằm trên đất đợi cơn đau vơi bớt, 5 phút sau, hơi thở dần ổn định, cô đôi mắt ra bắt đầu kiểm tra thương thế của mình. Vừa lật người nằm ngửa “..ân..”cô không kiềm được ưỡn người về phía trước dùng khủy tay chống đỡ nhanh chóng lật người sang một bên,cắn răng âm thầm thở dài nghĩ “ anh thật không một chút nương tay”. Nằm thêm vài phút cơ thể bắt đầu hồi sức, cô nhanh chóng đứng lên di chuyển về phía sân tập vì cô biết, nếu cô lại dám trễ dù chỉ 1s thì hôm nay của cô thật thảm rồi, vị kia sẽ không chớp mắt tăng cấp độ huấn luyện gấp vài lần không chừng đến lúc đó có thở cũng chẳng có thời gian.
Qủa nhiên khi cô đến sân tập Lý Thừa Phong đã sẵn sàng ở đó, anh liếc nhìn đồng hồ chỉ vào chiếc lốp xe to và xích sắt cỡ đại trên đất nói “ bài tập hôm nay của cô sẽ hoàn thành 10km dùng xích sắt kéo bánh xe. Sau khi hoàn thành cô được phép trở lại ký túc xá, cô có 2 ngày nghỉ ngơi sau nhiệm vụ, sau 2 ngày lập tức trở lại quân đoàn nhận nhiệm vụ tiếp theo. Rõ chưa”
Liếc nhìn đống dụng cụ trên đất, cô có chút hít thở không thông, nếu ở trạng thái bình thường với bài tập này cô sẽ mất khoảng 1 giờ 45 phút để hoàn thành nó, mà với thể trạng hiện tại sẽ mất không hơn kém 3 giờ là bao, người này thật là tận dụng cho hết không bỏ sót tý khe hở nào mà. Hít mạnh một hơi cô thẳng lưng đưa tay làm động tác chào, đáp lời “ Rõ, thưa thủ trưởng”, Sau đó không nhiều lời, tiến đến cạnh dụng cụ,thành thạo nhặt sợi xích to một đầu khóa chặt vào lốp xe một đầu tạo thành một vòng nhỏ, chui đầu vào vòng nhỏ, đặt xích sắt lên đầu vai vòng qua hai đỉnh của cánh tay bắt đầu nặng nề chạy.
Lý Thừa Phong quay đầu bước lên trên lầu gác của sân tập, nơi đây dùng để giám sát, phân tích chiến lược của quân khu, từ nơi này anh có thể thấy được bóng dáng của người con gái đang kéo lốp xe chạy từng vòng từng vòng trong sân...Anh nhàn nhã kéo một cái ghế ngồi xuống, với tay sờ soạn mở bao thuốc trong túi áo bắt đầu đốt thuốc theo dõi quá trình...
Khi anh còn đang suất thần suy nghĩ thì bỗng tiếng kéo ghế xuất hiện đưa anh về với thực tại, một người đàn ông nhìn rắn rỏi với kiểu đầu 3 phân nhanh chóng thả người lên chiêc ghế vừa được kéo ra và nói : “ Định khi nào về, tôi cùng cậu cùng ăn cơm”
Lý Thừa Phong trầm mặc không trả lời, người đàn ông dường như đã quen với việc đó, anh tiếp tục nói:
“ Này Thừa Phong, nghe bảo hôm nay cậu lại trút giận lên tiểu Lâm ”
“ Là cô ấy tự nguyện đề xuất, tôi chẳng làm gì cả,...” ngưng một chút lại nghe Thừa Phong băng quơ bồi thêm một câu “có lỗi thì nhận phạt thôi...”
“ Trung úy Trình Gia Lâm”. Lý Thừa Phong trầm lặng vang lên
“ Hộc..Có...hộc”. Trình Gia Lâm,cô căn răng khó giấu nổi tiếp thở dốc nhanh chóng đáp lời, tay cô đã run lên cầm cập,mồ hôi theo cánh tay ướt đẫm trên mặt đất.
“ Đứng lên. 15 phút nữa gặp nhau tại sân tập”. Lý Thừa Phong vẫn tông giọng trầm lặng không đổi tiếp tục ra lệnh.
“ Rõ...phù”. Vừa dứt lời hai tay đã không thể chống đỡ thêm nưã cơ thể cô đã không thể khống chế hơn nữa, ầm một tiếng đổ sập trên đất, mày nhíu thật chặt soãng xoài trên đất miệng mở lớn nuốt từng ngụm khí một cách khó nhọc.
Lý Thừa phong ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn cô gái đang thoát lực, mái tóc dài ngang vai ướt đẫm mồ hôi bết lại,vài sợi tóc rối ướt đẫm vương trên khuôn mặt cô, đôi mày ngài nhíu chặt vì đau đớn,co người nằm trên đất tranh thủ hít thở...lòng hơi thắt lại, trong đầu bỗng vụt ngang ý tưởng giúp cô nắn lại 2 khớp cơ vai bị căng đến không cử động được. Ý nghĩa vừa thoáng hiện ra, anh nhíu chặt mày, đứng dậy nhanh chóng bước ra khỏi sảnh đi đến sân tập.
Trình Gia Lâm vẫn đang co người nằm trên đất đợi cơn đau vơi bớt, 5 phút sau, hơi thở dần ổn định, cô đôi mắt ra bắt đầu kiểm tra thương thế của mình. Vừa lật người nằm ngửa “..ân..”cô không kiềm được ưỡn người về phía trước dùng khủy tay chống đỡ nhanh chóng lật người sang một bên,cắn răng âm thầm thở dài nghĩ “ anh thật không một chút nương tay”. Nằm thêm vài phút cơ thể bắt đầu hồi sức, cô nhanh chóng đứng lên di chuyển về phía sân tập vì cô biết, nếu cô lại dám trễ dù chỉ 1s thì hôm nay của cô thật thảm rồi, vị kia sẽ không chớp mắt tăng cấp độ huấn luyện gấp vài lần không chừng đến lúc đó có thở cũng chẳng có thời gian.
Qủa nhiên khi cô đến sân tập Lý Thừa Phong đã sẵn sàng ở đó, anh liếc nhìn đồng hồ chỉ vào chiếc lốp xe to và xích sắt cỡ đại trên đất nói “ bài tập hôm nay của cô sẽ hoàn thành 10km dùng xích sắt kéo bánh xe. Sau khi hoàn thành cô được phép trở lại ký túc xá, cô có 2 ngày nghỉ ngơi sau nhiệm vụ, sau 2 ngày lập tức trở lại quân đoàn nhận nhiệm vụ tiếp theo. Rõ chưa”
Liếc nhìn đống dụng cụ trên đất, cô có chút hít thở không thông, nếu ở trạng thái bình thường với bài tập này cô sẽ mất khoảng 1 giờ 45 phút để hoàn thành nó, mà với thể trạng hiện tại sẽ mất không hơn kém 3 giờ là bao, người này thật là tận dụng cho hết không bỏ sót tý khe hở nào mà. Hít mạnh một hơi cô thẳng lưng đưa tay làm động tác chào, đáp lời “ Rõ, thưa thủ trưởng”, Sau đó không nhiều lời, tiến đến cạnh dụng cụ,thành thạo nhặt sợi xích to một đầu khóa chặt vào lốp xe một đầu tạo thành một vòng nhỏ, chui đầu vào vòng nhỏ, đặt xích sắt lên đầu vai vòng qua hai đỉnh của cánh tay bắt đầu nặng nề chạy.
Lý Thừa Phong quay đầu bước lên trên lầu gác của sân tập, nơi đây dùng để giám sát, phân tích chiến lược của quân khu, từ nơi này anh có thể thấy được bóng dáng của người con gái đang kéo lốp xe chạy từng vòng từng vòng trong sân...Anh nhàn nhã kéo một cái ghế ngồi xuống, với tay sờ soạn mở bao thuốc trong túi áo bắt đầu đốt thuốc theo dõi quá trình...
Khi anh còn đang suất thần suy nghĩ thì bỗng tiếng kéo ghế xuất hiện đưa anh về với thực tại, một người đàn ông nhìn rắn rỏi với kiểu đầu 3 phân nhanh chóng thả người lên chiêc ghế vừa được kéo ra và nói : “ Định khi nào về, tôi cùng cậu cùng ăn cơm”
Lý Thừa Phong trầm mặc không trả lời, người đàn ông dường như đã quen với việc đó, anh tiếp tục nói:
“ Này Thừa Phong, nghe bảo hôm nay cậu lại trút giận lên tiểu Lâm ”
“ Là cô ấy tự nguyện đề xuất, tôi chẳng làm gì cả,...” ngưng một chút lại nghe Thừa Phong băng quơ bồi thêm một câu “có lỗi thì nhận phạt thôi...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.