Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

Chương 43: .1

Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu

05/09/2022

Du thuyền Trú Hành Hàn Băng Hào chậm rãi di chuyển trong màn đêm của biển cả, thật ra đây đã là hành trình lên đường trở về.

Khoang tầng bốn yên lặng như nước, đèn đuốc trên hành lang sáng ngời. Không ít giáo viên ăn mặc thoải mái đi dọc đường gõ cửa từng khoang để điểm danh, sợ để sót ai.

Chủ nhiệm lớp 11A đang định gõ cửa phòng số 4010, rồi lại nhớ ra hiện tại ba người này hẳn là đang ở trung tâm y tế nên rảo bước đến phòng kế tiếp.

Bóng dáng thầy lúc đi lúc dừng, ánh đèn nơi cuối hành lang lập loè.

Trong trung tâm Y tế ở tầng ba, Lý Hàn Sơn nằm trên giường bệnh trong cùng, đang truyền glucose trên cánh tay.

Đúng như cậu ta suy đoán, đúng thật là cậu ta đã bị hạ đường huyết.

Trên ghế chăm nuôi cách giường bệnh không xa, Cố Chi Hành và Chu Như Diệu ngồi đối diện nhau, cầm điện thoại khom lưng chơi game.

Lý Hàn Sơn cầm notebook trên bàn, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý thật tốt mới mở giao diện trò chuyện với Ứng Thải Liên.

Văn án đã có sự thay đổi.

“Thiếu nữ đang độ dậy thì hoang mang trong tình yêu, để chị gái giải quyết hết mọi chuyện đi ha? Truyện tranh bốn khung hình về tháng ngày hài hước ấm áp liên quan tới chuyện đứa muốn bị kỷ luật là tôi đụng độ chị gái siêu S được cải biên thành điện ảnh live-action đang trong quá trình quay phim! Hoạ sĩ đã giành được giải thưởng tài năng mới xuất sắc nhất cho bộ truyện tranh này, đứng đầu bảng xếp hạng truyện tranh bằng giấy bán chạy nhất ba năm liền ở nước H! Hoạ sĩ truyện tranh nổi tiếng S Tử mạnh mẽ đề cử: Kể về những khoảnh khắc ấm áp của tình chị em mà vẫn đảm bảo được tính liên tục và sự thú vị của cốt truyện!”

Lý Hàn Sơn: “…?”

Sao mà từ tiểu thuyết lại trực tiếp biến thành truyện tranh rồi? Còn quay phim nữa? Rốt cuộc đây là cái giống gì? Tại sao lại như vậy? Cái gì thế này?

Không phải, sao mà lại? Như này? Hả?

Trong nháy mắt não cậu ta chết máy, từng dòng số liệu nhanh chóng lướt qua.

Hồi lâu, cuối cùng Lý Hàn Sơn cũng bình tĩnh lại, trong lòng cậu ta nhẹ giọng nói với mình: Không có gì không tốt hết, cũng coi như các cô ấy đã thực hiện được việc nhảy qua lại giữa thế giới thật và thế giới ảo rồi.

Tất cả cũng không có gì không tốt, chưa quen mới là không tốt nhất.



Dù sao, mọi chuyện cứ thích phát sinh thay đổi một cách không thể hiểu nổi như vậy, trời cao thích hành hạ cậu ta như vậy đó.

Trong lòng Lý Hàn Sơn dùng lý do thoái thác vô cùng dài để thuyết phục bản thân mình đừng suy sụp, cậu ta nhận ra rằng sau khi mình chuyển trường đến đây thì đầu óc cứ duy trì tần suất trung bình ba ngày lại sụp đổ một lần, rồi năm ngày lại được về xưởng sửa lại một lần kéo dài hơi tàn. Nếu còn tiếp tục như vậy, cậu ta không dám chắc đại não của mình còn hoạt động được không.

Cậu ta lại hít sâu thêm lần nữa, rồi lại lật vài trang, đọc lướt văn án của Mạnh Tư Tuyết và Lâm Âm. Thật ra mấy ngày hôm trước cậu ta đã biết Mạnh Tư Tuyết đã thức tỉnh rồi nhưng cả ba người đều bận rộn trong việc đối phó với Ứng Thải Liên, trong một thời gian ngắn cũng không rảnh đi tra xem.

Hiện tại hẳn cũng nên xem câu chuyện của các cô ấy có thay đổi hay không.

Lý Hàn Sơn xem hai phút, trong lòng thả lỏng được chút, câu chuyện các cô ấy thật ra rất đơn giản, hai bản văn án tương tự nhau, đều là cảnh hai người gặp được nhau, chữa lành cho nhau để trở thành con người tốt hơn. Câu chuyện như vậy so sánh với những câu chuyện tình yêu gợn sóng phập phồng trước đó của các cô ấy thì tất nhiên có vẻ hơi vô vị, nhưng loại vô vị cũng là cuộc sống thời niên thiếu quý giá nhất lại dễ dàng bị phớt lờ nhất.

Lý Hàn Sơn cầm ly uống một ngụm nước, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, cộng thêm Tống Kiều Kiều, vậy mà mình đã trải qua câu chuyện của bốn nữ chính. Mà bản thân mình, cũng bị ép ở cùng hai đứa ngu ngốc kia lâu vậy rồi.

Cậu ta khép notebook lại, đặt nó xuống, giương mắt nhìn Chu Như Diệu và Cố Chi Hành.

“Cậu cho tôi cái màu lam không được sao? Anh A Hành, cho em một cái đi!”

“Cái giọng õng ẹo của cậu có thể đi chết không vậy? Cậu không có thanh màu lam sao.”

“Vậy cho tôi màu đỏ cũng được.”

Hai người họ còn đang chơi trò chơi, tiếng oán trách hết đợt này đến đợt khác, làm cái nơi vốn nên để người bệnh nghỉ ngơi trở nên ồn ào.

Đầu ngón tay Lý Hàn Sơn nhúc nhích, cảm thấy hai người này thật là ngu ngốc đến mức buồn cười, rồi lại nghĩ, có lẽ sự ngốc nghếch bọn họ cũng không tính là đáng ghét lắm.

Giây tiếp theo, cậu ta nghe thấy Chu Như Diệu đột nhiên hô lên: “Có phải nên mau chóng kêu hộ sĩ rút kim cho cậu ta hay không?”

Cố Chi Hành nói: “Hình như chúng ta nên kêu từ mười lăm phút trước.”

Chu Như Diệu nói: “Đã quá thời gian rồi à? Vậy thôi, chờ trận nữa đi.”



Cố Chi Hành: “Cậu ta chết rồi thì làm sao bây giờ?”

Chu Như Diệu: “Không phải xe tang còn chưa được lái đi sao.”

Cố Chi Hành nói: “Được.”

Lý Hàn Sơn: “…?”

Cậu ta nhìn bình glucose mình đã truyền sắp hết, huyệt thái dương lại giật.

Thôi, coi như cậu ta chưa từng nghĩ như vậy đi.

Thứ hai không chỉ tuyên bố kỳ nghỉ kết thúc, mà cũng tuyên bố một tuần dài nhất đã tới, thứ bảy phải học bù.

Buổi sáng mười giờ rưỡi, trong hội trường thứ tư của trường trung học Thịnh Hoài có vài học sinh ngồi lưa thưa, trên màn hình của bục diễn thuyết viết mấy chữ “Báo cáo kết quả chuyến thực tế”.

Bởi vì tham quan nghiên cứu thực tế là một môn học thực tiễn, cho nên các học sinh cần phải hoàn thành bài tập nhóm sau chuyến tham quan nghiên cứu, phải làm một ít giới thiệu đồng thời đưa ra kế hoạch phát triển đất nước con người, kiến trúc dân tộc, phát triển kinh tế, vâng vâng. Sau khi mỗi tổ diễn thuyết xong, sẽ do giáo viên hội trường đánh giá có thông qua bài kiểm tra hay không, sau khi thông qua thì sẽ ghi điểm số vào học phân.

Đám học sinh trong hội trường thứ tư do lớp 11A với lớp 10/3 khối nghệ thuật tạo thành, bởi vì bọn họ tham gia cùng một chủ đề tham quan nghiên cứu.

“Cho nên chúng em đề xuất ra các kế hoạch sau cho thành phố F…”

Học sinh trên bục nói mãi không ngừng, học sinh dưới bục buồn ngủ không mở mắt ra nổi.

Nhưng ngoại trừ Cố Chi Hành, ngược lại với ngày thường chỉ cần vào học là ngủ không tỉnh, cô bày ra vẻ mặt và tư thế nhàn nhã.

“Còn bao lâu nữa đến chúng ta vậy?” Chu Như Diệu ngáp một phát: “Hay là tôi ngủ trước, tới lượt rồi cậu kêu tôi.”

Cố Chi Hành gật đầu: “Được, đến lúc đó tôi kêu cậu.”

Chu Như Diệu nghe vậy thì nghiêng đầu, mấp máy môi rồi trượt nửa người xuống, nhắm lại mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook