Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!
Chương 58: .1
Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu
05/09/2022
Chung cư, bên trong phòng khách tầng một.
Chu Như Diệu và Lý Hàn Sơn đều ngồi ở một góc trên chiếc sô pha, giữa hai bên cách một đoạn khá dài.
Không lâu sau, một loạt tiếng bước chân vang lên.
Hai người họ nhìn qua, Cố Chi Hành từ tầng hai đi xuống, ngồi xuống bên cạnh Chu Như Diệu.
Cô nhún vai: “Cô ấy ngủ rồi, yên tâm đi.”
Cố Chi Hành lại nhìn Lý Hàn Sơn một cái, cậu ta cúi mặt xuống, ngồi im trên ghế sô pha, nhìn có vẻ không có tí sức lực nào cả.
Cố Chi Hành nói: “Sao cậu ta vẫn chưa hồi phục thế, cả buổi chiều rồi, thế này thì ai nghĩ ý tưởng cho chúng ta đây.”
Chu Như Diệu cũng rất bất lực: “Cậu nhìn tôi đi, tôi cũng nghĩ không ra.”
“Vốn chúng ta còn có thể lật xem cuốn sổ nhưng bây giờ vì vụ báo cảnh sát nên mất hết cả rồi.”
Chu Như Diệu gục mặt trên đầu gối, vò đầu bứt tóc: “Bây giờ Lý Hàn Sơn còn đơ ra thế này, sao người ta bảo ông trời không chặn hết đường của ai bao giờ.”
“Liệu có khi nào.” Biểu cảm của Cố Chi Hành chăm chú;, cô hỏi dò: “Có một suy đoán không chắc chắn đúng hay không, có khi nào ông trời không thèm coi chúng ta là người không?”
Chu Như Diệu đơ ra, cậu cười suốt một hồi nhưng chẳng được mấy chốc thì đã lại mặt mày rầu rĩ: “Đừng đùa nữa, tôi sắp bị tê liệt rồi đây.”
Cố Chi Hành lại quay sang nhìn Lý Hàn Sơn.
Lý Hàn Sơn cúi đầu, đôi mắt đen đầy ác ý. Những khớp ngón tay nào ra khớp nấy đặt trên đầu gối, đầu ngón tay gõ xuống không theo một quy luật nhất định, đôi môi mím chặt.
“Lý Hàn Sơn.”
Cố Chi Hành gọi cậu ta một tiếng.
Đầu ngón tay của Lý Hàn Sơn dừng lại, cậu ta ngẩng đầu lên, cứ như mới hoàn hồn lại vậy: “Gì thế?”
Cố Chi Hành nói: “Sao cậu lại đi Úc bắt ba con Marmota và hai con dơi thế?”
Chu Như Diệu ngơ ra, nhìn qua đó: “Cuối cùng thì cậu cũng bắt đầu đi bắt vật tế để tạo ra thế giới mới cho cậu rồi hả?”
Lý Hàn Sơn cau mày lại: “Cậu có ý gì?”
Ánh mắt đen láy của Cố Chi Hành nghiêm túc: “Tay cậu gõ mã morse, tôi giải được rồi.”
Cậu có thể bớt học mấy cái kỹ năng vô dụng thế này được không?
Lý Hàn Sơn thở dài một cái, sự bực dọc trong lòng còn giảm đi không ít: “Tôi nghĩ thông suốt rồi.”
Hai người họ lập tức quay đầu qua.
Lý Hàn Sơn nói: “Tuy bây giờ không có cách nào để tìm trong cuốn sổ nữa nhưng chúng ta cũng biết được hai thông tin quan trọng từ cuốn sổ rồi. Một là cô ấy có hệ thống, hai là cô ấy có thể biến thành hình dạng khác, cũng có nghĩa là cô ấy có thể quyết định mình biến thành người lớn hay trẻ con.”
Cố Chi Hành nói: “Nghĩ cách ép cô ấy khôi phục hình dáng người lớn được không?”
Chu Như Diệu suy nghĩ một lát rồi tựa lưng vào sô pha: “Nhưng mà trông cô ấy có vẻ chỉ muốn dính lấy A Hành thôi. Tôi thấy trước mắt thì chưa có cách nào có thể ép cô ấy như vậy cả.”
“Tôi biết rồi.” Lý Hàn Sơn cầm bình nước lên, rót đầy một ly nước: “Vậy nên chúng ta nên từ bỏ cách an ủi đi, nên dùng cách nào dứt khoát hơn.”
Cố Chi Hành: “Cậu nói thử dứt khoát là như thế nào đi.”
Chu Như Diệu: “Thỏa hiệp là nhân nhượng, dứt khoát chắc chắn có nghĩa ngược lại, vậy nên chắc là thúc tức.
(an ủi: cô tức, Chu Như Diệu đang chơi chữ)
Cố Chi Hành: “Không hổ là cậu, tri thức uyên bác.”
Lý Hàn Sơn mỉm cười nhìn bọn họ. Ba giây sau, hai người họ cuối cùng cũng không hi hi ha ha nữa.
Chu Như Diệu nói: “Được rồi, không đùa nữa, bọn tôi biết cậu muốn đối chất với cô ấy luôn nhưng mà vấn đề là chúng ta đối chất kiểu gì?”
Cố Chi Hành cũng nói: “Chúng ta nói thẳng luôn là bọn tôi biết cậu đang giả vờ, điều này kỳ lạ lắm đúng không? Nếu cô ấy nhất định không chịu thừa nhận thì chúng ta cũng chẳng làm gì được cả, dù sao thì bây giờ cô ấy cũng chỉ mới có sáu tuổi rưỡi thôi.
Lý Hàn Sơn lắc đầu, nói: “Đây cũng là một vấn đề đang khiến chúng ta lo lắng.”
“Tôi chỉ không hiểu hệ thống khỉ gió đó của cô ấy ngoài việc cho cô ấy biến hình còn có thể...” Chu Như Diệu dừng lại, tự dưng cậu ấy có cái vẻ tự tin của một vị vua sáng kiến, một người cực thông minh. “Tôi nghĩ ra một ý cực hay.”
Chu Như Diệu nói ý kiến, Cố Chi Hành kể chuyện cười, là sẽ khiến Lý Hàn Sơn thấy đau đầu.
Lý Hàn Sơn cắn răng, đưa tay lên xoa huyệt thái dương, để bản thân chuẩn bị tâm lý rồi mới hỏi: “Gì cơ?”
Cố Chi Hành ôm vai cậu: “Ái phi, nói chi tiết hơn đi.”
Chu Như Diệu vỗ vào vai Cố Chi Hành với cái vẻ yểu điệu: “Đáng ghét ghê.”
Cậu hắng giọng rồi mới nói tiếp: “Nếu cô ấy có hệ thống thì sao chúng ta lại không thể có.”
“Hửm?” Cố Chi Hành nhướng mày nhìn Chu Như Diệu, đi lại gần hơn: “Gì cơ?”
Yết hầu của Chu Như Diệu khẽ động đậy, cậu thấp giọng xuống: “Chỉ cần chúng ta nói chúng ta có hệ thống, hệ thống nói với chúng ta cô ấy giả vờ, rồi lại nói những tin tức mà chúng ta biết được ra. Cô ấy chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì đâu.”
“Thú vị đấy.” Cố Chi Hành bỏ tay ra, nói tiếp lời của Chu Như Diệu: “Trong tình huống này, hoặc là cô ấy sẽ từ bỏ việc ngụy trang rồi đoán xem chúng ta như thế nào, hoặc là tiếp tục giả vờ. Cho dù giả vờ tiếp thì chúng ta cũng có thể đưa cô ta đi trên danh nghĩa của hệ thống.”
Lý Hàn Sơn nghe bọn họ một xướng một hòa mà bị thuyết phục luôn. Cậu ta gật đầu: “Nghe thì đúng là có vẻ khả thi đấy.”
Chu Như Diệu là một người nóng vội, cậu vui đến mức nhảy lên, ánh mắt đầy vẻ phấn khích: “Thế thì còn đợi gì nữa, bây giờ xông đến gọi cô ấy dậy thôi. Sau đó thì làm cô ấy hoa mắt chóng mặt luôn.”
“Đề nghị cậu sau này đừng có chơi Yasuo nữa, đáng chết quá.”
Cố Chi Hành đứng lên, lấy một chai sâm panh từ trong tủ lạnh ra.”
Lý Hàn Sơn: “Có thể lên kế hoạch rồi mới ăn mừng được không?’
Cậu ta chưa kịp nói thì Chu Như Diệu đã xông lên.
“Bùm.”
Nắp chai rượu được mở ra.
Cố Chi Hành: “Người anh em, làm một ly đi.”
Triệu Nhất Nhất ôm gối, cơ thể bé nhỏ đấy nằm co lại trên giường, ngủ không yên ổn gì cả.
Một lát sau, cô ấy mở mắt ra, ánh mắt vừa buồn ngủ vừa buồn hiu.
Triệu Nhất Nhất không hiểu tại sao A Hành nhìn thấy mình lại không vui như cô ấy tưởng tượng.
A Hành từng nói thích cô ấy, yêu cô ấy, cho dù cô ấy có thế nào cũng sẽ chấp nhận.
Nhưng mà tại sao, cô ấy vì muốn gặp A Hành trước nên biến nhỏ lại khiến bọn A Hành tránh vội như vậy.
Kí chủ, gặp sớm quá chưa chắc đã là chuyện tốt. Trong tình yêu, thời gian quan trọng lắm. Giọng máy móc trong đầu cô ấy khuyên như vậy.
Thế nhưng Triệu Nhất Nhất không chấp nhận, cô ấy biết lúc này sự tốt bụng của hệ thống cũng chỉ là vì muốn cô ấy làm thêm nhiều nhiệm vụ thôi.
Quả nhiên, một giây sau đó, hệ thống nói với giọng uy hiếp.
Chu Như Diệu và Lý Hàn Sơn đều ngồi ở một góc trên chiếc sô pha, giữa hai bên cách một đoạn khá dài.
Không lâu sau, một loạt tiếng bước chân vang lên.
Hai người họ nhìn qua, Cố Chi Hành từ tầng hai đi xuống, ngồi xuống bên cạnh Chu Như Diệu.
Cô nhún vai: “Cô ấy ngủ rồi, yên tâm đi.”
Cố Chi Hành lại nhìn Lý Hàn Sơn một cái, cậu ta cúi mặt xuống, ngồi im trên ghế sô pha, nhìn có vẻ không có tí sức lực nào cả.
Cố Chi Hành nói: “Sao cậu ta vẫn chưa hồi phục thế, cả buổi chiều rồi, thế này thì ai nghĩ ý tưởng cho chúng ta đây.”
Chu Như Diệu cũng rất bất lực: “Cậu nhìn tôi đi, tôi cũng nghĩ không ra.”
“Vốn chúng ta còn có thể lật xem cuốn sổ nhưng bây giờ vì vụ báo cảnh sát nên mất hết cả rồi.”
Chu Như Diệu gục mặt trên đầu gối, vò đầu bứt tóc: “Bây giờ Lý Hàn Sơn còn đơ ra thế này, sao người ta bảo ông trời không chặn hết đường của ai bao giờ.”
“Liệu có khi nào.” Biểu cảm của Cố Chi Hành chăm chú;, cô hỏi dò: “Có một suy đoán không chắc chắn đúng hay không, có khi nào ông trời không thèm coi chúng ta là người không?”
Chu Như Diệu đơ ra, cậu cười suốt một hồi nhưng chẳng được mấy chốc thì đã lại mặt mày rầu rĩ: “Đừng đùa nữa, tôi sắp bị tê liệt rồi đây.”
Cố Chi Hành lại quay sang nhìn Lý Hàn Sơn.
Lý Hàn Sơn cúi đầu, đôi mắt đen đầy ác ý. Những khớp ngón tay nào ra khớp nấy đặt trên đầu gối, đầu ngón tay gõ xuống không theo một quy luật nhất định, đôi môi mím chặt.
“Lý Hàn Sơn.”
Cố Chi Hành gọi cậu ta một tiếng.
Đầu ngón tay của Lý Hàn Sơn dừng lại, cậu ta ngẩng đầu lên, cứ như mới hoàn hồn lại vậy: “Gì thế?”
Cố Chi Hành nói: “Sao cậu lại đi Úc bắt ba con Marmota và hai con dơi thế?”
Chu Như Diệu ngơ ra, nhìn qua đó: “Cuối cùng thì cậu cũng bắt đầu đi bắt vật tế để tạo ra thế giới mới cho cậu rồi hả?”
Lý Hàn Sơn cau mày lại: “Cậu có ý gì?”
Ánh mắt đen láy của Cố Chi Hành nghiêm túc: “Tay cậu gõ mã morse, tôi giải được rồi.”
Cậu có thể bớt học mấy cái kỹ năng vô dụng thế này được không?
Lý Hàn Sơn thở dài một cái, sự bực dọc trong lòng còn giảm đi không ít: “Tôi nghĩ thông suốt rồi.”
Hai người họ lập tức quay đầu qua.
Lý Hàn Sơn nói: “Tuy bây giờ không có cách nào để tìm trong cuốn sổ nữa nhưng chúng ta cũng biết được hai thông tin quan trọng từ cuốn sổ rồi. Một là cô ấy có hệ thống, hai là cô ấy có thể biến thành hình dạng khác, cũng có nghĩa là cô ấy có thể quyết định mình biến thành người lớn hay trẻ con.”
Cố Chi Hành nói: “Nghĩ cách ép cô ấy khôi phục hình dáng người lớn được không?”
Chu Như Diệu suy nghĩ một lát rồi tựa lưng vào sô pha: “Nhưng mà trông cô ấy có vẻ chỉ muốn dính lấy A Hành thôi. Tôi thấy trước mắt thì chưa có cách nào có thể ép cô ấy như vậy cả.”
“Tôi biết rồi.” Lý Hàn Sơn cầm bình nước lên, rót đầy một ly nước: “Vậy nên chúng ta nên từ bỏ cách an ủi đi, nên dùng cách nào dứt khoát hơn.”
Cố Chi Hành: “Cậu nói thử dứt khoát là như thế nào đi.”
Chu Như Diệu: “Thỏa hiệp là nhân nhượng, dứt khoát chắc chắn có nghĩa ngược lại, vậy nên chắc là thúc tức.
(an ủi: cô tức, Chu Như Diệu đang chơi chữ)
Cố Chi Hành: “Không hổ là cậu, tri thức uyên bác.”
Lý Hàn Sơn mỉm cười nhìn bọn họ. Ba giây sau, hai người họ cuối cùng cũng không hi hi ha ha nữa.
Chu Như Diệu nói: “Được rồi, không đùa nữa, bọn tôi biết cậu muốn đối chất với cô ấy luôn nhưng mà vấn đề là chúng ta đối chất kiểu gì?”
Cố Chi Hành cũng nói: “Chúng ta nói thẳng luôn là bọn tôi biết cậu đang giả vờ, điều này kỳ lạ lắm đúng không? Nếu cô ấy nhất định không chịu thừa nhận thì chúng ta cũng chẳng làm gì được cả, dù sao thì bây giờ cô ấy cũng chỉ mới có sáu tuổi rưỡi thôi.
Lý Hàn Sơn lắc đầu, nói: “Đây cũng là một vấn đề đang khiến chúng ta lo lắng.”
“Tôi chỉ không hiểu hệ thống khỉ gió đó của cô ấy ngoài việc cho cô ấy biến hình còn có thể...” Chu Như Diệu dừng lại, tự dưng cậu ấy có cái vẻ tự tin của một vị vua sáng kiến, một người cực thông minh. “Tôi nghĩ ra một ý cực hay.”
Chu Như Diệu nói ý kiến, Cố Chi Hành kể chuyện cười, là sẽ khiến Lý Hàn Sơn thấy đau đầu.
Lý Hàn Sơn cắn răng, đưa tay lên xoa huyệt thái dương, để bản thân chuẩn bị tâm lý rồi mới hỏi: “Gì cơ?”
Cố Chi Hành ôm vai cậu: “Ái phi, nói chi tiết hơn đi.”
Chu Như Diệu vỗ vào vai Cố Chi Hành với cái vẻ yểu điệu: “Đáng ghét ghê.”
Cậu hắng giọng rồi mới nói tiếp: “Nếu cô ấy có hệ thống thì sao chúng ta lại không thể có.”
“Hửm?” Cố Chi Hành nhướng mày nhìn Chu Như Diệu, đi lại gần hơn: “Gì cơ?”
Yết hầu của Chu Như Diệu khẽ động đậy, cậu thấp giọng xuống: “Chỉ cần chúng ta nói chúng ta có hệ thống, hệ thống nói với chúng ta cô ấy giả vờ, rồi lại nói những tin tức mà chúng ta biết được ra. Cô ấy chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì đâu.”
“Thú vị đấy.” Cố Chi Hành bỏ tay ra, nói tiếp lời của Chu Như Diệu: “Trong tình huống này, hoặc là cô ấy sẽ từ bỏ việc ngụy trang rồi đoán xem chúng ta như thế nào, hoặc là tiếp tục giả vờ. Cho dù giả vờ tiếp thì chúng ta cũng có thể đưa cô ta đi trên danh nghĩa của hệ thống.”
Lý Hàn Sơn nghe bọn họ một xướng một hòa mà bị thuyết phục luôn. Cậu ta gật đầu: “Nghe thì đúng là có vẻ khả thi đấy.”
Chu Như Diệu là một người nóng vội, cậu vui đến mức nhảy lên, ánh mắt đầy vẻ phấn khích: “Thế thì còn đợi gì nữa, bây giờ xông đến gọi cô ấy dậy thôi. Sau đó thì làm cô ấy hoa mắt chóng mặt luôn.”
“Đề nghị cậu sau này đừng có chơi Yasuo nữa, đáng chết quá.”
Cố Chi Hành đứng lên, lấy một chai sâm panh từ trong tủ lạnh ra.”
Lý Hàn Sơn: “Có thể lên kế hoạch rồi mới ăn mừng được không?’
Cậu ta chưa kịp nói thì Chu Như Diệu đã xông lên.
“Bùm.”
Nắp chai rượu được mở ra.
Cố Chi Hành: “Người anh em, làm một ly đi.”
Triệu Nhất Nhất ôm gối, cơ thể bé nhỏ đấy nằm co lại trên giường, ngủ không yên ổn gì cả.
Một lát sau, cô ấy mở mắt ra, ánh mắt vừa buồn ngủ vừa buồn hiu.
Triệu Nhất Nhất không hiểu tại sao A Hành nhìn thấy mình lại không vui như cô ấy tưởng tượng.
A Hành từng nói thích cô ấy, yêu cô ấy, cho dù cô ấy có thế nào cũng sẽ chấp nhận.
Nhưng mà tại sao, cô ấy vì muốn gặp A Hành trước nên biến nhỏ lại khiến bọn A Hành tránh vội như vậy.
Kí chủ, gặp sớm quá chưa chắc đã là chuyện tốt. Trong tình yêu, thời gian quan trọng lắm. Giọng máy móc trong đầu cô ấy khuyên như vậy.
Thế nhưng Triệu Nhất Nhất không chấp nhận, cô ấy biết lúc này sự tốt bụng của hệ thống cũng chỉ là vì muốn cô ấy làm thêm nhiều nhiệm vụ thôi.
Quả nhiên, một giây sau đó, hệ thống nói với giọng uy hiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.