Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!
Chương 12
Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu
04/09/2021
Edit: Linhmun1505
Hai người im lặng một chút.
Thật lâu sau.
Cố Chi Hành: "Tôi không mang theo di động."
Chu Như Diệu: "Tôi cũng vậy."
Cố Chi Hành: " Làm sao bây giờ."
Chu Như Diệu: "Chờ."
Trong vườn trường trung học Thịnh Hoài có thể dùng thẻ thiết kế riêng hoặc điện thoại di động để thanh toán, mà bọn họ, luôn chỉ mang điện thoại để thanh toán.
Một nén nhang qua đi, người đến nhà ăn ngày càng nhiều, âm thanh ồn ào cũng lớn lên.
Chu Như Diệu cùng Cố Chi Hành hai ngủ thủ bên bàn cơm chỉ có hai cốc nước, phẳng phất phải chờ đến đầu bạc. Ngay vào lúc họ đang dùng chờ đợi tiến hành chiến tranh với thế giới, bỗng thấy Lý Hàn Sơn bưng mâm đồ ăn đi ngang qua.
Đồng tử Cố Chi Hành co rút lại, duỗi tay bắt được góc áo đồng phục của Lý Hàn Sơn, phẳng phất như bắt được hy vọng của toàn nhân loại.
Lý Hàn Sơn dừng lại bước chân, nhìn về phía hai người, "Có việc gì sao?"
Cố Chi Hành buông tay ra, nhàn nhạt nói: "Ngồi xuống cùng nhau đi."
Khoé mắt Lý Hàn Sơn đảo qua bàn ăn, ngoại trừ hai cốc nước, cái gì cũng không có.
Hắn uyển chuyển cự tuyệt: "Cảm ơn, không cần."
Lý Hàn Sơn đang chuẩn bị đi, lại đột nhiên cảm giác góc áo bị kéo ra.
Hắn khẽ hít vào một hơi, vẫn duy trì mỉm cười, quay đầu.
Chỉ thấy Chu Như Diệu đang nắm lấy góc áo hắn, tươi cười xán lạn nói: " Lý đồng học, cậu có muốn gia nhập nhóm chúng ta không?"
Lý Hàn Sơn: "........?"
Chu Như Diệu đứng lên, ấn bờ vai hắn, mạnh mẽ làm hắn ngồi xuống.
Lý Hàn Sơn khẽ thở một hơi, nhưng đã rất khó có thể lộ ra một nụ cười lễ phép.
Hắn cảm giác lý trí của mình bị hai người này tiêu hao đến gần như không còn, nhưng hắn vẫn cưỡng bách chính mình niệm dãy Fibonacci ở trong đầu.
Bất luận ở trong tình huống nào, trạng thái mất lý trí đều cực kỳ nguy hiểm.
Lý Hàn Sơn một mặt niệm dãy Fibonacci, một mặt buộc chính mình duy trì phương thức khéo léo đối đãi cùng mọi người, "Không hiểu lắm, có thể giải thích chút không?"
Chu Như Diệu biểu tình tha thiết, mắt đen sáng lấp lánh, giọng nói hơi nâng lên, như là đang dụ hoặc, "Tôi thấy cậu chuyển đến trường này, không có bằng hữu huynh đệ ở trường cũ, nhất định vào đêm khuya sẽ cảm giác được sự cô đơn đi. Cũng sẽ lo lắng mình vào trường mới sẽ bị khi dễ, sợ bị bài xích đi, nhưng cậu gia nhập nhóm bọn tôi liền không giống nhau."
Lý Hàn Sơn mỉm cười, "Khác gì vậy?"
Chu Như Diệu nâng tay lên, ý bảo hắn nhìn Cố Chi Hành, "Chúng ta có Cố Chi Hành a, Hành ca, trung học Thịnh Hoài, hỏi thăm hỏi thăm ai là gia a! Sau này cậu chọc phải sự tình gì, chỉ cần hô ra tên hắn, hắn giúp cậu giải quyết."
Lý Hàn Sơn đã không thể đếm được chính mình rốt cuộc đã niệm đến số mấy trong dãy Fibonacci, nhưng tóm lại là hắn phải duy trì tỉnh táo, hắn chắc chắn hai kẻ ngớ ngẩn trước mặt này có lẽ đang có mục đích gì đó.
Nguyên tắc cơ bản của đàm phán là, không được bại lộ mục đích của mình.
Bọn họ phạm vào sai lầm nghiêm trọng.
Lý Hàn Sơn bình tĩnh gật đầu, "Điều kiện để gia nhập là gì?"
Ánh mắt Chu Như Diệu sáng lên, vội vội vàng vàng nói: "Mời bọn tôi ăn bữa cơm là được rồi, thế nào, thực có lời đi."
Giờ ăn cơm, trên bàn chỉ có nước lọc, cũng không chơi di động, tha thiết mời.
Lý Hàn Sơn trong lòng có phỏng đoán, khoé miệng hắn cong lên, lộ ra một nụ cười thập phần chân thành.
Giọng nói hắn thực nhẹ, rồi lại thuần tuý nghi hoặc, "Tôi làm thế nào mà biết có phải các cậu không có tiền ăn cơm cho nên tới lừa gạt tôi không a?"
"Ách-------" Chu Như Diệu chớp chớp mắt, tay giơ lên đầu, "Sao có thể ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, cậu đùa cái gì vậy ha ha ha ha."
Lý Hàn Sơn mắt đen thoáng di động, trên mặt vẫn cười: "Chứng minh một chút đi, không có tôi, cũng sẽ có người khác mời các cậu ăn cơm đi?"
Giọng nói rơi xuống, Cố Chi Hành cùng Chu Như Diệu liếc nhau.
Cố Chi Hành: "........"
Chu Như Diệu: "......."
Không khí lâm vào cục diện bế tắc.
Lý Hàn Sơn mỉm cười, "Nếu không thể chứng minh được, tôi đây liền--------"
Giọng nói hắn đột nhiên bị một tiếng thét chói tai đánh gãy.
Ba người đồng thời quay đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy trước quầy thanh toán một nữ sinh tóc đen hỗn độn, đồng phục xiêu xiêu vẹo vẹo, khuôn mặt ướt dầm dề.
Cô môi đỏ run run, lớn tiếng trách cứ nam sinh trước mặt, đôi mắt nhìn lướt qua bọn họ, "Xin cậu không cần như vậy, tôi đã nói rồi tôi không thích cậu."
Nam sinh tựa hồ cảm thấy vô cùng nhục nhã, quát: " Mẹ nó cô sớm đã ngủ cùng người khác rồi, hiện tại còn diễn cái gì với tôi---------"
Cố Chi Hành hơi hơi nhíu mày, đang muốn đứng dậy lại bị Chu Như Diệu giữ chặt.
Chu Như Diệu kề sát vào cô, nhỏ giọng nói: "Tôi có một dự cảm xấu."
Cố Chi Hành không nghe hắn, gạt tay hắn ra, đứng lên đi qua.
Cô đi đến sau lưng nam sinh, chớp mắt hiện ra trong tầm mắt của nữ sinh, nữ sinh xinh đẹp trên mặt tràn đầy khuất nhục, nhưng khi nhìn về phía Cố Chi Hành lại tràn ngập bất lực.
Cố Chi Hành không hề nhìn cô, vỗ vỗ bả vai nam sinh.
Nam sinh đang trong trạng thái thịnh nộ, vừa quay đầu vừa gầm nhẹ: "Ai mẹ nó lại đụng vào ta, dám giúp cái con kỹ nữ này------"
Hắn nhìn đến mặt Cố Chi Hành, giọng nói dừng lại, khuôn mặt dữ tợn vặn đến vô cùng buồn cười.
Cố Chi Hành duỗi chân, một chân đá hắn rạp trên mặt đất.
Phần lưng nam sinh đụng phải góc bàn đau đến eo cong thành con tôm, mặt đỏ lên, "Hành, Hành ca----------"
Cố Chi Hành không nói chuyện, hung hăng lại đạp thêm mấy cái, sau đó ngồi xổm xuống nhìn hắn.
Nam sinh không nói nên lời, chỉ có thể ngã trên mặt đất hô đau.
Hồi lâu, Cố Chi Hành lạnh lùng nhìn hắn, ngữ khí không có gì phập phồng, "Học được cách hảo hảo nói chuyện chưa?"
Nam sinh gật đầu, thân mình vẫn cong như con tôm.
Cố Chi Hành cũng khẽ gật đầu, bắt lấy tóc đen xách hắn lên, một tay khác lục lọi túi đồng phục hắn.
Cô móc ra một tấm thẻ thanh toán trong vườn trường.
Cố Chi Hành mặt vô biểu tình đứng dậy, về tới vị trí bàn ăn, hất cằm về phía Lý Hàn Sơn.
Cô đùa nghịch tấm thẻ trong tay, " Nha, này không phải có người mời rồi sao."
Chu Như Diệu đứng dậy nhiệt liệt vỗ tay, "Không tồi, không tồi."
Lý Hàn Sơn: "........"
Đại não hắn trống rỗng một lát, không nhớ rõ chính mình vì bảo trì bình tĩnh mà mặc niệm dãy Fibonacci niệm đến số mấy, nhưng vài giây sau, một câu nói lặng lẽ vang bên bên tai hắn.
Lẻ biến chẵn không đổi, dấu hiệu nhận biết góc vuông*.
(*mẹo học sin cos bên Trung í:v)
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Hàn Sơn: Hít sâu một hơi, bảo trì mỉm cười, giọng nói ôn hoà, dãy Fibonacci.
Hai người im lặng một chút.
Thật lâu sau.
Cố Chi Hành: "Tôi không mang theo di động."
Chu Như Diệu: "Tôi cũng vậy."
Cố Chi Hành: " Làm sao bây giờ."
Chu Như Diệu: "Chờ."
Trong vườn trường trung học Thịnh Hoài có thể dùng thẻ thiết kế riêng hoặc điện thoại di động để thanh toán, mà bọn họ, luôn chỉ mang điện thoại để thanh toán.
Một nén nhang qua đi, người đến nhà ăn ngày càng nhiều, âm thanh ồn ào cũng lớn lên.
Chu Như Diệu cùng Cố Chi Hành hai ngủ thủ bên bàn cơm chỉ có hai cốc nước, phẳng phất phải chờ đến đầu bạc. Ngay vào lúc họ đang dùng chờ đợi tiến hành chiến tranh với thế giới, bỗng thấy Lý Hàn Sơn bưng mâm đồ ăn đi ngang qua.
Đồng tử Cố Chi Hành co rút lại, duỗi tay bắt được góc áo đồng phục của Lý Hàn Sơn, phẳng phất như bắt được hy vọng của toàn nhân loại.
Lý Hàn Sơn dừng lại bước chân, nhìn về phía hai người, "Có việc gì sao?"
Cố Chi Hành buông tay ra, nhàn nhạt nói: "Ngồi xuống cùng nhau đi."
Khoé mắt Lý Hàn Sơn đảo qua bàn ăn, ngoại trừ hai cốc nước, cái gì cũng không có.
Hắn uyển chuyển cự tuyệt: "Cảm ơn, không cần."
Lý Hàn Sơn đang chuẩn bị đi, lại đột nhiên cảm giác góc áo bị kéo ra.
Hắn khẽ hít vào một hơi, vẫn duy trì mỉm cười, quay đầu.
Chỉ thấy Chu Như Diệu đang nắm lấy góc áo hắn, tươi cười xán lạn nói: " Lý đồng học, cậu có muốn gia nhập nhóm chúng ta không?"
Lý Hàn Sơn: "........?"
Chu Như Diệu đứng lên, ấn bờ vai hắn, mạnh mẽ làm hắn ngồi xuống.
Lý Hàn Sơn khẽ thở một hơi, nhưng đã rất khó có thể lộ ra một nụ cười lễ phép.
Hắn cảm giác lý trí của mình bị hai người này tiêu hao đến gần như không còn, nhưng hắn vẫn cưỡng bách chính mình niệm dãy Fibonacci ở trong đầu.
Bất luận ở trong tình huống nào, trạng thái mất lý trí đều cực kỳ nguy hiểm.
Lý Hàn Sơn một mặt niệm dãy Fibonacci, một mặt buộc chính mình duy trì phương thức khéo léo đối đãi cùng mọi người, "Không hiểu lắm, có thể giải thích chút không?"
Chu Như Diệu biểu tình tha thiết, mắt đen sáng lấp lánh, giọng nói hơi nâng lên, như là đang dụ hoặc, "Tôi thấy cậu chuyển đến trường này, không có bằng hữu huynh đệ ở trường cũ, nhất định vào đêm khuya sẽ cảm giác được sự cô đơn đi. Cũng sẽ lo lắng mình vào trường mới sẽ bị khi dễ, sợ bị bài xích đi, nhưng cậu gia nhập nhóm bọn tôi liền không giống nhau."
Lý Hàn Sơn mỉm cười, "Khác gì vậy?"
Chu Như Diệu nâng tay lên, ý bảo hắn nhìn Cố Chi Hành, "Chúng ta có Cố Chi Hành a, Hành ca, trung học Thịnh Hoài, hỏi thăm hỏi thăm ai là gia a! Sau này cậu chọc phải sự tình gì, chỉ cần hô ra tên hắn, hắn giúp cậu giải quyết."
Lý Hàn Sơn đã không thể đếm được chính mình rốt cuộc đã niệm đến số mấy trong dãy Fibonacci, nhưng tóm lại là hắn phải duy trì tỉnh táo, hắn chắc chắn hai kẻ ngớ ngẩn trước mặt này có lẽ đang có mục đích gì đó.
Nguyên tắc cơ bản của đàm phán là, không được bại lộ mục đích của mình.
Bọn họ phạm vào sai lầm nghiêm trọng.
Lý Hàn Sơn bình tĩnh gật đầu, "Điều kiện để gia nhập là gì?"
Ánh mắt Chu Như Diệu sáng lên, vội vội vàng vàng nói: "Mời bọn tôi ăn bữa cơm là được rồi, thế nào, thực có lời đi."
Giờ ăn cơm, trên bàn chỉ có nước lọc, cũng không chơi di động, tha thiết mời.
Lý Hàn Sơn trong lòng có phỏng đoán, khoé miệng hắn cong lên, lộ ra một nụ cười thập phần chân thành.
Giọng nói hắn thực nhẹ, rồi lại thuần tuý nghi hoặc, "Tôi làm thế nào mà biết có phải các cậu không có tiền ăn cơm cho nên tới lừa gạt tôi không a?"
"Ách-------" Chu Như Diệu chớp chớp mắt, tay giơ lên đầu, "Sao có thể ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, cậu đùa cái gì vậy ha ha ha ha."
Lý Hàn Sơn mắt đen thoáng di động, trên mặt vẫn cười: "Chứng minh một chút đi, không có tôi, cũng sẽ có người khác mời các cậu ăn cơm đi?"
Giọng nói rơi xuống, Cố Chi Hành cùng Chu Như Diệu liếc nhau.
Cố Chi Hành: "........"
Chu Như Diệu: "......."
Không khí lâm vào cục diện bế tắc.
Lý Hàn Sơn mỉm cười, "Nếu không thể chứng minh được, tôi đây liền--------"
Giọng nói hắn đột nhiên bị một tiếng thét chói tai đánh gãy.
Ba người đồng thời quay đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy trước quầy thanh toán một nữ sinh tóc đen hỗn độn, đồng phục xiêu xiêu vẹo vẹo, khuôn mặt ướt dầm dề.
Cô môi đỏ run run, lớn tiếng trách cứ nam sinh trước mặt, đôi mắt nhìn lướt qua bọn họ, "Xin cậu không cần như vậy, tôi đã nói rồi tôi không thích cậu."
Nam sinh tựa hồ cảm thấy vô cùng nhục nhã, quát: " Mẹ nó cô sớm đã ngủ cùng người khác rồi, hiện tại còn diễn cái gì với tôi---------"
Cố Chi Hành hơi hơi nhíu mày, đang muốn đứng dậy lại bị Chu Như Diệu giữ chặt.
Chu Như Diệu kề sát vào cô, nhỏ giọng nói: "Tôi có một dự cảm xấu."
Cố Chi Hành không nghe hắn, gạt tay hắn ra, đứng lên đi qua.
Cô đi đến sau lưng nam sinh, chớp mắt hiện ra trong tầm mắt của nữ sinh, nữ sinh xinh đẹp trên mặt tràn đầy khuất nhục, nhưng khi nhìn về phía Cố Chi Hành lại tràn ngập bất lực.
Cố Chi Hành không hề nhìn cô, vỗ vỗ bả vai nam sinh.
Nam sinh đang trong trạng thái thịnh nộ, vừa quay đầu vừa gầm nhẹ: "Ai mẹ nó lại đụng vào ta, dám giúp cái con kỹ nữ này------"
Hắn nhìn đến mặt Cố Chi Hành, giọng nói dừng lại, khuôn mặt dữ tợn vặn đến vô cùng buồn cười.
Cố Chi Hành duỗi chân, một chân đá hắn rạp trên mặt đất.
Phần lưng nam sinh đụng phải góc bàn đau đến eo cong thành con tôm, mặt đỏ lên, "Hành, Hành ca----------"
Cố Chi Hành không nói chuyện, hung hăng lại đạp thêm mấy cái, sau đó ngồi xổm xuống nhìn hắn.
Nam sinh không nói nên lời, chỉ có thể ngã trên mặt đất hô đau.
Hồi lâu, Cố Chi Hành lạnh lùng nhìn hắn, ngữ khí không có gì phập phồng, "Học được cách hảo hảo nói chuyện chưa?"
Nam sinh gật đầu, thân mình vẫn cong như con tôm.
Cố Chi Hành cũng khẽ gật đầu, bắt lấy tóc đen xách hắn lên, một tay khác lục lọi túi đồng phục hắn.
Cô móc ra một tấm thẻ thanh toán trong vườn trường.
Cố Chi Hành mặt vô biểu tình đứng dậy, về tới vị trí bàn ăn, hất cằm về phía Lý Hàn Sơn.
Cô đùa nghịch tấm thẻ trong tay, " Nha, này không phải có người mời rồi sao."
Chu Như Diệu đứng dậy nhiệt liệt vỗ tay, "Không tồi, không tồi."
Lý Hàn Sơn: "........"
Đại não hắn trống rỗng một lát, không nhớ rõ chính mình vì bảo trì bình tĩnh mà mặc niệm dãy Fibonacci niệm đến số mấy, nhưng vài giây sau, một câu nói lặng lẽ vang bên bên tai hắn.
Lẻ biến chẵn không đổi, dấu hiệu nhận biết góc vuông*.
(*mẹo học sin cos bên Trung í:v)
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Hàn Sơn: Hít sâu một hơi, bảo trì mỉm cười, giọng nói ôn hoà, dãy Fibonacci.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.