Chương 67: Tiệc tối thượng tiết tấu!!
TG: Tự Cẩm
17/10/2021
Edit: Hòa My
Beta: Dollan
Ngay lúc này, người dẫn chương trình với gương mặt tươi cười lớn giọng tuyên bố, “Bây giờ xin mời đại diện của các công ty lớn, ngài Nghiêm Chiến – chủ tịch tập đoàn Quốc tế Q&S lên sân khấu, giải thích rõ cho mọi người về phúc lợi cộng đồng của công ty cũng như cách thức quyên góp quỹ từ thiện này, cùng với đó là sự kì vọng vào các hoạt động từ thiện trong tương lai tại kinh đô. Xin mọi người nhiệt liệt hoan nghênh——.”
Bốp bốp bốp—
Tiếng vỗ tay như sấm, ánh đèn flash ở đại sảnh sáng lên.
Trong ánh đèn sân khấu, Nghiêm Chiến từ tốn bước lên, khóe miệng nở nụ cười nhạt. Ở nơi không khí náo nhiệt như vậy mà anh cũng không có biểu hiện nào khác thường, đủ để chứng minh tính cách trầm ổn. Chỉ là, đôi mắt thon dài kia ẩn chứa sự sắc bén, sự thành thục và chững chạc của anh ấy càng làm tăng thêm vẻ xa cách.
Người đàn ông này, không thể nghi ngờ chính là điểm hấp dẫn chết người đối với phụ nữ.
Điều quan trọng chính là, Nghiêm Chiến không chỉ trẻ tuổi anh tuấn, có năng lực, chức vụ cao, hơn thế nữa anh ta còn là con trai nuôi của Quyền Thế Hành – người đứng đầu Quyền Thị, bởi vì ngoại hình giống hệt người nhà họ Quyền, bên ngoài có lời đồn rằng anh thực ra là con riêng của Quyền Thế Hành, mà Quyền Thế Hành lại không có con ruột, như vậy thì…..
“Anh ấy là Nghiêm Chiến.”
“Thì ra còn trẻ như vậy, rất đẹp trai……”
“Tôi cũng từng nghe qua về anh ấy, đúng là không ngờ tới….”
Nghiêm Chiến dõng dạc phát biểu trên sân khấu, hiện tại Chiêm Sắc ngồi ở dưới đã nghe được không ít lời thì thầm truyền đến bên tai. Một người từ trước đến nay luôn kín tiếng, vừa xuất hiện đã gây ấn tượng mạnh mẽ như thế, còn là người có vẻ bề ngoài xuất chúng nhìn qua liền nhớ rõ. Thật không còn gì để nghi ngờ khi anh ấy trở thành nam chính đắt giá nhất trong bữa tiệc tối nay.
Ánh đèn LED vẫn luôn nhấp nháy liên tục, ống kính của các nhà truyền thông lớn tập trung vào anh, và còn những cặp mắt sáng rực của các thiên kim tiểu thư chưa chồng.
Tuy nhiên điều ám ảnh Chiêm Sắc nhất vẫn là cái miệng nói lảm nhảm của Ellen.
Cô ấy không ngừng vỗ vai Chiêm Sắc, nháy mắt ra hiệu, nói đi nói lại, đại khái cũng chỉ có một ý, “Tiểu Chiêm, cậu xem anh bạn này của tớ không tồi đúng không, nếu không phải cậu bị Quyền Tứ Gia kia cuỗm mất thì vẫn xứng đôi với anh ta đó.”
Xem chừng cái danh bà mối này còn chưa đạt được thì Ellen vẫn canh cánh trong lòng.
Chiêm Sắc chỉ biết lắc đầu, cười nhạt.
Nói thật, cô rất khâm phục bản thân mình, đã đến lúc này mà vẫn còn cười được. Trên người đều là mồ hôi từ ngực trở xuống, luôn có cảm giác nhớp nhác ướt đẫm nửa người. Mà nước trái cây từ trên ngực chảy xuống, dường như thấm ướt cả quần lót bên dưới cô. Mặc dù đang mặc áo khoác ở bên ngoài nhưng bên trong làm sao có thể thoải mái?
Cô thực mong có thể nhanh chân chạy khỏi đây, nhưng bây giờ cô không thể rời đi, cũng không nghĩ đến sẽ rời đi.
Có hai lý do để cô không muốn rời đi, đầu tiên là Ngải Mộ Nhiên muốn đối phó cô, dù cô có tránh được mồng một cũng không thể trốn nổi mười lăm*. Thứ hai, cô muốn nhìn xem rốt cuộc Quyền Thiếu Hoàng có tìm đến đây hay không.
(*Tránh được mồng một, không trốn nổi mười lăm: tránh né nhất thời, nhưng rốt cuộc cũng không thể trốn mãi mãi)
Nếu như không đến, vậy thì tất cả những lời nói trước đó đều là nói nhảm.
Suy nghĩ miên man, cô không hề nghe thấy những lời phát biểu của Nghiêm Chiến trên sân khấu, càng không hề để ý những lời mà người dẫn chương trình sắp nói ra. Cuối cùng chờ khi cô hồi thần trở lại, đã thấy Nghiêm Chiến ở trước mặt đang nở nụ cười.
“Chiêm lão sư, mời.”
Mời cái gì mà mời?
Trạng thái của Chiêm Sắc dường như tách biệt khỏi bữa tiệc, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói từ tính của đàn ông, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông kia dưới ánh đèn, không ngờ cô lại thất thần không hiểu nguyên do. Tất nhiên, cô cũng không biết rằng mình đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người trên sân khấu.
Nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ kia của cô, mùi thuốc súng càng lúc càng nồng nặc phát ra từ Ngải Mộ Nhiên đang ngồi bên cạnh.
“Chiêm lão sư, Nghiêm tổng mời cô nhảy một điệu mở màn. Không phải cô….không biết nhảy đó chứ?”
Một người đàn ông ưu tú như vậy, nhưng trong mắt chỉ chú ý đến Chiêm Sắc, Ngải Mộ Nhiên đối với việc này phải nói là oán khí ngút trời, nhiều đến mức cô ta không có cách nào khống chế.
Trong lòng Chiêm Sắc giật mình, trên mặt vẫn mỉm cười chào Nghiêm Chiến, nhưng không đưa tay ra, thay vào đó cô chỉ vào Ngải Mộ Nhiên, người đang đứng mỉm cười cứng ngắc, “Thật ngại quá Nghiêm tổng, hiện tại tôi không tiện cho lắm, nếu không, anh mời Ngải tiểu thư đi.”
Nghiêm Chiến cau mày, “Chiêm tiểu thư, có thể chừa cho Nghiêm mỗ một chút mặt mũi được không?”
“Tôi thật sự không biết nhảy.”
“Tôi dạy cho cô.” Đặt một cánh tay sau lưng, cánh tay còn lại của Nghiêm Chiến đưa ra hướng về phía Chiêm Sắc gửi một lời mời như quý ông.
Nội tâm gào thét, Chiêm Sắc thật không biết phải nói thế nào, những người cô gặp phải đều cố chấp và khó đối phó như nhau. Không nói nên lời, cô dứt khoát bỏ hai tay đang ôm ngực xuống, ngượng ngùng để lộ ra vệt nước trái cây đang dính trên bộ lễ phục cho anh nhìn.
“Anh xem, tôi thật sự không tiện lên sân khấu, chỉ sợ sẽ làm bẩn quần áo của Nghiêm tổng.”
“Tôi không để ý việc này.”
Tay vẫn như cũ đưa đến, gương mặt lạnh lùng của Nghiêm Chiến vẫn đang nở nụ cười.
Mà lúc này đây, xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán. Phải biết rằng màn nhảy mở đầu này là do ban tổ chức cấp thể diện cho Q&S, mà Nghiêm Chiến mời Chiêm sắc, tất nhiên chính là cho cô mặt mũi lớn, là niềm mơ ước của biết bao cô gái chưa chồng cầu mà không được…..
Thế mà cô còn từ chối? Thật không biết tốt xấu.
Mí mắt Chiêm Sắc giật giật, cảm thấy nếu mình còn không vươn tay ra, nhất định sẽ bị giết bởi ánh mắt của những người phụ nữ kia.
Nhưng cô thật sự không thể mặc một chiếc váy dính đầy nước trái cây mà vẫn vui vẻ đi khiêu vũ.
“Thật ngại quá, Nghiêm tổng…..”
“Nhảy cùng tôi–” Cô chưa kịp nói hết lời, Nghiêm Chiến đột nhiên cúi đầu, siết chặt cổ tay cô, không chấp nhận lời từ chối đã dứt khoát, lôi kéo cô lên sân khấu. Sau đó ngay lập tức xoay người, siết chặt vòng eo thon, tiện tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, âm nhạc vang lên, bước chân nhảy theo nhịp điệu của tiếng trống, màn khiêu vũ bắt đầu.
Cùng lúc đó, nhân viên phục vụ của bữa tiệc cũng đồng thời tắt hết đèn trong hội trường.
Khi toàn bộ đèn vụt tắt, một chùm tia sáng từ trên mái nhà chiếu xuống, độc nhất rơi vào hai người họ ở giữa sân khấu.
Chiêm Sắc và Nghiêm Chiến đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.
“Chiêm lão sư, coi như là nể mặt tôi, cứ bước theo tôi là được.”
Chiêm Sắc hoàn toàn rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, bị động bước chân theo anh mà lảo đảo vấp ngã mấy lần, há hốc mồm.
Theo lý mà nói, loại chuyện độc đoán bá đạo này, chỉ có những người đàn ông thô lỗ không biết phân biệt tốt xấu như Quyền Thiếu Hoàng mới làm? Thật không ngờ đến Nghiêm Chiến cũng có một mặt bá đạo như vậy? Rốt cuộc là cô nhìn sai người hay là thực chất cô không hề hiểu gì về anh ta.
Nghiêm Chiến đem cô ôm chặt vào người, lồng ngực phập phồng, hơi thở có chút rối loạn.
Loại va chạm này khiến Chiêm Sắc có chút khó chịu.
Đặc biệt là xung quanh bốn phía không nhìn thấy được gì, ngẩng đầu lên trước mặt chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của người đàn ông.
Loại cảm giác này, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn sót lại hai người họ.
Tiếng nhạc du dương chậm rãi như tiếng nước chảy, ánh sáng chiếu rọi lên hai người họ giống như vầng trăng sáng, tỏa ra ánh sáng mê người. Người đàn ông nắm chặt lấy tay cô lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, chậm rãi dẫn dắt cô, từng chút từng chút một theo tiết tấu của anh vào điệu nhảy.
Sau khi được Nghiêm Chiến dẫn dắt, Chiêm Sắc từ từ theo kịp tiết tấu, động tác cũng không còn cứng ngắc như trước, cơ thể cũng dần thả lỏng…Phải biết rằng, khiêu vũ không chỉ cần có động tác mà còn phải giao lưu bằng ánh mắt.
Bởi vậy, đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Nghiêm Chiến, cô nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười nhẹ. Dưới ánh đèn, đôi mắt tựa hồ như nhiễm một tầng hơi nước, rất nhanh đã bắt kịp động tác khiêu vũ của anh, cùng lúc này nhiệt huyết của những người đàn ông ở dưới khán đài cũng sôi sục lên.
Phải nói rằng, Nghiêm Chiến là một người bạn nhảy tuyệt vời. Nhảy cùng một người không quá quen thuộc với khiêu vũ như cô mà người đàn ông này lại có thể nắm vững nhịp độ rất tốt giúp cô làm chủ được tiến độ, không để cô mất thể diện. Hai người mặt đối diện với nhau, hoặc là xoay tròn, hoặc vặn người, ánh mắt anh ta vẫn luôn hướng nhìn phía cô, trìu mến thâm tình như nhìn người yêu. Gợi lên cảm xúc trong cô.
Muộn tao!
(Muộn tao là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Dù bề ngoài tỏ vẻ lạnh nhạt thờ ơ, nhưng nội tâm bên trong lại mãnh liệt như lửa.)
Đây là đánh giá mới của Chiêm Sắc về Nghiêm Chiến.
Một người đàn ông nhìn có vẻ rất nghiêm túc và chững chạc, không ngờ lại có thể khiêu vũ giỏi như vậy.
Mà thời điểm cô đang cân nhắc đánh giá Nghiêm Chiến, cô lại không biết rằng dáng vẻ của bản thân mình dưới ánh đèn duy nhất kia có bao nhiêu mê người. Đường cong quyến rũ trên cơ thể kia, dưới sự dẫn dắt của người đàn ông, quyến rũ và mị hoặc, thu hút ánh nhìn của đám đàn ông trong đại sảnh. Cô tiến, hay là lùi, xoay tròn, hay là vặn người, chiếc áo choàng màu đỏ bay bổng hoặc phiêu đãng, kết hợp với bộ âu phục màu đen cùng áo sơ mi trắng của Nghiêm Chiến, mang lại cảm giác đẹp mắt và tinh tế, mỗi vị trí và mỗi tế bào dường như đều có một nét quyến rũ nào đó khiến người ta phải mê đắm …
Khi hai người họ đang kề sát vào nhau mà lắc lư, toàn hội trường đã sớm yên tĩnh lại.
Một yêu tinh mang dáng vẻ nữ thần, mái tóc dài bồng bềnh, làn da nõn nà mềm mịn, áo choàng đỏ tung bay…..
Một người cao lớn, trầm lặng và sâu sắc, đẹp một cách hoàn hảo không tì vết, ánh mắt nhìn chuyên chú…..
Hai người một nam một nữ ôm lấy nhau nhảy những động tác nóng bỏng, không nghi ngờ gì nữa chắc chắn sẽ chứa đầy sự hấp dẫn của tình cảm và ham muốn.
Trong tiếng nhạc đang vang lên, dưới sự dẫn dắt của người đàn ông có kỹ năng nhảy tuyệt vời, Chiêm Sắc ngày càng trở nên tập trung hơn, đột nhiên người đàn ông siết chặt lấy tay cô, đặt bàn tay vào phía sau lưng cô, dùng sức kéo mạnh khiến cơ thể của hai người dán chặt vào nhau.
Xôn xao!
Đại khái động tác này quá gợi tình, trong bóng tối, có người hào hứng huýt sáo.
Trên mặt Chiêm Sắc đỏ bừng, đang định cất tiếng nói thì người đàn ông đột nhiên xoay người 360 độ, buộc cô phải cúi xuống theo, bàn tay vốn dĩ đang đặt ở eo lại không tiếng động dừng ngay trên mông cô. Một động tác uyển chuyển mê người, khiến cho màn khiêu vũ đúng chuẩn lại có chút trở nên mờ ám.
Không ngờ rằng anh sẽ làm ra động tác càn rỡ như vậy, Chiêm Sắc cảm thấy có chút khó chịu.
“Nghiêm tổng, anh làm gì thế?”
“Chiêm lão sư, thật ngại quá, tôi không cố ý.” Nghiêm Chiến cười nhạt, khóe miệng lộ ra một đường cong không rõ nét, nhìn qua như đang cười. Nhưng một khi nhìn kĩ, sẽ phát hiện anh ta căn bản đều không cười.
Chiêm Sắc trong lòng cứng lại.
Tay anh ta đã rời khỏi, cô cũng không thể nói gì thêm.
Nhưng những người ở dưới sân khấu họ không nghĩ như vậy.
Có người bắt đầu vỗ tay……
Có người bắt đầu thét chói tai…..
Không thể nghi ngờ, khiêu vũ thuần khiết không còn phù hợp với nhịp sống xã hội thời nay, thêm vào một chút gì đó mờ ám, cũng có thể khiến cho con người ta phát cuồng, kích thích tinh thần bùng nổ, mà động tác sờ mông này lại càng làm cho tất cả đám đàn ông ở hội trường háo hức muốn làm điều mà họ không có cơ hội để thực hiện. Kết quả là, bầu không khí náo nhiệt của bữa tiệc được đẩy lên cao, gần như bước vào giai đoạn cuồng nhiệt cao trào.
Không biết có phải do được sự cổ vũ hay không, Nghiêm Chiến có vẻ càng thêm nhiệt tình hơn. Ở giữa sân khấu dẫn dắt cô tỏa sáng, làm cho mỗi nhịp điệu của âm nhạc đều phục tùng cô, khiến cho cô có thể bày ra dáng vẻ tuyệt mỹ quyến rũ động lòng người.
Một Chiêm Sắc như vậy, vẻ đẹp này, nhan sắc này, tư vị này, vóc dáng này, quả thực là say đắm lòng người đến tận xương tủy.
Cái gì gọi là yêu nghiệt? Chính là đây!
Chiêm Sắc gần như đã mê hoặc được tất cả sự nhiệt tình của đám đàn ông nơi này. Ngoại trừ những người không tiện vì đến cùng với phu nhân của mình, còn lại hầu như rất nhiều đàn ông đều thét chói tai. Một tiếng thét hoàn toàn không phù hợp với thân phận của bọn họ, một tiếng thét không thể tin được. Mà mọi ánh mắt đều đắm đuối nhìn cô không có ngoại lệ. Cho dù đó là ngực, là eo, là mông hay là đùi, tất cả đều không ngoại lệ, tưởng tượng người đàn ông đang cùng cô nhảy từng động tác khiêu vũ kia chính là bản thân mình, mà nơi khiêu vũ không phải là trên sân khấu mà chính là trên giường nhà bọn họ. Nghĩ đến chuyện lên giường, nhiều người đàn ông ở đây đã cảm thấy thân dưới khô nóng….
Cao trào!
Không khí thật cao trào!
Ngay thời điểm cao trào sắp bùng nổ, đột nhiên “bụp” một tiếng, đèn thủy tinh toàn hội trường đột ngột sáng lên.
Ánh sáng quá mạnh khiến mọi người nhíu mắt.
Điều mất hứng nhất chính là, tiếng nhạc đã ngừng lại.
Đã không còn âm nhạc, ai mà còn hứng nổi?!
“Tôi đến muộn sao?!”
Giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy hiếp của người đàn ông, ở trong đại sảnh yên tĩnh đột nhiên vang lên, lạnh lẽo khủng bố như muốn xuyên thủng màng nhĩ của mọi người. Mà hai người đang khiêu vũ ở giữa sân khấu cũng đã ngừng lại.
Đám đông nhìn đến sững sờ.
Ngải Mộ Nhiên nhìn người đàn ông mình yêu, vẻ mặt khó dò.
Đúng như Chiêm Sắc dự đoán, cho dù cô ở bất cứ đâu, Quyền Thiếu Hoàng đều có thể tìm thấy.
Chẳng qua là, không thể ngờ sẽ ở tình huống này.
Beta: Dollan
Ngay lúc này, người dẫn chương trình với gương mặt tươi cười lớn giọng tuyên bố, “Bây giờ xin mời đại diện của các công ty lớn, ngài Nghiêm Chiến – chủ tịch tập đoàn Quốc tế Q&S lên sân khấu, giải thích rõ cho mọi người về phúc lợi cộng đồng của công ty cũng như cách thức quyên góp quỹ từ thiện này, cùng với đó là sự kì vọng vào các hoạt động từ thiện trong tương lai tại kinh đô. Xin mọi người nhiệt liệt hoan nghênh——.”
Bốp bốp bốp—
Tiếng vỗ tay như sấm, ánh đèn flash ở đại sảnh sáng lên.
Trong ánh đèn sân khấu, Nghiêm Chiến từ tốn bước lên, khóe miệng nở nụ cười nhạt. Ở nơi không khí náo nhiệt như vậy mà anh cũng không có biểu hiện nào khác thường, đủ để chứng minh tính cách trầm ổn. Chỉ là, đôi mắt thon dài kia ẩn chứa sự sắc bén, sự thành thục và chững chạc của anh ấy càng làm tăng thêm vẻ xa cách.
Người đàn ông này, không thể nghi ngờ chính là điểm hấp dẫn chết người đối với phụ nữ.
Điều quan trọng chính là, Nghiêm Chiến không chỉ trẻ tuổi anh tuấn, có năng lực, chức vụ cao, hơn thế nữa anh ta còn là con trai nuôi của Quyền Thế Hành – người đứng đầu Quyền Thị, bởi vì ngoại hình giống hệt người nhà họ Quyền, bên ngoài có lời đồn rằng anh thực ra là con riêng của Quyền Thế Hành, mà Quyền Thế Hành lại không có con ruột, như vậy thì…..
“Anh ấy là Nghiêm Chiến.”
“Thì ra còn trẻ như vậy, rất đẹp trai……”
“Tôi cũng từng nghe qua về anh ấy, đúng là không ngờ tới….”
Nghiêm Chiến dõng dạc phát biểu trên sân khấu, hiện tại Chiêm Sắc ngồi ở dưới đã nghe được không ít lời thì thầm truyền đến bên tai. Một người từ trước đến nay luôn kín tiếng, vừa xuất hiện đã gây ấn tượng mạnh mẽ như thế, còn là người có vẻ bề ngoài xuất chúng nhìn qua liền nhớ rõ. Thật không còn gì để nghi ngờ khi anh ấy trở thành nam chính đắt giá nhất trong bữa tiệc tối nay.
Ánh đèn LED vẫn luôn nhấp nháy liên tục, ống kính của các nhà truyền thông lớn tập trung vào anh, và còn những cặp mắt sáng rực của các thiên kim tiểu thư chưa chồng.
Tuy nhiên điều ám ảnh Chiêm Sắc nhất vẫn là cái miệng nói lảm nhảm của Ellen.
Cô ấy không ngừng vỗ vai Chiêm Sắc, nháy mắt ra hiệu, nói đi nói lại, đại khái cũng chỉ có một ý, “Tiểu Chiêm, cậu xem anh bạn này của tớ không tồi đúng không, nếu không phải cậu bị Quyền Tứ Gia kia cuỗm mất thì vẫn xứng đôi với anh ta đó.”
Xem chừng cái danh bà mối này còn chưa đạt được thì Ellen vẫn canh cánh trong lòng.
Chiêm Sắc chỉ biết lắc đầu, cười nhạt.
Nói thật, cô rất khâm phục bản thân mình, đã đến lúc này mà vẫn còn cười được. Trên người đều là mồ hôi từ ngực trở xuống, luôn có cảm giác nhớp nhác ướt đẫm nửa người. Mà nước trái cây từ trên ngực chảy xuống, dường như thấm ướt cả quần lót bên dưới cô. Mặc dù đang mặc áo khoác ở bên ngoài nhưng bên trong làm sao có thể thoải mái?
Cô thực mong có thể nhanh chân chạy khỏi đây, nhưng bây giờ cô không thể rời đi, cũng không nghĩ đến sẽ rời đi.
Có hai lý do để cô không muốn rời đi, đầu tiên là Ngải Mộ Nhiên muốn đối phó cô, dù cô có tránh được mồng một cũng không thể trốn nổi mười lăm*. Thứ hai, cô muốn nhìn xem rốt cuộc Quyền Thiếu Hoàng có tìm đến đây hay không.
(*Tránh được mồng một, không trốn nổi mười lăm: tránh né nhất thời, nhưng rốt cuộc cũng không thể trốn mãi mãi)
Nếu như không đến, vậy thì tất cả những lời nói trước đó đều là nói nhảm.
Suy nghĩ miên man, cô không hề nghe thấy những lời phát biểu của Nghiêm Chiến trên sân khấu, càng không hề để ý những lời mà người dẫn chương trình sắp nói ra. Cuối cùng chờ khi cô hồi thần trở lại, đã thấy Nghiêm Chiến ở trước mặt đang nở nụ cười.
“Chiêm lão sư, mời.”
Mời cái gì mà mời?
Trạng thái của Chiêm Sắc dường như tách biệt khỏi bữa tiệc, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói từ tính của đàn ông, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông kia dưới ánh đèn, không ngờ cô lại thất thần không hiểu nguyên do. Tất nhiên, cô cũng không biết rằng mình đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người trên sân khấu.
Nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ kia của cô, mùi thuốc súng càng lúc càng nồng nặc phát ra từ Ngải Mộ Nhiên đang ngồi bên cạnh.
“Chiêm lão sư, Nghiêm tổng mời cô nhảy một điệu mở màn. Không phải cô….không biết nhảy đó chứ?”
Một người đàn ông ưu tú như vậy, nhưng trong mắt chỉ chú ý đến Chiêm Sắc, Ngải Mộ Nhiên đối với việc này phải nói là oán khí ngút trời, nhiều đến mức cô ta không có cách nào khống chế.
Trong lòng Chiêm Sắc giật mình, trên mặt vẫn mỉm cười chào Nghiêm Chiến, nhưng không đưa tay ra, thay vào đó cô chỉ vào Ngải Mộ Nhiên, người đang đứng mỉm cười cứng ngắc, “Thật ngại quá Nghiêm tổng, hiện tại tôi không tiện cho lắm, nếu không, anh mời Ngải tiểu thư đi.”
Nghiêm Chiến cau mày, “Chiêm tiểu thư, có thể chừa cho Nghiêm mỗ một chút mặt mũi được không?”
“Tôi thật sự không biết nhảy.”
“Tôi dạy cho cô.” Đặt một cánh tay sau lưng, cánh tay còn lại của Nghiêm Chiến đưa ra hướng về phía Chiêm Sắc gửi một lời mời như quý ông.
Nội tâm gào thét, Chiêm Sắc thật không biết phải nói thế nào, những người cô gặp phải đều cố chấp và khó đối phó như nhau. Không nói nên lời, cô dứt khoát bỏ hai tay đang ôm ngực xuống, ngượng ngùng để lộ ra vệt nước trái cây đang dính trên bộ lễ phục cho anh nhìn.
“Anh xem, tôi thật sự không tiện lên sân khấu, chỉ sợ sẽ làm bẩn quần áo của Nghiêm tổng.”
“Tôi không để ý việc này.”
Tay vẫn như cũ đưa đến, gương mặt lạnh lùng của Nghiêm Chiến vẫn đang nở nụ cười.
Mà lúc này đây, xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán. Phải biết rằng màn nhảy mở đầu này là do ban tổ chức cấp thể diện cho Q&S, mà Nghiêm Chiến mời Chiêm sắc, tất nhiên chính là cho cô mặt mũi lớn, là niềm mơ ước của biết bao cô gái chưa chồng cầu mà không được…..
Thế mà cô còn từ chối? Thật không biết tốt xấu.
Mí mắt Chiêm Sắc giật giật, cảm thấy nếu mình còn không vươn tay ra, nhất định sẽ bị giết bởi ánh mắt của những người phụ nữ kia.
Nhưng cô thật sự không thể mặc một chiếc váy dính đầy nước trái cây mà vẫn vui vẻ đi khiêu vũ.
“Thật ngại quá, Nghiêm tổng…..”
“Nhảy cùng tôi–” Cô chưa kịp nói hết lời, Nghiêm Chiến đột nhiên cúi đầu, siết chặt cổ tay cô, không chấp nhận lời từ chối đã dứt khoát, lôi kéo cô lên sân khấu. Sau đó ngay lập tức xoay người, siết chặt vòng eo thon, tiện tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, âm nhạc vang lên, bước chân nhảy theo nhịp điệu của tiếng trống, màn khiêu vũ bắt đầu.
Cùng lúc đó, nhân viên phục vụ của bữa tiệc cũng đồng thời tắt hết đèn trong hội trường.
Khi toàn bộ đèn vụt tắt, một chùm tia sáng từ trên mái nhà chiếu xuống, độc nhất rơi vào hai người họ ở giữa sân khấu.
Chiêm Sắc và Nghiêm Chiến đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.
“Chiêm lão sư, coi như là nể mặt tôi, cứ bước theo tôi là được.”
Chiêm Sắc hoàn toàn rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, bị động bước chân theo anh mà lảo đảo vấp ngã mấy lần, há hốc mồm.
Theo lý mà nói, loại chuyện độc đoán bá đạo này, chỉ có những người đàn ông thô lỗ không biết phân biệt tốt xấu như Quyền Thiếu Hoàng mới làm? Thật không ngờ đến Nghiêm Chiến cũng có một mặt bá đạo như vậy? Rốt cuộc là cô nhìn sai người hay là thực chất cô không hề hiểu gì về anh ta.
Nghiêm Chiến đem cô ôm chặt vào người, lồng ngực phập phồng, hơi thở có chút rối loạn.
Loại va chạm này khiến Chiêm Sắc có chút khó chịu.
Đặc biệt là xung quanh bốn phía không nhìn thấy được gì, ngẩng đầu lên trước mặt chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của người đàn ông.
Loại cảm giác này, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn sót lại hai người họ.
Tiếng nhạc du dương chậm rãi như tiếng nước chảy, ánh sáng chiếu rọi lên hai người họ giống như vầng trăng sáng, tỏa ra ánh sáng mê người. Người đàn ông nắm chặt lấy tay cô lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, chậm rãi dẫn dắt cô, từng chút từng chút một theo tiết tấu của anh vào điệu nhảy.
Sau khi được Nghiêm Chiến dẫn dắt, Chiêm Sắc từ từ theo kịp tiết tấu, động tác cũng không còn cứng ngắc như trước, cơ thể cũng dần thả lỏng…Phải biết rằng, khiêu vũ không chỉ cần có động tác mà còn phải giao lưu bằng ánh mắt.
Bởi vậy, đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Nghiêm Chiến, cô nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười nhẹ. Dưới ánh đèn, đôi mắt tựa hồ như nhiễm một tầng hơi nước, rất nhanh đã bắt kịp động tác khiêu vũ của anh, cùng lúc này nhiệt huyết của những người đàn ông ở dưới khán đài cũng sôi sục lên.
Phải nói rằng, Nghiêm Chiến là một người bạn nhảy tuyệt vời. Nhảy cùng một người không quá quen thuộc với khiêu vũ như cô mà người đàn ông này lại có thể nắm vững nhịp độ rất tốt giúp cô làm chủ được tiến độ, không để cô mất thể diện. Hai người mặt đối diện với nhau, hoặc là xoay tròn, hoặc vặn người, ánh mắt anh ta vẫn luôn hướng nhìn phía cô, trìu mến thâm tình như nhìn người yêu. Gợi lên cảm xúc trong cô.
Muộn tao!
(Muộn tao là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Dù bề ngoài tỏ vẻ lạnh nhạt thờ ơ, nhưng nội tâm bên trong lại mãnh liệt như lửa.)
Đây là đánh giá mới của Chiêm Sắc về Nghiêm Chiến.
Một người đàn ông nhìn có vẻ rất nghiêm túc và chững chạc, không ngờ lại có thể khiêu vũ giỏi như vậy.
Mà thời điểm cô đang cân nhắc đánh giá Nghiêm Chiến, cô lại không biết rằng dáng vẻ của bản thân mình dưới ánh đèn duy nhất kia có bao nhiêu mê người. Đường cong quyến rũ trên cơ thể kia, dưới sự dẫn dắt của người đàn ông, quyến rũ và mị hoặc, thu hút ánh nhìn của đám đàn ông trong đại sảnh. Cô tiến, hay là lùi, xoay tròn, hay là vặn người, chiếc áo choàng màu đỏ bay bổng hoặc phiêu đãng, kết hợp với bộ âu phục màu đen cùng áo sơ mi trắng của Nghiêm Chiến, mang lại cảm giác đẹp mắt và tinh tế, mỗi vị trí và mỗi tế bào dường như đều có một nét quyến rũ nào đó khiến người ta phải mê đắm …
Khi hai người họ đang kề sát vào nhau mà lắc lư, toàn hội trường đã sớm yên tĩnh lại.
Một yêu tinh mang dáng vẻ nữ thần, mái tóc dài bồng bềnh, làn da nõn nà mềm mịn, áo choàng đỏ tung bay…..
Một người cao lớn, trầm lặng và sâu sắc, đẹp một cách hoàn hảo không tì vết, ánh mắt nhìn chuyên chú…..
Hai người một nam một nữ ôm lấy nhau nhảy những động tác nóng bỏng, không nghi ngờ gì nữa chắc chắn sẽ chứa đầy sự hấp dẫn của tình cảm và ham muốn.
Trong tiếng nhạc đang vang lên, dưới sự dẫn dắt của người đàn ông có kỹ năng nhảy tuyệt vời, Chiêm Sắc ngày càng trở nên tập trung hơn, đột nhiên người đàn ông siết chặt lấy tay cô, đặt bàn tay vào phía sau lưng cô, dùng sức kéo mạnh khiến cơ thể của hai người dán chặt vào nhau.
Xôn xao!
Đại khái động tác này quá gợi tình, trong bóng tối, có người hào hứng huýt sáo.
Trên mặt Chiêm Sắc đỏ bừng, đang định cất tiếng nói thì người đàn ông đột nhiên xoay người 360 độ, buộc cô phải cúi xuống theo, bàn tay vốn dĩ đang đặt ở eo lại không tiếng động dừng ngay trên mông cô. Một động tác uyển chuyển mê người, khiến cho màn khiêu vũ đúng chuẩn lại có chút trở nên mờ ám.
Không ngờ rằng anh sẽ làm ra động tác càn rỡ như vậy, Chiêm Sắc cảm thấy có chút khó chịu.
“Nghiêm tổng, anh làm gì thế?”
“Chiêm lão sư, thật ngại quá, tôi không cố ý.” Nghiêm Chiến cười nhạt, khóe miệng lộ ra một đường cong không rõ nét, nhìn qua như đang cười. Nhưng một khi nhìn kĩ, sẽ phát hiện anh ta căn bản đều không cười.
Chiêm Sắc trong lòng cứng lại.
Tay anh ta đã rời khỏi, cô cũng không thể nói gì thêm.
Nhưng những người ở dưới sân khấu họ không nghĩ như vậy.
Có người bắt đầu vỗ tay……
Có người bắt đầu thét chói tai…..
Không thể nghi ngờ, khiêu vũ thuần khiết không còn phù hợp với nhịp sống xã hội thời nay, thêm vào một chút gì đó mờ ám, cũng có thể khiến cho con người ta phát cuồng, kích thích tinh thần bùng nổ, mà động tác sờ mông này lại càng làm cho tất cả đám đàn ông ở hội trường háo hức muốn làm điều mà họ không có cơ hội để thực hiện. Kết quả là, bầu không khí náo nhiệt của bữa tiệc được đẩy lên cao, gần như bước vào giai đoạn cuồng nhiệt cao trào.
Không biết có phải do được sự cổ vũ hay không, Nghiêm Chiến có vẻ càng thêm nhiệt tình hơn. Ở giữa sân khấu dẫn dắt cô tỏa sáng, làm cho mỗi nhịp điệu của âm nhạc đều phục tùng cô, khiến cho cô có thể bày ra dáng vẻ tuyệt mỹ quyến rũ động lòng người.
Một Chiêm Sắc như vậy, vẻ đẹp này, nhan sắc này, tư vị này, vóc dáng này, quả thực là say đắm lòng người đến tận xương tủy.
Cái gì gọi là yêu nghiệt? Chính là đây!
Chiêm Sắc gần như đã mê hoặc được tất cả sự nhiệt tình của đám đàn ông nơi này. Ngoại trừ những người không tiện vì đến cùng với phu nhân của mình, còn lại hầu như rất nhiều đàn ông đều thét chói tai. Một tiếng thét hoàn toàn không phù hợp với thân phận của bọn họ, một tiếng thét không thể tin được. Mà mọi ánh mắt đều đắm đuối nhìn cô không có ngoại lệ. Cho dù đó là ngực, là eo, là mông hay là đùi, tất cả đều không ngoại lệ, tưởng tượng người đàn ông đang cùng cô nhảy từng động tác khiêu vũ kia chính là bản thân mình, mà nơi khiêu vũ không phải là trên sân khấu mà chính là trên giường nhà bọn họ. Nghĩ đến chuyện lên giường, nhiều người đàn ông ở đây đã cảm thấy thân dưới khô nóng….
Cao trào!
Không khí thật cao trào!
Ngay thời điểm cao trào sắp bùng nổ, đột nhiên “bụp” một tiếng, đèn thủy tinh toàn hội trường đột ngột sáng lên.
Ánh sáng quá mạnh khiến mọi người nhíu mắt.
Điều mất hứng nhất chính là, tiếng nhạc đã ngừng lại.
Đã không còn âm nhạc, ai mà còn hứng nổi?!
“Tôi đến muộn sao?!”
Giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy hiếp của người đàn ông, ở trong đại sảnh yên tĩnh đột nhiên vang lên, lạnh lẽo khủng bố như muốn xuyên thủng màng nhĩ của mọi người. Mà hai người đang khiêu vũ ở giữa sân khấu cũng đã ngừng lại.
Đám đông nhìn đến sững sờ.
Ngải Mộ Nhiên nhìn người đàn ông mình yêu, vẻ mặt khó dò.
Đúng như Chiêm Sắc dự đoán, cho dù cô ở bất cứ đâu, Quyền Thiếu Hoàng đều có thể tìm thấy.
Chẳng qua là, không thể ngờ sẽ ở tình huống này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.