Quấn Quýt Không Rời

Chương 52: Mật Khẩu Máy Tính

Tô Mã Lệ

05/06/2021

Mặc dù tính tình của đại ma vương Lạc Hàn Đông vô cùng ‘khó ngửi’, nhân cách kém, lại còn có bệnh thích sạch sẽ rất khó hầu hạ. Nhưng vẻ ngoài của anh rất điển trai.

Đã đẹp trai còn cao ráo, phong thái thì lạnh lùng.

Đúng là khiến người ta vừa yêu vưqf ghét.

Theo lời của Hứa Phi Nhan, thì tất cả nhân viên nữ trong công ty đều muốn lên giường với anh.

Nhưng đồng thời cũng sợ bị anh làm đến phát khóc.

Thịnh Hạ: “…”

Tối nay nghe nói Hứa Phi Nhan muốn mời Đại ma vương đi ăn tối để báo đáp ơn cứu mạng của anh, nhưng đã bị anh từ chối.

Đến ngày thứ bảy, mấy người bọn họ tụ tập với nhau, lúc nhắc đến chuyện này, Hứa Phi Nhan bày ra vẻ mặt thản nhiên. “Anh ấy có bao giờ ăn tối với chúng ta đâu.”

Thịnh Hạ nghĩ tới người đàn ông có tính cách lãnh đạm kia, trong lòng cô rõ như ban ngày. Người như anh ấy rất khó để gần gũi với người khác, không bao giờ anh ấy có thể ‘xưng anh em’ hay chơi đùa cùng nhau một cách thoải mái cả.

Trên người anh dường như từng giờ từng phút đều mang theo xiềng xích. Anh khắc chế hành vi phóng túng của bản thân, chỉ cho phép duy trì sự tỉnh táo và kiềm chế.

“Ha ha, tôi kể cho mọi người chuyện này.” Một nữ đồng nghiệp tên Lưu Tuyết cười nói: “Trong bữa tiệc liên hoan đầu năm, có người uống rượu say lá gan lớn lên không ít, trực tiếp chạy đến tỏ tình với Đại ma vương. Hôm sau ngay lập tức bị Đại ma vương cho nghỉ việc. Từ đó về sau anh ấy không bao giờ tham gia liên hoan với chúng ta nữa.” Thịnh Hạ đang nghe bỗng cảm thấy thổn thức.

Cô luôn cảm thấy tên Đại ma vương trong miệng của các cô và người mà cô biết trước đó không phải là cùng một người.

“Tôi đoán trong lòng của Đại ma vương có người rồi.” Hứa Phi Nhan lặng lẽ ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu, Thịnh Hạ cùng mấy người khác tiến lại gần, nghe Hứa Phi Nhan thì thầm to nhỏ: “Mật khẩu máy tính của anh ấy chỉ có hai chữ thôi, tôi đoán chắc chắn là tên viết tắt của cái người mà anh ấy thích.”

“Là hai chữ gì?” Lưu Tuyết hỏi.



“SX.” Hứa Phi Nhan giơ từng ngón tay ra liệt kê: “Tống? Tô? Thạch? Sử? Sử hình như có chút khó nghe ha ha.” Ánh mắt cô ấy vô tình rơi vào trên

mặt Thịnh Hạ, bỗng nhiên giật mình: “Này, Thịnh Hạ, tên của cô lại vừa khớp luôn, Thịnh Hạ, SX, đúng không?”

Nhịp tim của Thịnh Hạ nhảy lên loạn xạ, nhưng trên gương mặt cô chỉ nở nụ cười nhẹ: “Trùng hợp thôi.”

“Cũng phải, trước đó cô cũng đâu có quen biết với Đại ma vương của chúng ta đâu, ha ha. Tôi kể cho các cô nghe, lần đầu tiên Thịnh Hạ trông thấy Đại ma vương đã bị dọa đến mức giọng nói run rẩy…” Hứa Phi Nhan lại cười nói.

Mấy nữ đồng nghiệp khác cũng cười ha hả.

Thịnh Hạ vừa cười vừa lơ đãng nghĩ.

Là trùng hợp thật sao?

Hay là Hứa Phi Nhan nhìn lầm rồi?

Nếu như không phải nhìn lầm, vậy… tại sao anh Đông lại muốn dùng tên của cô đặt làm mật khẩu chứ?

Có lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều.

SX cũng có thể là viết tắt của cái tên khác mà, không phải cô.

Chủ nhật đàn anh hẹn Thịnh Hạ ra ngoài xem phim, cô đã đồng ý.

Vốn dĩ cô chỉ mong tìm được một người giúp cô bước ra khỏi đoạn quá khứ tăm tối kia, mặc kệ đối phương là ai, cô đều nguyện ý thử một lần. Cô xin lỗi vì cuộc điện thoại lần trước bị cắt đứt đột ngột.

Đàn anh là người đàn ông ôn hòa, mặc áo sơmi trắng, trên khóe miệng



thường nở một nụ cười hiền lành.

Cô cảm thấy anh ấy thật ấm áp.

Chẳng qua cô… không hề thích anh ấy.

Trước khi rời đi, đàn anh đưa cô đến dưới lầu, cúi đầu muốn hôn cô.

Thịnh Hạ kiềm chế bản thân, nhắm mắt lại chờ đợi nụ hôn này.

Nhưng người cô run lên từng đợt, biểu cảm mím chặt môi giống như bị đưa đến pháp trường hành hình vậy.

Đàn anh bỗng nhiên cười, sờ lên đầu cô, “Đừng căng thẳng như vậy, đi lên đi.”

Thịnh Hạ thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm sau lúc đi làm, trời hiếm khi mưa, cô nhớ trước cửa mình có để một chiếc ô. Nhưng sáng ra lúc đến cửa lại không nhìn thấy đâu nữa, cô đành phải chạy vội tới siêu thị mua tạm một chiếc.

Tuy nhiên lúc lên xe buýt thì người cô vẫn ướt đẫm, dính dính khó chịu. Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy sau lưng mình dường như có một gã đàn ông đang tiến gần đến cô.

Cô đổi vị trí nhiều lần, đứng ở vị trí ít người nhất, liếc mắt thấy gã đàn ông kia cũng lại di chuyển đến gần. Cô chỉ có thể xuống xe sớm, dù xe chưa chạy đi được bao xa. Lúc xuống xe cô lại bị mưa xối ướt. Chiếc ô ở cửa chắc hẳn là bị bạn trai của cô gái kia cầm đi.

Gã đàn ông ban nãy cũng là tên chuyên dâm dê phụ nữ trên xe buýt đi. Còn chưa tới công ty, cô đã bị mấy chuyện không hay xảy ra phá hỏng tâm trạng.

Cô đi vào phòng vệ sinh, trên người dính đầy nước mưa.

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quấn Quýt Không Rời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook