Chương 66: Tôi Không Thích Anh
Tô Mã Lệ
05/06/2021
Thịnh Hạ bỏ tất cả áo sơ mi, quần dài, khăn tắm và chăn mỏng đã giặt sạch sẽ và phơi khô trên ban công của người đàn ông cho vào một chiếc túi, sau đó xách túi ngồi xe chuẩn bị đem trả cho Lạc Hàn Đông. Cô không ngờ mình sẽ gặp Lạc Hàn Đông ở sân ga đó.
Người đàn ông đang ngước mắt nhìn lên biển báo dừng trên sân ga, trên đó viết có những chuyến xe nào vào lúc mấy giờ và trên tuyến đường nào. Anh cao ráo, rất dễ gây chú ý trong đám đông, không ít học sinh trung học cạnh đó trộm nhìn anh một cách e thẹn.
Hôm nay Lạc Hàn Đông ăn mặc chỉnh tề, dưới bộ âu phục đen là áo sơ mi trắng, cúc ở viền cổ áo không cài, lộ ra yết hầu và xương quai xanh, mi mắt anh mỏng, đối với mọi thứ đều tỏ ra lạnh lùng thờ ơ không thèm đếm xỉa gì đến.
Ánh đèn quét qua một màu trắng tinh khiết, anh khẽ ngước mắt lên nhìn thấy Thịnh Hạ đang xách túi đồ đi tới, cô cúi đầu mắt không nhìn anh, cô đưa đồ tới gần anh, âm thanh khi nói cũng rất nhỏ và yếu ớt, giống như một chú mèo con, “… Trả lại cho anh.”
Lạc Hàn Đông cụp mắt nhìn xuống là chăn, khăn tắm còn có quần áo của anh.
Anh không lấy.
Thịnh Hạ thấy anh không cầm, ngẩng đầu đưa mắt lên nhìn, đôi mắt người đàn ông đen nhánh, như nhìn thấu được mọi thứ, anh nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng khẽ mấp máy, “Tự mình gửi đi. . “ Thịnh Hạ cáu.
Nhưng thực sự lại không dám nổi giận với anh, nên đành xách cái túi đó lên xe buýt.
Người đàn ông cũng theo lên xe, đứng cách cô một chỗ ngồi rất xa, cũng không bám vào tay đỡ trên xe, anh dựa lưng vào cửa kính, ở tư thế đó, ánh mắt thâm tình rơi trên người Thịnh Hạ.
Cô ăn mặc kín đáo, nhưng quần áo không che được dáng người yêu kiều của cô, ngực nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở, anh đã nắm nó suốt đêm ngày hôm đó, quả thật nó lớn hơn nhiều so với bốn năm trước.
Cổ họng anh khô khốc, ánh mắt quay sang ngang, không nhìn cô nữa. Thịnh Hạ biết Lạc Hàn Đông đang nhìn mình nhưng không thể làm gì nên chỉ có thể kiên trì đứng đó, không lâu sau, một vài người lên xe, có một người đàn ông đứng sau Thịnh Hạ, sát lại hơi gần, Thịnh Hạ né lên phía trước, người đó lại dán lại gần hơn.
Thịnh Hạ quay đầu lại nhìn, đó là một người đàn ông trung niên, Địa Trung Hải, thấy cô nhìn lại, trông cô xinh đẹp, liền nở nụ cười tục tĩu, bàn tay to sắp chạm tới mông cô
Thịnh Hạ hoảng sợ đến nỗi suýt nữa thì kêu lên, liền thấy người đàn ông đột nhiên quay đầu lại với một khuôn mặt méo mó, không ngừng gào thét một cách đau đớn: “A a aa….Đau đau đau….”
Không biết Lạc Hàn Đông đã đứng đằng sau người đàn ông từ lúc nào, mặt không chút biểu cảm dùng chân đá vào hạ bộ của người nọ.
Nhìn thấy người đàn ông đau đớn co quắp trên mặt đất, anh thu chân lại, bước lên phía trước nắm lấy tay Thịnh Hạ, bấm chuông rồi xuống xe. Cổ tay Thịnh Hạ bị anh kéo đến đau nhức, đến một nơi không có ai, cuối cùng cô mới vùng vẫy hét lên: “Buông ra … đau quá.”
Lạc Hàn Đông nhìn cô, không hề nhắc đến vụ xe buýt vừa nãy nhưng lại móc ra một tấm thẻ đưa cho cô: “Tìm một phòng ở mới mà thuê, còn phòng thuê cũ kia thì trả phòng đi, nơi đó không an toàn. Sau này lúc ra ngoài đừng ngồi phương tiện công cộng nữa, số tiền trong thẻ này đủ để em mua một chiếc xe hoặc thuê một tài xế riêng rồi.”
Thịnh Hạ nghẹn họng trân trối mà nhìn anh, không rõ anh có ý gì.
Lạc Hàn Đông rũ mắt, mí mắt anh hơi mỏng, che giấu vô vàn cảm xúc nơi đáy mắt. Thế nhưng giọng nói lại rất nhỏ, còn có chút lúng túng: “Thịnh Hạ, tôi chưa theo đuổi con gái bao giờ.”
Trong lòng Thịnh Hạ cực kỳ kinh ngạc, cô ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn
anh.Người đàn ông vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô: “Tôi cũng không biết
dỗ dành con gái vui vẻ.”
Anh ta đang nói cái gì vậy?
Thịnh Hạ muốn che hai tai mình lại, nhưng cả người cô đều cứng đờ, tim đập nhanh đến sắp không thở nổi.
Cô muốn gỡ hai bàn tay kia xuống, nhưng khoảnh khắc tay cô chạm vào đôi bàn tay kia thì nước mắt cô lại bất giác tuôn rơi. Khóc cái gì.
Rốt cuộc là cô khóc vì điều gì.
“Tôi biết, là tôi nuốt lời.”
Lạc Hàn Đông cong lưng áp sát xuống, anh cúi đầu hôn hôn môi cô: “Xin lỗi, dường như tôi…một khi chạm vào em… sẽ lập tức mất kiểm soát.” Thịnh Hạ bị anh hôn đến run lên, cô lau khô nước mắt trên mặt, lúc này mới nhớ đến phải đẩy anh ra: “Không, tôi không thích anh, không thích anh.” Cô ném túi xách cùng tấm thẻ về phía anh, xoay người bỏ chạy.
Trong đầu cô giờ phút này vô cùng rối loạn, tất cả đều là hình ảnh người đàn ông cúi đầu rũ mắt hôn mình, bên tai còn quanh quẩn giọng nói khàn khàn của anh:
–“Thịnh Hạ, tôi chưa theo đuổi con gái bao giờ.” –“Tôi cũng không biết dỗ dành con gái vui vẻ.” –“Tôi biết, là tôi nuốt lời.”
–“Xin lỗi, dường như tôi…một khi chạm vào em… sẽ lập tức mất kiểm soát.”
------oOo------
Người đàn ông đang ngước mắt nhìn lên biển báo dừng trên sân ga, trên đó viết có những chuyến xe nào vào lúc mấy giờ và trên tuyến đường nào. Anh cao ráo, rất dễ gây chú ý trong đám đông, không ít học sinh trung học cạnh đó trộm nhìn anh một cách e thẹn.
Hôm nay Lạc Hàn Đông ăn mặc chỉnh tề, dưới bộ âu phục đen là áo sơ mi trắng, cúc ở viền cổ áo không cài, lộ ra yết hầu và xương quai xanh, mi mắt anh mỏng, đối với mọi thứ đều tỏ ra lạnh lùng thờ ơ không thèm đếm xỉa gì đến.
Ánh đèn quét qua một màu trắng tinh khiết, anh khẽ ngước mắt lên nhìn thấy Thịnh Hạ đang xách túi đồ đi tới, cô cúi đầu mắt không nhìn anh, cô đưa đồ tới gần anh, âm thanh khi nói cũng rất nhỏ và yếu ớt, giống như một chú mèo con, “… Trả lại cho anh.”
Lạc Hàn Đông cụp mắt nhìn xuống là chăn, khăn tắm còn có quần áo của anh.
Anh không lấy.
Thịnh Hạ thấy anh không cầm, ngẩng đầu đưa mắt lên nhìn, đôi mắt người đàn ông đen nhánh, như nhìn thấu được mọi thứ, anh nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng khẽ mấp máy, “Tự mình gửi đi. . “ Thịnh Hạ cáu.
Nhưng thực sự lại không dám nổi giận với anh, nên đành xách cái túi đó lên xe buýt.
Người đàn ông cũng theo lên xe, đứng cách cô một chỗ ngồi rất xa, cũng không bám vào tay đỡ trên xe, anh dựa lưng vào cửa kính, ở tư thế đó, ánh mắt thâm tình rơi trên người Thịnh Hạ.
Cô ăn mặc kín đáo, nhưng quần áo không che được dáng người yêu kiều của cô, ngực nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở, anh đã nắm nó suốt đêm ngày hôm đó, quả thật nó lớn hơn nhiều so với bốn năm trước.
Cổ họng anh khô khốc, ánh mắt quay sang ngang, không nhìn cô nữa. Thịnh Hạ biết Lạc Hàn Đông đang nhìn mình nhưng không thể làm gì nên chỉ có thể kiên trì đứng đó, không lâu sau, một vài người lên xe, có một người đàn ông đứng sau Thịnh Hạ, sát lại hơi gần, Thịnh Hạ né lên phía trước, người đó lại dán lại gần hơn.
Thịnh Hạ quay đầu lại nhìn, đó là một người đàn ông trung niên, Địa Trung Hải, thấy cô nhìn lại, trông cô xinh đẹp, liền nở nụ cười tục tĩu, bàn tay to sắp chạm tới mông cô
Thịnh Hạ hoảng sợ đến nỗi suýt nữa thì kêu lên, liền thấy người đàn ông đột nhiên quay đầu lại với một khuôn mặt méo mó, không ngừng gào thét một cách đau đớn: “A a aa….Đau đau đau….”
Không biết Lạc Hàn Đông đã đứng đằng sau người đàn ông từ lúc nào, mặt không chút biểu cảm dùng chân đá vào hạ bộ của người nọ.
Nhìn thấy người đàn ông đau đớn co quắp trên mặt đất, anh thu chân lại, bước lên phía trước nắm lấy tay Thịnh Hạ, bấm chuông rồi xuống xe. Cổ tay Thịnh Hạ bị anh kéo đến đau nhức, đến một nơi không có ai, cuối cùng cô mới vùng vẫy hét lên: “Buông ra … đau quá.”
Lạc Hàn Đông nhìn cô, không hề nhắc đến vụ xe buýt vừa nãy nhưng lại móc ra một tấm thẻ đưa cho cô: “Tìm một phòng ở mới mà thuê, còn phòng thuê cũ kia thì trả phòng đi, nơi đó không an toàn. Sau này lúc ra ngoài đừng ngồi phương tiện công cộng nữa, số tiền trong thẻ này đủ để em mua một chiếc xe hoặc thuê một tài xế riêng rồi.”
Thịnh Hạ nghẹn họng trân trối mà nhìn anh, không rõ anh có ý gì.
Lạc Hàn Đông rũ mắt, mí mắt anh hơi mỏng, che giấu vô vàn cảm xúc nơi đáy mắt. Thế nhưng giọng nói lại rất nhỏ, còn có chút lúng túng: “Thịnh Hạ, tôi chưa theo đuổi con gái bao giờ.”
Trong lòng Thịnh Hạ cực kỳ kinh ngạc, cô ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn
anh.Người đàn ông vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô: “Tôi cũng không biết
dỗ dành con gái vui vẻ.”
Anh ta đang nói cái gì vậy?
Thịnh Hạ muốn che hai tai mình lại, nhưng cả người cô đều cứng đờ, tim đập nhanh đến sắp không thở nổi.
Cô muốn gỡ hai bàn tay kia xuống, nhưng khoảnh khắc tay cô chạm vào đôi bàn tay kia thì nước mắt cô lại bất giác tuôn rơi. Khóc cái gì.
Rốt cuộc là cô khóc vì điều gì.
“Tôi biết, là tôi nuốt lời.”
Lạc Hàn Đông cong lưng áp sát xuống, anh cúi đầu hôn hôn môi cô: “Xin lỗi, dường như tôi…một khi chạm vào em… sẽ lập tức mất kiểm soát.” Thịnh Hạ bị anh hôn đến run lên, cô lau khô nước mắt trên mặt, lúc này mới nhớ đến phải đẩy anh ra: “Không, tôi không thích anh, không thích anh.” Cô ném túi xách cùng tấm thẻ về phía anh, xoay người bỏ chạy.
Trong đầu cô giờ phút này vô cùng rối loạn, tất cả đều là hình ảnh người đàn ông cúi đầu rũ mắt hôn mình, bên tai còn quanh quẩn giọng nói khàn khàn của anh:
–“Thịnh Hạ, tôi chưa theo đuổi con gái bao giờ.” –“Tôi cũng không biết dỗ dành con gái vui vẻ.” –“Tôi biết, là tôi nuốt lời.”
–“Xin lỗi, dường như tôi…một khi chạm vào em… sẽ lập tức mất kiểm soát.”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.