Chương 8
Đan Phi Tuyết
29/07/2013
Tâm tình đã đủ kém rồi,
nay đến thời tiết cũng đối nghịch với cô, liên tiếp mấy ngày trời đầy mây, tâm
tình Đinh Thư Dực sa sút, lúc không có đi làm liền rúc ở trong phòng chơi game
online. Không đến mấy ngày, cô đã thuận lợi chiếm đóng vị trí hạng nhất, nhưng
cô không có cảm giác thành tựu, chỉ cảm thấy nhàm chán. Tuy vậy, cô cũng chẳng
muốn ra ngoài, đến chỗ nào cũng đều không vui.
Buổi tối cô ở trong quán pha rượu, trơ mắt nhìn Phương Ngải cùng Hàn Chấn Thanh nói nói cười cười. Cô ý thức được mình ở trên chiến trường nhân sinh, đã triệt triệt để để thất bại rồi. Cô tính toán lượng thuốc nổ, nhanh chóng chính xác lại thành thạo; nhưng đối mặt với người yêu, lại tiến thoái không xong, thất bại thảm hại.
Làm sao có thể biến thành như vậy? Có đôi khi cô sẽ cho rằng đây bất quá là một cơn ác mộng dài. Cô khó tránh khỏi oán giận Phương Ngải, nhưng để tay lên ngực tự hỏi, chính là bản thân mình hồ đồ, gián tiếp đưa bọn họ đến bên nhau.
Nếu như lúc trước cô có thể dũng cảm hơn một chút, quyết đoán hơn một chút, bộc lộ thân phận với Hàn Chấn Thanh, thì bây giờ sẽ như thế nào?
Ngày bọn họ kết hôn càng gần, Đinh Thư Dực càng dao động, tâm tình càng ngày càng kém.
Cô thường thường mất ngủ, vất vả lắm mới ngủ được, lại mơ thấy ác mộng. Cô cứ lặp đi lặp lại một giấc mơ, trong mơ cô được thuê phá hủy một tòa nhà nhỏ, kết quả tính sai phân lượng thuốc nổ, làm cho cả con đường bao gồm bản thân mình bị nổ nát bấy. Tỉnh lại, cô ôm lấy ngực thương tâm.
Cô biết rõ vì sao ngủ không ngon, cô quá trống rỗng, rất khó chịu, trong một lần, cô mất đi hai người cô ỷ lại nhất trong cuộc đời - tri kỷ trong thế giới thực Chu Phương Ngải, người yêu trong thế giới giả tưởng Hàn Chấn Thanh.
Trưa hôm nay, Chu Phương Ngải gọi điện thoại cho Thư Dực, nói mãi muốn Thư Dực cùng đi chọn lễ phục cưới.
"Tôi không muốn." Thư Dực không nói hai lời liền từ chối.
"Đừng nhỏ mọn như vậy, Hàn Chấn Thanh không phải nhờ em giúp chị sao?"
Người tốt làm đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, Thư Dực lấy lại tinh thần đi cùng.
Khi cô đến tiệm áo cưới, Chu Phương Ngải đã chờ ở đó. Hai người đến tầng hai mặc thử lễ phục, Phương Ngải nói muốn tự do một chút, nói nhân viên tiếp đãi rời đi.
"Ê, em có thể vui vẻ lên chút hay không?" Nhân viên kia vừa đi, Chu Phương Ngải liền véo má Thư Dực, Thư Dực đáp lễ bằng một cái nhìn khinh thường.
Chu Phương Ngải cười híp mắt nói: "Em làm sao lại gầy vậy? Như vậy không tốt đâu, chị biết em tại sao lại nhỏ như vậy, em quá gầy nha, phải ăn nhiều một chút."
"Nhanh lên, buổi tối tôi còn phải đi làm." Thư Dực lười nói nhảm.
"Hôn lễ cả đời chỉ có một lần, chị muốn chậm rãi chọn lựa."
Kết quả, Chu Phương Ngải chỉ tốn nửa giờ liền quyết định xong lễ phục.
Nhìn Phương Ngải mặc vào lễ phục, Đinh Thư Dực muốn tức chết. Cô từng nói với Phương Ngải, nếu có một ngày cô kết hôn, cô hi vọng sẽ mặc phục lễ phục có hoa văn kiểu Châu Âu cổ, là loại lễ phục bảo thủ trang nhã, có thể che dấu cẩn thận vai của cô, cùng những nơi không đủ đầy đặn.
Thư Dực cảm thấy Phương Ngải nhất định là cố ý, cô căm giận nhìn Phương Ngải, giờ phút này mặc ở trên người Phương Ngải, đúng là kiểu dáng trong mơ của cô, hơn nữa kiểu này căn bản không phải là loại Phương Ngải thích.
"Thế nào?" Phương Ngải hỏi.
"Chị không phải thích nhất hở ngực lộ lưng sao? Cái này không thích hợp với chị." Giọng nói của cô khó nén phẫn nộ.
"Ồ? Chị ngửi được mùi thuốc súng." Phương Ngải ha ha cười.
"Tôi gần đây hỏa khí đang lớn."
"Sao vậy?" Phương Ngải cười nhìn cô. "Không phải còn đang tức chuyện lần trước ăn cơm chứ?" Phương Ngải đưa tay điều chỉnh lễ phục. "Đã mấy ngày rồi, còn giận sao? Thực rất xin lỗi, ngày đó chị thấy anh ta đối tốt với em, nên chị ghen."
"Chị ghen?" Thư Dực sắc bén nói: "Chết tiệt, tôi so với chị càng ghen hơn, chị suy nghĩ một chút tới cảm thụ của tôi đi, anh ấy là người tôi thích nhất..."
"Xin em đó, nói chuyện bằng lương tâm đi, chính em buông tay mà, chị cùng lắm chỉ là thuận theo tự nhiên thay thế vị trí của em, vốn đang cảm thấy không tốt với em, có chút áy náy." Phương Ngải xoay người nhìn thẳng vào cô. "Nhưng rồi, về sau chị suy nghĩ lại, làm sao mà phải áy náy chứ? Chị chẳng thiếu nợ em cái gì, là em tự mình vứt bỏ trước."
Đinh Thư Dực tức giận đến choáng váng đầu óc, tìm không được lời để phản kích.
Phương Ngải tiếp tục nói: "Bây giờ em hối hận sao? Cho dù hối hận, cũng không thể đem lỗi lầm đổ lên trên người chị. Em nên tỉnh lại đi."
"Phải, tôi tự làm tự chịu." Thư Dực cắn răng trả lời, cô hiện tại đã hiểu, khắc cốt ghi tâm!
"Đương nhiên, tất cả là chị nên được. Thế giới này chính là như vậy, muốn cái gì phải đi tranh đoạt, sợ hãi hèn nhát thì đành phải trơ mắt nhìn cơ hội biến mất thôi." Phương Ngải hướng cái gương bày ra đủ loại tư thái trêu chọc.
"Chị nghe Chấn Thanh nói em muốn từ chức, ai, chị có thể hiểu tâm tình của em. Nhìn người đàn ông mình thích cùng phụ nữ khác kết hôn, rất đau khổ phải không?" Phương Ngải liếc nhìn Thư Dực, nhìn cô tức giận đến xanh mặt. Phương Ngải cầm lấy tay Thư Dực, hạ thêm một liều thuốc mạnh nữa ──
"Nghĩ thoáng một chút, Thư Dực, em là loại người dựa vào tưởng tượng đã thỏa mãn rồi, mất đi Hàn Chấn Thanh, đại khái có thể trở lên mạng tìm người đàn ông khác để thích. Dù sao thế giới mạng là tự do nhất, cao hứng muốn yêu ai thì yêu, không sợ thất bại, rất thích hợp với người nhát gan như em!" Từng câu hướng chỗ chết của cô mà đạp, đạp mạnh tới mức cô muốn trở mặt, nhìn rõ ràng cô đã sai nhiều lắm!
"Tôi cảm thấy lễ phục này quá xấu!" Thư Dực bực bội, nhịn không được nói ra lời hung ác.
Ha! Rốt cục nổi giận rồi, Phương Ngải giật mình mỉm cười. "Chị cảm thấy rất khá mà." Phương Ngải quay một vòng, nhìn vào gương. "Chị không giống với em, chị chẳng thèm quan tâm ánh mắt của người khác, chị cảm thấy đẹp mắt là được rồi."
"Vậy còn cố kêu tôi tới làm gì!" Cố ý muốn khoe khoang sao?!
Điện thoại đặt trên bàn chợt vang lên, Phương Ngải đi qua tiếp điện. Thư Dực thấy Phương Ngải hướng điện thoại đổi giọng ỏn ẻn, vẻ mặt hạnh phúc, tám phần là Hàn Chấn Thanh gọi tới, trong nội tâm càng đố kị càng giận dữ.
Nhân viên tiếp tân lên lầu tiếp đón hai người: "Như thế nào rồi? Có vừa ý không?"
Phương Ngải cúp máy. "Tôi đặt cái này."
"A?" Nhân viên tiếp tân nịnh nọt cười. "Dáng người cô Chu tốt như vậy, có thể mặc kiểu khêu gợi hơn! Cái này tương đối bảo thủ đó."
"Không cần, tôi thích cái này."
"Tốt, chúng ta xuống lầu thảo luận chi tiết. Cô Chu, bạn của cô có muốn nhân tiện mặc thử mấy bộ lễ phục hay không? Lần sau có thể tới chụp ảnh!" Nhân viên tiếp tân lập tức đưa ra các loại ưu đãi.
"Không cần." Thư Dực từ chối.
"Được!" Phương Ngải cười đẩy cô lên. "Dù sao cũng là Hàn Chấn Thanh trả tiền, em mau đi chọn đồ cho phù dâu đi."
"Tôi nói không cần." Sợ cô chưa đủ khó chịu hay sao? Làm gì cứ nhắc đến việc làm phù dâu?
"Đi mà, dù sao đã đến đây rồi, đi chọn thứ mình thích đi."
"Tôi thích cái trên người của chị!" Thư Dực cố ý lớn tiếng nói.
Nhân viên tiếp tân sửng sốt, chợt cười. "Ha ha, cô dâu là lớn nhất, không thể tranh lễ phục với cô dâu đâu."
"Không sao, cô ấy đâu chỉ dám tranh lễ phục với cô dâu -" Phương Ngải liếc xéo Thư Dực. "Có khi còn dám tranh chú rể nữa kìa?"
A ~~ thực muốn cho Phương Ngải nổ banh xác! Trong mắt Thư Dực chồng chất lửa giận, giận đến mức đầu óc choáng váng.
"Cô thực thích nói đùa..." Nhân viên tiếp tân cười ngại ngùng, không khí thực kỳ lạ, hai người kia không giống như bạn bè trái lại giống với kẻ thù hơn. "Chúng ta xuống dưới lầu uống trà được không? Thuận tiện điền một ít tư liệu."
"Thư Dực, chị xuống lầu điền tài liệu, em chọn lễ phục đi."
"Không cần, ngày đó tôi muốn mặc quần jean áo T-shirt."
"Tốt thôi, dù sao ngày đó nhân vật chính là chị, về phần em, cao hứng muốn mặc đồ bơi cũng được." Phương Ngải ném ra một câu, cùng nhân viên tiếp tân xuống lầu.
Tức chết mất! Thư Dực đi đến dãy lễ phục, tùy tiện lấy xuống một cái, đứng trước gương quan sát ── Không được.
Cô lại lấy lễ phục màu vàng nhạt tiếp theo, khoác lên trên người, cũng không được, chọn tới chọn lui thế nào đều thấy cái trên người Phương Ngải là tốt nhất.
Thư Dực ủ rũ vuốt ve lễ phục. Cô vốn thích loại lễ phục đó nhất, cô cũng thích Hàn Chấn Thanh nhất, làm sao cô có thể khiến cho cuộc sống của mình trở nên bi thảm như vậy?
Thư Dực lại lấy xuống một bộ lễ phục màu trắng, kiểu dáng gần giống với bộ của Phương Ngải, tiến vào phòng thử áo mặc lên rồi hào hứng chạy đến gương nhìn xem.
Cái gương thành thực phản ánh bản thân cô, lễ phục trắng như tuyết thêu hoa gắn đầy đăng-ten, ở trên người cô giống như cái khăn trải giường, cô đưa tay túm lấy lớp vải trống rỗng trước ngực, lại nhấc chân đá đá làn váy rủ trên mặt đất.
Vừa rồi Phương Ngải đứng ở đây, người trong kính tỏa sáng tứ phía. Hiện tại cô đứng ở đây, bộ dáng trong kính, giống như một cô bé phủ khăn trải giường, thật sự kém rất nhiều!
Ai, đáng giận. Chạy về phòng thử áo cởi lễ phục, đổi về quần áo của mình, Thư Dực hứng thú rã rời đi xuống lầu dưới.
Phương Ngải cùng nhân viên tiếp tân đang thảo luận đồ trang sức nên chuẩn bị cho tiệc cưới, Thư Dực đi phòng hóa trang rửa mặt, hy vọng có thể giảm đi lửa giận trong lòng một chút. Phương Ngải thực là ác miệng muốn chết, từng câu từng chữ đều đụng đến chỗ đau của cô.
Hiện tại tâm tình cô thật tệ hết biết rồi, tối hôm qua cô thậm chí chỉ bởi vì mở không được một bình rượu đỏ mà tức tới đỏ mắt, càng đừng nói tời buổi sáng hôm nay, cô không hiểu sao không khống chế được, ném vỡ một cái bút bi, đơn giản chỉ vì nó tắc mực, hại cô viết hỏng chữ.
Thư Dực thất tình, vì vậy cô cảm thấy vạn vật trên thế gian đều cố ý đối nghịch với cô, thậm chí muốn làm khó dễ cô. Lúc đi MacDonald ăn điểm tâm, nhân viên phục vụ hô lớn hoan nghênh cô, cô lại phẫn nộ, cảm thấy biểu lộ tươi cười của bọn họ có ẩn dấu một tia khinh thường.
Thậm chí là ánh trăng tối hôm qua, cũng sáng đến mức làm cô tức giận, còn có đèn đường ban đêm cũng sáng quá mức, cả đêm đều mở khiến cô không ngủ được.
Thư Dực trừng mắt nhìn bản thân trong gương, trong đó phản chiếu một gương mặt phẫn nộ. Cô vốn đã không đẹp, hiện tại còn thảm hại hơn mấy phần - Rất tốt, ngươi trông ngươi xem, khiến cho chính mình thêm chật vật? Quả thực tâm lý sắp trở nên biến thái rồi!
Thư Dực dùng nước lạnh tạt lên mặt rồi trở lại, cô đột nhiên cứng đờ, bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, tiếp đó, trong cơ thể như có quả bom nổ bung.
"Chu Phương Ngải, chị đang làm gì?!"
Trước bàn, Phương Ngải đang hôn một người, người cùng cô hôn hít nồng nhiệt không phải Hàn Chấn Thanh, mà là một người nước ngoài.
Thái độ của Phương Ngải cực kỳ tự nhiên hào phóng giới thiệu: "Anh ấy là tình nhân ở Newyork của chị, Mike. Đặc biệt bay tới thăm chị đó, vừa mới xuống máy bay."
Mike vươn tay hướng Thư Dực, dùng tiếng quốc ngữ không chuẩn lắm nói: "Xin chào."
Khá lắm!
Thư Dực kéo Phương Ngải qua một bên, hai người mặc kệ ánh mắt của người chung quanh mà cãi vã.
"Chị làm cái quái gì vậy?" Thư Dực kêu lên.
"Làm gì mà kích động vậy?"
"Chị vừa mới cùng anh ta hôn môi!" Thế này còn có thiên lý sao?
Phương Ngải ra vẻ kinh ngạc. "Chị nói rồi, Mike là tình nhân ở Newyork của chị, cùng người tình hôn môi thì có cái gì mà kinh ngạc?"
"Vậy Hàn Chấn Thanh là cái gì?"
"Là vị hôn phu của chị!"
"Vậy chị còn hôn người đàn ông khác?"
"So what?" Phương Ngải nhún nhún vai. "Có bao giờ em thấy một lần chị chỉ kết giao với một người không? Chị yêu Hàn Chấn Thanh cũng yêu Mike, nếu như em muốn truy cứu, Paris còn có San, là tình nhân nước Pháp của chị. Cũng không có biện pháp, phụ nữ xinh đẹp luôn không chịu được cô đơn."
Thư Dực nổi trận lôi đình. "Tôi nghĩ chị đối với Hàn Chấn Thanh thật tình, cho nên khi đó mới đem anh ấy -"
"Đem anh ta tặng cho chị sao? Hai người căn bản là không có chính thức bắt đầu, anh ta cũng không phải của em. Thẳng thắn mà nói, Hàn Chấn Thanh là người chị muốn lấy, nhưng sau khi kết hôn, chị vẫn sẽ cùng đàn ông khác kết giao."
"Như thế là không công bằng với Hàn Chấn Thanh, anh ấy nghiêm túc!"
"Nếu anh ta mất hứng, đó cũng là chuyện giữa chị với anh ta, không tới lượt em nói chuyện."
"What’s wrong?" Mike đi tới hỏi thăm.
Phương Ngải cười trấn an bạn trai, Thư Dực níu chặt hai tay, tức giận kêu lên: "Tôi sẽ nói cho Hàn Chấn Thanh chân tướng! Tất cả, toàn bộ!" Nói xong, cô xoay người chạy khỏi tiệm áo cưới, bắt taxi, đi thẳng đến chỗ Hàn Chấn Thanh.
Phương Ngải nhìn Thư Dực rời đi, nở nụ cười, lần này nhất định thành công!
...
Chạng vạng tối, Hàn Chấn Thanh đang chuẩn bị đến quán rượu, chuông cửa đột nhiên vang lên, anh lấy áo khoác mặc vào ra mở cửa, nhìn thấy Đinh Thư Dực bên ngoài cửa sắt. Sắc mặt cô trắng bệch, thở hồng hộc, ánh mắt kinh hoảng, như con nai nhỏ bị kinh hãi. Anh cảm thấy ngực như bị cái gì đập mạnh, nét mặt của cô khiến anh khẩn trương.
"Làm sao vậy?"
"Em là Bạch Hạc." Cô nói.
Anh biểu hiện bình tĩnh, nhưng trong nội tâm vui mừng như điên, rốt cục cô cũng đến ngăn cản anh, rốt cục cô cũng nói ra tất cả.
Cô vội la lên: "Anh không thể lấy Phương Ngải, chị ấy..." Thư Dực dừng lại, không, cô không thể nói Phương Ngải làm bậy. "Hàn Chấn Thanh, chị ấy không thích hợp với anh!"
Không thích hợp? Anh không nghe lầm chứ? Trong mắt Hàn Chấn Thanh hiện lên một chút kinh ngạc.
Cô chạy tới ngăn cản anh lấy Phương Ngải, đơn giản là vì cô cảm thấy Phương Ngải không thích hợp với anh? Không phải bởi vì cô yêu anh? Không muốn anh cùng người phụ nữ khác kết hôn?
Anh lùi một bước, mở cửa sắt ra. "Tiến vào rồi nói."
"Không, trước hết để em nói xong đã." Cô khó lắm mới lấy được dũng khí, lên tinh thần nói - "Trong ngày sinh nhật của anh, làm ra vụ nổ lớn chúc mừng anh chính là em! Năm 2001, ở New Delhi, anh truy tìm tung tích cổ vật bị trả thù, bị thương nằm viện, mỗi đêm ở dẫn thất cùng anh vượt qua đêm dài là em. Năm 2002, bởi vì công vụ, anh bị vây ở Hà Nội, chờ đợi chỉ thị của thượng cấp, liên tục bảy ngày cùng anh chơi game online giải buồn cũng là em. Anh nhớ rõ không? Chúng ta online vào Hư Vô Thành chiếm lĩnh tám vạn binh sĩ, công hãm thành phố tội ác, thành lập tân thành. Chúng ta dùng chung một cái tài khoản, mật mã 1721, là tổ hợp ngày sinh của hai chúng ta... Em biết rõ những chuyện này vì em mới là Bạch Hạc chân chính!"
Cô kích động đến đỏ mắt, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Anh nhìn cô, giống như còn đang chờ đợi cái gì.
Anh hỏi: "Còn gì nữa không?" Đợi cô thẳng thắn với tình cảm của anh.
Cô mấp máy miệng, thở sâu nói: "Em liều lĩnh dùng hình của Chu Phương Ngải lừa anh. Thực xin lỗi."
Cái này anh đã sớm biết rồi, nhưng điều quan trọng nhất cô còn chưa nói.
"Còn gì nữa không?" Anh chờ đợi, đè nén niềm xúc động muốn ôm cô vào lòng, có trời biết anh chờ thời khắc này, chờ quá lâu rồi!
Cô nhận tội: "Lúc trước không có ngờ tới chúng ta sẽ gặp mặt, anh nói muốn biết hình dạng của em, nhưng anh nhìn em đi, bộ dạng em rất bình thường, em gửi ảnh chụp Phương Ngải cho anh, làm cho anh nghĩ rằng em rất xinh đẹp. Về sau... Không nghĩ tới chị ấy cũng thích anh, cho nên đến đây, cho nên... em là... Bạch Hạc, cho nên..."
Bởi vì anh biểu hiện bình tĩnh, nên cô càng nói càng nhỏ, rốt cục im lặng, quan sát anh, trong nội tâm hoang mang. Đã nói ra chân tướng rồi, vì sao biểu hiện của anh lại bình tĩnh như vậy? Khuôn mặt anh trầm tĩnh, không một chút vui sướng, anh không thích điều anh nghe thấy sao? Cô trầm mặc.
Anh thúc giục: "Anh đang nghe, em nói tiếp đi."
"Em nói xong rồi."
Anh nhướng mày. "Cứ như vậy thôi?" Cô còn không có thừa nhận tình cảm với anh, ngoại trừ xin lỗi, cô nên nói cô để ý đến anh thế nào, sợ anh bị người khác cướp đi thế nào! Còn có cô quan tâm tới anh, tựa như anh quan tâm tới cô vậy.
Nhưng cô chỉ mím chặt môi, mở to mắt nhìn anh, vẻ mặt anh nghiêm túc khiến cho cô có liên tưởng xấu.
Nhưng ký ức khó chịu như bóp nghẹt cổ họng cô. Cô bắt đầu phỏng đoán các tình huống đáng sợ, cô nhìn ánh mắt Hàn Chấn Thanh, cố gắng phỏng đoán cảm xúc giấu trong đôi mắt kia, kế tiếp, anh sẽ nói cái gì? Lời cự tuyệt? Anh không cao hứng sao?
Đương nhiên, hiện tại anh biết rõ Bạch Hạc chân chính bình thường như vậy, thua kém Phương Ngải nhiều như vậy, anh làm sao có thể cao hứng? Nếu như anh thích Phương Ngải, vậy bây giờ cô nói những lời này chẳng phải quá ngu xuẩn sao? Nếu như anh thích Phương Ngải, những lời này chẳng những không có ý nghĩa, ngược lại còn tạo thành phiền phức cho anh. Nếu như anh cự tuyệt cô... trái tim của cô sẽ vỡ nát mất.
Đinh Thư Dực đáy lòng sợ hãi nhưng lại biểu hiện như không thèm để ý chút nào, cô dùng một loại giọng điệu không sao cả để bảo vệ chính mình.
Trong lúc Hàn Chấn Thanh chờ đợi người kia thổ lộ tình ý đối với anh, cô lại nói ra những lời làm anh nổi giận - "Dù sao em chỉ cảm thấy... anh đã muốn cùng Phương Ngải kết hôn, thì em có nghĩa vụ cho anh biết rõ chân tướng; nhưng nếu như anh cảm thấy chị ấy không phải Bạch Hạc cũng không sao, vậy anh cứ lấy chị ấy đi."
Ánh mắt của anh nghiêm khắc, cắt ngang lời nói của cô. Sắc mặt anh trở nên thập phần tối tăm khó coi, làm cho cô vô thức lui một bước.
Sự nhẫn nại bởi vì chịu đựng lâu ngày rốt cục biến mất không còn tung tích, anh đã chịu đủ rồi, nghe cô nói, anh cơ hồ muốn xông tới bóp cổ cô, nhưng anh chỉ nắm chặt tay nhìn cô chăm chú, ngữ khí lạnh như băng nói - "Đinh Thư Dực, anh từng hao hết tâm tư tiếp cận em, chẳng màng đến khoảng cách giữa chúng ta quá xa. Em thích uống rượu, anh bắt đầu sưu tập các loại rượu nổi tiếng trên thế giới; vì muốn kết giao với em, anh từ bỏ công việc mở quán rượu, mua nhà. Còn em thì sao? Đối với tình cảm của chúng ta, em đã cố gắng làm gì?"
Cô trố mắt, lại lui một bước. Cho dù tức giận, anh cũng chưa từng dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn cô.
"Liên lạc qua mạng đã nhiều năm, anh cho rằng chúng ta hiểu biết tâm hồn đối phương còn hơn dáng vẻ bên ngoài, anh cho rằng nỗ lực sẽ khiến em cảm động, thậm chí ở quán rượu giữ lại "Around the world" riêng cho em. Nhưng em thì sao? Hồi đáp của em là cái gì?"
Giọng nói của anh bình tĩnh, nhưng mỗi câu đều mang theo sự lên án, cô nghe mà cả người đầy mồ hôi lạnh. Nghe thấy sự bất mãn của anh đối với cô, nghe thấy sự mù quáng của mình, cô mở miệng, nhưng chẳng thể đáp lại.
Bọn họ chỉ cách nhau có vài bước, ánh đèn trong phòng khách đem bóng dáng anh bao phủ lên người cô. Ánh mắt anh lạnh như băng, như lưỡi dao sắc bén đâm thủng trái tim cô.
Cô run sợ, cảm thấy rất lạnh. Bởi vì hiện tại ánh mắt anh nhìn cô, còn có khẩu khí khi nói chuyện, giống như không bao giờ muốn có bất kỳ quan hệ gì với cô nữa.
"Anh đợi rồi lại đợi, người tới không phải em, mà là Chu Phương Ngải." Anh nhìn thấy trong mắt cô có sợ hãi, nhưng lần này anh phải nói rõ ràng, không thể mềm lòng. "Khi anh cố gắng lên kế hoạch tương lai của chúng ta, em lại núp trong bóng tối bận bịu tự ti hối tiếc..." Chết tiệt, thậm chí còn dám nói anh muốn lấy Phương Ngải thì cứ lấy, phần tình cảm này chẳng lẽ chỉ có một mình anh cố gắng thôi sao? Thực quá buồn cười.
Sự tuyệt vọng trong mắt anh, đánh tan lớp ngụy trang của cô.
"Không phải như thế, em thật sự thật xin lỗi... kỳ thật em..."
"Chết tiệt cái thật xin lỗi của em!" Anh gào lên trước nước mắt của cô, cô không dám lên tiếng, sợ càng chọc giận anh.
"Em thật khiến cho người ta chán ghét." Anh giận điên lên, không lựa lời nói.
Cô mở miệng, bởi vì câu này mà sắc mặt tái nhợt.
"Em nghe thấy không? Đinh Thư Dực." Anh phẫn nộ nói: "Chết tiệt, em khiến cho anh cảm giác mình rất thất bại, anh chưa từng chán nản như vậy! Em một mực do dự cái gì? Sợ anh không thích em sao? Em được toại nguyện rồi, hiện tại anh rất chán ghét em, em vui rồi chứ?"
Cô im lặng không nói, bị cơn giận bất chợt của anh làm kinh hãi, càng bị giọng điệu tàn khốc của anh dọa chết khiếp.
Anh giận vì cô trầm mặc, càng giận cô nhất thời ánh mắt mờ mịt. Không, anh không thể mềm lòng nữa, cô quá đáng giận. Anh vừa mới nói gì? Đúng, anh nói anh chán ghét cô, kết quả cô cứ trầm mặc chịu mắng như vậy sao? Chết tiệt, vì sao cô không phản bác lại? Chẳng lẽ bị anh chán ghét cũng không sao cả?
"Em nói chuyện đi." Anh nửa như ra lệnh nói.
Cô thở sâu, ngăn không được nước mắt chảy xuống gò má.
Anh nhìn vành mắt đỏ quạch của cô, từ trong hốc mắt cô, anh nhìn thấy hình ảnh bản thân mất khống chế. Cho dù trong quá khứ thẩm vấn phạm nhân tội ác tày trời, anh cũng chưa từng xử sự cảm tính như giờ phút này.
Thực buồn cười, Hàn Chấn Thanh, ngươi cũng có lúc vô năng như vậy!
"Anh kêu em nói chuyện!" Anh gào to.
Nên nói cái gì? Cô hoang mang lo sợ, anh nói anh chán ghét cô, nói cô toại nguyện rồi, nhưng như thế này không phải là ý của cô!
Đầu óc cô một mảnh hỗn loạn, nơm nớp lo sợ trả lời: "Anh hãy nghe em nói... em do dự... là vì sợ chúng ta gặp mặt, anh sẽ không thích em..."
Hàm của anh xiết chặt, gầm lên: "Trong mắt em, anh là tên khốn kiếp chỉ quan tâm tới vẻ bên ngoài?!"
"Ít nhất mọi người đều như vậy!" Cô cãi lại.
Tới lúc này, không ai tiếp tục mở miệng. Khắp nơi đột nhiên yên tĩnh, bọn họ nhìn nhau, đều có cảm giác bị tổn thương.
"Rất tốt, nếu mọi người đều như vậy, anh cũng không muốn ngoại lệ." Anh ném xuống mấy lời: "Anh muốn lấy Chu Phương Ngải, em tiếp tục chơi trò hối tiếc của em, toàn bộ thế giới không phải chỉ có em bị tổn thương!"
Ầm! Anh đóng sầm cửa, áp lực mạnh mẽ khiến tóc cô bay lên. Cô mở to mắt nhìn cửa sắt, ngây người thật lâu.
"Hàn Chấn Thanh..." Cô thấp giọng gọi anh, anh không có mở cửa. Cô đưa tay nhấn chuông, anh không để ý tới.
Cô xoay người lưng tựa cửa, che kín mặt khóc.
"Em yêu anh."
Cô đã làm cái gì đây? Rõ ràng thật yêu anh, kết quả thì sao?
......
Phương Ngải cùng Mike cùng đi nhà hàng ăn tối, bọn họ dùng tiếng anh lưu loát nói chuyện với nhau.
"Hai người vì sao lại cãi vã?" Mike hỏi chuyện buổi chiều.
"Vì một người đàn ông." Phương Ngải nhấp một ngụm rượu.
"A?" Mike giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Phương Ngải, hôn xuống. "Thì ra là thế."
"Không ghen?" Phương Ngải liếc anh ta.
"Anh nào dám?" Mike nghiêng người tới, ghé vào bên tai Phương Ngải nói: "Đêm nay, ở lại với anh." Giọng điệu tràn đầy tính khiêu khích.
Phương Ngải nhẹ đung đưa mũi chân, lười biếng cười, không có trả lời.
Mike ôm lấy bạn gái. "Anh yêu em, cưng à."
"Yêu bao nhiêu?" Phương Ngải hỏi lại.
Mike nhất thời nghẹn lời, rồi mỉm cười, nhanh chóng lấy lòng người yêu. "Em muốn cái gì? Anh đều cam lòng cho em."
Phương Ngải chống cằm, cười hỏi: "Nếu chúng ta chưa từng gặp mặt, chỉ quen biết trên mạng, anh có thể yêu em hay không?"
"Chưa từng gặp mặt? Là yêu ảo sao? Anh xin em!" Mike lắc đầu. "Ngay cả mặt mũi còn chưa gặp qua, làm sao nói tới yêu?"
"Có lẽ ở trên mạng trò chuyện rất vui vẻ, tuy chưa từng gặp mặt, nhưng anh cảm thấy cô ấy chính là người anh muốn bầu bạn cả đời, giống như là số mệnh vậy."
"Chúa ơi!" Mike khinh thường nói: "Em không biết trên mạng đều là xấu nam xấu nữ sao? Không có ai lại ngu ngốc ước hẹn, chỉ có kẻ nhàm chán mới chui rúc trong nhà lên mạng, tuấn nam mỹ nữ giống chúng ta, có cần dựa vào thế giới ảo để quen bạn sao?" Mike vỗ ngực nói: "Anh cam đoan với em, đàn ông lên mạng, đều là muốn tìm tình một đêm, còn chân chính nói chuyện tình yêu với em sao? Đừng ngốc."
"A? Em vốn cũng suy nghĩ giống anh, cho đến khi em gặp một người, anh ta khiến cho em biết rõ trên đời này vẫn còn tình cảm lãng mạn." Phương Ngải lấy ví da, đem tiền ăn ném ở trên bàn. "Hơn nữa anh ta không xấu, ngược lại, anh ta đẹp trai vô cùng, nhưng lại rất cuồng si." Phương Ngải cười ngọt ngào. "Thật có lỗi, đêm nay em muốn một mình."
"Come on~~" Mike thất vọng.
Phương Ngải vuốt gương mặt Mike, mở to mắt nhìn. "Cưng à, có lẽ anh có thể lên mạng tìm tình một đêm đó." Phương Ngải xoay người đi ra khỏi nhà hàng, không chờ được lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Chấn Thanh.
"Như thế nào như thế nào? Tên ngốc kia có tỏ tình không? Thành công?"
Đợi nghe thấy trả lời, Phương Ngải kêu to một tiếng. "Có lầm hay không?!" Sau đó cắt điện thoại, chạy ra đón xe đuổi giết tới nhà Hàn Chấn Thanh.
Chu Phương Ngải, Hàn Chấn Thanh, còn có Đàm Hạ Thụ, ba người ngồi trên sô pha bàn bạc.
"Không thể tin được cô ấy nói như vậy..." Phương Ngải lắc đầu thở dài, lại nhịn không được vui vẻ. "Thiên tài, Thư Dực thật sự là thiên tài! Có thể nói ra lời nói ngu xuẩn như vậy."
"Này, cậu gặp được khắc tinh rồi." Đàm Hạ Thụ cắt bỏ điếu xì gà, cười tủm tỉm. "Còn tưởng rằng cậu cũng không mất khống chế." Kết quả anh lại đối với cô gái mình thích gào lên "Anh chán ghét em"?!
Không thể tin được, đây chính là Mr.J Hàn chấn thanh? Cảnh sát hình sự quốc tế nổi danh nhất, thẩm vấn tội phạm vĩnh viễn chỉ có duy nhất một biểu lộ, là Hàn Chấn Thanh tuyệt đối tỉnh táo lý trí sao?
"Tôi bị cô ấy chọc tức." Hàn Chấn Thanh nói, tiếng nói khàn khàn còn cho thấy sự tức giận.
Đàm Hạ Thụ ha ha cười. "Cô ấy cài thuốc nổ trên người cậu rồi, chỉ cần nhấn một cái nút, cậu liền nổ tung. Ừ, quả nhiên là nhân vật hung ác, chuyên gia chất nổ cao cấp có khác."
Hàn Chấn Thanh lườm Đàm Hạ Thụ, khẩu khí u ám nói: "Cậu đại khái bị Hùng Bảo Bảo đánh quen rồi, muốn để tôi đánh thử không?!"
Không dám! Đàm Hạ Thụ cười hắc hắc, bị Bảo Bảo đánh nhiều lắm là bầm tím, để cho Hàn Chấn Thanh đánh một chưởng, chắc phải đi nằm bệnh viện.
"Ít nhất cuối cùng cô ấy cũng thừa nhận là Bạch Hạc." Phương Ngải trầm tư nói: "Về phần mấy lời nói ngu xuẩn phía sau, tôi đoán tám phần là vì cô ấy cảm thấy anh nghe nói cô ấy là Bạch Hạc, lại không có biểu hiện vui vẻ, cô ấy sợ bị anh cự tuyệt, cho nên trước hết giả bộ không sao cả, anh đừng bị cô ấy ngụy trang lừa gạt."
"Ha ha ha, cô nói có lý!" Đàm Hạ Thụ lớn tiếng cười. "Tôi có thể lý giải a!"
Hàn Chấn Thanh tổng cộng cũng chỉ có vài cái vẻ mặt, anh từng được huấn luyện đặc biệt, chuyện khó giải quyết cũng không thể khiến anh nhíu mày lại, huống chi chuyện Thư Dực là Bạch Hạc, anh đã sớm biết rồi, càng không có khả năng đưa ra cái vẻ mặt vui sướng gì. Đàm Hạ Thụ hỏi Hàn Chấn Thanh: "Này, lúc ấy cậu có nở nụ cười không?"
Hàn Chấn Thanh lạnh lùng liếc Đàm Hạ Thụ một cái. "Rốt cục cô ấy cũng nói ra cô ấy là Bạch Hạc, trong nội tâm của tôi rất kích động."
"Tôi biết rõ, nhưng cậu có cười hay không?"
"Tôi rất chân thành nghe cô ấy nói."
"Cậu có cười hay không?"
"..." Lúc ấy anh cười không nổi, anh thực sự chờ mong cô sẽ nói, cho nên...
Đàm Hạ Thụ cùng Chu Phương Ngải một trái một phải, nhất trí trừng mắt nhìn Hàn Chấn Thanh. Hàn Chấn Thanh ngồi ở giữa, lông mày run run, gò má hơi nóng, đột nhiên có chút xấu hổ.
"Vậy là anh ta không có cười." Phương Ngải tổng kết, buông tay.
"Cậu nói cậu nghiêm túc nghe cô ấy nói chuyện, vậy thì nguy rồi, trời biết cái vẻ mặt chăm chú của cậu thực rất dọa người!" Đàm Hạ Thụ bỏ đá xuống giếng.
Hàn Chấn Thanh sắc mặt trầm xuống, có chút khó chịu, hai người kia là như thế nào đây? Bắt đầu phê đấu anh hay sao?
"Này này, nếu như tôi là cậu, khi Đinh Thư Dực nói cô ấy là Bạch Hạc, tôi lập tức vỗ tay tán thưởng -" Đàm Hạ Thụ nói: "Phụ nữ giỏi nhất là, khi cậu nhăn mày một cái, bọn họ liền bắt đầu nghĩ lung tung, hơn nữa cam đoan là không nghĩ theo chiều hướng tốt."
Hàn Chấn Thanh thưởng cho Đàm Hạ Thụ cái nhìn bái phục.
Phương Ngải cũng tới quấy rối: "Nếu như tôi là anh, Thư Dực vừa nói cô ấy là Bạch Hạc, tôi lập tức ngửa mặt lên trời cười dài, tiến lên ôm lấy cô ấy mà mừng phát khóc ~~"
"Không phải chuyện của các người, đương nhiên là nói nghe rất nhẹ nhàng." Liếc nhìn hai kẻ đang hả hê, Hàn Chấn Thanh lành lạnh nói, phớt lờ hai kẻ đang cười vui sướng.
"Ai kêu cậu yêu Đinh Thư Dực?" Đàm Hạ Thụ nhún vai nói: "Giống Hùng Bảo Bảo nhà tôi, nữ trung anh hào, tôi đâu cần phiền não nhiều như cậu, Bảo Bảo làm người rất sảng khoái."
"Ừ, đánh người cũng rất sảng khoái." Hàn Chấn Thanh đáp trả.
"Tôi vốn tưởng rằng lần này thành công, không nghĩ tới biến thành như vậy." Còn càng hỏng bét hơn! Phương Ngải gãi gãi tóc, nổi giận!
Hạ Thụ hỏi Hàn Chấn Thanh: "Này, vậy còn kết hôn hay không?"
"Hàn Chấn Thanh ──" Phương Ngải thoáng cái theo chân hỏi: "Theo như lời anh nói với Thư Dực, anh muốn lấy tôi à?"
Trừng mắt nhìn hai người này, Hàn Chấn Thanh nghiêm mặt nói: "Tôi muốn lấy Đinh Thư Dực." Nói đùa sao, tức thì tức, nhưng vẫn là yêu cô.
"OK!" Phương Ngải xoa tay. "Chúng ta lên kế hoạch hôn lễ."
"Tình yêu mất đi thật bi thảm ~~" Đàm Hạ Thụ huýt sáo.
Hàn Chấn Thanh thở dài. "Tên ngốc kia, đại khái đã nói thật..."
"Để cho Thư Dực khóc chút cũng tốt, như vậy đến lúc đó mới có niềm vui bất ngờ!" Phương Ngải cười hì hì.
Hàn Chấn Thanh lo lắng cho cô. "Không biết cô ấy bây giờ đang làm gì..." Đợi cô thừa nhận yêu anh quá khó khăn, trực tiếp lấy về nhà rồi bức cung còn tốt hơn.
"Cô ấy tám phần là đang khóc." Đàm Hạ Thụ vuốt cằm trầm tư. "Cậu nói cậu chán ghét cô ấy, nếu như tôi nói vậy với Bảo Bảo, nhất định sẽ bị đạp chết."
"Tôi nghĩ có lẽ cô ấy đang tự kiểm điểm xem mình có bao nhiêu đáng giận, tự làm hỏng hạnh phúc của mình, có lẽ đang núp ở trong chăn mà khóc ~~" Phương Ngải nói khiến Hàn Chấn Thanh thực tức giận -Tôi giết sạch các người!
.....
Đinh Thư Dực nằm lỳ ở trên giường, chơi game online, liên tiếp chém quái thú, a ~~ thực sảng khoái!
Nhưng cô chợt cảm thấy lo lắng, không có người đuổi theo, lại sợ hãi muốn chạy trốn, nhưng phải trốn đi đâu? Cô nghĩ tới khi vừa đến Đài Loan, trong đêm mưa, cô cùng anh đồng thời đăng nhập Bạch Hạc dẫn thất.
Khi đó Phương Ngải còn chưa có xuất hiện, cô cảm thấy bọn họ trong lúc đó còn có vô hạn khả năng, mặc dù cô còn chưa có ý định thẳng thắn. Đôi khi cứ như vậy, nỗi sợ hãi ảnh hưởng tới lựa chọn, cô tình nguyện giữ nguyên hiện trạng, giữ lấy những khả năng, mà không nghĩ tới kết quả trắng đen rõ ràng. Kết quả là mãi tới khi bỏ qua rồi, đến cơ hội lựa chọn cũng bị mất, mới hối hận.
Cái đêm mưa kia, hóa ra lại là lần cuối cùng bọn họ ở chung tại Bạch Hạc dẫn thất. Ngày đó, Hàn Chấn Thanh gửi cho cô một bài hát, cùng cô nói ngủ ngon.
Thư Dực từ trong máy tính bật lên bài hát đó ──Everytime We Say Goodbye.
Cô đeo lên tai nghe, tiếng hát vang lên. Everytime we say goodbye... Cô vẫn còn ở nơi đây, nhưng ở trong lòng anh đã nói goodbye với cô rồi.
Anh nói như chém đinh chặt sắt, thái độ dứt khoát như vậy. Cô còn chưa kịp chuẩn bị, làm sao có thể mỉm cười lãnh đạm mà ra đi, đợi đến ngày bọn họ kết hôn, cô sợ mình sẽ khóc mất.
Lắng nghe bản tình ca buồn bã, Thư Dực nảy sinh ác ý, cầm đao mãnh liệt chém quái thú, nhìn máu tươi vấy ra, nước mắt cô lại rơi đầy mặt.
Em một mực do dự cái gì? Sợ anh không thích em sao? Em được toại nguyện rồi, hiện tại anh rất chán ghét em, em vui rồi chứ?
Nước mắt thấm ướt bàn phím, trong trò chơi, nhân vật của Thư Dực xông xáo trong rừng rậm, lại gặp một quái thú giương nanh múa vuốt cản đường, Thư Dực cầm đao chém giết, quái thú chảy ra máu màu xanh, nhuộm xanh cả con đường.
Thư Dực ra sức đánh, nó ngã xuống đất kêu rên. Màn hình xuất hiện tiếng hoan hô thắng lợi, đạt được rất nhiều kinh nghiệm, nhưng lòng của cô vẫn trầm xuống, cảm thấy kẻ nằm ở trong đống máu xanh chính là mình.
Cô kinh ngạc nhìn vào máy vi tính, nhưng lại trông thấy đôi mắt oán giận của Hàn Chấn Thanh. Sống lưng cô lạnh cóng, trái tim giống như bị thủng một lỗ lớn. Cô không nghe được tiếng hoan hô thắng lợi trong màn hình, chỉ nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của Hàn Chấn Thanh ──
Em vui rồi chứ?
Rất tốt, nếu mọi người đều như vậy, anh cũng không muốn ngoại lệ. Anh muốn lấy Chu Phương Ngải, em tiếp tục chơi trò hối tiếc của em, toàn bộ thế giới không phải chỉ có em bị tổn thương!
Trong lúc cô phân tâm thì quái thú đột nhiên phản kích, một đòn giết chết nhân vật của Thư Dực. Màn hình xuất hiện lựa chọn, hỏi xem cô muốn bắt đầu lại từ cửa nào? Nhân vật của Thư Dực đổ máu nằm trên mặt đất, thật kỳ quái, cô thậm chí có cảm giác đau.
Đóng máy vi tính, rút nguồn điện, cô nằm dài trên giường trằn trọc, tâm thần không yên.
Mình nghĩ muốn làm cô dâu của anh ấy! Nhưng lại chắp tay đem vị trí này tặng cho người khác, thương tổn tới người trong lòng...
Cô cảm thấy thực hoang đường, chôn mặt trong gối cười khổ, nước mắt thấm ướt gối. Sự đau khổ vì bị đàn anh từ chối lúc trước, đột nhiên trở nên nhỏ bé không đáng kể, cô bây giờ càng đau khổ hơn gấp bội!
Thất bại lần đó, bị bạn học cười nhạo, thương tâm thì ít mà phần nhiều là khó chịu cùng ngượng ngùng. Nhưng lần này thì khác, lần này, cô cảm thấy trái tim như bị xé nát.
Nếu như có thể trở lại một lần! Nếu như anh nguyện ý, cho cô thử lại một lần...
Nhưng cuộc đời không giống như trò chơi, cô không có cách nào lặp lại lần nữa, càng không có cơ hội từ từ luyện tập. Thư Dực cảm khái, khi còn tràn đầy tình yêu, lại chậm trễ không bày tỏ, đến khi người ta quay lưng, mới liều mình kêu gào, chỉ là uổng công.
Hiện tại cô hiểu ra, thì đã trễ rồi.
Buổi tối cô ở trong quán pha rượu, trơ mắt nhìn Phương Ngải cùng Hàn Chấn Thanh nói nói cười cười. Cô ý thức được mình ở trên chiến trường nhân sinh, đã triệt triệt để để thất bại rồi. Cô tính toán lượng thuốc nổ, nhanh chóng chính xác lại thành thạo; nhưng đối mặt với người yêu, lại tiến thoái không xong, thất bại thảm hại.
Làm sao có thể biến thành như vậy? Có đôi khi cô sẽ cho rằng đây bất quá là một cơn ác mộng dài. Cô khó tránh khỏi oán giận Phương Ngải, nhưng để tay lên ngực tự hỏi, chính là bản thân mình hồ đồ, gián tiếp đưa bọn họ đến bên nhau.
Nếu như lúc trước cô có thể dũng cảm hơn một chút, quyết đoán hơn một chút, bộc lộ thân phận với Hàn Chấn Thanh, thì bây giờ sẽ như thế nào?
Ngày bọn họ kết hôn càng gần, Đinh Thư Dực càng dao động, tâm tình càng ngày càng kém.
Cô thường thường mất ngủ, vất vả lắm mới ngủ được, lại mơ thấy ác mộng. Cô cứ lặp đi lặp lại một giấc mơ, trong mơ cô được thuê phá hủy một tòa nhà nhỏ, kết quả tính sai phân lượng thuốc nổ, làm cho cả con đường bao gồm bản thân mình bị nổ nát bấy. Tỉnh lại, cô ôm lấy ngực thương tâm.
Cô biết rõ vì sao ngủ không ngon, cô quá trống rỗng, rất khó chịu, trong một lần, cô mất đi hai người cô ỷ lại nhất trong cuộc đời - tri kỷ trong thế giới thực Chu Phương Ngải, người yêu trong thế giới giả tưởng Hàn Chấn Thanh.
Trưa hôm nay, Chu Phương Ngải gọi điện thoại cho Thư Dực, nói mãi muốn Thư Dực cùng đi chọn lễ phục cưới.
"Tôi không muốn." Thư Dực không nói hai lời liền từ chối.
"Đừng nhỏ mọn như vậy, Hàn Chấn Thanh không phải nhờ em giúp chị sao?"
Người tốt làm đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, Thư Dực lấy lại tinh thần đi cùng.
Khi cô đến tiệm áo cưới, Chu Phương Ngải đã chờ ở đó. Hai người đến tầng hai mặc thử lễ phục, Phương Ngải nói muốn tự do một chút, nói nhân viên tiếp đãi rời đi.
"Ê, em có thể vui vẻ lên chút hay không?" Nhân viên kia vừa đi, Chu Phương Ngải liền véo má Thư Dực, Thư Dực đáp lễ bằng một cái nhìn khinh thường.
Chu Phương Ngải cười híp mắt nói: "Em làm sao lại gầy vậy? Như vậy không tốt đâu, chị biết em tại sao lại nhỏ như vậy, em quá gầy nha, phải ăn nhiều một chút."
"Nhanh lên, buổi tối tôi còn phải đi làm." Thư Dực lười nói nhảm.
"Hôn lễ cả đời chỉ có một lần, chị muốn chậm rãi chọn lựa."
Kết quả, Chu Phương Ngải chỉ tốn nửa giờ liền quyết định xong lễ phục.
Nhìn Phương Ngải mặc vào lễ phục, Đinh Thư Dực muốn tức chết. Cô từng nói với Phương Ngải, nếu có một ngày cô kết hôn, cô hi vọng sẽ mặc phục lễ phục có hoa văn kiểu Châu Âu cổ, là loại lễ phục bảo thủ trang nhã, có thể che dấu cẩn thận vai của cô, cùng những nơi không đủ đầy đặn.
Thư Dực cảm thấy Phương Ngải nhất định là cố ý, cô căm giận nhìn Phương Ngải, giờ phút này mặc ở trên người Phương Ngải, đúng là kiểu dáng trong mơ của cô, hơn nữa kiểu này căn bản không phải là loại Phương Ngải thích.
"Thế nào?" Phương Ngải hỏi.
"Chị không phải thích nhất hở ngực lộ lưng sao? Cái này không thích hợp với chị." Giọng nói của cô khó nén phẫn nộ.
"Ồ? Chị ngửi được mùi thuốc súng." Phương Ngải ha ha cười.
"Tôi gần đây hỏa khí đang lớn."
"Sao vậy?" Phương Ngải cười nhìn cô. "Không phải còn đang tức chuyện lần trước ăn cơm chứ?" Phương Ngải đưa tay điều chỉnh lễ phục. "Đã mấy ngày rồi, còn giận sao? Thực rất xin lỗi, ngày đó chị thấy anh ta đối tốt với em, nên chị ghen."
"Chị ghen?" Thư Dực sắc bén nói: "Chết tiệt, tôi so với chị càng ghen hơn, chị suy nghĩ một chút tới cảm thụ của tôi đi, anh ấy là người tôi thích nhất..."
"Xin em đó, nói chuyện bằng lương tâm đi, chính em buông tay mà, chị cùng lắm chỉ là thuận theo tự nhiên thay thế vị trí của em, vốn đang cảm thấy không tốt với em, có chút áy náy." Phương Ngải xoay người nhìn thẳng vào cô. "Nhưng rồi, về sau chị suy nghĩ lại, làm sao mà phải áy náy chứ? Chị chẳng thiếu nợ em cái gì, là em tự mình vứt bỏ trước."
Đinh Thư Dực tức giận đến choáng váng đầu óc, tìm không được lời để phản kích.
Phương Ngải tiếp tục nói: "Bây giờ em hối hận sao? Cho dù hối hận, cũng không thể đem lỗi lầm đổ lên trên người chị. Em nên tỉnh lại đi."
"Phải, tôi tự làm tự chịu." Thư Dực cắn răng trả lời, cô hiện tại đã hiểu, khắc cốt ghi tâm!
"Đương nhiên, tất cả là chị nên được. Thế giới này chính là như vậy, muốn cái gì phải đi tranh đoạt, sợ hãi hèn nhát thì đành phải trơ mắt nhìn cơ hội biến mất thôi." Phương Ngải hướng cái gương bày ra đủ loại tư thái trêu chọc.
"Chị nghe Chấn Thanh nói em muốn từ chức, ai, chị có thể hiểu tâm tình của em. Nhìn người đàn ông mình thích cùng phụ nữ khác kết hôn, rất đau khổ phải không?" Phương Ngải liếc nhìn Thư Dực, nhìn cô tức giận đến xanh mặt. Phương Ngải cầm lấy tay Thư Dực, hạ thêm một liều thuốc mạnh nữa ──
"Nghĩ thoáng một chút, Thư Dực, em là loại người dựa vào tưởng tượng đã thỏa mãn rồi, mất đi Hàn Chấn Thanh, đại khái có thể trở lên mạng tìm người đàn ông khác để thích. Dù sao thế giới mạng là tự do nhất, cao hứng muốn yêu ai thì yêu, không sợ thất bại, rất thích hợp với người nhát gan như em!" Từng câu hướng chỗ chết của cô mà đạp, đạp mạnh tới mức cô muốn trở mặt, nhìn rõ ràng cô đã sai nhiều lắm!
"Tôi cảm thấy lễ phục này quá xấu!" Thư Dực bực bội, nhịn không được nói ra lời hung ác.
Ha! Rốt cục nổi giận rồi, Phương Ngải giật mình mỉm cười. "Chị cảm thấy rất khá mà." Phương Ngải quay một vòng, nhìn vào gương. "Chị không giống với em, chị chẳng thèm quan tâm ánh mắt của người khác, chị cảm thấy đẹp mắt là được rồi."
"Vậy còn cố kêu tôi tới làm gì!" Cố ý muốn khoe khoang sao?!
Điện thoại đặt trên bàn chợt vang lên, Phương Ngải đi qua tiếp điện. Thư Dực thấy Phương Ngải hướng điện thoại đổi giọng ỏn ẻn, vẻ mặt hạnh phúc, tám phần là Hàn Chấn Thanh gọi tới, trong nội tâm càng đố kị càng giận dữ.
Nhân viên tiếp tân lên lầu tiếp đón hai người: "Như thế nào rồi? Có vừa ý không?"
Phương Ngải cúp máy. "Tôi đặt cái này."
"A?" Nhân viên tiếp tân nịnh nọt cười. "Dáng người cô Chu tốt như vậy, có thể mặc kiểu khêu gợi hơn! Cái này tương đối bảo thủ đó."
"Không cần, tôi thích cái này."
"Tốt, chúng ta xuống lầu thảo luận chi tiết. Cô Chu, bạn của cô có muốn nhân tiện mặc thử mấy bộ lễ phục hay không? Lần sau có thể tới chụp ảnh!" Nhân viên tiếp tân lập tức đưa ra các loại ưu đãi.
"Không cần." Thư Dực từ chối.
"Được!" Phương Ngải cười đẩy cô lên. "Dù sao cũng là Hàn Chấn Thanh trả tiền, em mau đi chọn đồ cho phù dâu đi."
"Tôi nói không cần." Sợ cô chưa đủ khó chịu hay sao? Làm gì cứ nhắc đến việc làm phù dâu?
"Đi mà, dù sao đã đến đây rồi, đi chọn thứ mình thích đi."
"Tôi thích cái trên người của chị!" Thư Dực cố ý lớn tiếng nói.
Nhân viên tiếp tân sửng sốt, chợt cười. "Ha ha, cô dâu là lớn nhất, không thể tranh lễ phục với cô dâu đâu."
"Không sao, cô ấy đâu chỉ dám tranh lễ phục với cô dâu -" Phương Ngải liếc xéo Thư Dực. "Có khi còn dám tranh chú rể nữa kìa?"
A ~~ thực muốn cho Phương Ngải nổ banh xác! Trong mắt Thư Dực chồng chất lửa giận, giận đến mức đầu óc choáng váng.
"Cô thực thích nói đùa..." Nhân viên tiếp tân cười ngại ngùng, không khí thực kỳ lạ, hai người kia không giống như bạn bè trái lại giống với kẻ thù hơn. "Chúng ta xuống dưới lầu uống trà được không? Thuận tiện điền một ít tư liệu."
"Thư Dực, chị xuống lầu điền tài liệu, em chọn lễ phục đi."
"Không cần, ngày đó tôi muốn mặc quần jean áo T-shirt."
"Tốt thôi, dù sao ngày đó nhân vật chính là chị, về phần em, cao hứng muốn mặc đồ bơi cũng được." Phương Ngải ném ra một câu, cùng nhân viên tiếp tân xuống lầu.
Tức chết mất! Thư Dực đi đến dãy lễ phục, tùy tiện lấy xuống một cái, đứng trước gương quan sát ── Không được.
Cô lại lấy lễ phục màu vàng nhạt tiếp theo, khoác lên trên người, cũng không được, chọn tới chọn lui thế nào đều thấy cái trên người Phương Ngải là tốt nhất.
Thư Dực ủ rũ vuốt ve lễ phục. Cô vốn thích loại lễ phục đó nhất, cô cũng thích Hàn Chấn Thanh nhất, làm sao cô có thể khiến cho cuộc sống của mình trở nên bi thảm như vậy?
Thư Dực lại lấy xuống một bộ lễ phục màu trắng, kiểu dáng gần giống với bộ của Phương Ngải, tiến vào phòng thử áo mặc lên rồi hào hứng chạy đến gương nhìn xem.
Cái gương thành thực phản ánh bản thân cô, lễ phục trắng như tuyết thêu hoa gắn đầy đăng-ten, ở trên người cô giống như cái khăn trải giường, cô đưa tay túm lấy lớp vải trống rỗng trước ngực, lại nhấc chân đá đá làn váy rủ trên mặt đất.
Vừa rồi Phương Ngải đứng ở đây, người trong kính tỏa sáng tứ phía. Hiện tại cô đứng ở đây, bộ dáng trong kính, giống như một cô bé phủ khăn trải giường, thật sự kém rất nhiều!
Ai, đáng giận. Chạy về phòng thử áo cởi lễ phục, đổi về quần áo của mình, Thư Dực hứng thú rã rời đi xuống lầu dưới.
Phương Ngải cùng nhân viên tiếp tân đang thảo luận đồ trang sức nên chuẩn bị cho tiệc cưới, Thư Dực đi phòng hóa trang rửa mặt, hy vọng có thể giảm đi lửa giận trong lòng một chút. Phương Ngải thực là ác miệng muốn chết, từng câu từng chữ đều đụng đến chỗ đau của cô.
Hiện tại tâm tình cô thật tệ hết biết rồi, tối hôm qua cô thậm chí chỉ bởi vì mở không được một bình rượu đỏ mà tức tới đỏ mắt, càng đừng nói tời buổi sáng hôm nay, cô không hiểu sao không khống chế được, ném vỡ một cái bút bi, đơn giản chỉ vì nó tắc mực, hại cô viết hỏng chữ.
Thư Dực thất tình, vì vậy cô cảm thấy vạn vật trên thế gian đều cố ý đối nghịch với cô, thậm chí muốn làm khó dễ cô. Lúc đi MacDonald ăn điểm tâm, nhân viên phục vụ hô lớn hoan nghênh cô, cô lại phẫn nộ, cảm thấy biểu lộ tươi cười của bọn họ có ẩn dấu một tia khinh thường.
Thậm chí là ánh trăng tối hôm qua, cũng sáng đến mức làm cô tức giận, còn có đèn đường ban đêm cũng sáng quá mức, cả đêm đều mở khiến cô không ngủ được.
Thư Dực trừng mắt nhìn bản thân trong gương, trong đó phản chiếu một gương mặt phẫn nộ. Cô vốn đã không đẹp, hiện tại còn thảm hại hơn mấy phần - Rất tốt, ngươi trông ngươi xem, khiến cho chính mình thêm chật vật? Quả thực tâm lý sắp trở nên biến thái rồi!
Thư Dực dùng nước lạnh tạt lên mặt rồi trở lại, cô đột nhiên cứng đờ, bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, tiếp đó, trong cơ thể như có quả bom nổ bung.
"Chu Phương Ngải, chị đang làm gì?!"
Trước bàn, Phương Ngải đang hôn một người, người cùng cô hôn hít nồng nhiệt không phải Hàn Chấn Thanh, mà là một người nước ngoài.
Thái độ của Phương Ngải cực kỳ tự nhiên hào phóng giới thiệu: "Anh ấy là tình nhân ở Newyork của chị, Mike. Đặc biệt bay tới thăm chị đó, vừa mới xuống máy bay."
Mike vươn tay hướng Thư Dực, dùng tiếng quốc ngữ không chuẩn lắm nói: "Xin chào."
Khá lắm!
Thư Dực kéo Phương Ngải qua một bên, hai người mặc kệ ánh mắt của người chung quanh mà cãi vã.
"Chị làm cái quái gì vậy?" Thư Dực kêu lên.
"Làm gì mà kích động vậy?"
"Chị vừa mới cùng anh ta hôn môi!" Thế này còn có thiên lý sao?
Phương Ngải ra vẻ kinh ngạc. "Chị nói rồi, Mike là tình nhân ở Newyork của chị, cùng người tình hôn môi thì có cái gì mà kinh ngạc?"
"Vậy Hàn Chấn Thanh là cái gì?"
"Là vị hôn phu của chị!"
"Vậy chị còn hôn người đàn ông khác?"
"So what?" Phương Ngải nhún nhún vai. "Có bao giờ em thấy một lần chị chỉ kết giao với một người không? Chị yêu Hàn Chấn Thanh cũng yêu Mike, nếu như em muốn truy cứu, Paris còn có San, là tình nhân nước Pháp của chị. Cũng không có biện pháp, phụ nữ xinh đẹp luôn không chịu được cô đơn."
Thư Dực nổi trận lôi đình. "Tôi nghĩ chị đối với Hàn Chấn Thanh thật tình, cho nên khi đó mới đem anh ấy -"
"Đem anh ta tặng cho chị sao? Hai người căn bản là không có chính thức bắt đầu, anh ta cũng không phải của em. Thẳng thắn mà nói, Hàn Chấn Thanh là người chị muốn lấy, nhưng sau khi kết hôn, chị vẫn sẽ cùng đàn ông khác kết giao."
"Như thế là không công bằng với Hàn Chấn Thanh, anh ấy nghiêm túc!"
"Nếu anh ta mất hứng, đó cũng là chuyện giữa chị với anh ta, không tới lượt em nói chuyện."
"What’s wrong?" Mike đi tới hỏi thăm.
Phương Ngải cười trấn an bạn trai, Thư Dực níu chặt hai tay, tức giận kêu lên: "Tôi sẽ nói cho Hàn Chấn Thanh chân tướng! Tất cả, toàn bộ!" Nói xong, cô xoay người chạy khỏi tiệm áo cưới, bắt taxi, đi thẳng đến chỗ Hàn Chấn Thanh.
Phương Ngải nhìn Thư Dực rời đi, nở nụ cười, lần này nhất định thành công!
...
Chạng vạng tối, Hàn Chấn Thanh đang chuẩn bị đến quán rượu, chuông cửa đột nhiên vang lên, anh lấy áo khoác mặc vào ra mở cửa, nhìn thấy Đinh Thư Dực bên ngoài cửa sắt. Sắc mặt cô trắng bệch, thở hồng hộc, ánh mắt kinh hoảng, như con nai nhỏ bị kinh hãi. Anh cảm thấy ngực như bị cái gì đập mạnh, nét mặt của cô khiến anh khẩn trương.
"Làm sao vậy?"
"Em là Bạch Hạc." Cô nói.
Anh biểu hiện bình tĩnh, nhưng trong nội tâm vui mừng như điên, rốt cục cô cũng đến ngăn cản anh, rốt cục cô cũng nói ra tất cả.
Cô vội la lên: "Anh không thể lấy Phương Ngải, chị ấy..." Thư Dực dừng lại, không, cô không thể nói Phương Ngải làm bậy. "Hàn Chấn Thanh, chị ấy không thích hợp với anh!"
Không thích hợp? Anh không nghe lầm chứ? Trong mắt Hàn Chấn Thanh hiện lên một chút kinh ngạc.
Cô chạy tới ngăn cản anh lấy Phương Ngải, đơn giản là vì cô cảm thấy Phương Ngải không thích hợp với anh? Không phải bởi vì cô yêu anh? Không muốn anh cùng người phụ nữ khác kết hôn?
Anh lùi một bước, mở cửa sắt ra. "Tiến vào rồi nói."
"Không, trước hết để em nói xong đã." Cô khó lắm mới lấy được dũng khí, lên tinh thần nói - "Trong ngày sinh nhật của anh, làm ra vụ nổ lớn chúc mừng anh chính là em! Năm 2001, ở New Delhi, anh truy tìm tung tích cổ vật bị trả thù, bị thương nằm viện, mỗi đêm ở dẫn thất cùng anh vượt qua đêm dài là em. Năm 2002, bởi vì công vụ, anh bị vây ở Hà Nội, chờ đợi chỉ thị của thượng cấp, liên tục bảy ngày cùng anh chơi game online giải buồn cũng là em. Anh nhớ rõ không? Chúng ta online vào Hư Vô Thành chiếm lĩnh tám vạn binh sĩ, công hãm thành phố tội ác, thành lập tân thành. Chúng ta dùng chung một cái tài khoản, mật mã 1721, là tổ hợp ngày sinh của hai chúng ta... Em biết rõ những chuyện này vì em mới là Bạch Hạc chân chính!"
Cô kích động đến đỏ mắt, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Anh nhìn cô, giống như còn đang chờ đợi cái gì.
Anh hỏi: "Còn gì nữa không?" Đợi cô thẳng thắn với tình cảm của anh.
Cô mấp máy miệng, thở sâu nói: "Em liều lĩnh dùng hình của Chu Phương Ngải lừa anh. Thực xin lỗi."
Cái này anh đã sớm biết rồi, nhưng điều quan trọng nhất cô còn chưa nói.
"Còn gì nữa không?" Anh chờ đợi, đè nén niềm xúc động muốn ôm cô vào lòng, có trời biết anh chờ thời khắc này, chờ quá lâu rồi!
Cô nhận tội: "Lúc trước không có ngờ tới chúng ta sẽ gặp mặt, anh nói muốn biết hình dạng của em, nhưng anh nhìn em đi, bộ dạng em rất bình thường, em gửi ảnh chụp Phương Ngải cho anh, làm cho anh nghĩ rằng em rất xinh đẹp. Về sau... Không nghĩ tới chị ấy cũng thích anh, cho nên đến đây, cho nên... em là... Bạch Hạc, cho nên..."
Bởi vì anh biểu hiện bình tĩnh, nên cô càng nói càng nhỏ, rốt cục im lặng, quan sát anh, trong nội tâm hoang mang. Đã nói ra chân tướng rồi, vì sao biểu hiện của anh lại bình tĩnh như vậy? Khuôn mặt anh trầm tĩnh, không một chút vui sướng, anh không thích điều anh nghe thấy sao? Cô trầm mặc.
Anh thúc giục: "Anh đang nghe, em nói tiếp đi."
"Em nói xong rồi."
Anh nhướng mày. "Cứ như vậy thôi?" Cô còn không có thừa nhận tình cảm với anh, ngoại trừ xin lỗi, cô nên nói cô để ý đến anh thế nào, sợ anh bị người khác cướp đi thế nào! Còn có cô quan tâm tới anh, tựa như anh quan tâm tới cô vậy.
Nhưng cô chỉ mím chặt môi, mở to mắt nhìn anh, vẻ mặt anh nghiêm túc khiến cho cô có liên tưởng xấu.
Nhưng ký ức khó chịu như bóp nghẹt cổ họng cô. Cô bắt đầu phỏng đoán các tình huống đáng sợ, cô nhìn ánh mắt Hàn Chấn Thanh, cố gắng phỏng đoán cảm xúc giấu trong đôi mắt kia, kế tiếp, anh sẽ nói cái gì? Lời cự tuyệt? Anh không cao hứng sao?
Đương nhiên, hiện tại anh biết rõ Bạch Hạc chân chính bình thường như vậy, thua kém Phương Ngải nhiều như vậy, anh làm sao có thể cao hứng? Nếu như anh thích Phương Ngải, vậy bây giờ cô nói những lời này chẳng phải quá ngu xuẩn sao? Nếu như anh thích Phương Ngải, những lời này chẳng những không có ý nghĩa, ngược lại còn tạo thành phiền phức cho anh. Nếu như anh cự tuyệt cô... trái tim của cô sẽ vỡ nát mất.
Đinh Thư Dực đáy lòng sợ hãi nhưng lại biểu hiện như không thèm để ý chút nào, cô dùng một loại giọng điệu không sao cả để bảo vệ chính mình.
Trong lúc Hàn Chấn Thanh chờ đợi người kia thổ lộ tình ý đối với anh, cô lại nói ra những lời làm anh nổi giận - "Dù sao em chỉ cảm thấy... anh đã muốn cùng Phương Ngải kết hôn, thì em có nghĩa vụ cho anh biết rõ chân tướng; nhưng nếu như anh cảm thấy chị ấy không phải Bạch Hạc cũng không sao, vậy anh cứ lấy chị ấy đi."
Ánh mắt của anh nghiêm khắc, cắt ngang lời nói của cô. Sắc mặt anh trở nên thập phần tối tăm khó coi, làm cho cô vô thức lui một bước.
Sự nhẫn nại bởi vì chịu đựng lâu ngày rốt cục biến mất không còn tung tích, anh đã chịu đủ rồi, nghe cô nói, anh cơ hồ muốn xông tới bóp cổ cô, nhưng anh chỉ nắm chặt tay nhìn cô chăm chú, ngữ khí lạnh như băng nói - "Đinh Thư Dực, anh từng hao hết tâm tư tiếp cận em, chẳng màng đến khoảng cách giữa chúng ta quá xa. Em thích uống rượu, anh bắt đầu sưu tập các loại rượu nổi tiếng trên thế giới; vì muốn kết giao với em, anh từ bỏ công việc mở quán rượu, mua nhà. Còn em thì sao? Đối với tình cảm của chúng ta, em đã cố gắng làm gì?"
Cô trố mắt, lại lui một bước. Cho dù tức giận, anh cũng chưa từng dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn cô.
"Liên lạc qua mạng đã nhiều năm, anh cho rằng chúng ta hiểu biết tâm hồn đối phương còn hơn dáng vẻ bên ngoài, anh cho rằng nỗ lực sẽ khiến em cảm động, thậm chí ở quán rượu giữ lại "Around the world" riêng cho em. Nhưng em thì sao? Hồi đáp của em là cái gì?"
Giọng nói của anh bình tĩnh, nhưng mỗi câu đều mang theo sự lên án, cô nghe mà cả người đầy mồ hôi lạnh. Nghe thấy sự bất mãn của anh đối với cô, nghe thấy sự mù quáng của mình, cô mở miệng, nhưng chẳng thể đáp lại.
Bọn họ chỉ cách nhau có vài bước, ánh đèn trong phòng khách đem bóng dáng anh bao phủ lên người cô. Ánh mắt anh lạnh như băng, như lưỡi dao sắc bén đâm thủng trái tim cô.
Cô run sợ, cảm thấy rất lạnh. Bởi vì hiện tại ánh mắt anh nhìn cô, còn có khẩu khí khi nói chuyện, giống như không bao giờ muốn có bất kỳ quan hệ gì với cô nữa.
"Anh đợi rồi lại đợi, người tới không phải em, mà là Chu Phương Ngải." Anh nhìn thấy trong mắt cô có sợ hãi, nhưng lần này anh phải nói rõ ràng, không thể mềm lòng. "Khi anh cố gắng lên kế hoạch tương lai của chúng ta, em lại núp trong bóng tối bận bịu tự ti hối tiếc..." Chết tiệt, thậm chí còn dám nói anh muốn lấy Phương Ngải thì cứ lấy, phần tình cảm này chẳng lẽ chỉ có một mình anh cố gắng thôi sao? Thực quá buồn cười.
Sự tuyệt vọng trong mắt anh, đánh tan lớp ngụy trang của cô.
"Không phải như thế, em thật sự thật xin lỗi... kỳ thật em..."
"Chết tiệt cái thật xin lỗi của em!" Anh gào lên trước nước mắt của cô, cô không dám lên tiếng, sợ càng chọc giận anh.
"Em thật khiến cho người ta chán ghét." Anh giận điên lên, không lựa lời nói.
Cô mở miệng, bởi vì câu này mà sắc mặt tái nhợt.
"Em nghe thấy không? Đinh Thư Dực." Anh phẫn nộ nói: "Chết tiệt, em khiến cho anh cảm giác mình rất thất bại, anh chưa từng chán nản như vậy! Em một mực do dự cái gì? Sợ anh không thích em sao? Em được toại nguyện rồi, hiện tại anh rất chán ghét em, em vui rồi chứ?"
Cô im lặng không nói, bị cơn giận bất chợt của anh làm kinh hãi, càng bị giọng điệu tàn khốc của anh dọa chết khiếp.
Anh giận vì cô trầm mặc, càng giận cô nhất thời ánh mắt mờ mịt. Không, anh không thể mềm lòng nữa, cô quá đáng giận. Anh vừa mới nói gì? Đúng, anh nói anh chán ghét cô, kết quả cô cứ trầm mặc chịu mắng như vậy sao? Chết tiệt, vì sao cô không phản bác lại? Chẳng lẽ bị anh chán ghét cũng không sao cả?
"Em nói chuyện đi." Anh nửa như ra lệnh nói.
Cô thở sâu, ngăn không được nước mắt chảy xuống gò má.
Anh nhìn vành mắt đỏ quạch của cô, từ trong hốc mắt cô, anh nhìn thấy hình ảnh bản thân mất khống chế. Cho dù trong quá khứ thẩm vấn phạm nhân tội ác tày trời, anh cũng chưa từng xử sự cảm tính như giờ phút này.
Thực buồn cười, Hàn Chấn Thanh, ngươi cũng có lúc vô năng như vậy!
"Anh kêu em nói chuyện!" Anh gào to.
Nên nói cái gì? Cô hoang mang lo sợ, anh nói anh chán ghét cô, nói cô toại nguyện rồi, nhưng như thế này không phải là ý của cô!
Đầu óc cô một mảnh hỗn loạn, nơm nớp lo sợ trả lời: "Anh hãy nghe em nói... em do dự... là vì sợ chúng ta gặp mặt, anh sẽ không thích em..."
Hàm của anh xiết chặt, gầm lên: "Trong mắt em, anh là tên khốn kiếp chỉ quan tâm tới vẻ bên ngoài?!"
"Ít nhất mọi người đều như vậy!" Cô cãi lại.
Tới lúc này, không ai tiếp tục mở miệng. Khắp nơi đột nhiên yên tĩnh, bọn họ nhìn nhau, đều có cảm giác bị tổn thương.
"Rất tốt, nếu mọi người đều như vậy, anh cũng không muốn ngoại lệ." Anh ném xuống mấy lời: "Anh muốn lấy Chu Phương Ngải, em tiếp tục chơi trò hối tiếc của em, toàn bộ thế giới không phải chỉ có em bị tổn thương!"
Ầm! Anh đóng sầm cửa, áp lực mạnh mẽ khiến tóc cô bay lên. Cô mở to mắt nhìn cửa sắt, ngây người thật lâu.
"Hàn Chấn Thanh..." Cô thấp giọng gọi anh, anh không có mở cửa. Cô đưa tay nhấn chuông, anh không để ý tới.
Cô xoay người lưng tựa cửa, che kín mặt khóc.
"Em yêu anh."
Cô đã làm cái gì đây? Rõ ràng thật yêu anh, kết quả thì sao?
......
Phương Ngải cùng Mike cùng đi nhà hàng ăn tối, bọn họ dùng tiếng anh lưu loát nói chuyện với nhau.
"Hai người vì sao lại cãi vã?" Mike hỏi chuyện buổi chiều.
"Vì một người đàn ông." Phương Ngải nhấp một ngụm rượu.
"A?" Mike giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Phương Ngải, hôn xuống. "Thì ra là thế."
"Không ghen?" Phương Ngải liếc anh ta.
"Anh nào dám?" Mike nghiêng người tới, ghé vào bên tai Phương Ngải nói: "Đêm nay, ở lại với anh." Giọng điệu tràn đầy tính khiêu khích.
Phương Ngải nhẹ đung đưa mũi chân, lười biếng cười, không có trả lời.
Mike ôm lấy bạn gái. "Anh yêu em, cưng à."
"Yêu bao nhiêu?" Phương Ngải hỏi lại.
Mike nhất thời nghẹn lời, rồi mỉm cười, nhanh chóng lấy lòng người yêu. "Em muốn cái gì? Anh đều cam lòng cho em."
Phương Ngải chống cằm, cười hỏi: "Nếu chúng ta chưa từng gặp mặt, chỉ quen biết trên mạng, anh có thể yêu em hay không?"
"Chưa từng gặp mặt? Là yêu ảo sao? Anh xin em!" Mike lắc đầu. "Ngay cả mặt mũi còn chưa gặp qua, làm sao nói tới yêu?"
"Có lẽ ở trên mạng trò chuyện rất vui vẻ, tuy chưa từng gặp mặt, nhưng anh cảm thấy cô ấy chính là người anh muốn bầu bạn cả đời, giống như là số mệnh vậy."
"Chúa ơi!" Mike khinh thường nói: "Em không biết trên mạng đều là xấu nam xấu nữ sao? Không có ai lại ngu ngốc ước hẹn, chỉ có kẻ nhàm chán mới chui rúc trong nhà lên mạng, tuấn nam mỹ nữ giống chúng ta, có cần dựa vào thế giới ảo để quen bạn sao?" Mike vỗ ngực nói: "Anh cam đoan với em, đàn ông lên mạng, đều là muốn tìm tình một đêm, còn chân chính nói chuyện tình yêu với em sao? Đừng ngốc."
"A? Em vốn cũng suy nghĩ giống anh, cho đến khi em gặp một người, anh ta khiến cho em biết rõ trên đời này vẫn còn tình cảm lãng mạn." Phương Ngải lấy ví da, đem tiền ăn ném ở trên bàn. "Hơn nữa anh ta không xấu, ngược lại, anh ta đẹp trai vô cùng, nhưng lại rất cuồng si." Phương Ngải cười ngọt ngào. "Thật có lỗi, đêm nay em muốn một mình."
"Come on~~" Mike thất vọng.
Phương Ngải vuốt gương mặt Mike, mở to mắt nhìn. "Cưng à, có lẽ anh có thể lên mạng tìm tình một đêm đó." Phương Ngải xoay người đi ra khỏi nhà hàng, không chờ được lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Chấn Thanh.
"Như thế nào như thế nào? Tên ngốc kia có tỏ tình không? Thành công?"
Đợi nghe thấy trả lời, Phương Ngải kêu to một tiếng. "Có lầm hay không?!" Sau đó cắt điện thoại, chạy ra đón xe đuổi giết tới nhà Hàn Chấn Thanh.
Chu Phương Ngải, Hàn Chấn Thanh, còn có Đàm Hạ Thụ, ba người ngồi trên sô pha bàn bạc.
"Không thể tin được cô ấy nói như vậy..." Phương Ngải lắc đầu thở dài, lại nhịn không được vui vẻ. "Thiên tài, Thư Dực thật sự là thiên tài! Có thể nói ra lời nói ngu xuẩn như vậy."
"Này, cậu gặp được khắc tinh rồi." Đàm Hạ Thụ cắt bỏ điếu xì gà, cười tủm tỉm. "Còn tưởng rằng cậu cũng không mất khống chế." Kết quả anh lại đối với cô gái mình thích gào lên "Anh chán ghét em"?!
Không thể tin được, đây chính là Mr.J Hàn chấn thanh? Cảnh sát hình sự quốc tế nổi danh nhất, thẩm vấn tội phạm vĩnh viễn chỉ có duy nhất một biểu lộ, là Hàn Chấn Thanh tuyệt đối tỉnh táo lý trí sao?
"Tôi bị cô ấy chọc tức." Hàn Chấn Thanh nói, tiếng nói khàn khàn còn cho thấy sự tức giận.
Đàm Hạ Thụ ha ha cười. "Cô ấy cài thuốc nổ trên người cậu rồi, chỉ cần nhấn một cái nút, cậu liền nổ tung. Ừ, quả nhiên là nhân vật hung ác, chuyên gia chất nổ cao cấp có khác."
Hàn Chấn Thanh lườm Đàm Hạ Thụ, khẩu khí u ám nói: "Cậu đại khái bị Hùng Bảo Bảo đánh quen rồi, muốn để tôi đánh thử không?!"
Không dám! Đàm Hạ Thụ cười hắc hắc, bị Bảo Bảo đánh nhiều lắm là bầm tím, để cho Hàn Chấn Thanh đánh một chưởng, chắc phải đi nằm bệnh viện.
"Ít nhất cuối cùng cô ấy cũng thừa nhận là Bạch Hạc." Phương Ngải trầm tư nói: "Về phần mấy lời nói ngu xuẩn phía sau, tôi đoán tám phần là vì cô ấy cảm thấy anh nghe nói cô ấy là Bạch Hạc, lại không có biểu hiện vui vẻ, cô ấy sợ bị anh cự tuyệt, cho nên trước hết giả bộ không sao cả, anh đừng bị cô ấy ngụy trang lừa gạt."
"Ha ha ha, cô nói có lý!" Đàm Hạ Thụ lớn tiếng cười. "Tôi có thể lý giải a!"
Hàn Chấn Thanh tổng cộng cũng chỉ có vài cái vẻ mặt, anh từng được huấn luyện đặc biệt, chuyện khó giải quyết cũng không thể khiến anh nhíu mày lại, huống chi chuyện Thư Dực là Bạch Hạc, anh đã sớm biết rồi, càng không có khả năng đưa ra cái vẻ mặt vui sướng gì. Đàm Hạ Thụ hỏi Hàn Chấn Thanh: "Này, lúc ấy cậu có nở nụ cười không?"
Hàn Chấn Thanh lạnh lùng liếc Đàm Hạ Thụ một cái. "Rốt cục cô ấy cũng nói ra cô ấy là Bạch Hạc, trong nội tâm của tôi rất kích động."
"Tôi biết rõ, nhưng cậu có cười hay không?"
"Tôi rất chân thành nghe cô ấy nói."
"Cậu có cười hay không?"
"..." Lúc ấy anh cười không nổi, anh thực sự chờ mong cô sẽ nói, cho nên...
Đàm Hạ Thụ cùng Chu Phương Ngải một trái một phải, nhất trí trừng mắt nhìn Hàn Chấn Thanh. Hàn Chấn Thanh ngồi ở giữa, lông mày run run, gò má hơi nóng, đột nhiên có chút xấu hổ.
"Vậy là anh ta không có cười." Phương Ngải tổng kết, buông tay.
"Cậu nói cậu nghiêm túc nghe cô ấy nói chuyện, vậy thì nguy rồi, trời biết cái vẻ mặt chăm chú của cậu thực rất dọa người!" Đàm Hạ Thụ bỏ đá xuống giếng.
Hàn Chấn Thanh sắc mặt trầm xuống, có chút khó chịu, hai người kia là như thế nào đây? Bắt đầu phê đấu anh hay sao?
"Này này, nếu như tôi là cậu, khi Đinh Thư Dực nói cô ấy là Bạch Hạc, tôi lập tức vỗ tay tán thưởng -" Đàm Hạ Thụ nói: "Phụ nữ giỏi nhất là, khi cậu nhăn mày một cái, bọn họ liền bắt đầu nghĩ lung tung, hơn nữa cam đoan là không nghĩ theo chiều hướng tốt."
Hàn Chấn Thanh thưởng cho Đàm Hạ Thụ cái nhìn bái phục.
Phương Ngải cũng tới quấy rối: "Nếu như tôi là anh, Thư Dực vừa nói cô ấy là Bạch Hạc, tôi lập tức ngửa mặt lên trời cười dài, tiến lên ôm lấy cô ấy mà mừng phát khóc ~~"
"Không phải chuyện của các người, đương nhiên là nói nghe rất nhẹ nhàng." Liếc nhìn hai kẻ đang hả hê, Hàn Chấn Thanh lành lạnh nói, phớt lờ hai kẻ đang cười vui sướng.
"Ai kêu cậu yêu Đinh Thư Dực?" Đàm Hạ Thụ nhún vai nói: "Giống Hùng Bảo Bảo nhà tôi, nữ trung anh hào, tôi đâu cần phiền não nhiều như cậu, Bảo Bảo làm người rất sảng khoái."
"Ừ, đánh người cũng rất sảng khoái." Hàn Chấn Thanh đáp trả.
"Tôi vốn tưởng rằng lần này thành công, không nghĩ tới biến thành như vậy." Còn càng hỏng bét hơn! Phương Ngải gãi gãi tóc, nổi giận!
Hạ Thụ hỏi Hàn Chấn Thanh: "Này, vậy còn kết hôn hay không?"
"Hàn Chấn Thanh ──" Phương Ngải thoáng cái theo chân hỏi: "Theo như lời anh nói với Thư Dực, anh muốn lấy tôi à?"
Trừng mắt nhìn hai người này, Hàn Chấn Thanh nghiêm mặt nói: "Tôi muốn lấy Đinh Thư Dực." Nói đùa sao, tức thì tức, nhưng vẫn là yêu cô.
"OK!" Phương Ngải xoa tay. "Chúng ta lên kế hoạch hôn lễ."
"Tình yêu mất đi thật bi thảm ~~" Đàm Hạ Thụ huýt sáo.
Hàn Chấn Thanh thở dài. "Tên ngốc kia, đại khái đã nói thật..."
"Để cho Thư Dực khóc chút cũng tốt, như vậy đến lúc đó mới có niềm vui bất ngờ!" Phương Ngải cười hì hì.
Hàn Chấn Thanh lo lắng cho cô. "Không biết cô ấy bây giờ đang làm gì..." Đợi cô thừa nhận yêu anh quá khó khăn, trực tiếp lấy về nhà rồi bức cung còn tốt hơn.
"Cô ấy tám phần là đang khóc." Đàm Hạ Thụ vuốt cằm trầm tư. "Cậu nói cậu chán ghét cô ấy, nếu như tôi nói vậy với Bảo Bảo, nhất định sẽ bị đạp chết."
"Tôi nghĩ có lẽ cô ấy đang tự kiểm điểm xem mình có bao nhiêu đáng giận, tự làm hỏng hạnh phúc của mình, có lẽ đang núp ở trong chăn mà khóc ~~" Phương Ngải nói khiến Hàn Chấn Thanh thực tức giận -Tôi giết sạch các người!
.....
Đinh Thư Dực nằm lỳ ở trên giường, chơi game online, liên tiếp chém quái thú, a ~~ thực sảng khoái!
Nhưng cô chợt cảm thấy lo lắng, không có người đuổi theo, lại sợ hãi muốn chạy trốn, nhưng phải trốn đi đâu? Cô nghĩ tới khi vừa đến Đài Loan, trong đêm mưa, cô cùng anh đồng thời đăng nhập Bạch Hạc dẫn thất.
Khi đó Phương Ngải còn chưa có xuất hiện, cô cảm thấy bọn họ trong lúc đó còn có vô hạn khả năng, mặc dù cô còn chưa có ý định thẳng thắn. Đôi khi cứ như vậy, nỗi sợ hãi ảnh hưởng tới lựa chọn, cô tình nguyện giữ nguyên hiện trạng, giữ lấy những khả năng, mà không nghĩ tới kết quả trắng đen rõ ràng. Kết quả là mãi tới khi bỏ qua rồi, đến cơ hội lựa chọn cũng bị mất, mới hối hận.
Cái đêm mưa kia, hóa ra lại là lần cuối cùng bọn họ ở chung tại Bạch Hạc dẫn thất. Ngày đó, Hàn Chấn Thanh gửi cho cô một bài hát, cùng cô nói ngủ ngon.
Thư Dực từ trong máy tính bật lên bài hát đó ──Everytime We Say Goodbye.
Cô đeo lên tai nghe, tiếng hát vang lên. Everytime we say goodbye... Cô vẫn còn ở nơi đây, nhưng ở trong lòng anh đã nói goodbye với cô rồi.
Anh nói như chém đinh chặt sắt, thái độ dứt khoát như vậy. Cô còn chưa kịp chuẩn bị, làm sao có thể mỉm cười lãnh đạm mà ra đi, đợi đến ngày bọn họ kết hôn, cô sợ mình sẽ khóc mất.
Lắng nghe bản tình ca buồn bã, Thư Dực nảy sinh ác ý, cầm đao mãnh liệt chém quái thú, nhìn máu tươi vấy ra, nước mắt cô lại rơi đầy mặt.
Em một mực do dự cái gì? Sợ anh không thích em sao? Em được toại nguyện rồi, hiện tại anh rất chán ghét em, em vui rồi chứ?
Nước mắt thấm ướt bàn phím, trong trò chơi, nhân vật của Thư Dực xông xáo trong rừng rậm, lại gặp một quái thú giương nanh múa vuốt cản đường, Thư Dực cầm đao chém giết, quái thú chảy ra máu màu xanh, nhuộm xanh cả con đường.
Thư Dực ra sức đánh, nó ngã xuống đất kêu rên. Màn hình xuất hiện tiếng hoan hô thắng lợi, đạt được rất nhiều kinh nghiệm, nhưng lòng của cô vẫn trầm xuống, cảm thấy kẻ nằm ở trong đống máu xanh chính là mình.
Cô kinh ngạc nhìn vào máy vi tính, nhưng lại trông thấy đôi mắt oán giận của Hàn Chấn Thanh. Sống lưng cô lạnh cóng, trái tim giống như bị thủng một lỗ lớn. Cô không nghe được tiếng hoan hô thắng lợi trong màn hình, chỉ nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của Hàn Chấn Thanh ──
Em vui rồi chứ?
Rất tốt, nếu mọi người đều như vậy, anh cũng không muốn ngoại lệ. Anh muốn lấy Chu Phương Ngải, em tiếp tục chơi trò hối tiếc của em, toàn bộ thế giới không phải chỉ có em bị tổn thương!
Trong lúc cô phân tâm thì quái thú đột nhiên phản kích, một đòn giết chết nhân vật của Thư Dực. Màn hình xuất hiện lựa chọn, hỏi xem cô muốn bắt đầu lại từ cửa nào? Nhân vật của Thư Dực đổ máu nằm trên mặt đất, thật kỳ quái, cô thậm chí có cảm giác đau.
Đóng máy vi tính, rút nguồn điện, cô nằm dài trên giường trằn trọc, tâm thần không yên.
Mình nghĩ muốn làm cô dâu của anh ấy! Nhưng lại chắp tay đem vị trí này tặng cho người khác, thương tổn tới người trong lòng...
Cô cảm thấy thực hoang đường, chôn mặt trong gối cười khổ, nước mắt thấm ướt gối. Sự đau khổ vì bị đàn anh từ chối lúc trước, đột nhiên trở nên nhỏ bé không đáng kể, cô bây giờ càng đau khổ hơn gấp bội!
Thất bại lần đó, bị bạn học cười nhạo, thương tâm thì ít mà phần nhiều là khó chịu cùng ngượng ngùng. Nhưng lần này thì khác, lần này, cô cảm thấy trái tim như bị xé nát.
Nếu như có thể trở lại một lần! Nếu như anh nguyện ý, cho cô thử lại một lần...
Nhưng cuộc đời không giống như trò chơi, cô không có cách nào lặp lại lần nữa, càng không có cơ hội từ từ luyện tập. Thư Dực cảm khái, khi còn tràn đầy tình yêu, lại chậm trễ không bày tỏ, đến khi người ta quay lưng, mới liều mình kêu gào, chỉ là uổng công.
Hiện tại cô hiểu ra, thì đã trễ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.