Quan Sách

Chương 483: . Cậu nên gọi anh!

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

17/05/2016

( mất điện, update chậm, ngại quá! )

Về vụ việc tập đoàn khách sạn Sở thành, Trần Kinh trong lòng nắm rõ, nhạy cảm như vậy, lại là vụ án liên lụy đến quan hệ lợi ích của các bên, không thể dễ dàng ra tay.

Hoặc là không động thủ, muốn động thủ phải nắm chắc phần thắng, nếu không, một khi động thủ không đạt được mục tiêu, còn muốn có triển vọng trong chuyện này, căn bản là không có khả năng!

Cho nên, Trần Kinh cũng không vội sắm vai mấu chốt gìtrong chuyện này.

Trước mắt, ở trong đảng, điều tra đối với tập đoàn khách sạn Sở Giang chỉ dừng lại ở mức Tỉnh ủy phòng Đốc tra điều tra.

Điều tra của phòng Đốc tra tỉnh ủy, bình thường trọng điểm là điều tra theo hướng Tỉnh ủy, tình hình tiến hành phương châm, chính sách, cùng với tình hình chấp hành chế định liên quan của tỉnh ủy, điều tra như vậy, cũng không đề cập đến pháp luật quy định, đối với công chúng mà nói, cũng không có được lực ảnh hưởng rộng khắp.

Mà tập đoàn khách sạn Sở Giang đang gặp phải áp lực đến từ truyền thông và đối thủ cạnh tranh tập đoàn khách sạn Âu Lãng.

Tập đoàn khách sạn Âu Lãng khởi tố tập đoàn khách sạn Sở Giang cạnh tranh bất chính, ác ý mưu hại đối thủ, cùng với vi phạm quy định tiết lộ tin tức tập đoàn khách sạn ra thị trường và nhiều vấn đề khác. Đối với giới truyền thông mà nói, truyền thông đang tìm kiếm kinh doanh bất chính của tập đoàn khách sạn Sở Giang trên nhiều phương diện, chi tiêu của khách sạn, điều khoản bá đạo...

Có thể nói là nhiều nhân tố đã làm cho tập đoàn khách sạn Sở Giang hiện đứng trước nhiều nguy cơ trước đây chưa từng có.

Mà Trần Kinh gần đây đang thu thập những tin tức này, hắn chuẩn bị trước tiên tìm hiểu ở tầng sâu thực chất vấn đề và khó khăn của tập đoàn khách sạn, sau đó dần dần nghĩ biện pháp xoay chuyển giải quyết mấy vấn đề này.

Phòng sách của Phó chủ tịch tỉnh Trần Chi Đức rất lớn, trong thư phòng có một bàn trà gỗ chạm khắc cực kỳ đặc sắc.

Chạm khắc vân gỗ rõ ràng, thành màu vàng tự nhiên của gỗ dương mộc, hợp với hoàn cảnh toàn bộ bố cục phòng lại càng tăng thêm sức mạnh, làm cho người ta cảm giác thật thoải mái.

Trần Chi Đức sưu tầm sách rất phong phú, trên bàn ở thư phòng, bày mấy quyển sách thật dày, rõ ràng đều là tuyến hình dáng cổ bản. Có một quyển sách mở ra , đặt ở trên giá sách. Rõ ràng là một quyển chữ phồn thể " Tam quốc chí ".

Trần Chi Đức an vị ở ghế Thái sư lẳng lặng nghe Trần Kinh báo cáo, thần sắc anh ta rất nghiêm túc, hai cái lông mi giữa vắt thành ba đường, nhìn ra được. Anh ta đang suy nghĩ vấn đề.

-Cậu suy xét thật sự chu đáo!

Trần Chi Đức mặt không chút thay đổi nói

-Cái mà cậu vừa nói, tôi có chút lơ là rồi!

- Chính xác, vấn đề lòng người lay động trong nội bộ tập đoàn khách sạn Sở Giang, rất trọng yếu rất mấu chốt! Cao Thọ Sơn người này tôi hiểu, năng lực có, quyết đoán mạnh. Nhưng trên phương diện công tác rất đơn nhất, không biết kết hợp cả cương nhu. Mấy năm nay, công việc của cậu ta ở tập đoàn khách sạn Sở Giang này chê khen nửa nọ nửa kia.

Nếu như là thời điểm thuận buồm xuôi gió, cậu ta tự nhiên có thể khống chế cục diện, nhưng hiện tại tình thế như vậy, khó bảo toàn lòng người trong nội bộ tập đoàn không xảy ra vấn đề.

Đều không phải người ngu, tập đoàn khách sạn hôm nay đi tới bước này, kế tiếp phải thay đổi chế độ xã hội hẳn là rất nhiều người đều có thể dự liệu được đấy.

Trần Kinh tiếp lời nói:

- Trần Chủ tịch. Căn cứ cải cách doanh nghiệp nhà nước trong quá khứ biểu thị. Thời điểm cải cách doanh nghiệp nhà nước nhất là xử lý doanh nghiệp nhà nước, tình hình của đại bộ phận cá nhân mua tài sản quốc hữu, đều là một hoặc nhiều lãnh đạo quản lí nội bộ đều nghĩ biện pháp đem tài sản quốc hữu biến thành tài sản tư nhân cả.

Cuối cùng. Thua lỗ kinh doanh hàng năm của doanh nghiệp nhà nước, vừa chuyển đến tay tư nhân liền có thể hàng năm sinh lợi nhuận, do đó thoát khỏi khốn cảnh!

Tôi cảm thấy, rất nhiều người vẫn còn là lấy loại quan niệm này xem xét vấn đề, bao gồm một số lãnh đạo hiện tại trong nội bộ tập đoàn khách sạn .

Trần Kinh dừng một chút, nói:

- Mua tài sản quốc gia không có tiền, trước tiên có thể mượn ngân hàng, đợi cho công ty mua lại sinh lợi nhuận rồi, mới trả lại ngân hàng, có nghĩa là tay không bắt giặc. Cuối cùng không mất gì được một công ty, chuyện như vậy, có mấy người thấy không thèm?

Trần Chi Đức nói:

-Mỗi thời mỗi khác, bây giờ còn muốn giống như trước là không thể nào! Có người nếu vẫn có loại tư tưởng cũ này, hiện tại ai cũng không phải đồ ngốc. Cái đó không thể được!

Trần Kinh hắc một tiếng, nói:

- Không thể đó là bởi thành lập trên cơ sở tình hình không tiếp tục chuyển biến xấu. Tôi cảm thấy nếu khống chế không nổi cục diện trước mắt, việc không có khả năng, cuối cùng có thể sẽ trở nên khả năng! Bởi vì, một khi tập đoàn khách sạn trở thành một bãi hỗn loạn, nợ nần của tập đoàn mấy năm nay sẽ nhiều hơn, kinh doanh công trạng một khi trượt dốc, đến lúc đó nguy cơ nợ nần lại xuất hiện...

Trần Chi Đức nói:

- Cho nên, chúng ta hiện tại sẽ phải khống chế được tình thế, không thể để cho tình thế tiếp tục chuyển biến xấu đi!



Trần Kinh mím môi, không nói một lời.

Tập đoàn khách sạn Sở Giang lúc đầu là một khối làm cho người ta hận, lại là xí nghiệp bảo thủ khiến cho người ta hết cách , sự phát triển bình thường của ngành khách sạn tỉnh Sở Giang, Tập đoàn khách sạn Sở Giang đã trở thành chướng ngại vật lớn nhất.

Ngành khách sạn Sở Giang muốn phát triển, việc đánh bại tập đoàn khách sạn Sở Giang, hạ thấp dáng vẻ kiêu ngạo, bệ vệ của nó đã trở thành công việc bắt buộc phải làm.

Nhưng một khi chèn ép quá ..., mâu thuẫn và vấn đề của doanh nghiệp kinh doanh nhà nước toàn bộ bại lộ, đây là một bộ bài Domino.

Doanh nghiệp nhà nước mà không có chính phủ làm chỗ dựa, năng lực ngăn cản nguy cơ kém đến mức làm cho người ta giật mình.

Tập đoàn khách sạn Sở Giang bỗng chốc từ đáng hận biến thành ham muốn. Nguyên nhân ham muốn ở chỗ, tập đoàn khách sạn phải cải cách, nó liền biến thành một khối thịt béo, rất nhiều người đều muốn gặm một miếng thịt ở trong quá trình cải cách này, như vậy loại ích lợi đoàn thể này bắt đầu câu kết với nhau, vấn đề liền phức tạp rồi!

Trần Kinh hôm nay tới báo cáo công tác với Trần Chi Đức, chính là muốn nói rõ ràng mấy vấn đề mình nghĩ, hy vọng có thể có được kiến nghị và ý kiến của Trần Chi Đức.

Hai người chỉ một công việc mà nói chuyện hơn một giờ.

Cuối cùng ý kiến trao đổi cơ bản là, bộ máy tập đoàn khách sạn phải cam đoan ổn định, Ủy ban nhân dân tỉnh phải một lần nữa cổ vũ ủng hộ công việc của Cao Thọ Sơn, phải nỗ lực bảo vệ Cao Thọ Sơn tiếp tục đảm nhiệm Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn.

Mặt khác, diệt ngoại trước tiên phải trấn an nội, đầu tiên lòng người trong nộI bộ tập đoàn phải bảo đảm ổn định.

Phải chặt chẽ thông qua đường ngầm ngân hàng, âm thầm điều tra khả năng tồn tại tư tưởng dao động của các cấp bậc bộ máy lãnh đạo bên trong tập đoàn khách sạn, cũng coi đây là căn cứ, điều chỉnh thích hợp bộ máy tập đoàn, nạp một vài lãnh đạo am hiểu công tác kinh tế, tư tưởng đoan chính, có năng lực cải cách phong phú vào bộ máy bên trong tập đoàn khách sạn Sở Giang.

Trần Kinh và Trần Chi Đức nói chuyện, chỉ cảm thấy đầu óc không đủ dùng, Trần Chi Đức đứng trên cao, nhìn được xa, hơn nữa quản công tác kinh tế nhiều năm, bất kể là bản lĩnh lý luận hay là kinh nghiệm công tác đều rất giỏi.

Mà Trần Kinh chỉ vừa mới tiếp xúc những vấn đề giống như doanh nghiệp nhà nước cải cách, và vấn đề tầm cao của tập đoàn khách sạn Sở Giang

Có rất nhiều vấn đề Trần Kinh chỉ có thể mơ mơ hồ hồ biết một chút, căn bản là hiểu biết không tỉ mỉ, còn có nhiều vấn đề nữa, Trần Kinh không hề nghĩ đến, hoặc là nghĩ không rõ ràng.

Nhưng tốc độ phản ứng của Trần Chi Đức rất nhanh, anh ta một bên cùng Trần Kinh nói chuyện, một bên lại nói rành mạch rõ ràng vấn đề có khả năng tồn tại, biện pháp và phương pháp xử lý vấn đề còn tồn tại.

Một việc quẫy nhiễu Trần Kinh nhiều ngày như vậy, khiến Trần Kinh cảm giác vô cùng khó khăn, căn bản không thể bắt tay vào làm, mà khi được Trần Chi Đức khơi thông, trong lòng Trần Kinh dần dần có một tư tưởng rõ ràng sáng tỏ.

Điều này làm cho Trần Kinh vừa hưng phấn lại vừa hổ thẹn.

Hưng phấn là bởi vì hắn cơ bản rõ đường đi nước bước, sẽ không mù quáng nữa!

Mà hổ thẹn là vì, Trần Kinh phát hiện mình quá nhỏ bé, Trần Chi Đức khiến hắn núi cao ngửng đầu, phen này, hắn từ trong thâm tâm bắt đầu sùng bái đối phương rồi.

Cái gì gọi là cử trọng nhược khinh (xử lý việc khó một cách dễ dàng), cái gì gọi là miêu tả sơ lược, Trần Chi Đức hôm nay cho Trần Kinh một bài thuyết minh rất tốt.

Nói chuyện xong từ thư phòng đi ra, Trần Kinh nói phải lập tức cáo từ.

Trần Chi Đức khoát tay một cái nói:

-Cậu chờ một chút!

Anh ta bước nhanh lên lầu, chỉ một lát, liền lôi Trần Lâm, hai người từ trên lầu đi xuống.

Trần Lâm mặt dài ra, vẻ mặt khổ sở.

Trần Chi Đức chỉ chỉ Trần Kinh nói:

-Người này ngươi không xa lạ gì chứ! Về sau phải lễ phép một ít, dựa theo thứ bậc mà nói, các ngươi đều là chữ đệm 'Triết' , về sau phải gọi anh!

Trần Lâm tròng mắt loạn chuyển, ấp a ấp úng mãi mới nói ra một tiếng như muỗi đốt:

-Anh...

Trần Chi Đức sa sầm mặt nói:

- Nhăn nhăn nhó nhó thếlàm gì? Vẻ nhiệt tình bình thường khi ngươi làm mấy chuyện xấu đi đâu rồi? Cứ đến lúc làm chính sự thì lại vô dụng?



Trần Kinh nói:

-Em Lâm còn trẻ, cũng đừng yêu cầu quá cao, sau này trải qua một ít va chạm, tự nhiên sẽ trưởng thành!

Trần Chi Đức lắc lắc đầu nói:

- Tôi à, không mong nó có bao nhiêu tiền đồ, nó nếu thật có được một nửa tiền đồ của cậu, tôi đã đủ hài lòng rồi!

Trần Kinh khó mà nói được gì, Trần Chi Đức nói với Trần Lâm :

- Ngươi đưa anh Kinh đi ra, về sau nếu ta thấy ngươi làm chuyện xấu, ngươi cẩn thận ta lột da của ngươi!

Trần Lâm bất đắc dĩ đi theo Trần Kinh đi ra cửa.

Trần Chi Đức nhìn theo hai người đi ra, hơi thất thần.

Trần kinh trong mắt Trần Chi Đức có chút thần bí, người thanh niên này rõ ràng xuất thân chính là một người bình thường, làm sao lại có thể dây dưa được nhiều quan hệ như vậy?

Quan hệ giữa Trần Kinh và Uyển Kỳ, đủ làm cho người ta khiếp sợ kinh ngạc rồi.

Mà Trần Kinh có thể có quan hệ với Uông Minh Phong, lại càng khiến Trần Chi Đức có chút mơ hồ.

Sau lưng Uông Minh Phong là ai? Đây chính là nhân vật số một tỉnh Sở Giang Cát Minh Đức!

Cát Minh Đức và Phương gia có quan hệ từ khi nào, Trần Chi Đức chưa bao giờ nghe thấy, nhưng không có quan hệ, Trần Kinh đột ngột xuất hiện nói lên điều gì?

Trần Chi Đức cả đời này có thể đi tới vị trí này, nhìn thấu toàn bộ Sở Giang, sự việc anh ta nhìn không ra, thấy không rõ đã là thiểu số.

Nhưng về Trần Kinh, thật đúng là thấy không rõ lắm.

Trần Lâm đưa Trần Kinh đến ngoài cửa,từ đầu đến cuối bực dọc, đi thẳng đến bên cạnh Santana của Trần Kinh, cậu ta mới nói thầm:

- Củ chuối thật, cái xe rởm như vậy, giả liêm khiết hơi quá đấy!

Trần Kinh cười, quay đầu lại nói:

-Cậu đi xe gì ? Xe của cậu rất xa hoa, vào ngôi nhà này người khác sẽ không nói này nói kia?

Trần Lâm sắc mặt thay đổi, không lên tiếng.

Trần Kinh mở cửa xe ngồi lên khởi động máy.

Trần Lâm bỗng nhiên nói:

- Này! ... Cái...

Trần Kinh dừng lại nhìn về phía hắn, nói:

- Sao? Trần nhị công tử có gì chỉ bảo?

Trần Lâm có chút không tự nhiên nói:

- Cái... Ngày đó chuyện đó, tôi... người lớn không chấp trẻ con, như vậy bỏ qua đi! Xem ra tôi và anh đồng tông, xem như huynh đệ!

Cậu ta đến gần Trần Kinh nói:

- Anh hôm nay nói chuyện gì với lão già?

Trần Kinh lắc đầu.

Trần Lâm quắt miệng nói:

-Anh không nói tôi cũng biết, các người bàn về tập đoàn khách sạn Sở thành đúng không? ( chưa xong còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook