Chương 1199: Anh em gặp mặt!
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
01/08/2018
Trần Kinh dẫn đoàn tới Bắc Kinh bốn ngày.
Cảm xúc trong bốn ngày này còn nhiều hơn mười mấy năm công tác trước đây của Liễu Tân Lâm.
Vốn là lần này tới Bắc Kinh, trong lòng mọi người đều chưa yên, mục đích tới đây lần này là giải quyết vấn đề khó khăn của xí nghiệp xe động cơ đốt trong.
Xí nghiệp xe động cơ đốt trong hiện giờ gặp không ít khó khăn, thứ nhất là việc kĩ thuật hóa việc sản xuất, thứ hai đó là nguồn vốn eo hẹp, hơn nữa thiếu người tài. Xí nghiệp xe động cơ đốt trong mãi vẫn chỉ là doanh nghiệp ở thành phố, còn trong danh sách doanh nghiệp của cả nước thì vẫn chỉ bé như hạt đậu mà thôi.
Tìm con đường phát triển, tạo quan hệ cho một doanh nghiệp như vậy ở Bắc Kinh, không phải là khó như mò kim đáy biển sao?
Nhưng nằm ngoài dự liệu của mọi người, Trần Kinh dùng khoảng thời gian bốn ngày để chứng minh cho mọi người thấy, lần này tới Bắc Kinh tuyệt đối đáng để mọi người kì vọng.
Toàn bộ đoàn lần này hoàn toàn không cần ra khỏi văn phòng thường trực ở Bắc Kinh, trong bốn ngày này Trần Kinh đã lần lượt hẹn gặp Phó chủ nhiệm Triệu của Ủy ban giám sát và quản lý tài sản nhà nước, Cục trưởng cục khoa học kĩ thuật Ủy ban cải cách phát triển Chu Thanh Lưu, Cục trưởng cục đầu tư bộ tài chính Mã Hiểu. Những cán bộ này trong mắt cán bộ địa phương thì chỉ là một người bình thường, nhưng họ đều là những người rất quan trọng.
Mà trong một bữa tiệc Trần Kinh mời tới ba bốn người là cán bộ có thực quyền ở cấp cao.
Trong lúc tiếp xúc cùng những lãnh đạo cấp Trung Ương, Nghê Vĩnh Thắng rất phấn chấn, ông ta giới thiệu cho bọn họ về xí nghiệp xe động cơ đốt trong một cách rất tỉ mỉ.
Ông ta nói nghe rất hay, nào thì nguyên lý kĩ thuật của động cơ đốt trong chạy bằng dầu ma-dút, được sự ủng hộ của trung tâm kĩ thuật, lại còn nhận được giải thưởng quốc tế lớn, hơn 60 hãng xin được độc quyền
Trong lúc nói chuyện với các lãnh đạo, thì con đường trước mắt của xí nghiệp xe động cơ đốt trong cũng dần dần hiện rõ.
Theo ý kiến của Phó chủ nhiệm Triệu của Ủy ban giám sát và quản lý tài sản nhà nước, thì Ủy ban giám sát và quản lý tài sản nhà nước có thể đứng ra liên kết công ty hữu hạn chế tạo oto lớn thứ 2 của cả nước với xí nghiệp xe động cơ đốt trong. Xí nghiệp xe động cơ đốt trong có thể tận dụng vốn đầu tư của công ty chế tạo oto, đổi vốn và thị trường bằng cổ phần.
Hợp tác cùng công ty chế tạo oto, để tạo ra một thương hiệu oto mới của dân tộc, xí nghiệp xe động cơ đốt trong của Kinh Giang từ đó cũng vinh dự vẻ vang lây.
Việc này liên quan tới doanh nghiệp nhà nước, nên tính đảm bảo rất cao, khả năng thành công cũng rất lớn.
Gần như chỉ cần phía Kinh Giang đồng ý, thì việc này nhất định có thể thành công.
Mà Cục trưởng Chu của Ủy ban cải cách phát triển đưa ra kiến nghị, xí nghiệp xe động cơ đốt trong Kinh Giang có thể nâng tầm lên thành doanh nghiệp, Ủy ban cải cách phát triển có thể lập tức lập kế hoạch đầu tư. Cụ thể thế nào sẽ xuống Ủy ban giám sát và quản lý tài sản nhà nước lĩnh tiền. Vì xí nghiệp xe động cơ đốt trong là dự án của trung tâm khoa học kĩ thuật quốc gia, chỉ cần đủ tư cách, thì nhà nước lúc nào cũng có thể hỗ trợ vốn đầu tư.
Đây mới là công sức của ba bốn ngày, khó khăn của xí nghiệp xe động cơ đốt trong Kinh Giang đã tồn tại bao nhiêu năm như vậy, nhưng chỉ cần một vài ngày đã có thể hoàn toàn giải quyết.
Mấy ngày này Nghê Vĩnh Thắng vui mừng hết chỗ nói.
Có Trần Kinh dẫn đầu, việc tiếp theo ông ta cứ thế mà làm.
Trong cuộc họp bất thường ông ta thậm chí dám đảm bảo với Trần Kinh rằng, nhất định sẽ tìm ra con đường phát triển triển vọng nhất cho xí nghiệp xe động cơ đốt trong.
Mà đi theo mấy vị lãnh đạo khác, ông ta cũng rất phấn chấn, ông ta cảm thấy chuyến đi này thật không uổng.
Văn phòng thường trực ở Bắc Kinh.
Liễu Tân Lâm đang ngồi trong phòng làm việc chăm chú làm tài liệu giới thiệu về xí nghiệp xe động cơ đốt trong.
Phó chủ nhiệm Trương Á của Ủy ban cải cách phát triển nhẹ nhàng gõ cửa.
Liễu Tân Lâm đặt bút xuống, cười nói: -Lão Trương, có chuyện gì sao?
Trương Á cười ngượng, nói: -Phó chủ tịch Liễu, hôm nay Bí thư Trần không tới sao? Hôm nay tôi muốn đi dạo một chút, ở Bắc Kinh, tôi có mấy người bạn học, không dễ gì mới tới Bắc Kinh một chuyến, nên tôi muốn đi gặp mặt bọn họ một chút!
Liễu Tân Lâm ra hiệu tay nói: -Anh đi đi, đi đi. Dù sao hiện giờ cũng không có việc gì, anh có việc riêng thì cứ đi làm. Lần này chúng ta không gặp phải khó khăn gì, Bí thư Trần đích thân dẫn đoàn, mã đáo thành công, chúng ta cũng theo đó mà hưởng phúc!
Trương Á liên tục gật đầu nói: -Đúng thế, Bí thư Trần là người có quan hệ rộng rãi, nhiều bạn bè. Lần này chúng ta cùng Bí thư tới đây, có thể nói là tăng thêm nhiều kiến thức!
Liễu Tân Lâm vỗ vai Trương Á nói: -Lão Trương, anh là người nổi tiếng có học thức cao ở Kinh Giang chúng ta. Bí thư Trần chính là thích những người tài như anh đó, hiện giờ tình thế tốt như vậy, anh cũng nên nắm chắc cơ hội!
Trương Á gật đầu, đột nhiên ông ta chuyển sang chuyện khác, tiến lại gần Liễu Tân Lâm nói: -Phó chủ tịch Liễu, hình như vốn đầu tư cho việc xây dựng quốc lộ Kinh Giang đi Sở Giang và đường cao tốc Nhiễu Thành đã xuống. Tôi mới gọi điện cho Ủy ban, dường như Chủ tịch Từ đã mở một cuộc họp bố trí công việc, hai con đường lớn này có thể nói là hai con đường huyết mạch của Kinh Giang chúng ta!
Nếu hai con đường này có thể làm tốt, thì sự phát triển sau này của Kinh Giang chúng ta không chỉ còn là lời nói nữa!
Liễu Tân Lâm ngơ ngác, nói: -Có chuyện đó thật sao?
Trương Á gật đầu khẳng định.
-Tốt, tốt! Đây là một chuyện tốt, tôi lập tức báo cáo lại với Bí thư Trần! Liễu Tân Lâm vui mừng nói, ông ta cười rất vui vẻ.
Trong lòng Liễu Tân Lâm hồ nghi, đồng thời cũng cảm thấy rất kinh sợ.
Trương Á làm việc ở Ủy ban cải cách phát triển, được phân quản việc đầu tư xây dựng, tin tức ông ta nói thì 100% là thật.
Nhưng một việc lớn như vậy, ông ta lại không biết gì, trong chuyện này có điều gì đó cần phải xem xét.
Trong lòng Liễu Tân Lâm hiểu rõ, việc này 80% là do Từ Binh làm ra. Còn không nhìn ra, Từ Binh này ngày thường cẩn trọng, vào thời điểm quan trọng, ông ta mới đem ra dùng.
Theo tình hình này, Từ Binh xem ra vẫn không cam tâm thất bại, vẫn muốn tranh cao thấp với Trần Kinh trong công việc.
Nheo mắt nhìn Trương Á đi dần xa, nụ cười trên mặt Liễu Tân Lâm dần biến mất.
Trương Á người này Liễu Tân Lâm vẫn chưa dám sử dụng vào việc lớn gì, nguyên nhân cũng chỉ là vì Trương Á là cán bộ do Từ Binh tiến cử lên, có quan hệ thân thiết với Từ Binh.
Nhưng từ biểu hiện hôm nay của Trương Á, ông ta đoán lần này theo Bí thư vào Bắc Kinh nên ông ta cũng có tình cảm thân thiết rồi, suy nghĩ hình như đang dần dần thay đổi.
Mới nghĩ tới đấy, Liễu Tân Lâm nhếch mép, trong lòng tự nhiên có rất nhiều cảm xúc, vào thời điểm chính xác ông ta có thể gặp được một người Bí thư như Trần Kinh, thật là quá may mắn.
Nếu không như vậy, e rằng tiền đồ cả đời ông ta cũng chỉ đến đó là chấm hết.
Liễu Tân Lâm đã nằm gai nếm mật 3 năm ở Kinh Giang, hiện giờ cuối cùng cũng gặp được thời cơ, Liễu Tân Lâm có thể nhìn thấy rõ ràng, con đường rộng mở thênh thang phía trước.
Lần này vào Bắc Kinh Trần Kinh tình cờ gặp Phương Liên Kiệt.
Phương Liên Kiệt hiện giờ không dễ dàng gì mới xuất hiện, anh ta đang làm tư lệnh viên của căn cứ huấn luyện nào đó vùng Tây Bắc, công việc rất bận rộn, thậm chí còn cách xa thành phố mà Trần Kinh làm Bí thư.
Căn cứ huấn luyện Tây Bắc hiện giờ là căn cứ huấn luyện trọng điểm của đại quân khu.
Nghe nói căn cứ này của Phương Liên Kiệt hoàn toàn là bắt chước quân đội nước ngoài, các thiết bị của toàn quân khu là tiên tiến nhất, bộ đội cũng là những người tinh anh trong đội chủ lực của quân khu tuyển tới. Mục đích của căn cứ chính là để cho bộ đội tác chiến chính quy được rèn luyện, cuối cùng đạt đến mục tiêu nâng cao tính chiến đấu cho bộ đội tác chiến của cả quân khu.
Lần này Phương Liên Kiệt dẫn quân tới Bắc Kinh, là để tham gia hội nghị giao lưu thực chiến của các căn cứ huấn luyện quân khu Bắc Kinh.
Tiểu tử này rất oai phong, vào Bắc Kinh dẫn theo đoàn hơn ngàn người, Trần Kinh cười trêu anh ta, nói anh ta tự mình mang nhiều quân vào Bắc Kinh, chẳng nhẽ định đợi thời cơ thích hợp thì nổi binh đánh chiếm ngôi vua sao?
Cũng không trách được tiểu tử này có chút đắc ý, lúc đón tiếp ở sân bay dầm dộ như vậy, Trần Kinh thực sự cũng bị hoảng hốt.
Nếu lúc đó có bọn Liễu Tân Lâm ở đó nữa, thì Trần Kinh tuyệt đối sẽ không thể hiện bình tĩnh đến như vậy, lúc đó hắn mới nghe thấy một binh sĩ nói Tư lệnh Phương sắp xếp đón tiếp, lâu sau hắn vẫn chưa có phản ứng gì.
Nhà của bố vợ Trần Kinh Phương Lộ Kiên, hai người Trần Kinh và Phương Liên Kiệt đã uống say vài phần.
Phương Liên Kiệt nâng chén lên, híp mắt nhìn Trần Kinh, nói: -Trần Kinh, tôi và anh hai người năm đó, anh chỉ là một cọng cỏ dại, không ai thèm nhìn đến. Còn tôi cũng chỉ là bùn cát không bám được lên tường, trên dưới Phương gia không ai thèm nhìn tới tôi.
Thời gian trôi qua, mọi chuyện cũng phải thay đổi. Hiện giờ cũng chỉ mới hơn 10 năm, mà mọi chuyện đã thay đổi nhiều rồi.
Theo tôi thấy, cả Phương gia này, à không, không, cả hệ Tây Bắc này, hiện giờ cũng chỉ có anh em chúng ta có khả năng làm việc lớn thôi.
Thật đúng với câu nói, đừng coi thường người thanh niên nghèo. Anh và tôi lúc còn ở Sở Giang, có bao giờ anh nghĩ là mình sẽ có ngày hôm nay không? Tôi thì tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới
Mấy câu này Phương Liên Kiệt nói rất có lực, có vẻ rất vừa lòng đắc chí.
Nhìn bộ dạng trong thiên hạ chỉ có anh ta độc tôn của Phương Liên Kiệt.
Trần Kinh cười, không nói lời nào.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Phương Liên Kiệt từ trước tới giờ vẫn là một người kiêu ngạo, mấy năm nay anh ta đã trải qua nhiều chuyện, sự nghiệp phát triển không ngừng, nhưng tính tình thì vẫn như xưa.
Có lẽ trước mặt người ngoài, anh ta trưởng thành, bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng thực sự, anh ta vẫn là một người rất kiêu ngạo.
Những gì đã ăn sâu vào xương tủy rồi thì khó mà thay đổi được, cũng giống như Trần Kinh, bắt hắn khen Phương Liên Kiệt bằng những lời lẽ mĩ miều, hắn làm sao mà nói được.
-Liên Kiệt, hôm nay thế là đủ rồi! Chúng ta dừng lại ở đây chứ? Trần Kinh khẽ nói.
Hai mắt Phương Liên Kiệt chớp chớp, nói: -Cái gì mà đủ chứ? Đây đã là gì chứ? Anh em chúng ta đã bao lâu rồi chưa gặp mặt? Chỉ một chút rượu thế này sao mà đủ được chứ?
Anh ta ợ một cái, nói: -Nói một câu thật lòng, Phương Liên Kiệt tôi không phục người khác nhiều. Chỉ có mỗi Trần Kinh anh là tôi thực sự phục anh vài phần. Lúc đầu anh và chị gái tôi yêu nhau, tôi cảm thấy anh cũng chỉ bình thường. Anh là cái thá gì chứ? Chỉ là một cán bộ cấp phó phòng nhỏ bé, lại muốn lấy đại tiểu thư của Phương gia làm vợ sao?
Nhưng sau này, tôi dần dần phát hiện mình đã sai, anh là một người rất lợi hại, thực sự rất lợi hại! Nếu anh mà làm binh sĩ, anh sẽ là binh vương, nói không chừng anh sẽ làm tướng quân.
-Đến đây, đến đâykhông cần nói lời vô nghĩa, chúng ta uống thêm chén nữa!
Trần Kinh khoác vai Phương Liên Kiệt nói: -Liên Kiệt, uống thêm thì sẽ say đó!
Từ Liên ở bên cạnh cũng nói: -Liên Kiệt, anh uống ít một chút. Mấy ngày nay anh vẫn chưa uống đủ sao? Cả ngày chỉ ăn uống đón tiếp tiễn biệt, anh và anh rể đọ cái gì chứ?
Phương Liên Kiệt giơ tay ra hiệu nói: -Tôi đâu có đọ phân cái gì? Tôi là vui mừng, anh em chúng tôi gặp mặt được nhau tôi rất vui. Còn một điểm mà tôi rất vui nữa là, Trần Kinh anh rất oai, anh rất lợi hại. Không ngờ là lại trị được một người phụ nữ như Thu Nhược Hàn.
Ai da, người phụ nữ này hiện giờ thảm hại rồi! Bị quân ủy cử xuống doanh nghiệp ở dưới làm đại diện cho phía quân đội, ha ha
Kết cục cuối cùng là thế nào? Vẫn là bị anh hạ xuống, haha
Phương Liên Kiệt cười lớn, cười đến nỗi nước mắt chảy hết ra, nói: -Uống rượu, uống rượu, một chén nữa, một chén nữa
Trần Kinh thì đang mơ hồ, không biết vì sao Phương Liên Kiệt lại đột nhiên nói đến Thu Nhược Hàn.
Trần Kinh không hiểu rõ, hắn sao lại hạ Thu Nhược Hàn xuống được chứ?
Hắn đang định mở miệng hỏi rõ ngọn ngành, thì chén rượu của Phương Liên Kiệt đưa tới, sau dó anh ta uống một hớp, chỉ về phía Trần Kinh nói: -Uống đi, uống đi. Anh em chúng ta không được từ chối, anh uống cho tôi
Cảm xúc trong bốn ngày này còn nhiều hơn mười mấy năm công tác trước đây của Liễu Tân Lâm.
Vốn là lần này tới Bắc Kinh, trong lòng mọi người đều chưa yên, mục đích tới đây lần này là giải quyết vấn đề khó khăn của xí nghiệp xe động cơ đốt trong.
Xí nghiệp xe động cơ đốt trong hiện giờ gặp không ít khó khăn, thứ nhất là việc kĩ thuật hóa việc sản xuất, thứ hai đó là nguồn vốn eo hẹp, hơn nữa thiếu người tài. Xí nghiệp xe động cơ đốt trong mãi vẫn chỉ là doanh nghiệp ở thành phố, còn trong danh sách doanh nghiệp của cả nước thì vẫn chỉ bé như hạt đậu mà thôi.
Tìm con đường phát triển, tạo quan hệ cho một doanh nghiệp như vậy ở Bắc Kinh, không phải là khó như mò kim đáy biển sao?
Nhưng nằm ngoài dự liệu của mọi người, Trần Kinh dùng khoảng thời gian bốn ngày để chứng minh cho mọi người thấy, lần này tới Bắc Kinh tuyệt đối đáng để mọi người kì vọng.
Toàn bộ đoàn lần này hoàn toàn không cần ra khỏi văn phòng thường trực ở Bắc Kinh, trong bốn ngày này Trần Kinh đã lần lượt hẹn gặp Phó chủ nhiệm Triệu của Ủy ban giám sát và quản lý tài sản nhà nước, Cục trưởng cục khoa học kĩ thuật Ủy ban cải cách phát triển Chu Thanh Lưu, Cục trưởng cục đầu tư bộ tài chính Mã Hiểu. Những cán bộ này trong mắt cán bộ địa phương thì chỉ là một người bình thường, nhưng họ đều là những người rất quan trọng.
Mà trong một bữa tiệc Trần Kinh mời tới ba bốn người là cán bộ có thực quyền ở cấp cao.
Trong lúc tiếp xúc cùng những lãnh đạo cấp Trung Ương, Nghê Vĩnh Thắng rất phấn chấn, ông ta giới thiệu cho bọn họ về xí nghiệp xe động cơ đốt trong một cách rất tỉ mỉ.
Ông ta nói nghe rất hay, nào thì nguyên lý kĩ thuật của động cơ đốt trong chạy bằng dầu ma-dút, được sự ủng hộ của trung tâm kĩ thuật, lại còn nhận được giải thưởng quốc tế lớn, hơn 60 hãng xin được độc quyền
Trong lúc nói chuyện với các lãnh đạo, thì con đường trước mắt của xí nghiệp xe động cơ đốt trong cũng dần dần hiện rõ.
Theo ý kiến của Phó chủ nhiệm Triệu của Ủy ban giám sát và quản lý tài sản nhà nước, thì Ủy ban giám sát và quản lý tài sản nhà nước có thể đứng ra liên kết công ty hữu hạn chế tạo oto lớn thứ 2 của cả nước với xí nghiệp xe động cơ đốt trong. Xí nghiệp xe động cơ đốt trong có thể tận dụng vốn đầu tư của công ty chế tạo oto, đổi vốn và thị trường bằng cổ phần.
Hợp tác cùng công ty chế tạo oto, để tạo ra một thương hiệu oto mới của dân tộc, xí nghiệp xe động cơ đốt trong của Kinh Giang từ đó cũng vinh dự vẻ vang lây.
Việc này liên quan tới doanh nghiệp nhà nước, nên tính đảm bảo rất cao, khả năng thành công cũng rất lớn.
Gần như chỉ cần phía Kinh Giang đồng ý, thì việc này nhất định có thể thành công.
Mà Cục trưởng Chu của Ủy ban cải cách phát triển đưa ra kiến nghị, xí nghiệp xe động cơ đốt trong Kinh Giang có thể nâng tầm lên thành doanh nghiệp, Ủy ban cải cách phát triển có thể lập tức lập kế hoạch đầu tư. Cụ thể thế nào sẽ xuống Ủy ban giám sát và quản lý tài sản nhà nước lĩnh tiền. Vì xí nghiệp xe động cơ đốt trong là dự án của trung tâm khoa học kĩ thuật quốc gia, chỉ cần đủ tư cách, thì nhà nước lúc nào cũng có thể hỗ trợ vốn đầu tư.
Đây mới là công sức của ba bốn ngày, khó khăn của xí nghiệp xe động cơ đốt trong Kinh Giang đã tồn tại bao nhiêu năm như vậy, nhưng chỉ cần một vài ngày đã có thể hoàn toàn giải quyết.
Mấy ngày này Nghê Vĩnh Thắng vui mừng hết chỗ nói.
Có Trần Kinh dẫn đầu, việc tiếp theo ông ta cứ thế mà làm.
Trong cuộc họp bất thường ông ta thậm chí dám đảm bảo với Trần Kinh rằng, nhất định sẽ tìm ra con đường phát triển triển vọng nhất cho xí nghiệp xe động cơ đốt trong.
Mà đi theo mấy vị lãnh đạo khác, ông ta cũng rất phấn chấn, ông ta cảm thấy chuyến đi này thật không uổng.
Văn phòng thường trực ở Bắc Kinh.
Liễu Tân Lâm đang ngồi trong phòng làm việc chăm chú làm tài liệu giới thiệu về xí nghiệp xe động cơ đốt trong.
Phó chủ nhiệm Trương Á của Ủy ban cải cách phát triển nhẹ nhàng gõ cửa.
Liễu Tân Lâm đặt bút xuống, cười nói: -Lão Trương, có chuyện gì sao?
Trương Á cười ngượng, nói: -Phó chủ tịch Liễu, hôm nay Bí thư Trần không tới sao? Hôm nay tôi muốn đi dạo một chút, ở Bắc Kinh, tôi có mấy người bạn học, không dễ gì mới tới Bắc Kinh một chuyến, nên tôi muốn đi gặp mặt bọn họ một chút!
Liễu Tân Lâm ra hiệu tay nói: -Anh đi đi, đi đi. Dù sao hiện giờ cũng không có việc gì, anh có việc riêng thì cứ đi làm. Lần này chúng ta không gặp phải khó khăn gì, Bí thư Trần đích thân dẫn đoàn, mã đáo thành công, chúng ta cũng theo đó mà hưởng phúc!
Trương Á liên tục gật đầu nói: -Đúng thế, Bí thư Trần là người có quan hệ rộng rãi, nhiều bạn bè. Lần này chúng ta cùng Bí thư tới đây, có thể nói là tăng thêm nhiều kiến thức!
Liễu Tân Lâm vỗ vai Trương Á nói: -Lão Trương, anh là người nổi tiếng có học thức cao ở Kinh Giang chúng ta. Bí thư Trần chính là thích những người tài như anh đó, hiện giờ tình thế tốt như vậy, anh cũng nên nắm chắc cơ hội!
Trương Á gật đầu, đột nhiên ông ta chuyển sang chuyện khác, tiến lại gần Liễu Tân Lâm nói: -Phó chủ tịch Liễu, hình như vốn đầu tư cho việc xây dựng quốc lộ Kinh Giang đi Sở Giang và đường cao tốc Nhiễu Thành đã xuống. Tôi mới gọi điện cho Ủy ban, dường như Chủ tịch Từ đã mở một cuộc họp bố trí công việc, hai con đường lớn này có thể nói là hai con đường huyết mạch của Kinh Giang chúng ta!
Nếu hai con đường này có thể làm tốt, thì sự phát triển sau này của Kinh Giang chúng ta không chỉ còn là lời nói nữa!
Liễu Tân Lâm ngơ ngác, nói: -Có chuyện đó thật sao?
Trương Á gật đầu khẳng định.
-Tốt, tốt! Đây là một chuyện tốt, tôi lập tức báo cáo lại với Bí thư Trần! Liễu Tân Lâm vui mừng nói, ông ta cười rất vui vẻ.
Trong lòng Liễu Tân Lâm hồ nghi, đồng thời cũng cảm thấy rất kinh sợ.
Trương Á làm việc ở Ủy ban cải cách phát triển, được phân quản việc đầu tư xây dựng, tin tức ông ta nói thì 100% là thật.
Nhưng một việc lớn như vậy, ông ta lại không biết gì, trong chuyện này có điều gì đó cần phải xem xét.
Trong lòng Liễu Tân Lâm hiểu rõ, việc này 80% là do Từ Binh làm ra. Còn không nhìn ra, Từ Binh này ngày thường cẩn trọng, vào thời điểm quan trọng, ông ta mới đem ra dùng.
Theo tình hình này, Từ Binh xem ra vẫn không cam tâm thất bại, vẫn muốn tranh cao thấp với Trần Kinh trong công việc.
Nheo mắt nhìn Trương Á đi dần xa, nụ cười trên mặt Liễu Tân Lâm dần biến mất.
Trương Á người này Liễu Tân Lâm vẫn chưa dám sử dụng vào việc lớn gì, nguyên nhân cũng chỉ là vì Trương Á là cán bộ do Từ Binh tiến cử lên, có quan hệ thân thiết với Từ Binh.
Nhưng từ biểu hiện hôm nay của Trương Á, ông ta đoán lần này theo Bí thư vào Bắc Kinh nên ông ta cũng có tình cảm thân thiết rồi, suy nghĩ hình như đang dần dần thay đổi.
Mới nghĩ tới đấy, Liễu Tân Lâm nhếch mép, trong lòng tự nhiên có rất nhiều cảm xúc, vào thời điểm chính xác ông ta có thể gặp được một người Bí thư như Trần Kinh, thật là quá may mắn.
Nếu không như vậy, e rằng tiền đồ cả đời ông ta cũng chỉ đến đó là chấm hết.
Liễu Tân Lâm đã nằm gai nếm mật 3 năm ở Kinh Giang, hiện giờ cuối cùng cũng gặp được thời cơ, Liễu Tân Lâm có thể nhìn thấy rõ ràng, con đường rộng mở thênh thang phía trước.
Lần này vào Bắc Kinh Trần Kinh tình cờ gặp Phương Liên Kiệt.
Phương Liên Kiệt hiện giờ không dễ dàng gì mới xuất hiện, anh ta đang làm tư lệnh viên của căn cứ huấn luyện nào đó vùng Tây Bắc, công việc rất bận rộn, thậm chí còn cách xa thành phố mà Trần Kinh làm Bí thư.
Căn cứ huấn luyện Tây Bắc hiện giờ là căn cứ huấn luyện trọng điểm của đại quân khu.
Nghe nói căn cứ này của Phương Liên Kiệt hoàn toàn là bắt chước quân đội nước ngoài, các thiết bị của toàn quân khu là tiên tiến nhất, bộ đội cũng là những người tinh anh trong đội chủ lực của quân khu tuyển tới. Mục đích của căn cứ chính là để cho bộ đội tác chiến chính quy được rèn luyện, cuối cùng đạt đến mục tiêu nâng cao tính chiến đấu cho bộ đội tác chiến của cả quân khu.
Lần này Phương Liên Kiệt dẫn quân tới Bắc Kinh, là để tham gia hội nghị giao lưu thực chiến của các căn cứ huấn luyện quân khu Bắc Kinh.
Tiểu tử này rất oai phong, vào Bắc Kinh dẫn theo đoàn hơn ngàn người, Trần Kinh cười trêu anh ta, nói anh ta tự mình mang nhiều quân vào Bắc Kinh, chẳng nhẽ định đợi thời cơ thích hợp thì nổi binh đánh chiếm ngôi vua sao?
Cũng không trách được tiểu tử này có chút đắc ý, lúc đón tiếp ở sân bay dầm dộ như vậy, Trần Kinh thực sự cũng bị hoảng hốt.
Nếu lúc đó có bọn Liễu Tân Lâm ở đó nữa, thì Trần Kinh tuyệt đối sẽ không thể hiện bình tĩnh đến như vậy, lúc đó hắn mới nghe thấy một binh sĩ nói Tư lệnh Phương sắp xếp đón tiếp, lâu sau hắn vẫn chưa có phản ứng gì.
Nhà của bố vợ Trần Kinh Phương Lộ Kiên, hai người Trần Kinh và Phương Liên Kiệt đã uống say vài phần.
Phương Liên Kiệt nâng chén lên, híp mắt nhìn Trần Kinh, nói: -Trần Kinh, tôi và anh hai người năm đó, anh chỉ là một cọng cỏ dại, không ai thèm nhìn đến. Còn tôi cũng chỉ là bùn cát không bám được lên tường, trên dưới Phương gia không ai thèm nhìn tới tôi.
Thời gian trôi qua, mọi chuyện cũng phải thay đổi. Hiện giờ cũng chỉ mới hơn 10 năm, mà mọi chuyện đã thay đổi nhiều rồi.
Theo tôi thấy, cả Phương gia này, à không, không, cả hệ Tây Bắc này, hiện giờ cũng chỉ có anh em chúng ta có khả năng làm việc lớn thôi.
Thật đúng với câu nói, đừng coi thường người thanh niên nghèo. Anh và tôi lúc còn ở Sở Giang, có bao giờ anh nghĩ là mình sẽ có ngày hôm nay không? Tôi thì tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới
Mấy câu này Phương Liên Kiệt nói rất có lực, có vẻ rất vừa lòng đắc chí.
Nhìn bộ dạng trong thiên hạ chỉ có anh ta độc tôn của Phương Liên Kiệt.
Trần Kinh cười, không nói lời nào.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Phương Liên Kiệt từ trước tới giờ vẫn là một người kiêu ngạo, mấy năm nay anh ta đã trải qua nhiều chuyện, sự nghiệp phát triển không ngừng, nhưng tính tình thì vẫn như xưa.
Có lẽ trước mặt người ngoài, anh ta trưởng thành, bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng thực sự, anh ta vẫn là một người rất kiêu ngạo.
Những gì đã ăn sâu vào xương tủy rồi thì khó mà thay đổi được, cũng giống như Trần Kinh, bắt hắn khen Phương Liên Kiệt bằng những lời lẽ mĩ miều, hắn làm sao mà nói được.
-Liên Kiệt, hôm nay thế là đủ rồi! Chúng ta dừng lại ở đây chứ? Trần Kinh khẽ nói.
Hai mắt Phương Liên Kiệt chớp chớp, nói: -Cái gì mà đủ chứ? Đây đã là gì chứ? Anh em chúng ta đã bao lâu rồi chưa gặp mặt? Chỉ một chút rượu thế này sao mà đủ được chứ?
Anh ta ợ một cái, nói: -Nói một câu thật lòng, Phương Liên Kiệt tôi không phục người khác nhiều. Chỉ có mỗi Trần Kinh anh là tôi thực sự phục anh vài phần. Lúc đầu anh và chị gái tôi yêu nhau, tôi cảm thấy anh cũng chỉ bình thường. Anh là cái thá gì chứ? Chỉ là một cán bộ cấp phó phòng nhỏ bé, lại muốn lấy đại tiểu thư của Phương gia làm vợ sao?
Nhưng sau này, tôi dần dần phát hiện mình đã sai, anh là một người rất lợi hại, thực sự rất lợi hại! Nếu anh mà làm binh sĩ, anh sẽ là binh vương, nói không chừng anh sẽ làm tướng quân.
-Đến đây, đến đâykhông cần nói lời vô nghĩa, chúng ta uống thêm chén nữa!
Trần Kinh khoác vai Phương Liên Kiệt nói: -Liên Kiệt, uống thêm thì sẽ say đó!
Từ Liên ở bên cạnh cũng nói: -Liên Kiệt, anh uống ít một chút. Mấy ngày nay anh vẫn chưa uống đủ sao? Cả ngày chỉ ăn uống đón tiếp tiễn biệt, anh và anh rể đọ cái gì chứ?
Phương Liên Kiệt giơ tay ra hiệu nói: -Tôi đâu có đọ phân cái gì? Tôi là vui mừng, anh em chúng tôi gặp mặt được nhau tôi rất vui. Còn một điểm mà tôi rất vui nữa là, Trần Kinh anh rất oai, anh rất lợi hại. Không ngờ là lại trị được một người phụ nữ như Thu Nhược Hàn.
Ai da, người phụ nữ này hiện giờ thảm hại rồi! Bị quân ủy cử xuống doanh nghiệp ở dưới làm đại diện cho phía quân đội, ha ha
Kết cục cuối cùng là thế nào? Vẫn là bị anh hạ xuống, haha
Phương Liên Kiệt cười lớn, cười đến nỗi nước mắt chảy hết ra, nói: -Uống rượu, uống rượu, một chén nữa, một chén nữa
Trần Kinh thì đang mơ hồ, không biết vì sao Phương Liên Kiệt lại đột nhiên nói đến Thu Nhược Hàn.
Trần Kinh không hiểu rõ, hắn sao lại hạ Thu Nhược Hàn xuống được chứ?
Hắn đang định mở miệng hỏi rõ ngọn ngành, thì chén rượu của Phương Liên Kiệt đưa tới, sau dó anh ta uống một hớp, chỉ về phía Trần Kinh nói: -Uống đi, uống đi. Anh em chúng ta không được từ chối, anh uống cho tôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.