Chương 1088: Áp lực của Bí thư!
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
17/05/2016
Đường Chí là cán bộ rất có tiền đồ trong thế hệ cán bộ trẻ tuổi của vùng Tây Bắc.
Năm đó là như thế, nhưng sau đó ông ta đã gặp phải một chút trở ngại trong ba năm làm việc ở Liêu Đông, khiến ông ta có bước chuyển lớn, hiện giờ ông ta đang từng bước trở lại quỹ đạo, ông ta vẫn là người rất có tiền đồ.
Lâm Cảng là vùng biên giới phát triển nhất của cả nước, và cũng là một nơi rèn luyện cán bộ tốt nhất của cả nước.
Ở Lâm Cảng không chỉ người đứng đầu Đảng và Ủy ban do Trung Ương bổ nhiệm xuống, ngay cả các thành viên của các ban ngành, hầu hết cũng do Trung Ương sắp xếp.
Ở Lĩnh Nam, sự tồn tại của Lâm Cảng rất đặc biệt.
Không chỉ vì đây là một vùng kinh tế phát triển nhất, mà cơ cấu cán bộ ở đây cũng rất đặc thù.
Những cán bộ mới trong Tỉnh khó có cơ hội tới Lâm Cảng, mà cán bộ ở Lâm Cảng cũng hình thành một hệ thống rất khác biệt so với những thành phố khác.
Các phe phái địa phương của Lĩnh Nam khó có thể vào được Lâm Cảng, cũng vì điều này mà dẫn đến quan hệ giữa Lâm Cảng và Tỉnh ủy, Ủy ban Lĩnh Nam không được tốt lắm.
Dù sao ở Lĩnh Nam, thế lực của phái địa phương và phái bảo thủ vẫn giữ vị trí chủ đạo.
Lĩnh Nam có một nơi đặc biệt như Lâm Cảng, Lâm Cảng chẳng nhẽ lại không lộ rõ vẻ hạc của mình giữa một bầy gà sao?
Đường Chí rất nhiệt tình, mời Trần Kinh vào chỗ ngồi, từ trong túi lấy ra bao thuốc, nói:
-Trần Kinh, biết cậu thích cái này, đều là chuẩn bị cho cậu đấy!
Trần Kinh cười, nói:
-Anh khách sáo như vậy làm gì chứ? Làm tôi cũng cảm thấy căng thẳng!
Đường Chí cười lớn, nói:
-Không khách sáo không được, cậu bây giờ là lãnh đạo của Trung Ương, cậu tới Lâm Cảng lần này, khiến cho cả Lâm Cảng loạn hết lên, trên dưới ai cũng căng thẳng, tôi có thể không khách sáo với cậu sao?
Ông ta thở một cái, rồi lại nói tiếp:
-Vẫn là cậu lợi hại. Tôi cũng đã từng làm cán bộ Ủy Bộ, nhưng chưa từng có được sự uy phong như cậu. Cậu có biết người Lĩnh Nam đều gọi cậu là gì không?
-Có phải là Diêm Vương Trần không? Cái tên này tôi đã biết lâu rồi!
Đường Chí ngẩn người, nói:
-Cậu biết rồi mà vẫn không thay đổi hình tượng của bản thân sao? Cậu có biết là vì cậu mà tóc của Bí thư Hoàng và Chủ tịch Trì của chúng tôi mấy ngày nay đã rụng gần hết rồi không. Bây giờ là thời điểm thành phố chúng tôi đang cố gắng đẩy mạnh việc cải cách kinh tế, cậu mới tới, khiến lòng người loạn hết lên, e rằng việc phát triển sẽ bị giảm xuống! Bọn họ có thể không nóng vội sao?
Trần Kinh thở một hơi, nói:
-Xem ra tôi là một người không được chào đón rồi! Anh còn nói tôi lợi hại thế này thế kia, mới tới đã đắc tội với người khác rồi!
Trần Kinh châm một điếu thuốc, sát vào người Đường Chí nói:
-Anh Đường, anh muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?
-Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi tất nhiên là muốn nghe lời nói thật. Giữa cậu và tôi còn có gì không thể nói được chứ?
Đường Chí vờ giận nói.
Trần Kinh mỉm cười, nói:
-Nếu anh muốn nghe lời nói thật. Khu vực Điền Hải không phải do anh quản, anh hãy tránh xa nơi đấy càng xa càng tốt. Anh xem Trần Kinh tôi thật chỉ là một người lỗ mãng sao? Tôi có mấy cái đầu, mà dám chạy thẳng tới Lâm Cảng quậy phá long trời nở đất như vậy?
Cho nên, anh Đường. Người trong giang hồ, không làm chủ được mình. Bây giờ ai muốn đắc tội với ai chứ? Ai mà không muốn yên ổn sống ở Bắc Kinh. Đi mấy nghìn dặm tới Lâm Cảng chỉ để thể hiện mình sao?
Sắc mặt Đường Chí có chút thay đổi, vẻ mặt có chút trầm ngâm.
Câu nói đó của Trần Kinh, bao hàm rất nhiều nội dung, gần như đã nói rõ mọi chuyện trong đó. Mà không chỉ một hai lời có thể nói rõ được.
Đường Chí là được giao nhiệm vụ mới tới đây.
Bí thư Thành ủy Hoàng Tiêu biết được mối quan hệ giữa Đường Chí và Trần Kinh. Trần Kinh đến Lâm Cảng hẹn gặp rất nhiều cán bộ, nhiều người ở dưới rất kinh sợ.
Ông ta rất bực bội, nhưng Trần Kinh người ta là lãnh đạo của Phòng chỉnh đốn tác phong của Ủy ban kỉ luật Trung Ương, ông ta cũng không có cách nào can dự vào. Thân phận của ông ta rất nhạy cảm, gặp mặt Trần Kinh không được phù hợp cho lắm.
Vì vậy, ông ta hi vọng Đường Chí có thể truyền đạt lại suy nghĩ của Thành ủy cho Trần Kinh biết, để Trần Kinh hiểu, Lâm Cảng là một đặc khu, làm loạn cục diện ở đây, không chỉ ảnh hưởng tới Lâm Cảng mà còn nhiều khu vực khác.
Rất có thể còn làm tổn hại đến hình tượng của cả nước, bôi đen Lâm Cảng chính là bôi đen thành tích cải cách mở cửa của cả nước.
Đường Chí không dám nói những lời này với Trần Kinh.
Nhưng Trần Kinh lại xem ông ta như người của mình, tiết lộ chân tướng cho ông ta biết, khiến ông ta cũng cảm nhận được, lần này không phải là Phòng chỉnh đốn tác phong cố tình đến Lâm Cảng gây sự, mà sau đó còn có nguyên nhân sâu sa hơn.
Hai người ăn cơm mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Sau khi ăn cơm xong, ngoài trời đã tối đen.
Sau khi tiễn Trần Kinh lên xe, ông ta liền báo cáo ngay sự việc với Hoàng Tiêu.
Đối với Đường Chí mà nói, ông ta là người mới tới, vẫn còn chưa đứng vững, ông ta cần có sự ủng hộ lớn của lãnh đạo.
Giữa hai người Hoàng Tiêu và Trì Mật Vân, ông ta tất nhiên là chọn dựa vào Hoàng Tiêu.
Ở Lĩnh Nam, thế lực của hệ thống Tây Bắc tương đối yếu.
Kiều Chính Thanh cũng chỉ mới được thăng chức trong Tỉnh, còn phải đối diện với nhiều khó khăn, ông ta cũng khó mà có thể quan tâm được tới Đường Chí.
Ngược lại, suy nghĩ ban đầu của Kiều Chính Thanh là hi vọng Trần Kinh có thể ở lại Lĩnh Nam, nếu như vậy, Trần Kinh sẽ hỗ trợ cho ông ta rất nhiều.
Hiện giờ Đường Chí tới, Kiều Chính Thanh không những không nhận được sự trợ giúp, còn phải chịu áp lực nhiều hơn, ông ta còn có khả năng hỗ trợ cho Đường Chí sao?
Vì vậy đối với Đường Chí mà nói, tất cả các mối quan hệ của con người đều phải dựa vào bản thân tạo lên.
Cho nên, ông ta rất kính trọng và cũng rất cẩn trọng với Hoàng Tiêu.
Hoàng Tiêu nghe Đường Chí báo cáo xong, vẻ mặt có chút khó coi, nói:
-Trần Kinh đó đúng là một tên xảo quyệt. Bây giờ có bao nhiêu người ghen tỵ với khu vực Điền Hải? Những lời đồn vớ vẩn không chỉ ở khắp Lĩnh Nam, mà còn có khắp Trung Ương.
Nếu Trần Kinh mới nghe thấy tiếng gió đã bảo là có mưa rồi, nghe những lời đồn vớ vẩn, có phải là Lâm Cảng chúng tôi phải cung cấp cho bọn họ một phòng làm việc ở đây, để bọn họ ở đây điều tra lâu dài?
Ông ta đặt mạnh tách trà xuống dưới bàn, nói:
-Đặc khu có những điểm khác so với những nơi khác. Chúng ta làm việc gì cũng phải cẩn trọng, chúng ta là vùng thí điểm công cuộc cải cách mở cửa của cả nước, nếu mọi việc đều làm theo quy tắc của Trung Ương, mọi việc đều không có gì khác biệt, vậy còn cần một vùng thí điểm như chúng ta nữa sao?
Tôi muốn xem, Trần Kinh dốt cuộc có bản lĩnh gì? Mới tới đã không biết tốt xấu, chen chân vào công việc của chúng ta, tôi thấy hắn mấy năm nay oai phong quen rồi, luôn cho mình là đệ nhất thiên hạ!
Gặp mặt Đường Chí, trong lòng Trần Kinh có chút không vui.
Hoàng Tiêu chính là một người điên cuồng trong giới chính trị, năm đó lúc ông ta còn ở Đông Bắc, cũng đã chống đối với một lãnh đạo quan trọng nào đó của Trung Ương thị sát Đông Bắc.
Nghe nói vị lãnh đạo đó tức tới mức cơm tối cũng không ăn, lập tức quay về Bắc Kinh tìm cách loại bỏ Hoàng Tiêu.
Nhưng cuối cùng Hoàng Tiêu vẫn không bị sao, ở Trung Ương có lãnh đạo thích ông ta, sau khi ông ta được miễn đi công tác, vào trường Đảng học tập nửa năm, rồi lại phục hồi chức vụ.
Thoáng cái đã trở thành Chủ tịch thành phố Lâm Cảng.
Khu Điền Hải là đích thân Hoàng Tiêu quy hoạch, từ việc soạn thảo dự án, đến việc quy hoạch dự án, đều đích thân ông ta chỉ huy.
Mấy năm trôi qua, khu Điền Hải phát triển lên rất nhiều, kinh tế của Lâm Cảng đứng đầu Tỉnh, việc thay đổi cơ chế rất thành công, định vị rõ ràng, tiền đồ rộng mở, Hoàng Tiêu ông ta rất tự tin.
Hôm nay Đường Chí tới, hoàn toàn là không có ý tốt.
Từ giọng điệu của Đường Chí, hắn có thể cảm nhận được sự cảnh báo, cán bộ địa phương lại dám to gan như vậy, ở đất Lâm Cảng này, ngoài Hoàng Tiêu ra, còn có ai nữa?
Đường Chí tuyệt đối không dám to gan như vậy!
Phán đoán của Trần Kinh không sai chút nào, trong đầu hắn lúc này đang thắc mắc không biết Hoàng Tiêu sẽ làm gì để gây khó dễ cho hắn.
Có điện thoại của Chu Hải Đông.
Trong điện thoại, Chu Hải Đông nói:
-Trần Kinh, là chuyện gì vậy? Sao cậu lại tới Lâm Cảng?
Trần Kinh vội báo cáo tình hình cho Chu Hải Đông biết, sau đó hắn nói:
-Phó trưởng ban Chu, trong những tố cáo trên mạng gửi về cho chúng ta, có rất nhiều người tố cáo Lâm Cảng. Hơn nữa các đồng chí của Phòng Sáu đều cũng có yêu cầu như vậy, tôi cho rằng, vào lúc này tôi tới Lâm Cảng giải quyết tình hình, tổ công tác của chúng ta ở lại đây, cũng không có gì là không thể.
Lâm Cảng là một đặc khu, nhưng đặc khu không có nghĩa là đặc biệt, tổ công tác của chúng ta chẳng nhẽ lại không thể điều tra án ở đây sao?
Chu Hải Đông giận nói:
-Đồng chí Trần Kinh, cậu hãy chú ý lời nói của mình. Tôi vừa rồi có nói Lâm Cảng là một vùng đặc biệt sao? Nói đi cũng phải nói lại, cậu nói Lâm Cảng không đặc biệt, vậy Hồng Kông đặc biệt hay không? Chính phủ nhận được rất nhiều đơn tố cáo từ phía Hồng Kông, có phải là cậu cũng sẽ dẫn một tổ công tác tới đây điều tra không?
Trần Kinh hít một hơi thật sâu, để bình tĩnh lại một chút, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
-Phó trưởng ban, có phải là đã xảy ra chuyện gì? Tôi đã gây ra họa gì, gây phiền phức sao?
Giọng điệu của Chu Hải Đông hạ xuống, nói:
-Có người nói Ủy ban kỉ luật chúng ta làm việc thái quá, không nói phương pháp làm việc, can dự vào việc phát triển của địa phương, điều này đã truyền đến tai của Thủ tướng Lí rồi. Cậu nói xem có nghiêm trọng không? Tháng sau Thủ tướng Lí lần đầu tiên thị sát Lĩnh Nam, nếu Lĩnh Nam là một nơi lộn xộn, ai sẽ chịu trách nhiệm về việc này?
Trần Kinh nói:
-Phó trưởng ban Chu, nếu Lĩnh Nam là một nơi lộn xộn, tôi sẽ tự mình gánh vác trách nhiệm! Nếu đúng thật là như vậy, tôi quá vinh hạnh rồi, tôi chỉ là Phó chủ nhiệm cấp Cục, lại có thể làm loạn cục diện của cả một Tỉnh?
-Cái miệng của cậu đúng là rất cứng, tôi yêu cầu cậu lập tức rời khỏi Lâm Cảng. Sự việc của Phòng Sáu chúng ta không phải quan tâm nhiều như vậy, bọn họ là một bộ phận đặc biệt, chúng ta đứng ở giữa thì tham dự vào cái gì chứ?
Trần Kinh ngồi xuống sofa, cả người hắn chĩu xuống sofa.
Chu Hải Đông nói vài câu, nhưng hắn hiểu rõ, tình cảnh hiện giờ của hắn chắc chắn sẽ không thu được kết quả gì.
Hắn là một cán bộ cấp Cục, so với Hoàng Tiêu, hai người không cùng cấp bậc với nhau.
Người ta làm việc ở địa phương nhiều năm như vậy, là người đứng đầu của một đặc khu, quan hệ ở Bắc Kinh lại rất sâu, hắn có thể làm gì được ông ta chứ?
Trần Kinh không nói gì, Chu Hải Đông nói:
-Trần Kinh, tôi biết là giờ cậu đang rất tâm trạng. Tuổi trẻ mà, có một trái tim hiếu thắng là điều có thể lý giải được. Nhưng, bây giờ không phải là lúc chúng ta hiếu thắng, Phòng chỉnh đốn tác phong của chúng ta có quá nhiều việc phải làm. Nếu động một chút là cứ đâm đầu vào điều tra, điều này có lợi cho việc phát triển không?
Cậu là người trẻ tuổi nhất trong Bộ chúng ta, cũng là cán bộ có tiền đồ nhất, Bí thư Biện rất coi trọng cậu. Vì vậy mỗi hành động của cậu, mọi việc đều phải nghĩ tới đại cục, không nên làm việc theo cảm tính, sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của bản thân!
Lâu sau Trần Kinh gật đầu, nói:
-Phó trưởng ban Chu, tôi hiểu ý của anh. Tôi thực sự rất cảm ơn anh đã quan tâm tới tôi, việc này tôi biết phải xử lý thế nào! Dù thế nào, tôi sẽ không làm anh thất vọng!
Trần Kinh đứng dậy, dập điện thoại, sắc mặt dần chuyển sang xanh.
Hắn đi đi lại lại trong phòng, châm một điếu thuốc, và bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Năm đó là như thế, nhưng sau đó ông ta đã gặp phải một chút trở ngại trong ba năm làm việc ở Liêu Đông, khiến ông ta có bước chuyển lớn, hiện giờ ông ta đang từng bước trở lại quỹ đạo, ông ta vẫn là người rất có tiền đồ.
Lâm Cảng là vùng biên giới phát triển nhất của cả nước, và cũng là một nơi rèn luyện cán bộ tốt nhất của cả nước.
Ở Lâm Cảng không chỉ người đứng đầu Đảng và Ủy ban do Trung Ương bổ nhiệm xuống, ngay cả các thành viên của các ban ngành, hầu hết cũng do Trung Ương sắp xếp.
Ở Lĩnh Nam, sự tồn tại của Lâm Cảng rất đặc biệt.
Không chỉ vì đây là một vùng kinh tế phát triển nhất, mà cơ cấu cán bộ ở đây cũng rất đặc thù.
Những cán bộ mới trong Tỉnh khó có cơ hội tới Lâm Cảng, mà cán bộ ở Lâm Cảng cũng hình thành một hệ thống rất khác biệt so với những thành phố khác.
Các phe phái địa phương của Lĩnh Nam khó có thể vào được Lâm Cảng, cũng vì điều này mà dẫn đến quan hệ giữa Lâm Cảng và Tỉnh ủy, Ủy ban Lĩnh Nam không được tốt lắm.
Dù sao ở Lĩnh Nam, thế lực của phái địa phương và phái bảo thủ vẫn giữ vị trí chủ đạo.
Lĩnh Nam có một nơi đặc biệt như Lâm Cảng, Lâm Cảng chẳng nhẽ lại không lộ rõ vẻ hạc của mình giữa một bầy gà sao?
Đường Chí rất nhiệt tình, mời Trần Kinh vào chỗ ngồi, từ trong túi lấy ra bao thuốc, nói:
-Trần Kinh, biết cậu thích cái này, đều là chuẩn bị cho cậu đấy!
Trần Kinh cười, nói:
-Anh khách sáo như vậy làm gì chứ? Làm tôi cũng cảm thấy căng thẳng!
Đường Chí cười lớn, nói:
-Không khách sáo không được, cậu bây giờ là lãnh đạo của Trung Ương, cậu tới Lâm Cảng lần này, khiến cho cả Lâm Cảng loạn hết lên, trên dưới ai cũng căng thẳng, tôi có thể không khách sáo với cậu sao?
Ông ta thở một cái, rồi lại nói tiếp:
-Vẫn là cậu lợi hại. Tôi cũng đã từng làm cán bộ Ủy Bộ, nhưng chưa từng có được sự uy phong như cậu. Cậu có biết người Lĩnh Nam đều gọi cậu là gì không?
-Có phải là Diêm Vương Trần không? Cái tên này tôi đã biết lâu rồi!
Đường Chí ngẩn người, nói:
-Cậu biết rồi mà vẫn không thay đổi hình tượng của bản thân sao? Cậu có biết là vì cậu mà tóc của Bí thư Hoàng và Chủ tịch Trì của chúng tôi mấy ngày nay đã rụng gần hết rồi không. Bây giờ là thời điểm thành phố chúng tôi đang cố gắng đẩy mạnh việc cải cách kinh tế, cậu mới tới, khiến lòng người loạn hết lên, e rằng việc phát triển sẽ bị giảm xuống! Bọn họ có thể không nóng vội sao?
Trần Kinh thở một hơi, nói:
-Xem ra tôi là một người không được chào đón rồi! Anh còn nói tôi lợi hại thế này thế kia, mới tới đã đắc tội với người khác rồi!
Trần Kinh châm một điếu thuốc, sát vào người Đường Chí nói:
-Anh Đường, anh muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?
-Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi tất nhiên là muốn nghe lời nói thật. Giữa cậu và tôi còn có gì không thể nói được chứ?
Đường Chí vờ giận nói.
Trần Kinh mỉm cười, nói:
-Nếu anh muốn nghe lời nói thật. Khu vực Điền Hải không phải do anh quản, anh hãy tránh xa nơi đấy càng xa càng tốt. Anh xem Trần Kinh tôi thật chỉ là một người lỗ mãng sao? Tôi có mấy cái đầu, mà dám chạy thẳng tới Lâm Cảng quậy phá long trời nở đất như vậy?
Cho nên, anh Đường. Người trong giang hồ, không làm chủ được mình. Bây giờ ai muốn đắc tội với ai chứ? Ai mà không muốn yên ổn sống ở Bắc Kinh. Đi mấy nghìn dặm tới Lâm Cảng chỉ để thể hiện mình sao?
Sắc mặt Đường Chí có chút thay đổi, vẻ mặt có chút trầm ngâm.
Câu nói đó của Trần Kinh, bao hàm rất nhiều nội dung, gần như đã nói rõ mọi chuyện trong đó. Mà không chỉ một hai lời có thể nói rõ được.
Đường Chí là được giao nhiệm vụ mới tới đây.
Bí thư Thành ủy Hoàng Tiêu biết được mối quan hệ giữa Đường Chí và Trần Kinh. Trần Kinh đến Lâm Cảng hẹn gặp rất nhiều cán bộ, nhiều người ở dưới rất kinh sợ.
Ông ta rất bực bội, nhưng Trần Kinh người ta là lãnh đạo của Phòng chỉnh đốn tác phong của Ủy ban kỉ luật Trung Ương, ông ta cũng không có cách nào can dự vào. Thân phận của ông ta rất nhạy cảm, gặp mặt Trần Kinh không được phù hợp cho lắm.
Vì vậy, ông ta hi vọng Đường Chí có thể truyền đạt lại suy nghĩ của Thành ủy cho Trần Kinh biết, để Trần Kinh hiểu, Lâm Cảng là một đặc khu, làm loạn cục diện ở đây, không chỉ ảnh hưởng tới Lâm Cảng mà còn nhiều khu vực khác.
Rất có thể còn làm tổn hại đến hình tượng của cả nước, bôi đen Lâm Cảng chính là bôi đen thành tích cải cách mở cửa của cả nước.
Đường Chí không dám nói những lời này với Trần Kinh.
Nhưng Trần Kinh lại xem ông ta như người của mình, tiết lộ chân tướng cho ông ta biết, khiến ông ta cũng cảm nhận được, lần này không phải là Phòng chỉnh đốn tác phong cố tình đến Lâm Cảng gây sự, mà sau đó còn có nguyên nhân sâu sa hơn.
Hai người ăn cơm mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Sau khi ăn cơm xong, ngoài trời đã tối đen.
Sau khi tiễn Trần Kinh lên xe, ông ta liền báo cáo ngay sự việc với Hoàng Tiêu.
Đối với Đường Chí mà nói, ông ta là người mới tới, vẫn còn chưa đứng vững, ông ta cần có sự ủng hộ lớn của lãnh đạo.
Giữa hai người Hoàng Tiêu và Trì Mật Vân, ông ta tất nhiên là chọn dựa vào Hoàng Tiêu.
Ở Lĩnh Nam, thế lực của hệ thống Tây Bắc tương đối yếu.
Kiều Chính Thanh cũng chỉ mới được thăng chức trong Tỉnh, còn phải đối diện với nhiều khó khăn, ông ta cũng khó mà có thể quan tâm được tới Đường Chí.
Ngược lại, suy nghĩ ban đầu của Kiều Chính Thanh là hi vọng Trần Kinh có thể ở lại Lĩnh Nam, nếu như vậy, Trần Kinh sẽ hỗ trợ cho ông ta rất nhiều.
Hiện giờ Đường Chí tới, Kiều Chính Thanh không những không nhận được sự trợ giúp, còn phải chịu áp lực nhiều hơn, ông ta còn có khả năng hỗ trợ cho Đường Chí sao?
Vì vậy đối với Đường Chí mà nói, tất cả các mối quan hệ của con người đều phải dựa vào bản thân tạo lên.
Cho nên, ông ta rất kính trọng và cũng rất cẩn trọng với Hoàng Tiêu.
Hoàng Tiêu nghe Đường Chí báo cáo xong, vẻ mặt có chút khó coi, nói:
-Trần Kinh đó đúng là một tên xảo quyệt. Bây giờ có bao nhiêu người ghen tỵ với khu vực Điền Hải? Những lời đồn vớ vẩn không chỉ ở khắp Lĩnh Nam, mà còn có khắp Trung Ương.
Nếu Trần Kinh mới nghe thấy tiếng gió đã bảo là có mưa rồi, nghe những lời đồn vớ vẩn, có phải là Lâm Cảng chúng tôi phải cung cấp cho bọn họ một phòng làm việc ở đây, để bọn họ ở đây điều tra lâu dài?
Ông ta đặt mạnh tách trà xuống dưới bàn, nói:
-Đặc khu có những điểm khác so với những nơi khác. Chúng ta làm việc gì cũng phải cẩn trọng, chúng ta là vùng thí điểm công cuộc cải cách mở cửa của cả nước, nếu mọi việc đều làm theo quy tắc của Trung Ương, mọi việc đều không có gì khác biệt, vậy còn cần một vùng thí điểm như chúng ta nữa sao?
Tôi muốn xem, Trần Kinh dốt cuộc có bản lĩnh gì? Mới tới đã không biết tốt xấu, chen chân vào công việc của chúng ta, tôi thấy hắn mấy năm nay oai phong quen rồi, luôn cho mình là đệ nhất thiên hạ!
Gặp mặt Đường Chí, trong lòng Trần Kinh có chút không vui.
Hoàng Tiêu chính là một người điên cuồng trong giới chính trị, năm đó lúc ông ta còn ở Đông Bắc, cũng đã chống đối với một lãnh đạo quan trọng nào đó của Trung Ương thị sát Đông Bắc.
Nghe nói vị lãnh đạo đó tức tới mức cơm tối cũng không ăn, lập tức quay về Bắc Kinh tìm cách loại bỏ Hoàng Tiêu.
Nhưng cuối cùng Hoàng Tiêu vẫn không bị sao, ở Trung Ương có lãnh đạo thích ông ta, sau khi ông ta được miễn đi công tác, vào trường Đảng học tập nửa năm, rồi lại phục hồi chức vụ.
Thoáng cái đã trở thành Chủ tịch thành phố Lâm Cảng.
Khu Điền Hải là đích thân Hoàng Tiêu quy hoạch, từ việc soạn thảo dự án, đến việc quy hoạch dự án, đều đích thân ông ta chỉ huy.
Mấy năm trôi qua, khu Điền Hải phát triển lên rất nhiều, kinh tế của Lâm Cảng đứng đầu Tỉnh, việc thay đổi cơ chế rất thành công, định vị rõ ràng, tiền đồ rộng mở, Hoàng Tiêu ông ta rất tự tin.
Hôm nay Đường Chí tới, hoàn toàn là không có ý tốt.
Từ giọng điệu của Đường Chí, hắn có thể cảm nhận được sự cảnh báo, cán bộ địa phương lại dám to gan như vậy, ở đất Lâm Cảng này, ngoài Hoàng Tiêu ra, còn có ai nữa?
Đường Chí tuyệt đối không dám to gan như vậy!
Phán đoán của Trần Kinh không sai chút nào, trong đầu hắn lúc này đang thắc mắc không biết Hoàng Tiêu sẽ làm gì để gây khó dễ cho hắn.
Có điện thoại của Chu Hải Đông.
Trong điện thoại, Chu Hải Đông nói:
-Trần Kinh, là chuyện gì vậy? Sao cậu lại tới Lâm Cảng?
Trần Kinh vội báo cáo tình hình cho Chu Hải Đông biết, sau đó hắn nói:
-Phó trưởng ban Chu, trong những tố cáo trên mạng gửi về cho chúng ta, có rất nhiều người tố cáo Lâm Cảng. Hơn nữa các đồng chí của Phòng Sáu đều cũng có yêu cầu như vậy, tôi cho rằng, vào lúc này tôi tới Lâm Cảng giải quyết tình hình, tổ công tác của chúng ta ở lại đây, cũng không có gì là không thể.
Lâm Cảng là một đặc khu, nhưng đặc khu không có nghĩa là đặc biệt, tổ công tác của chúng ta chẳng nhẽ lại không thể điều tra án ở đây sao?
Chu Hải Đông giận nói:
-Đồng chí Trần Kinh, cậu hãy chú ý lời nói của mình. Tôi vừa rồi có nói Lâm Cảng là một vùng đặc biệt sao? Nói đi cũng phải nói lại, cậu nói Lâm Cảng không đặc biệt, vậy Hồng Kông đặc biệt hay không? Chính phủ nhận được rất nhiều đơn tố cáo từ phía Hồng Kông, có phải là cậu cũng sẽ dẫn một tổ công tác tới đây điều tra không?
Trần Kinh hít một hơi thật sâu, để bình tĩnh lại một chút, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
-Phó trưởng ban, có phải là đã xảy ra chuyện gì? Tôi đã gây ra họa gì, gây phiền phức sao?
Giọng điệu của Chu Hải Đông hạ xuống, nói:
-Có người nói Ủy ban kỉ luật chúng ta làm việc thái quá, không nói phương pháp làm việc, can dự vào việc phát triển của địa phương, điều này đã truyền đến tai của Thủ tướng Lí rồi. Cậu nói xem có nghiêm trọng không? Tháng sau Thủ tướng Lí lần đầu tiên thị sát Lĩnh Nam, nếu Lĩnh Nam là một nơi lộn xộn, ai sẽ chịu trách nhiệm về việc này?
Trần Kinh nói:
-Phó trưởng ban Chu, nếu Lĩnh Nam là một nơi lộn xộn, tôi sẽ tự mình gánh vác trách nhiệm! Nếu đúng thật là như vậy, tôi quá vinh hạnh rồi, tôi chỉ là Phó chủ nhiệm cấp Cục, lại có thể làm loạn cục diện của cả một Tỉnh?
-Cái miệng của cậu đúng là rất cứng, tôi yêu cầu cậu lập tức rời khỏi Lâm Cảng. Sự việc của Phòng Sáu chúng ta không phải quan tâm nhiều như vậy, bọn họ là một bộ phận đặc biệt, chúng ta đứng ở giữa thì tham dự vào cái gì chứ?
Trần Kinh ngồi xuống sofa, cả người hắn chĩu xuống sofa.
Chu Hải Đông nói vài câu, nhưng hắn hiểu rõ, tình cảnh hiện giờ của hắn chắc chắn sẽ không thu được kết quả gì.
Hắn là một cán bộ cấp Cục, so với Hoàng Tiêu, hai người không cùng cấp bậc với nhau.
Người ta làm việc ở địa phương nhiều năm như vậy, là người đứng đầu của một đặc khu, quan hệ ở Bắc Kinh lại rất sâu, hắn có thể làm gì được ông ta chứ?
Trần Kinh không nói gì, Chu Hải Đông nói:
-Trần Kinh, tôi biết là giờ cậu đang rất tâm trạng. Tuổi trẻ mà, có một trái tim hiếu thắng là điều có thể lý giải được. Nhưng, bây giờ không phải là lúc chúng ta hiếu thắng, Phòng chỉnh đốn tác phong của chúng ta có quá nhiều việc phải làm. Nếu động một chút là cứ đâm đầu vào điều tra, điều này có lợi cho việc phát triển không?
Cậu là người trẻ tuổi nhất trong Bộ chúng ta, cũng là cán bộ có tiền đồ nhất, Bí thư Biện rất coi trọng cậu. Vì vậy mỗi hành động của cậu, mọi việc đều phải nghĩ tới đại cục, không nên làm việc theo cảm tính, sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của bản thân!
Lâu sau Trần Kinh gật đầu, nói:
-Phó trưởng ban Chu, tôi hiểu ý của anh. Tôi thực sự rất cảm ơn anh đã quan tâm tới tôi, việc này tôi biết phải xử lý thế nào! Dù thế nào, tôi sẽ không làm anh thất vọng!
Trần Kinh đứng dậy, dập điện thoại, sắc mặt dần chuyển sang xanh.
Hắn đi đi lại lại trong phòng, châm một điếu thuốc, và bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.