Quan Sách

Chương 650: Bắt buộc mạo hiểm

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

17/05/2016

Chuyện của thị trấn Bạch Thạch lần này tổng cộng bắt năm ngươi có vấn đề chủ yếu.

Năm người này gây rối hung hăng nhất, dính đến ba hộ gia đình của địa phương, mà trong chuyện này, có một gia đình họ Tô hung hăng nhất, anh em nhà họ một người tên là Tô Bằng, một người tên là Tô Triều.

Hai người bọn họ trồng chuối nhiều nhất, tổng cộng hơn mười mẫu, còn lần này gặp phải chuyện chuối bị hủy hoại anh em bọn họ cũng có tám mẫu, lúc ấy bọn họ rất giận dữ, cầm xẻng kích động đi đến gây sự với tất cả doanh nghiệp nhôm Hằng Phi trong vùng.

Đi cùng bọn họ còn có người nhà của bọn họ, trong đó bà xã của Tô Bằng trong lúc xung đột bị côn cảnh sát đánh trúng, đầu rơi máu chảy phải đến bệnh viện.

Khi Trần Kinh đến hiện trường, không khí của hiện trường rất khẩn trương, bởi vì biết Bí thư quận hôm nay tới đây, người trong thôn đều đã tới, khiến cho người giữ gìn an ninh trật tự tại hiện trường cũng rất khẩn trương, hai bên đường đều có cảnh sát.

Nhưng dù là như vậy, khi xe Trần Kinh đến hiện trường vẫn dẫn đến bạo động.

Dân chúng không quan tâm đến cảnh sát, bọn họ cùng nhau tuôn về phía xe của Trần Kinh, có người bắt đầu kích động hô:

- Thả người, cảnh sát đánh người, bắt người phi pháp, yêu cầu thả người...

Tình hình vừa loạn, cảnh sát giữ gìn trật tự hiện trường cũng có chút khủng hoảng.

Đầu của Phùng Bảo Khôn Phó trưởng phòng Công an quận tổng chỉ huy hiện trường đã đẫm mồ hôi chạy đến Trần Kinh nói:

- Bí thư, nơi này rất nguy hiểm, tâm tình của quần chúng quá kích động, tôi đề nghị anh nên vào bên trong nhà máy trước, sau đó chúng ta lại mời đại biểu liên quan của tổ chức đến đây họp, hiện tại người nơi này quá nhiều...

Trần Kinh khoát tay với lái xe nói:

- Dừng lại, mở cửa sổ.

Cửa sổ được mở ra, khi Trần Kinh đến đã có chuẩn bị rồi. Trên xe giả bộ cầm máy bộ đàm kêu đầu hàng.

Trần Kinh cầm máy bộ đàm kêu đầu hàng và sau đó thò ra khỏi cửa sổ hô:

- Các vị đồng hương của thôn Trường Thủy, tất cả mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút.

Trần Kinh có kinh nghiệm xử lý, khi tâm tình của mọi người đang kích động hắn bỗng kêu đầu hàng, quả nhiên cục diện đang xôn xao bỗng hòa hoãn một chút.

Trần Kinh ngừng một chút nói:

- Tôi tên là Trần Kinh, có thể mọi người cũng không nhận ra tôi, tôi là Bí thư Quận ủy mới đến của quận Lân Giác! Hôm nay tôi lại đây chỉ có một mục đích, đó chính là nói về vấn đề bồi thường trong việc tranh chấp đất đai.

Tôi trước tiên xin cam đoan với mọi người hai điểm. Điểm thứ nhất tất cả người liên quan gây chuyện lát nữa sẽ được thả vô điều kiện, điểm thứ hai, chúng ta hôm nay có thể không hạn chế trao đổi lẫn nhau về vấn đề ruộng đất, có thể nói bất cứ vấn đề gì.

Trò chuyện hôm nay chính là cuộc nói chuyện tại chỗ, bày tỏ thái độ tại chỗ, để có hiệu lực lập tức, cho nên mời mọi người an tâm ngồi xuống chớ có vội vàng, bởi vì cân nhắc đến phòng họp bên trong có hạn, chúng tôi chỉ mời những gia đình của đương sự đến nói chuyện, những người còn lại hy vọng giữ gìn an ninh trật tự.

Trần Kinh nói chuyện rất nhẹ nhàng. Hơn nữa rõ ràng có nhắc đến việc thả người, còn nói bất cứ vấn đề gì cũng có thể nói, hắn vừa nói như vậy, đám người kích động lúc nãy cũng hoàn hoãn cơn tức giận một chút.

Rất nhanh phía dưới đã có người hét lên:

- Bí thư Trần, vậy chúng tôi có được bồi thường hay không, chính quyền có suy tính cân nhắc cho chúng tôi không….

Trần Kinh khẳng định gật đầu nói:

- Hôm nay chúng tôi sẽnói đến vấn đề bồi thường, tôi có thể khẳng định, nhất định được bồi thường.



Hắn dừng một chút, nói:

- Hiện tại cục diện rất hỗn độn. Chúng ta đợi chút vào trong hãy nói.

Trần Kinh trấn an cảm xúc của mọi người, sau đó bảo tài xế đưa hắn vào trong khu nhà xưởng.

Hôm nay hai bên đàm phán. Dân chúng một phương tổng cộng có mười người, trong chuyện này bao gồm những người mà bị bắt giữ ngày hôm qua.

Dưới sự nỗ lực của Trần Kinh mấy người kia bị miễn trừ tạm giam, đều tới hiện trường.

Trần Kinh vừa rồi ở bên ngoài đã hứa hẹn rất vang dội, nhưng thực tế đến lúc đàm phán, là rất gian nan.

Dù sao, theo pháp lý mà nói, dân chúng đã bán đất rồi, hai bên đều có hợp đồng trưng thu đất, duới tình huống như thế, bọn họ là không có lý do gì lại phải bồi thường.

Rất nhiều ban đều dị nghị với vấn đề bồi thường, suy cho cùng hàng năm bởi vì phát triển và xây dựng thành thị của Lân Giác, đã trưng thu rất nhiều đất, nếu như nói hôm nay đã mở miệng ở thị trấn Bạch Thạch, về sau sẽ có rất nhiều phiền toái.

Nhưng Trần Kinh đã lên tiếng, xác nhận nội dung bồi thường, bồi thường không thuộc về bồi thường đất, mà thuộc loại bồi thường mạ non.

Dân chúng trồng hoa màu chưa kịp thu hoạch, duới tình huống phải trưng thu đất như thế, vô tình đã phá hư hoa màu, khiến một năm lao động vất vả của dân chúng như nước chảy về biển đông, điều này cần phải bồi thường.

Mặt khác bồi thường là bồi thường ô nhiễm, bồi thường ô nhiễm bao gồm ô nhiễm môi trường, ô nhiễm tiếng ồn vvv…, nơi dân chúng sinh hoạt vốn không có ô nhiễm, hiện tại bởi vì xí nghiệpđi vào xây dựng, đã gây ra đủ loại ô nhiễm, cho nên cần bồi thường cho bọn họ.

Một số nội dung bồi thường mà Trần Kinh nói trong cuộc họp này không chỉ có các cán bộ của các đơn vị biểu thị thái độ chưa bao giờ nghe thấy, mà ngay cả dân chúng tham dự đàm phán cũng đều trợn mắt há hốc mồm.

Tuy rằng nông dân thời kỳ mới đều từng trải trong cuộc sống, nhưng trên vấn đề bồi thường môi trường, bồi thường tiếng ồn, hôm nay là lần đầu tiên nghe nói. Nhất thời tất cả mọi người cảm thấy mới lạ.

Bởi vì Trần Kinhđã đánh tiếng, văn phòng các đơn vị ở hiện trường, các loại hiệp nghị bồi thường nhanh chóng được phác thảo, hiệu suất tương đối cao.

Sau khi xác thực hoàn toàn vấn đề liên quan bồi thường, Trần Kinh lại nhấn mạnh, chính quyền bất cứ khi nào, bất kỳ nơi nào, đều nên nghĩ nhiều đến dân chúng, đều phải chiếu cố đến lợi ích của dân chúng, điều này cuối cùng sẽ không sai.

Chính quyền Đảng ủy các cấp các ban ngành khi xử lý vấn đề tranh cãi, phải đứng trên góc độ của dân chúng để suy xét vấn đề, ít tranh giành quyền lợi với dân chúng, thìdĩ nhiên sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề.

Trước sau, hơn hai tiếng, đến lúc hơn mười giờ sáng, hai bên đã đạt thành nhận thức chung, Trần Kinh cũng không cần phải ở lại thị trấn Bạch Thạch.

Mà đúng lúc này, Thành ủy điện thoại tới, Phó bí thư Tỉnh ủy Hồ muốn đi đến Lân Giác để xem xét, Lân Giác phải chịu trách nhiệm cam đoan không để xảy ra sai xót nhẫm lẫn cho cuộc nghiên cứu điều tra của Bí thư Hồ.

Trần Kinh lập tức thay đổi buổi chiều thường ngày.

Hôm nay Trần Kinh từ đầu đến cuối đều ở thị trấn Bạch Thạch, Đường Ngọc cũng ở bên cạnh hắn, khi quay về, Trần Kinh đến chào hỏi cô ta nói:

- Phóng viên Đường, liên quan đến vấn đề thị trấn Bạch Thạch của Lân Giác, hôm nay cô đều hiểu rõ ràng mọi chuyện rồi, cụ thể là vấn đề gì, điểm mâu thuẫn ở đâu, kế tiếp an bài xử lý vvv…, đây đều không phải bí mật. Tôi hy vọng cô là phóng viên báo Tỉnh có thể đưa tin chi tiết đúng sự thật.

Đường Ngọc há hốc mồm, nhất thời không biết nói như thế nào.

Vốn, cô hôm nay chuẩn bị tương đối đầy đủ, mọi tình huống cô trước đó đều có đề án tỉ mỉ.

Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, Trần Kinh căn bản là không chơi trò lừa bịp với cô,tất cả những chuyện của Lân Giác mà cô muốn biết, Trần kinh đều thành khẩn công bố trước mặt cô, thậm chí còn dẫn cô đến hiện trường xảy ra sự việc, để cho cô chụp ảnh, phỏng vấn, tìm hiểu tình huống, cứ như vậy, cô ngược lại không biết nỗi bão như thế nào.

Cô nói quanh co hồi lâu:

- Bí thư Trần, tôi biết anh là cán bộ công tuyển từ tỉnh ngoài của Tỉnh ủy lần này, theo tôi được biết, cán bộ công tuyển ngoài tỉnh lần này dùng để tăng cường cho tuyến sau này, cho nên sẽ khó khăn trong việc phổ biến phản ánh triển khai công tác, tôi muốn hỏi anh có phải anh cũng gặp tình huống như vậy hay không?



Trần Kinh thản nhiên cười nói:

- Bất cứ kẻ nào đến môi trường mới đều cần thời gian thích ứng, đều cần một quá trình, đây là chuyện bình thường, không có liên quan gì đến việc đến từ nơi nào.

Đường Ngọc dừng một chút, lại nói:

- Nhưng theo tôi được biết, hiện tại vấn đề của Lân Giác cũng rất nổi bật, anh hiện tại có dám nắm chắc chỉ trong một thời gian ngắn có thể giải quyết xong mấy vấn đề này không?

Trần Kinh cười ha hả, nói:

- Phương pháp phương thức giải quyết vấn đề có rất nhiều loại, mà trong đó kém nhất là nhờ vào Bí thư quận ủy đến để giải quyết vấn đề. Kỳ thật tôi rất có hạn trong việc giải quyết vấn đề, giải quyết vấn đề đều phải dựa vào mọi người.

Tựa như cô mới vừa nói vấn đề Lân Giác, có những vấn đề nghi nan chúng tôi đều thử nghiệm thông qua thu thập ý kiến, tọa đàm cùng Hội đồng nhân dân, thậm chí là dùng phương thức truyền thông phổ biến rộng rãi để tìm đến cách giải quyết. Cái gọi là 'Kiêm thính tắc minh " (nghe từ nhiều phía thì sẽ hiểu) làm Đảng uỷ và chính quyền của một phương, chúng ta cần lắng nghe ý kiến của nhiều người, mượn lực lượng của mọi người để tìm ra biện pháp giải quyết, mọi người cùng kiếm củi đốt ngọn lửa cao, hết thảy đều phải nương nhờ vào quần chúng...

Đường Ngọc lại nhíu mày, cô bỗng nhiên cảm giác Trần Kinh nói chuyện rất kỹ càng, không hề sơ hở, cô trầm ngâm một chút, lại hỏi.

Trần Kinh khoát tay với cô nói:

- Được rồi, phóng viên Đường. Tôi vừa mới nhận được thông báo, Bí thư Hồ củaTỉnh ủy muốn tới Lân Giác của chúng tôi, tôi phải lập tức quay về bố trí công việc tiếp đãi, cuộc nói chuyện của chúng ta có thể chấm dứt rồi….

Đường Ngọc bất chợt thốt lên:

- Tôi hiện tại cùng quay về với anh, chúng ta có thể nói chuyện trên xe được không?

Trần Kinh hơi nhíu mi, trầm ngâm một chút gật đầu.

Hắn có thể cảm giác được thái độ của Đường Ngọc có chút thay đổi, hôm nay hắn là binh hành hiểm chiêu(chiêu mạo hiểm dẫn người đi cùng), bây giờ suy nghĩ một chút, còn cảm thấy sợ.

Hắn biết Đường Ngọc hùng hổ lại đây chính là muốn gây phiền toái, đối với tình huống như vậy, có che giấu, cũng không bằng dứt khoát công khai, tuy rằng cách làm như vậy phiêu lưu rất lớn, một khi để xảy ra vấn đề, sai lầm, hậu quả ắt không chịu nổi.

Nhưng, sự tình đã đến bước quan trọng, khi cần mạo hiểm là tuyệt đối không thể do dự.

Hiện tại xem ra, tình huống còn tốt hơn tưởng tượng, thái độ Đường Ngọc đã thay đổi nhiều.

Điều này làm cho Trần Kinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn biết rõ, nếu lãnh đạo chủ quản một phương có quan hệ không tốt vớicác phương diện truyền thông sẽ rất nghiêm trọng.

Phóng viên không được xem là ông vua không ngai ở nước cộng hòa.

Nhưng, một số phóng viên nổi danh của báo lớn, con đường của bọn họ hoang dã, giao thiệp rộng, lực ảnh hưởng lớn, thường có mạng lưới quan hệ với những tầng lớp quan lại tương đối cao.

Mà chính vì nguyên nhân này, năng lực của một số phóng viên của nước cộng hòa còn có năng lượng lớn hơn Ông vua không ngai ở phương Tây, bọn họ có đôi khi còn pháo chế ra một bài văn, rất có thể sẽ quyết định chính sách hướng đi của mỗi sự tình, thậm chí, có thể sẽ dẫn đến mũ của một số quan tước rơi xuống đất.

Trần Kinh hôm nay bắt buộc mạo hiểm, có thể khiến cho Đường Ngọc rất hứng thú với Lân Giác, hắn cảm thấy đây là một cơ hội.

Lân Giác cần được tuyên truyền, cần gia tăng thêm danh tiếng.

Ở nơi Lĩnh Nam như vậy, điều kiện cho mọi người khởi bước không nhiều, hưởng các chính sách ưu đãi cũng bình thường, có nơi nào có thể nói ra được nguyên nhân sâu xa.

Một mặt, làm được quy hoạch kinh tế có tính địa khu, địa khu kinh tế phải có sức cạnh tranh trọng yếu.

Mặt khác, tác dụng tuyên truyền của một nơi cũng tương đối lớn, bởi vì tuyên truyền, nhiều người hiểu rõ nơi này, nhiều người muốn đến đây đầu tư, từ đó sẽ tụ họp được nhiều nguồn nhân lực, nơi như vậy sẽ có tốc độ phát triển ngày càng nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook