Quan Sách

Chương 1274: Bí thư đích thân tới

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

05/08/2018

Lại lần nữa đến bệnh viện hậu cần tỉnh, Thu Nhược Hàn tâm tình cực kỳ phức tạp.

Hôm nay tinh thần cô không tốt lắm, do cả đêm qua không nghỉ ngơi.

Đêm qua cô và Thẩm Mộng Lan nói chuyện mãi tới khuya, cô vẫn muốn tìm hiểu rõ, vì sao Thẩm Mộng Lan lại yêu Trần Kinh?

Theo cô, Thẩm Mộng Lan và Trần Kinh căn bản không giống người cùng một thế giới.

Thẩm Mộng Lan xuất thân từ một gia đình danh giá ở Hongkong, từ nhỏ được hưởng nền giáo dục tốt đẹp của phương Tây, sau đó từng bước trưởng thành theo hướng kinh doanh, vẫn luôn rất hoạt bát.

Còn Trần Kinh tuy hiện tại quyền cao chức trọng. Nhưng Trần Kinh từ nhỏ xuất thân bình thường, trưởng thành trong môi trường như vậy, căn bản không thể so sánh với Thẩm Mộng Lan.

Người mà bối cảnh hoàn toàn khác nhau, công tác và cuộc sống đều không giao tiếp nhiều như vậy, sẽ nảy sinh tình cảm được không?

Tuy nhiên, điều khiến cô có chút không ngờ chính là, lại nảy sinh tình cảm.

Thẩm Mộng Lan thẳng thắn nói cho cô biết, cô rất thích Trần Kinh, thậm chí tới nỗi không kiềm chế được.

Hơn nữa Thẩm Mộng Lan còn nói thẳng, điểm cô thích nhất ở Trần Kinh là ý thức trách nhiệm, chính trực, tập trung hoàn toàn vào công việc, vô cùng nghiêm túc với sự nghiệp.

Thẩm Mộng Lan nói với Thu Nhược Hàn, ở nước cộng hòa những người theo chính trị có bao nhêu người có ý tứ thật lớn?

Tiền lương thấp, rủi ro cao, tuy trong tay có quyền lợi, nhưng cùng với sự đẩy mạnh từng bước của xã hội pháp chế, quyền lợi sẽ dần dần bị đẩy vào lồng vận chuyển.

Hiện tại cán bộ trong thể chế của nước cộng hòa, một khi trên tay có quyền lợi, ai không muốn nhân cơ hội kiếm chút, tạo điều kiện tốt cho vợ con mình? Cũng là để lại một con đường sau này cho mình?

Thậm chí có rất nhiều cán bộ cấp cao, cuối cùng đều xuống biển đi kinh doanh kiếm tiền.

Cán bộ tại nhiệm, thì có bao nhiêu người thực sự toàn tâm toàn ý làm việc thiết thực cho nhân dân?

Đây là một điểm Thẩm Mộng Lan thích ở Trần Kinh. Trần Kinh thực sự rất yêu thích và tập trung cho sự nghiệp của mình.

Nhất là sự ương ngạnh kia, khiến người ta rất cảm động.

Thu Nhược Hàn cảm thấy không biết nói sao. Lần đầu tiên cô cảm thấy, Thẩm Mộng Lan nhìn có vẻ thành thục giỏi giang, thực chất bên trong lại vẫn khờ dại đến mức khiến người ta cảm thấy buồn cười, tình yêu theo chủ nghĩa lãng mãn này, càng khiến Thu Nhược Hàn hiện đại thấy khó có thể tin nổi.

Đối mặt với lý tính của Thu Nhược Hàn, Thẩm Mộng Lan lại cười Thu Nhược Hàn quá cổ hủ.

Dùng lời của Thẩm Mộng Lan, nhân sinh một đời, chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, hết thảy đều đi theo con đường thẳng tiến lên phía trước, cuộc đời còn ý nghĩa và giá trị gì?

Nhân sinh không có lãng mạn, không oanh liệt, hoặc căn bản không dám theo đuổi sự oanh liệt, không dám yêu dám hận, cuộc sống chỉ có thể là một mớ hỗn độn vô vị.

Cho nên Thẩm Mộng Lan cho rằng, tư tưởng và cách làm của cô, không liên quan gì tới lý tính cảm tính.

Cô chỉ là trong lòng thấy thích, thì can đảm biểu lộ. Thất bại hay thành công thì đã sao?

Cuộc đời sau trăm tuổi đều quy về hoàng tổ, cuộc đời phải tận vui tận hứng, sao phải buộc chặt mình vào nhiều khuôn sáo vậy?

Thu Nhược Hàn đột nhiên cảm thấy, cái gọi là ăn nói khéo léo của mình, cái gọi là lối suy nghĩ lý tính của mình, dưới sự bác bỏ của mớ lí luận của Thẩm Mộng Lan, không ngờ lại không còn gì để nói.

Trong lời của Thẩm Mộng Lan còn có ý khác, gần như trực tiếp công kích cuộc sống của Thu Nhược Hàn.

Thu Nhược Hàn từ nhỏ đến lớn, cả cuộc đời bước đi sóng yên biển lặng, từ khi sinh ra, cuộc đời của cô hình như đã được quy hoạch ổn thỏa.

Lúc nhỏ học ở học viên bộ đội, trung học là trường bộ đội, đai học lên trường quân đội sau đó thuận lợi nhập ngũ.

Sau khi vào bộ đội, được cử đi nước ngoài học tập đào tạo chuyên sâu, sau đó luôn theo sự sắp xếp của tổ chức cho tới hiện nay.

Không chỉ là học tập và công tác, thậm chí cả hôn nhân cũng sắp xếp ổn cả.

Sau khi tốt nghiệp đại học vào bộ đội, trong nhà giới thiệu Hách Danh, hai người gặp nhau vài lần, chưa có mấy tình cảm với nhau, sau đó kết hôn dưới sự tác hợp của cha mẹ hai bên.

Cuộc sống mà Thu Nhược Hàn từ nhỏ đã bị các bạn cùng lứa hâm mộ và ghen tị, kỳ thật bình lặng như nước...



Thu Nhược Hàn không phải không có tình cảm, không phải không có hoài bão, cũng không phải không có dao động và thanh xuân của tuổi trẻ, chỉ có điều sinh ra trong một gia đình như vậy, tất cả đều bị đủ loại ràng buộc của gia đình.

Cho dù là về chuyện điều tới Kinh Giang công tác lần này, Thu Nhược Hàn chỉ bực bội gây chuyện một chút, ngay lập tức đã gây ra áp lực bốn phương tám hướng của gia đình.

Cuối cùng, cô vẫn không thể không khuất phục, vẫn phải chấp nhận sự thật tới quân phân khu Kinh Giang công tác.

Thu Nhược Hàn ngẫm lại lời này của Thẩm Mộng Lan, có gì không đúng đâu?

Cuộc sống của mỗi người, đều có quỹ tích thuộc về nó, sao có thể dùng suy nghĩ của mình đi bình luận hoặc đo lường lựa chọn của người khác?

Buổi đêm, hai người đều mỗi người một tâm sự, đều khó ngủ.

Hôm nay Thu Nhược Hàn lợi đến bệnh viện hậu cần quân khu tỉnh, nguyên nhân là hôm nay lãnh đạo quân phân khu thăm Trần Kinh tập thể.

Thu Nhược Hàn thầm nghĩ, Trần Kinh đã sớm vui sướng rồi, có nhất thiết phải gõ trống khua chiêng đến thăm như vậy không?

Tuy nhiên tư lệnh viên quân khu ra lệnh, cô đâu dám vi phạm, chỉ có thể sáng sớm tới bệnh viện.

Lúc cô đến bệnh viện, đám người Thọ Quân đã tới.

Mấy người đều đang đi lại ở khu chăm sóc đặc biệt, cũng không đi vào.

Hà Thọ Quân nhìn thấy Thu Nhược Hàn vẫy tay với cô noi:

- Phó tư lệnh Thu, tới đây. Chúng tôi đợi, nhật trình bí thư Trần đã đầy rồi, chúng ta tới muộn rồi

Thu Nhược Hàn hơi kinh ngạc nói:

- Bận vậy sao? Thời điểm công tác bận tối mặt, hiện tại tới bệnh viện, nhật trình vẫn kín như vậy?

Hà Thọ Quân cười ha hả nói:

- Phó tư lệnh Thu, lời này không thể nói lung tung, đồng chí Trần Kinh có uy vọng cao như vậy ở Kinh Giang, anh ấy không khỏe, nhiều người quan tâm cũng là bình thường, lãnh đạo quân phân khu chúng ta chẳng phải cũng tới sao?

Là như này, hôm qua chúng tôi cùng chính ủy Mã đã nghiên cứu, lần này chúng ta tới thăm cũng không mang hoa quà gì.

Đồng chí Trần Kinh thích nhất uống trà, chúng ta liền lấy danh nghĩa quân phân khu tặng anh ấy một bộ đồ pha trà, cô có ý kiến gì không?

Thu Nhược Hàn nói:

- Lãnh đạo thảo luận xong rồi, đương nhiên tôi không có ý kiến, đồ pha trà rất được.

Ngay lúc mấy người nói chuyện phiếm, cửa khu chăm sóc đặc biệt mở ra.

Người đầu tiên từ bên trong đi ra rõ ràng là Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Phùng Bác Dục, Hà Thọ Quân vội đi tới, Thu Nhược Hàn ngẩn người, cũng đi tới.

Hà Thọ Quân bắt tay Phungf Bác Dục. Phùng Bác Dục mỉm cười nói:

- Tư lệnh viên Hà, các anh cũng tới sớm nhỉ.

Hà Thọ Quân nói:

- Trưởng ban thư ký, nói ra cũng hơi ngại, bí thư Trần Kinh ốm lúc thị sát quân khu chúng tôi. Trên dưới quân khu chúng tôi đều cảm thấy rất ngại, là chúng tôi không chăm sóc tốt cho sức khỏe của anh ấy.

Phùng Bác Dục khoát tay nói:

- Không thể nói vậy, tư lệnh Hà, chủ yếu là bình thường Trần Kinh không chú ý sức khỏe của bản thân, công tác mệt mỏi, liều mạng quá.

Hà Thọ Quân cười ngượng ngùng, quay đầu nói:

- Được rồi, chuyện này cũng không nên truy cứu trách nhiệm, nếu chúng ta thực sự ôm lấy trách nhiệm vào người, bí thư Trần sẽ thấy khó xử. như vậy đi, chúng ta đều vào thăm...

Phùng Bác Dục tới gần nhỏ giọng nói:

- Tư lệnh Hà, chỉ e phải đợi chút, bí thư Ngũ còn chưa ra.



Hà Thọ Quân hơi sửng sốt, Thu Nhược Hàn lộ vẻ kinh hãi.

Bí thư Ngũ hôm nay đích thân tới thăm Trần Kinh? Hơn nữa còn là sáng sớm tinh mơ như vậy?

Thu Nhược Hàn đã sớm biết, bên ngoài có tin đồn, nói quan hệ của bí thư Ngũ và Trần Kinh không phải bình thường, hai người tình cảm rất sâu đậm.

Hiện tại xem ra, quả nhiên lời đồn không sai.

Một viên sỏi nhỏ của Trần Kinh, không ngờ kinh động tới bí thư Ngũ đại giá, thể diện này xem chừng quá lớn.

Sau khi đợi ở bên ngoài thêm 10 phút, Ngũ Đại Minh mới chậm rãi bước ra, khí sắc của ông ta rất tốt, nụ cười trên mặt nồng đậm,.

Bí thư Ngũ tới, đương nhiên không tránh khỏi nói chuyện phiếm một hồi.

Ngũ Đại Minh vẫy tay Hà Thọ Quân nói:

- Tư lệnh viên hà, năng lực xử lý tình huống của các anh rất mạnh. Từ lúc bí thư Trần hôn mê tới khi tới bệnh viện, tổng cộng chỉ mất 20 phút, khiến người khác thật kinh ngạc. Sau này tôi phải nói chuyện với tư lệnh Hầu, ghi công cho anh.

Hà Thọ Quân nói:

- Bí thư Ngũ, anh không trách tội tôi không chăm sóc tốt bí thư Trần là tôi đã thở phào rồi. Về phần ghi công, vậy thật hổ thẹn không dám nhận.

Anh ta dừng một chút, quay đầu nhìn Thu Nhược Hàn nói:

- Tuy nhiên, tư lệnh viên Thu của chúng tôi hôm qua phụ trách công tác an ninh, thật ra phải chịu cực khổ không ít. Hôm qua quá nhiều người, nghe tin Bí thư Trần đột nhiên hôn mê, toàn bộ bệnh viện trong vòng một giờ đã tập trung đầy người.

Lãnh đạo và nhân dân toàn tỉnh đều tới thăm hỏi, tình hình rất hỗn loạn.

Ngũ Đại Minh liếc nhìn Thu Nhược Hàn, cổ vũ gật đầu nói:

- Nghe nói quân phân khu Kinh Giang mới có một nữ tướng tới, không ngờ còn trẻ vậy. Cảm ơn cô, phó tư lệnh hu, tôi thay mặt cá nhân và Tỉnh ủy Sở Giang cảm ơn cô.

Thu Nhược Hàn mặt hơi đỏ lên, nói:

- Bí thư Ngũ, ngài khách khí quá, đây đều là công tác thuộc bổn phận của tôi, tôi phải làm.

Ngũ Đại Minh gật đầu, bỗng nhiên phất tay nói:

- Mọi người vào đi, tôi không làm chậm trễ thời gian nữa, đợi lát nữa chắc chắn sẽ có những người khác tới. Trần Kinh chính là một kẻ có số mệnh lao lực, bình thường trên cương vị công tác, một ngày bận tối mặt tối mày. Hiện tại tới bệnh viện, chắc cũng không rảnh được.

Ông ta hơi trầm ngâm, nói:

- Tuy nhiên phó tư lệnh Thu, cô phụ trách bảo vệ an toàn, về phương diện này cô vẫn phải nắm chắc. Tận lực không được cho quá nhiều người vào, để Trần Kinh có chút không gian yên tĩnh. Mấy năm nay cậu ấy không dễ dàng gì, nên nghỉ ngơi.

Thu Nhược Hàn ngẩn người, hôm qua cô phụ trách an ninh, là sắp xếp tạm thời.

Vì sự việc hôm qua xảy ra ở quân phân khu. Khi đó tình hình khẩn câp, Hà Thọ Quân bảo cô tạm thời nhận lệnh.

Đêm qua, bên phía Kinh Giang đã tiêp nhận toàn bộ công tác ở bệnh viện, phương diện tiếp đãi cụ thể cũng do thành ủy Kinh Giang một tay tiếp quản, có liên quan gì tới Thu Nhược Hàn cô ta?

Hà Thọ Quân phản ứng rất nhanh nói:

- Bí thư, ngài yên tâm, chúng tôi đã có sắp xếp cụt hể. Đảm bảo đồng chí Trần Kinh nghỉ ngơi tốt, là trọng tâm công tác của chúng tôi.

Mấy người phía sau Hà Thọ Quân, Thu Nhược Hàn cùng tiến vào phòng Trần Kinh.

Trong đầu cô còn thấy hốt hoảng, từ hôm qua cho tới hôm nay, cô ý thức được một việc, đó là địa vị của Trần Kinh ở Sở Giang thật không bình thường.

Theo tình thế hiện nay, Trần kinh không cần bao lâu nữa, tất nhiên sẽ bước lên cương vị lãnh đạo cao.

Hách Danh lớn hơn Trần Kinh 2 tuổi, hiện tại cao hơn Trần Kinh một bậc, nhưng ở Lĩnh Nam, Hách Danh có được địa vị như Trần Kinh sao?

Không thể nghi ngờ, đáp án dĩ nhiên là không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook