Chương 75: Bỗng nhiên lên thành phố
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
12/04/2013
Vốn định hủy bỏ hội nghị lãnh đạo công tác cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha.
Sau khi đưa ra quyết dịnh này, nguồi xuống ghế, Trần Kinh nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
Hắn vừa nhận được điện báo của Mã Bộ Bình, y phải đi đến Đức Cao, bảo Trần Kinh đi cùng.
Cú điện thoại này có chút gấp gáp, đây là lần đầu tiên hắn nhận được điện thoại của đích thân Mã Bộ Bình gọi tới, đi Đức Cao làm gì chứ? Nhưng trực giác nói cho hắn biết, chuyến đi Đức Cao lần này chắc chắn có chuyện quan trọng.
Hơn nữa, Mã Bộ Bình đã đích thân gọi điện đến, nói không chừng còn là chuyện tư mật gì đó.
Vừa nghĩ tới chữ “tư”, trong lòng Trần Kinh có chút lung lay, gọi điện kêu Nghiêm Thanh tới, nói:
- Trong sổ sách của tổ cải cách còn bao nhiêu tiền?
Sau khi tổ cải cách được lập ra, bởi vì nhiều chuyện cần dùng đến tiền, nên tài vụ sớm đã độc lập. Trước mắt Nghiêm Thanh phụ trách tổ tài vụ, các vụ việc liên quan đến tiền nong đều do y phụ trách.
Tổ cải cách chỉ là một tổ nhỏ, hơn nữa đối tượng chính là những xí nghiệp đã đóng cửa, cho nên tài chính của tổ cũng không được nhiều. Trần Kinh đã nghĩ không ít biện pháp để cải thiện tình hình, nhưng tài chính lệ thuộc nhiều vào phòng tài chính huyện, Trần Kinh phải làm nhiều việc, nên đã mượn tổ cải cách mấy vạn đồng.
- Tổng cộng còn hơn năm vạn, có phải hiện tại muốn dùng không, tiền mặt còn hơn hai vạn.
Nghiêm Thanh nói:
Trần Kinh gật đầu, ánh mắt nhìn Nghiêm Thanh nói:
- Mang hai vạn tới đây đi! Tôi phải có việc phải đi, tiền anh cứ chi, sau này sẽ bù vào sau.
Trần Kinh không giải thích mục đích sử dụng tiền, Nghiêm Thanh cũng không hỏi, y làm việc rất nhanh chóng, đi ra ngoài một lát rồi mang tiền đến cho Trần Kinh, Trần Kinh cầm tiền rồi bỏ vào túi.
- Anh giúp tôi xem xét việc ở đây, tôi đi Đức Cao, chưa biết khi nào về! Nếu như chủ nhiệm Phương Minh hay phó phòng Liêu có gọi đến, bảo họ cứ tùy ý mà làm, có gì khẩn cấp thì điện cho tôi!
Trần Kinh vừa nói vừa sửa sang lại quần áo.
Nghiêm Thanh đưa hắn ra ngoài phòng làm việc, định chờ cho hắn lên xe, nhưng Trần Kinh khoát tay ra hiệu không cần, tới cửa chính, bắt một chiếc taxi rồi đi luôn.
Trần Kinh đứng chờ ở cửa ủy ban huyện chừng mười phút, Mã Bộ Bình cuối cùng cũng đi ra, không đợi Trần Kinh phải gọi đã lái ngay xe đến trước mặt hắn, Trần Kinh thấy ghế trước không có ai, chỉ có một mình Mã Bộ Bình ngồi phía sau.
- Cậu cũng ngồi sau đi!
Trần Kinh định mở cánh cửa trước, Mã Bộ Bình thản nhiên nói.
Trần Kinh mở cửa sau ngồi vào, “Sầm”, một tiếng đóng cửa, sau đó xe nhanh chóng khởi động, lướt nhanh trên đường cao tốc, thẳng hướng thành phố Đức Cao mà đi.
- Việc cải cách cậu làm đến đâu rồi?
Vẫn khuôn mặt trầm mặc, Mã Bộ Bình mở miệng nói. Hôm nay y tinh thần không được tốt, hình như là bị thiếu ngủ, nằm cuộn ở góc xe, trông thật thảm hại.
- Vấn đề nan giải trước mắt của việc cải cách là thu hút đầu tư! Hiện tại phải thay đổi chế độ xã hội, nhưng chính phủ không thể bỏ tiền, chúng ta nhất định phải thu hút vốn đầu tư của các doanh nhân, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, chưa tìm ra được!
Trần Kinh nói:
Mã Bộ Bình gật gật đầu nói:
- Muốn làm chuyện này quả thực không hề dễ dàng, thời gian này cậu chạy đi chạy lại thật vất vả.
Trần Kinh lắc đầu nói:
- Thật xấu hổ, cho dù có vất vả nhưng tôi cũng không có thành tích gì. Không có thành tích nên không thể nói là có năng lực được, hiện tại tôi đang ở trong tình huống này.
Mã Bộ Bình tươi cười, tinh thần dường như tốt hơn một chút, sau một hồi trầm ngâm, y nói:
- Mọi chuyện trên thế giới này, tôi đã nghiệm ra một đạo lý, chính là cầu người không bằng cầu mình! Bất luận là chuyện gì, nếu như chờ đợi sự ủng hộ từ người khác, chi bằng tự mình cố gắng.
Người ta tìm cậu, và cậu tìm người ta, là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Cậu tìm người ta, đó chính là cầu người, còn người ta tìm cậu, thì là người ta cầu cậu. Cải cách Hồng Thổ Pha cũng vậy, việc thay đổi chế độ ở đó, cần thu hút vốn đầu tư, cơ hội tốt cho cả hai bên, chúng ta không thể xem nhẹ, điểm này cậu phải nắm thật chắc.
Trần Kinh hiểu ra gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Tôi cũng nghĩ như vậy, chỉ có điều là chưa nghĩ thấu đáo được như ngài.
Mã Bộ Bình gật đầu cười, nhìn Trần Kinh với ánh mắt tán thưởng.
- Tôi nghỉ ngơi một lát, cậu cũng nghỉ một chút đi! Đến Đức Cao còn có tiệc rượu, không thể không nghỉ ngơi!
Mã Bộ Bình nói xong liền nhắm mắt lại, dường như hoàn toàn tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.
Đầu óc Trần Kinh rất tỉnh táo, căn bản là không thể ngủ được, ánh mắt hắn dõi theo cảnh bên ngoài cửa sổ.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ rất tẻ nhạt, hai bên đường cao tốc đều là cây, xuyên qua đám cây có thể nhìn thấy một thị trấn nhỏ, hắn nhất thời không nhớ ra tên thị trấn đó.
Lễ Hà là huyện xa nhất của Đức Cao, từ Lễ Hà đến Đức Cao phải đi qua ba huyện, tuy rằng toàn là đường cao tốc, nhưng chặng đường rất dài, phải đi mất mấy giờ mới tới nơi.
Lại nói tiếp, con đường này Trần Kinh cũng không xa lạ gì, trước đây để vào tòa nhật báo Đức Cao, hắn thường xuyên phải đi qua con đường này.
Nhưng mấy tháng sau, hắn một lần nữa đi trên con đường này, tâm trạng không giống như những lần trước, hiện tại tâm trạng hắn rất bình thản, mặc dù hắn đi trên đường cao tốc này, nhưng trong lòng vẫn vướng bận chuyện lâm trường Hồng Thổ Pha. Không giống như ngày trước, hắn hy vọng đi trên con đường này, có thể vĩnh viễn rời khỏi được huyện Lễ Hà quỷ quái kia.
Tình cảm của con người rất phức tạp, mấy tháng trước, Trần Kinh thấy phản cảm và chán ghét Lễ Hà, hiện tại hắn lại thấy như có tình cảm với mảnh đất này, Lễ Hà nhiều núi, hoa cỏ trên núi cũng rất gần gũi, Trần Kinh ở Lễ Hà vài năm, hiện tại cũng dần quen với cuộc sống ở đây.
- Tiểu Trần, nếu như điều cậu xuống xã, cậu thấy thế nào so với hiện tại?
Thình lình, Mã Bộ Bình hỏi:
Trần Kinh quay đầu, mới phát hiện ra Mã Bộ Bình căn bản không hề ngủ, mắt không biết đã mở từ khi nào.
- Việc này…
Trần Kinh suy nghĩ một lúc, sau đó, hắn nói:
- Việc cải cách lâm trường Hổng Thổ Pha nhất định tôi phải làm, nếu như không làm thì thật là đáng tiếc!
Trần Kinh trong lòng có chút bồn chồn, không biết tại sao tự nhiên Mã Bộ Bình lại hỏi như vậy.
Mã Bộ Bình muốn mình động não một chút? Hắn nghĩ, hay là gần đây trên huyện lại xảy ra chuyện gì rồi?
Có thể có chuyện gì chứ? Lấy công việc của Trần Kinh ra mà nói, muốn nói là có chuyện, chắc là chuyện gần đây có mấy người ngồi đánh bạc. Chuyện này không phải đã giải quyết rồi sao?
- Công việc ở lâm trường gần đây gặp chút khó khăn, tôi đã nghe qua!
Mã Bộ Bình nói, ngồi thẳng người dậy, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, trong miệng phát ra vài tiếng cười nhỏ.
- Thật là khó khăn, nhất là cán bộ cơ sở! Chúng ta thực sự ở gần dân, cần phải thiết thực! Không phải lúc nào làm việc cũng thành công!
Mã Bộ Bình chân thành nói:
- Cho dù là làm tốt, nhưng cũng sẽ có những người không hài lòng, những người đó sẽ khiến ta khổ tâm.
Trần Kinh im lặng, hắn không dám tùy tiện trả lời những câu hỏi của Mã Bộ Bình.
Trong trường hợp này, Mã Bộ Bình đột nhiên nói những lời như vậy, Trần Kinh không thể không liên tưởng đến mục đích khác.
Việc tranh đấu ở Lễ Hà chưa khi nào kết thúc, những lời Mã Bộ Bình nói hôm nay, Trần Kinh thấy có nhiều điểm đồng cảm, liệu có phải là có liên quan gì đó đến tâm trạng của hắn lúc này.
Nếu đúng là như vậy, tâm trạng hiện tại của Mã Bộ Bình là gì?
Khả năng liên tưởng của Trần Kinh xưa nay rất tốt, hắn nghĩ Mã Bộ Bình đã làm ở Lễ Hà mấy năm nay, mọi người đều nghi ngờ khả năng của ông ta, cho rằng ông ta không thể mang đến sự khởi sắc cho kinh tế của Lễ Hà.
Nhưng điều Mã Bộ Bình vừa nói liệu có phải liên quan đến chuyện này.
Trần Kinh bỗng nhiên muốn hút thuốc, dường như đã thành thói quen, mỗi khi cần suy nghĩ chuyện gì, hắn lại thích hút thuốc.
Nhưng tình hình hiện tại không cho phép hắn hút thuốc, hắn thấy có chút không tự nhiên, trong lòng có cảm giác nóng.
- Cậu không muốn xuống, cậu nghĩ rằng mình có thể làm tốt công việc ở Phòng lâm nghiệp?
Mã Bộ Bình lại hỏi:
Trần Kinh hơi giật mình, lái xe Tiểu Phương phía trước đã giảm tốc độ, hai người đầu chúi về phía trước.
- Tôi vui với công việc hiện tại, việc cải cách không thể để lắng một ngày nào, không thể lơi lỏng một phút nào!
Trần Kinh nói, hắn nghĩ trong lời nói của Mã Bộ Bình có ẩn ý, dù hắn có nhận ra, nhưng hắn không để tâm, càng để tâm mọi chuyện càng phức tạp, cuối cùng lại đưa mình vào thể tiến thoái lưỡng nan.
Nói với Trần Kinh vài câu, Mã bộ Bình không nói gì nữa, lại nhắm mắt, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Lần này, Trần Kinh cũng không nghĩ là Mã Bộ Bình ngủ thực sự, nói không chừng, một lúc nào đó ông ta lại thình lình hỏi hắn chuyện gì đó.
Trần Kinh khẽ nhắm mắt, thời tiết hôm nay không được tốt, trong xe ánh sáng không bị lóa, nên Mã Bộ Bình ngủ ngon lành. Nhưng Trần Kinh biết rõ, trong đầu ông ta lúc này đang suy nghĩ không ít chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.