Chương 351: Chữa lợn lành thành lợn què!
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
23/04/2014
Liêu Triết Du rất bực bội, anh ta đã bỏ ra nhiều công sức đến vậy, muốn làm lớn chuyện Trần Kinh điều động vào tỉnh, nhưng anh ta không thể ngờ rằng, sự việc lại có kết cục như vậy.
Trần Kinh đã bày tỏ trong cuộc phỏng vấn riêng của đài truyền hình, cá nhân hắn hi vọng có thể ở lại địa phương công tác, hắn là cán bộ trưởng thành ở địa phương, hắn có tình cảm với địa phương, hắn cảm thấy rằng những công tác ở địa phương có thể phát huy ưu điểm của mình.
Ngoài ra, hắn đã phủ định lời đồn rằng hắn từng nhận lời nói chuyện với tổ chức trong quá trình học tập ở trường Đảng, hắn nói rằng việc học tập ở trường Đảng rất bận, chưa từng nhận lời nói chuyện một lần nào, về vấn đề sắp xếp công việc, hắn đã bày tỏ rõ ràng, hắn không hi vọng vào Tỉnh ủy.
Sau khi cuộc phỏng vấn này của Trần Kinh được phát trên sóng truyền hình, thanh danh của Trần Kinh được nâng lên theo đường thẳng đứng, rất nhiều khán giả nhiệt tình xem tiết mục này đều gọi điện hoặc gửi thư đến đài truyền hình, hi vọng có thể biết được thêm một vài chuyện liên quan đến Trần Kinh.
Trần Kinh quá trẻ tuổi, nhưng những gì hắn trải qua quá huyền ảo. Hắn bước ra từ Lễ Hà xa xôi, hiện tại trở thành người nổi bật trong số cán bộ trẻ tuổi toàn tỉnh, hơn nữa trong buổi nói chuyện, hắn đã nhấn mạnh rất chân thành rằng, hi vọng có thể ở lại làm việc ở địa phương, điểm này khiến cho hắn trở nên nổi tiếng.
Liêu Triết Du trơ mắt nhìn Trần Kinh mà anh ta muốn bôi xấu, trong một đêm trở thành minh tinh chính trị, trở thành nhân vật tiêu điểm trong lòng mọi người.
Điều này khiến anh ta không thể chịu nổi, anh ta đã sử dụng nhiều tài nguyên của Liêu gia như vậy, cuối cùng lại nâng tầm kẻ địch lên, đây là một sự châm chọc thần kỳ, làm cho anh ta mất hết thể diện.
Dưới cơn thịnh nộ, anh ta gọi hai anh em họ Thiệu tới, mắng họ một trận.
Đầu tiên anh ta chỉ vào mặt Thiệu Hồng Ngạn và nói:
- Phó tổng giám đốc Thiệu, anh nghe những tin đồn thất thiệt linh tinh đó ở đâu vậy? Đó không phải là sự thật, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Đường Kiếm Bình không hề quen Trần Kinh, làm sao ông ta nhận mặt anh tài được?
Làm cho tôi ngầm bảo lãnh đạo Tỉnh ủy đi chú ý tới việc này, nếu vậy thôi thì không sao, việc này còn khiến tôi dơ mặt và còn tâng bốc được người khác lên nữa!
Anh nhìn xem, giờ cái tên Trần Kinh kia hãnh diện chưa, đài truyền hình tỉnh đến phỏng vấn riêng, nổi tiếng cả tỉnh Sở Giang, đài truyền hình, giới truyền thông, thậm chí cả những người tạo tin đồn kia, đều đang săn đón hắn ta, cứ thế này, hắn sẽ được chuyển tận trung ương đấy, cả tỉnh Sở Giang đều không đủ chỗ cho con cá lớn như hắn đâu!
Thiệu Hồng Ngạn bị Liêu Triết Du nói thì tức trong lòng, Liêu Triết Du quá hấp tấp, làm động tác quá lớn trong tỉnh, sau khi lộ sơ hở liền bị người ta trả đũa, giờ quay lại trách người khác, thế là thế nào?
Nhưng dù gã có tức đến mấy, cũng chỉ có thể áp chế xuống, không được để lộ ra một chút nào.
Thiệu Khôn bèn hòa giải ở một bên:
- Tên Trần Kinh thật là đáng ghét, tôi thấy, đằng sau tên Trần Kinh này nhất định có người chống đỡ, nếu không, hắn ta là cái quái gì chứ, sao có thể may mắn đến vậy? Bí thư Sa Minh Đức của Tỉnh ủy cũng nhắc tới tên Trần Kinh, tôi cho rằng, nhất định có uẩn khúc trong đây!
- Có uẩn khúc gì cơ chứ? Lớp tập huấn cán bộ trẻ Tỉnh ủy kia, chính là do Sa Minh Đức tổ chức đấy. Điểm nhấn đầu tiên của ông ta ở Sở Giang, chính là tổ chức lớp này ở trường Đảng, ông ta có thể không coi trọng nó sao? Tên Trần Kinh kia, giỏi nhất là lý luận suông, lớp học thế này là đúng điểm mạnh của hắn.
Có cơ sở này, Sa Minh Đức biết hắn cũng chẳng có gì lạ cả!
Liêu Triết Du nói.
Anh ta chẳng tin đằng sau Trần Kinh có ai cả, anh ta rất tự phụ, trong đàn chính trị hiện tại ở Sở Giang, ngoài mấy lãnh đạo lớn ở tỉnh, chẳng ai dám đắc tội nhà họ Liêu cả.
Nói không hề khoa trương rằng, tỉnh Sở Giang giờ đây, thế lực của họ Liêu chiếm tỉ trọng rất lớn, một lực lượng lớn mạnh như vậy, những người bình thường ai dám động vào chứ?
Thiệu Khôn nói ở một bên:
- Liêu tổng, nói những điều này hơi muộn rồi. Giờ đây quan trọng là chúng ta phải biết, Trần Kinh rốt cuộc đi đâu. Nếu như hắn không rời khỏi Đức Cao, chúng ta phải nghĩ ra cách, nếu như hắn rời khỏi Đức Cao, thì chúng ta phải nghĩ cách khác, chúng ta phải chuẩn bị nhiều mặt!
Liêu Triết Du chau chau mày, nghĩ tới vấn đề này, anh ta cũng không chắc, đầu óc loạn lên, anh ta chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn rồi nói với Thiệu Hồng Ngạn:
- Anh gọi điện đến Bí thư Phương của Thành ủy hỏi đi, xem ông ấy nói thế nào.
Thiệu Hồng Ngạn nhấc điện thoại lên gọi cho số của Phương Khắc Ba, điện thoại vừa thông, Phương Khắc Ba đã trách ở bên kia:
- Lão Thiệu à, anh làm kiểu gì vậy? Anh có biết đã khiến cho tôi rất bị động không? Giờ đã có người nói tôi, bảo rằng tôi muốn ép Trần Kinh đi, không chấp nhận được Trần Kinh, … Thế này là thế quái nào chứ?
Thiệu Hồng Ngạn nói:
- Vậy Bí thư Phương, Trần Kinh rốt cuộc có đi không? Đi hay ở lại, thành phố có ý kiến không?
Phương Khắc Ba thở dài, rồi nói:
- Có ý kiến giờ tôi biết được sao? Giờ không ai dám nhắc đến vấn đề này, vì vậy chẳng ai biết cả. Đương nhiên, nhất định Bí thư Ngũ biết rõ, nhưng ông ta biết rõ, đồng nghĩa với việc bọn tôi biết rõ sao?
Thiệu Hồng Ngạn cười gượng gạo rồi nói:
- Vậy được, Bí thư Phương, tôi hiểu ý của ông rồi.
- Anh hiểu ý của tôi rồi? Tôi có ý gì, anh nói xem nào?
Phương Khắc Ba nói trầm ngâm, Thiệu Hồng Ngạn không nói được gì, không biết phải trả lời thế nào.
Phương Khắc Ba nói:
- Các anh là người làm ăn, những chuyện chính trị, các anh đừng làm loạn thêm nữa. Các anh mà làm loạn là càng làm càng loạn, không tốt cho tất cả mọi người! Anh xem cục diện bây giờ, Trần Kinh đã thật sự thành tinh rồi, nổi tiếng trong toàn tỉnh, người tài ba như anh ta ai dám động vào chứ? Các anh đúng là tự mình trêu cợt chính mình!
Kết thúc cuộc điện thoại với Phương Khắc Ba, Thiệu Hồng Ngạn đang định nói, thì Liêu Triết Du bộp một tiếng vất pho tượng Bạch Ngọc Long Tôn xuống dưới đất, mặt tức giận đến xanh mét.
Anh ta mắng Phương Khắc Ba không biết nặng nhẹ, ông ta có tư cách gì mà hoa chân múa tay trước mặt anh ta chứ? Ông ta không có tư cách!
Anh ta còn nói, tại sao mấy năm gần đây những người nói Phương Khắc Ba tốt thì nhiều, nhưng cơ hội được đề bạt thì ít? Vấn đề nằm ở tính cách của người này, tính cách quá ích kỷ, quá kiêu căng, người như vậy sao làm được việc?
Thiệu Hồng Ngạn nói ở một bên:
- Liêu tổng, anh nói đúng, tính cách của Phương Khắc Ba quá cứng nhắc. Đức Cao toàn người như vậy, ngoài Phương Khắc Ba ra, tính cách của Ngũ Đại Minh còn cứng nhắc hơn, tính cách như vậy quả thật là quá đáng ghét!
- Hừ!
Liêu Triết Du hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Câu này của Thiệu Hồng Ngạn đã nói đúng vào chỗ đau của anh ta, Liêu Triết Du đã tung hoành ở Sở Giang nhiều năm như vậy, chưa từng gặp trở ngại gì ở Sở Giang, nhưng đến Đức Cao thì trắc trở suốt, mọi việc đều đối địch với anh ta.
Ngũ Đại Minh thì thôi khỏi phải nói, nhiều năm gần đây ông ta là cái xương khó nhằn nổi tiếng ở Sở Giang, đây là nhân vật khiến cho lãnh đạo Tỉnh ủy đều phải đau đầu.
So sánh với Ngũ Đại Minh, Trần Kinh chỉ là một con tép.
Nhưng con tép này lại rất ghê gớm, làm cho Liêu Triết Du gặp hạn lớn.
Liêu Triết Du ghi hận trong lòng, muốn mượn cớ báo thù, báo thù không thành, mà lại khiến bản thân mình bị dính líu vào, một việc nhảm nhí như vậy, sao có thể không khiến cho Liêu Triết Du tức giận?
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa.
Thiệu Hồng Ngạn đáp lại một viếng, một người bước vào, anh ta đi thẳng đến bên Thiệu Hồng Ngạn, rồi nói nhỏ vào tai gã mấy tiếng.
Sắc mặt Thiệu Hồng Ngạn thay đổi, rồi nói:
- Chỉ có vậy thôi sao?
Người đó lại nói mấy câu vào tai Thiệu Hồng Ngạn, sắc mặt Thiệu Hồng Ngạn càng không ổn định.
Gã ngẩng đầu nói với Liêu Triết Du:
- Liêu tổng, thông tin mới nhất trong tỉnh, quyết định của Tỉnh ủy, chuẩn bị lấy xưởng máy kéo Lâm Tinh làm đầu, liên hợp với máy doanh nghiệp sản xuất ô tô trong tỉnh, cùng chỉnh hợp thành doanh nghiệp sản xuất tô tô cỡ lớn.
Quyết định này được công bố, đồng nghĩa với việc xưởng máy kéo Lâm Tinh đã trở thành đơn vị thuộc tỉnh, Lâm Tinh thăng cấp rồi!
Thiệu Hồng Ngạn nói câu này, giống một quả bóng xì hơi vậy, ngồi trên ghế sô pha vô cùng thất vọng.
Quyết định này của Tỉnh ủy, khiến cho giá trị của xưởng máy kéo Lâm Tinh ngay lập tức tăng lên gấp bội, tất cả khó khăn trước đó của Lâm Tinh đã được giải quyết. Dự định lấy Lâm Tinh làm chỗ dựa của Thiệu Hồng Ngạn, đã hoàn toàn phá sản!
Thiệu Hồng Ngạn làm việc ở Lâm Tinh nhiều năm như vậy, tất cả các nguồn tài nguyên và mạng lưới quan hệ gã xây dựng được, đều lấy Lâm Tinh làm cơ sở.
Có cơ sở là Lâm Tinh, dù Thiệu Hồng Ngạn đã rời khỏi doanh nghiệp này, nhưng gã vẫn có thể dùng những nguồn tài nguyên trong tay gây sóng gió, làm được rất nhiều việc.
Nhưng hiện tại, động thái này của Tỉnh ủy, với gã mà nói, quả thực là giải quyết tận gốc. Tất cả mọi thứ của Lâm Tinh sẽ thay đổi, về sau gã lấy đâu ra chỗ dựa nữa?
Không chỉ có vậy, Thiệu Hồng Ngạn còn nghĩ, nếu như gã không phải là bị ép đi, giờ đây Lâm Tinh thăng cấp, ít nhất gã cũng phải được ăn hôi, cấp bậc cũng đến Phó giám đốc sở, gã cũng không phải xuống cấp, từ bỏ việc làm ăn để đi theo chính trị, nền tảng của gã cũng vững chắc hơn, đâu có gặp nhiều khó khăn như hiện tại chứ?
- Được rồi, lão Thiệu, anh đừng thất vọng nữa! Lâm Tinh có được cơ hội này là một việc tốt, chúng ta phải vui mừng mới đúng! Giờ đây anh làm việc ở chỗ tôi, chỉ cần anh có thành tích, tôi hứa sẽ không kém gì so với khi anh còn ở Lâm Tinh, về điểm này, anh nhất định phải tin tưởng!
Liêu Triết Du nhẹ lời an ủi.
Thiệu Hồng Ngạn cố gượng cười rồi gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, cảm ơn Liêu tổng! Tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc!
Gã dừng lại một chút, rồi chuyển đề tài nói:
- Còn một tin nữa, hình như Trần Kinh đã về Đức Cao rồi, hôm nay còn đến Thành ủy nữa.
Sắc mặt Liêu Triết Du đờ ra, Thiệu Hồng Ngạn nhìn nét mặt anh ta, và tiếp tục nói:
- Lần này hắn ta về Đức Cao, gây nên làn sóng khá lớn, rất nhiều đám bạn bè của hắn ta đều tụ tập lại cùng mời hắn ăn cơm, còn rất nhiều lãnh đạo cũng nườm nượp làm theo, khiến cho hắn giống như anh dùng dân tộc khải hoàn trở về vậy.
- Hừ, mua danh chuộc tiếng!
Liêu Triết Du lạnh lùng nói, rồi anh ta chuyển chủ đề:
- Được lắm, chúng ta nên nghe lời cảnh cáo của Phương Khắc Ba vừa rồi, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là phải chèo lái tốt doanh nghiệp, làm ra thành tích, hòa khí sinh tài mà! Về một vài phương diện, chúng ta có thể khoan dung một chút, cứ tinh toán chi li làm gì?
Anh ta đứng dậy nói:
- Chúng ta dùng nửa năm nay, nỗ lực đứng vững ở Đức Cao, tạo ra thành tích bước đầu. Có thành tích, có hiệu quả, chúng ta nói gì cũng dễ!
Hai anh em họ Thiệu nhìn nhau, hai người đều thấy sự nghi ngờ trong mắt nhau. Lòng Thiệu Hồng Ngạn hơi thất vọng, Liêu Triết Du thật giả dối, đến lúc quan trọng lại quá coi trọng thể diện, người như vậy, sao thành nghiệp lớn được?
Trần Kinh đã bày tỏ trong cuộc phỏng vấn riêng của đài truyền hình, cá nhân hắn hi vọng có thể ở lại địa phương công tác, hắn là cán bộ trưởng thành ở địa phương, hắn có tình cảm với địa phương, hắn cảm thấy rằng những công tác ở địa phương có thể phát huy ưu điểm của mình.
Ngoài ra, hắn đã phủ định lời đồn rằng hắn từng nhận lời nói chuyện với tổ chức trong quá trình học tập ở trường Đảng, hắn nói rằng việc học tập ở trường Đảng rất bận, chưa từng nhận lời nói chuyện một lần nào, về vấn đề sắp xếp công việc, hắn đã bày tỏ rõ ràng, hắn không hi vọng vào Tỉnh ủy.
Sau khi cuộc phỏng vấn này của Trần Kinh được phát trên sóng truyền hình, thanh danh của Trần Kinh được nâng lên theo đường thẳng đứng, rất nhiều khán giả nhiệt tình xem tiết mục này đều gọi điện hoặc gửi thư đến đài truyền hình, hi vọng có thể biết được thêm một vài chuyện liên quan đến Trần Kinh.
Trần Kinh quá trẻ tuổi, nhưng những gì hắn trải qua quá huyền ảo. Hắn bước ra từ Lễ Hà xa xôi, hiện tại trở thành người nổi bật trong số cán bộ trẻ tuổi toàn tỉnh, hơn nữa trong buổi nói chuyện, hắn đã nhấn mạnh rất chân thành rằng, hi vọng có thể ở lại làm việc ở địa phương, điểm này khiến cho hắn trở nên nổi tiếng.
Liêu Triết Du trơ mắt nhìn Trần Kinh mà anh ta muốn bôi xấu, trong một đêm trở thành minh tinh chính trị, trở thành nhân vật tiêu điểm trong lòng mọi người.
Điều này khiến anh ta không thể chịu nổi, anh ta đã sử dụng nhiều tài nguyên của Liêu gia như vậy, cuối cùng lại nâng tầm kẻ địch lên, đây là một sự châm chọc thần kỳ, làm cho anh ta mất hết thể diện.
Dưới cơn thịnh nộ, anh ta gọi hai anh em họ Thiệu tới, mắng họ một trận.
Đầu tiên anh ta chỉ vào mặt Thiệu Hồng Ngạn và nói:
- Phó tổng giám đốc Thiệu, anh nghe những tin đồn thất thiệt linh tinh đó ở đâu vậy? Đó không phải là sự thật, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Đường Kiếm Bình không hề quen Trần Kinh, làm sao ông ta nhận mặt anh tài được?
Làm cho tôi ngầm bảo lãnh đạo Tỉnh ủy đi chú ý tới việc này, nếu vậy thôi thì không sao, việc này còn khiến tôi dơ mặt và còn tâng bốc được người khác lên nữa!
Anh nhìn xem, giờ cái tên Trần Kinh kia hãnh diện chưa, đài truyền hình tỉnh đến phỏng vấn riêng, nổi tiếng cả tỉnh Sở Giang, đài truyền hình, giới truyền thông, thậm chí cả những người tạo tin đồn kia, đều đang săn đón hắn ta, cứ thế này, hắn sẽ được chuyển tận trung ương đấy, cả tỉnh Sở Giang đều không đủ chỗ cho con cá lớn như hắn đâu!
Thiệu Hồng Ngạn bị Liêu Triết Du nói thì tức trong lòng, Liêu Triết Du quá hấp tấp, làm động tác quá lớn trong tỉnh, sau khi lộ sơ hở liền bị người ta trả đũa, giờ quay lại trách người khác, thế là thế nào?
Nhưng dù gã có tức đến mấy, cũng chỉ có thể áp chế xuống, không được để lộ ra một chút nào.
Thiệu Khôn bèn hòa giải ở một bên:
- Tên Trần Kinh thật là đáng ghét, tôi thấy, đằng sau tên Trần Kinh này nhất định có người chống đỡ, nếu không, hắn ta là cái quái gì chứ, sao có thể may mắn đến vậy? Bí thư Sa Minh Đức của Tỉnh ủy cũng nhắc tới tên Trần Kinh, tôi cho rằng, nhất định có uẩn khúc trong đây!
- Có uẩn khúc gì cơ chứ? Lớp tập huấn cán bộ trẻ Tỉnh ủy kia, chính là do Sa Minh Đức tổ chức đấy. Điểm nhấn đầu tiên của ông ta ở Sở Giang, chính là tổ chức lớp này ở trường Đảng, ông ta có thể không coi trọng nó sao? Tên Trần Kinh kia, giỏi nhất là lý luận suông, lớp học thế này là đúng điểm mạnh của hắn.
Có cơ sở này, Sa Minh Đức biết hắn cũng chẳng có gì lạ cả!
Liêu Triết Du nói.
Anh ta chẳng tin đằng sau Trần Kinh có ai cả, anh ta rất tự phụ, trong đàn chính trị hiện tại ở Sở Giang, ngoài mấy lãnh đạo lớn ở tỉnh, chẳng ai dám đắc tội nhà họ Liêu cả.
Nói không hề khoa trương rằng, tỉnh Sở Giang giờ đây, thế lực của họ Liêu chiếm tỉ trọng rất lớn, một lực lượng lớn mạnh như vậy, những người bình thường ai dám động vào chứ?
Thiệu Khôn nói ở một bên:
- Liêu tổng, nói những điều này hơi muộn rồi. Giờ đây quan trọng là chúng ta phải biết, Trần Kinh rốt cuộc đi đâu. Nếu như hắn không rời khỏi Đức Cao, chúng ta phải nghĩ ra cách, nếu như hắn rời khỏi Đức Cao, thì chúng ta phải nghĩ cách khác, chúng ta phải chuẩn bị nhiều mặt!
Liêu Triết Du chau chau mày, nghĩ tới vấn đề này, anh ta cũng không chắc, đầu óc loạn lên, anh ta chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn rồi nói với Thiệu Hồng Ngạn:
- Anh gọi điện đến Bí thư Phương của Thành ủy hỏi đi, xem ông ấy nói thế nào.
Thiệu Hồng Ngạn nhấc điện thoại lên gọi cho số của Phương Khắc Ba, điện thoại vừa thông, Phương Khắc Ba đã trách ở bên kia:
- Lão Thiệu à, anh làm kiểu gì vậy? Anh có biết đã khiến cho tôi rất bị động không? Giờ đã có người nói tôi, bảo rằng tôi muốn ép Trần Kinh đi, không chấp nhận được Trần Kinh, … Thế này là thế quái nào chứ?
Thiệu Hồng Ngạn nói:
- Vậy Bí thư Phương, Trần Kinh rốt cuộc có đi không? Đi hay ở lại, thành phố có ý kiến không?
Phương Khắc Ba thở dài, rồi nói:
- Có ý kiến giờ tôi biết được sao? Giờ không ai dám nhắc đến vấn đề này, vì vậy chẳng ai biết cả. Đương nhiên, nhất định Bí thư Ngũ biết rõ, nhưng ông ta biết rõ, đồng nghĩa với việc bọn tôi biết rõ sao?
Thiệu Hồng Ngạn cười gượng gạo rồi nói:
- Vậy được, Bí thư Phương, tôi hiểu ý của ông rồi.
- Anh hiểu ý của tôi rồi? Tôi có ý gì, anh nói xem nào?
Phương Khắc Ba nói trầm ngâm, Thiệu Hồng Ngạn không nói được gì, không biết phải trả lời thế nào.
Phương Khắc Ba nói:
- Các anh là người làm ăn, những chuyện chính trị, các anh đừng làm loạn thêm nữa. Các anh mà làm loạn là càng làm càng loạn, không tốt cho tất cả mọi người! Anh xem cục diện bây giờ, Trần Kinh đã thật sự thành tinh rồi, nổi tiếng trong toàn tỉnh, người tài ba như anh ta ai dám động vào chứ? Các anh đúng là tự mình trêu cợt chính mình!
Kết thúc cuộc điện thoại với Phương Khắc Ba, Thiệu Hồng Ngạn đang định nói, thì Liêu Triết Du bộp một tiếng vất pho tượng Bạch Ngọc Long Tôn xuống dưới đất, mặt tức giận đến xanh mét.
Anh ta mắng Phương Khắc Ba không biết nặng nhẹ, ông ta có tư cách gì mà hoa chân múa tay trước mặt anh ta chứ? Ông ta không có tư cách!
Anh ta còn nói, tại sao mấy năm gần đây những người nói Phương Khắc Ba tốt thì nhiều, nhưng cơ hội được đề bạt thì ít? Vấn đề nằm ở tính cách của người này, tính cách quá ích kỷ, quá kiêu căng, người như vậy sao làm được việc?
Thiệu Hồng Ngạn nói ở một bên:
- Liêu tổng, anh nói đúng, tính cách của Phương Khắc Ba quá cứng nhắc. Đức Cao toàn người như vậy, ngoài Phương Khắc Ba ra, tính cách của Ngũ Đại Minh còn cứng nhắc hơn, tính cách như vậy quả thật là quá đáng ghét!
- Hừ!
Liêu Triết Du hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Câu này của Thiệu Hồng Ngạn đã nói đúng vào chỗ đau của anh ta, Liêu Triết Du đã tung hoành ở Sở Giang nhiều năm như vậy, chưa từng gặp trở ngại gì ở Sở Giang, nhưng đến Đức Cao thì trắc trở suốt, mọi việc đều đối địch với anh ta.
Ngũ Đại Minh thì thôi khỏi phải nói, nhiều năm gần đây ông ta là cái xương khó nhằn nổi tiếng ở Sở Giang, đây là nhân vật khiến cho lãnh đạo Tỉnh ủy đều phải đau đầu.
So sánh với Ngũ Đại Minh, Trần Kinh chỉ là một con tép.
Nhưng con tép này lại rất ghê gớm, làm cho Liêu Triết Du gặp hạn lớn.
Liêu Triết Du ghi hận trong lòng, muốn mượn cớ báo thù, báo thù không thành, mà lại khiến bản thân mình bị dính líu vào, một việc nhảm nhí như vậy, sao có thể không khiến cho Liêu Triết Du tức giận?
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa.
Thiệu Hồng Ngạn đáp lại một viếng, một người bước vào, anh ta đi thẳng đến bên Thiệu Hồng Ngạn, rồi nói nhỏ vào tai gã mấy tiếng.
Sắc mặt Thiệu Hồng Ngạn thay đổi, rồi nói:
- Chỉ có vậy thôi sao?
Người đó lại nói mấy câu vào tai Thiệu Hồng Ngạn, sắc mặt Thiệu Hồng Ngạn càng không ổn định.
Gã ngẩng đầu nói với Liêu Triết Du:
- Liêu tổng, thông tin mới nhất trong tỉnh, quyết định của Tỉnh ủy, chuẩn bị lấy xưởng máy kéo Lâm Tinh làm đầu, liên hợp với máy doanh nghiệp sản xuất ô tô trong tỉnh, cùng chỉnh hợp thành doanh nghiệp sản xuất tô tô cỡ lớn.
Quyết định này được công bố, đồng nghĩa với việc xưởng máy kéo Lâm Tinh đã trở thành đơn vị thuộc tỉnh, Lâm Tinh thăng cấp rồi!
Thiệu Hồng Ngạn nói câu này, giống một quả bóng xì hơi vậy, ngồi trên ghế sô pha vô cùng thất vọng.
Quyết định này của Tỉnh ủy, khiến cho giá trị của xưởng máy kéo Lâm Tinh ngay lập tức tăng lên gấp bội, tất cả khó khăn trước đó của Lâm Tinh đã được giải quyết. Dự định lấy Lâm Tinh làm chỗ dựa của Thiệu Hồng Ngạn, đã hoàn toàn phá sản!
Thiệu Hồng Ngạn làm việc ở Lâm Tinh nhiều năm như vậy, tất cả các nguồn tài nguyên và mạng lưới quan hệ gã xây dựng được, đều lấy Lâm Tinh làm cơ sở.
Có cơ sở là Lâm Tinh, dù Thiệu Hồng Ngạn đã rời khỏi doanh nghiệp này, nhưng gã vẫn có thể dùng những nguồn tài nguyên trong tay gây sóng gió, làm được rất nhiều việc.
Nhưng hiện tại, động thái này của Tỉnh ủy, với gã mà nói, quả thực là giải quyết tận gốc. Tất cả mọi thứ của Lâm Tinh sẽ thay đổi, về sau gã lấy đâu ra chỗ dựa nữa?
Không chỉ có vậy, Thiệu Hồng Ngạn còn nghĩ, nếu như gã không phải là bị ép đi, giờ đây Lâm Tinh thăng cấp, ít nhất gã cũng phải được ăn hôi, cấp bậc cũng đến Phó giám đốc sở, gã cũng không phải xuống cấp, từ bỏ việc làm ăn để đi theo chính trị, nền tảng của gã cũng vững chắc hơn, đâu có gặp nhiều khó khăn như hiện tại chứ?
- Được rồi, lão Thiệu, anh đừng thất vọng nữa! Lâm Tinh có được cơ hội này là một việc tốt, chúng ta phải vui mừng mới đúng! Giờ đây anh làm việc ở chỗ tôi, chỉ cần anh có thành tích, tôi hứa sẽ không kém gì so với khi anh còn ở Lâm Tinh, về điểm này, anh nhất định phải tin tưởng!
Liêu Triết Du nhẹ lời an ủi.
Thiệu Hồng Ngạn cố gượng cười rồi gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, cảm ơn Liêu tổng! Tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc!
Gã dừng lại một chút, rồi chuyển đề tài nói:
- Còn một tin nữa, hình như Trần Kinh đã về Đức Cao rồi, hôm nay còn đến Thành ủy nữa.
Sắc mặt Liêu Triết Du đờ ra, Thiệu Hồng Ngạn nhìn nét mặt anh ta, và tiếp tục nói:
- Lần này hắn ta về Đức Cao, gây nên làn sóng khá lớn, rất nhiều đám bạn bè của hắn ta đều tụ tập lại cùng mời hắn ăn cơm, còn rất nhiều lãnh đạo cũng nườm nượp làm theo, khiến cho hắn giống như anh dùng dân tộc khải hoàn trở về vậy.
- Hừ, mua danh chuộc tiếng!
Liêu Triết Du lạnh lùng nói, rồi anh ta chuyển chủ đề:
- Được lắm, chúng ta nên nghe lời cảnh cáo của Phương Khắc Ba vừa rồi, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là phải chèo lái tốt doanh nghiệp, làm ra thành tích, hòa khí sinh tài mà! Về một vài phương diện, chúng ta có thể khoan dung một chút, cứ tinh toán chi li làm gì?
Anh ta đứng dậy nói:
- Chúng ta dùng nửa năm nay, nỗ lực đứng vững ở Đức Cao, tạo ra thành tích bước đầu. Có thành tích, có hiệu quả, chúng ta nói gì cũng dễ!
Hai anh em họ Thiệu nhìn nhau, hai người đều thấy sự nghi ngờ trong mắt nhau. Lòng Thiệu Hồng Ngạn hơi thất vọng, Liêu Triết Du thật giả dối, đến lúc quan trọng lại quá coi trọng thể diện, người như vậy, sao thành nghiệp lớn được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.