Chương 768: Chuyến thị sát của Phó chủ tịch tỉnh Kiều!
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
17/05/2016
Phó chủ tịch tỉnh Kiều Chính Thanh tới khảo sát điều tra Hải Sơn, thành phố rất coi trọng việc này, mặc dù tỉnh cũng ra chỉ thị không được làm quá phô trương lãng phí, nhưng Hoàng BàHoành Viễn và Lý Thanh Hương vẫn đích thân dẫn toàn thể ban cán bộ lãnh đạo chính quyền đi đón tiếp Kiều Chính Thanh.
Đoàn xe của Phó chủ tịch tỉnh Kiều Chính Thanh có khoảng hơn mười chiếc, xe cảnh sát đi trước mở đường, uy phong lẫm liệt, khí thế kinh người.
Hoàng BàHoành Viễn bày ra thế trận lớn như vậy, đây hoàn toàn chỉ để đón tiếp vị lãnh đạo cốt cán của tỉnh.
Nói tới nguyên nhân, một mặt là vì Hải Sơn đặc biệt coi trọng mối quan hệ hợp tác giữa hai khu vực hiện nay, một mặt khác cũng bởi hiện Kiều Chính Thanh ngày càng có thế lực trong tỉnh. Theo nguồn tin không chính thức, sắp tới tỉnh sẽ có thay đổi bộ máy lãnh đạo, Kiều Chính Thanh rất có thể sẽ đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch thường trực của tỉnh.
Thông tin này Trần Kinh biết được từ khá sớm.
Hiện nay bộ máy trung ương đang có nhiều thay đổi, trong cuộc đua của các phái ở khu vực Tây Bắc, mấy năm gần đây quy hoạch đất thành công, gặt hái được không ít.
Văn Trác Nam do tuổi tác đã cao, đợt này hẳn phải rút xuống, trước khi ông ta rút xuống, lấy tư cách trao đổi chính trị, khu vực Tây Bắc sẽ cất nhắc một lớp cán bộ chủ chốt mới lên thay.
Mà sau khi Văn Trác Nam lặng lẽ rút lui, nhiệm vụ chống đỡ khu vực Tây Bắc dần chuyển sang Phương Lộ Bình, Kiều Chính Thanh và Phương Lộ Bình trước nay lại luôn thân thiết, vì vậy việc đề cử anh ta được xem là điểm đáng quan tâm tại khu vực Tây Bắc lúc này.
Hiện nay, khu vực duyên hải đã trở thành trọng điểm tranh đoạt quyền lực giữa các phe phái, đặc biệt là Lĩnh Nam, các phe thế lực rắc rối phức tạp.
Năm đó Phương Lộ Bình không đạt được quyền lợi như mong muốn tại Lĩnh Nam, lần này đối với việc đề cử Kiều Chính Thanh, ông ta tỏ ra khá nhiệt tình.
Hơn nữa, sau khi Văn Trác Nam rút lui, số người hưởng ứng Kiều Chính Thanh chuyển công tác lên trung ương khá nhiều, có thêm sự ủng hộ của Phương Lộ Bình, trước mắt Kiều Chính Thanh cũng được chính đàn Lĩnh Nam đánh giá có tiền đồ rộng lớn.
Tuy rằng Kiều Chính Thanh đã đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Thư kí Ủy ban nhân dân nhiều năm, nhưng phong cách làm việc khá mạnh mẽ, quyết đoán, dứt khoát.
Sau khi ông ta có một cuộc gặp mặt nhỏ với đoàn cán bộ lãnh đạo chính quyền Đảng Hải Sơn tại khách sạn mình nghỉ lại, anh ta trực tiếp đưa ra đề nghị ra ngoài thăm thú một chút.
Hoàng BàHoành Viễn đương nhiên biết nơi Kiều Chính Thanh muốn tới đầu tiên chính là Lân Giác.
Sớm đã cho chuẩn bị xe cộ đầy đủ.
Vì vậy Kiều Chính Thanh cùng đoàn người khí thế tới thẳng Lân Giác.
Trần Kinh vốn lên kế hoạch đi khảo sát Nam Hong Kong.
Nhưng thứ nhất bởi Phương Uyển Kỳ mấy ngày này tới Hải Sơn, bồi dưỡng tình cảm của đôi vợ cHoành son, dính nhau không rời, vì vậy Trần Kinh cũng muốn ở bên cô thêm mấy hôm.
Ngoài ra, Kiều Chính Thanh muốn qua thị sát Hải Sơn, trước đó ông ta lệnh cho thư ký gọi điện trước cho Trần Kinh, rõ ràng cho thấy ông ta nhất định muốn ghé qua Lân Giác, muốn kiểm nghiệm sự phát triển của Lân Giác có phải thật sự tốt như lời tuyên truyền hay không.
Cuối cùng, Trần Kinh để Lý Quốc Vĩ đi Nam Hong Kong trong vai trò đại biểu toàn quyền. Mà người dẫn đoàn lần này lại là Phó chủ tịch thành phố Phùng, ông ta và Lý Quốc Vĩ vô cùng ăn ý với nhau, để hai người họ đi có thể hiệu quả sẽ tốt hơn.
Đón tiếp chuyến viếng thăm của Kiều Chính Thanh, Trần Kinh không hề khua chiêng gõ trống.
Chỉ là chuẩn bị một số băng rôn hoan nghênh trước cửa lớn của khách sạn Kim Tinh, không quá phô trương.
Đoàn xe tới nơi, Trần Kinh ra đón, chờ một lúc Kiều Chính Thanh mới cùng Hoàng Hoành Viễn và chủ tịch thành phố Thanh Hương bước tới.
Bí thư và chủ tịch thành phố cùng đi thị sát với lãnh đạo, đãi ngộ này cũng coi là khá cao.
Trần Kinh còn nhớ lần thị sát trước đó của Bí thư Miêu, đều chỉ có mình Hoàng Hoành Viễn cùng đi. Xem ra lần này, tình hình đúng thật đặc biệt hơn một chút.
Hôm nay Kiều Chính Thanh mặc một bộ jacket màu xám, bên trong là sơ mi trắng, quần Âu cũng rất thoải mái, xem ra thoải mái hơn lúc trực tại phòng làm việc của Ủy ban nhân dân tỉnh rất nhiều.
Chủ tịch thành phố Thanh Hương đứng cạnh giới thiệu cho anh ta môi trường công tác của quận ủy và ủy ban nhân dân quận Lân Giác. Với tư cách một người phụ nữ, tài ăn nói của bà rất tốt, tuy phong cách thường ngày là một nữ tử cứng rắn, nhưng hôm nay bà lại tỏ ra khá hợp tác.
Kiều Chính Thanh nhìn thấy Trần Kinh, ngắt lời giới thiệu của Thanh Hương, cười nói:
- Cô xem, lãnh đạo Lân Giác trẻ tuổi của chúng ta chắc phải đợi lâu lắm rồi!
Trong lúc anh ta nói vậy, Trần Kinh đã tiến tới gần ông ta, đưa tay ra nói:
- Chào mừng chủ tịch tỉnh Kiều! Được anh tới chỉ đạo công tác, chúng tôi đều cảm thấy rất hào hứng!
Kiều Chính Thanh cũng vươn tay bắt chặt lấy đôi tay Trần Kinh, chỉ vào Hoàng Hoành Viễn và Thanh Hương ở cạnh mình, đáp:
- Lần này tôi tới đây trận thế cũng không hề nhỏ đâu, Bí thư và chủ tịch thành phố của các anh đều đi cùng tôi, xem ra Lân Giác của chúng ta có sức hấp dẫn rất lớn, trước mắt ai cũng phải chú ý!
Trần Kinh thành khẩn đáp lời:
- Được sự quan tâm của lãnh đạo chính là sự cỗ vũ lớn nhất với chúng tôi!
Kiều Chính Thanh hơi nhướn mày, nói:
- Được rồi, cậu đừng tâng bốc tôi quá. Hôm nay tôi tới đây là muốn được xem tận mắt đây.
Ông ta ngừng lại một lúc, chuyển đề tài:
- Phải rồi, Tiểu Trần, đã lâu cậu không về Bắc Kinh đúng không?
Trần Kinh thoáng lặng người, có chút ngượng ngùng gật đầu:
- Đúng vậy, gần đây có nhiều việc phải xử lý quá, mãi vẫn không có thời gian về Bắc Kinh. Trước mắt chúng tôi vẫn dốc toàn lực vào công việc hợp tác giữa hai khu vực. Với vai trò đi đầu trong hợp tác giữa Nam Hong Kong và Hải Sơn, chúng tôi biết rằng trọng trách trên vai rất nặng nề!
Kiều Chính Thanh đáp:
- Chẳng trách được! Mấy hôm trước tôi qua Bắc Kinh một chuyến, gặp được ông cụ, ông còn hỏi tôi về cậu nữa! Hỏi rằng cậu có tài cán gì không, có làm nên cơm cháo gì không! Cậu đáon xem tôi đã trả lời thế nào?
Ông ta lại ngừng lại, cười ha ha rồi tiếp:
- Tôi nói với ông, cậu giống như Tôn Ngộ Không vậy, có bảy mười hai phép thần thông, huyện Lân Giác vào tay cậu đã thay đổi hoàn toàn. Ông cụ nghe xong rất mừng đấy!
Trần Kinh cười, khiêm tốn đáp:
- Chủ tịch tỉnh Kiều quá khen rồi, tính cách Tôn Ngộ Không quá nóng vội, quá ầm ĩ, sau này tôi sẽ tích cực bồi dưỡng những mặt này!
Lần này đến lượt Kiều Chính Thanh kinh ngạc, một hồi sau anh ta mới cười lớn, quay đầu nói với Hoàng Hoành Viễn:
- Anh xem kìa, tôi đã nói dưới tay tướng mạnh không có lính hèn, lính dưới tay anh nhìn nhận vấn đề cũng luôn từ hai phương diện, không bị thành công trước mắt làm mê mị, luôn trong tư thế tìm tòi khắc phục vấn đề bản thân đấy thôi!
Hoàng Hoành Viễn cười không được tự nhiên, đáp:
- Tiểu Trần rất xuất sắc, là lực lượng cán bộ trung kiên của Hải Sơn chúng tôi, hiện giờ danh tiếng của cậu ấy ở Hải Sơn chúng tôi rất lớn!
Hoàng BàHoành Viễn nói tốt cho Trần Kinh, trong lòng thầm kinh ngạc.
Bất kì ai cũng có thể nhận ra, mấy câu ngắn ngủn này của Kiều Chính Thnah đều không phải tùy tiện mà nói.
Có thể thấy được, quan hệ giữa Kiều Chính Thanh và Trần Kinh khá thân thiết, hơn nữa “ông cụ” mà Kiều Chính Thanh đã nhắc tới, người có thể được gọi như vậy ở Bắc Kinh, cũng đều là một sự tồn tại khiến người ta ngưỡng mộ, ít nhất Hoàng Hoành Viễn cũng phải ngưỡng mộ.
Bất giác, trong lòng Hoàng Hoành Viễn lại thêm phần chú ý tới Trần Kinh.
Có một nhân vật như Trần Kinh làm việc dưới tay mình, là chuyện tốt nhưng cũng là chuyện không tốt.
Là chuyện tốt nếu như Hải Sơn có thành tích, nếu như Lân Giác có thành tích, bởi nhận được khá nhiều sự quan tâm, dễ dàng thăng tiến.
Mà điểm bất lợi chính là những cán bộ như vậy khó mà khống chế. Hoàng Hoành Viễn đã sai khi không chế Trần Kinh, thiếu chút nữa đã không còn đường lui.
So sánh với tâm tư của Hoàng Hoành Viễn, Thanh Hương đứng cạnh đó vẫn luôn giữ nụ cười trên gương mặt, thần săc không hề thay đổi, không thể nhìn ra suy nghĩ của bà.
Với vai trò chủ tịch thành phố, có thể thấy phần nào sự thông minh của Lý Thanh Hương.
Dù sao Kiều Chính Thanh cũng đã tới đây, Trần Kinh cũng không che giấu gì cả.
Trước tiên dẫn Kiều Chính Thanh tham quan một lượt phố đồ gia dụng ở thị trấn Miếu Hoàng Công.
Để xây dựng trung tâm mua bán đồ gia dụng này, Trần Kinh đã bỏ ra rất nhiều công sức. Phố đồ gia dụng hiện giờ mới chỉ là một phần ba của toàn bộ quy hoạch.
Nhưng một phần ba này cũng đã khá đáng kinh ngạc rồi, tổng cộng gồm có mười loại gia cụ lớn, cả trăm nhãn hiệu, cả khu phố đồ gia dụng phân thành nhiều khu nhỏ. Một khu là khu triển lãm của cách doanh nghiệp, cũng là khu quảng cáo. Một khu chợ mua bán vật liệu gỗ.
Còn có một khu là chợ mua bán thành phẩm gia cụ.
Do tiến hành một loạt chế độ ưu đãi, lại thêm trước đây Miếu Hoàng Công cũng đã có chợ mua bán gia cụ, thời điểm hiện tại khu phố đồ gia dụng mới ban đầu đã có không khí nhộn nhịp người qua lại.
Tới từ các tỉnh thành trên cả nước, thậm chí bao gồm cả rất nhiều khách thương tới từ các nước Đông Nam Á, Đông Á… cũng đều có thể bắt gặp tại đây.
Phố đồ gia dụng chính là thế giới của đồ gia dụng.
Đồ gia dụng ở đây xét từ loại hình có thể phân thành gia cụ gia đình, gia cụ văn phòng, gia cụ cho trẻ em, gia cụ cổ điển…; từ chất liệu có thể phân thành gia cụ làm từ chất liệu mới, gia cụ làm từ gỗ thô, gia cụ làm từ gỗ thật…
Sau đó còn có phân thành nhiều loại nhỏ, trong gỗ thật có gỗ sam truyền thống, gỗ thị, gỗ sồi, quý hơn có gỗ lim tơ vàng, gỗ hoa lê, gỗ hoa lê vàng…
Tuy rằng chuyến tham quan này Kiều Chính Thanh đã sắp xếp người tới thu xếp trước, nhưng đi một vòng như vậy, cũng mất khoảng gần hai tiếng đồng hồ.
Kiều Chính Thanh tâm trạng rất tốt, thậm chí còn cao hứng chủ động tới bắt chuyện với chủ tiệm và khách thương.
Mà những người này vừa thấy tư thái của Kiều Chính Thanh, đa số đều biết anh ta nhất định là lãnh đạo cao cấp, những người vây quanh cũng rất nhiều, có lúc bảo vệ không xử lý được, khiến tình hình trở nên khá hỗn loạn.
Trần Kinh bên cạnh nhắc nhở Kiều Chính Thanh, nói vẫn còn các khu công nghiệp khác phải đi, nếu như tham quan hết một lượt phố đồ gia dụng, có lẽ phải mất cả một ngày.
Lúc đó Kiều Chính Thanh mới kìm lại ý muốn tiếp tục dạo quanh khu phố, đoàn người lại khởi hành về phía khu công nghiệp Miếu Hoàng Công.
Do yêu cầu khảo sát điều tra, lần này thành phố điều tới hai chiếc Toyota Coaster.
Các vị lãnh đạo chủ chốt ngồi cùng chiếc xe thứ nhất với Kiều Chính Thanh, Trần Kinh ở vai trò chủ nhà, đương nhiên cũng được coi là lãnh đạo chủ chốt.
Trên xe, Kiều Chính Thanh nói về cảm nhận của mình sau cuộc khảo sát, ông nói:
- Hạng mục Phố đồ gia dụng này rất có tầm nhìn xa, Tiểu Trần là người có năng lực làm kinh tế, biết phải dẫn dắt mọi người thế nào, am hiểu mặt có lợi của quy hoạch hóa, ngành công nghiệp đồ gia dụng của chúng ta, có thị trường ngay tại địa phương mình, không lo không có thị trường tiêu thụ, tínhh tích cực của các doanh nghiệp khẳng định sẽ còn tăng lên.
Ông ta quay đầu nhìn Trần Kinh, tiếp:
- Tiểu Trần, toàn bộ hạng mục phố đồ gia dụng dự trù bao nhiêu tiền?
Trần Kinh đáp:
- Xây dựng cơ sở thượng tầng cần năm trăm triệu, nếu như dựa theo chính sách ưu đãi tính từng khoản một, đầu tư của Chính phủ và trợ cấp có khả năng trong vài năm nữa sẽ đạt quy mô hai tỉ. Trước mắt nguồn tài chính của chúng ta vẫn còn khá eo hẹp, nhiều áp lực!
Kiều Chính Thanh vung tay nói:
- Cho dù có áp lực cũng cần tiếp tục cố gắng hoàn thành hạng mục này đấy, vấn đề tài chính có thể nghĩ nhiều cách để giải quyết, tỉnh ta cũng có thể giải quyết một phần, hai cấp thành phố và quận các cậu cũng có thể nghĩ cách giải quyết vấn đề đồng bộ tài chính giữa các khu.
Ông ta chỉ vào vị trí trống trên biển quảng cáo ở khu quảng cáo, nói:
- Còn nữa, về mặt quảng cáo tuyên truyền, các cậu cũng nên bỏ thêm chút công sức! Muốn vận hành tốt cả tỉnh, tranh thủ khiến thị trường trở nên có sức cạnh tranh, mặt này các cậu cần nghĩ nhiều biện pháp hơn, nghĩ nhiều cách mới hơn.
Trần Kinh cảm thấy rất đỗi vui mừng.
Có câu nói này của Kiều Chính Thanh, tỉnh có thể giải quyết vấn đề tài chính, những phiền muộn của hắn có thể giải quyết một phần lớn rồi.
Năm ngoái, Trần Kinh bô ba khắp nơi kêu gọi đầu tư hỗ trợ, tuy rằng kết quả cũng đáng kể, nhưng mặt bằng Lân Giác quá rộng, áp lực tài chính lên chính phủ dần tăng lên, cũng vì chuyện tiền nong này, đã khiến hắn phiền não rất nhiều.
Đoàn xe của Phó chủ tịch tỉnh Kiều Chính Thanh có khoảng hơn mười chiếc, xe cảnh sát đi trước mở đường, uy phong lẫm liệt, khí thế kinh người.
Hoàng BàHoành Viễn bày ra thế trận lớn như vậy, đây hoàn toàn chỉ để đón tiếp vị lãnh đạo cốt cán của tỉnh.
Nói tới nguyên nhân, một mặt là vì Hải Sơn đặc biệt coi trọng mối quan hệ hợp tác giữa hai khu vực hiện nay, một mặt khác cũng bởi hiện Kiều Chính Thanh ngày càng có thế lực trong tỉnh. Theo nguồn tin không chính thức, sắp tới tỉnh sẽ có thay đổi bộ máy lãnh đạo, Kiều Chính Thanh rất có thể sẽ đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch thường trực của tỉnh.
Thông tin này Trần Kinh biết được từ khá sớm.
Hiện nay bộ máy trung ương đang có nhiều thay đổi, trong cuộc đua của các phái ở khu vực Tây Bắc, mấy năm gần đây quy hoạch đất thành công, gặt hái được không ít.
Văn Trác Nam do tuổi tác đã cao, đợt này hẳn phải rút xuống, trước khi ông ta rút xuống, lấy tư cách trao đổi chính trị, khu vực Tây Bắc sẽ cất nhắc một lớp cán bộ chủ chốt mới lên thay.
Mà sau khi Văn Trác Nam lặng lẽ rút lui, nhiệm vụ chống đỡ khu vực Tây Bắc dần chuyển sang Phương Lộ Bình, Kiều Chính Thanh và Phương Lộ Bình trước nay lại luôn thân thiết, vì vậy việc đề cử anh ta được xem là điểm đáng quan tâm tại khu vực Tây Bắc lúc này.
Hiện nay, khu vực duyên hải đã trở thành trọng điểm tranh đoạt quyền lực giữa các phe phái, đặc biệt là Lĩnh Nam, các phe thế lực rắc rối phức tạp.
Năm đó Phương Lộ Bình không đạt được quyền lợi như mong muốn tại Lĩnh Nam, lần này đối với việc đề cử Kiều Chính Thanh, ông ta tỏ ra khá nhiệt tình.
Hơn nữa, sau khi Văn Trác Nam rút lui, số người hưởng ứng Kiều Chính Thanh chuyển công tác lên trung ương khá nhiều, có thêm sự ủng hộ của Phương Lộ Bình, trước mắt Kiều Chính Thanh cũng được chính đàn Lĩnh Nam đánh giá có tiền đồ rộng lớn.
Tuy rằng Kiều Chính Thanh đã đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Thư kí Ủy ban nhân dân nhiều năm, nhưng phong cách làm việc khá mạnh mẽ, quyết đoán, dứt khoát.
Sau khi ông ta có một cuộc gặp mặt nhỏ với đoàn cán bộ lãnh đạo chính quyền Đảng Hải Sơn tại khách sạn mình nghỉ lại, anh ta trực tiếp đưa ra đề nghị ra ngoài thăm thú một chút.
Hoàng BàHoành Viễn đương nhiên biết nơi Kiều Chính Thanh muốn tới đầu tiên chính là Lân Giác.
Sớm đã cho chuẩn bị xe cộ đầy đủ.
Vì vậy Kiều Chính Thanh cùng đoàn người khí thế tới thẳng Lân Giác.
Trần Kinh vốn lên kế hoạch đi khảo sát Nam Hong Kong.
Nhưng thứ nhất bởi Phương Uyển Kỳ mấy ngày này tới Hải Sơn, bồi dưỡng tình cảm của đôi vợ cHoành son, dính nhau không rời, vì vậy Trần Kinh cũng muốn ở bên cô thêm mấy hôm.
Ngoài ra, Kiều Chính Thanh muốn qua thị sát Hải Sơn, trước đó ông ta lệnh cho thư ký gọi điện trước cho Trần Kinh, rõ ràng cho thấy ông ta nhất định muốn ghé qua Lân Giác, muốn kiểm nghiệm sự phát triển của Lân Giác có phải thật sự tốt như lời tuyên truyền hay không.
Cuối cùng, Trần Kinh để Lý Quốc Vĩ đi Nam Hong Kong trong vai trò đại biểu toàn quyền. Mà người dẫn đoàn lần này lại là Phó chủ tịch thành phố Phùng, ông ta và Lý Quốc Vĩ vô cùng ăn ý với nhau, để hai người họ đi có thể hiệu quả sẽ tốt hơn.
Đón tiếp chuyến viếng thăm của Kiều Chính Thanh, Trần Kinh không hề khua chiêng gõ trống.
Chỉ là chuẩn bị một số băng rôn hoan nghênh trước cửa lớn của khách sạn Kim Tinh, không quá phô trương.
Đoàn xe tới nơi, Trần Kinh ra đón, chờ một lúc Kiều Chính Thanh mới cùng Hoàng Hoành Viễn và chủ tịch thành phố Thanh Hương bước tới.
Bí thư và chủ tịch thành phố cùng đi thị sát với lãnh đạo, đãi ngộ này cũng coi là khá cao.
Trần Kinh còn nhớ lần thị sát trước đó của Bí thư Miêu, đều chỉ có mình Hoàng Hoành Viễn cùng đi. Xem ra lần này, tình hình đúng thật đặc biệt hơn một chút.
Hôm nay Kiều Chính Thanh mặc một bộ jacket màu xám, bên trong là sơ mi trắng, quần Âu cũng rất thoải mái, xem ra thoải mái hơn lúc trực tại phòng làm việc của Ủy ban nhân dân tỉnh rất nhiều.
Chủ tịch thành phố Thanh Hương đứng cạnh giới thiệu cho anh ta môi trường công tác của quận ủy và ủy ban nhân dân quận Lân Giác. Với tư cách một người phụ nữ, tài ăn nói của bà rất tốt, tuy phong cách thường ngày là một nữ tử cứng rắn, nhưng hôm nay bà lại tỏ ra khá hợp tác.
Kiều Chính Thanh nhìn thấy Trần Kinh, ngắt lời giới thiệu của Thanh Hương, cười nói:
- Cô xem, lãnh đạo Lân Giác trẻ tuổi của chúng ta chắc phải đợi lâu lắm rồi!
Trong lúc anh ta nói vậy, Trần Kinh đã tiến tới gần ông ta, đưa tay ra nói:
- Chào mừng chủ tịch tỉnh Kiều! Được anh tới chỉ đạo công tác, chúng tôi đều cảm thấy rất hào hứng!
Kiều Chính Thanh cũng vươn tay bắt chặt lấy đôi tay Trần Kinh, chỉ vào Hoàng Hoành Viễn và Thanh Hương ở cạnh mình, đáp:
- Lần này tôi tới đây trận thế cũng không hề nhỏ đâu, Bí thư và chủ tịch thành phố của các anh đều đi cùng tôi, xem ra Lân Giác của chúng ta có sức hấp dẫn rất lớn, trước mắt ai cũng phải chú ý!
Trần Kinh thành khẩn đáp lời:
- Được sự quan tâm của lãnh đạo chính là sự cỗ vũ lớn nhất với chúng tôi!
Kiều Chính Thanh hơi nhướn mày, nói:
- Được rồi, cậu đừng tâng bốc tôi quá. Hôm nay tôi tới đây là muốn được xem tận mắt đây.
Ông ta ngừng lại một lúc, chuyển đề tài:
- Phải rồi, Tiểu Trần, đã lâu cậu không về Bắc Kinh đúng không?
Trần Kinh thoáng lặng người, có chút ngượng ngùng gật đầu:
- Đúng vậy, gần đây có nhiều việc phải xử lý quá, mãi vẫn không có thời gian về Bắc Kinh. Trước mắt chúng tôi vẫn dốc toàn lực vào công việc hợp tác giữa hai khu vực. Với vai trò đi đầu trong hợp tác giữa Nam Hong Kong và Hải Sơn, chúng tôi biết rằng trọng trách trên vai rất nặng nề!
Kiều Chính Thanh đáp:
- Chẳng trách được! Mấy hôm trước tôi qua Bắc Kinh một chuyến, gặp được ông cụ, ông còn hỏi tôi về cậu nữa! Hỏi rằng cậu có tài cán gì không, có làm nên cơm cháo gì không! Cậu đáon xem tôi đã trả lời thế nào?
Ông ta lại ngừng lại, cười ha ha rồi tiếp:
- Tôi nói với ông, cậu giống như Tôn Ngộ Không vậy, có bảy mười hai phép thần thông, huyện Lân Giác vào tay cậu đã thay đổi hoàn toàn. Ông cụ nghe xong rất mừng đấy!
Trần Kinh cười, khiêm tốn đáp:
- Chủ tịch tỉnh Kiều quá khen rồi, tính cách Tôn Ngộ Không quá nóng vội, quá ầm ĩ, sau này tôi sẽ tích cực bồi dưỡng những mặt này!
Lần này đến lượt Kiều Chính Thanh kinh ngạc, một hồi sau anh ta mới cười lớn, quay đầu nói với Hoàng Hoành Viễn:
- Anh xem kìa, tôi đã nói dưới tay tướng mạnh không có lính hèn, lính dưới tay anh nhìn nhận vấn đề cũng luôn từ hai phương diện, không bị thành công trước mắt làm mê mị, luôn trong tư thế tìm tòi khắc phục vấn đề bản thân đấy thôi!
Hoàng Hoành Viễn cười không được tự nhiên, đáp:
- Tiểu Trần rất xuất sắc, là lực lượng cán bộ trung kiên của Hải Sơn chúng tôi, hiện giờ danh tiếng của cậu ấy ở Hải Sơn chúng tôi rất lớn!
Hoàng BàHoành Viễn nói tốt cho Trần Kinh, trong lòng thầm kinh ngạc.
Bất kì ai cũng có thể nhận ra, mấy câu ngắn ngủn này của Kiều Chính Thnah đều không phải tùy tiện mà nói.
Có thể thấy được, quan hệ giữa Kiều Chính Thanh và Trần Kinh khá thân thiết, hơn nữa “ông cụ” mà Kiều Chính Thanh đã nhắc tới, người có thể được gọi như vậy ở Bắc Kinh, cũng đều là một sự tồn tại khiến người ta ngưỡng mộ, ít nhất Hoàng Hoành Viễn cũng phải ngưỡng mộ.
Bất giác, trong lòng Hoàng Hoành Viễn lại thêm phần chú ý tới Trần Kinh.
Có một nhân vật như Trần Kinh làm việc dưới tay mình, là chuyện tốt nhưng cũng là chuyện không tốt.
Là chuyện tốt nếu như Hải Sơn có thành tích, nếu như Lân Giác có thành tích, bởi nhận được khá nhiều sự quan tâm, dễ dàng thăng tiến.
Mà điểm bất lợi chính là những cán bộ như vậy khó mà khống chế. Hoàng Hoành Viễn đã sai khi không chế Trần Kinh, thiếu chút nữa đã không còn đường lui.
So sánh với tâm tư của Hoàng Hoành Viễn, Thanh Hương đứng cạnh đó vẫn luôn giữ nụ cười trên gương mặt, thần săc không hề thay đổi, không thể nhìn ra suy nghĩ của bà.
Với vai trò chủ tịch thành phố, có thể thấy phần nào sự thông minh của Lý Thanh Hương.
Dù sao Kiều Chính Thanh cũng đã tới đây, Trần Kinh cũng không che giấu gì cả.
Trước tiên dẫn Kiều Chính Thanh tham quan một lượt phố đồ gia dụng ở thị trấn Miếu Hoàng Công.
Để xây dựng trung tâm mua bán đồ gia dụng này, Trần Kinh đã bỏ ra rất nhiều công sức. Phố đồ gia dụng hiện giờ mới chỉ là một phần ba của toàn bộ quy hoạch.
Nhưng một phần ba này cũng đã khá đáng kinh ngạc rồi, tổng cộng gồm có mười loại gia cụ lớn, cả trăm nhãn hiệu, cả khu phố đồ gia dụng phân thành nhiều khu nhỏ. Một khu là khu triển lãm của cách doanh nghiệp, cũng là khu quảng cáo. Một khu chợ mua bán vật liệu gỗ.
Còn có một khu là chợ mua bán thành phẩm gia cụ.
Do tiến hành một loạt chế độ ưu đãi, lại thêm trước đây Miếu Hoàng Công cũng đã có chợ mua bán gia cụ, thời điểm hiện tại khu phố đồ gia dụng mới ban đầu đã có không khí nhộn nhịp người qua lại.
Tới từ các tỉnh thành trên cả nước, thậm chí bao gồm cả rất nhiều khách thương tới từ các nước Đông Nam Á, Đông Á… cũng đều có thể bắt gặp tại đây.
Phố đồ gia dụng chính là thế giới của đồ gia dụng.
Đồ gia dụng ở đây xét từ loại hình có thể phân thành gia cụ gia đình, gia cụ văn phòng, gia cụ cho trẻ em, gia cụ cổ điển…; từ chất liệu có thể phân thành gia cụ làm từ chất liệu mới, gia cụ làm từ gỗ thô, gia cụ làm từ gỗ thật…
Sau đó còn có phân thành nhiều loại nhỏ, trong gỗ thật có gỗ sam truyền thống, gỗ thị, gỗ sồi, quý hơn có gỗ lim tơ vàng, gỗ hoa lê, gỗ hoa lê vàng…
Tuy rằng chuyến tham quan này Kiều Chính Thanh đã sắp xếp người tới thu xếp trước, nhưng đi một vòng như vậy, cũng mất khoảng gần hai tiếng đồng hồ.
Kiều Chính Thanh tâm trạng rất tốt, thậm chí còn cao hứng chủ động tới bắt chuyện với chủ tiệm và khách thương.
Mà những người này vừa thấy tư thái của Kiều Chính Thanh, đa số đều biết anh ta nhất định là lãnh đạo cao cấp, những người vây quanh cũng rất nhiều, có lúc bảo vệ không xử lý được, khiến tình hình trở nên khá hỗn loạn.
Trần Kinh bên cạnh nhắc nhở Kiều Chính Thanh, nói vẫn còn các khu công nghiệp khác phải đi, nếu như tham quan hết một lượt phố đồ gia dụng, có lẽ phải mất cả một ngày.
Lúc đó Kiều Chính Thanh mới kìm lại ý muốn tiếp tục dạo quanh khu phố, đoàn người lại khởi hành về phía khu công nghiệp Miếu Hoàng Công.
Do yêu cầu khảo sát điều tra, lần này thành phố điều tới hai chiếc Toyota Coaster.
Các vị lãnh đạo chủ chốt ngồi cùng chiếc xe thứ nhất với Kiều Chính Thanh, Trần Kinh ở vai trò chủ nhà, đương nhiên cũng được coi là lãnh đạo chủ chốt.
Trên xe, Kiều Chính Thanh nói về cảm nhận của mình sau cuộc khảo sát, ông nói:
- Hạng mục Phố đồ gia dụng này rất có tầm nhìn xa, Tiểu Trần là người có năng lực làm kinh tế, biết phải dẫn dắt mọi người thế nào, am hiểu mặt có lợi của quy hoạch hóa, ngành công nghiệp đồ gia dụng của chúng ta, có thị trường ngay tại địa phương mình, không lo không có thị trường tiêu thụ, tínhh tích cực của các doanh nghiệp khẳng định sẽ còn tăng lên.
Ông ta quay đầu nhìn Trần Kinh, tiếp:
- Tiểu Trần, toàn bộ hạng mục phố đồ gia dụng dự trù bao nhiêu tiền?
Trần Kinh đáp:
- Xây dựng cơ sở thượng tầng cần năm trăm triệu, nếu như dựa theo chính sách ưu đãi tính từng khoản một, đầu tư của Chính phủ và trợ cấp có khả năng trong vài năm nữa sẽ đạt quy mô hai tỉ. Trước mắt nguồn tài chính của chúng ta vẫn còn khá eo hẹp, nhiều áp lực!
Kiều Chính Thanh vung tay nói:
- Cho dù có áp lực cũng cần tiếp tục cố gắng hoàn thành hạng mục này đấy, vấn đề tài chính có thể nghĩ nhiều cách để giải quyết, tỉnh ta cũng có thể giải quyết một phần, hai cấp thành phố và quận các cậu cũng có thể nghĩ cách giải quyết vấn đề đồng bộ tài chính giữa các khu.
Ông ta chỉ vào vị trí trống trên biển quảng cáo ở khu quảng cáo, nói:
- Còn nữa, về mặt quảng cáo tuyên truyền, các cậu cũng nên bỏ thêm chút công sức! Muốn vận hành tốt cả tỉnh, tranh thủ khiến thị trường trở nên có sức cạnh tranh, mặt này các cậu cần nghĩ nhiều biện pháp hơn, nghĩ nhiều cách mới hơn.
Trần Kinh cảm thấy rất đỗi vui mừng.
Có câu nói này của Kiều Chính Thanh, tỉnh có thể giải quyết vấn đề tài chính, những phiền muộn của hắn có thể giải quyết một phần lớn rồi.
Năm ngoái, Trần Kinh bô ba khắp nơi kêu gọi đầu tư hỗ trợ, tuy rằng kết quả cũng đáng kể, nhưng mặt bằng Lân Giác quá rộng, áp lực tài chính lên chính phủ dần tăng lên, cũng vì chuyện tiền nong này, đã khiến hắn phiền não rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.