Quan Sách

Chương 1226: Cơn giận của Trần Kinh

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

02/08/2018

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm.

Tin tức hạng mục mắc cạn của Kinh Giang dưới sự đồn đại thổi thổi phồng của Sở Thành, bị truyền ra toàn tỉnh.

Sở Thành chính thức đưa ra cái gọi là hạng mục đại Ngọc Sơn. Uỷ ban nhân dân thành phố Sở Thành công khai tuyên bố với bên ngoài, Ngọc Sơn sẽ được khai thác toàn bộ tuyến, dùng để xây dựng thôn nghỉ dưỡng du lịch, câu lạc bộ và bất động sản cao cấp.

Đài truyền hình Sở Thành, nhật báo Sở Thành và nhiều cơ quan truyền thông khác tiến hành gióng trống khua chiêng đưa tin, mà tin tức như vậy, không nghi ngờ gì nữa, là nói cho dân chúng toàn bộ Sở Giang, hạng mục Sở Thành phê duyệt thành công, không thể nghi ngờ chính là tuyên cáo hạng mục Lang Châu của Kinh Giang đã không còn giá trị.

Lập tức, Uỷ ban nhân dân Sở Thành công khai kế hoạch thu hút đầu tư lô đất 6000 mẫu đầu tiên liên quan tới hạng mục Ngọc Sơn.

Trong kế hoạch thu hút đầu tư, những doanh nghiệp đầu bảng như tập đoàn doanh nghiệp anh em Hầu thị, tập đoàn Âu Lãng, toàn bộ Sở Giang chấn động.

Còn phía Kinh Giang, rõ ràng sĩ khí thất bại, mà cùng với tin tức bên ngoài càng ngày càng nhiều, các giới xã hội Kinh Giang biểu hiện sự bất mãn sâu sắc với hành động hái quả đào của Sở Giang.

Nhất là lãnh đạo Thành ủy và Uỷ ban nhân dân, lần này có thể nói là cùng chung mối thù.

Trên hội nghị thường ủy Thành ủy, ngay cả Vương Cửu Triết Chủ tịch Mặt trận Tổ Quốc vai trò thấp nhất đột nhiên cũng tỏ vẻ giận dữ. trong cuộc họp khẳng khái phát hiện, tỏ thái độ nhất định phải thi hành biện pháp phản chế đối với Sở Giang, thậm chí ông ta còn cực đoan đưa ra việc thi hành quản chế đối với bến tàu Vọng Thiên Môn, nghiêm cấm các thuyền hàng ngoài mười ngàn tấn dừng đỗ.

Đề nghị này của Vương Cửu Triết không nghi ngờ gì là muốn bóp cổ hàng hóa của Sở Thành, tỏ thái độ với Sở Thành.

Đương nhiên, đề nghị như vậy chắc chắn Trần Kinh sẽ không ủng hộ, đa số ủy viên tham dự hội nghị cũng sẽ không ủng hộ.

Mỗi người phát biểu ý kiến của mình, phát biểu xong, Trần Kinh nói:

- Các vị, tâm tình của mọi người có thể hiểu được. hạng mục này không thành, hoặc nói hạng mục này xuất hiện một vài vấn đề, tôi nghĩ người buồn nhất là chủ tịch Từ. dù sao vì hạng mục này chủ tịch thành phố đã cố gắng rất nhiều.

Nói như nào đây? Sự thất bại của hạng mục này chỉ là tạm thời, quan hệ giữa Kinh Giang và Sở Thành, hiện tại nhất định chúng ta phải dựa vào Sở Giang mới có thể làm bất động sản cao cấp, đây là nguyên nhân bản chất dẫn đến thất bại của chúng ta.

Cổ nhân nói, biết hùng dũng sau khi gặp thất bại, chúng ta biết có khoảng cách với người ta, biết có khoảng cách với Tỉnh thành, điều này cũng khích lệ chúng ta cố gắng hơn để làm xây dựng nội bộ chúng ta. Làm tốt xây dựng Kinh Giang, tương lai chúng ta có thể làm lại hạng mục này.

Hơn nữa, chỉ là một hạng mục thôi, không thành công cũng bỏ đi. Cam lòng bỏ đi, không có gì to tát cả.

Trần Kinh nâng chén trà lên uống một ngụm nói:

- Hiện tại chẳng phải cũng có tin tức tốt sao? Nhà máy động cơ đốt trong của chúng ta tập đoàn ô tô tải hạng nặng Dự Bắc đạt được hiệp nghị hợp tác chiến lược, mai chúng ta sẽ thực hiện hiệp nghị, cũng mở cuộc họp báo.

Hai bên chúng ta cùng thành lập công ty, công ty lấy tên là công ty TNHH cổ phần nhà máy động cơ đốt trong Kinh Giang.

Công ty sau khi sát nhập, quy mô tài sản đạt mười tỷ, vốn lưu động của công ty đạt gần ba tỷ, hơn nữa viện nghiên cứu ô tô hạng nặng sẽ nghiên cứu xác nhập với nhà máy động cơ đốt trong, và đồng thời tiến hành nghiên cứu phát triển tại Sở Giang.

Công ty TNHH động cơ đốt trong của Kinh Giang chúng a có hy vọng trở thành doanh nghiệp đi đầu của kỹ thuật động cơ đốt trong trong nước, đây chẳng phải tin vui sao?

Trần Kinh vừa nói như vậy, hội trường dịu đi rất nhiều.

Mà Uỷ viên thường vụ tham dự cũng lần lượt tỏ vẻ chúc mừng với Liễu Tân Lâm phụ trách điều hành toàn bộ hạng mục.

Liễu Tân Lâm rất nhiệt tình, lập tức báo cáo với toàn hội nghị tình hình toàn bộ công tác đàm phán, sau đó báo cáo nghi thức ký kết kí hiệp nghị hợp tác và buổi họp báo sau đó, cũng như tình hình bố trí công tác tuyên truyền.

Trần Kinh chỉ thị:

- Nhất định phải làm tốt công tác tuyên truyền, nhất định phải thông qua chuyện này củng cố lại lòng tin toàn bộ xã hội Kinh Giang.





Thành ủy Kinh Giang.

Văn phòng Trần Kinh, Trịnh Viễn Khôn bưng chén trà, vểnh chân bắt chéo, dù bận vẫn ung dung uống trà.

Còn Liễu Tân Lâm bên cạnh liên tục nhíu mày, nhiều lần gã nháy mắt với Trịnh Viễn Khôn nhưng người này cứ giả bộ không phát hiện, vẫn làm theo ý mình như trước.

Đây cũng chẳng ra thể thống gì. Đây là văn phòng bí thư, Trịnh Viễn Khôn cuồng ngạo như thường thì thôi, trong văn phòng lanh đạo lại cà lơ phất phơ như thế, còn ra gì nữa?

Trần Kinh thì lại chẳng thấy gì không ổn. hắn tươi cười tán gẫu với Trịnh Viễn Khôn.

Trịnh Viễn Khôn báo cáo với Trần Kinh, hiện tại quan hệ giữa xưởng đóng tàu và Hongkong không thông thuận lắm, chủ yếu vướng mắc về vấn đề phương thức hợp tác. Phía Hongkong hy vọng có thể thành lập công ty liên doanh, cùng kinh doanh quản lý, mà điểm này, hiện tại xưởng đóng tàu Kinh Giang không có đủ điều kiện.

Cuối cùng Trịnh Viễn Khôn nói:

- Bí thư, tôi thấy tốt nhất chúng ta vẫn nên để xưởng đóng tàu Hoàng Hải thu mua. Như vậy rất có bảo đảm, tương lai triển vọng phát triển của chúng ta cũng tốt nhất. vấn đề này hiện tại tôi cho rằng có thể tranh thủ, chỉ cần họ đồng ý gánh vác, tôi tuyệt đối không lỗ.

Dù sao tiền đồ mấy chục ngàn công nhân mới là quan trọng nhất, chúng ta không thể nói giỡn với tương lai của họ.

Trần Kinh nói:

- Sao thế? Sao anh lại cho rằng có thể tranh thủ? Anh có năng lực tiên tri?

Trịnh Viễn Khôn cười ha hả, lại gần Trần Kinh nói:

- Không gạt anh, bí thư Trần, tôi đã từng tiếp xúc với chủ nhiệm xưởng đóng tàu Hoàng Hải. cô ta thể hiện, chỉ cần chúng ta phối hợp, bọn họ có thể suy nghĩ thu mua toàn bộ…

- Cái gì?

Trần Kinh sửng sốt, nụ cười trên môi nhạt dần.

Hắn để chén trà lên bàn, nói:

- Trịnh Viễn Khôn, vì sao anh không báo cáo? Còn nữa, ai bảo anh tự tiếp xúc riêng với xưởng đóng tàu Hoàng Hải? đây chẳng phải là anh làm bừa sao?

Trịnh Viễn Khôn sửng sốt nói:

- Bí thư Trần, đây là chuyện tốt, vì sao tôi không thể tiếp xúc riêng. Đây chẳng phải là tôi nghĩ cho xưởng đóng tàu Kinh Giang sao? Chúng ta có thể được xưởng đóng tàu Kinh Giang thu mua, điều này đối với chúng ta mà nói là rất tốt. Khoản tiền thu mua này mang đến cho Kinh Giang một khoản đầu tư vô giá.

Trần Kinh lạnh lùng hừ khẽ, trừng mắt nhìn Trịnh Viễn Khôn nói:

- Tôi nói Trịnh Viễn Khôn à, anh nghĩ gì thế. Xưởng đóng tàu Kinh Giang của chúng ta giá trị bao nhiêu? Chúng ta có cảng thuyền lớn nhất trong nước, có nhà xưởng quy mô lớn nhất cả nước, tích lũy nhiều năm như vậy của chúng ta, toàn bộ xưởng đóng tàu giá trị lên tới chục tỷ.

Khoản nợ chỉ mấy trăm triệu của họ có thể giúp chúng ta giải quyết, chúng ta biếu không người ta toàn bộ xưởng đóng tàu, anh còn vui sướng thế.

Tôi nói anh có thể có tiền đồ chút không? Đây là anh mưu tính tương lai cho công nhân viên chức xưởng đóng tàu sao? Tôi thấy đây là anh muốn bán bừa tài sản.

Trịnh Viễn Khôn bị Trần Kinh bỗng nhiên nổi giận, sửng sốt, gã cũng là người thẳng tính, dài cổ nói:

- Trần Kinh, đây chẳng phải là anh tự lựa mình lừa người sao? Xưởng đóng àu Kinh Giang đang trong tình trạng nào? Hiện tại chúng ta chịu một gánh nặng rất lớn, gánh nặng lớn như vậy có thể kéo chết tài chính toàn bộ Kinh Giang.



Lúc này chúng ta có năng lực bán ra, đây là việc vô cùng tốt, còn muốn cố thủ làm gì? Đợi mốc meo mục nát sao?

Liễu Tân Lâm biến sắc nói:

- Trịnh VIễn Khôn, anh nói gì đấy? Đây là thái độ báo cáo của anh với bí thư sao? Anh nói anh kìa, kiêu ngạo cuồng bạo tôi đã biết lâu rồi, nhưng anh cuồng bạo với những người khác thì không sao…

- Chủ tịch Liễu, anh đừng giáo huấn tôi, Trịnh Viễn Khôn tôi là tính cách như vậy. Đối với ai cũng thế, tôi phải thế nào với Trần Kinh? Anh ta không phải người sao? Anh ta là Vương lão tử à?

Trịnh Viễn Khôn thốt nhiên nói.

Trần Kinh giơ tay ra hiệu, Liễu Tân Lâm cứng miệng.

Trần Kinh lạnh lùng cười nhìn Trịnh Viễn Khôn:

- Trịnh Viễn Khôn, tôi nói anh không có tiền đồ, anh không phục. tôi nói thật với anh, sự việc xưởng đóng tàu Hoàng Hải thu mua, tôi chưa từng từ bỏ. nhưng họ còn muốn lấy không một xưởng đóng tàu, chỉ chịu khoản nợ mấy trăm triệu, thì không có cửa đâu.

Lúc đầu chúng ta bàn chuyện hợp tác, chúng ta cầu cha bái bà, hy vọng họ có thể mua chúng ta, chúng ta có thể thuận lợi vứt bỏ gánh nặng.

Nhưng lúc đó họ kén cá chọn canh, hiện tại chuyện đã lâu như vậy, chúng ta tự tính kế phát triển, tiến hành cải cách, vừa mới có chút cơ hội, bọn họ lại vội vàng kéo tới đòi thu mua. Người ta coi Kinh Giang ta thật sự chính là nghèo tới vét nồi, đợi họ tới cứu tế sao?

Tôi nói rõ, lần này họ không mang tới khoản tiền một tỷ trở lên, đừng nghĩ nắm được xưởng đóng tàu. Trịnh Viễn Khôn anh có thể không cần mặt mũi, có thể mặt dày, Trần Kinh tôi thì không làm được, tôi không nuốt trôi cục tức này được.

Trần Kinh đổi giọng nói:

- Lão Trịnh, tôi nói với anh, đám bò bê xưởng đóng tàu Kinh Giang này, đều là bị nhà nước làm hư đấy. bọn họ ỷ họ là doanh nghiệp trọng điểm quốc gia, ai cũng quá kiêu ngạo. anh tốt với người ta, họ ngược lại sẽ cảm thấy yếu đuối dễ bắt nạt.

Nếu đã vậy, chúng ta liền cao ngạo, tôi đã bảo Chủ tịch Liễu trả lời họ, xưởng đóng tàu chúng ta tạm thời không có kế hoạch bán ra.

Bọn họ muốn khiến chúng ta thay đổi thái độ, vậy được, phải thể hiện thành ý. Hiện tại xã hội này, không ai đáng tin cậy, nhất là đám con bê này, mỗi người đều là đồ đê tiện, anh theo chân họ nói chuyện chính sách, bọn họ giở trò lưu manh với anh.

Anh giở trò lưu manh với họ, bọn họ nói chính sách với anh. Vừa mở miệng đã cái gì mà ý chí quốc gia, cài gì mà nhu cầu quốc phòng quốc gia, là nhìn đại cục.

Tôi nhổ vào cái ý chí quốc gia của họ, ý chí của Trần Kinh tôi là mấy triệu dân của Kinh Giang có cơm ăn, mấy chục ngàn người của xưởng đóng tàu Kinh Giang phải có tương lai tốt. những thứ khác với tôi mà nói đều vô nghĩa.

Trần Kinh nổi giận, Trịnh Viễn Khôn lại mềm nhũn, gã nhìn chằm chằm Trần Kinh, môi liên tục run lên, không dám nói một câu.

Qua thật lâu, gã nói:

- Ai…ai nói tôi không biết xấu hổ? da mặt tôi dày. Tôi…tôi không biết tình hình thôi. Tôi…tôi ủng hộ anh. anh nói thật khiến người ta giận. đã vậy,. chúng ta cố gắng thêm chút.

Ngày mai tôi sẽ gửi fax cho phía Hongkong, thể hiện có thể đàm phán việc hợp tác, bảo họ cử đại diện tới, sau đó chúng ta dùng truyền thông đưa tin ở quy mô lớn.

Trịnh Viễn Khôn nói tới đây có chút kích động:

- Hiện tại hai chúng ta chuẩn bị, làm nhiều việc cùng lúc. Một đường là bị thu mua, nhưng chúng ta phải định giá. Một con đường khác là tự lực cánh sinh, chúng ta thông qua cải cách và cải chế, đi tới con đường mới.

Mẹ nói, lần này bất cứ giá nào, chuyện này làm thành rồi, những năm bỏ phí của lão Trịnh tôi đã lấy lại được.

Trần Kinh thản nhiên cười nói:

- Xử lý theo như anh nói đi, chuyện này anh và chủ tịch Liễu bố trí, anh chịu sự lãnh đạo của anh ấy. lão Trịnh tôi nói với anh này, anh ít bực tức và nóng nảy chút đi. Nếu tôi biết anh lại có hành động lén lút cá nhân, tôi sẽ không tha cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook