Chương 992: Cuộc khảo nghiệm lớn!
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
17/05/2016
Sáng sớm, mặt trời chậm rãi nhô lên từ phía đông.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp.
Hôm nay phải nói là một ngày đặc biệt đối với Hoàn Thành.
Vụ án 6.23 có chuyển biến lớn, những người trong diện tình nghi đã bị cảnh sát Hoàn Thành giam giữ cho tới hôm nay là tròn 24 giờ. Theo như quy định pháp luật, tội phạm trong diện tình nghi bị bắt giam 24 giờ nhất định phải thông báo nguyên nhân bắt giam và thời gian bắt giam cho thân nhân cũng như luật sư của họ.
Mà luật sư của Sầm Đại Bằng và Lý Quốc Triển cùng một mực cho rằng họ không hề có hành vi vi phạm pháp luật, sự hạn chế quyền tự do của họ của cảnh sát thuộc tính chất chất vấn, theo quy định của pháp luật, thời gian thẩm vấn của cảnh sát đối với đối tượng có liên quan tới tình tiết vụ án không được quá hai mươi tư giờ đồng hồ.
Trong vòng hai mươi tư tiếng nếu như không thể chứng minh người bị thẩm vấn có liên quan tới vụ án, sẽ buộc phải phóng thích người bị thẩm vấn.
Mới sáng sớm, mà trước cổng cục Công an thành phố Hoàn Thành và cơ quan chính quyền đã tụ tập rất nhiều người.
Có một số người là phóng viên truyền thông, một số là bạn bè và người thân của những người bị tình nghi, trong đó Hiêppj hội Thương nghiệp Bắc Việt kéo người giăng băng rôn trước cổng cục Công an, yêu cầu phóng thích Lý Quốc Triển.
Mới sáng sớm mà tình hình đã căng thẳng như vậy rồi, cảnh sát Hoàn Thành đặt mức độ cảnh giác rất cao, nhanh chóng tập hợp hơn một trăm viên cảnh sát phòng chống bạo động có trang bị vũ trang tới hiện trường để ổn định trật tự.
So sánh với những áp lực từ bên ngoài này, áp lực tới từ cấp trên và áp lực từ trong thể chế càng khiến cục Công an thành phố khó mà chống đỡ được.
Phản hồi của Tổ giám sát điều tra của Sở công an tỉnh không cho kết quả, giám sát điều tra được sửa thành giám sát chỉ đạo, Sở trưởng Sở công an tỉnh Triệu Hạ Quốc phụ trách công tác giám sát chỉ đạo vụ án 6.23.
Việc đầu tiên anh ta làm sau khi tới Hoàn Thành là tiến thẳng tới cục Công an thành phố Hoàn Thành, yêu cầu xem hồ sơ vụ án và tình hình thẩm vấn.
Ngoài Triệu Hạ Quốc ra, hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh cũng gây áp lực lớn cho cảnh sát Hoàn Thành.
Lý Quốc Triển là người sắp được đề cử lên vị trí ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị của tỉnh, tỉnh cũng đã có được tài liệu về anh ta. Theo như cách nói trong giới quan trường, họ vô cùng quan tâm tới vụ án này, cũng hy vọng cảnh sát Hoàn Thành sẽ xử lý vụ án một cách công bằng, chính trực nhất…
Về cái gọi là công bằng, chính trực, trên thực tế chính là bức ép cảnh sát Hoàn Thành lập tức phải đưa ra được bằng chứng và sự thật, phải thông báo tình hình của nghi phạm, nếu không thì buộc phải thả người.
Nội bộ Hoàn Thành, từ quận huyện tới Thành ủy và chính quyền thành phố, rơi vào tình trạng xao động mạnh.
Ủy viên Thành ủy Hoàn Thành, Bí thư quận ủy quận Tẩu Mã Hà Trương Bình Hoa trong hai ngày này đã phải không ngừng đi lại giữa các lãnh đạo chủ chốt của Hoàn Thành và các cán bộ già sắp về hưu, chủ yếu là đưa ra kháng nghị gay gắt với việc cục Công an Hoàn Thành không màng đại cục, không màng tới ảnh hưởng xã hội, tùy tiện bắt bớ người.
Anh ta tuyên bố rằng cho dù là Hiệp hội Thương nghiệp Bắc Việt hay công ty Thương mại Tân Hải, đều là những doanh nghiệp trọng điểm thu hút đầu tư mấy ngày gần đây tại quận Tẩu Mã Hà.
Trong đó tổng giá trị đầu tư của Hiệp hội Thương nghiệp Bắc Việt lên tới cả triệu tệ, mỗi năm có thể mang tới nguồn thu nhập thuế tài chính gần trăm triệu tệ cho Hoàn Thành.
Đối với tập đoàn doanh nghiệp và hiệp hội thương nghiệp có sức ảnh hưởng lớn như vậy, đáng lẽ phải nhận được sự bảo hộ của địa phương, nhưng Cục công an Hoàn Thành lại không biết tốt xấu mà bắt người trắng trợn, gây nên những ảnh hưởng tiêu cực rất cực đoan. Điều này đã đi ngược lại chính sách kinh tế và xã hội nhất quán trước nay của Hoàn Thành.
Áp lực từ bên trên quá lớn, nội bộ lại lục đục, Cục công an thành phố Hoàn Thành dường như đã trở thành kẻ thù chung của mọi giới.
Nếu như hôm nay vẫn không đưa ra được giải thích thích hợp, các lãnh đạo chủ yếu của chiến tuyến công an Hoàn Thành tất sẽ bị cách chức từng người cụ thể một, điều này gần như là không còn nghi ngờ gì được nữa.
Tại khu tạm giam Vĩnh Hòa, sắc mặt của Trần Lập Trung – người vẫn luôn lạc quan cũng trở nên nghiêm túc.
Anh ta đập bàn, tức giận nói:
- Hai mươi tư giờ cái m* gì chứ. Tình hình trước mắt đã rõ ràng thế rồi, Sầm Đại Bằng và Lý Quốc Triển đều đang cố chống đỡ thôi, trong lòng họ rõ ràng là biết thừa cái luật hai tư giờ này. Tôi vẫn nghi ngờ trong sở tạm giam chúng ta còn nội gián.
Nếu như không phải hai tư giờ này, bọn họ nhất định đã sớm không chống đỡ nổi rồi, nhất định sẽ khai báo hết!
Hai mắt Đinh Đắc Quân đỏ quạu, không nói lời nào.
Sắc mặt Vệ Hoa tái nhợt, môi không ngừng mấp máy, nhưng lại không phát ra lời nào.
Nỗi tuyệt vọng tràn ngập giữa ba người.
Cả đêm qua, ba người họ đều đích thân tham gia công tác thẩm vấn vụ án, đặc biệt là Trần Kinh đã mời chuyên gia của Bộ tổng tham mưu tới chỉnh sửa phần lớn tài liệu, trong đó có cả băng ghi hình và bản ghi chép. Những tài liệu này đều do áp dụng kỹ thuật tiên tiến nhất mới có được.
Những tài liệu này đủ để đập tan ý chí của lũ gián điệp, nhưng cả đêm qua, Sầm Đại Bằng và Lý Quốc Triển đều không hé một lời.
Cho dù Trần Lập Trung thẩm vấn họ thế nào, ra chiêu gì đi chăng nữa, họ đều lấy trầm mặc để ứng phó.
Công tác thẩm vấn gian nan vẫn duy trì tới tận khi chân trời xuất hiện những tia sáng đầu tiên, một ngày mới đã lại tới, cùng với mặt trời đang từ từ nhô lên ở phía đông, tỉ lệ thành công của vụ án kinh thiên này đang nhanh chóng chuyển dần về con số không, tới lúc này dường như đã không còn cách nào khác nữa rồi.
Ba người đều đứng đó, ánh mắt tập trung vào phòng nghỉ bên cạnh.
Bên trong phòng nghỉ, Trần Kinh đang gọi điện thoại.
Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, cả ba người đều không biết Trần Kinh đang nói chuyện với ai, nhưng theo suy nghĩ của họ, tới lúc này rồi, còn ai có thể cứu vãn được vận mệnh của Cục công an thành phố đây?
Trần Kinh của lúc này, trong lòng cũng vô cùng phức tạp.
Trước khi lật ra vụ án 6.23, hắn đã có chuẩn bị tâm lý rất kỹ càng, dự rằng những khó khăn gặp phải sẽ rất lớn.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới rằng khó khăn lại lớn tới mức này.
Không chỉ có công tác thẩm vấn của Cục công an gặp nhiều khó khăn, mà áp lực tới từ xã hội, tới từ bên trong thể chế cũng gần như khiến mọi người không thể chống đỡ được.
Công tác của Cục công an gặp phải trở ngại về mọi mặt, những vấn đề trong nội bộ Cục công an cũng không ngừng phát sinh.
Trần Kinh sắp xếp đưa Sầm Đại Bằng và Lý Quốc Triển tới nơi xa xôi hẻo lánh này, vậy nhưng hai người họ vẫn rất thần thông quảng đại, nhận được tin tức từ bên ngoài bằng cách nào đó.
Công tác Quản lý nội bộ cục Công an Hoàn Thành thất bại thảm hại, còn về mặt đối ngoại, đối với những người được cho là thần thông quảng đại ấy đã không còn tí bí mật nào nữa.
Cục diện lúc này, có thể nói là khó khăn trước nay chưa từng có, Trần Kinh cũng gặp phải kỳ vượt vũ môn gắt gao nhất của mình từ khi hắn tới nhậm chức ở Hoàn Thành này cho tới giờ.
Vụ án 6.23 là vụ án lớn phát sinh từ khi hắn phân công quản lý chính trị pháp luật, ở một số điểm nút quan trọng, Trần Kinh đều đưa ra chỉ thị mang tính mấu chốt, đặc biệt là quyết định bắt Sầm Đại Bằng và Lý Quốc Triển đã khiến vụ án có bước chuyển lớn, đều là do Trần Kinh đích thân đưa ra quyết sách.
Nếu như cuối cùng vụ án này không thể thành công, Trần Kinh sẽ còn uy tín gì để tiếp tục đảm nhiệm công tác lãnh đạo Thành ủy Hoàn Thành đây?
Thực chất, cá tính của Trần Kinh vô cùng ương ngạnh, bướng bỉnh, đối mặt với áp lực lớn như vậy, có thể nói là rơi vào cục diện bốn mặt đều bị vây bởi kẻ thù, nhưng thậm chí cục diện lại cũng không thể khiến hắn lùi bước.
Không chỉ là hắn không lùi bước, ngà ngược lại đã kích thích sức mạnh tinh thần của hắn, khiến hắn làm liều.
Trước lúc đó Trần Kinh đã tìm sự giúp đỡ của Bộ tổng tham mưu thông qua mối quan hệ của Phương Liên Kiệt, lúc này là thời điểm nguy cấp, may mà hắn có thể lợi dụng được sức ảnh hưởng của nhà họ Phương trong quân đội, đánh cược một lần cuối cùng.
Hắn trở lại phòng nghỉ gọi ba cuộc điện thoại, trong đó một cuộc là gọi cho Đại tá Hầu Tiểu Lượng của Ủy ban Kỷ luật Quân khu Việt Châu.
Hầu Tiểu Lượng và Phương Liên Kiệt có quan hệ thân thiết, trong cùng hệ Tây Bắc, Phương Liên Kiệt có những mối quan hệ không mấy tốt đẹp với lớp người trẻ.
Chỉ duy có Hầu Tiểu Lượng vẫn luôn thân thiết với anh ta, hai người tuy hai mà một.
Cũng không biết Phương Liên Kiệt và Hầu Tiểu Lượng đã từng có hợp tác gì với nhau, trong điện thoại Trần Kinh đã khái quát tình hình trước đó với Hầu Tiểu Lượng.
Anh ta bỗng đùng đùng quát một câu chửi thề, rồi nói:
- Chuyện này coi như là chuyện của tôi đi, anh cứ nói cho tôi vị trí giam người của anh, mười phút nữa người của tôi sẽ tới đưa người đi. Vừa hay, bây giờ không phải buôn lậu đang tăng vọt sao? Trong quân đội bọn tôi cũng xử lý rất nghiêm nhưng vi phạm về mặt này.
Lần này chúng ta hợp tác quân đội và bộ công an, đánh một trận thật đẹp, ta thật không thể tin nổi, thời đại này vẫn còn kiểu đàn áp vụ án nữa!
Trần Kinh đáp:
- Chủ nhiệm Hầu, cậu có lòng tin tuyệt đối sao? Cách này trên phương diện pháp luật có vững chắc không?
Hầu Tiểu Lượng cười lớn, nói:
- Bí thư Trần, anh cứ yêu tâm đi, nếu như ngay cả chuyện cỏn con này tôi cũng không giải quyết thỏa đáng được, Liên Kiệt lại chẳng lột da ta ấy chứ!
Kết thúc cuộc gọi với Hầu Tiểu Lượng, Trần Kinh ngắt máy, thả mình xuống sô pha chờ đợi. Qua mười phút, hắn đẩy cửa bước ra, ba người Vệ Hoa nhanh chóng xúm lại.
Trần Kinh quét mắt qua ba người bọn họ, thản nhiên nói:
- Lão Vệ, cậu với tôi lên Thành ủy, Cục trưởng Đinh và Lập Trung thì đợi ở đây!
Trần Kinh nhìn đồng hồ, nói:
- Năm phút nữa chúng ta xuất phát!
Trần Kinh vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ.
Trần Kinh vẫy tay với ba người còn lại, rồi hắn dẫn đầu đoàn người ra sân.
Một chiếc xe quân dụng mang biển hiệu quân đội số 00222 đang đỗ trước cổng, từ trên xe có ba anh lính cường tráng nhảy xuống.
Ba người bước đều tới, cùng lúc giơ tay chào, anh đội trưởng cất tiếng:
- Thủ trưởng, chúng tôi theo lệnh tới đưa người đi!
Anh ta đưa cho Trần Kinh một mảnh giấy, Trần Kinh mở ra, thấy trên đó là chữ ký của Hầu Tiểu Lượng.
Trần Kinh quay đầu lại khoát tay với Trần Lập Trung, nói:
- Giao người cho họ, nơi này hẻo lánh, nhưng vẫn không an toàn, chúng ta cần môi trường thẩm vấn an toàn hơn!
Trần Lập Trung há hốc miệng, rất lâu sau mới lấy lại được tinh thần, đáy mắt lóe lên ánh hào quang, đáp:
- Rõ!
Anh ta hăm hở tiến về phía trước, nói:
- Ba vị, mời đánh xe vào trong, tôi dẫn cách anh đi nhận người!
Chiếc xe tiến vào trong sân, bên ngoài sân chỉ còn lại ba người.
Đinh Đắc Quân và Vệ Hoa đều vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, nhưng ánh mắt hai người nhìn Trần Kinh đều đã có thay đổi rõ rệt.
Tuy rằng sự việc tiếp theo tiến triển thế nào vẫn chưa thể nhìn rõ được, nhưng xuất hiện tình huống như thế này, trong lòng hai người họ vốn dĩ đã có suy nghĩ tuyệt vọng, trong chốc lát đã lại phấn chấn lên.
Lòng tin là một điều rất kỳ diệu, một khi đã mất đi lòng tin, thần khí của họ sẽ giống như bị tháo van thoát nước, trở nên hoàn toàn uể oải.
Nhưng một khi lấy lại được niềm tin, lại có thể phát ra thứ năng lượng bất tận.
Chỉ trong vòng vài phút, ánh mắt của Vệ Hoa và Đinh Đắc Quân đã có hồn trở lại, đặc biệt là Vệ Hoa mặt mày nhợt nhạt, đã rất nhanh hồi phục được sự điềm tĩnh tự nhiên, tinh thần diện mạo thay đổi đến kinh ngạc.
Một chiếc Audi đen chậm rãi dừng lại bên cạnh Trần Kinh.
Anh lái xe bước từ ghế lái xuống, mở cửa giúp Trần Kinh.
Trần Kinh xua tay với Vệ Hoa, nói:
- Lão Vệ, chúng ta phải đi thôi! Lúc này vẫn còn bao nhiêu người đang chờ đợi sốt ruột đấy! Chúng ta vẫn không xuất hiện, e rằng sẽ có người tức nước vỡ bờ mất!
Trần kinh dứt lời, cười lạnh một tiếng, rồi ngồi vào băng ghế sau.
Vệ Hoa cũng nhanh chóng lên xe, ông ta nói:
- Cứ để họ chờ thêm chút nữa, chúng ta có thể xem xem rốt cuộc có bao nhiêu kẻ tức nước vỡ bờ. Những kẻ đó đều chỉ đáng làm lũ chó không biết tự lượng sức mình. Vụ án 6.23 của chúng ta là một cơ hội, nắm chắc được cơ hội này, thu hoạch sau đó chắc chắn là mẻ cá lớn…
(còn tiếp)
DG: dulactieu!
Hôm nay là một ngày nắng đẹp.
Hôm nay phải nói là một ngày đặc biệt đối với Hoàn Thành.
Vụ án 6.23 có chuyển biến lớn, những người trong diện tình nghi đã bị cảnh sát Hoàn Thành giam giữ cho tới hôm nay là tròn 24 giờ. Theo như quy định pháp luật, tội phạm trong diện tình nghi bị bắt giam 24 giờ nhất định phải thông báo nguyên nhân bắt giam và thời gian bắt giam cho thân nhân cũng như luật sư của họ.
Mà luật sư của Sầm Đại Bằng và Lý Quốc Triển cùng một mực cho rằng họ không hề có hành vi vi phạm pháp luật, sự hạn chế quyền tự do của họ của cảnh sát thuộc tính chất chất vấn, theo quy định của pháp luật, thời gian thẩm vấn của cảnh sát đối với đối tượng có liên quan tới tình tiết vụ án không được quá hai mươi tư giờ đồng hồ.
Trong vòng hai mươi tư tiếng nếu như không thể chứng minh người bị thẩm vấn có liên quan tới vụ án, sẽ buộc phải phóng thích người bị thẩm vấn.
Mới sáng sớm, mà trước cổng cục Công an thành phố Hoàn Thành và cơ quan chính quyền đã tụ tập rất nhiều người.
Có một số người là phóng viên truyền thông, một số là bạn bè và người thân của những người bị tình nghi, trong đó Hiêppj hội Thương nghiệp Bắc Việt kéo người giăng băng rôn trước cổng cục Công an, yêu cầu phóng thích Lý Quốc Triển.
Mới sáng sớm mà tình hình đã căng thẳng như vậy rồi, cảnh sát Hoàn Thành đặt mức độ cảnh giác rất cao, nhanh chóng tập hợp hơn một trăm viên cảnh sát phòng chống bạo động có trang bị vũ trang tới hiện trường để ổn định trật tự.
So sánh với những áp lực từ bên ngoài này, áp lực tới từ cấp trên và áp lực từ trong thể chế càng khiến cục Công an thành phố khó mà chống đỡ được.
Phản hồi của Tổ giám sát điều tra của Sở công an tỉnh không cho kết quả, giám sát điều tra được sửa thành giám sát chỉ đạo, Sở trưởng Sở công an tỉnh Triệu Hạ Quốc phụ trách công tác giám sát chỉ đạo vụ án 6.23.
Việc đầu tiên anh ta làm sau khi tới Hoàn Thành là tiến thẳng tới cục Công an thành phố Hoàn Thành, yêu cầu xem hồ sơ vụ án và tình hình thẩm vấn.
Ngoài Triệu Hạ Quốc ra, hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh cũng gây áp lực lớn cho cảnh sát Hoàn Thành.
Lý Quốc Triển là người sắp được đề cử lên vị trí ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị của tỉnh, tỉnh cũng đã có được tài liệu về anh ta. Theo như cách nói trong giới quan trường, họ vô cùng quan tâm tới vụ án này, cũng hy vọng cảnh sát Hoàn Thành sẽ xử lý vụ án một cách công bằng, chính trực nhất…
Về cái gọi là công bằng, chính trực, trên thực tế chính là bức ép cảnh sát Hoàn Thành lập tức phải đưa ra được bằng chứng và sự thật, phải thông báo tình hình của nghi phạm, nếu không thì buộc phải thả người.
Nội bộ Hoàn Thành, từ quận huyện tới Thành ủy và chính quyền thành phố, rơi vào tình trạng xao động mạnh.
Ủy viên Thành ủy Hoàn Thành, Bí thư quận ủy quận Tẩu Mã Hà Trương Bình Hoa trong hai ngày này đã phải không ngừng đi lại giữa các lãnh đạo chủ chốt của Hoàn Thành và các cán bộ già sắp về hưu, chủ yếu là đưa ra kháng nghị gay gắt với việc cục Công an Hoàn Thành không màng đại cục, không màng tới ảnh hưởng xã hội, tùy tiện bắt bớ người.
Anh ta tuyên bố rằng cho dù là Hiệp hội Thương nghiệp Bắc Việt hay công ty Thương mại Tân Hải, đều là những doanh nghiệp trọng điểm thu hút đầu tư mấy ngày gần đây tại quận Tẩu Mã Hà.
Trong đó tổng giá trị đầu tư của Hiệp hội Thương nghiệp Bắc Việt lên tới cả triệu tệ, mỗi năm có thể mang tới nguồn thu nhập thuế tài chính gần trăm triệu tệ cho Hoàn Thành.
Đối với tập đoàn doanh nghiệp và hiệp hội thương nghiệp có sức ảnh hưởng lớn như vậy, đáng lẽ phải nhận được sự bảo hộ của địa phương, nhưng Cục công an Hoàn Thành lại không biết tốt xấu mà bắt người trắng trợn, gây nên những ảnh hưởng tiêu cực rất cực đoan. Điều này đã đi ngược lại chính sách kinh tế và xã hội nhất quán trước nay của Hoàn Thành.
Áp lực từ bên trên quá lớn, nội bộ lại lục đục, Cục công an thành phố Hoàn Thành dường như đã trở thành kẻ thù chung của mọi giới.
Nếu như hôm nay vẫn không đưa ra được giải thích thích hợp, các lãnh đạo chủ yếu của chiến tuyến công an Hoàn Thành tất sẽ bị cách chức từng người cụ thể một, điều này gần như là không còn nghi ngờ gì được nữa.
Tại khu tạm giam Vĩnh Hòa, sắc mặt của Trần Lập Trung – người vẫn luôn lạc quan cũng trở nên nghiêm túc.
Anh ta đập bàn, tức giận nói:
- Hai mươi tư giờ cái m* gì chứ. Tình hình trước mắt đã rõ ràng thế rồi, Sầm Đại Bằng và Lý Quốc Triển đều đang cố chống đỡ thôi, trong lòng họ rõ ràng là biết thừa cái luật hai tư giờ này. Tôi vẫn nghi ngờ trong sở tạm giam chúng ta còn nội gián.
Nếu như không phải hai tư giờ này, bọn họ nhất định đã sớm không chống đỡ nổi rồi, nhất định sẽ khai báo hết!
Hai mắt Đinh Đắc Quân đỏ quạu, không nói lời nào.
Sắc mặt Vệ Hoa tái nhợt, môi không ngừng mấp máy, nhưng lại không phát ra lời nào.
Nỗi tuyệt vọng tràn ngập giữa ba người.
Cả đêm qua, ba người họ đều đích thân tham gia công tác thẩm vấn vụ án, đặc biệt là Trần Kinh đã mời chuyên gia của Bộ tổng tham mưu tới chỉnh sửa phần lớn tài liệu, trong đó có cả băng ghi hình và bản ghi chép. Những tài liệu này đều do áp dụng kỹ thuật tiên tiến nhất mới có được.
Những tài liệu này đủ để đập tan ý chí của lũ gián điệp, nhưng cả đêm qua, Sầm Đại Bằng và Lý Quốc Triển đều không hé một lời.
Cho dù Trần Lập Trung thẩm vấn họ thế nào, ra chiêu gì đi chăng nữa, họ đều lấy trầm mặc để ứng phó.
Công tác thẩm vấn gian nan vẫn duy trì tới tận khi chân trời xuất hiện những tia sáng đầu tiên, một ngày mới đã lại tới, cùng với mặt trời đang từ từ nhô lên ở phía đông, tỉ lệ thành công của vụ án kinh thiên này đang nhanh chóng chuyển dần về con số không, tới lúc này dường như đã không còn cách nào khác nữa rồi.
Ba người đều đứng đó, ánh mắt tập trung vào phòng nghỉ bên cạnh.
Bên trong phòng nghỉ, Trần Kinh đang gọi điện thoại.
Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, cả ba người đều không biết Trần Kinh đang nói chuyện với ai, nhưng theo suy nghĩ của họ, tới lúc này rồi, còn ai có thể cứu vãn được vận mệnh của Cục công an thành phố đây?
Trần Kinh của lúc này, trong lòng cũng vô cùng phức tạp.
Trước khi lật ra vụ án 6.23, hắn đã có chuẩn bị tâm lý rất kỹ càng, dự rằng những khó khăn gặp phải sẽ rất lớn.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới rằng khó khăn lại lớn tới mức này.
Không chỉ có công tác thẩm vấn của Cục công an gặp nhiều khó khăn, mà áp lực tới từ xã hội, tới từ bên trong thể chế cũng gần như khiến mọi người không thể chống đỡ được.
Công tác của Cục công an gặp phải trở ngại về mọi mặt, những vấn đề trong nội bộ Cục công an cũng không ngừng phát sinh.
Trần Kinh sắp xếp đưa Sầm Đại Bằng và Lý Quốc Triển tới nơi xa xôi hẻo lánh này, vậy nhưng hai người họ vẫn rất thần thông quảng đại, nhận được tin tức từ bên ngoài bằng cách nào đó.
Công tác Quản lý nội bộ cục Công an Hoàn Thành thất bại thảm hại, còn về mặt đối ngoại, đối với những người được cho là thần thông quảng đại ấy đã không còn tí bí mật nào nữa.
Cục diện lúc này, có thể nói là khó khăn trước nay chưa từng có, Trần Kinh cũng gặp phải kỳ vượt vũ môn gắt gao nhất của mình từ khi hắn tới nhậm chức ở Hoàn Thành này cho tới giờ.
Vụ án 6.23 là vụ án lớn phát sinh từ khi hắn phân công quản lý chính trị pháp luật, ở một số điểm nút quan trọng, Trần Kinh đều đưa ra chỉ thị mang tính mấu chốt, đặc biệt là quyết định bắt Sầm Đại Bằng và Lý Quốc Triển đã khiến vụ án có bước chuyển lớn, đều là do Trần Kinh đích thân đưa ra quyết sách.
Nếu như cuối cùng vụ án này không thể thành công, Trần Kinh sẽ còn uy tín gì để tiếp tục đảm nhiệm công tác lãnh đạo Thành ủy Hoàn Thành đây?
Thực chất, cá tính của Trần Kinh vô cùng ương ngạnh, bướng bỉnh, đối mặt với áp lực lớn như vậy, có thể nói là rơi vào cục diện bốn mặt đều bị vây bởi kẻ thù, nhưng thậm chí cục diện lại cũng không thể khiến hắn lùi bước.
Không chỉ là hắn không lùi bước, ngà ngược lại đã kích thích sức mạnh tinh thần của hắn, khiến hắn làm liều.
Trước lúc đó Trần Kinh đã tìm sự giúp đỡ của Bộ tổng tham mưu thông qua mối quan hệ của Phương Liên Kiệt, lúc này là thời điểm nguy cấp, may mà hắn có thể lợi dụng được sức ảnh hưởng của nhà họ Phương trong quân đội, đánh cược một lần cuối cùng.
Hắn trở lại phòng nghỉ gọi ba cuộc điện thoại, trong đó một cuộc là gọi cho Đại tá Hầu Tiểu Lượng của Ủy ban Kỷ luật Quân khu Việt Châu.
Hầu Tiểu Lượng và Phương Liên Kiệt có quan hệ thân thiết, trong cùng hệ Tây Bắc, Phương Liên Kiệt có những mối quan hệ không mấy tốt đẹp với lớp người trẻ.
Chỉ duy có Hầu Tiểu Lượng vẫn luôn thân thiết với anh ta, hai người tuy hai mà một.
Cũng không biết Phương Liên Kiệt và Hầu Tiểu Lượng đã từng có hợp tác gì với nhau, trong điện thoại Trần Kinh đã khái quát tình hình trước đó với Hầu Tiểu Lượng.
Anh ta bỗng đùng đùng quát một câu chửi thề, rồi nói:
- Chuyện này coi như là chuyện của tôi đi, anh cứ nói cho tôi vị trí giam người của anh, mười phút nữa người của tôi sẽ tới đưa người đi. Vừa hay, bây giờ không phải buôn lậu đang tăng vọt sao? Trong quân đội bọn tôi cũng xử lý rất nghiêm nhưng vi phạm về mặt này.
Lần này chúng ta hợp tác quân đội và bộ công an, đánh một trận thật đẹp, ta thật không thể tin nổi, thời đại này vẫn còn kiểu đàn áp vụ án nữa!
Trần Kinh đáp:
- Chủ nhiệm Hầu, cậu có lòng tin tuyệt đối sao? Cách này trên phương diện pháp luật có vững chắc không?
Hầu Tiểu Lượng cười lớn, nói:
- Bí thư Trần, anh cứ yêu tâm đi, nếu như ngay cả chuyện cỏn con này tôi cũng không giải quyết thỏa đáng được, Liên Kiệt lại chẳng lột da ta ấy chứ!
Kết thúc cuộc gọi với Hầu Tiểu Lượng, Trần Kinh ngắt máy, thả mình xuống sô pha chờ đợi. Qua mười phút, hắn đẩy cửa bước ra, ba người Vệ Hoa nhanh chóng xúm lại.
Trần Kinh quét mắt qua ba người bọn họ, thản nhiên nói:
- Lão Vệ, cậu với tôi lên Thành ủy, Cục trưởng Đinh và Lập Trung thì đợi ở đây!
Trần Kinh nhìn đồng hồ, nói:
- Năm phút nữa chúng ta xuất phát!
Trần Kinh vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ.
Trần Kinh vẫy tay với ba người còn lại, rồi hắn dẫn đầu đoàn người ra sân.
Một chiếc xe quân dụng mang biển hiệu quân đội số 00222 đang đỗ trước cổng, từ trên xe có ba anh lính cường tráng nhảy xuống.
Ba người bước đều tới, cùng lúc giơ tay chào, anh đội trưởng cất tiếng:
- Thủ trưởng, chúng tôi theo lệnh tới đưa người đi!
Anh ta đưa cho Trần Kinh một mảnh giấy, Trần Kinh mở ra, thấy trên đó là chữ ký của Hầu Tiểu Lượng.
Trần Kinh quay đầu lại khoát tay với Trần Lập Trung, nói:
- Giao người cho họ, nơi này hẻo lánh, nhưng vẫn không an toàn, chúng ta cần môi trường thẩm vấn an toàn hơn!
Trần Lập Trung há hốc miệng, rất lâu sau mới lấy lại được tinh thần, đáy mắt lóe lên ánh hào quang, đáp:
- Rõ!
Anh ta hăm hở tiến về phía trước, nói:
- Ba vị, mời đánh xe vào trong, tôi dẫn cách anh đi nhận người!
Chiếc xe tiến vào trong sân, bên ngoài sân chỉ còn lại ba người.
Đinh Đắc Quân và Vệ Hoa đều vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, nhưng ánh mắt hai người nhìn Trần Kinh đều đã có thay đổi rõ rệt.
Tuy rằng sự việc tiếp theo tiến triển thế nào vẫn chưa thể nhìn rõ được, nhưng xuất hiện tình huống như thế này, trong lòng hai người họ vốn dĩ đã có suy nghĩ tuyệt vọng, trong chốc lát đã lại phấn chấn lên.
Lòng tin là một điều rất kỳ diệu, một khi đã mất đi lòng tin, thần khí của họ sẽ giống như bị tháo van thoát nước, trở nên hoàn toàn uể oải.
Nhưng một khi lấy lại được niềm tin, lại có thể phát ra thứ năng lượng bất tận.
Chỉ trong vòng vài phút, ánh mắt của Vệ Hoa và Đinh Đắc Quân đã có hồn trở lại, đặc biệt là Vệ Hoa mặt mày nhợt nhạt, đã rất nhanh hồi phục được sự điềm tĩnh tự nhiên, tinh thần diện mạo thay đổi đến kinh ngạc.
Một chiếc Audi đen chậm rãi dừng lại bên cạnh Trần Kinh.
Anh lái xe bước từ ghế lái xuống, mở cửa giúp Trần Kinh.
Trần Kinh xua tay với Vệ Hoa, nói:
- Lão Vệ, chúng ta phải đi thôi! Lúc này vẫn còn bao nhiêu người đang chờ đợi sốt ruột đấy! Chúng ta vẫn không xuất hiện, e rằng sẽ có người tức nước vỡ bờ mất!
Trần kinh dứt lời, cười lạnh một tiếng, rồi ngồi vào băng ghế sau.
Vệ Hoa cũng nhanh chóng lên xe, ông ta nói:
- Cứ để họ chờ thêm chút nữa, chúng ta có thể xem xem rốt cuộc có bao nhiêu kẻ tức nước vỡ bờ. Những kẻ đó đều chỉ đáng làm lũ chó không biết tự lượng sức mình. Vụ án 6.23 của chúng ta là một cơ hội, nắm chắc được cơ hội này, thu hoạch sau đó chắc chắn là mẻ cá lớn…
(còn tiếp)
DG: dulactieu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.