Chương 673: Đáng đánh!
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
17/05/2016
Đoạn đường dài hơn trăm cây số từ Lâm Cảng đến Hải Sơn đều là đường cao tốc, nhưng tốc độ Trần Kinh vẫn không nhanh, cũng tốn hai tiếng đồng hồ mới tới.
Trên đường đi hắn nhận hai cú điện thoại.
Một là của Tương Hằng Vân trên tỉnh ủy gọi đến, Tương Hằng Vân nói với Trần Kinh Bí thư Hồ thể hiện rất coi trọng đợt công tuyển cán bộ lần này của Trần Kinh, gần đây tin tức khen ngợi của khắp nơi gửi đến tỉnh ủy đều biểu hiện, trong công tác công tuyển cán bộ hiện giờ, Trần Kinh tương đối có thành tích,
Trong chuyện này, đặc biệt là những thay đổi Trần Kinh đã làm trong phương diện công tác Đảng và quần chúng, đã đem lại cho Lân Giác bầu không khí mới.
Dựa vào nguyên nhân này, sắp tới có thể lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy sẽ đến Lân Giác điều tra nghiên cứu, Tương Hằng Vân tỏ ý chúc mừng Trần Kinh.
Nhận được cú điện thoại này, Trần Kinh có chút vui mừng.
Hắn không ngờ mối quan hệ với Tương Hằng Vân lại có thể nhanh chóng nở hoa kết quả như vậy, Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy đến Lân Giác khảo sát điều tra nghiên cứu, đằng sau chắc chắn có nhân tố của Hồ Tuấn Trung, tín hiệu này rất tích cực.
Sau khi Trần Kinh đến Lân Giác nhậm chức, các lãnh đạo chủ chốt tỉnh ủy trước sau lần lượt đến Lân Giác thị sát, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà có chừng ấy lãnh đạo đến thị sát, bản thân chuyện này thể hiện nhân vật số một rất có bản lĩnh. Về điểm này không nghi ngờ gì nữa, Trần Kinh đã làm rất tốt.
Trần Kinh bày tỏ lòng cảm ơn với Tương Hằng Vân, Tương Hằng Vân nói:
- Bí thư Trần, chúng ta là anh em, mấy câu cảm ơn này không cần nói nhiều quá, không cần phải nói quá nhiều câu khách sáo vậy đâu! Nói thật, tôi rất hâm mộ cậu, lãnh đạo coi trọng công tác của cậu, đó là một cơ hội, hy vọng cậu có thể nắm chắc, tranh thủ để bước cao thêm một bước!
Là thư ký tỉnh ủy, Tương Hằng Vân nói chuyện rất cẩn thận. nhưng ông có thể gọi cú điện thoại này, là để nói cho Trần Kinh biết hắn đang đóng vai trò quan trọng, những lời dư thừa khác không cần phải nói nhiều.
Kết thúc cuộc nói chuyện với Tương Hằng Vân, Trần Kinh tắt máy gọi điện cho Trưởng ban tổ chức cán bộ La Yến, bảo cô nàng chuẩn bị đầy đủ các phương diện, có lãnh đạo của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy xuống thị sát, ngày giờ cụ thể chưa quyết định. Cho nên khoảng thời gian gần đây, công tác nhất định phải nắm chắc, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị nghênh đón lãnh đạo thị sát.
Dặn dò La Yến xong, Trưởng ban thư ký thành ủy Chu Quốc Hoa gọi điện đến, cuộc điện thoại của Chu Quốc Hoa rất thẳng thắn, ông trực tiếp phê bình công tác quan hệ xã hội của Trần Kinh không được tốt. Đơn vị anh em, phòng ban anh em thiếu kết nối, phương diện công tác này cần được coi trọng, cần phải nghĩ cách để điều chỉnh.
Chu Quốc Hoa vừa nói vậy, trong lòng Trần Kinh ít nhiều
Mười mấy quận huyện thành phố Hải Sơn, hiện nay Lân Giác đột nhiên ngóc đầu lên, lãnh đạo rất siêng chạy đến Lân Giác, Lân Giác có được nhiều tài nguyên để phát triển, phương diện chính sách từ tỉnh đến thành phố đều biểu hiện thiên vị, tình hình này dẫn đến sự bất mãn của các quận huyện khác.
Chu Quốc Hoa cũng không giấu Trần Kinh, gần đây lãnh đạo thành phố nghe thấy nhiều lời oán thán của mấy quận huyện bên dưới.
Có rất nhiều nhân vật số một địa phương còn yêu cầu thành phố cho họ câu trả lời, để bọn họ biết rốt cuộc Lân Giác có gì tốt hơn so với quận huyện bọn họ. Hải Sơn đâu chỉ có mình Lân Giác, Lân Giác phát triển, các quận huyện khác không phát triển được, không phải Hải Sơn vẫn không thể tiến bộ chỉnh thể sao?
Chu Quốc Hoa nói:
- Tiểu Trần à. Cậu đấy, đừng có lên mặt quá, đặc biệt phải chú ý tạo sự đoàn kết với các đơn vị anh em, phải đi lại nhiều, gọi điện nhiều, tăng cường kết nối liên hệ. Tăng hiểu biết lẫn nhau!
Cậu là người mới, Hải Sơn là nơi rộng lớn, cậu gặp nhiều người lại mặt thì phải cố nghĩ cách để người lạ trở thành người quen, đây cũng thể hiện năng lực của Bí thư đấy!
Trần Kinh nghe Chu Quốc Hoa nói vậy, trong lòng hắn cũng hiểu, chắc chắn có người lại nắm thóp Lân Giác rồi.
Mười mấy quận huyện trong thành phố cạnh tranh, ít nhiều cũng có sự ganh tỵ, chắc chắn là gần đây xu thế Lân Giác tốt, khiến một vài kẻ nào đó phải đỏ mắt.
Lân Giác lớn như vậy, làm sao có thể chuyện nào cũng đâu ra đấy, đúng tiêu chuẩn chứ? Người khác cố ý nắm thóp thì quá dễ dàng, cú điện thoại này của Chu Quốc Hoa cũng có thể hiểu được điều cần ám chỉ.
Qua khỏi đường cao tốc, Trần Kinh lái xe thẳng đến tòa nhà Quận ủy.
Đến văn phòng, hắn gọi Khương Vĩ đến hỏi Phó chủ tịch quận Ôn Hiểu Binh đi đâu, Khương Vĩ bị hắn hỏi bất ngờ, nhất thời không phản ứng kịp, đành phải xấu hổ đứng trước mặt Trần Kinh gọi điện thoại cho Chủ nhiệm chánh văn phòng Vu Văn Thạc.
Vu Văn Thạc nói:
- Phó chủ tịch quận Ôn lên thành phố chạy dự án, liên quan đến dự án thí điểm tin tức hóa!
Khương Vĩ che ống nghe lặp lại cho Trần Kinh biết những lời Vu Văn Thạc nói, Trần Kinh xanh mặt lấy điện thoại từ tay Khương Vĩ, nói:
- Văn Thạc à? Anh có thể nói với tôi những câu có trách nhiệm một chút không hả? Ăn nói lung ta lung tung, làm việc bừa bãi!
Giọng điệu Trần Kinh cực kỳ nghiêm khắc, nói xong hắn cú máy, khiến Vu Văn Thạc bên kia đứng ngây như phỗng, kinh ngạc nói không nên lời.
Một lúc sau, gã mới phản ứng lại được, biết mình có thể đã nói sai gì đó, hơn nữa rất có khả năng là đã xảy ra chuyện gì, lòng gã nhảy dựng lên.
Gã lập tức bỏ công việc đó chạy đến văn phòng Lý Quốc Vĩ, Lý Quốc Vĩ đang cúi đầu phê duyệt tài liệu, Vu Văn Thạc bước vào thấp giọng nói:
- Chủ tịch quận, có phải phó Chủ tịch quận Ôn gặp phải vấn đề gì không ạ?
Lý Quốc Vĩ đang phê duyệt văn kiện đột nhiên ngẩng đầu lên, bật dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm Vu Văn Thạc, nói:
- Anh nghe được tin này ở đâu?
Vu Văn Thạc bị phản ứng của Lý Quốc Vĩ làm cho giật mình, đến lúc này cuối cùng gã cũng hiểu, chắc hẳn là Phó chủ tịch quận Ôn đã xảy ra chuyện rồi!
Gã vội nói:
- Vừa nãy… vừa nãy… Bí thư gọi đến, tôi… tôi… tôi bị phê bình rồi!
Đồng tử Lý Quốc Vĩ thu lại, khóe miệng cong lên, khuôn mặt dần âm trầm, lúc lâu sau, y mới hung hăng vỗ mạnh lên bàn nói:
- Lão Ôn này đúng là hồ đồ, haizz!
Lý Quốc Vĩ bắt đầu bước quanh phòng.
Ôn Hiển Binh sau khi xảy ra chuyện ở Bắc Kinh, đầu tiên là liên lạc với Lý Quốc Vĩ, sau khi Lý Quốc Vĩ nghe xong thì vô cùng sợ hãi, không dám báo cáo chuyện này lên trên.
Phản ứng đầu tiên của y là muốn dùng mối quan hệ để giải quyết êm chuyện này.
Mấy ngày liên tiếp, Lý Quốc Vĩ đều chạy lên thành phố, tìm thủ trưởng trước đây nghĩ cách, nhưng vũng nước Bắc Kinh quá sâu, chút quan hệ trong tay Lý Quốc Vĩ căn bản không cách nào tiếp xúc được gốc rể vấn đề, người ta trâu như vậy, người ta đường đường là công ty được pháp luật bảo vệ, bị người khác đến cửa gây náo loạn còn đánh người, làm sao có thể để yên được?
Lý Quốc Vĩ mất sức của chín trâu hai hổ cũng chẳng làm được gì. Ôn Hiển Binh đã một chân đặt lên miếng sắt rồi, hậu trường của người ta thực sự cứng rắn, dù thế nào cũng phải xả được giận, đưa người ta tiền người ta cũng không thèm để ý, các phương thức khác cũng không ai chịu nhận.
Nhận được phản ứng ngược như vậy, Lý Quốc Vĩ đã bố tri sách lược ứng đối rồi, trong đầu y đang nghĩ chuyện này không thể để Trần Kinh biết sớm, nếu không sẽ phiền phức to!
Trong suy nghĩ của Lý Quốc Vĩ nếu như Ôn Hiển Binh gặp chuyện không may, y sẽ thẳng tay đem con bỏ chợ, điều chỉnh công tác phân quản của Ôn Hiển Binh, sau đó im lặng tống tiễn những người thân thiết với Ôn Hiển Binh đi, xóa sạch dấu vết của Ôn Hiển Binh, sau này sự việc có lộ ra, đối với Lý Quốc Vĩ mà nói, tổn thất cũng rất nhỏ.
Hai ngày nay, y đã tìm rất nhiều người nói chuyện, vừa rồi văn kiện y phê duyệt chính là phương pháp hành động cụ thể, do y cố ý giữ bí mật, ngay cả Vu Văn Thạc y cũng không tiết lộ.
Nhưng y tuyệt đối không ngờ rằng, Trần Kinh biết được chuyện này, lập tức đã làm rối loạn hoàn toàn kế hoạch của y.
Lãnh đạo quan trọng của quận xảy ra chuyện, điều này đối với một quận mà nói là chuyện đại sự, chuyện đại sự như vậy phạm vi dính líu tương đối rộng. Bí thư Quận ủy có thể lập tức triệu tập Hội nghị thường vụ xử lý chuyện này, mà lúc này nếu công khai mọi chuyện thì trách nhiệm của Lý Quốc Vĩ không ít.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Quốc Vĩ như lửa đốt, y nói với Vu Văn Thạc:
- Lắp ba lắp bắp cái gì? Một câu mà cũng không nói cho rõ ràng được à? Có một số việc không nói thì đừng nói bừa, anh có thể gánh vác được trách nhiệm không?
Vu Văn Thạc trong lòng run lên, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
Lời của Lý Quốc Vĩ và Trần Kinh giống y như nhau, thế là thế nào? Có vẻ chuyện này rất nghiêm trọng.
Nếu sự việc nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức xuất hiện sức mạnh khổng lồ giữa Trần Kinh và Lý Quốc Vĩ, Vu Văn Thạc có thể bị đẩy ra chịu tội thay người ta không chút do dự, ai bảo gã không hiểu rõ chuyện mà đã vội nói bừa?
Vu Văn Thạc nghĩ đến đây, sắc mặt trở nên tái nhợt, tay cũng bắt đầu run lên.
Lý Quốc Vĩ nhẹ nhàng hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vu Văn Thạc, bước thong thả ra cửa, đi về phía văn phòng Bí thư quận ủy Trần Kinh.
Mang tâm trạng bất ổn, Lý Quốc Vĩ bước vào phòng làm việc của Trần Kinh, chợt nghe Trần Kinh quát lớn:
- Cán bộ quan trọng của quận xảy ra chuyện, Quận ủy nhất định phải nắm chắc được động hướng, tại sao lại có thể hỏi gì cũng không biết? Anh là lãnh đạo phân quản, anh là người chịu trách nhiệm chính đấy!
Giọng Khương Vĩ vang lên, nói:
- Bí thư, đều là lỗi của tôi, do tôi sơ sót, xin tổ chức hãy phạt tôi!
Lý Quốc Vĩ choáng, gióng như nhà dột gặp mưa dầm, Lý Quốc Vĩ gần đây đã nhiều lần chịu nhục, giờ Ôn Hiển Binh xảy ra chuyện, Trần Kinh lại nắm lấy chuyện này càng làm dữ hơn…
Nhẹ nhàng gõ cửa, Trần Kinh lên tiếng đồng ý, Lý Quốc Vĩ đẩy cửa đi vào.
Trong phòng có Trần Kinh và Khương Vĩ, còn có cả Trưởng ban thư ký Lưu Khúc Phong.
Trần Kinh vừa rồi phê bình Lưu Khúc Phong, Khương Vĩ cũng đứng bên chủ động chịu trách nhiệm!
Sắc mặt Trần Kinh khó coi, Lý Quốc Vĩ bước vào sắc mặt hắn dịu lại, hắn chỉ vào sofa nói:
- Ngồi đi, lão Lý! Là Chủ nhiệm Vu kinh động đến anh à?
Thần sắc Lý Quốc Vĩ rất lúng túng, nhưng y vẫn làm bộ tức giận, nói:
- Bí thư, tôi cũng vừa nghe nói Hiển Binh xảy ra chuyện, đồng chí này cũng thật là, đã là đồng chí lão thành rồi, tính cách vẫn còn nóng nảy như vậy, lần này gặp phải tai họa, không chỉ hại mình, mà còn khiến bộ máy Lân Giác thậm chí là Hải Sơn chúng ta đều xui xẻo!
Về việc này tôi đề nghị phải lập tức mở Hội nghị thường vụ để nghiên cứu, nghiêm túc xử lý, phải bày tỏ rõ thái độ của chúng ta, không thể do dự được!
Lý Quốc Vĩ trước khi đến đây đã nghĩ thông, Ôn Hiển Binh phải quyết đoán bỏ đi, không thể nào không quả quyết được, không thể để Trần Kinh có cơ hội để lợi dụng.
Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Lão Lý, anh nói quá lời rồi, lão Ôn nên ra tay thì ra tay, đáng đánh lắm! Phải cho thấy uy phong của cán bộ Lĩnh Nam chúng ta, Bắc Kinh có vài người, cậy mình có chút bối cảnh liền coi trời bằng vung, dường như khi nào cũng nghĩ mình cao hơn người ta một bậc!
Đối với những người như vậy, nói lý căn bản cũng vô dụng, lúc cần động đến võ lực thì không thể hàm hồ! Không cho chúng bầm mặt, chúng không biết lợi hại…
Trên đường đi hắn nhận hai cú điện thoại.
Một là của Tương Hằng Vân trên tỉnh ủy gọi đến, Tương Hằng Vân nói với Trần Kinh Bí thư Hồ thể hiện rất coi trọng đợt công tuyển cán bộ lần này của Trần Kinh, gần đây tin tức khen ngợi của khắp nơi gửi đến tỉnh ủy đều biểu hiện, trong công tác công tuyển cán bộ hiện giờ, Trần Kinh tương đối có thành tích,
Trong chuyện này, đặc biệt là những thay đổi Trần Kinh đã làm trong phương diện công tác Đảng và quần chúng, đã đem lại cho Lân Giác bầu không khí mới.
Dựa vào nguyên nhân này, sắp tới có thể lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy sẽ đến Lân Giác điều tra nghiên cứu, Tương Hằng Vân tỏ ý chúc mừng Trần Kinh.
Nhận được cú điện thoại này, Trần Kinh có chút vui mừng.
Hắn không ngờ mối quan hệ với Tương Hằng Vân lại có thể nhanh chóng nở hoa kết quả như vậy, Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy đến Lân Giác khảo sát điều tra nghiên cứu, đằng sau chắc chắn có nhân tố của Hồ Tuấn Trung, tín hiệu này rất tích cực.
Sau khi Trần Kinh đến Lân Giác nhậm chức, các lãnh đạo chủ chốt tỉnh ủy trước sau lần lượt đến Lân Giác thị sát, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà có chừng ấy lãnh đạo đến thị sát, bản thân chuyện này thể hiện nhân vật số một rất có bản lĩnh. Về điểm này không nghi ngờ gì nữa, Trần Kinh đã làm rất tốt.
Trần Kinh bày tỏ lòng cảm ơn với Tương Hằng Vân, Tương Hằng Vân nói:
- Bí thư Trần, chúng ta là anh em, mấy câu cảm ơn này không cần nói nhiều quá, không cần phải nói quá nhiều câu khách sáo vậy đâu! Nói thật, tôi rất hâm mộ cậu, lãnh đạo coi trọng công tác của cậu, đó là một cơ hội, hy vọng cậu có thể nắm chắc, tranh thủ để bước cao thêm một bước!
Là thư ký tỉnh ủy, Tương Hằng Vân nói chuyện rất cẩn thận. nhưng ông có thể gọi cú điện thoại này, là để nói cho Trần Kinh biết hắn đang đóng vai trò quan trọng, những lời dư thừa khác không cần phải nói nhiều.
Kết thúc cuộc nói chuyện với Tương Hằng Vân, Trần Kinh tắt máy gọi điện cho Trưởng ban tổ chức cán bộ La Yến, bảo cô nàng chuẩn bị đầy đủ các phương diện, có lãnh đạo của Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy xuống thị sát, ngày giờ cụ thể chưa quyết định. Cho nên khoảng thời gian gần đây, công tác nhất định phải nắm chắc, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị nghênh đón lãnh đạo thị sát.
Dặn dò La Yến xong, Trưởng ban thư ký thành ủy Chu Quốc Hoa gọi điện đến, cuộc điện thoại của Chu Quốc Hoa rất thẳng thắn, ông trực tiếp phê bình công tác quan hệ xã hội của Trần Kinh không được tốt. Đơn vị anh em, phòng ban anh em thiếu kết nối, phương diện công tác này cần được coi trọng, cần phải nghĩ cách để điều chỉnh.
Chu Quốc Hoa vừa nói vậy, trong lòng Trần Kinh ít nhiều
Mười mấy quận huyện thành phố Hải Sơn, hiện nay Lân Giác đột nhiên ngóc đầu lên, lãnh đạo rất siêng chạy đến Lân Giác, Lân Giác có được nhiều tài nguyên để phát triển, phương diện chính sách từ tỉnh đến thành phố đều biểu hiện thiên vị, tình hình này dẫn đến sự bất mãn của các quận huyện khác.
Chu Quốc Hoa cũng không giấu Trần Kinh, gần đây lãnh đạo thành phố nghe thấy nhiều lời oán thán của mấy quận huyện bên dưới.
Có rất nhiều nhân vật số một địa phương còn yêu cầu thành phố cho họ câu trả lời, để bọn họ biết rốt cuộc Lân Giác có gì tốt hơn so với quận huyện bọn họ. Hải Sơn đâu chỉ có mình Lân Giác, Lân Giác phát triển, các quận huyện khác không phát triển được, không phải Hải Sơn vẫn không thể tiến bộ chỉnh thể sao?
Chu Quốc Hoa nói:
- Tiểu Trần à. Cậu đấy, đừng có lên mặt quá, đặc biệt phải chú ý tạo sự đoàn kết với các đơn vị anh em, phải đi lại nhiều, gọi điện nhiều, tăng cường kết nối liên hệ. Tăng hiểu biết lẫn nhau!
Cậu là người mới, Hải Sơn là nơi rộng lớn, cậu gặp nhiều người lại mặt thì phải cố nghĩ cách để người lạ trở thành người quen, đây cũng thể hiện năng lực của Bí thư đấy!
Trần Kinh nghe Chu Quốc Hoa nói vậy, trong lòng hắn cũng hiểu, chắc chắn có người lại nắm thóp Lân Giác rồi.
Mười mấy quận huyện trong thành phố cạnh tranh, ít nhiều cũng có sự ganh tỵ, chắc chắn là gần đây xu thế Lân Giác tốt, khiến một vài kẻ nào đó phải đỏ mắt.
Lân Giác lớn như vậy, làm sao có thể chuyện nào cũng đâu ra đấy, đúng tiêu chuẩn chứ? Người khác cố ý nắm thóp thì quá dễ dàng, cú điện thoại này của Chu Quốc Hoa cũng có thể hiểu được điều cần ám chỉ.
Qua khỏi đường cao tốc, Trần Kinh lái xe thẳng đến tòa nhà Quận ủy.
Đến văn phòng, hắn gọi Khương Vĩ đến hỏi Phó chủ tịch quận Ôn Hiểu Binh đi đâu, Khương Vĩ bị hắn hỏi bất ngờ, nhất thời không phản ứng kịp, đành phải xấu hổ đứng trước mặt Trần Kinh gọi điện thoại cho Chủ nhiệm chánh văn phòng Vu Văn Thạc.
Vu Văn Thạc nói:
- Phó chủ tịch quận Ôn lên thành phố chạy dự án, liên quan đến dự án thí điểm tin tức hóa!
Khương Vĩ che ống nghe lặp lại cho Trần Kinh biết những lời Vu Văn Thạc nói, Trần Kinh xanh mặt lấy điện thoại từ tay Khương Vĩ, nói:
- Văn Thạc à? Anh có thể nói với tôi những câu có trách nhiệm một chút không hả? Ăn nói lung ta lung tung, làm việc bừa bãi!
Giọng điệu Trần Kinh cực kỳ nghiêm khắc, nói xong hắn cú máy, khiến Vu Văn Thạc bên kia đứng ngây như phỗng, kinh ngạc nói không nên lời.
Một lúc sau, gã mới phản ứng lại được, biết mình có thể đã nói sai gì đó, hơn nữa rất có khả năng là đã xảy ra chuyện gì, lòng gã nhảy dựng lên.
Gã lập tức bỏ công việc đó chạy đến văn phòng Lý Quốc Vĩ, Lý Quốc Vĩ đang cúi đầu phê duyệt tài liệu, Vu Văn Thạc bước vào thấp giọng nói:
- Chủ tịch quận, có phải phó Chủ tịch quận Ôn gặp phải vấn đề gì không ạ?
Lý Quốc Vĩ đang phê duyệt văn kiện đột nhiên ngẩng đầu lên, bật dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm Vu Văn Thạc, nói:
- Anh nghe được tin này ở đâu?
Vu Văn Thạc bị phản ứng của Lý Quốc Vĩ làm cho giật mình, đến lúc này cuối cùng gã cũng hiểu, chắc hẳn là Phó chủ tịch quận Ôn đã xảy ra chuyện rồi!
Gã vội nói:
- Vừa nãy… vừa nãy… Bí thư gọi đến, tôi… tôi… tôi bị phê bình rồi!
Đồng tử Lý Quốc Vĩ thu lại, khóe miệng cong lên, khuôn mặt dần âm trầm, lúc lâu sau, y mới hung hăng vỗ mạnh lên bàn nói:
- Lão Ôn này đúng là hồ đồ, haizz!
Lý Quốc Vĩ bắt đầu bước quanh phòng.
Ôn Hiển Binh sau khi xảy ra chuyện ở Bắc Kinh, đầu tiên là liên lạc với Lý Quốc Vĩ, sau khi Lý Quốc Vĩ nghe xong thì vô cùng sợ hãi, không dám báo cáo chuyện này lên trên.
Phản ứng đầu tiên của y là muốn dùng mối quan hệ để giải quyết êm chuyện này.
Mấy ngày liên tiếp, Lý Quốc Vĩ đều chạy lên thành phố, tìm thủ trưởng trước đây nghĩ cách, nhưng vũng nước Bắc Kinh quá sâu, chút quan hệ trong tay Lý Quốc Vĩ căn bản không cách nào tiếp xúc được gốc rể vấn đề, người ta trâu như vậy, người ta đường đường là công ty được pháp luật bảo vệ, bị người khác đến cửa gây náo loạn còn đánh người, làm sao có thể để yên được?
Lý Quốc Vĩ mất sức của chín trâu hai hổ cũng chẳng làm được gì. Ôn Hiển Binh đã một chân đặt lên miếng sắt rồi, hậu trường của người ta thực sự cứng rắn, dù thế nào cũng phải xả được giận, đưa người ta tiền người ta cũng không thèm để ý, các phương thức khác cũng không ai chịu nhận.
Nhận được phản ứng ngược như vậy, Lý Quốc Vĩ đã bố tri sách lược ứng đối rồi, trong đầu y đang nghĩ chuyện này không thể để Trần Kinh biết sớm, nếu không sẽ phiền phức to!
Trong suy nghĩ của Lý Quốc Vĩ nếu như Ôn Hiển Binh gặp chuyện không may, y sẽ thẳng tay đem con bỏ chợ, điều chỉnh công tác phân quản của Ôn Hiển Binh, sau đó im lặng tống tiễn những người thân thiết với Ôn Hiển Binh đi, xóa sạch dấu vết của Ôn Hiển Binh, sau này sự việc có lộ ra, đối với Lý Quốc Vĩ mà nói, tổn thất cũng rất nhỏ.
Hai ngày nay, y đã tìm rất nhiều người nói chuyện, vừa rồi văn kiện y phê duyệt chính là phương pháp hành động cụ thể, do y cố ý giữ bí mật, ngay cả Vu Văn Thạc y cũng không tiết lộ.
Nhưng y tuyệt đối không ngờ rằng, Trần Kinh biết được chuyện này, lập tức đã làm rối loạn hoàn toàn kế hoạch của y.
Lãnh đạo quan trọng của quận xảy ra chuyện, điều này đối với một quận mà nói là chuyện đại sự, chuyện đại sự như vậy phạm vi dính líu tương đối rộng. Bí thư Quận ủy có thể lập tức triệu tập Hội nghị thường vụ xử lý chuyện này, mà lúc này nếu công khai mọi chuyện thì trách nhiệm của Lý Quốc Vĩ không ít.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Quốc Vĩ như lửa đốt, y nói với Vu Văn Thạc:
- Lắp ba lắp bắp cái gì? Một câu mà cũng không nói cho rõ ràng được à? Có một số việc không nói thì đừng nói bừa, anh có thể gánh vác được trách nhiệm không?
Vu Văn Thạc trong lòng run lên, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
Lời của Lý Quốc Vĩ và Trần Kinh giống y như nhau, thế là thế nào? Có vẻ chuyện này rất nghiêm trọng.
Nếu sự việc nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức xuất hiện sức mạnh khổng lồ giữa Trần Kinh và Lý Quốc Vĩ, Vu Văn Thạc có thể bị đẩy ra chịu tội thay người ta không chút do dự, ai bảo gã không hiểu rõ chuyện mà đã vội nói bừa?
Vu Văn Thạc nghĩ đến đây, sắc mặt trở nên tái nhợt, tay cũng bắt đầu run lên.
Lý Quốc Vĩ nhẹ nhàng hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vu Văn Thạc, bước thong thả ra cửa, đi về phía văn phòng Bí thư quận ủy Trần Kinh.
Mang tâm trạng bất ổn, Lý Quốc Vĩ bước vào phòng làm việc của Trần Kinh, chợt nghe Trần Kinh quát lớn:
- Cán bộ quan trọng của quận xảy ra chuyện, Quận ủy nhất định phải nắm chắc được động hướng, tại sao lại có thể hỏi gì cũng không biết? Anh là lãnh đạo phân quản, anh là người chịu trách nhiệm chính đấy!
Giọng Khương Vĩ vang lên, nói:
- Bí thư, đều là lỗi của tôi, do tôi sơ sót, xin tổ chức hãy phạt tôi!
Lý Quốc Vĩ choáng, gióng như nhà dột gặp mưa dầm, Lý Quốc Vĩ gần đây đã nhiều lần chịu nhục, giờ Ôn Hiển Binh xảy ra chuyện, Trần Kinh lại nắm lấy chuyện này càng làm dữ hơn…
Nhẹ nhàng gõ cửa, Trần Kinh lên tiếng đồng ý, Lý Quốc Vĩ đẩy cửa đi vào.
Trong phòng có Trần Kinh và Khương Vĩ, còn có cả Trưởng ban thư ký Lưu Khúc Phong.
Trần Kinh vừa rồi phê bình Lưu Khúc Phong, Khương Vĩ cũng đứng bên chủ động chịu trách nhiệm!
Sắc mặt Trần Kinh khó coi, Lý Quốc Vĩ bước vào sắc mặt hắn dịu lại, hắn chỉ vào sofa nói:
- Ngồi đi, lão Lý! Là Chủ nhiệm Vu kinh động đến anh à?
Thần sắc Lý Quốc Vĩ rất lúng túng, nhưng y vẫn làm bộ tức giận, nói:
- Bí thư, tôi cũng vừa nghe nói Hiển Binh xảy ra chuyện, đồng chí này cũng thật là, đã là đồng chí lão thành rồi, tính cách vẫn còn nóng nảy như vậy, lần này gặp phải tai họa, không chỉ hại mình, mà còn khiến bộ máy Lân Giác thậm chí là Hải Sơn chúng ta đều xui xẻo!
Về việc này tôi đề nghị phải lập tức mở Hội nghị thường vụ để nghiên cứu, nghiêm túc xử lý, phải bày tỏ rõ thái độ của chúng ta, không thể do dự được!
Lý Quốc Vĩ trước khi đến đây đã nghĩ thông, Ôn Hiển Binh phải quyết đoán bỏ đi, không thể nào không quả quyết được, không thể để Trần Kinh có cơ hội để lợi dụng.
Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Lão Lý, anh nói quá lời rồi, lão Ôn nên ra tay thì ra tay, đáng đánh lắm! Phải cho thấy uy phong của cán bộ Lĩnh Nam chúng ta, Bắc Kinh có vài người, cậy mình có chút bối cảnh liền coi trời bằng vung, dường như khi nào cũng nghĩ mình cao hơn người ta một bậc!
Đối với những người như vậy, nói lý căn bản cũng vô dụng, lúc cần động đến võ lực thì không thể hàm hồ! Không cho chúng bầm mặt, chúng không biết lợi hại…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.