Quan Sách

Chương 862: Đêm hôm đó

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

17/05/2016

Nhất túy giải thiên sầu, Trần Kinh uống say rồi, say đến nỗi không biết gì nữa.

Mấy ngày hôm nay hắn thực sự là gặp rất nhiều áp lực, việc nọ nối tiếp việc kia, trong lòng hắn có chút thất vọng.

Hoàn cảnh Lĩnh Nam như vậy, đối với một cán bộ từ bên ngoài đến mà nói, thử thách sinh tồn là quá lớn.

Trần Kinh đã làm tốt công tác chuẩn bị đối phó với khó khăn, nhưng khó khăn lớn như vậy, hắn trở tay không kịp, hắn là người chứ không phải thần, đối diện với cuộc khảo nghiệm, hắn cảm thấy có chút chán nản.

Có rượu ngon, có người nói chuyện, uống rồi lại uống, uống đến bất tỉnh nhân sự.

Đường Ngọc dốc hết sức bình sinh, tìm một người đến giúp đỡ mới có thể đem được Trần Kinh về khách sạn.

Trần Kinh uống nhiều, ngã xuống giường ngủ say như chết. Đường Ngọc cũng uống không ít, hai má đỏ hồng, thở hồng hộc, ngồi trên chiếc ghế sô pha ở bên giường, có chút mơ màng, không biết tiếp theo phải làm như thế nào?

Cô và Trần Kinh quen biết cũng mấy năm rồi.

Hôm nay là lần đẩu tiên Trần Kinh lộ ra bộ mặt yếu đuối trước mặt cô.

Trong thâm tâm của Đường Ngọc luôn chán ghét những người con trai không có trách nhiệm, gặp phải khó khăn liền hoang mang lo sợ, thậm chí còn chảy nước mắt nước mũi, những người đàn ông như vậy làm cho người ta khinh thường,

Đàn ông không phải nên gánh vác mọi truyện sao?

Đàn ông không phải là phải dũng cảm đối mặt gánh vác, gặp việc khó khăn phải đứng ra gánh vác ?

Chính điểm này của Trần Kinh đã thu hút, hấp dẫn cô, Trần Kinh lúc nào cũng tràn đầy năng lượng và sức sống. Thái độ tích cực đối diện với những khó khăn của hắn, khí phách dũng cảm tiến tới, làm cho người ta cảm động, cứ như vậy mà bị hắn cảm hóa, sau đó không có cách nào kìm chế được.

Nhưng mà hôm nay, Trần Kinh say rồi, say đến nỗi không biết gì, say đến mất cả phong độ.

Lời nói mê sảng của hắn, giống như một đứa trẻ bình thường mất đi mẹ, nhưng dường như còn có chút bất lực.

Không biết tại sao, Đường Ngọc nhìn thấy như vậy, nước mắt tự dưng cứ tuôn ra.

Cô cảm thấy như có một đòn giáng xuống, giáng xuống đúng nội tâm của cô.

Cô thậm chí cảm thấy tình cảm của mình rối loạn.

Nếu như lúc đó không phải nhiều người, cô nhất định sẽ không do dự chạy đến ôm Trần Kinh vào trong lòng, sau đó khóc to một hồi.

Từ hôm qua về trước, Trần Kinh đều rất hoàn mỹ, đối diện với bất kể việc gì cũng vẫn ung dung, đều là cầu được ước thấy, điêu luyện, dường như trên đời này không có việc gì hắn không thể giải quyết được

Như vậy Trần Kinh dần dần hấp dẫn Đường Ngọc.

Là một người con gái thông minh sắc sảo, Bạch mã hoàng tử trong lòng Đường Ngọc hoàn toàn giống với Trần Kinh.

Một người có trách nhiệm, có năng lực, tài hoa, cánh tay của hắn là bến đỗ an toàn nhất.

Nhưng Trần Kinh quá hoàn mỹ, Đường Ngọc luôn cảm thấy giữa cô và hắn có một khoảng cách rất lớn, khoảng cách này vượt qua đạo lý vợ chồng, Đường Ngọc luôn cảm thấy bản thân bất kể là ưu tú thế nào, có hậu thuẫn cao bao nhiêu, dường như đều không thể chạm đến đầu ngón tay Trần Kinh.

Rõ ràng, đó không phải là con người thật của Trần Kinh.

Khiến cho Trần Kinh bị áp lực cực độ, buồn bã mà say, trong lúc mê sảng, những tâm trạng yếu ớt dấu kín trong lòng giống như lũ lớn trào ra, Đường Ngọc mới cảm thấy mình chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến hiện thực.

Người đàn ông ở trên giường ngủ rất say.

Cả người đầy mùi rượu, còn có mùi của mồ hôi.

Đường Ngọc lại cảm thấy trong lòng lại bình yên dị thường.

Trong đầu cô có nhiều dự tính, trong đầu hiện lên vô số lời nói để an ủi Trần Kinh, nhưng cô lại nghĩ rằng, dựa vào tính tình của Trần Kinh, nếu như bản thân đến an ủi cũng có tác dụng gì?

Nói không chừng những lời an ủi của cô lại đả thương đến lòng tự trọng của hắn.

Trong giới quan trường, phong ba bão táp, ai cũng sẽ gặp phải lúc khó khăn.

Trần Kinh từ Hải Sơn đến Việt Châu, đoạn đường này, vẫn luôn phải đối đầu với khó khăn.

Trước đây gặp nhiều vấn đề khó khăn như vậy, hắn đều trải qua, lần này lại có khó khăn gì mà có thể ngăn cản hắn vây?

Trong đầu Đường Ngọc luôn nghĩ đến việc này, nghĩ đến bản thân từ khi quen biết Trần Kinh đến nay, hai người đã tiếp xúc nhiều.



Trong đầu lại càng suy nghĩ lung tung, dần dần, đêm đã khuya, cô cảm thấy ngà ngà say, mở mắt cũng đều rất khó khăn.

Cô thuận thế từ trên ghế sô pha, liền ngã xuống giường ngủ say mất.



Nắng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu đến, Trần Kinh cảm thấy đầu vừa đau vừa choáng, khó khăn mở măt ra.

Hôm qua là say rượu rồi.

Hắn hơi động thân thể, cảm giác thấy nửa người dưới của mình bị một đoạn mềm nhũn đè đến sít sao.

Trong lòng hắn cảm thấy kinh ngạc, dùng lực chống thân đứng dậy, mới phát hiện ra trên giường không phải chỉ có một người.

Người kia là ai?

Đường Ngọc?

Trần Kinh vội đứng thẳng lên, hắn nhìn bốn phía, mình vẫn để quần áo như vậy mà ngủ.

Mà Đường Ngọc lúc này đầu đang gối trên bụng hắn ngủ rất ngon lành. Tư thế kia có chút kỳ quái, mặt Trần Kinh lúc này lập tức đỏ ửng lên.

Tuy hai người đều là mặc quần áo mà ngủ, nhưng khác phái cùng hút, hai người lúc này dường như không có khoảng cách.

Trần Kinh có thể cảm nhận thấy lực hút và nhiệt lượng của Đường Ngọc.

Hắn dùng tay chống lên giường để thay đổi tư thế, cách dùng lục ma sát như vậy, rất đả kích ý chí của hắn.

Gần như không thể khống chế được, bộ phận mẫn cảm trên cơ thể của hắn liền có phản ứng, nhất thời hắn hoảng sợ.

Vừa may lúc đó Đường Ngọc cảm nhận được hành động của hắn, mơ hồ mở mắt, vừa nhìn thấy Trần Kinh gần ngay trước mặt, cô giống như gặp ma liền từ trên giường dựng bắn người lên.

Khoảng cách giữa hai người lúc này được kéo xa, một chút ** nổi lên trong lòng Trần Kinh cũng liền nhạt dần.

Nhưng hiện trường vẫn rất còn căng thẳng, hai người cô nam quả nữ cùng ở trong một phòng, ở cùng một đêm, chuyện này nếu như đồn ra ngoài, làm gì có ai tin giữa hai người chuyện gì cũng không hề phát sinh?

Ngay bản thân Trần Kinh còn thấy khó có thể thuyết phục chính mình.

Hai người thẫn thờ một lúc lâu, Trần Kinh sờ sờ mũi nói:

- Hôm qua thật xin lỗi, từ trước đến nay tôi chưa từng say rượu, nhưng hôm qua lại say đến mức không biết gì, là cô đưa tôi về à?

Đường Ngọc hừ hừ nói:

- Không phải tôi còn có thể là ai? Nếu như tôi đây không có lòng tốt, hôm qua có lẽ anh đã ngủ ở bên ngoài nhà hàng đấy rồi. Có chuyện gì mà phải dùng rượu để giải sầu? Không phải từ trước đến nay anh rất giỏi sao? Tại sao gặp có chút chuyện liền không làm chủ được bản thân mình vậy, uống có một chút vậy mà đã say, thật sự mất mặt a.

Cô dừng một chút nói:

- Hại tôi mệt với anh, một đêm không ngủ ngon! Đến lúc trời sang ngủ thiếp đi mất, còn bị anh làm cho tỉnh giấc nữa.

Trần Kinh cuời ngượng, có chút áy náy.

Hắn đứng dậy, đứng dậy đi đến phòng tắm rửa mặt, sau đó đi đến trước cửa sổ mở tấm rèm cửa sổ ra.

Bên ngoài một ngày nắng đẹp, mặc dù mặt trời vừa mới mọc, nhưng thành phố đã rất ồn ào, náo động rồi.

Bên ngoài xe cộ đi lại, một cảnh tượng náo nhiệt.

Trần Kinh hít sâu một hơi, lòng dạ dần dần trống trải.

Một thời gian đè nén, trải qua một đêm say khướt, sau đó lại nhìn thấy tòa thành thị này, dáng vẻ ưu buồn liền biến mất.

Hối hối hả hả, người đến người đi, có bao nhiêu người đều vì cuộc sống sinh tồn mà phải bôn ba?

So với những người bôn ba tha hương cầu thực, người vì sinh tồn mà phấn đấu, trần Kinh hiện tại không phải lo lắng vấn đề cơm ăn áo mặc, không cần vì tiền bạc và điều kiện cơ bản mà phải lo lắng.

Còn như những phiền toái và khó khăn trước mắt.

Khóe miệng Trần Kinh cười nhạt một cái.

Trần Kinh từ khi bước vào con đường chính trị, những chuyện sợ hãi gặp phải không ít, chỉ là chưa bao giờ sợ khó khăn..



Trước mặt chính là núi đao biển lửa, tám phía đều bị mai phục, hắn không muốn xông lên thì cũng phải xông lên.

Một chút khó khăn hiện tại có đáng gì? Bất quá chỉ là một đám ô hợp làm rối thôi.

Trần Kinh trời sinh là người trời không sợ đất không sợ.

Nếu như người khác đã tới gây sự đến mức này, đều đã đuổi giết đến tận cửa nhà rồi, Trần Kinh còn có gì phải sợ nữa.

Tính liều lĩnh trong hắn lâu ngày không bộc lộ hôm nay đột nhiên phát ra.

Ánh mắt của hắn cũng dần dần trở lên cương quyết, đầu óc cũng lập tức trở lên linh hoạt.

Hắn bỗng nhiên xoay người lại, Đường Ngọc bất thình lình đứng sau lưng hắn.

Hai người mặt đối mặt, khoảng cách gần trong gang tấc.

Trần Kinh muốn lùi lại một bước, nhưng đằng sau đã chạm đến tường rồi, hắn không thể lùi được nữa.

Đường Ngọc nhìn thấy hành động này của hắn, không vui cau mày nói:

- Sao vậy? Cho tôi là thú dữ hay sao? Ai thèm chứ?

Trần Kinh cười nói:

- Không, không! Chỉ là vừa nãy có chút thất thần, ngại quá!

Đường Ngọc đã vào nhà tắm rửa qua mặt.

Nhưng quần áo trên người do để vậy mà ngủ, nhăn nhăn nhúm nhúm nên không có cách nào lấy được bộ dạng trước đây.

Hai người một nam một nữ, ở cùng một chỗ, hơn nữa quần áo lại nhăn nhăn nhúm nhúm, lại bộ dạng vừa ngủ dậy, nếu như ai gặp phải cảnh tượng này cũng sẽ cho là đêm qua tuyệt đối là một đêm **

Trần Kinh trong lòng cười khổ, cảm thấy hôm qua thật là mất mặt, sao lại để phát sinh truyện như vậy? Thật là không nên.

Đường Ngọc trừng Trần Kinh một cái, gằn từng câu nói:

- Khủng hoảng của ban hợp tác, tôi sẽ giúp đỡ anh! Anh yên tâm, tôi không cần anh đền ơn, ai bảo quan hệ của chúng ta tốt như vây?

Cô cười hì hì dùng tay chỉ đầu Trần Kinh nói:

- Tôi biết anh có nhiều chủ ý. Tôi hiện tại liền nghĩ đến mấy điểm! Chúng ta liền lập tức thực thi, tôi không tin, Việt Châu là một cái thùng sắt đặc, không có chỗ nào để khoan.

Nụ cười trên mặt Trần Kinh hơi thu lại, miệng của hắn hơi nhếch lên, nói:

- Khó khăn cuối cùng phải được giải quyết, cũng nhất định phải giải quyết! Đường Ngọc, lần này thật sự cảm ơn cô. Tiền bồi thường tôi không dám hứa hẹn, nhưng lần này có cô phối hợp, chúng ta nhất định có thể xoay chuyển được cục diện hiện nay.

Đường Ngọc ngẩn người nói:

- Anh tự tin như vậy? Có thật hay không đấy?

Trần Kinh hừ lạnh một tiếng, nói:

- Cục diện trước mắt đã là như vậy, tôi làm gì có tâm trạng nói đùa? Có một câu nói rất hay, vua cũng thua thằng liều, hiện tại mặc dù mọi người đều coi chúng ta như quả hồng nhũn, chúng ta phải trộn ít bột cho vào bên trong.

- Tôi không tin trộn lẫn bột cũng vẫn không trị được răng người khác.

Trần Kinh sửa sang lại quần áo, nói:

- Đi thôi, chuyện hôm qua cảm ơn cô, có chút mất mặt quá.

Đường Ngọc nhíu mày, trong lòng tức giận Trần Kinh trọng nam khinh nữ.

Đêm hôm qua ở cùng một chỗ với một cô gái đơn thân, không ngờ xin lỗi cũng không có chút thành ý, thật sự khiến người ta để ý.

Nhưng vừa nhìn thấy cái mặt thống khổ kia, cô thế nào cũng không thể tức giận được.

Cô thậm chí còn có chút buồn cười, thấy bộ dạng của Trần Kinh quá trơn kê rồi, Trần Kinh cũng có ngày hôm nay a, Trần Kinh cũng có lúc nhờ mình giúp đỡ sao?

Đường Ngọc đột nhiên cảm thấy cảm giác rất tốt, bởi vì cô cảm thấy hình tượng Trần Kinh trước mẳt cô ngày càng hoàn thiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook