Quan Sách

Chương 534: Đó là một cái bẫy?

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

17/05/2016

Hứa Minh Đông là một kẻ nổi tiếng keo kiệt trong ban tổ chức, bình thường chỉ kiếm lợi từ các đồng nghiệp, nhưng hiếm ai kiếm lợi được từ ông ta.

Trưởng ban Mễ từng nói đùa trong cuộc họp ủy ban các bộ, nói trưởng phòng Hứa đại danh cao vợi, ban tổ chức cần cán bộ keo kiệt như vậy, mẫn cảm với tiền vàng mà. Làm cán bộ như vậy, đối mặt với thời điểm cám dỗ, đầu óc sẽ tỉnh táo.

Mà danh tiếng của Hứa Minh Đông đúng là rất tốt, đi xuống khảo sát cán bộ không phô trương không lãng phí, bình thường không nhận quà người dưới tặng, nguyên tắc làm việc khá mạnh.

Hứa Minh Đông có thể lên làm trưởng phòng phòng cán bộ hai, Mễ Tiềm chính là thích điểm này của ông ta. Anh ta đề bạt trưởng phòng, là Mễ Tiềm ra mặt đấy, cho nên ở ban tổ chức, anh ta đương nhiên chân chính thuộc phái Mễ Tiềm.

Mễ Tiềm mặt sắt nổi tiếng, Hứa Minh Đông liền có danh xưng “tiểu mặt sắt”.

Cán bộ bên dưới thường phản ánh Hứa Minh Đông không dễ nói chuyện. Có đôi khi anh ta không nể mặt cả bí thư thành ủy, chắc chắn là một nhân vật khó dây vào.

Quan hệ của Trần Kinh và Hứa Minh Đông từ trước tới nay vốn không tệ, nhất là trước khi bộ máy Dung Châu điều chỉnh, củ khoai lang phỏng tay kia, Trần Kinh ra mặt xử lý sạch sẽ, xem như giúp Hứa Minh Đông giải quyết vấn đề khó, cho nên thỉnh thoảng anh ta lại gọi điện giao lưu trao đổi với Trần Kinh.

Ở canteen ăn cơm, điều kiện đương nhiên không tốt lắm. Nhưng Hứa Minh Đông là người thường xuyên tới canteen, đã đặt cơm trong canteen.

Sau khi anh ta sắp xếp Trần Kinh ngồi xuống, liền gọi nhân viên nói:

- Hôm nay trưởng phòng Hứa tới rồi, thật quý hóa quá. Trưởng phòng Hứa là người nửa Đức Cao rồi, hôm nay chúng ta hãy gọi đặc sản Đức Cao đi. Anh cho tôi hai con Trúc Kê cách thủy, ngoài ra làm ấm cả nửa cân lão Diếu, một hũ đậu hủ, một miếng sách bò, sau đó tùy ý đem chút rau lên.

Anh ta gọi món xong, cười hì hì với Trần Kinh:

- Trưởng phòng Trần, không nói dối gì anh, người khác đều xem thường canteen, nhưng tôi lại thích canteen, những nơi ăn uống vui chơi bên ngoài, một là không vệ sinh, không biết cho những cái gì vào, gia vị không rõ ràng, khó ăn cơm no.

Ngoài ra, đồ ăn bên ngoài cũng không thực chất, nói là gà cách thủy, bên trong để vài thứ rau cỏ lộn xộn lung tung ở đáy, làm sao thực chất bằng trong canteen mình?

Trần Kinh có chút buồn cười nói:

- Đúng thế, trưởng phòng Hứa tính toán tỉ mỉ, bữa cơm hôm nay chắc chắn sẽ rất thực chất.

Hứa Minh Đông ngượng ngùng cười nói:

- Anh cũng đừng coi thường tôi, trưởng phòng Trần, tôi cũng không giống anh, tuổi còn trẻ, cha mẹ đều là công nhân viên. Tôi dưới có nhỏ, trên có già, không tính toán tỉ mỉ sao sống được?

Canteen rất nhanh đã mang đồ ăn lên, trong thời gian ngắn, rượu và thức ăn đã mang đủ.

Hứa Minh Đông chia nửa cân lão Diếu thành hai phần, nói:

- Rượu này chính xác là tôi gửi ở đây, thường không nỡ uống, hôm nay là buổi trưa, chúng ta hãy ý tứ chút.

Hai người uống rượu lão Diếu truyền thống của Sở Thành, ăn món ăn thôn quê mùi vị dân dã. Hứa Minh Đông ăn ngon miệng, anh ta chỉ vào nồi nói:

- Trưởng phòng Trần, không khách sáo nha, thứ này hiện nay hiếm rồi, hiện tại chúng ta có thể ăn được, qua vài năm nữa là rất khó. Hiện tại Đức Cao đang định làm khu du lịch, về sau khẳng định phải củng cố việc bảo vệ tài nguyên thực vật. Trúc Kê này một khi được bảo vệ, muốn ăn cũng không dễ đâu.

Trúc Kê là một loại gà rừng thông thường trong núi, bình thường thích kiếm ăn trong rừng trúc, loại món ăn thôn quê này thịt thơm non, giàu protein và vitamin, là sơn trung mỹ thực đích thực.

Thứ này đối với người khác hiếm lạ, nhưng đối với Trần Kinh thì cũng không có gì.

Hàng năm có rất nhiều những món ăn quê đưa tới từ Đức Cao, trong đó Trúc Kê hẳn không thể thiếu.

Đương nhiên, hôm nay là Hứa Minh Đông có hảo ý, hơn nữa mùi vị kia thực sự cũng không tệ, Trần Kinh đương nhiên cũng thuận theo lời anh ta nói.

Hai người uống chút rượu, ăn chút đồ ăn, đúng vào lúc không khí đang nồng.

Hứa Minh Đông bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Kinh:

- Trưởng phòng Trần, có một việc chỉ e anh không biết, tỉnh ủy đang nổi lên một sự điều chỉnh bộ máy cán bộ thành phố cấp địa mới, bây giờ lập tức muốn điều chỉnh bộ máy Hoành Châu, nói ra cũng hổ thẹn, đối với Hoành Châu mà nói, tôi không biết nhiều lắm.



Trần Kinh hừ một chút cười nói:

- Trưởng phòng Hứa, lời này tôi nghe không hiểu rồi, Hoành Châu là Sở Nam, anh không biết Hoành Châu, tôi cũng chưa từng tới Hoành Châu, nói tới địa phương này, so với anh tôi càng không biết mấy.

Hứa Minh Đông khoát tay nói:

- Tôi không phải có ý này, hôm nay tôi tìm anh chính là để hỏi một việc. Tôi nghe nói gần đây các anh nhận được rất nhiều tố cáo về Hoành Châu, có phải có chuyện như vậy không?

Trần Kinh hơi nhíu mày, gật gật đầu, nói:

- Đúng thế, nhưng mỗi thành phố, bao gồm tỉnh, chúng tôi đều nhận được nhiều tố cáo. Anh cũng không nghĩ chúng ta là ban gì sao? Tổ chức thông tin đối ngoại hiện tại đều do chúng ta phụ trách, những chuyện tố cáo như vậy, có thể ít được không?

Hứa Minh Đông cười, tiến đến bên người Trần Kinh nói:

- Nhưng tố cáo này không bình thường. Cái đó quan hệ rất lớn tới sự kiện hỏa hoạn phát sinh gần đây ở Hoành Châu. Anh nói một lâm trường bị cháy, mỗi năm là năm mươi ngàn mẫu Du Trà, nhưng cháy xong mới phát hiện mảnh đất này tổng cộng có hai mươi ngàn mẫu.

Càng khiến người ta nghi ngờ chính là, cái bị cháy là cây Du Trà, nhưng lộ ra lại là cây Ngân Hạnh, Hồng Sam, còn cả Tử Vi, trong đó có hai cây Ngân Hạnh cổ trên ngàn năm, anh nói cái này…

- Trưởng phòng Hứa ý là…

Trần Kinh hỏi.

Hứa Minh Đông lắc đầu nói:

- Căn cứ tình huống nắm được hiện nay, sở lâm nghiệp, sở nông tỉnh…đang điều tra công ty TNHH khai thác tài nguyên sinh thái tự nhiên Hoành Châu, điều tra như vậy, tất liên quan tới rất nhiều người của bộ máy cán bộ Hoành Châu chúng ta.

Anh nói, mỗi khi tới thời điểm điều chỉnh bộ máy cán bộ của một địa phương thì lại xảy ra chuyện, phương diện này có phải có liên quan tới cái gì mà cân nhắc sự chịu đựng kiên trì gì đó không?

Trần Kinh lắc đầu nói:

- Điểm này tôi cũng không rõ, các anh phải khảo sát cán bộ sao? Hiện tại có thể hành động rồi mà.

Hứa Minh Đông nâng chén rượu lên uống một ngụm nói:

- Trưởng phòng Trần, nói thật với anh, chúng tôi bây giờ đang đối diện với áp lực rất lớn về vấn đề này. Anh xem, tỉnh ủy thúc giục chúng ta làm việc, nhưng hiện tại cơ quan liên quan lại đang điều tra sâu vấn đề Hoành Châu, vào lúc này chúng ta triển khai công tác, có phải không thích hợp không?

Anh ta dừng một chút nói:

- Cho nên, việc này tôi báo cáo với trưởng ban Cao, hai người chúng tôi thống nhất một ý kiến, đó là trước tiên việc này phải điều tra nội bộ ban tổ chức. Hiện tại các anh lại nhận được tố cáo, anh nói đi trưởng phòng Trần, chuyện này vẫn phải là các anh xung phong đúng không.

Trần Kinh ngẩn người thốt nhiên tím mặt nói:

- Trưởng phòng Hứa, anh nói gì vậy? Chúng tôi giám sát cán bộ, điều tra vụ án, phải nói tới vấn đề thời cơ, sao có thể nói điều tra là điều tra? Hơn nữa, cục diện hiện nay của Hoành Châu không rõ ràng, cơ quan chức năng tương quan còn chưa có tính cố định, chúng tôi điều tra thiếu đi sự chống đỡ cơ bản, điều tra như vậy chúng tôi triển khai công tác như nào?

Hứa Minh Đông vội lôi Trần Kinh ngồi xuống nói:

- Trưởng phòng Trần, anh đừng kích động, anh đừng kích động. Anh vừa nói có chút loạn thứ tự.

Hứa Minh Đông dừng một chút nói:

- Đầu tiên, các anh là phòng giám sát cán bộ, phụ trách công tác giám sát cán bộ. Các anh nhận được tố cáo, chuyện này nên phải có hành động, anh nói đúng không? Về phần nói việc điều chỉnh bộ máy Hoành Châu đang là chuyện gấp, thì các anh cũng không phải quản.

Ý của tôi là, hiện tại anh lập tức bắt đầu công tác điều tra, công tác của các anh có thể cung cấp sự hỗ trợ lớn cho việc khảo sát cán bộ, việc này rất có lợi đối với vấn đề điều chỉnh bộ máy cán bộ Hoành Châu, anh nói có đúng không?

- Được.



Trần Kinh cả giận nói:

- Trưởng phòng Hứa, đúng là ăn tiệc chẳng có cái gì hay, tôi đã nghĩ sao hôm nay anh lại mời cơm tôi, không ngờ là đẩy tôi vào thế khó. Việc này chúng tôi phải cân nhắc, không được, hiện tại chắc chắn không được.

Hứa Minh Đông nói:

- Như thế sao được? Các anh nhận được tố cáo quan trọng như vậy, vừa không báo cáo, lại không hành động, điều này tạo thành khó khăn rất lớn cho công tác của chúng ta, anh không từng nghĩ tới?

Trần Kinh chậm rãi nhắm mắt lại, đầu dựa lên chỗ tựa lưng của ghế.

Thật lâu sau hắn thở ra một hơi nói:

- Trưởng phòng Hứa, anh biết cái gì, anh có biết tố cáo liên quan tới vấn đề lớn như nào không? Nếu không anh cứ làm cái vị trí này của tôi, hiện tại anh làm trò như vậy, chẳng phải ép tôi sao?

Trần Kinh thực sự nổi giận, Hứa Minh Đông lập tức nhún lại, cười nói:

- Trưởng phòng Trần, tôi thì có cách gì? Hiện tại công tác của tôi cũng không có cách triển khai, cũng là hai mặt mờ tịt. Ở bên trong bộ, tôi lại bị những người khác để ý, cũng chỉ có thể tìm ông anh như anh.

Trần Kinh thở ra một hơi, trầm ngâm một chút, nói:

- Vậy, chúng ta liên hợp báo cáo lên, quy tình hình liên quan của Hoành Châu về một mối, việc này còn cần quyết nghị của lãnh đạo ban, hai người chúng ta có chút bản lĩnh, có thể làm được cái cóc khô gì.

- Được được.

Hứa Minh Đông gật gật như gà mỏ thóc, nói:

- Ý này hay, ý này hay, chúng ta liên kết lại.

Anh ta cao hứng quá có chút thất thố, muốn đi lấy rượu, rượu đã sớm bị anh ta chia xong.

Trần Kinh trừng mắt nhìn anh ta nói:

- Lão Hứa, anh…anh đúng là không để tôi được yên ổn một phút nào? Mới đi ra từ Dung Châu, hiện tại lại nổi lên chuyện Hoành Châu, tôi muốn dừng lại nghỉ chút cũng khó như vậy sao?

Hứa Minh Đông hơi ngượng cười, vội tới bên người Trần Kinh nói:

- Trưởng phòng Trần, hiện tại anh chẳng phải binh hùng tướng mạnh sao? Anh nói các anh nuôi nhiều người như vậy, không để họ rèn luyện chút, sao có thể thành tài? Anh yên tâm, trưởng phòng Trần, Hoành Châu không phải Dung Châu, lão Hứa tôi không phải người không trượng nghĩa như vậy.

Bên Hoành Châu, hai người chúng ta cùng chịu trách nhiệm, cùng tiến thoái, tuyệt không để anh phải đơn thương độc mã chiến đấu.

Trần Kinh cả giận nói:

- Ai cùng tiến thoái với anh? Anh làm việc của anh, tôi làm việc của tôi, chúng ta phân công rõ ràng ra. Hôm nay tới đây tôi mới hiểu, đồ keo kiệt khó lường anh, là muốn lợi dụng tôi.

- Đâu phải.

Hứa Minh Đông còn định lên tiếng.

Trần Kinh đã đứng dậy, Hứa Minh Đông có chút hoảng loạn nói:

- Trưởng phòng Trần, anh đây là…anh xem xem….

- Sao, ngay bay giờ tôi đi viết báo cáo? Anh chẳng phải hiệu suất cao sao? Tôi hiện tại viết báo cáo lập tức báo lên trên, có gì không ổn sao?

Hứa Minh Đông hơi sửng sốt nói:

- ổn, ổn, được, chúng ta lập tức thương lượng báo cáo, tôi cũng không ăn nữa, đi, đi..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook