Chương 323: Hãnh diện?
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
14/02/2014
Trần Kinh rất cảnh giác với Thiệu Hồng Ngạn.
Tên này làm người và làm việc đều không có giới hạn cuối cùng, không lường trược được, nhiều mưu ma chước quỷ, một người như thế này, thật sự khiến cho người ta đau đầu.
Có một câu nói rằng, kẻ địch hiểu rõ đối thủ nhất.
Dù Trần Kinh thừa nhận hay không, Thiệu Hồng Ngạn đã trở thành mối họa lớn nhất trong lòng hắn.
Thiệu Hồng Ngạn ra khỏi xưởng máy kéo Lâm Tinh, trực tiếp xuống dưới trướng Liêu Triết Du, lúc đó Trần Kinh đều rất cảnh giác với Liêu Triết Du.
Nhưng, hắn lại nghe được từ một vài nguồn tin khác, nói rằng Liêu Triết Du không tin Thiệu Hồng Ngạn, vốn dĩ anh ta để Thiệu Hồng Ngạn coi sóc một công ty máy móc công nghiệp nặng, nhưng Thiệu Hồng Ngạn lại không có khả năng điều hành, cuối cùng không còn cách nào khác, đành sắp xếp Thiệu Hồng Ngạn về Đức Cao làm trợ thủ cho Thiệu Khôn.
Khi Trần Kinh nghe được tin này, trong lòng hắn rất cảnh giác, cảm thấy nguy hiểm về hành động lấy lùi làm tiến này của Thiệu Hồng Ngạn.
Thiệu Hồng Ngạn đã làm ăn ở Đức Cao nhiều năm như vậy, khi huy hoàng nhất, ông ta thậm chí còn không coi Bí thư thành ủy ra gì, ông ta có thế lực lớn vậy, nếu tiếp tục ở lại Đức Cao, sớm muộn gì cũng sẽ làm ra trò, đến lúc đó, nhất định lại là một phiền toái to lớn.
Trần Kinh bảo lái xe đi theo xe của Thiệu Hồng Ngạn, đến tận khi ra khỏi thành phố, sau đó vào vùng ngoại ô phía tây, Trần Kinh hơi buồn bực, hắn không hiểu tại sao chiếc xe phía trước lại đi như vậy, chẳng lẽ họ đã phát hiện ra hắn rồi sao?
Nếu bị phát hiện, sẽ rất khó xử, xét cho cùng, Phương Khắc Ba đang ngồi trên chiếc xe số 2 của Thành ủy, Trần Kinh theo dõi xe của lãnh đạo, hành vi này thật sự là quá ngông cuồng.
Nghĩ đến đây, Trần Kinh liền rụt rè, không muốn tiếp tục mạo hiểm như vậy nữa.
Nhưng vào đúng lúc này, người lái xe bên cạnh hì một tiếng rồi nói:
- Người anh em, chiếc xe phía trước đi về phía sân bay đấy, chúng ta có tiếp tục đi theo không?
Trần Kinh ngớ người, lòng liền mừng rỡ, vội vàng nói:
- Đi theo tới sân bay đi!
Sân bay Đức Cao rất nhỏ, vị trí của nó cũng rất xa, một sân bay nhỏ như vậy, chỉ có lác đác vài người. Trần Kinh không dám để xe đi tới quá gần, chỉ bảo lái xe dừng lại ở đằng xa.
Ở bãi đỗ xe bên ngoài sân bay, xe của Phương Khắc Ba và của Liêu Triết Du đều dừng lại.
Không nhìn thấy Liêu Triết Du đi xuống từ trên chiếc xe Benz, chỉ thấy Thiệu Khôn và hai anh em Thiệu Hồng Ngạn, hai người xuống xe, rồi nhanh chóng bước đến mở cửa xe cho Phương Khắc Ba.
Phương Khắc Ba xuống xe, nhìn xung quanh rồi bắt tay với Thiệu Khôn và Thiệu Hồng Ngạn, vẻ mặt rất thoải mái.
Lòng Trần Kinh nặng dần, hắn có thể nhận ra, quan hệ của Phương Khắc Ba và hai anh em họ Thiệu rất thân thiết, có thể nói không phải ở mức bình thường, họ đã móc nối quan hệ với nhau từ khi nào vậy?
Ngoài ra, gần đây trong nội bộ Thành ủy thường dội lên những đợt sóng ngầm mãnh liệt, liệu có liên quan đến những yếu tố này không?
Trần Kinh lại nhớ đến những lời cảm thán của Ngũ Đại minh. Ngũ Đại Minh cảm thán rằng, trong quá trình phát triển nhanh chóng, nếu việc xây dựng bộ máy chính quyền Đảng không theo kịp, thì sẽ gò bó sự phát triển. Kinh tế đang phát triển, chính trị cũng phải có sự tiến bộ tương ứng, nếu không, tư duy của các bậc lãnh đạo chính quyền chuyển ngoặt quá chậm, còn sự phát triển của xã hội lại quá nhanh, sẽ nảy sinh mâu thuẫn, mà mâu thuẫn là nhân tố gây nên mất đoàn kết.
Không thể không nói rằng, Ngũ Đại Minh rất có kinh nghiệm. Mâu thuẫn trong Thành ủy Đức Cao ngày một nổi cộm, không thể tách rời với sự phát triển nhanh chóng của kinh tế Đức Cao.
Kinh tế phát triển kéo theo rất nhiều thứ làm hoa mắt, một vài cán bộ sẽ mất đi sự thâm trầm và bình tĩnh trước đó, bắt đầu xuất hiện một loạt vấn đề. Giờ Phương Khắc Ba liệu có phải đang bước trên một con đường nguy hiểm hay không?
Trần Kinh rất muốn báo cáo lại những gì mình thấy hôm nay cho Ngũ Đại Minh, nhưng hắn lại băn khoăn rất nhiều, việc báo cáo này có giá trị đến đâu?
- Đi thôi, ông anh! Chúng ta quay đầu lại!
Trần Kinh nói với người lái xe bên cạnh.
- Ấy, chờ một chút!
Trần Kinh nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước ra từ cửa sân bay. Thẩm Tiểu Đồng mặc bộ quần áo của tiếp viên hàng không, tay cầm túi xách, một tay còn lại giơ ra vẫy taxi, dáng người cô vốn đã cao, giờ đây lại đi giày cao gót, trông vô cùng yểu điệu.
- Chúng ta đón cô gái kia đi, đó là người quen của tôi!
Trần Kinh nói.
Người lái xe lái qua chỗ Thẩm Tiểu Đồng, Thẩm Tiểu Đồng thấy không phải là xe trống, bèn hơi thất vọng. Nhưng rất nhanh, cô dừng lại, nhìn trân trân về phía Trần Kinh.
Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước mặt cô, Trần Kinh hạ cửa kính xe xuống rồi nói:
- Sao thế? Đờ người ra rồi à? Không lên xe sao?
Bên ngoài rất lạnh, Trần Kinh mở cửa xe càng lạnh hơn, hắn nhìn Thẩm Tiểu Đồng mặc bộ quần áo mỏng, hắn rất muốn hỏi, liệu Thẩm Tiểu Đồng có chịu được rét không!
Thẩm Tiểu Đồng mở cánh cửa phía sau rồi ngồi lên xe, Trần Kinh quay đầu cười nói:
- Em đừng hỏi tại sao anh lại ở đây, câu hỏi này quá nhạt đấy!
Thẩm Tiểu Đồng mở miệng đến một nửa lại khép vào, vừa rồi cô đang muốn hỏi câu hỏi này, giờ lại bị Trần Kinh nói chặn đầu, cô không thốt nên được nữa.
Hai người không nói với nhau được câu nào, trên đường trở về, cũng đều yên lặng.
Lúc này đây, tuyết bên ngoài ngày càng lớn, trời cũng tối dần, mặt đất bắt đầu có tuyết đọng, có lẽ sắp có một trận tuyết lớn.
Trần Kinh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hơi ngây người, hắn không nói gì, vì trong đầu đang suy nghĩ.
Không như Trần Kinh, Thẩm Tiểu Đồng không nói gì, bởi lẽ, cô không biết phải nói gì.
Từ lần trước sau khi Thẩm Tiểu Đồng khám phá ra thân phận của Trần Kinh, cô đã gọi điện đến chỗ Đỗ Thanh để hỏi về tình hình của Trần Kinh, Đỗ Thanh không từ chối nổi, đành nói toàn bộ chuyện về Trần Kinh, thân phận của Trần Kinh đã bị cô ấy nói ra hết với Thẩm Tiểu Đồng.
Thẩm Tiểu Đồng không phải kẻ ngốc, Bí thư Thành ủy là gì, cô đương nhiên biết điều này, không ngờ Trần Kinh lại là thư ký của Bí thư Thành ủy?
Sau khi Bí thư Thành ủy hiện tại nhậm chức ở Đức Cao, ông đã đến thị sát sân bay một lần, lần đó cả sân bay rất căng thẳng, riêng việc dọn dẹp vệ sinh đã bỏ ra rất nhiều công sức, nói rằng phải để lại cho lãnh đạo ấn tượng tốt. Nhưng, Bí thư Thành ủy đến đây, chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, Thẩm Tiểu Đồng cũng trốn ở cuối đám người liếc trộm, sau đó, không biết có bao người vây lấy ông ấy, rồi nhanh chóng rời đi, ấn tượng của Thẩm Tiểu Đồng về lần đó rất sâu sắc.
Trần Kinh có thể làm thư ký cho một lãnh đạo lớn như vậy, tài năng của hắn nhất định vượt xa người thường.
Thẩm Tiểu Đồng cảm thấy trước kia mình là một kẻ mù, sao lại coi Trần Kinh là thầy giáo chứ?
Chiếc xe đến nơi trong yên lặng, hai người xuống xe, Trần Kinh đột nhiên hỏi Thẩm Tiểu Đồng:
- Buổi tối sân bay chỉ có một chuyến bay đến thủ đô đúng không?
Thầm Tiểu Đồng hơi ngạc nhiên, một lúc sau cô mới nói:
- Đúng vậy, anh không biết à? À, phải rồi, vừa rồi anh đến sân bay là để đón người hay tiễn người thế?
Trần Kinh cười, rồi nói:
- Tôi ấy à, vừa đón người, vừa tiễn người!
- Thế sao, sao tôi không nhìn thấy?
- Người cần tiễn đã tiễn xong rồi, người cần đón chẳng phải đã đón về nhà rồi sao?
Trần Kinh nhẹ nhàng nói, hắn nói câu này là cố tình ra vẻ thoải mái, thật ra đầu hắn đang nghĩ về chuyện Phương Khắc Ba đến thủ đô.
Cán bộ địa phương tới thủ đô, rất nhiều khi chỉ có một việc, đó là tìm quan hệ, chạy lãnh đạo, phê chuẩn hạng mục.
Trần Kinh lại nhớ tới một việc, vừa rồi chiếc xe của Phương Khắc Ba mà hắn nhìn thấy đi từ cổng Ủy ban nhân dân thành phố ra, liệu có thể cho rằng, trước đó Phương Khắc Ba đã gặp Đàm Phi Hoa không?
Nếu như đã gặp nhau, thì họ đã nói về những chuyện gì? Những chuyện này có liên quan đến chuyến đi thủ đô lần này của Phương Khắc Ba hay không?
Vào mùa đông, tầm nhìn xa rất thấp, do tuyết dày đặc, nên máy bay rất khó cất cánh. Chiếc máy bay đã chạy trên đường băng từ lâu, rung chuyển một lúc, cuối cùng đã cất cánh được. Phương Khắc Ba nắm chặt lấy tay vịn, các đốt ngón tay hơi trắng, tim đập thình thịch, là do căng thẳng.
Lựa chọn đến thủ đô vào trong thời tiết này, lần này Phương Khắc Ba đã hạ quyết tâm lớn.
Thời gian gần đây, ông ta bắt đầu linh hoạt hơn trong Thành ủy, với ông ta, ông ta bị lép vế lâu như vậy, chỉ đến bây giờ, cơ hội của ông ta cuối cùng cũng tới rồi!
Giờ đây, Thành ủy Đức Cao đang phải đứng trước cơ hội chưa từng có, đồng thời cũng phải đối mặt với thử thách chưa từng có.
Cái gọi là cơ hội chính là giờ đây Đức Cao đã tìm được đường lối phát triển cho mình, từ huyện đến xã, thị trấn của Đức Cao, mọi người đều thống nhất ý thức về vấn đề phát triển kinh tế. Đây là đồng tâm hiệp lực có thể làm nên chuyện lớn, chỉ cần mọi người cùng đồng tâm, Đức Cao nhất định sẽ có một tương lai sáng lạn.
Nhưng cùng với đó, giờ đây Ngũ Đại Minh đã tạo ra một thành tích lớn, ở các quận huyện, tài sản cố định một năm đã vượt quá mười tỉ, đây là một số liệu kinh người đối với một thành phố nghèo như Đức Cao.
Số liệu này, nhất định sẽ còn được làm mới, Đức Cao muốn phát triển, gia tăng đầu tư tài sản cố định là tất nhiên.
Ngũ Đại Minh để cho Đức Cao phát triển lớn như vậy, ông ta đã vận dụng khả năng của mình đến cực điểm, muốn ổn định sự phát triển này và bảo vệ thành quả phát triển, Đức Cao phải đối diện với thử thách lớn hơn nữa.
Hện tại, rất nhiều kế hoạch đầu tư của Thành ủy đều không thực hiện được, mà điểm khó trong thu hút đầu tư vẫn tồn tại, vấn đề bỏ vốn cho khai thác du lịch cũng không giải quyết được.
Tất cả những vấn đề này, bủa vây lấy Ngũ Đại Minh, làm cho ông ta khó xoay sở.
Trong lúc này, Phương Khắc Ba lại tham gia, muốn cứng rắn lấy dự án và đầu tư về cho Đức Cao, cùng với việc có được thành tích chính trị lớn, cũng đã phát huy được hết tài năng của mình, điều này sao có thể không khiến ông ta xúc động?
Nghĩ đến đây, sự lo lắng đi máy bay của Phương Khắc Ba liền biến mất.
Đầu ông ta đang nghĩ, nếu lần đến thủ đô này thuận lợi, có thể nhận được dự án của Ủy ban Cải cách và Phát triển, ông ta quay lại Đức Cao một lần nữa, đó là thành công khải hoàn rồi.
Có thể chiến thắng khải hoàn, thời cơ vùng dậy của Phương Khắc Ba ở Đức Cao đã đến, dự án ông ta kéo đến đương nhiên sẽ do ông ta phụ trách, như vậy mấy dự án trọng điểm toàn thành phố, sẽ đều do ông ta nắm giữ, đây không phải quyền lực thì là gì?
- Liêu gia thủ đô, quả nhiên không phải hạng thường! Liêu Triết Du ra tay, một mình anh ta có thề chống đỡ với cả bộ máy Đức Cao.
Phương Khắc Ba thầm nghĩ.
Lần này ông ta đến thủ đô, dựa vào mối quan hệ với Liêu gia, Phó vụ trưởng vụ Cải cách và Phát triển là người nhà Liêu gia, Liêu Triết Du đã từng nói chuyện điện thoại với ông ta, đối phương đã tỏ vẻ chắc chắn sẽ giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, Phương Khắc Ba vô cùng vui sướng, ông ta cảm thấy rằng mình kết giao với Liêu Triết Du là một lựa chọn hết sức thông minh.
Phương Khắc Ba trên quan trường lâu năm như vậy, nhưng vẫn trì trệ không dám tiến lên, giờ đây đã móc nối được với Liêu gia, cuosi cùng đã có thể hãnh diện rồi!
Tên này làm người và làm việc đều không có giới hạn cuối cùng, không lường trược được, nhiều mưu ma chước quỷ, một người như thế này, thật sự khiến cho người ta đau đầu.
Có một câu nói rằng, kẻ địch hiểu rõ đối thủ nhất.
Dù Trần Kinh thừa nhận hay không, Thiệu Hồng Ngạn đã trở thành mối họa lớn nhất trong lòng hắn.
Thiệu Hồng Ngạn ra khỏi xưởng máy kéo Lâm Tinh, trực tiếp xuống dưới trướng Liêu Triết Du, lúc đó Trần Kinh đều rất cảnh giác với Liêu Triết Du.
Nhưng, hắn lại nghe được từ một vài nguồn tin khác, nói rằng Liêu Triết Du không tin Thiệu Hồng Ngạn, vốn dĩ anh ta để Thiệu Hồng Ngạn coi sóc một công ty máy móc công nghiệp nặng, nhưng Thiệu Hồng Ngạn lại không có khả năng điều hành, cuối cùng không còn cách nào khác, đành sắp xếp Thiệu Hồng Ngạn về Đức Cao làm trợ thủ cho Thiệu Khôn.
Khi Trần Kinh nghe được tin này, trong lòng hắn rất cảnh giác, cảm thấy nguy hiểm về hành động lấy lùi làm tiến này của Thiệu Hồng Ngạn.
Thiệu Hồng Ngạn đã làm ăn ở Đức Cao nhiều năm như vậy, khi huy hoàng nhất, ông ta thậm chí còn không coi Bí thư thành ủy ra gì, ông ta có thế lực lớn vậy, nếu tiếp tục ở lại Đức Cao, sớm muộn gì cũng sẽ làm ra trò, đến lúc đó, nhất định lại là một phiền toái to lớn.
Trần Kinh bảo lái xe đi theo xe của Thiệu Hồng Ngạn, đến tận khi ra khỏi thành phố, sau đó vào vùng ngoại ô phía tây, Trần Kinh hơi buồn bực, hắn không hiểu tại sao chiếc xe phía trước lại đi như vậy, chẳng lẽ họ đã phát hiện ra hắn rồi sao?
Nếu bị phát hiện, sẽ rất khó xử, xét cho cùng, Phương Khắc Ba đang ngồi trên chiếc xe số 2 của Thành ủy, Trần Kinh theo dõi xe của lãnh đạo, hành vi này thật sự là quá ngông cuồng.
Nghĩ đến đây, Trần Kinh liền rụt rè, không muốn tiếp tục mạo hiểm như vậy nữa.
Nhưng vào đúng lúc này, người lái xe bên cạnh hì một tiếng rồi nói:
- Người anh em, chiếc xe phía trước đi về phía sân bay đấy, chúng ta có tiếp tục đi theo không?
Trần Kinh ngớ người, lòng liền mừng rỡ, vội vàng nói:
- Đi theo tới sân bay đi!
Sân bay Đức Cao rất nhỏ, vị trí của nó cũng rất xa, một sân bay nhỏ như vậy, chỉ có lác đác vài người. Trần Kinh không dám để xe đi tới quá gần, chỉ bảo lái xe dừng lại ở đằng xa.
Ở bãi đỗ xe bên ngoài sân bay, xe của Phương Khắc Ba và của Liêu Triết Du đều dừng lại.
Không nhìn thấy Liêu Triết Du đi xuống từ trên chiếc xe Benz, chỉ thấy Thiệu Khôn và hai anh em Thiệu Hồng Ngạn, hai người xuống xe, rồi nhanh chóng bước đến mở cửa xe cho Phương Khắc Ba.
Phương Khắc Ba xuống xe, nhìn xung quanh rồi bắt tay với Thiệu Khôn và Thiệu Hồng Ngạn, vẻ mặt rất thoải mái.
Lòng Trần Kinh nặng dần, hắn có thể nhận ra, quan hệ của Phương Khắc Ba và hai anh em họ Thiệu rất thân thiết, có thể nói không phải ở mức bình thường, họ đã móc nối quan hệ với nhau từ khi nào vậy?
Ngoài ra, gần đây trong nội bộ Thành ủy thường dội lên những đợt sóng ngầm mãnh liệt, liệu có liên quan đến những yếu tố này không?
Trần Kinh lại nhớ đến những lời cảm thán của Ngũ Đại minh. Ngũ Đại Minh cảm thán rằng, trong quá trình phát triển nhanh chóng, nếu việc xây dựng bộ máy chính quyền Đảng không theo kịp, thì sẽ gò bó sự phát triển. Kinh tế đang phát triển, chính trị cũng phải có sự tiến bộ tương ứng, nếu không, tư duy của các bậc lãnh đạo chính quyền chuyển ngoặt quá chậm, còn sự phát triển của xã hội lại quá nhanh, sẽ nảy sinh mâu thuẫn, mà mâu thuẫn là nhân tố gây nên mất đoàn kết.
Không thể không nói rằng, Ngũ Đại Minh rất có kinh nghiệm. Mâu thuẫn trong Thành ủy Đức Cao ngày một nổi cộm, không thể tách rời với sự phát triển nhanh chóng của kinh tế Đức Cao.
Kinh tế phát triển kéo theo rất nhiều thứ làm hoa mắt, một vài cán bộ sẽ mất đi sự thâm trầm và bình tĩnh trước đó, bắt đầu xuất hiện một loạt vấn đề. Giờ Phương Khắc Ba liệu có phải đang bước trên một con đường nguy hiểm hay không?
Trần Kinh rất muốn báo cáo lại những gì mình thấy hôm nay cho Ngũ Đại Minh, nhưng hắn lại băn khoăn rất nhiều, việc báo cáo này có giá trị đến đâu?
- Đi thôi, ông anh! Chúng ta quay đầu lại!
Trần Kinh nói với người lái xe bên cạnh.
- Ấy, chờ một chút!
Trần Kinh nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước ra từ cửa sân bay. Thẩm Tiểu Đồng mặc bộ quần áo của tiếp viên hàng không, tay cầm túi xách, một tay còn lại giơ ra vẫy taxi, dáng người cô vốn đã cao, giờ đây lại đi giày cao gót, trông vô cùng yểu điệu.
- Chúng ta đón cô gái kia đi, đó là người quen của tôi!
Trần Kinh nói.
Người lái xe lái qua chỗ Thẩm Tiểu Đồng, Thẩm Tiểu Đồng thấy không phải là xe trống, bèn hơi thất vọng. Nhưng rất nhanh, cô dừng lại, nhìn trân trân về phía Trần Kinh.
Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước mặt cô, Trần Kinh hạ cửa kính xe xuống rồi nói:
- Sao thế? Đờ người ra rồi à? Không lên xe sao?
Bên ngoài rất lạnh, Trần Kinh mở cửa xe càng lạnh hơn, hắn nhìn Thẩm Tiểu Đồng mặc bộ quần áo mỏng, hắn rất muốn hỏi, liệu Thẩm Tiểu Đồng có chịu được rét không!
Thẩm Tiểu Đồng mở cánh cửa phía sau rồi ngồi lên xe, Trần Kinh quay đầu cười nói:
- Em đừng hỏi tại sao anh lại ở đây, câu hỏi này quá nhạt đấy!
Thẩm Tiểu Đồng mở miệng đến một nửa lại khép vào, vừa rồi cô đang muốn hỏi câu hỏi này, giờ lại bị Trần Kinh nói chặn đầu, cô không thốt nên được nữa.
Hai người không nói với nhau được câu nào, trên đường trở về, cũng đều yên lặng.
Lúc này đây, tuyết bên ngoài ngày càng lớn, trời cũng tối dần, mặt đất bắt đầu có tuyết đọng, có lẽ sắp có một trận tuyết lớn.
Trần Kinh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hơi ngây người, hắn không nói gì, vì trong đầu đang suy nghĩ.
Không như Trần Kinh, Thẩm Tiểu Đồng không nói gì, bởi lẽ, cô không biết phải nói gì.
Từ lần trước sau khi Thẩm Tiểu Đồng khám phá ra thân phận của Trần Kinh, cô đã gọi điện đến chỗ Đỗ Thanh để hỏi về tình hình của Trần Kinh, Đỗ Thanh không từ chối nổi, đành nói toàn bộ chuyện về Trần Kinh, thân phận của Trần Kinh đã bị cô ấy nói ra hết với Thẩm Tiểu Đồng.
Thẩm Tiểu Đồng không phải kẻ ngốc, Bí thư Thành ủy là gì, cô đương nhiên biết điều này, không ngờ Trần Kinh lại là thư ký của Bí thư Thành ủy?
Sau khi Bí thư Thành ủy hiện tại nhậm chức ở Đức Cao, ông đã đến thị sát sân bay một lần, lần đó cả sân bay rất căng thẳng, riêng việc dọn dẹp vệ sinh đã bỏ ra rất nhiều công sức, nói rằng phải để lại cho lãnh đạo ấn tượng tốt. Nhưng, Bí thư Thành ủy đến đây, chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, Thẩm Tiểu Đồng cũng trốn ở cuối đám người liếc trộm, sau đó, không biết có bao người vây lấy ông ấy, rồi nhanh chóng rời đi, ấn tượng của Thẩm Tiểu Đồng về lần đó rất sâu sắc.
Trần Kinh có thể làm thư ký cho một lãnh đạo lớn như vậy, tài năng của hắn nhất định vượt xa người thường.
Thẩm Tiểu Đồng cảm thấy trước kia mình là một kẻ mù, sao lại coi Trần Kinh là thầy giáo chứ?
Chiếc xe đến nơi trong yên lặng, hai người xuống xe, Trần Kinh đột nhiên hỏi Thẩm Tiểu Đồng:
- Buổi tối sân bay chỉ có một chuyến bay đến thủ đô đúng không?
Thầm Tiểu Đồng hơi ngạc nhiên, một lúc sau cô mới nói:
- Đúng vậy, anh không biết à? À, phải rồi, vừa rồi anh đến sân bay là để đón người hay tiễn người thế?
Trần Kinh cười, rồi nói:
- Tôi ấy à, vừa đón người, vừa tiễn người!
- Thế sao, sao tôi không nhìn thấy?
- Người cần tiễn đã tiễn xong rồi, người cần đón chẳng phải đã đón về nhà rồi sao?
Trần Kinh nhẹ nhàng nói, hắn nói câu này là cố tình ra vẻ thoải mái, thật ra đầu hắn đang nghĩ về chuyện Phương Khắc Ba đến thủ đô.
Cán bộ địa phương tới thủ đô, rất nhiều khi chỉ có một việc, đó là tìm quan hệ, chạy lãnh đạo, phê chuẩn hạng mục.
Trần Kinh lại nhớ tới một việc, vừa rồi chiếc xe của Phương Khắc Ba mà hắn nhìn thấy đi từ cổng Ủy ban nhân dân thành phố ra, liệu có thể cho rằng, trước đó Phương Khắc Ba đã gặp Đàm Phi Hoa không?
Nếu như đã gặp nhau, thì họ đã nói về những chuyện gì? Những chuyện này có liên quan đến chuyến đi thủ đô lần này của Phương Khắc Ba hay không?
Vào mùa đông, tầm nhìn xa rất thấp, do tuyết dày đặc, nên máy bay rất khó cất cánh. Chiếc máy bay đã chạy trên đường băng từ lâu, rung chuyển một lúc, cuối cùng đã cất cánh được. Phương Khắc Ba nắm chặt lấy tay vịn, các đốt ngón tay hơi trắng, tim đập thình thịch, là do căng thẳng.
Lựa chọn đến thủ đô vào trong thời tiết này, lần này Phương Khắc Ba đã hạ quyết tâm lớn.
Thời gian gần đây, ông ta bắt đầu linh hoạt hơn trong Thành ủy, với ông ta, ông ta bị lép vế lâu như vậy, chỉ đến bây giờ, cơ hội của ông ta cuối cùng cũng tới rồi!
Giờ đây, Thành ủy Đức Cao đang phải đứng trước cơ hội chưa từng có, đồng thời cũng phải đối mặt với thử thách chưa từng có.
Cái gọi là cơ hội chính là giờ đây Đức Cao đã tìm được đường lối phát triển cho mình, từ huyện đến xã, thị trấn của Đức Cao, mọi người đều thống nhất ý thức về vấn đề phát triển kinh tế. Đây là đồng tâm hiệp lực có thể làm nên chuyện lớn, chỉ cần mọi người cùng đồng tâm, Đức Cao nhất định sẽ có một tương lai sáng lạn.
Nhưng cùng với đó, giờ đây Ngũ Đại Minh đã tạo ra một thành tích lớn, ở các quận huyện, tài sản cố định một năm đã vượt quá mười tỉ, đây là một số liệu kinh người đối với một thành phố nghèo như Đức Cao.
Số liệu này, nhất định sẽ còn được làm mới, Đức Cao muốn phát triển, gia tăng đầu tư tài sản cố định là tất nhiên.
Ngũ Đại Minh để cho Đức Cao phát triển lớn như vậy, ông ta đã vận dụng khả năng của mình đến cực điểm, muốn ổn định sự phát triển này và bảo vệ thành quả phát triển, Đức Cao phải đối diện với thử thách lớn hơn nữa.
Hện tại, rất nhiều kế hoạch đầu tư của Thành ủy đều không thực hiện được, mà điểm khó trong thu hút đầu tư vẫn tồn tại, vấn đề bỏ vốn cho khai thác du lịch cũng không giải quyết được.
Tất cả những vấn đề này, bủa vây lấy Ngũ Đại Minh, làm cho ông ta khó xoay sở.
Trong lúc này, Phương Khắc Ba lại tham gia, muốn cứng rắn lấy dự án và đầu tư về cho Đức Cao, cùng với việc có được thành tích chính trị lớn, cũng đã phát huy được hết tài năng của mình, điều này sao có thể không khiến ông ta xúc động?
Nghĩ đến đây, sự lo lắng đi máy bay của Phương Khắc Ba liền biến mất.
Đầu ông ta đang nghĩ, nếu lần đến thủ đô này thuận lợi, có thể nhận được dự án của Ủy ban Cải cách và Phát triển, ông ta quay lại Đức Cao một lần nữa, đó là thành công khải hoàn rồi.
Có thể chiến thắng khải hoàn, thời cơ vùng dậy của Phương Khắc Ba ở Đức Cao đã đến, dự án ông ta kéo đến đương nhiên sẽ do ông ta phụ trách, như vậy mấy dự án trọng điểm toàn thành phố, sẽ đều do ông ta nắm giữ, đây không phải quyền lực thì là gì?
- Liêu gia thủ đô, quả nhiên không phải hạng thường! Liêu Triết Du ra tay, một mình anh ta có thề chống đỡ với cả bộ máy Đức Cao.
Phương Khắc Ba thầm nghĩ.
Lần này ông ta đến thủ đô, dựa vào mối quan hệ với Liêu gia, Phó vụ trưởng vụ Cải cách và Phát triển là người nhà Liêu gia, Liêu Triết Du đã từng nói chuyện điện thoại với ông ta, đối phương đã tỏ vẻ chắc chắn sẽ giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, Phương Khắc Ba vô cùng vui sướng, ông ta cảm thấy rằng mình kết giao với Liêu Triết Du là một lựa chọn hết sức thông minh.
Phương Khắc Ba trên quan trường lâu năm như vậy, nhưng vẫn trì trệ không dám tiến lên, giờ đây đã móc nối được với Liêu gia, cuosi cùng đã có thể hãnh diện rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.