Quan Sách

Chương 1243: Khó kìm lòng nổi

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

02/08/2018

Trần Kinh đến Hoàn Thành nhận được sự chào đón nhiệt liệt của Vương Hải Chu.

Hai nhân vật số một Vương Hải Chu và Uông Chiến cùng đón Trần Kinh ở khách sạn Hạ Tháp.

Ngoài dự liệu của Trần Kinh, hiện trường thậm chí có cả giới truyền thông, hai bên chính thức bắt tay để truyền thông chụp ảnh, xong màn tiếp đón sau đó mới “mời” truyền thông ra ngoài.

Trần Kinh quen Vương Hải Chu từ lâu, nhưng lúc trước tiếp xúc không nhiều, mà thông qua nói chuyện với Tương Hằng Vân, Trần Kinh cũng biết Vương Hải Chu trước kia là cán bộ Hồ Tuấn Trung đề bạt.

Nghĩ ra, đây có lẽ cũng là một nhân vật then chốt khiến Tương Hằng Vân bước lên vị trí trưởng ban thư ký.

Nơi có người sẽ có giang hồ, nơi có thể chế sẽ có phe phái. Năm đó Hồ Tuấn Trung ở Lĩnh Nam để lại một đám người, trải qua nhiều năm như vậy lắng đọng lại, trong đó rốt cục có người bắt đầu bộc lộ tài năng, mà Vương Hải Chu rõ ràng là đại biểu trong đó.

ở phòng tiếp khách, Vương Hải Chu bắt đầu câu chuyện bằng trà, sau đó liền nhắc tới năm đó Trần Kinh công tác ở Hoàn Thành.

Sau khi Trần Kinh đi, người lưu lại ở Hoàn Thành cũng không ít, ít nhất hai người Cao Minh Hoa và Trần Lập Trung là người có quan hệ rất thân với Trần Kinh.

Cao Minh Hoa hiện tại đã là cục trưởng cục Kinh tế thương mại, trên tay quyền bính rất lớn. Trần Lập Trung càng giỏi hơn, lập tức có khả năng được xác định chọn làm cục trưởng Công an.

Gần đây ở Lĩnh Nam về phương diện công an kiểm sát tòa án, Tỉnh ủy đặc biệt nhấn mạnh năng lực nghiệp vụ cá nhân của nhân vật số một của đơn vị công an kiểm sát tòa án bên dưới.

Trần Lập Trung mấy năm nay công tác trường kỳ ở cục Công an, bất kể là công tác hình sự hay công tác khác, anh ta đều rất quen thuộc.

Trong thời gian dài làm phó cục trưởng Công an, tổ chức nhiều lần hành động chuyên nghiệp trị an, phá rất nhiều vụ án lớn. Vụ án cấp độ a do cục công an quy định, Trần Lập Trung lãnh đạo phá ba vụ. Trong chiến tuyến công an kiểm sát tòa án ở Lĩnh Nam, anh ta nghiễm nhiên là nhân vật minh tinh.

Người Trần Kinh để lại có bản lĩnh, năng lực mạnh, lực ảnh hưởng lớn, điều này có thể cũng là nguyên nhân Trần Kinh được kính trọng như vậy.

Dù sao tên của người, bóng của cây, năm đó Trần Kinh ở Hoàn Thành không làm ra thành tích, không có địa vị tương đối cao, Vương Hải Chu và Uông Chiến sao có thể ân cần như vậy?

So với sự ân cần của Vương Hải Chu, sự giao lưu giữa Trần Kinh và anh ta rõ ràng sự việc cần giải quyết thực rất nhiều.

Mục đích chủ yếu lần này Trần Kinh tới, thứ nhất là để cán bộ Kinh Giang thực sự cảm thụ được một số đặc điểm kinh tế của địa khu kinh tế phát triển, học hỏi được những kinh nghiệm và giáo huấn trong việc thu hút đầu tư, phát triển kinh tế. Ngoài ra phải học tập lĩnh hội được sự khác biệt giữa chức năng chính quyền của địa khu phát triển và nội địa. Việc quản lý doanh nghiệp quốc doanh của địa khu phát triển và một vài thứ mang tính tiến bộ của cơ chế khích lệ doanh nghiệp nhà nước cũng phải học tập.

Mặt khác, Trần Kinh muốn đặt công tác tuyến đầu của thu hút đầu tư tại Hoàn Thành.

Hoàn Thành hiện tại đang làm thăng cấp sản nghiệp hóa. Sức lao động và tiền vốn liên tục tăng cao, rất nhiều chi phí sản xuất của những doanh nghiệp đông lao động ngày càng tăng cao.

Dưới tình huống như vậy, rời nhà xưởng và đầu tư vào nội địa, đây là xu thế lớn của rất nhiều doanh nghiệp.

Trần Kinh hy vọng coi Hoàn Thành là trận địa tuyến đầu của việc thu hút đầu tư. Chính là thu hút một đám doanh nghiệp có thực lực có thể đầu tư vào nội địa, dùng việc này để giảm bớt vấn đề thất nghiệp mà Kinh Giang phải đối mặt.

Lúc nói tới vấn đề này, Trần Kinh không đánh đố với Vương Hải Chu, mà là nói thẳng ra ý đồ của mình.

Lúc đó Vương Hải Chu liền cười nói:

- Bí thư Trần, tôi từng thấy đục khoét nền tảng, nhưng chưa thấy có ai giống anh nói thẳng là mình đi đục khoét, anh thật bá đạo.

Trần Kinh nói:

- Bí thư Vương, đây là anh chê cười tôi. Hiện tại kinh tế Hoàn Thành đang thăng cấp chuyển đổi hình thức, thế này tất sẽ kích thích những doanh nghiệp có số lượng lao động lớn rời đi. Khách quan mà nói, những nhà máy này không phải là đồ ăn của các anh, hiện tại tôi chỉ muốn ăn chút canh thừa thịt nguội thôi, còn nói cái gì mà đục khoét nền tảng?

Hơn nữa, tôi mà dám đục khoét của bí thư Vương? Thật ra tôi muốn, nhưng tôi có thực lực này sao?

Vương Hải Chu cười ha hả nói:

- Bí thư Trần thật khiêm tốn! Lúc trước khi anh ở Hoàn Thành, điều kiện chẳng phải còn rất gian nan sao? Nhưng sau đó thì sao? Dưới sự lãnh đạo của anh, chẳng phải Hoàn Thành rất khá sao? Kinh Giang cũng như vậy, sự lạc hậu và khó khăn của Kinh Giang chỉ là tạm thời. tôi tin tưởng dưới sự lãnh đạo của anh, đợi một thời gian, Kinh Giang tất nhiên sẽ sáng bừng.

Trần Kinh nói:



- Vậy nhờ phúc lời nói tốt lành của anh rồi, nếu có người anh em kéo lên, tôi càng gần mục tiêu này rồi, anh nói đúng không?

Vương Chu Hải vung tay lên nói:

- Đâu coi là việc gì lớn, tôi hiện tại có thể hứa với anh không thành vấn đề. Trời phải mưa, mẹ phải tái giá. Nếu tôi không giữ được họ, bọn họ đi đâu chẳng vậy, có thế tới Kinh Giang thì tốt quá! Như vậy coi như tôi gián tiếp ủng hộ công tác của bí thư Trần!

Trần Kinh hết sức vui mừng, nói:

- Có những lời này của anh tôi yên tâm rồi, xem ra hiện tại tôi có thể cho rằng lần này tôi đi không phí công rồi. ít nhất khi về sẽ không bị nói này nói nọ!



Câu lạc bộ Khải Toàn Hoàn Thành.

Rượu vang trong ly đỏ sẫm như máu, Trần Kinh yên lặng thưởng thức một ngụm rượu, hơi gật đầu nói:

- Minh Hoa, Lập Trung, hai người các cậu càng lăn lộn càng biết cách thể hiện, mời tôi ăn cơm Tây? Hôm nay tôi là thằng nhà quê lên phố, thật được mở rộng tầm mắt.

Trần Lập Trung nói:

- Bí thư, đây là anh đánh tôi hai cái bạt tai. Từ khi anh rời Hoàn Thành, tôi và Minh Hoa nếu không tự mình tranh giành, ai chùi đít cho chúng tôi? Cho nên không biết làm sao, chúng tôi chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của chính mình, còn may, không khiến anh quá thất vọng.

Trần Kinh thản nhiên cười cười nói:

- Xem các cậu nói kìa, tôi thì có thể giúp các cậu lau được gì? Hiện tại các cậu giỏi rồi, công tác có thành tích, đây là việc vui lớn. Hôm nay tôi gặp bí thư Vương, anh ta đánh giá các cậu rất cao.

Nói thật, anh ta khen các cậu, tôi thấy rạng rỡ mặt mày.

Trần Kinh dừng một chút, chuyển chủ đề:

- Đúng rồi, Vệ Hoa xảy ra chuyện gì thế?

Vừa nhắc tới Vệ Hoa, hai người đều có chút trầm mặc.

Một lát sau, Cao Minh Hoa nói:

- Vệ Hoa điều tới cục nguồn năng lượng tỉnh làm phó cục trưởng. Đây cũng là kết quả tốt nhất rồi. Nếu không phải bí thư Thanh Hương nói giúp anh ta, có thể còn phải giáng chức. Bên trong chuyện này, Lập Trung kể thì sẽ cụ thể hơn.

Trần Lập Trung hừ hừ nói:

- Nếu không phải nể mặt bí thư, Vệ Hoa làm như vậy, Uỷ ban kỷ luật xuống điều tra, tôi đã sớm ném cái thùng đáng lẽ phải ném ra. Anh ta tưởng anh ta là ai? Không ngờ quấy rối việc phá án của cục công an chúng tôi, không lúc nào được từ bỏ tính nguyên tắc.

Trần Kinh nâng chén rượu lên cẩn thận thưởng thức một ngụm, không nói gì.

Khi ở Việt Châu, Trần Kinh chỉ biết Vệ Hoa điều chuyển ngang tới cục năng lượng làm phó cục trưởng. Trong năm phó cục trưởng của cục năng lượng, ông ta xếp cuối cùng, cơ bản xem như bị treo rồi.

Khi trước lúc Trần Kinh tới Kinh Giang, đã từng liên hệ với Vệ Hoa, đối phương phản ứng rất lạnh nhạt.

Sau khi tới Hoàn Thành, Trần Kinh mới được biết, giữa Trần Lập Trung và Vệ Hoa xảy ra xung đột khá kịch liệt.

Kết quả xung đột là Trần Lập Trung toàn thắng, còn Vệ Hoa bị điều tra ra một loạt vấn đề lớn. Ủy ban Kỷ luật vốn định xử lý ông ta, sau đó không biết vì sao, không xử lý nữa.

Nhưng ông ta không ở lại Hoàn Thành được nữa, điều đến tỉnh thành cơ bản tiến vào quy trình dưỡng lão rồi.

Trần Kinh ngẫm lại, thấy có thể là do nguyên nhân này, Vệ Hoa mới có vẻ lạnh nhạt như vậy.



Đối với sự việc của Vệ Hoa, Trần Kinh chỉ có thể thấy tiếc nuối, cái gọi là đạo bất đồng bất tương mưu, không phải người đi cùng một đường, thì sẽ không thể mưu cầu cùng một mục đích.

Cho dù cưỡng ép nắn vào cùng nhau, thì cũng chắc chắn không được lâu dài, cuối cùng nhất định sẽ mỗi người một ngả, có một số việc không cưỡng cầu được.

- Đông đông

Trần Kinh ngẩn người, Cao Minh Hoa đứng dậy mở cửa, Trần Kinh nhìn về phía cửa, rõ ràng là Cao Hà.

Cao Hà hôm nay mặc rất nhẹ nhàng thoải mái, bên dưới là quần bò đơn giản, trên là áo sơ mi bó sát, làm nổi bật thân hình đầy đặn.

Còn bên ngoài sơ mi là một cái áo vest, trong gợi cảm lại thể hiện cả sự giỏi giang.

Tóc hơi xõa, phía trước để chút tóc mái, lộ ra hơn nửa cái trán trắng nõn, một bên mắt hơi che đi, cả khuôn mặt hồng hào hiện ra, khí chất tao nhã đập vào mặt.

Trần Kinh và Trần Lập Trung gần như đồng thời đứng dậy, ánh mắt Cao Hà nhìn chằm chằm Trần Kinh, môi đỏ mọng khẽ mở nói:

- Bí thư Trần, tới Hoàn Thành mà không gọi một tiếng, anh đúng là không thiếu bạn nhỉ.

Trần Kinh khẽ mỉm cười nói:

- Tôi không gọi, Minh Hoa và Lập Trung lại có thể mời tôi ăn cơm sao?

Cao Hà mím môi nói:

- Chỉ có tôi là không mời mà đến, mấy năm không gặp bí thư Trần, quan uy của anh càng ngày càng vượng. Tiểu kim tử nhà tôi vẫn thường nhắc tới chú Trần, trí nhớ của trẻ con rất tốt, không giống người lớn chúng ta, đúng rồi, bí thư Trần còn trẻ như vậy, chắc sẽ không phải “người già đãng trí” chứ?

Trần Kinh hơi sửng sốt, rất xấu hổ, mà hắn nhìn Cao Minh Hoa và Trần Lập Trung, sắc mặt hai người đều rất bình thường.

Trong lòng Trần Kinh không khỏi lắc đầu, hai người này không nghe hiểu lời của Cao Hà.

Tuổi già đãng trí, câu tiếp theo là “chỉ không quên tương tư”

Cao Hà này, mấy năm không gặp, cách nói chuyện bạo gan hơn rồi, quả nhiên chính là báu vật trời sinh.

Phân chủ khách ngồi xuống, Cao Hà cũng gọi một ly cà phê.

Đôi mắt của cô, vẫn băn khoăn trên người Trần Kinh. Cô cũng không nhìn cố định một chỗ, mơ hồ không chừng, nhưng Trần Kinh luôn cảm giác được.

Dù là Trần Kinh từng gặp không ít trận chiến phong lưu, nhưng đối mặt với sự nhiệt tình này, hắn cũng chỉ có thể là xấu hổ vạn phần.

Đương nhiên, hắn lòng dạ rất sâu, cho dù là xấu hổ, cũng sẽ không biểu lộ trên mặt. Đối với mấy người kia, hắn vẫn trầm ổn điềm tĩnh, không có gì bất thường.

Còn đối với Cao Hà mà nói, cô và Vệ Hoa đã sớm tan, mấy năm nay cũng không có người đàn ông nào lọt vào mắt.

Câu lạc bộ của cô kinh doanh ngày càng được, nghiệp vụ đã dần lấn tới toàn bộ tam giác Lĩnh Nam.

Kinh doanh tốt rồi, tiền càng nhiều, địa vị càng cao, lại khó nén sự tịch mịch và trống rỗng trong lòng.

Tầm mắt của cô cao, mấy người đàn ông theo đuổi cô ai cũng chướng mắt. ở Việt Châu cô bỗng nhiên biết Trần Kinh dẫn đoàn khảo sát tới Lĩnh Nam, cô tâm thần không yên, buổi tối thậm chí còn mơ một giấc mộng vô cùng mê loạn.

Cô không phải trẻ con, cũng không phải thiếu nữ vừa bước chân vào biển tình, hiểu được sự tàn khốc của thực tế.

Cô rất rõ ràng, đàn ông như Trần Kinh, vĩnh viễn không nhìn trúng loại phụ nữ như mình.

Nhưng trong lòng cô không kìm nén được, ma xủi quỷ khiến lại tới Hòan Thành.

Sau đó quỷ thần đưa đẩy không mời mà đến. vừa nhìn thấy Trần Kinh, toàn thân cô run lên, mấy năm không gặp, phong thái Trần Kinh vẫn như xưa, chỉ giơ tay nhấc chân, cũng đã khiến cô tâm động, khó lòng kìm nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook