Quan Sách

Chương 89: Khổ nhục kế

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

12/04/2013



Xe chạy từ từ trên đường núi gập ghềnh,đến nơi đây,cách Lâm trường Hồng Thổ Pha càng lúc càng gần !

Trần Kinh ngồi phía sau cứ hút thuốc mãi,ở khóe miệng hắn,vẫn còn đó mùi hương từ nụ hôn của Kim Lộ,ngay trong lúc này,trong lòng hắn hết sức căng thẳng,nhưng trong đầu hắn vẫn luôn phảng phất hình bóng của Kim Lộ.

Kim Lộ là người thông minh, lại còn có chí khí, bởi thế ngay trên đường,cô ngả vào vòng tay Trần Kinh,hai người cùng trao nhau những nụ hôn.

Từ đầu đến cuối,Kim Lộ không hề nói một lời với Trần Kinh về mục đích của sự việc này.Nhưng cả hai đều hiểu rõ,sự im lặng đó mới chính là lời nói,đại để là trong tình huống này đây.

Kim Lộ chẳng phải là một phụ nữ tầm thường, không có cái vẻ làm bộ làm tịch như bao cô gái khác, cô dám yêu và dám hận,nhưng cô cũng hiểu đến lúc cần thì cũng nên buông tay để người đàn ông đi làm điều mình muốn làm,gánh vác trách nhiệm mà anh ta cần phải gánh vác.

Chuyến đi lên Lâm trường Hồng Thổ Pha, Trần Kinh không thể chối từ,đây là hắn làm vì Phó phòng Lâm nghiệp, người phụ trách tổ lãnh đạo cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha , cho dù phải đối mặt với núi đao biển lửa, với bao nhiêu hiểm nguy phía trước, hắn cũng nhất định phải đi. Đây là điều mà một đấng nam nhi đại trượng phu có trách nhiệm và tôn nghiêm phải làm .

Kim Lộ đã chia tay,không nói một lời,bởi vì bất cứ lời nói nào trong lúc này đều không có nghĩa lý gì, tất cả những tâm tư mà cô muốn nói đều hiện qua đôi mắt của cô,nó khiến cho Trần Kinh mãi mãi chẳng bao giờ quên được.

Chiếc xe càng chạy càng lắc lư, Vương Sam ngồi ở ghế phụ phía trước, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ, xao lãng cả việc nhìn về phía trước, tay cô nắm lấy tay cầm đằng trước, các ngón tay hơi trắng bệch, xem ra trong lòng cô đang rất căng thẳng.

Cô làm sao thế ? hối hận rồi à ?

Trần Kinh bỗng nhiên nói.

Vương Sam không ngoảnh đầu lại,cô nói :

Ai hối hận chứ ? Tôi vĩnh viễn cũng chẳng hối hận, tôi sợ là sợ anh hối hận đó, được người đẹp hôn tiễn đưa, bây giờ đến nơi rừng núi hoang vu này, lại chẳng biết sẽ phải đối mặt với những gì, so sánh hai việc này, khác biệt lớn lắm đó!

Trần Kinh ngượng ngùng khụ khụ ho, mặt hơi đỏ,Vương Sam nhìn thấy dáng vẻ của Trần Kinh qua kính xe,khóe miệng hơi giật giật,trên mặt lộ ra nụ cười chua xót.

Đều nói anh hùng thật khó qua ải mỹ nhân,Trần Kinh cũng không phải ngoại lệ…

Trong lòng vương Sam hơi phức tạp,cô nghĩ đến Kim Lộ không thể bắt bẻ,có thể nói một dung nhan tuyệt sắc,đến cả những người cùng phái cũng phải ghen tị,trong lòng cô có cảm giác như vô vọng,đó mới chính là một người phụ nữ thật sự. Những người phụ nữ nhìn thấy Kim Lộ không thể không động lòng,huống chi Trần Kinh chỉ là 1 người đàn ông bình thường.

Không khí trong xe có vẻ nặng nề,cả Trần kinh lẫn Vương Sam đều yên lặng,mà anh chàng lái xe Tiểu Phương cũng không nói lời nào,cứ thế,cả 3 người ngay trên con đường núi gồ ghề quanh co xóc nảy này.

Tới Hỏa Lật Tiêm rồi! Qua khỏi con dốc là tới Lâm trường.

Anh tài xế Tiểu Phương bỗng quay lại nói.

Dừng xe!

Trần Kinh đứng lên nói,Tiểu Phương đột nhiên phanh xe lại,quay đầu nhìn Trần Kinh với vẻ mặt nghi hoặc.

Nghỉ ngơi tại chỗ,tắt đèn xe đi,chúng ta nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ rồi đi bộ xuống sườn núi!

Trần Kinh nói, Trần Kinh lúc này, tin chắc mười phần, những cảm xúc tiêu cực trước đây dường như đều tan thành mây khói.

Cả anh lái xe Tiểu Phương và Vương Sam bị lôi cuốn theo lời nói tự tin của Trần kinh,Tiểu Phương hành động rất nhanh, nhanh chóng tắt công tắt nguồn điện ô tô,còn Vương Sam mở cửa xe,nhanh chóng bước xuống,và nói :

Phó phòng Trần, anh nói xem nên làm sao bây giờ, nhất định là anh đã có cách rồi phải không ?

Trần Kinh khẽ cười nhạt, mắt nhìn xuống chân núi, dưới chân núi chính là khu nhà ở và khu công xưởng của lâm trường,tuy rằng trời đã tối , nhưng dưới chân núi vẫn còn ánh sáng mờ mờ, thậm chí có nơi Trần Kinh còn thấy được ánh lửa trại, đứng ở trên núi trông xuống , đều có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ đằng sau ánh lửa.

Nghiêm túc nào !

Trần Kinh thì thào nói,hắn từ từ nhắm mắt lại, cố gắng giữ tim mình đập thật đều, trong lòng hắn vô cùng hiểu rõ, việc đã đến nước này thì không còn sự lựa chọn nào khác, phóng lao thì phải theo lao !

...



Phòng khách tối om, chỉ có ánh sáng từ ngọn nến mập mờ phát ra,và dường như có thể tắt bất cứ lúc nào.

Trên ghế sô pha ở phòng khách, Vương Quốc Thư nằm trên sô pha,đôi mắt láo liên nhìn xung quanh, trong bóng đêm, lóe ra thứ ánh sáng kỳ lạ.

Tiếng đồng hồ treo tường “Kít” “Kít” càng khiến căn phòng tĩnh lặng hơn , cả căn phòng toát ra hương vị cổ quái kỳ lạ.

Hừ!

Cái bọn quỷ đói trời đánh này, làm ồn đến phát bực, hãy xem trên nóc nhà của chúng ta, mái nhà bị thủng một lỗ lớn, cả xà nhà đều bị chặt đứt, trước đây cũng đã trải qua những trận khốc liệt,may mà bà đây nhanh nhảu trốn kịp,bằng không thì cũng toi mạng rồi!

Vợ của Vương quốc Thư nổi cơn lôi đình chửi rủa người.

Vương quốc Thư tiến đến trước mặt cô ta,cười ha hả nói:

Tôi nói cô , đồ đàn bà lẳng lơ có thể câm miệng đi không hả ,suốt ngày lải nhà lải nhải, phiền chết đi được!

Người đàn bà vừa nghe thế cũng nổi giận đùng đùng, nói :

Bà đây cứ thích lải nhải đấy! Bà đây cả đời còn biết sống này kia, còn ông chỉ là cái đồ vô tích sự, thật là nhục đến tám đời mà. Ông chỉ có thể làm rùa rút đầu thôi chứ còn làm gì được nữa ? thật là hèn nhát mà!

Vương Quốc Thư mặt mày tái mét, từ trên sô pha dựng đứng lên,nói:

Bà thì biết cái gì ? thật đúng là đồ đàn bà xấu xa, tôi đây đấu trí chứ không đấu sức, bà có hiểu hay không hả ?

Y hùng hùng hổ hổ, đi đến bên dưới chiếc đồng hồ treo tường, ngửa đầu lên nhìn chiếc đồng hồ, đôi mày nhíu lại, hừ vang một tiếng :

Cái tên Trần Kinh chỉ là đồ chó chết, nói cái gì mà hai tiếng nữa nhất định đến, vậy mà bây giờ đã bốn tiếng rồi vẫn chẳng thấy bóng dáng,thật là phiền chết mẹ đi mà !

Người đàn bà sửng sốt, ngây người nhìn Vương quốc Thư, sau một hồi lâu,cô nói :

Này ông, tôi nói ông biết , nhưng ngươi cũng không được làm mọi chuyện rối tung lên, lần này ông muốn làm gì đấy ? không lẽ định đào hố cho lãnh đạo, muốn làm hại lãnh đạo à ?

Vương Quốc Thư nhìn vợ mình chằm chằm, rất lâu sau, y thở dài, nói :

Cái thứ lãnh đạo chó má , chỉ là một thằng công tử bột, tính lãnh đạo cái gì ? Tôi nói thật cho bà biết, lần này tôi làm chính là khổ nhục kế để làm hại thằng Trần Kinh ! Chính là cái này đây...

Trẻ tuổi thì xác định là phải cố sống cố chết để bảo vệ Lâm trường, nếu như để cho ý tưởng này của hắn ta thực hiện được, những gì chúng ta làm bao năm nay , tất cả đều đổ sông đổ bể, ai mà cam tâm chứ ?

- Cái gì ? Khổ nhục kế ?

Người đàn bà đứng chồm dậy từ sô pha, quát lớn :

Con mẹ nó ông bị thần kinh rồi sao ? Chính mình tự châm ngòi , ông còn muốn làm cái gì ? Ông nhìn thử xem ông đã thành ra bộ dạng gì rồi , cái bọn quỷ đói đến điện, nước nhà ta đều bị cắt, cả căn nhà trước sau gì cũng toàn là gạch.

Ông thế này thì là khổ nhục kế chỗ nào ? Ông thế này là liều mạng, ông thế này là tự đâm đầu vào chỗ chết!

- Câm cái miệng bà lại!

Vương quốc Thư ngượng quá hóa khùng,bước tới một tay kéo người đàn bà,tay kia thì bụm miệng cô ta lại, ra tay vô cùng thô bạo.

Người đàn bà ra sức giẫy dụa,thoát khỏi sự kiềm giữ của ông ta,lớn tiếng kêu cứu.

Vương Quốc Thư sắc mặt hoảng hốt, nói:

Bà không cần phải kêu, tôi với bà nói thật với nhau không được sao ?

Vương Quốc Thư đốt một điếu thuốc, sắc mặt càng ngày càng hung dữ, đôi mắt y nhìn ra cửa cổ,thật lâu sau, hắn nói:

Bà à,Lâm trường Hồng Thổ Pha , nếu như thằng oắt con Trần Kinh không làm cái gì đổi mới, thì chúng ta đã sớm làm giàu rồi, cần gì phải ở cái nơi xó xỉnh núi rừng này mà tức giận vô cớ chứ.



Vương Quốc Thư càng nói trong ánh mắt càng lộ vẻ cay độc, hắn nói:

Nói thật cho bà biết, lần này chúng ta đã thiết lập một Phòng, Phòng này dùng để làm gục ngã tên oắt Trần Kinh,khiến hắn vĩnh viễn không ngóc đầu lên được, hahaha ,hắn chỉ còn đường chết mà thôi !

Cái gì? Ông muốn giết người ? Ông… Ông…

Người đàn bà sắc mặt kinh hãi.

Vương Quốc Thư lạnh lùng thoáng nhìn bà ta, nói với giọng khinh miệt:

Nói đàn bà các người không biết cái gì,với những kẻ lăn lộn trong quan trường, so với cái chết thì mất đi cái chức nó còn đau khổ gấp bội, chẳng lẽ đến điều này mà bà cũng không biết ?

Người đàn bà vỗ nhẹ ngực,nói:

Vậy là tốt rồi,ban nãy ông làm tôi sợ muốn chết !

Bà ta dừng lại một chút, rồi tiến đến gần Vương Quốc Thư :

Nhưng mà ông này, ông có đấu nổi với Trần Kinh không ? Tên Trần Kinh đó là một kẻ tàn độc,đến tên Mã Văn Hoa quỷ quyệt còn bị hắn lật đổ, ông…

Vương Quốc Thư đắc ý cười lớn,nói:

Tôi đấu không lại,nhưng có người đấu lại ! Lần này tôi xướng ra khổ nhục kế, mục đích là để Trần Kinh trở tay không kịp. Những công nhân ở lâm trường gây rắc rối lớn,đập phá rất nhiều đồ đạc,làm ảnh hưởng rất nhiều,một khi gây ra ảnh hưởng lớn,Trần Kinh cầm chắc tội danh bất lợi sẽ phải chứng thực, hắn làm sao có thể trở mình được nữa ?

Người đàn bà giật mình , nhìn Vương Quốc Thư,trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

Sao thế ? Không lẽ cái thứ lẳng lơ trong bà lại trỗi dậy ? Thằng công tử bột Trần Kinh xem ra hết chỗ dung thân rồi, muốn ngóc đầu lên hả , ngóc cái con mẹ nó đó !

Vương Quốc Thư tức giận quát.

Ôi chao ! Con mẹ nó còn nói người khác không có chỗ dung , tôi chống mắt lên xem ông đối phó với tên công tử bột ấy như thế nào, mỗi lần làm làm chuyện gì đó là lại thất bại, còn nói người khác không có chỗ dung, thiệt là không biết xấu hổ mà !

Người đàn bà nhíu mày, nhìn Vương Quốc Thư đầy vẻ khinh miệt.

Vương Quốc Thư ho chữa ngượng , khuôn mặt già nua không kìm được tức giận, ông cầm lấy ly nước trên bàn hớp lấy vài ngụm.

Dù sao thằng công tử bột này cũng không vô tư được bao lâu nữa đâu ! Lần này là Đàm Thu Lâm sẽ khiến cho hắn tiêu đời, hắn có thể không sao sao ?

Vương Quốc Thư cay độc nói :

Khách quan mà nói thì thằng oắt Trần Kinh còn có lợi để dùng , nhược điểm chính là không biết trời cao đất dày , ai hắn cũng dám đắc tội !

Đàm Thu Lâm là nhân vật nào vậy ? Đó là người hắc bạch lưỡng đạo đềuthông thuộc, muốn làm chuyện gì là phải làm bằng được, lòng lang dạ sói , Trần Kinh gặp phải y, chẳng phải tự mình tìm cái chết rồi chứ còn gì nữa ?

Người đàn bà thè lưỡi , hơi dò xét nhìn ra ngoài, trầm ngâm một lúc lâu , bà nói :

Nếu chẳng may để người khác biết được ông đang thực hiện khổ nhục kế thì biết làm sao bây giờ ? Trần Kinh còn không cho người lột da ông sao ?

Hắn làm sao mà biết được ? Hắn làm sao có thể biết chứ ? Hắn đâu có mù , hắn phải thấy là nhà của ta đã bị phá nát hết rồi còn gì ?

Vương Quốc Thư tức giận nói :

Nhưng tôi nói bà biết , bây giờ Trần Kinh căn bản là không dám đắc tội với tôi ,bởi vì hắn làm cái gọi là phương án cải cách, những người khác vốn dĩ không ủng hộ hắn, chỉ là tôi với hắn xã giao ngoài mặt thôi.

Nếu như đến cái chết của tôi hắn cũng không bận tâm, thì sau này tổ cải cách ai sẽ bán mạng cùng hắn ? Vậy thì sẽ chẳng có ai nghe lời hắn nữa, hắn sẽ không tiếp tục theo được nữa !

Vương Quốc Thư càng nói càng kích động, dường như y đã nhìn thấy Trần Kinh sầu não giống như cái dáng vẻ thảm hại của con chó chết chủ, có thể lật đổ Trần Kinh, có thể một lần nữa hy vọng tới công việc ở Lâm trường, với Vương Quốc Thư bây giờ , dù có làm bất cứ chuyện gì cũng đều đáng làm cả !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook