Quan Sách

Chương 1128: Không đáng nhắc tới?

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

17/05/2016

Hội nghị thường trực Thành ủy Kinh Giang, Trần Kinh chủ trì hội nghị, hôm nay hội nghị chỉ có một chủ đề chính, đó là vấn đề tiếp đón Bí thư Ngũ Đại Minh tới thị sát.

Sau khi Trần Kinh tới nhận chức, đây là lần đầu tiên Ngũ Đại Minh tới thị sát.

Đây là một việc vui không chỉ đối với Trần Kinh, mà với toàn bộ thành phố Kinh Giang.

Người đứng đầu Tỉnh tới thị sát, đây là một vinh dự đối với địa phương, toàn tỉnh có mười mấy thành phố, vùng tự trị, một năm Ngũ Đại Minh có thể tới mấy nơi?

Những địa phương mà Bí thư đích thân tới, điều này đồng nghĩa với việc Bí thư rất coi trọng nơi đó, quan tâm tới công tác của vùng đó, đây là một cách để lãnh đạo thể hiện suy nghĩ của mình.

Trong nội bộ Đảng, đây chính là một sự công nhận, lãnh đạo tới thị sát việc quán triệt tư tưởng là một ví dụ điển hình cho việc thủ trưởng nam tuần.

Năm đó đất nước dành được một chút thành qủa đầu tiên trong việc cải cách mở cửa, nội bộ Đảng đã xảy ra hỗn loạn về tiền đồ và tương lai của việc cải cách mở cửa, có một số người phe bảo thủ nghi ngờ về việc tiếp tục cải cách mở cửa, họ cho rằng việc cải cách mở cửa có lẽ sẽ biến đổi cái căn bản của một nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa, sẽ khiến phương tây thành công trong việc thực thi những diễn biến hòa bình ở nước cộng hòa.

Vào thời điểm như vậy, thủ trưởng nam tuần đi về phía nam xem xét thăm thú tình hình, nói chuyện đạo lý.

Một lần đi như vậy, tư tưởng của cả nước sẽ thống nhất, mà nhất là vùng duyên hải là một vùng của phía nam, cũng là nơi đang trong thời kì phát triển huy hoàng, tỉnh Lĩnh Nam cũng mượn gió đó mà trở thành một tỉnh mạnh về kinh tế của nước cộng hòa.

Vì vậy, có thể nói Bí thư Ngũ của Tỉnh ủy thị sát Kinh Giang, đây là cơ hội hiếm có của Kinh Giang, trên dưới Kinh Giang nhất định phải coi trọng cơ hội hiếm có này.

Trưởng ban thư kí Thành phố Tiếu Hàm báo cáo về tình hình các công tác chuẩn bị đón tiếp với hội nghị.

Sau khi Tiếu Hàm báo cáo xong, các thường trực đều đóng góp ý kiến đối với các việc chi tiết trong kế hoạch chuẩn bị.

Cuối cùng, sau hai tiếng thảo luận, kế hoạch đón tiếp đã được đưa ra.

Hội nghị hôm nay Từ Binh nói rất ít, mấy ngày hôm nay có rất nhiều chuyện ông ta không vừa lòng.

Lúc tiếp xúc với tập đoàn Vạn Hải, đột nhiên Đổng Quang Vân lại ở đâu nhảy vào, khiến ông ta mất mặt.

Còn lần này trong hội nghị công tác của những người đứng đầu các quận huyện toàn thành phố, Trần Kinh giao cho ông ta nhiệm vụ sắp xếp, nhưng Phó bí thư Đơn Kiện Hoa lại ngáng chân vào, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Sở thông tin Tỉnh ủy nhận được rất nhiều đơn tố cáo Từ Binh.

Đơn tố cáo của Tỉnh ủy rất nhiều, là một Chủ tịch thành phố, Từ Binh phải chịu rất nhiều áp lực.

Lúc đó ông ta mới phát hiện, lần công khai báo cáo công tác lần này của những lãnh đạo đứng đầu của các quận huyện toàn thành phố, chính là lúc để ông ta thể hiện mình.

Không phải là trong hội nghị Trần Kinh đã nói rồi sao, Từ Binh là người duy nhất đã từng học ở nước ngoài, là lãnh đạo đã từng học tập ở Singapore, hiểu rõ cách quản lý nhân lực của phương tây.

Mà ý kiến tổ chức việc công khai báo cáo công tác là do ông ta đưa ra, tuy cuối cùng Trần Kinh gật đầu cho làm, nhưng nếu không phải Từ Binh đưa ra một chiêu độc như vậy, thì làm gì có nhiều chuyện rắc rối như bây giờ?

Hiện giờ ông ta đâm lao rồi khó mà có thể dừng lại được, nhất định phải làm tốt công việc, hơn nữa còn phải thành công.

Không khoa trương, hiện giờ đối với Từ Binh mà nói, trên dưới ông ta đều có áp lực, trong lòng làm sao mà tốt được?

Hội nghị thường trực Thành ủy kết thúc, Trần Kinh trở về phòng làm việc, hắn mới ngồi xuống ghế.

Trưởng ban thư kí Tiếu Hàm liền tới báo cáo về sự việc tập đoàn Vạn Hải của Quận Tam Hòa muốn trưng đất xây dựng.

Ông ta nói: -Bí thư, tập đoàn Vạn Hải là doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài được Tỉnh rất coi trọng, thực lực rất mạnh, sức ảnh hưởng lớn, bọn họ có ý muốn xây dựng một nhà máy với quy mô lớn ở Kinh Giang, đây là một việc tốt đối với Kinh Giang. Chủ tịch Từ rất ủng hộ việc này, hơn nữa đã hứa hẹn rất nhiều.



Nhưng vấn đề là ở Bí thư Quận ủy Tam Hòa Đổng Quang Vân, Đổng Quang Vân là một người làm được việc, lại là người rất thẳng thắn, cả ngày chỉ biết để ý tới từng mẫu đất của quận ông ta. Hơn nữa người này lại rất to gan, lại dám đối đầu với Chủ tịch, có ảnh hưởng rất xấu!

Ông ta dừng lại một lúc, rồi nói: -Bí thư, Đổng Quang Vân hôm nay cũng tới Thành ủy, tôi thấy ông ta xem ra cũng đã biết mình phạm sai lầm, ông ta nói là muốn gặp mặt Bí thư!

Trần Kinh từ từ đặt tách trà xuống, nói: -Tiếu Hàm, việc tập đoàn Vạn Hải muốn mở rộng quy mô nhà máy, ý kiến của thường trực khác như thế nào?

Tiếu Hàm trầm ngâm một lúc, nói: -Đa số đều có thái độ tích cực, tuy nhiên theo ý kiến của Chủ tịch, theo chính sách của Ủy ban thì có vẻ hơi lớn quá. Nhưng Kinh Giang hiện giờ chính là như vậy, chúng ta cần phải thu hút đầu tư, không tốn chút tâm huyết sao có thể được.

Trần Kinh im lặng một lúc, rồi nói: -Vậy cứ làm theo ý kiến của Chủ tịch Từ đi! Đổng Quang Vân lát nữa anh hãy cho ông ta vào!

Tiếu Hàm gật đầu, hơi do dự một lúc, rồi ông ta nói:

-Đúng rồi, Bí thư, Thẩm tổng của tập đoàn Vạn Hải muốn gặp mặt anh. Anh xem

Trần Kinh cười, ngửa đầu về phía sau, nói: -Trưởng ban thư kí Tiêu, gần đây có rất nhiều việc, tôi không cần phải gặp mặt! Chủ tịch Từ có chỉ thị, đã số thường trực đều đồng ý với chỉ thị này, vậy không phải cứ làm theo trình tự của Ủy ban là được sao?

Tiếu Hàm ngơ ngác, nói: -Bí thư, tôi thấy Thẩm tổng đã có yêu cầu như vậy, anh cũng nên gặp mặt cô ta một lúc! Dù sao Vạn Hải cũng là doanh nghiệp có sức ảnh hưởng lớn, sự phát triển của Kinh Giang chúng ta còn cần tới sự ủng hộ của những doanh nghiệp như vậy!

Trần Kinh nhíu mày, nói:

-Vậy bảo cô ta tới Thành ủy đi, thực sự, tôi cảm thấy quan điểm của một số đồng chí của chúng ta có vấn đề. Việc gì cũng cần người đứng đầu ra mặt, dường như nếu người đứng đầu không ra mặt, thì sẽ không thể hiện sự coi trọng. Cách nghĩ như vậy không nên tồn tại, cần phải sửa ngay!

Tiếu Hàm lúng túng, không dám nói gì.

Nhưng trong lòng ông ta lảm nhảm, việc người đứng đầu ở đâu chẳng vậy, có riêng gì Kinh Giang?

Quan niệm đấy không thể nói đổi liền có thể đổi ngay được?

Đổng Quang Vân gặp mặt Trần Kinh, ông ta mới bước vào cửa đã rất căng thẳng, nói chuyện lắp bắp.

Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Trần Kinh, trong lòng ông ta thầm nói, tại sao Bí thư Trần lại trẻ tuổi như vậy?

Trần Kinh trẻ tuổi vốn không đáng để ông ta lo lắng, nhưng Đổng Quang Vân lại lo lắng, cảm thấy không khí trong phòng làm việc thật hiếm hoi, ngồi trong đó cảm giác như không thở được.

Trần Kinh đích thân rót một tách trà cho ông ta, rồi nói: -Bí thư Đổng, anh hãy thoải mái một chút. Tình hình của anh tôi cũng đã biết rồi, Đổng Đại Pháo mà, dám đặt pháo là đặc điểm của anh. Về vụ việc giữa anh và Chủ tịch Từ, tôi đã nói chuyện với Chủ tịch rồi.

Chủ tịch cũng rất thoải mái, ông ta cũng không trách gì anh.

Vì vậy anh cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều!

Đổng Quang Vân nói: -Bí thư, việc này tôi quá lỗ mãng, không xem xét hoàn cảnh đã ăn nói lung tung, làm tổn hại tới hình tượng của Chủ tịch.

Trần Kinh cười nói: -Vấn đề hình tượng, uy tín, không phải chỉ vì việc của anh mà bị tổn hại được. Hiện giờ đối với anh mà nói, anh cần phải nghiêm túc chuẩn bị cho việc công khai báo cáo công tác sắp diễn ra. Báo cáo công tác là một cuộc khảo sát năng lực của cán bộ, cũng là cuộc khảo sát về tinh thần trách nhiệm của cán bộ.

Mọi người đều phải hết lòng chuẩn bị, thái độ phải đúng đắn.

Đừng có nghĩ đến dùng kế sách để chống đối, phải tập trung toàn bộ tinh thần vào làm, đây là góp ý của tôi đối với anh!

Đổng Quang Vân ngơ ngác, nụ cười trên mặt lập tức thay đổi.

Mà Trưởng ban thư kí Tiêu ngồi bên cạnh cũng rất ngạc nhiên vì lời nói vừa rồi của Trần Kinh.



Ông ta cứ nhìn chằm chằm vào mặt Trần Kinh, nhưng mặt Trần Kinh vẫn rất thanh thoát, không nhìn thấy một chút khác thường nào!

Bàn tay ông ta đã ra rất nhiều mồ hôi, ông ta cảm thấy Trần Kinh thực sự là một người quá sắc sảo, nhìn thì cảm thấy dường như Trần Kinh chẳng hiểu chuyện gì của Kinh Giang, cũng không hiểu hết chuyện ở dưới địa phương.

Nhưng thực tế, người ta đã nhìn quá rõ rồi.

Những chiêu trò của ông ta, người ta đã nhìn thấu từ lâu.

Đổng Quang Vân liên tục gật đầu, vâng vâng dạ dạ.

Trần Kinh nghiêm túc nói: -Bí thư Đổng, báo cáo công tác rất quan trọng, liên quan tới việc điều chỉnh lãnh đạo chủ yếu các quận huyện toàn thành phố. Ai nghiêm túc chuẩn bị, ai tư tưởng đúng đắn, tôi tin lãnh đạo thành phố chúng ta đều biết. Hiện giờ Kinh Giang chúng ta đang phải đối diện với khó khăn trước nay chưa từng có, tôi hi vọng mười hai người đứng đầu trong Ủy ban và Đảng đều đủ tư cách.

Nhưng tôi vẫn cần phải nói, cách nghĩ này của tôi chỉ là một ước nguyện đẹp mà thôi. Vì vậy, việc thay đổi lãnh đạo chủ chốt quận huyện là chuyện nhất định sẽ xảy ra.

Đây cũng là quy luật tự nhiên, ai cũng không thể tránh được, không phải có câu "Bình thì vẫn vậy, chỉ có nước trong bình thay đổi mà thôi" sao?

Trần Kinh ngừng một lúc, rồi nói: -Hôm nay anh hay tự phê bình bản thân, tự suy nghĩ lại, tôi biết rồi, việc này tôi sẽ nói chuyện lại với Chủ tịch, còn về việc xử phạt, đây cũng chỉ việc hư ảo mà thôi. Anh vượt mặt Chủ tịch sẽ không bị xử lý, vượt mặt tôi cũng không bị xử lý.

Chỉ cần là bất đồng trong công việc, sự khác biệt giữa quan điểm, chúng ta đều có thể chấp nhận, hơn nữa còn cổ vũ, vì vậy việc này anh cứ yên tâm!

Đi ra từ phòng làm việc của Trần Kinh, trong lòng Đổng Quang Vân thấp thỏm lo lắng.

Tiếu Hàm cũng đi ra ngay sau, vỗ nhẹ vai ông ta từ phía sau.

Ông ta kinh ngạc, đột nhiên quay đầu lại nói: -Trưởng ban thư kí, việc này

Tiếu Hàm nói: -Bí thư đã nói không có chuyện gì rồi, anh vẫn còn không mừng sao? Chẳng nhẽ anh muốn bị xử lý sao?

-Không, không! Đổng Quang Vân vội khua tay nói: -Trưởng ban thư kí, tôi chỉ cảm thấy việc này có gì đó không đúng, tôi cảm thấy

Tiếu Hàm nhíu mày, nói: -Không được suy nghĩ lung tung, anh hãy yên tâm làm theo những yêu cầu của Bí thư đi, nghiêm túc chuẩn bị báo cáo công tác, chỉnh đốn lại thái độ, đây mới là điều quan trọng nhất!

Đổng Quang Vân thở dài, rồi quay người đi.

Tiếu Hàm dừng bước lại, nheo mắt nhìn theo Đổng Quang Vân dần biến mắt khỏi tòa nhà Thành ủy, rồi ông ta lắc đầu.

Ông ta có chút hối hận vì đã tìm tới Đổng Quang Vân, Đổng Quang Vân có lẽ thực sự đã già rồi, có cảm giác ông ta không còn đủ sức để làm việc nữa, có lẽ trong lòng Bí thư, Đổng Quang Vân như là một cán bộ lạc đội vậy!

-Trưởng ban thư kí! Tiếng gọi từ phía nào đó truyền tới, khiến Tiếu Hàm trở lại với hiện thực.

Tiếu Hàm quay đầu lại nhìn, thì Thẩm Mộng Lan đã đứng ngay đằng sau ông ta.

Ông ta vội nói: -Thẩm tổng đã đến rồi sao, Bí thư đang trong phòng làm việc, cô hãy đi thẳng vào đó, bảo tiểu Phương thông báo một tiếng là được!

Thẩm Mộng Lan gật đầu nói:

-Cảm ơn Trưởng ban thư kí, may quá mà anh giúp, nếu không thì tôi vẫn không có cơ hội gặp mặt Bí thư!

Tiếu Hàm vội khua tay nói: -Thẩm tổng đừng nói như vậy. Tập đoàn Vạn Hải của cô luôn dẫn đầu trong các doanh nghiệp trong Tỉnh, cô nghĩ tới việc chuyển hướng tới Kinh Giang, khiến Thành ủy chúng tôi rất vui mừng, Bí thư Trần của chúng tôi cũng rất coi trọng việc này, Tôi ở giữa chỉ làm người truyền tin thôi, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook