Chương 1035: Khương Thiếu Khôn tức giận.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
17/05/2016
Ủy ban nhân dân thành phố Hoàn Thành hôm nay mở cuộc họp hội nghị thường vụ. Hội nghị bố trí công tác cải cách kinh tế giai đoạn mới. Hội nghị cuối cùng còn có một đại hội biểu dương nhỏ, khen ngợi các cục ủy ban thực hiện xuất sắc công tác giai đoạn gần đây.
Trên hội nghị biểu dương, sự tích Cục công an nắm chắc công tác trong sạch hóa tác phong Đảng Cục được công khai biểu dương. Đinh Đắc Quân với tư cách Cục trưởng phát biển diễn thuyết quan trọng. Ông ta báo cáo với hội nghị thành tích mà công tác công an có được thời gian gần đây, đồng thời giới thiệu với lãnh đạo các cục ban ngành kinh nghiệm và giáo huấn công tác xây dựng chính trị và tác phong đảng của Cục công an.
Sau khi hội nghị kết thúc, Đinh Đắc Quân bị Khương Thiếu Khôn giữ lại.
Khương Thiếu Khôn tự tay pha một tách cà phê cho Đinh Đắc Quân nói:
- Lão Đinh, lần này cục các anh làm công tác rất tốt. Công tác của các anh mang đến tác dụng tạo một mô phạm tốt cho cả thành phố. Đây là điều đáng được khẳng định.
Ông ta dừng lại một chút nói:
- Nhưng như vậy còn chưa đủ. Hiện tại đang sắp tiến hành cải cách kinh tế. Đối ứng với việc này chúng ta đả kích tội phạm kinh tế, bảo đảm công tác trật tự xã hội và kinh tế toàn thành phố cũng phải theo kịp.
Hiện tại sĩ khí của các anh có thể sử dụng, tôi cảm thấy các anh nên nắm chắc cơ hội này, tiếp tục mở rộng chiến quả, cố gắng làm tốt môi trường xã hội của chúng ta.
Khương Thiếu Khôn liên tục gật đầu nói:
- Bí thư, anh nói đúng. Chúng tôi đang cố gắng bố trí. Hiện tại lực lượng cảnh sát của Cục công an không đủ. Chúng tôi đang nghĩ cách mở rộng lực lượng, đi sâu vào công tác xây dựng đội ngũ trị an dân phòng. Tôi đánh giá nhiều nhất còn một tháng nữa, đội ngũ của chúng tôi sẽ binh hùng lực mạnh.
Khương Thiếu Khôn nhíu mày nói:
- Trị an dân phòng? Ý nghĩ này không tệ, nhưng một tháng quá dài. Phải hành động nhanh một chút, mở rộng nhân viên dân phòng chẳng phải rất nhanh sao? Bố trí cũng có thể đẩy nhanh lên mà.
Đinh Đắc Quân sắc mặt thay đổi, uống một ngụm cà phê không nói gì.
Gần đây công tác của cục Công an lần lượt được Thành ủy và chính quyền thành phố khen ngợi.
Ông ta làm cục trưởng, có thể nói là rất oai.
Nhưng sau khi nổi bật, ông ta cũng không bỏ qua nguy cơ tiềm tàng.
Ông ta đã không còn là cán bộ trẻ nữa, đã ngồi ở ghế Phó cục trưởng bảy tám năm mới chuyển chính thức. Đối với chức vụ hiện nay, ông ta quý trọng nó hơn ai hết.
Nhưng điều khiến ông ta không dự đoán được là hôm nay lại gặp phải việc khó giải quyết.
Hôm qua Thành ủy khen ngợi cục Công an, Trần Kinh tìm Đinh Đắc Quân nói chuyện. Theo chỉ thị của Trần Kinh, công tác trị an dân phòng phải đặc biệt chú ý. Tất cả đội viên dân phòng thông báo tuyển dụng không thể qua loa, nhất định phải nắm chắc tư tưởng diện mạo của từng đội viên dân phòng. Tuyệt đối không thể tuyển một số thanh niên không tốt vào đội ngũ dân phòng.
Hơn nữa Trần Kinh yêu cầu, phải tổ chức huấn luyện chuyên môn đối với tất cả đội viên dân phòng, nghiêm cấm lập tức thượng vị, nếu không sẽ gây ra tai họa ngầm rất lớn.
Căn cứ chỉ thị của Trần Kinh, Đinh Đắc Quân hiện không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng hôm nay, Khương Thiếu Khôn lại thừa thắng xông lên, mở rộng chiến quả. Hai chỉ thị này hoàn toàn mâu thuẫn, ông ta nên nghe ai?
Ông ta hơi điều chỉnh một chút, vô số ý niệm đã xuất hiện trong lòng.
Hiện tại quan hệ của mấy lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy có chút tinh tế.
Mà giữa Trần Kinh và Khương Thiếu Khôn thì đã sớm kết thù kết oán. Hai người có một lần giao phong chính diện, lần đó Trần Kinh trở thành một con ngựa ô lớn nhất của chính đàn Hoàn Thành, đè hết cả nổi bật của Khương Thiếu Khôn.
Sau đó, hai người lại giao thủ vài lần gián tiếp, Khương Thiếu Khôn giành lại chút thể diện.
Sự kiêu ngạo của Khương Thiếu Khôn và bá đạo của Trần Kinh đối chọi gay gắt. Hai người đều là cán bộ cá tính chính trực, tuyệt đối không thể tiểu chung một bầu.
Nghĩ đến đây, Đinh Đắc Quân liền ngộ đạo.
Hôm nay Khương Thiếu Khôn cố tình đưa ra chỉ thị này với ông ta. Chính là muốn để Đinh Đắc Quân khó xử, bức ông ta phải tỏ thái độ.
Nghĩ đến đây, miệng ông ta liền đắng.
Một tay Khương Thiếu Khôn đẩy ông ta lên ghế cục trưởng Cục công an, hiện tại ai cũng biết Đinh Đắc Quân là người của Khương Thiếu Khôn, rất được Khương Thiếu Khôn tín nhiệm.
Nhưng về phương diện khác, Đinh Đắc Quân cũng không thể đắc tội với Trần Kinh.
Sức ảnh hưởng của Trần Kinh trong hệ thống công an rất lớn, về công tác trong sạch hóa bộ máy chính trị và tác phong Đảng, hắn đã cho Đinh Đắc Quân một uy thế phủ đầu. Hơn nữa thuận thế lung lạc cả Mã Hải Sơn.
Hiện tại cục diện nội bộ cục Công an, hai người Phó cục trưởng Trần Lập Trung và Mã Hải Sơn đều dựa vào Trần Kinh.
Nếu Đinh Đắc Quân vật tay với Trần Kinh, năng lực của hai người không cùng cấp bậc, hơn nữa thế lực của Trần Kinh ở cục Công an mạnh như vậy, Đinh Đắc Quân đâu dám không kiêng nể?
Tình thế khó xử, Đinh Đắc Quân liền cảm giác mình thành thịt kẹp trong bánh bao.
Nhưng dù sao ông ta cũng không phải thứ người đầu đường xó trợ, nhanh chóng nghĩ ra sách lược, ông ta trầm ngâm nói:
- Chủ tịch thành phố, hiện tại trong cục vẫn tồn tại mấy vấn đề. Vấn đề thứ nhất, Thành ủy yêu cầu chúng tôi rất cao, mấy Phó cục trưởng năng lực nghiệp vụ mạnh, Thành ủy rất chú ý. Có lúc cục trưởng như tôi trong cuộc họp cũng bị nghi ngờ. Với tôi mà nói, áp lực khá lớn. Vấn đề thứ hai là lần này Ủy ban Kỷ luật mượn hành động của cục Công an làm cơ hội, muốn làm chống tham nhũng trong toàn thành phố.
Đội ngũ Ủy ban Kỷ luật dính vào, cục công an chúng tôi phải phụ trách công tác xung quanh, phối hợp các mặt, khiến chúng tôi không dám có chút khinh suất nào.
Vấn đề cuối cùng chính là kinh phí. Từ sau khi toàn thành phố thi hành quy định thu tiền phi pháp vào quy phạm quản lý, kinh phí của chúng tôi vẫn luôn thiếu. Hiện tại phải bổ sung trang bị, mở rộng nhân viên, trên tay không có bao nhiêu tiền, tôi có chút không bột đố gột nên hồ.
Khương Thiếu Khôn khẽ nhíu mày, gật đầu nói:
- Những khó khăn này tôi biết, anh là cục trưởng, tôi rất tin tưởng năng lực giải quyết khó khăn. Hiện tại chủ yếu nhất là vấn đề kinh tế. Vấn đề này thì anh cứ viết báo cáo trước đã, sau đó tự mình tới Sở công an phối hợp.
Sở công an giải quyết một phần, tài chính thành phố chúng ta cấp một khoản, còn có…
Khương Thiếu Khôn vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói:
- Công an trong quá trình phá án, có những tình huống liên quan tới thiết bị hỏng, xe hỏng, nhân viên thương vong, các anh phải nghiêm khắc truy cứu trách nhiệm liên quan, đừng cho rằng những thứ này hỏng rồi, thì nhất định sẽ cứ người chi tiền, các anh phải giữ chắc tay mình vào.
Hiện tại là thời điểm đặc biệt, phải tiết kiệm, tuyệt đối không được phô trương lãng phí.
- Vâng, Chủ tịch, chúng tôi nhất định tăng mạnh quản lý phương diện này.
Đinh Đắc Quân sống lưng thẳng tắp.
- Được rồi, chúng ta nói tới đây thôi. Buổi tối cùng đi ăn, tôi đã cho người đi chuẩn bị, không được từ chối.
Khương Thiếu Khôn nói.
Đinh Đắc Quân cười nói:
- Có cơm phải ăn chứ, tôi sao lại từ chối? Vậy tôi về trước thay quần áo, trang phục cảnh sát không thích hợp ăn cơm.
Khương Thiếu Khôn nhìn ông ta, khoát tay nói:
- Đi đi, một tiếng nữa chúng ta gặp ở Lam Phượng Hoàng.
Đinh Đắc Quân quay người đi, Khương Thiếu Khôn nhìn bóng ông ta đi ra, nụ cười trên môi nhạt dần.
Biểu hiện hôm nay của Đinh Đắc Quân không thể khiến ông ta vừa lòng.
Ông ta nhận ra, Đinh Đắc Quân không dám đắc tội Trần Kinh, khá kiêng kị hắn.
Hôm nay Khương Thiếu Khôn muốn kiểm nghiệm một chút, lực ảnh hưởng của ông ta và Trần Kinh đối với hệ thống công an, cuối cùng ai lớn hơn ai.
Xem biểu hiện vừa rồi của Đinh Đắc Quân, Khương Thiếu Khôn không thấy mình có thể chiếm thế thượng phong.
Điều này khiến một người vẫn luôn kiêu ngạo như ông ta có chút cảm giác thất bại.
Đinh Đắc Quân vẫn luôn là đối tượng chèn ép của Trần Kinh. Sau khi ông ta quay người, vẫn là nghe lời của Trần Kinh, đây là gì vậy?
Còn Khương Thiếu Khôn, vì việc Đinh Đắc Quân có thể thượng vị, sau lưng đã làm biết bao công tác? Bây giờ cuối cùng vẫn chỉ là xấp xỉ Trần Kinh, điều này khiến ông ta rất khó tiếp nhận.
- Chủ tịch, đây là báo hôm nay, ngài xem chút đi. Tẩu Mã Hà ý thức rất mạnh, hôm nay chúng ta mới tổ chức hội nghị, họ đã động trước rồi.
Trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố, Quan Khai Thuận nhẹ nhàng tiến đến, đem một tờ “Nhật báo Hoàn Thành” tới đưa cho Khương Thiếu Khôn.
Khương Thiếu Khôn nhận tờ báo, nhìn lướt qua tờ thứ nhất, đầu đề chính là “Tẩu Mã Hà quyết tâm muốn làm cải cách, cán bộ Đảng chính quyền đều cùng lâm trận”. Phía dưới tiêu đề là một bức ảnh chụp Trần Kinh đi vào công xưởng, thân thiết nói chuyện với công nhân viên chức của xưởng.
Khương Thiếu Khôn đọc nhanh như gió, đọc hết bài, thật lâu sau ông ta mới để báo xuống, khẽ hừ nói:
- Đây là Trần Kinh tự cầm dao đấy, tự biên tự diễn, tự gây náo nhiệt, không thấy ngượng sao?
Quan Khai Thuận cười ngại ngùng, không dám nói tiếp.
Trần Kinh là người như vậy sao? Hiện tại trong số mấy lãnh đạo chủ chốt của Hoàn Thành, hắn là người trẻ nhất. Bất kể là ở Hoàn Thành hay ở Tẩu Mã Hà, uy tín của hắn đều rất cao, không kém Bí thư Thành ủy Nhạc Vân Tùng và Chủ tịch thành phố Khương Thiếu Khôn chút nào. Là một trong số ba nhân vật đứng đầu của Thành ủy danh phó nhưng có thực lực.
Khương Thiếu Khôn có thể nói Trần Kinh tự biên tự diễn, Quan Khai Thuận ông ta thì không dám.
Hơn nữa Quan Khai Thuận đã chuyên môn nghiên cứu qua bài báo này, cán bút sắc bén, đi theo con đường tình cảm mãnh liệt, lấy sự thật làm cơ sở. Cả bài văn logic rõ ràng, ngôn ngữ giản dị, rất gần gũi. Khiến người ta sau khi đọc, rất ủng hộ, trong lòng tự nhiên sẽ dâng lên ngọn lửa hy vọng.
Bài văn như vậy có tiêu chuẩn rất cao, bản thân Quan Khai Thuận cũng xuất thân cán bút cứng, ông ta cũng vô cùng khâm phục, thấy mình không bằng.
- Khai Thuận, tố chất của nhân viên Phòng thư kí và Phòng nghiên cứu chính sách của chúng ta nhất định phải tăng mạnh. Anh biết tính cách của tôi, tôi ghét nhất người vừa không giỏi văn lại không giỏi võ, sau này toàn thành phố chúng ta phải phát triển lớn. Công tác tuyên truyền và công tác văn chương đều rất nặng nề.
Đây không chỉ thể hiện yêu cầu cẩn trọng, nghiêm túc của chúng ta đối với công việc, mà còn thể hiện trình độ lý luận và thực tiễn của chính quyền toàn thành phố.
Anh phải đích thân nắm công tác này, chọn nhân tải không nên dựa vào khuôn mẫu. Hiện tại nhân tài tối thượng, không có nhân tài, làm sao chúng ta làm tốt công tác xây dựng?
Sắc mặt Khương Thiếu Khôn mạnh mẽ.
Quan Khai Thuận đỏ mặt, rất hổ thẹn.
Khương Thiếu Khôn quay đầu nhìn ông ta, khoát tay nói:
- Buổi tối có bữa tiệc, anh đi cùng chứ?
- Vâng vâng
Quan Khai Thuận nói.
Ánh mắt ông ta liếc về phía tờ báo, đã hiểu ý của Khương Thiếu Khôn.
Bài văn này khiến Khương Thiếu Khôn rất xúc động, người ta rất kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không để lộ ra trên mặt.
Nhưng ông ta luôn là người tao nhã, giữ thái độ tươi tắn. Hôm nay ông ta nói lời quá lên là Trần Kinh tự biên tự diễn, rõ ràng là bị kích động.
Quan Khai Thuận thầm quyết định, lập tức bắt tay triệu tập mấy cây bút lão luyện của phòng Nghiên cứu Chính sách và phòng Thư ký, gần đây phải làm mấy tài liệu ra hồn, không thể để Khương Thiếu Khôn khó coi.
Khương Thiếu Khôn không thích người vừa không giỏi văn vừa không giỏi võ, nhưng dường như cũng có phần phản cảm với người giỏi cả văn cả võ như Trần Kinh.
Trên hội nghị biểu dương, sự tích Cục công an nắm chắc công tác trong sạch hóa tác phong Đảng Cục được công khai biểu dương. Đinh Đắc Quân với tư cách Cục trưởng phát biển diễn thuyết quan trọng. Ông ta báo cáo với hội nghị thành tích mà công tác công an có được thời gian gần đây, đồng thời giới thiệu với lãnh đạo các cục ban ngành kinh nghiệm và giáo huấn công tác xây dựng chính trị và tác phong đảng của Cục công an.
Sau khi hội nghị kết thúc, Đinh Đắc Quân bị Khương Thiếu Khôn giữ lại.
Khương Thiếu Khôn tự tay pha một tách cà phê cho Đinh Đắc Quân nói:
- Lão Đinh, lần này cục các anh làm công tác rất tốt. Công tác của các anh mang đến tác dụng tạo một mô phạm tốt cho cả thành phố. Đây là điều đáng được khẳng định.
Ông ta dừng lại một chút nói:
- Nhưng như vậy còn chưa đủ. Hiện tại đang sắp tiến hành cải cách kinh tế. Đối ứng với việc này chúng ta đả kích tội phạm kinh tế, bảo đảm công tác trật tự xã hội và kinh tế toàn thành phố cũng phải theo kịp.
Hiện tại sĩ khí của các anh có thể sử dụng, tôi cảm thấy các anh nên nắm chắc cơ hội này, tiếp tục mở rộng chiến quả, cố gắng làm tốt môi trường xã hội của chúng ta.
Khương Thiếu Khôn liên tục gật đầu nói:
- Bí thư, anh nói đúng. Chúng tôi đang cố gắng bố trí. Hiện tại lực lượng cảnh sát của Cục công an không đủ. Chúng tôi đang nghĩ cách mở rộng lực lượng, đi sâu vào công tác xây dựng đội ngũ trị an dân phòng. Tôi đánh giá nhiều nhất còn một tháng nữa, đội ngũ của chúng tôi sẽ binh hùng lực mạnh.
Khương Thiếu Khôn nhíu mày nói:
- Trị an dân phòng? Ý nghĩ này không tệ, nhưng một tháng quá dài. Phải hành động nhanh một chút, mở rộng nhân viên dân phòng chẳng phải rất nhanh sao? Bố trí cũng có thể đẩy nhanh lên mà.
Đinh Đắc Quân sắc mặt thay đổi, uống một ngụm cà phê không nói gì.
Gần đây công tác của cục Công an lần lượt được Thành ủy và chính quyền thành phố khen ngợi.
Ông ta làm cục trưởng, có thể nói là rất oai.
Nhưng sau khi nổi bật, ông ta cũng không bỏ qua nguy cơ tiềm tàng.
Ông ta đã không còn là cán bộ trẻ nữa, đã ngồi ở ghế Phó cục trưởng bảy tám năm mới chuyển chính thức. Đối với chức vụ hiện nay, ông ta quý trọng nó hơn ai hết.
Nhưng điều khiến ông ta không dự đoán được là hôm nay lại gặp phải việc khó giải quyết.
Hôm qua Thành ủy khen ngợi cục Công an, Trần Kinh tìm Đinh Đắc Quân nói chuyện. Theo chỉ thị của Trần Kinh, công tác trị an dân phòng phải đặc biệt chú ý. Tất cả đội viên dân phòng thông báo tuyển dụng không thể qua loa, nhất định phải nắm chắc tư tưởng diện mạo của từng đội viên dân phòng. Tuyệt đối không thể tuyển một số thanh niên không tốt vào đội ngũ dân phòng.
Hơn nữa Trần Kinh yêu cầu, phải tổ chức huấn luyện chuyên môn đối với tất cả đội viên dân phòng, nghiêm cấm lập tức thượng vị, nếu không sẽ gây ra tai họa ngầm rất lớn.
Căn cứ chỉ thị của Trần Kinh, Đinh Đắc Quân hiện không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng hôm nay, Khương Thiếu Khôn lại thừa thắng xông lên, mở rộng chiến quả. Hai chỉ thị này hoàn toàn mâu thuẫn, ông ta nên nghe ai?
Ông ta hơi điều chỉnh một chút, vô số ý niệm đã xuất hiện trong lòng.
Hiện tại quan hệ của mấy lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy có chút tinh tế.
Mà giữa Trần Kinh và Khương Thiếu Khôn thì đã sớm kết thù kết oán. Hai người có một lần giao phong chính diện, lần đó Trần Kinh trở thành một con ngựa ô lớn nhất của chính đàn Hoàn Thành, đè hết cả nổi bật của Khương Thiếu Khôn.
Sau đó, hai người lại giao thủ vài lần gián tiếp, Khương Thiếu Khôn giành lại chút thể diện.
Sự kiêu ngạo của Khương Thiếu Khôn và bá đạo của Trần Kinh đối chọi gay gắt. Hai người đều là cán bộ cá tính chính trực, tuyệt đối không thể tiểu chung một bầu.
Nghĩ đến đây, Đinh Đắc Quân liền ngộ đạo.
Hôm nay Khương Thiếu Khôn cố tình đưa ra chỉ thị này với ông ta. Chính là muốn để Đinh Đắc Quân khó xử, bức ông ta phải tỏ thái độ.
Nghĩ đến đây, miệng ông ta liền đắng.
Một tay Khương Thiếu Khôn đẩy ông ta lên ghế cục trưởng Cục công an, hiện tại ai cũng biết Đinh Đắc Quân là người của Khương Thiếu Khôn, rất được Khương Thiếu Khôn tín nhiệm.
Nhưng về phương diện khác, Đinh Đắc Quân cũng không thể đắc tội với Trần Kinh.
Sức ảnh hưởng của Trần Kinh trong hệ thống công an rất lớn, về công tác trong sạch hóa bộ máy chính trị và tác phong Đảng, hắn đã cho Đinh Đắc Quân một uy thế phủ đầu. Hơn nữa thuận thế lung lạc cả Mã Hải Sơn.
Hiện tại cục diện nội bộ cục Công an, hai người Phó cục trưởng Trần Lập Trung và Mã Hải Sơn đều dựa vào Trần Kinh.
Nếu Đinh Đắc Quân vật tay với Trần Kinh, năng lực của hai người không cùng cấp bậc, hơn nữa thế lực của Trần Kinh ở cục Công an mạnh như vậy, Đinh Đắc Quân đâu dám không kiêng nể?
Tình thế khó xử, Đinh Đắc Quân liền cảm giác mình thành thịt kẹp trong bánh bao.
Nhưng dù sao ông ta cũng không phải thứ người đầu đường xó trợ, nhanh chóng nghĩ ra sách lược, ông ta trầm ngâm nói:
- Chủ tịch thành phố, hiện tại trong cục vẫn tồn tại mấy vấn đề. Vấn đề thứ nhất, Thành ủy yêu cầu chúng tôi rất cao, mấy Phó cục trưởng năng lực nghiệp vụ mạnh, Thành ủy rất chú ý. Có lúc cục trưởng như tôi trong cuộc họp cũng bị nghi ngờ. Với tôi mà nói, áp lực khá lớn. Vấn đề thứ hai là lần này Ủy ban Kỷ luật mượn hành động của cục Công an làm cơ hội, muốn làm chống tham nhũng trong toàn thành phố.
Đội ngũ Ủy ban Kỷ luật dính vào, cục công an chúng tôi phải phụ trách công tác xung quanh, phối hợp các mặt, khiến chúng tôi không dám có chút khinh suất nào.
Vấn đề cuối cùng chính là kinh phí. Từ sau khi toàn thành phố thi hành quy định thu tiền phi pháp vào quy phạm quản lý, kinh phí của chúng tôi vẫn luôn thiếu. Hiện tại phải bổ sung trang bị, mở rộng nhân viên, trên tay không có bao nhiêu tiền, tôi có chút không bột đố gột nên hồ.
Khương Thiếu Khôn khẽ nhíu mày, gật đầu nói:
- Những khó khăn này tôi biết, anh là cục trưởng, tôi rất tin tưởng năng lực giải quyết khó khăn. Hiện tại chủ yếu nhất là vấn đề kinh tế. Vấn đề này thì anh cứ viết báo cáo trước đã, sau đó tự mình tới Sở công an phối hợp.
Sở công an giải quyết một phần, tài chính thành phố chúng ta cấp một khoản, còn có…
Khương Thiếu Khôn vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói:
- Công an trong quá trình phá án, có những tình huống liên quan tới thiết bị hỏng, xe hỏng, nhân viên thương vong, các anh phải nghiêm khắc truy cứu trách nhiệm liên quan, đừng cho rằng những thứ này hỏng rồi, thì nhất định sẽ cứ người chi tiền, các anh phải giữ chắc tay mình vào.
Hiện tại là thời điểm đặc biệt, phải tiết kiệm, tuyệt đối không được phô trương lãng phí.
- Vâng, Chủ tịch, chúng tôi nhất định tăng mạnh quản lý phương diện này.
Đinh Đắc Quân sống lưng thẳng tắp.
- Được rồi, chúng ta nói tới đây thôi. Buổi tối cùng đi ăn, tôi đã cho người đi chuẩn bị, không được từ chối.
Khương Thiếu Khôn nói.
Đinh Đắc Quân cười nói:
- Có cơm phải ăn chứ, tôi sao lại từ chối? Vậy tôi về trước thay quần áo, trang phục cảnh sát không thích hợp ăn cơm.
Khương Thiếu Khôn nhìn ông ta, khoát tay nói:
- Đi đi, một tiếng nữa chúng ta gặp ở Lam Phượng Hoàng.
Đinh Đắc Quân quay người đi, Khương Thiếu Khôn nhìn bóng ông ta đi ra, nụ cười trên môi nhạt dần.
Biểu hiện hôm nay của Đinh Đắc Quân không thể khiến ông ta vừa lòng.
Ông ta nhận ra, Đinh Đắc Quân không dám đắc tội Trần Kinh, khá kiêng kị hắn.
Hôm nay Khương Thiếu Khôn muốn kiểm nghiệm một chút, lực ảnh hưởng của ông ta và Trần Kinh đối với hệ thống công an, cuối cùng ai lớn hơn ai.
Xem biểu hiện vừa rồi của Đinh Đắc Quân, Khương Thiếu Khôn không thấy mình có thể chiếm thế thượng phong.
Điều này khiến một người vẫn luôn kiêu ngạo như ông ta có chút cảm giác thất bại.
Đinh Đắc Quân vẫn luôn là đối tượng chèn ép của Trần Kinh. Sau khi ông ta quay người, vẫn là nghe lời của Trần Kinh, đây là gì vậy?
Còn Khương Thiếu Khôn, vì việc Đinh Đắc Quân có thể thượng vị, sau lưng đã làm biết bao công tác? Bây giờ cuối cùng vẫn chỉ là xấp xỉ Trần Kinh, điều này khiến ông ta rất khó tiếp nhận.
- Chủ tịch, đây là báo hôm nay, ngài xem chút đi. Tẩu Mã Hà ý thức rất mạnh, hôm nay chúng ta mới tổ chức hội nghị, họ đã động trước rồi.
Trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố, Quan Khai Thuận nhẹ nhàng tiến đến, đem một tờ “Nhật báo Hoàn Thành” tới đưa cho Khương Thiếu Khôn.
Khương Thiếu Khôn nhận tờ báo, nhìn lướt qua tờ thứ nhất, đầu đề chính là “Tẩu Mã Hà quyết tâm muốn làm cải cách, cán bộ Đảng chính quyền đều cùng lâm trận”. Phía dưới tiêu đề là một bức ảnh chụp Trần Kinh đi vào công xưởng, thân thiết nói chuyện với công nhân viên chức của xưởng.
Khương Thiếu Khôn đọc nhanh như gió, đọc hết bài, thật lâu sau ông ta mới để báo xuống, khẽ hừ nói:
- Đây là Trần Kinh tự cầm dao đấy, tự biên tự diễn, tự gây náo nhiệt, không thấy ngượng sao?
Quan Khai Thuận cười ngại ngùng, không dám nói tiếp.
Trần Kinh là người như vậy sao? Hiện tại trong số mấy lãnh đạo chủ chốt của Hoàn Thành, hắn là người trẻ nhất. Bất kể là ở Hoàn Thành hay ở Tẩu Mã Hà, uy tín của hắn đều rất cao, không kém Bí thư Thành ủy Nhạc Vân Tùng và Chủ tịch thành phố Khương Thiếu Khôn chút nào. Là một trong số ba nhân vật đứng đầu của Thành ủy danh phó nhưng có thực lực.
Khương Thiếu Khôn có thể nói Trần Kinh tự biên tự diễn, Quan Khai Thuận ông ta thì không dám.
Hơn nữa Quan Khai Thuận đã chuyên môn nghiên cứu qua bài báo này, cán bút sắc bén, đi theo con đường tình cảm mãnh liệt, lấy sự thật làm cơ sở. Cả bài văn logic rõ ràng, ngôn ngữ giản dị, rất gần gũi. Khiến người ta sau khi đọc, rất ủng hộ, trong lòng tự nhiên sẽ dâng lên ngọn lửa hy vọng.
Bài văn như vậy có tiêu chuẩn rất cao, bản thân Quan Khai Thuận cũng xuất thân cán bút cứng, ông ta cũng vô cùng khâm phục, thấy mình không bằng.
- Khai Thuận, tố chất của nhân viên Phòng thư kí và Phòng nghiên cứu chính sách của chúng ta nhất định phải tăng mạnh. Anh biết tính cách của tôi, tôi ghét nhất người vừa không giỏi văn lại không giỏi võ, sau này toàn thành phố chúng ta phải phát triển lớn. Công tác tuyên truyền và công tác văn chương đều rất nặng nề.
Đây không chỉ thể hiện yêu cầu cẩn trọng, nghiêm túc của chúng ta đối với công việc, mà còn thể hiện trình độ lý luận và thực tiễn của chính quyền toàn thành phố.
Anh phải đích thân nắm công tác này, chọn nhân tải không nên dựa vào khuôn mẫu. Hiện tại nhân tài tối thượng, không có nhân tài, làm sao chúng ta làm tốt công tác xây dựng?
Sắc mặt Khương Thiếu Khôn mạnh mẽ.
Quan Khai Thuận đỏ mặt, rất hổ thẹn.
Khương Thiếu Khôn quay đầu nhìn ông ta, khoát tay nói:
- Buổi tối có bữa tiệc, anh đi cùng chứ?
- Vâng vâng
Quan Khai Thuận nói.
Ánh mắt ông ta liếc về phía tờ báo, đã hiểu ý của Khương Thiếu Khôn.
Bài văn này khiến Khương Thiếu Khôn rất xúc động, người ta rất kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không để lộ ra trên mặt.
Nhưng ông ta luôn là người tao nhã, giữ thái độ tươi tắn. Hôm nay ông ta nói lời quá lên là Trần Kinh tự biên tự diễn, rõ ràng là bị kích động.
Quan Khai Thuận thầm quyết định, lập tức bắt tay triệu tập mấy cây bút lão luyện của phòng Nghiên cứu Chính sách và phòng Thư ký, gần đây phải làm mấy tài liệu ra hồn, không thể để Khương Thiếu Khôn khó coi.
Khương Thiếu Khôn không thích người vừa không giỏi văn vừa không giỏi võ, nhưng dường như cũng có phần phản cảm với người giỏi cả văn cả võ như Trần Kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.