Chương 1110: Lã Quân Niên phát hoảng
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
17/05/2016
Tại văn phòng Phó bí thư Thường vụ Tỉnh ủy Sở Giang, Lã Quân Niên đang say sưa đắc ý.
Hôm nay y đến thị sát tập đoàn Vạn Hải, mang theo một đơn đặt hàng mới tinh từ phía chính quyền với tổng kim ngạch lên đến năm mươi triệu.
Đơn đặt hàng cũng là cách chính quyền thể hiện sự ủng hộ dành cho tập đoàn Vạn Hải để họ càng phối hợp với chính quyền hơn trong việc an trí cho công nhân viên chức xí nghiệp, có những biểu hiện tích cực hơn, tiến tới thay đổi hoàn toàn tình hình sản xuất và kinh doanh của tập đoàn Vạn Hải ở Sở Giang, đây là kế hoạch "kích hoạt" Vạn Hải mà Lã Quân Niên chuẩn bị thực thi.
Nhìn nhận một cách lạc quan, bằng một loạt kế hoạch này, tập đoàn Vạn Hải lâu thì hai năm, nhanh thì một năm là có thể được giải thoát khỏi "vũng bùn tù túng" trước mắt.
Sau đó chính quyền và tập đoàn Vạn Hải có thể thực hiện hai bên cùng có lợi, Vạn Hải sẽ trở thành một trong số doanh nghiệp bên ngoài vào Sở Giang thành công nhất, còn Lã Quân Niên cũng sẽ giải quyết thành công vấn đề nan giải này, địa vị bên trong bộ máy càng vững chắc hơn, sức ảnh hưởng và uy tín càng sâu hơn.
Nghĩ đến những điều này, Lã Quân Niên trong lòng cũng có chút lâng lâng.
Hôm nay hành trình của y ở Vạn Hải cực kỳ khoái trá, lại thêm chuyện ở tiệc rượu giữa trưa được Thẩm Mộng Lan của tập đoàn Vạn Hải Thẩm liên tục mời rượu, ánh mắt dịu dàng hút hồn cứ quấn quýt lấy y. Lúc hai người chén tạc chén thù, Thẩm Mộng Lan bỗng nhiên ghé sát tai y nói nhỏ.
Hơi thở gần phả vào thoang thoảng hương lan khiến Lã Quân Niên xao xuyến ruột gan.
Đối với người phụ nữ này, thật tình y cũng hơi để ý đến.
Nếu cô nàng biết điều thì có lẽ tập đoàn Vạn Hải sữ có tương lai phát triển sáng lạn ở Sở Giang, đây thật sự là kết cục khiến tất cả đều vui vẻ.
- Cốc, cốc!
- Vào đi! Lã Quân Niên đang có tâm trạng tốt, hắng giọng sang sảng, thân hình mập mạp quá khổ tựa vào ghế bành, đầu ngẩng cao hết sức.
Người nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào là Phó trưởng ban thư ký Trịnh Vân.
Lã Quân Niên bèn nói: - Trịnh Vân, hôm nay anh vất vả rồi. Trịnh Viễn Khôn làm càn thật, y thực sự nghĩ rằng tổ chức ra cái công đoàn bảo vệ quyền lợi cho công nhân viên chức thất nghiệp gì đó là có thể kêu gọi chính quyền sao? Anh mau đi dạy bảo thằng em không thức thời, bảo y kiềm chế chút đi, đừng tưởng rằng sự khoan dung của chúng ta với y dạo trước là dung túng. Nếu quả thật y quyết tâm chống đối chính quyền thì chúng ta sẽ có biện pháp xử lý.
Trịnh Vân ngượng ngùng: - Bí thư Lã, thằng em tôi là con lừa cứng đầu, tôi có thể nói là đã tận tình khuyên bảo nhưng nó thật sự ngoan cố quyết tâm! Tôi thấy con người nó tâm lý bất ổn, trước nay chỉ biết có nghiên cứu nên mới chạy theo lý tưởng điên rồ hoàn toàn đối lập với thế giới bên ngoài.
Tôi cũng nghĩ kỹ rồi, lúc này đây nên cho nó một bài học để tỉnh hẳn ra, đừng làm loạn thêm công việc của chúng ta nữa!
Lã Quân Niên hừ lạnh một tiếng, nói: - Cũng không biết Trịnh Viễn Khôn muốn thế nào, chuyện công tác của cậu ta chúng ta đã sớm nghiên cứu, nếu cậu ta muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể cho phép vào đại học Sở Thành làm nghiên cứu, chúng ta sẽ xin kinh phí nghiên cứu khoa học cho.
Cậu ta muốn làm quan thì vốn dĩ cấp bậc bản thân đã không thấp, lúc rời quân ngũ đã là Trung đoàn trưởng. Sau lại thăng nhiệm Tổng giám đốc Lam Phi rồi giám đốc sở. Cái ghế phó hiệu trưởng đại học Sở Thành thì chúng ta có thể sắp xếp cho cậu ta, chuyện này năm đó bí thư Quốc Dân...
Lã Quân Niên vừa nhắc tới tên Hách Quốc Dân thì đột nhiên dừng lại, thần sắc lộ ra chút xấu hổ, bèn khoát tay một cái nói:
- Được rồi, không nói nữa. Không nói chuyện này nữa, đám công nhân thất nghiệp kia không làm gì anh chứ?
- Bọn họ có thể làm gì tôi? Mới đầu còn ra vẻ hung hăng, sau tôi bảo mọi người xuống xe, bọn họ vừa thấy không có gì xơ mú được thì chỉ biết tiu nghỉu cuốn xéo? Bọn họ mà làm gì tôi thật thì Trịnh Viễn Khôn về sau cũng đừng nghĩ chuyện bước vào cửa Trịnh gia nữa!
Trịnh Vân đang ngồi đối diện Lã Quân Niên thì bỗng nhiên tiến đến bên cạnh nói: - Bí thư Lã, có một chuyện tôi muốn báo cáo với anh một chút. Hôm nay tôi đã gặp Trần Kinh!
Lã Quân Niên sửng sốt, cau mày nói: - Trần Kinh? Anh gặp ở đâu?
Trịnh Vân đổi sắc mặt: - Thật sự là không thể tin được, Trần Kinh không ngờ lại xuất hiện ở nhà máy hóa chất số 1 Vạn Hải. Lại còn nghênh ngang đi thăm phân xưởng sản xuất nữa chứ!
- Anh nói cái gì? Ở nhà máy hóa chất số 1? Anh... anh có chắc không vậy?
- Cực kỳ chính xác!
Trịnh Vân hít sâu một hơi. - Lúc ấy tôi còn tưởng là mình nhìn lầm, nhưng sau đó để ý xác nhận lại thì đích xác là hắn. Cùng đi với hắn hình như là Uông Thành của tập đoàn Vạn Hải, bí thư, anh nói xem... có phải là bên đó...
Trịnh Vân dùng ngón tay chỉ lên trên lầu, phía văn phòng của Ngũ Đại Minh.
Lã Quân Niên biến sắc mấy lần, thân hình to lớn dựng thẳng lên, chắp hai tay sau lưng bước qua bước lại trong phòng làm việc.
Thật lâu sau ông ta mới đưa tay chỉ Trịnh Vân nói: - Sao anh không nói sớm? Báo cáo sớm chút không được hử?
- Chuyện này... bí thư Lã, tôi...
Trịnh Vân hơi lắp bắp.
Lã Quân Niên lạnh lùng hừ một tiếng, nói: - Thật đúng là khách không mời mà đến, Trần Kinh... cứ như nứt đá chui ra vậy?
Lã Quân Niên theo bản năng cầm lấy điện thoại, nhưng tay cứ đặt lên mà không cầm lấy ống nghe.
Ông ta quay lại nhìn chằm chằm Trịnh Vân bảo: - Trịnh Vân, anh đi Vạn Hải một chuyến tìm cho được La Mộng Lan, về điều khoản cụ thể của hợp đồng vấn đề, chúng ta còn phải cùng mấy doanh nghiệp nhà nước kết nối phối hợp một chút, tạm thời vẫn chưa đặt bút ký được. Anh bảo cô ta kiên nhẫn một chút.
Còn nữa, công tác bên phía Trịnh Viễn Khôn phải tăng cường, nhất là phải kiểm soát nghiêm bọn họ, đừng lại để xảy ra chuyện rắc rối, lúc cần thiết có thể dùng thủ đoạn cứng rắn, mạnh mẽ chút, nên tìm mấy tay chân.... đám phần tử ngoan cố này mà không dạy dỗ đôi chút thì bọn họ có thể cãi nhau với anh cả ngày!
Trịnh Vân sửng sốt, nói: - Bí thư Lã, chuyện này... có bất tất phải như vậy không? Chẳng qua chỉ là một gã Trần Kinh? Chăng lẽ hắn thật sự có thể lên trời xuống đất, chuyện gì cũng làm được sao...
- Anh thì biết cái gì? Lã Quân Niên không kiên nhẫn nổi nữa, lạnh lùng liếc Trịnh Vân một cái: - Tôi nói cho anh biết, Trần Kinh không phải Mao Quân Huy, đối với con người này phải cẩn thận hơn nữa. Xét về mặt nào đó, Mao Quân Huy hoàn toàn thua kém Trần Kinh, thôi... anh mau đi làm việc đi!
Trịnh Vân bèn lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lã Quân Niên tay phải nắm chặt lại, dạo bước đến bên cửa sổ, nhìn vườn hoa bên ngoài hơi có vẻ hiu quạnh độ cuối thu, thần tình lạnh lùng đến cực điểm.
Dạo trước có lời đồn đại, nói Ngũ Đại Minh mặt dày mày dạn lên Bắc Kinh tìm lãnh đạo yếu nhân của Ban Tổ chức Trung ương, chính là muốn trăm phương nghìn kế đưa Trần Kinh tới Sở Giang.
Lúc ấy khi có tin đồn này, rất nhiều người ở Sở Giang đã cười nhạt, cảm thấy những lời này hoàn toàn là vô căn cứ.
Trần Kinh là ai chứ? Một cán bộ cấp sở mà thôi, tới Sở Giang cùng lắm thì cũng làm Bí thư Thành ủy hoặc tay chủ nhiệm sở là cùng.
Vì một cán bộ chỉ có cấp bậc như vậy mà Ngũ Đại Minh lại chịu trả cái giá lớn đến thế sao? Điều này phù hợp với thân phận bí thư một tỉnh của ông ta sao?
Nhưng lời đồn đại này đến tai Lã Quân Niên đối với ông ta lại rất có sức nặng.
Mối quan hệ giữa Ngũ Đại Minh và Trần Kinh chỉ có những cán bộ làm việc lâu ở Sở Giang mới biết được.
Trần Kinh là tâm phúc của Ngũ Đại Minh, và bản thân hắn cũng là một "tướng tài".
Năm đó hắn ở Sở Giang chỉ là một chủ nhiệm mà lại có thể lọt vào mắt bí thư Cát trên Tỉnh ủy, từ đó có thể thấy được, con người này rất đáng gờm.
Trần Kinh sau lại đi Lĩnh Nam, nghe nói là đã tạo ra thành tích nổi bật, được lãnh đạo đề bạt lên Ủy ban Kỷ luật Trung ương làm chủ nhiệm phòng chỉnh đốn tác phong, cũng chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm mà thôi. Được đề bạt nhanh như diều gặp gió là vậy chẳng thể nào là một kẻ "tầm thường".
Trần Kinh rốt cục đã đến, lại thần không biết, quỷ không hay đến thẳng tập đoàn Vạn Hải thì cũng đã sớm biết hắn là một người không làm việc theo quy củ thường thấy, nhưng hành động này của hắn là vì mục đích gì?
Hay là...
Lã Quân Niên trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
...
Lại nói đến Trịnh Vân vội vã chạy tới tập đoàn Vạn Hải.
Chủ tịch Tập đoàn Thẩm Mộng Lan đang ngồi ở văn phòng, nằm ngửa trên ghế trầm ngâm suy tư.
Trước đó, cô đã lần lượt tới tìm Mã Huy và Uông Thành để đàm phán, cô đã biết rõ vì sao công ty lại để xảy ra chuyện hoang đường như thế, vốn là tiếp một gã ứng viên mà kết quả là lại tiếp phải người được đồn là "có thể nói cho người khác tối tăm mặt mũi" ở Sở Giang là Trần Kinh.
Đây là chuyện ngẫu nhiên sao?
Nếu không phải ngẫu nhiên thì giờ phải làm sao?
Ngay lúc cô đang dụng tâm cân nhắc thì thư ký vội vã tiến vào nói Trưởng ban thư ký Trịnh đến tìm.
Cô vội vàng đứng dậy chuẩn bị ra nghênh đón thì đã thấy Trịnh Vân điềm nhiên đẩy cửa vào.
Thẩm Mộng Lan nhiệt tình chào hỏi: - Trưởng ban thư ký Trịnh, chào anh, không biết cơn gió nào đưa anh vừa mới đi mà lại về đây nhanh vậy?
Trịnh Vân thản nhiên cười cười, nói: - Giám đốc Thẩm, cô nói xem còn gió máy nào khác ở đây nữa? Tôi đến chỉ là muốn thỉnh giáo một việc, vì sao Trần Kinh lại tới nhà máy trực thuộc tập đoàn Vạn Hải, một vị lãnh đạo quan trọng như vậy đến thị sát nhà máy cac cô mà sao không báo cáo?
Thẩm Mộng Lan biến sắc, bối rối xoa tay: - Trưởng ban thư ký Trịnh, đó là chuyện hiểu lầm thôi! Chuyện này tôi đến nay vẫn chẳng hay biết gì! Mời anh cứ ngồi xuống đã, có chuyện gì cứ gượm hẵng nghe tôi giải thích!
Trịnh Vân ngồi xuống sô pha, Thẩm Mộng Lan tiến lại gần đem đầu đuôi sự việc thuật lại thật cẩn thận.
Trịnh Vân biến sắc: - Cái gì? Lại có chuyện như vậy?
Thẩm Mộng Lan cười khổ nói: - Đúng vậy, chuyện quả không ngờ đến, thật khó mà tưởng tượng nổi!
Trịnh Vân thản nhiên nói: - Đúng rồi, giám đốc Thẩm, trước khi tôi đến đây Bí thư Lã có chuyển lời, chuyện hợp đồng của phía cô có khả năng phải gác lại một thời gian ngắn, không thể nhanh như vậy! Cho nên các cô phải kiên nhẫn một chút!
- Trưởng ban thư ký Trịnh, là do nguyên nhân gì? Chẳng phải Bí thư Lã nói hợp đồng sẽ ký kết đúng hẹn sao? Chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì?
Trịnh Vân mặt nhăn mày nhíu, có chút mất kiên nhẫn: - Được rồi, giám đốc Thẩm, cô không nên suy nghĩ lung tung, không có vấn đề gì lớn cả. Chỉ là có một số xí nghiệp cần sự phối hợp của chính quyền. Hiện Bí thư Lã cũng rất bận rộn, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đều có việc cần đến, dù sao thì cô cũng nên cho chúng tôi chút thời gian phải không?
Kế đó Trịnh Vân liền đứng dậy nói: - Giám đốc Thẩm, chuyện hôm nay cô nên đi điều tra một chút, phải làm thật đấy nhé!
Y liếc nhìn Thẩm Mộng Lan, tiếp tục nói: - Bí thư Lã rất coi trọng và luôn để ý chuyện này, anh ấy cũng hi vọng mau chóng được biết rõ ràng đầu đuôi!
----------oOo----------
Hôm nay y đến thị sát tập đoàn Vạn Hải, mang theo một đơn đặt hàng mới tinh từ phía chính quyền với tổng kim ngạch lên đến năm mươi triệu.
Đơn đặt hàng cũng là cách chính quyền thể hiện sự ủng hộ dành cho tập đoàn Vạn Hải để họ càng phối hợp với chính quyền hơn trong việc an trí cho công nhân viên chức xí nghiệp, có những biểu hiện tích cực hơn, tiến tới thay đổi hoàn toàn tình hình sản xuất và kinh doanh của tập đoàn Vạn Hải ở Sở Giang, đây là kế hoạch "kích hoạt" Vạn Hải mà Lã Quân Niên chuẩn bị thực thi.
Nhìn nhận một cách lạc quan, bằng một loạt kế hoạch này, tập đoàn Vạn Hải lâu thì hai năm, nhanh thì một năm là có thể được giải thoát khỏi "vũng bùn tù túng" trước mắt.
Sau đó chính quyền và tập đoàn Vạn Hải có thể thực hiện hai bên cùng có lợi, Vạn Hải sẽ trở thành một trong số doanh nghiệp bên ngoài vào Sở Giang thành công nhất, còn Lã Quân Niên cũng sẽ giải quyết thành công vấn đề nan giải này, địa vị bên trong bộ máy càng vững chắc hơn, sức ảnh hưởng và uy tín càng sâu hơn.
Nghĩ đến những điều này, Lã Quân Niên trong lòng cũng có chút lâng lâng.
Hôm nay hành trình của y ở Vạn Hải cực kỳ khoái trá, lại thêm chuyện ở tiệc rượu giữa trưa được Thẩm Mộng Lan của tập đoàn Vạn Hải Thẩm liên tục mời rượu, ánh mắt dịu dàng hút hồn cứ quấn quýt lấy y. Lúc hai người chén tạc chén thù, Thẩm Mộng Lan bỗng nhiên ghé sát tai y nói nhỏ.
Hơi thở gần phả vào thoang thoảng hương lan khiến Lã Quân Niên xao xuyến ruột gan.
Đối với người phụ nữ này, thật tình y cũng hơi để ý đến.
Nếu cô nàng biết điều thì có lẽ tập đoàn Vạn Hải sữ có tương lai phát triển sáng lạn ở Sở Giang, đây thật sự là kết cục khiến tất cả đều vui vẻ.
- Cốc, cốc!
- Vào đi! Lã Quân Niên đang có tâm trạng tốt, hắng giọng sang sảng, thân hình mập mạp quá khổ tựa vào ghế bành, đầu ngẩng cao hết sức.
Người nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào là Phó trưởng ban thư ký Trịnh Vân.
Lã Quân Niên bèn nói: - Trịnh Vân, hôm nay anh vất vả rồi. Trịnh Viễn Khôn làm càn thật, y thực sự nghĩ rằng tổ chức ra cái công đoàn bảo vệ quyền lợi cho công nhân viên chức thất nghiệp gì đó là có thể kêu gọi chính quyền sao? Anh mau đi dạy bảo thằng em không thức thời, bảo y kiềm chế chút đi, đừng tưởng rằng sự khoan dung của chúng ta với y dạo trước là dung túng. Nếu quả thật y quyết tâm chống đối chính quyền thì chúng ta sẽ có biện pháp xử lý.
Trịnh Vân ngượng ngùng: - Bí thư Lã, thằng em tôi là con lừa cứng đầu, tôi có thể nói là đã tận tình khuyên bảo nhưng nó thật sự ngoan cố quyết tâm! Tôi thấy con người nó tâm lý bất ổn, trước nay chỉ biết có nghiên cứu nên mới chạy theo lý tưởng điên rồ hoàn toàn đối lập với thế giới bên ngoài.
Tôi cũng nghĩ kỹ rồi, lúc này đây nên cho nó một bài học để tỉnh hẳn ra, đừng làm loạn thêm công việc của chúng ta nữa!
Lã Quân Niên hừ lạnh một tiếng, nói: - Cũng không biết Trịnh Viễn Khôn muốn thế nào, chuyện công tác của cậu ta chúng ta đã sớm nghiên cứu, nếu cậu ta muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể cho phép vào đại học Sở Thành làm nghiên cứu, chúng ta sẽ xin kinh phí nghiên cứu khoa học cho.
Cậu ta muốn làm quan thì vốn dĩ cấp bậc bản thân đã không thấp, lúc rời quân ngũ đã là Trung đoàn trưởng. Sau lại thăng nhiệm Tổng giám đốc Lam Phi rồi giám đốc sở. Cái ghế phó hiệu trưởng đại học Sở Thành thì chúng ta có thể sắp xếp cho cậu ta, chuyện này năm đó bí thư Quốc Dân...
Lã Quân Niên vừa nhắc tới tên Hách Quốc Dân thì đột nhiên dừng lại, thần sắc lộ ra chút xấu hổ, bèn khoát tay một cái nói:
- Được rồi, không nói nữa. Không nói chuyện này nữa, đám công nhân thất nghiệp kia không làm gì anh chứ?
- Bọn họ có thể làm gì tôi? Mới đầu còn ra vẻ hung hăng, sau tôi bảo mọi người xuống xe, bọn họ vừa thấy không có gì xơ mú được thì chỉ biết tiu nghỉu cuốn xéo? Bọn họ mà làm gì tôi thật thì Trịnh Viễn Khôn về sau cũng đừng nghĩ chuyện bước vào cửa Trịnh gia nữa!
Trịnh Vân đang ngồi đối diện Lã Quân Niên thì bỗng nhiên tiến đến bên cạnh nói: - Bí thư Lã, có một chuyện tôi muốn báo cáo với anh một chút. Hôm nay tôi đã gặp Trần Kinh!
Lã Quân Niên sửng sốt, cau mày nói: - Trần Kinh? Anh gặp ở đâu?
Trịnh Vân đổi sắc mặt: - Thật sự là không thể tin được, Trần Kinh không ngờ lại xuất hiện ở nhà máy hóa chất số 1 Vạn Hải. Lại còn nghênh ngang đi thăm phân xưởng sản xuất nữa chứ!
- Anh nói cái gì? Ở nhà máy hóa chất số 1? Anh... anh có chắc không vậy?
- Cực kỳ chính xác!
Trịnh Vân hít sâu một hơi. - Lúc ấy tôi còn tưởng là mình nhìn lầm, nhưng sau đó để ý xác nhận lại thì đích xác là hắn. Cùng đi với hắn hình như là Uông Thành của tập đoàn Vạn Hải, bí thư, anh nói xem... có phải là bên đó...
Trịnh Vân dùng ngón tay chỉ lên trên lầu, phía văn phòng của Ngũ Đại Minh.
Lã Quân Niên biến sắc mấy lần, thân hình to lớn dựng thẳng lên, chắp hai tay sau lưng bước qua bước lại trong phòng làm việc.
Thật lâu sau ông ta mới đưa tay chỉ Trịnh Vân nói: - Sao anh không nói sớm? Báo cáo sớm chút không được hử?
- Chuyện này... bí thư Lã, tôi...
Trịnh Vân hơi lắp bắp.
Lã Quân Niên lạnh lùng hừ một tiếng, nói: - Thật đúng là khách không mời mà đến, Trần Kinh... cứ như nứt đá chui ra vậy?
Lã Quân Niên theo bản năng cầm lấy điện thoại, nhưng tay cứ đặt lên mà không cầm lấy ống nghe.
Ông ta quay lại nhìn chằm chằm Trịnh Vân bảo: - Trịnh Vân, anh đi Vạn Hải một chuyến tìm cho được La Mộng Lan, về điều khoản cụ thể của hợp đồng vấn đề, chúng ta còn phải cùng mấy doanh nghiệp nhà nước kết nối phối hợp một chút, tạm thời vẫn chưa đặt bút ký được. Anh bảo cô ta kiên nhẫn một chút.
Còn nữa, công tác bên phía Trịnh Viễn Khôn phải tăng cường, nhất là phải kiểm soát nghiêm bọn họ, đừng lại để xảy ra chuyện rắc rối, lúc cần thiết có thể dùng thủ đoạn cứng rắn, mạnh mẽ chút, nên tìm mấy tay chân.... đám phần tử ngoan cố này mà không dạy dỗ đôi chút thì bọn họ có thể cãi nhau với anh cả ngày!
Trịnh Vân sửng sốt, nói: - Bí thư Lã, chuyện này... có bất tất phải như vậy không? Chẳng qua chỉ là một gã Trần Kinh? Chăng lẽ hắn thật sự có thể lên trời xuống đất, chuyện gì cũng làm được sao...
- Anh thì biết cái gì? Lã Quân Niên không kiên nhẫn nổi nữa, lạnh lùng liếc Trịnh Vân một cái: - Tôi nói cho anh biết, Trần Kinh không phải Mao Quân Huy, đối với con người này phải cẩn thận hơn nữa. Xét về mặt nào đó, Mao Quân Huy hoàn toàn thua kém Trần Kinh, thôi... anh mau đi làm việc đi!
Trịnh Vân bèn lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lã Quân Niên tay phải nắm chặt lại, dạo bước đến bên cửa sổ, nhìn vườn hoa bên ngoài hơi có vẻ hiu quạnh độ cuối thu, thần tình lạnh lùng đến cực điểm.
Dạo trước có lời đồn đại, nói Ngũ Đại Minh mặt dày mày dạn lên Bắc Kinh tìm lãnh đạo yếu nhân của Ban Tổ chức Trung ương, chính là muốn trăm phương nghìn kế đưa Trần Kinh tới Sở Giang.
Lúc ấy khi có tin đồn này, rất nhiều người ở Sở Giang đã cười nhạt, cảm thấy những lời này hoàn toàn là vô căn cứ.
Trần Kinh là ai chứ? Một cán bộ cấp sở mà thôi, tới Sở Giang cùng lắm thì cũng làm Bí thư Thành ủy hoặc tay chủ nhiệm sở là cùng.
Vì một cán bộ chỉ có cấp bậc như vậy mà Ngũ Đại Minh lại chịu trả cái giá lớn đến thế sao? Điều này phù hợp với thân phận bí thư một tỉnh của ông ta sao?
Nhưng lời đồn đại này đến tai Lã Quân Niên đối với ông ta lại rất có sức nặng.
Mối quan hệ giữa Ngũ Đại Minh và Trần Kinh chỉ có những cán bộ làm việc lâu ở Sở Giang mới biết được.
Trần Kinh là tâm phúc của Ngũ Đại Minh, và bản thân hắn cũng là một "tướng tài".
Năm đó hắn ở Sở Giang chỉ là một chủ nhiệm mà lại có thể lọt vào mắt bí thư Cát trên Tỉnh ủy, từ đó có thể thấy được, con người này rất đáng gờm.
Trần Kinh sau lại đi Lĩnh Nam, nghe nói là đã tạo ra thành tích nổi bật, được lãnh đạo đề bạt lên Ủy ban Kỷ luật Trung ương làm chủ nhiệm phòng chỉnh đốn tác phong, cũng chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm mà thôi. Được đề bạt nhanh như diều gặp gió là vậy chẳng thể nào là một kẻ "tầm thường".
Trần Kinh rốt cục đã đến, lại thần không biết, quỷ không hay đến thẳng tập đoàn Vạn Hải thì cũng đã sớm biết hắn là một người không làm việc theo quy củ thường thấy, nhưng hành động này của hắn là vì mục đích gì?
Hay là...
Lã Quân Niên trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
...
Lại nói đến Trịnh Vân vội vã chạy tới tập đoàn Vạn Hải.
Chủ tịch Tập đoàn Thẩm Mộng Lan đang ngồi ở văn phòng, nằm ngửa trên ghế trầm ngâm suy tư.
Trước đó, cô đã lần lượt tới tìm Mã Huy và Uông Thành để đàm phán, cô đã biết rõ vì sao công ty lại để xảy ra chuyện hoang đường như thế, vốn là tiếp một gã ứng viên mà kết quả là lại tiếp phải người được đồn là "có thể nói cho người khác tối tăm mặt mũi" ở Sở Giang là Trần Kinh.
Đây là chuyện ngẫu nhiên sao?
Nếu không phải ngẫu nhiên thì giờ phải làm sao?
Ngay lúc cô đang dụng tâm cân nhắc thì thư ký vội vã tiến vào nói Trưởng ban thư ký Trịnh đến tìm.
Cô vội vàng đứng dậy chuẩn bị ra nghênh đón thì đã thấy Trịnh Vân điềm nhiên đẩy cửa vào.
Thẩm Mộng Lan nhiệt tình chào hỏi: - Trưởng ban thư ký Trịnh, chào anh, không biết cơn gió nào đưa anh vừa mới đi mà lại về đây nhanh vậy?
Trịnh Vân thản nhiên cười cười, nói: - Giám đốc Thẩm, cô nói xem còn gió máy nào khác ở đây nữa? Tôi đến chỉ là muốn thỉnh giáo một việc, vì sao Trần Kinh lại tới nhà máy trực thuộc tập đoàn Vạn Hải, một vị lãnh đạo quan trọng như vậy đến thị sát nhà máy cac cô mà sao không báo cáo?
Thẩm Mộng Lan biến sắc, bối rối xoa tay: - Trưởng ban thư ký Trịnh, đó là chuyện hiểu lầm thôi! Chuyện này tôi đến nay vẫn chẳng hay biết gì! Mời anh cứ ngồi xuống đã, có chuyện gì cứ gượm hẵng nghe tôi giải thích!
Trịnh Vân ngồi xuống sô pha, Thẩm Mộng Lan tiến lại gần đem đầu đuôi sự việc thuật lại thật cẩn thận.
Trịnh Vân biến sắc: - Cái gì? Lại có chuyện như vậy?
Thẩm Mộng Lan cười khổ nói: - Đúng vậy, chuyện quả không ngờ đến, thật khó mà tưởng tượng nổi!
Trịnh Vân thản nhiên nói: - Đúng rồi, giám đốc Thẩm, trước khi tôi đến đây Bí thư Lã có chuyển lời, chuyện hợp đồng của phía cô có khả năng phải gác lại một thời gian ngắn, không thể nhanh như vậy! Cho nên các cô phải kiên nhẫn một chút!
- Trưởng ban thư ký Trịnh, là do nguyên nhân gì? Chẳng phải Bí thư Lã nói hợp đồng sẽ ký kết đúng hẹn sao? Chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì?
Trịnh Vân mặt nhăn mày nhíu, có chút mất kiên nhẫn: - Được rồi, giám đốc Thẩm, cô không nên suy nghĩ lung tung, không có vấn đề gì lớn cả. Chỉ là có một số xí nghiệp cần sự phối hợp của chính quyền. Hiện Bí thư Lã cũng rất bận rộn, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đều có việc cần đến, dù sao thì cô cũng nên cho chúng tôi chút thời gian phải không?
Kế đó Trịnh Vân liền đứng dậy nói: - Giám đốc Thẩm, chuyện hôm nay cô nên đi điều tra một chút, phải làm thật đấy nhé!
Y liếc nhìn Thẩm Mộng Lan, tiếp tục nói: - Bí thư Lã rất coi trọng và luôn để ý chuyện này, anh ấy cũng hi vọng mau chóng được biết rõ ràng đầu đuôi!
----------oOo----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.