Chương 736: Lộ Tử Dã?
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
17/05/2016
Trần Kinh gặp Kiều Chính Thanh mục đích vì sự hợp tác giữa Lân Giác và Nam Cảng.
Gần đây tỉnh ủy tăng cường chỉ thị xuống dưới về việc hợp tác giữa các khu, hợp tác của khu vực tam giác Lĩnh Nam nghiễm nhiên thành đề tài đứng đầu.
Ủy ban nhân dân tỉnh vì chứng thực tinh thần của các bên, trong nội bộ chính phủ tiến hành chia nhỏ các khu vực hợp tác.
Trước mắt Kiều Chính Thanh phụ trách liên hệ và phối hợp hợp tác với hai nơi là Hải Sơn và Nam Cảng, Trần Kinh nghe thấy tin này, hắn liền đến bái phỏng Kiều Chính Thanh trước.
Trước mắt tăng trưởng kinh tế của Lân Giác trên mặt hợp tác, Trần Kinh hy vọng gặp mặt Kiều Chính Thanh có thể thực hiện hợp tác tốt đẹp, trước mắt bên phía Trần Kinh, hắn đã có một bước đầu cho kế hoạch hợp tác.
Theo ý tưởng của Trần Kinh, bước đầu tiên là phải thực hiện giao thông công cộng giữa hai khu.
Nam Cảng và Lân Giác tuy rằng tiếp giáp, nhưng cho đến nay giữa hai nơi đều chưa có giao thông công cộng, nhân viên lưu động của hai bên đều cần phải đến nhà ga mua vé đón xe, từ Lân Giác đến trung tâm thành phố Nam Cảng mất tám đồng tiền vé xe, trên thực tế nếu như có giao thông công cộng, có thể giảm bớt phí tổn cho việc vận chuyển, như vậy nhân viên đi lại giữa hai bên chỉ cần mất hai đồng là có thể hoàn toàn thực hiện được việc đi lại.
Từ Lân Giác đến khu Vọng Giang của Hải Sơn còn xa hơn so với từ Lân Giác đến trung tâm thành phố Nam Cảng, cho nên quy hoạch giao thông công cộng là hợp lý, gia tăng nhân viên đi lại giữa hai khu, đây hẳn là bước đầu tiên trong việc hợp tác giữa hai bên.
Bước thứ hai, Lân Giác có thể có thêm nhiều cơ hội từ sản nghiệp của Nam Cảng, Nam Cảng là một khu đặc kinh tế, căn cứ theo sự phát triển trước mắt, có rất nhiều sản nghiệp phải chuyển ra ngoài, ví dụ như một số xí nghiệp xây dựng đầu tư ở Nam Cảng gặp phải vấn đề khó khăn về vốn lao động, phí thuê địa điểm, v.v..
Tình huống này, Lân Giác hoàn toàn có thể cung cấp cho họ điều kiện tốt để họ chuyển rời đầu tư sang Lân Giác, việc này vừa có lộ cho kết cấu kinh tế của Nam Cảng, mà lại không tổn hại đến nền kinh tế phát triển của họ.
Còn nữa, ví dụ như khai thác bất động sản, Nam Cảng là một khu đắt giá, nếu chỉ là lương phổ thông mà sống trong nội thành thì cảm giác áp lực cuộc sống rất lớn, tiền thuê nhà rất cao.
Nếu ở Lân Giác khai thác phát triển khu chung cư để phục vụ cho quần thể ở Nam Cảng, đây có lẽ là một chọn lựa tốt, việc này sẽ giảm bớt chi phí cho cuộc sống của người lao động, việc này đối với chuyện thu hút nhân tài của Nam Cảng cũng có lợi rất lớn.
Trần Kinh tỉ mỉ chuẩn bị kế hoạch này nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi, hắn còn chưa kịp báo cáo với Kiều Chính Thanh những ý tưởng này, trong Hải Sơn đã xảy ra vấn đề mà Trần Kinh lại nghiễm nhiên rơi vào tình trạng đứng đầu ngọn gió, hắn bắt buộc phải tạm thời bỏ qua kế hoạch này,.
Trước tiên cần phải sắp xếp ổn thỏa bên trong nội bộ, Trần Kinh cần dồn toàn tinh lực về vấn đề này, đây cũng trực tiếp quyết định việc thăm hỏi Kiều Chính Thanh không thể tiến hành theo kế hoạch ban đầu.
Kiều Chính Thanh biết việc của Hải Sơn, ông ta cũng thay Trần Kinh đổ mồ hôi lạnh một phen, tuy nhiên một việc ngẫu nhiên, khiến ông ta không đi tìm Trần Kinh.
Một lần gần đây Kiều Chính Thanh vào thủ đô, gặp một đám bạn học mít tinh ở trưởng Đảng trung ương, trong hội nghị không ngờ gặp phải phó trưởng ban Mễ Tiềm.
Trong nhóm bạn học kia của Kiều Chính Thanh, Mễ Tiềm là người nổi bật nhất tuy rằng cấp bậc của ông ta chỉ là Phó bộ, nhưng ông ta trong ban tổ chức, có thể nói là trái tim của trung ương, hoàn toàn không thể đánh đồng cùng những phó bộ khác.
Hơn nữa ông ta trong ban tổ chức còn rất có quyền lực, tuổi tác của Mễ Tiềm vẫn còn không gian để thăng tiến, việc ông ta thăng tiến lên cấp bộ trưởng là việc ván đã đóng thuyền, chỉ riêng điểm này, Kiều Chính Thanh đã không thể so sánh.
Kiều Chính Thanh chủ động mời Mễ Tiềm một ly rượu.
Mễ Tiềm cũng có ấn tượng với Kiều Chính Thanh, ông ta nói:
- Chủ tịch Kiều, tôi rất muốn đến Lĩnh Nam, luôn nghĩ đến Lĩnh Nam thăm quan một chút, nhưng mấy năm nay đều chưa thực hiện được, sang năm nhất định sẽ có cơ hội đến Lĩnh Nam thăm quan, đến lúc đó anh phải dẫn đường cho tôi nhé!
Kiều Chính Thanh cười ha hả nói:
- Nhất định, nhất định, đừng nói là tôi dẫn đường cho ông, Lĩnh Nam chúng tôi đều có thể làm dẫn đường cho ông, lãnh đạo giá lâm, chúng tôi sao có thể không coi trọng?
Mễ Tiềm lắc lắc đầu nói:
- Tôi đến Lĩnh Nam, cũng chỉ là tiện đường, mục đích của tôi là kiến thiết đội ngũ cán bộ ở Hong Kong, cán bộ ở đó cần phải bồi dưỡng thêm, chúng ta càng ngày càng cần phải có đội ngũ cán bộ trẻ tuổi có tài năng, quốc tế hóa là phương hướng của tương lai.
Trước mắt Trung ương cắt cử tôi đảm nhiệm phương diện này, tôi cũng nghĩ mọi cách hy vọng có thể làm tốt.
Ông ta dừng một chút nói:
- Lĩnh Nam là khu phát triển nhất, bồi dưỡng cán bộ Lĩnh Nam và kiến thiết cán bộ thê đội luôn là bước đi trước tiên của toàn quốc, tôi hy vọng đến Lĩnh Nam có thể khảo sát thu hoạch được kinh nghiệm của Lĩnh Nam để từ đó quảng bá đến toàn quốc.
Mễ Tiềm nói đến vấn đề kiến thiết đội ngũ nhân tài, ông ta cũng không tiện nói xen vào, là phó chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam, trọng tâm công tác vẫn là phát triển kinh tế, kiến thiết kinh tế.
Ông ta trầm ngâm một chút, nhân tiện nói:
- Trưởng ban Mễ, tất cả thành tích của Lĩnh Nam chúng tôi có được đều là dưới sự lãnh đạo của trung ương, trưởng ban Mễ đến bên chúng tôi nghiên cứu, chắc chắn cũng sẽ mang đến nhiều chỉ thị tinh thần cho Lĩnh Nam chúng tôi, nói ra hiện tại Lĩnh Nam chúng tôi về phương diện kiến thiết đội ngũ cán tỉnh ủy cũng đã bỏ ra khá nhiều tâm huyết.
Mễ Tiềm gật đầu nói:
- Đúng thế, đúng thế, trong phương diện này Lĩnh Nam cử động khá nhiều, ví dụ như năm ngoái Lĩnh Nam đã thử qua đợt công tuyên cán bộ trẻ tuổi trong phạm vi lớn.
Ông ta nói đến đây, liền xoay chuyển nói:
- Đúng rồi, trước kia Sở Giang chúng tôi có một cán bộ tên là Trần Kinh, chính là thông qua đợt công tuyển mà vào Lĩnh Nam, lúc đó là tôi đề cử cậu ấy đi tham gia công tuyển đấy, cậu ấy vừa đi liền trúng tuyển, hơn nữa biểu hiện bây giờ còn rất tốt.
Việc này đối với Lĩnh Nam là một tin tức tốt, đối với chính cậu ta mà nói cũng là tin tức tốt, tôi cho rằng đây là một phương pháp tốt để chúng ta bồi dưỡng cán bộ.
Kiều Chính Thanh nghe Mễ Tiềm nói điểm này, liền ngạc nhiên.
Ông ta cho là bối cảnh của Trần Kinh ở Thủ đô chủ yếu là dựa vào Phương gia, không ngờ Trần Kinh và Mễ Tiềm còn có quan hệ.
Tuy rằng Mễ Tiềm miêu tả sơ lược về quan hệ của ông ta và Trần Kinh, nhưng ông ta có thể đề cử Trần Kinh tham gia công tuyển cán bộ Lĩnh Nam, chỉ điều này thôi cũng đủ nói lên quan hệ của hai người không phải nhỏ, điều này chứng tỏ Mễ Tiềm hiểu rõ về Trần Kinh, hơn nữa cũng coi trọng Trần Kinh.
Lần trước Lĩnh Nam công tuyển cán bộ chủ yếu cán bộ đều tập trung ở khu Tây Bắc, Trần Kinh là cán bộ duy nhất ở tỉnh Sở Giang tham gia công tuyển, toàn bộ Sở Giang có bao nhiêu tuổi trẻ tài năng, tuấn kiệt?
Vì sao Mễ Tiềm lại chỉ đề cử Trần Kinh? Đây rõ ràng là châm trước.
Lúc này Kiều Chính Thanh nói:
- Trưởng ban Mễ, Trần Kinh là người cao túc của ông a, người trẻ tuổi này rất giỏi a, đến Lĩnh Nam năm ngoái, trước sau vẻn vẹn một năm liền ở Hải Sơn làm ra một đại danh, hắn làm ra hình thức trọng điểm của khu kinh tế, hiện tại ở đó đã trở thành một đề tài nghiên cứu của Lĩnh Nam rồi.
Gây dựng như vậy, sản nghiệp lao động dày đặc cạnh tranh thành hàng rào, tìm được phương pháp xử lý, Trần Kinh thực hiện rất lợi hại, rất đáng được tham khảo.
Mễ Tiềm hơi sửng sốt, trên mắt lộ ra nụ cười hiếm thấy, nói:
- Thật là thế không? Vậy tôi đi Lĩnh Nam phải đi Hải Sơn một chuyến, tuy tôi không phải là cán bộ kinh tế, nhưng tôi vẫn muốn tìm hiểu tất cả phương diện của Lĩnh Nam.
Mễ Tiềm nói muốn đến Lĩnh Nam, việc này vẫn luôn ở trong lòng Kiều Chính Thanh.
Mà gần đây, hành trình phía nam của Mễ Tiềm rốt cuộc đã được thực thi, mấy ngày trước, Mễ Tiềm gọi điện thoại cho ông ta nói mình sẽ đến Lĩnh Nam thăm thú, muốn ăn bạch thiết kê do Kiều Chính Thanh tự tay làm.
Nói đến bạch thiết kê, trong này còn có một truyện cũ.
Năm đó ở trưởng Đảng trung ương huấn luyện cán bộ, Kiều Chính Thanh bởi vì là người Lĩnh Nam, chợt đến phía bắc nên không ăn quen thức ăn ở đây.
Khi đó hiệu trưởng của trường, hiện nay là nước cộng hòa số 1. Ông ta nổi danh là nghiêm khắc, ở trong trường nghiêm cấm học viên làm ra đặc thù hóa.
Đừng nói là cán bộ cấp sở, cho dù là cán bộ cấp tỉnh, bí thư tỉnh, chủ tịch tỉnh, đã vào trường đều là học viên, đều không được tạo ra đặc thù hóa.
Dưới tình huống này, Kiều Chính Thanh cũng chỉ có thể bí mất mang theo bạch thiết kê mà ông ta mang theo, mỗi một tuần ông ta mang theo vài cái, khi ăn cơm thì bỏ ra ăn, như vậy ông ta có thể ăn no cơm.
Bởi vì bạch thiết kê của Lĩnh Nam nổi tiếng, lúc đó có không ít bạn học nhìn thấy Kiều Chính Thanh có thịt gà ăn.
Trong một lần kết thúc lớp huấn luyện, Kiều Chính Thanh liền nói hoan nghênh mọi người đến Lĩnh Nam làm khách, đến Lĩnh Nam làm khách ông ta sẽ tự mình làm bạch thiết kê để chiêu đãi mọi người, bởi vì chuyện cũ kia, Mễ Tiềm mới muốn ăn bạch thiết kê do Kiều Chính Thanh làm.
Đối với nhiệt tình của Mễ Tiềm, Kiều Chính Thanh tự nhiên cao hứng.
Trong quan trường chính là tình đồng hương, tình bạn học, tình thầy trò, những quan hệ này rất quan trọng, Kiều Chính Thanh đi đến vị trí ngày hôm nay, trên mạch quan hệ của ông ta có không ít người.
Nhưng với Mễ Tiềm có thể thiết lập một mối quan hệ chặt chẽ, đây là việc ông ta rất coi trọng.
Mễ Tiềm thân ở ban tổ chức trung ương, đây là bộ phận mà cán bộ phía dưới luôn để trong mắt, cán bộ lên chức hay miễn nhiệm đều do ban tổ chức trung ương làm.
Kiều Chính Thanh nghĩ muốn tiến thêm một bước nữa,, không thể vòng qua cửa của ban tổ chức trung ương.
Hôm nay Trần Kinh thăm hỏi Kiều Chính Thanh, Kiều Chính Thanh cũng không giấu giếm hắn, trực tiếp nói về việc Mễ Tiềm sắp đến Lĩnh Nam điều tra nghiên cứu, hơn nữa Mễ Tiềm rõ ràng là có suy nghĩ muốn đến Hải Sơn thăm thú.
Trần Kinh vừa nghe nói Mễ Tiềm muốn đến, hắn hơi có chút thất thần.
Qua một lúc, hắn lắc đầu cười khổ, nói:
- Chủ tịch Kiều, trưởng ban Mễ thật biết chọn thời điểm, lúc này đi Hải Sơn, Hải Sơn đang rối loạn nhiều chuyện, tôi lo lắng sẽ xảy ra vấn đề.
Kiều Chính Thanh có chút hăng hái nhìn Trần Kinh nói:
- Xảy ra vấn đề? Tôi muốn cậu nói xem, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?
Trần Kinh dừng một chút nói:
- Chủ tịch Kiều, trưởng ban Mễ là người tôi rất hiểu, ông ấy là người chính trực, ghét ác như cừu, ghét nhất là chủ nghĩa sơn đầu, trong ban hiện tại làm ra sự tình nội đấu…
Trần Kinh bất đắc dĩ cười lắc đầu nói:
- Trong ánh mắt của trưởng ban Mễ là nhào nặn không hạt cát nào tiến vào được, ông ấy đến Hải Sơn thị sát, nếu phát hiện vấn đề, hình tượng của Hải Sơn có khả năng là một dấu gạch đen rồi.
Kiều Chính Thanh hơi nhíu này, hai câu này của Trần Kinh đã chứng thực phán đoán của Kiều Chính Thanh.
Khi Trần Kinh nhậm chức ở ban tổ chức Sở Giang, hắn chắc là vô cùng được Mễ Tiềm coi trọng.
Nếu không giọng điệu nói chuyện của hắn sẽ không như vậy, hơn nữa cũng sẽ không nắm chắc được tính cách của Mễ Tiềm như thế.
Vừa nghĩ đến đây, Kiều Chính Thanh cười cười nói:
- Được rồi, những vấn đề này đều là việc các cậu phải quan tâm, cậu không cần phải lao tâm nhiều như vậy nữa….
.
Gần đây tỉnh ủy tăng cường chỉ thị xuống dưới về việc hợp tác giữa các khu, hợp tác của khu vực tam giác Lĩnh Nam nghiễm nhiên thành đề tài đứng đầu.
Ủy ban nhân dân tỉnh vì chứng thực tinh thần của các bên, trong nội bộ chính phủ tiến hành chia nhỏ các khu vực hợp tác.
Trước mắt Kiều Chính Thanh phụ trách liên hệ và phối hợp hợp tác với hai nơi là Hải Sơn và Nam Cảng, Trần Kinh nghe thấy tin này, hắn liền đến bái phỏng Kiều Chính Thanh trước.
Trước mắt tăng trưởng kinh tế của Lân Giác trên mặt hợp tác, Trần Kinh hy vọng gặp mặt Kiều Chính Thanh có thể thực hiện hợp tác tốt đẹp, trước mắt bên phía Trần Kinh, hắn đã có một bước đầu cho kế hoạch hợp tác.
Theo ý tưởng của Trần Kinh, bước đầu tiên là phải thực hiện giao thông công cộng giữa hai khu.
Nam Cảng và Lân Giác tuy rằng tiếp giáp, nhưng cho đến nay giữa hai nơi đều chưa có giao thông công cộng, nhân viên lưu động của hai bên đều cần phải đến nhà ga mua vé đón xe, từ Lân Giác đến trung tâm thành phố Nam Cảng mất tám đồng tiền vé xe, trên thực tế nếu như có giao thông công cộng, có thể giảm bớt phí tổn cho việc vận chuyển, như vậy nhân viên đi lại giữa hai bên chỉ cần mất hai đồng là có thể hoàn toàn thực hiện được việc đi lại.
Từ Lân Giác đến khu Vọng Giang của Hải Sơn còn xa hơn so với từ Lân Giác đến trung tâm thành phố Nam Cảng, cho nên quy hoạch giao thông công cộng là hợp lý, gia tăng nhân viên đi lại giữa hai khu, đây hẳn là bước đầu tiên trong việc hợp tác giữa hai bên.
Bước thứ hai, Lân Giác có thể có thêm nhiều cơ hội từ sản nghiệp của Nam Cảng, Nam Cảng là một khu đặc kinh tế, căn cứ theo sự phát triển trước mắt, có rất nhiều sản nghiệp phải chuyển ra ngoài, ví dụ như một số xí nghiệp xây dựng đầu tư ở Nam Cảng gặp phải vấn đề khó khăn về vốn lao động, phí thuê địa điểm, v.v..
Tình huống này, Lân Giác hoàn toàn có thể cung cấp cho họ điều kiện tốt để họ chuyển rời đầu tư sang Lân Giác, việc này vừa có lộ cho kết cấu kinh tế của Nam Cảng, mà lại không tổn hại đến nền kinh tế phát triển của họ.
Còn nữa, ví dụ như khai thác bất động sản, Nam Cảng là một khu đắt giá, nếu chỉ là lương phổ thông mà sống trong nội thành thì cảm giác áp lực cuộc sống rất lớn, tiền thuê nhà rất cao.
Nếu ở Lân Giác khai thác phát triển khu chung cư để phục vụ cho quần thể ở Nam Cảng, đây có lẽ là một chọn lựa tốt, việc này sẽ giảm bớt chi phí cho cuộc sống của người lao động, việc này đối với chuyện thu hút nhân tài của Nam Cảng cũng có lợi rất lớn.
Trần Kinh tỉ mỉ chuẩn bị kế hoạch này nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi, hắn còn chưa kịp báo cáo với Kiều Chính Thanh những ý tưởng này, trong Hải Sơn đã xảy ra vấn đề mà Trần Kinh lại nghiễm nhiên rơi vào tình trạng đứng đầu ngọn gió, hắn bắt buộc phải tạm thời bỏ qua kế hoạch này,.
Trước tiên cần phải sắp xếp ổn thỏa bên trong nội bộ, Trần Kinh cần dồn toàn tinh lực về vấn đề này, đây cũng trực tiếp quyết định việc thăm hỏi Kiều Chính Thanh không thể tiến hành theo kế hoạch ban đầu.
Kiều Chính Thanh biết việc của Hải Sơn, ông ta cũng thay Trần Kinh đổ mồ hôi lạnh một phen, tuy nhiên một việc ngẫu nhiên, khiến ông ta không đi tìm Trần Kinh.
Một lần gần đây Kiều Chính Thanh vào thủ đô, gặp một đám bạn học mít tinh ở trưởng Đảng trung ương, trong hội nghị không ngờ gặp phải phó trưởng ban Mễ Tiềm.
Trong nhóm bạn học kia của Kiều Chính Thanh, Mễ Tiềm là người nổi bật nhất tuy rằng cấp bậc của ông ta chỉ là Phó bộ, nhưng ông ta trong ban tổ chức, có thể nói là trái tim của trung ương, hoàn toàn không thể đánh đồng cùng những phó bộ khác.
Hơn nữa ông ta trong ban tổ chức còn rất có quyền lực, tuổi tác của Mễ Tiềm vẫn còn không gian để thăng tiến, việc ông ta thăng tiến lên cấp bộ trưởng là việc ván đã đóng thuyền, chỉ riêng điểm này, Kiều Chính Thanh đã không thể so sánh.
Kiều Chính Thanh chủ động mời Mễ Tiềm một ly rượu.
Mễ Tiềm cũng có ấn tượng với Kiều Chính Thanh, ông ta nói:
- Chủ tịch Kiều, tôi rất muốn đến Lĩnh Nam, luôn nghĩ đến Lĩnh Nam thăm quan một chút, nhưng mấy năm nay đều chưa thực hiện được, sang năm nhất định sẽ có cơ hội đến Lĩnh Nam thăm quan, đến lúc đó anh phải dẫn đường cho tôi nhé!
Kiều Chính Thanh cười ha hả nói:
- Nhất định, nhất định, đừng nói là tôi dẫn đường cho ông, Lĩnh Nam chúng tôi đều có thể làm dẫn đường cho ông, lãnh đạo giá lâm, chúng tôi sao có thể không coi trọng?
Mễ Tiềm lắc lắc đầu nói:
- Tôi đến Lĩnh Nam, cũng chỉ là tiện đường, mục đích của tôi là kiến thiết đội ngũ cán bộ ở Hong Kong, cán bộ ở đó cần phải bồi dưỡng thêm, chúng ta càng ngày càng cần phải có đội ngũ cán bộ trẻ tuổi có tài năng, quốc tế hóa là phương hướng của tương lai.
Trước mắt Trung ương cắt cử tôi đảm nhiệm phương diện này, tôi cũng nghĩ mọi cách hy vọng có thể làm tốt.
Ông ta dừng một chút nói:
- Lĩnh Nam là khu phát triển nhất, bồi dưỡng cán bộ Lĩnh Nam và kiến thiết cán bộ thê đội luôn là bước đi trước tiên của toàn quốc, tôi hy vọng đến Lĩnh Nam có thể khảo sát thu hoạch được kinh nghiệm của Lĩnh Nam để từ đó quảng bá đến toàn quốc.
Mễ Tiềm nói đến vấn đề kiến thiết đội ngũ nhân tài, ông ta cũng không tiện nói xen vào, là phó chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam, trọng tâm công tác vẫn là phát triển kinh tế, kiến thiết kinh tế.
Ông ta trầm ngâm một chút, nhân tiện nói:
- Trưởng ban Mễ, tất cả thành tích của Lĩnh Nam chúng tôi có được đều là dưới sự lãnh đạo của trung ương, trưởng ban Mễ đến bên chúng tôi nghiên cứu, chắc chắn cũng sẽ mang đến nhiều chỉ thị tinh thần cho Lĩnh Nam chúng tôi, nói ra hiện tại Lĩnh Nam chúng tôi về phương diện kiến thiết đội ngũ cán tỉnh ủy cũng đã bỏ ra khá nhiều tâm huyết.
Mễ Tiềm gật đầu nói:
- Đúng thế, đúng thế, trong phương diện này Lĩnh Nam cử động khá nhiều, ví dụ như năm ngoái Lĩnh Nam đã thử qua đợt công tuyên cán bộ trẻ tuổi trong phạm vi lớn.
Ông ta nói đến đây, liền xoay chuyển nói:
- Đúng rồi, trước kia Sở Giang chúng tôi có một cán bộ tên là Trần Kinh, chính là thông qua đợt công tuyển mà vào Lĩnh Nam, lúc đó là tôi đề cử cậu ấy đi tham gia công tuyển đấy, cậu ấy vừa đi liền trúng tuyển, hơn nữa biểu hiện bây giờ còn rất tốt.
Việc này đối với Lĩnh Nam là một tin tức tốt, đối với chính cậu ta mà nói cũng là tin tức tốt, tôi cho rằng đây là một phương pháp tốt để chúng ta bồi dưỡng cán bộ.
Kiều Chính Thanh nghe Mễ Tiềm nói điểm này, liền ngạc nhiên.
Ông ta cho là bối cảnh của Trần Kinh ở Thủ đô chủ yếu là dựa vào Phương gia, không ngờ Trần Kinh và Mễ Tiềm còn có quan hệ.
Tuy rằng Mễ Tiềm miêu tả sơ lược về quan hệ của ông ta và Trần Kinh, nhưng ông ta có thể đề cử Trần Kinh tham gia công tuyển cán bộ Lĩnh Nam, chỉ điều này thôi cũng đủ nói lên quan hệ của hai người không phải nhỏ, điều này chứng tỏ Mễ Tiềm hiểu rõ về Trần Kinh, hơn nữa cũng coi trọng Trần Kinh.
Lần trước Lĩnh Nam công tuyển cán bộ chủ yếu cán bộ đều tập trung ở khu Tây Bắc, Trần Kinh là cán bộ duy nhất ở tỉnh Sở Giang tham gia công tuyển, toàn bộ Sở Giang có bao nhiêu tuổi trẻ tài năng, tuấn kiệt?
Vì sao Mễ Tiềm lại chỉ đề cử Trần Kinh? Đây rõ ràng là châm trước.
Lúc này Kiều Chính Thanh nói:
- Trưởng ban Mễ, Trần Kinh là người cao túc của ông a, người trẻ tuổi này rất giỏi a, đến Lĩnh Nam năm ngoái, trước sau vẻn vẹn một năm liền ở Hải Sơn làm ra một đại danh, hắn làm ra hình thức trọng điểm của khu kinh tế, hiện tại ở đó đã trở thành một đề tài nghiên cứu của Lĩnh Nam rồi.
Gây dựng như vậy, sản nghiệp lao động dày đặc cạnh tranh thành hàng rào, tìm được phương pháp xử lý, Trần Kinh thực hiện rất lợi hại, rất đáng được tham khảo.
Mễ Tiềm hơi sửng sốt, trên mắt lộ ra nụ cười hiếm thấy, nói:
- Thật là thế không? Vậy tôi đi Lĩnh Nam phải đi Hải Sơn một chuyến, tuy tôi không phải là cán bộ kinh tế, nhưng tôi vẫn muốn tìm hiểu tất cả phương diện của Lĩnh Nam.
Mễ Tiềm nói muốn đến Lĩnh Nam, việc này vẫn luôn ở trong lòng Kiều Chính Thanh.
Mà gần đây, hành trình phía nam của Mễ Tiềm rốt cuộc đã được thực thi, mấy ngày trước, Mễ Tiềm gọi điện thoại cho ông ta nói mình sẽ đến Lĩnh Nam thăm thú, muốn ăn bạch thiết kê do Kiều Chính Thanh tự tay làm.
Nói đến bạch thiết kê, trong này còn có một truyện cũ.
Năm đó ở trưởng Đảng trung ương huấn luyện cán bộ, Kiều Chính Thanh bởi vì là người Lĩnh Nam, chợt đến phía bắc nên không ăn quen thức ăn ở đây.
Khi đó hiệu trưởng của trường, hiện nay là nước cộng hòa số 1. Ông ta nổi danh là nghiêm khắc, ở trong trường nghiêm cấm học viên làm ra đặc thù hóa.
Đừng nói là cán bộ cấp sở, cho dù là cán bộ cấp tỉnh, bí thư tỉnh, chủ tịch tỉnh, đã vào trường đều là học viên, đều không được tạo ra đặc thù hóa.
Dưới tình huống này, Kiều Chính Thanh cũng chỉ có thể bí mất mang theo bạch thiết kê mà ông ta mang theo, mỗi một tuần ông ta mang theo vài cái, khi ăn cơm thì bỏ ra ăn, như vậy ông ta có thể ăn no cơm.
Bởi vì bạch thiết kê của Lĩnh Nam nổi tiếng, lúc đó có không ít bạn học nhìn thấy Kiều Chính Thanh có thịt gà ăn.
Trong một lần kết thúc lớp huấn luyện, Kiều Chính Thanh liền nói hoan nghênh mọi người đến Lĩnh Nam làm khách, đến Lĩnh Nam làm khách ông ta sẽ tự mình làm bạch thiết kê để chiêu đãi mọi người, bởi vì chuyện cũ kia, Mễ Tiềm mới muốn ăn bạch thiết kê do Kiều Chính Thanh làm.
Đối với nhiệt tình của Mễ Tiềm, Kiều Chính Thanh tự nhiên cao hứng.
Trong quan trường chính là tình đồng hương, tình bạn học, tình thầy trò, những quan hệ này rất quan trọng, Kiều Chính Thanh đi đến vị trí ngày hôm nay, trên mạch quan hệ của ông ta có không ít người.
Nhưng với Mễ Tiềm có thể thiết lập một mối quan hệ chặt chẽ, đây là việc ông ta rất coi trọng.
Mễ Tiềm thân ở ban tổ chức trung ương, đây là bộ phận mà cán bộ phía dưới luôn để trong mắt, cán bộ lên chức hay miễn nhiệm đều do ban tổ chức trung ương làm.
Kiều Chính Thanh nghĩ muốn tiến thêm một bước nữa,, không thể vòng qua cửa của ban tổ chức trung ương.
Hôm nay Trần Kinh thăm hỏi Kiều Chính Thanh, Kiều Chính Thanh cũng không giấu giếm hắn, trực tiếp nói về việc Mễ Tiềm sắp đến Lĩnh Nam điều tra nghiên cứu, hơn nữa Mễ Tiềm rõ ràng là có suy nghĩ muốn đến Hải Sơn thăm thú.
Trần Kinh vừa nghe nói Mễ Tiềm muốn đến, hắn hơi có chút thất thần.
Qua một lúc, hắn lắc đầu cười khổ, nói:
- Chủ tịch Kiều, trưởng ban Mễ thật biết chọn thời điểm, lúc này đi Hải Sơn, Hải Sơn đang rối loạn nhiều chuyện, tôi lo lắng sẽ xảy ra vấn đề.
Kiều Chính Thanh có chút hăng hái nhìn Trần Kinh nói:
- Xảy ra vấn đề? Tôi muốn cậu nói xem, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì?
Trần Kinh dừng một chút nói:
- Chủ tịch Kiều, trưởng ban Mễ là người tôi rất hiểu, ông ấy là người chính trực, ghét ác như cừu, ghét nhất là chủ nghĩa sơn đầu, trong ban hiện tại làm ra sự tình nội đấu…
Trần Kinh bất đắc dĩ cười lắc đầu nói:
- Trong ánh mắt của trưởng ban Mễ là nhào nặn không hạt cát nào tiến vào được, ông ấy đến Hải Sơn thị sát, nếu phát hiện vấn đề, hình tượng của Hải Sơn có khả năng là một dấu gạch đen rồi.
Kiều Chính Thanh hơi nhíu này, hai câu này của Trần Kinh đã chứng thực phán đoán của Kiều Chính Thanh.
Khi Trần Kinh nhậm chức ở ban tổ chức Sở Giang, hắn chắc là vô cùng được Mễ Tiềm coi trọng.
Nếu không giọng điệu nói chuyện của hắn sẽ không như vậy, hơn nữa cũng sẽ không nắm chắc được tính cách của Mễ Tiềm như thế.
Vừa nghĩ đến đây, Kiều Chính Thanh cười cười nói:
- Được rồi, những vấn đề này đều là việc các cậu phải quan tâm, cậu không cần phải lao tâm nhiều như vậy nữa….
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.