Chương 397: Món quà bị từ chối
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
02/10/2015
Về tới nhà rồi mà Vương Thanh vẫn còn ngân nga mấy câu hát , trong lòng vô cùng hồ hởi.
Vương Thanh về đến cổng thì nghe tiếng bà xã :
- Anh hát cái gì thế? Việc em bảo anh làm, anh đã làm chưa?
Vương Thanh giật mình hoảng hốt, lúc này mới nhớ ra sáng nay bà xã đã dặn dò hai hôm nữa là sinh nhật bố vợ, khi nào tan việc thì qua cửa hàng mua bình rượu hảo hạng. Hôm nay Vương Thanh cao hứng quá, sau khi dạo qua một vòng quanh ủy ban thì hắn để chuyện vợ nhờ bay lên chín từng mây.
Bà xã của Vương Thanh cũng họ Vương, tên Vương Thục Phân, vóc dáng cao lớn không kém
Vương Thanh.
Thường thì công việc trong gia đình đều do Vương Thục Phân nắm quyền. Vương Thanh là người rất sợ vợ
Nhìn thấy Vương Thanh đi về người không, Vương Thục Phân nổi giận lôi đình, mắng mỏ Vương Thanh thậm tệ, anh ta chỉ còn biết cúi đầu luôn miệng xin lỗi.
Vương Thục Phân kẻ cả:
- Vậy được rồi , anh ngay lập tức đi mua rượu cho tôi, rượu mà không có thì đừng có ăn cơm!
- Đi đi đi anh đi. Vương Thanh cúi mình nghiêng đầu trước bà xã rồi chuẩn bị đi ngay lập tức.
Vương Thục Phân nhíu mày nhìn ông xã, có gì đó không phải, những lần cô nổi xung với chồng ,anh ta thường im thin thít, tự mình châm điếu thuốc ba sao rồi ngồi ở phòng khách.
Hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì? Bị mắng một trận, anh taliền nhận sai ngay, lại còn cười cợt, như là vừa ăn phải đường mật vậy, lại còn xem chuyện bị mắng ra điều thích thú lắm.
- Khoan đã. Lão Vương, có phải anh đang giấu tôi chuyện gì không? Em thấy có gì đó không đúng lắm.
Vương Thục Phân gọi vọng lại ông xã.
Vương Thanh xua tay nói:
- Làm gì có chuyện gì, có chuyện gì mà anh dám giấu bà xã đâu
Mặc dù Vương Thanh thấy rất phấn khích nhưng không có nghĩa là anh ta không hiểu rõ luật của tổ chức.
Chỉ cần chưa có lệnh bổ nhiệm xuống dưới, thì hướng đi của anh ta cần được bảo mật, nếu như bản thân không giữ được bí mật rất
dễ dẫn đến hậu quả xấu, anh ta không thể gánh vác hết được.
Nhất là hiện tại, Vương Thanh cần bình tĩnh nghĩ cách đối phó, không thể qua loa sơ suất được.
Anh ta là người hiểu rõ hơn cả chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ thì Đường Chiêu tuyệt đối không ngần ngại mà diệt cỏ tận gốc.
Vương Thục Phân nhìn Vương Thanh đầy băn khoăn, nghi ngờ, một lát sau cô ta bực mình nói:
- Ăn cơm trước, cơm chuẩn bị xong rồi, có chuyện gì thì sau khi ăn cơm hãy bàn.
- Vâng tuân lệnh bà xã đại nhân.
Vương Thanh cười nói.
- Đúng là miệng lưỡi giảo hoạt.
Vương Thục Phân vừa nói vừa cười. tất cả đều đã bày sẵn trên bàn.
Hai người ngồi cùng nhau, Vương Thục Phân không cầm lòng lại nhắc tớichuyện sinh nhật của bố mình.
Gia đình bà xã Vương Thanh sinh được bốn người con gái, không có con trai.
Bốn anh con rể thì có tới ba anh làm chính trị, một anh thì kinh doanh, so sánh mà nói thì Vương thanh là người kém cỏi nhất trong bốn người họ.
Cha vợ cũng là lãnh đạo cục thuế về hưu, những lúc cả gia đình quây quần với nhau, ông thường thích giảng đạo lý.
Mỗi lúc như vậy. Vương Thanh là đối tượng chính mà ông nói, trong bốn anh con rể thì Vương Thanh là người thẳng thắn nhất nhưng cũng không tài giỏi nhất. Điều quan trọng nhất là điều kiện cuả Vương Thanh không tốt, vì vậy mà bố vợ không hề khách khí với anh ta.
Trong khi Vương Thục Phân lại là người háo thắng thấy chồng mình bị người khác ức hiếp cô ta liền không chịu được, từ đó mà quan hệ giữa bố và con gái ngày càng đi xuống.
Biết cha vợ thích uống rượu, vào sinh nhật ông bốn anh con rể đều chuẩn bị sẵn rượu để chúc bố vợ.
Ba anh con rể đó đều là người có tiền có quyền, tặng bố vợ hai bình rượu hảo hặng chả đáng là gì , duy nhất Vương Thanh mấy năm nay chỉ là tên phó chủ nhiệm quèn, chả có ai tới tặng rượu cả. để mua được thứ rượu hảo hạng anh ta phải dốc hết tiên lương mới mua được.
Hơn nữa con gái anh ta cũng chuẩn bị vào cấp ba rồi, cần đôỉ cho nó cái phòng. Mà như vậy thì không cho phép anh ta mua loại rượu hảo hạng.
Còn về quà sinh nhật, anh ta càng không bằng ba anh con rể kia. Chính vì vậy mỗi lần mà bố vợ sinh nhật là lúc hai vợ chồng cảm thấy bực bội nhất.
- Tám mươi ngàn, tám mươi ngàn.
Vương Thục Phân lẩm nhẩm
Cô ta một mình lẩm nhẩm tính toán hồi lâu rồi quay về Vương thanh nói:
- Số tiền này không thể ít hơn được, chúng ta bỏ ra tám mươi ngàn, đến cửa hàng nào có uy tín mua chút quà và hai chai rượu hảo hạng, em định khi cửa hàng Quốc Kiến giảm giá thì tới đó mua hai chai rượu anh thấy thế nào?
Vương Thục Phân không đợi Vương Thanh trả lời liền nói tiếp :
- Lão Vương , năm nay chúng ta không thể để người khác chế giễu được. năm ngoái anh có nghe anh rể nói không? nói rằng để em đến công ty anh ấy làm công việc thủ quỹ, một tháng sẽ cho cho emnghìn rưỡi, lão Vương anh nói xem đây là ý gì? Chả phải là xem quà chúng ta tặng bố quá đơn giản sao, có khi nghĩ chúng ta còn thiếu cả cơm ăn cũng nên.
Vương thanh nhăn mặt níu mày :
- Được rồi, anh rể không phải có ý đó, chỉ là muốn giúp đỡ chúng ta chút thôi, em đừng hiểu lầm như vậy.
Vương Thục Phân nghe thấy vậy liền nổi giận:
- Cái gì mà hiểu lầm? em mà hiểu lầm sao? Em nói thế là còn khách khí đấy, tại em nghèo, địa vị thấp, không tìm nổi một công việc. lại còn làm việc chungng với anh ta, suốt ngày phải xem thái độ của anh ta ra sao.
Chúng ta vốn đã không ngóc đầu lên nổi rồi, bây giờ đến chút ý chí cũng không có, sau này bố tôi cũng chẳng muốn nhìn mặt hai ta.
Vương Thục Phân tức giận, ném đôi đũa xuống bàn ăn, cơm cũng không nuốt vô.
Vương Thanh liền nói:
- Thôi được rồi, được rồi, tất cả đều theo ý em, tám mươi ngàn thì tám mươi ngàn, như thế được chưa?
Vương Thục Phân liếc mắt nhìn Vương Thanh như vừa giành được một thành công to lớn, cả khuôn mặt tươi tỉnh hẳn lên.
Hằng năm chỉ vì chuyện mua rượu mà hại vợ chồng Vương Thanh lại cãi nhau. Trong con mắt của Vương Thanh điều kiện gia đình kém, cũng chăng việc gì phải đi ganh đuavới anh chị của mình.
Người ta xách theo rượu cao lương Mao Đài thì mình cũng có rượu Hạnh Hoa, như vậy thì có gì to tát.
Nhưng Vương Thục Phân là người háo thắng thích sỹ diện, không thuận theo ý Vương Thanh vì thế mà hai người thường xuyên cãi nhau.
Hôm nay Vương Thanh lại dễ dàng đồng ý như vậy đúng là nằm ngoại dự đoán của Vương Thục Phân.
Một bữa cơm vui vẻ hòa thuận, ăn xong Vương Thanh tự mình đứng dậy thu dọn bát đĩa.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Vương Thục Phân chậy qua mở cửa, bên ngoài là một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, trắng trắng mập mập, khí chất đúng không phải là người tầm thường
Người trung niên vẻ mặt tươi cười trên tay còn mang theo một túi quà lớn.
- Xin hỏi ông là?
Người trung niên cười nói:
- Chị là vợ của chủ nhiệm Vương? Tôi đến tìm chủ nhiệm Vương, tôi là Ngụy Đông Minh.
- Ngụy .. Đông Minh Vương Thục Phân nhíu mày suy nghĩ, cái tên này nghe rất quen nhưng trong phút chốc không thể nhớ ra được.
Cô ta nhanh chóng hướng vào phía trong nhà gọi to:
- Anh Vương có người tới tìm anh này.
Vừa gọi Vương Thanh, Vương Thục Phân vừa mới Ngụy Đông Minh vào nhà.
Trong lúc Ngụy Đông Minh cởi giày,cô ta liền nhớ ra cái tên này.
Ngụy Đông Minh không phải hồi trước là quản đốc nhà máy Hoa Nhị sao? Sau này Hoa Nhị phá sản , anh ta chuyển sang kinh doanh, kiếm được rất nhiều tiền, sao bây giờ lại đến nhà mình thế này?
Vương Thục Phân lén nhìn món đồ trên tay của Ngụy Đông Minh, cảm thấy lo lắng, ngày hôm này quả thật có nhiều bất ngờ.
Thứ mà cô ta thấy đầu tiên là hai chai rượu, đó là thứ rượu năm mươi hai độ đã được ủ lâu năm Ngũ Lương Dịch , một chai là hai trăm ngàn, vậy thì hai chai đây là bốn trăm ngàn.
Lại còn có cả hai bao thuốc lá hiệu Phù Dung Phương, cái này cũng đáng giá hai ngàn. Vẫn còn một vài thứ nữa nhưng Vương Thục Phân không nhìn rõ. Chỉ thấy hai món quà này cũng khiến cô ta cảm thấy không chịu nổi.
Vương Thanh từ nhà bếp bước ra, đang dùng khăn lau tay. Thì Đông Minh tiến tới hào hứng : chủ nhiệm Vương anh vẫn còn nhớ tôi chứ, tôi Đông Minh này.
Vương Thanh thờ người ra một lát mới lên tiếng: Đông Minh? Bên công ty Hoa Nhị đó hả? ôi trời, khách quý khách quý, tới đây ngồi đi . Thục Phân mau đi pha trà.
Đông Minh ngồi trên sô pha , vô ý đặt quà lên bàn trà
Vương Thục Phân niềm nở mang trà tới , Đông Minh ngay lập tức đứng đạy đón lấy tách trà.
- Anh Vương , hai người uống trà nhé, em vào xem con làm bài tập.
Vương Thục Phân nói.
Vương Thanh giật mình, hôm này con bé đi học thêm cơ mà, có nhà đâu mà phụ đạo.
Vương Thục Phân nháy mắt ra hiệu với chồng, Vương Thanh biết ý liền ậm ừ đáp lại.
Đông Minh liền nói:
- Chị cứ đi ạ. Không sao đâu.
Vương Thục Phân đi vào trong phòng, tim đập thình thịch.
Cô ta làm sao mà không hiểu mục đích của Đông Minh khi đến đây là gì chứ
Vương Thục Phân đã từng làm việc một thời gian ngắn tại công ty Nhị Hoa, lúc đó Đông Minh oai lắm, cô ta chưa bao giờ nghe thấy chuyện Đông Minh và chồng mình có quan hệ với nhau.
Cô ta ngay lập tức phát hiện có vấn đề trong chuyện này.
Cô ta đứng sau cánh cửa nghe hai nghe trộm cuộc trò chuyện của hai người.
Chỉ nghe thấy hai người hàn thuyên vài câu, lại nghe thấy Đông Minh nói: chủ nhiệm Vương à, từ trước tôi đã có ý định đến thăm anh rồi , nhưng đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội.
Đông Minh thật biết ăn nói, những suy nghĩ bấy lâu nay của Vương Thục Phân đều được Đông Minh nói ra hết. mặc dù từ trước đến nay chưa bao giờ nghe thấy chuyện Đông Minh muốn qua thăm hỏi gia đình mình, nhưng giờ đây nghe Đông Minh nói vậy, dường như là thật vậy.
Vương Thanh khách khí nói vài câu, Đông Minh liền chuyển qua chuyện về Liên Hoa.
Vương Thanh và Đông Minh liền bàn về chuyện Liên Hoa, cái gì mà cục diện Liên Hoa đang gặp rắc rối, chặng đường phía trước muôn trùng vất vả.
Lại nói cái gì Không biết sự sắp xếp của tổ chức, cũng chưa biết họ kết luận như thế nào.
Cuối cùng thì Đông Minh cũng nói ra mục đích thực sự của mình muốn nhờ Vương thanh sau này quan tâm giúp đỡ , hai người học còn nói rất nhiều chuyện, những chuyện mà Vương Thục Phân nghe không hiểu nhiều.
Cô ta chỉ biết chuyện hai người nói có liên quan đến Liên Hoa, trong lòng bỗng thấy có chút phiền hà, ông xã mình thì có liên quan gì đến Liên Hoa? Mấy năm nay Vương Thanh tuy là làm việc trong ủy ban nhân dân quận nhưng luôn bị các cấp trên đè ép, chút địa vị ,quyền hành cũng không có, ở bất cứ đâu lời nói cũng không hề có trọng lượng.
Trong đầu Vương Thục Phân giờ thật mơ hồ, nhưng cái mwo hồ nhanh chóng chuyển sang hai chia rượu đắt trên bàn kia.
Đúng là cầu gì được nấy, vừa nãy muốn đi mua rượu thì có người tới mang rượu tới tận cổng, lại còn là hai chai rượu.
Đây chính là loại rượu ủ lâu năm ngũ lương dịch. Mọi năm khi tới nhà bố vợ anh rể không mang theo loại rượu này, lần trước mang theo đó chỉ là cái vỏ chia của rượu ngũ lương, chứ không phải loại cao cấp như này.
Trong đầu vương Thục Phân đã nghĩ tới viễn cảnh mang tặng bố hai chai rượu, ngày hôm đó sẽ hãnh diện biết bao, mọi lần đều thấy cái vẻ giương giương tự đắc của các chị , nhưng năm nay thì khác rồi, đến lượt mình được mở mày mở mặt với họ.
Lại còn có hai hộp thuốc lá, thuốc có thể không tặng , mang gửi lại của hàng là được một tháng tiền lương của lão Vương rồi.
Trong lúc Vương Thục Phân còn mơ màng thì ngoài phòng khác bỗng dưng phát sinh….
Vương Thanh về đến cổng thì nghe tiếng bà xã :
- Anh hát cái gì thế? Việc em bảo anh làm, anh đã làm chưa?
Vương Thanh giật mình hoảng hốt, lúc này mới nhớ ra sáng nay bà xã đã dặn dò hai hôm nữa là sinh nhật bố vợ, khi nào tan việc thì qua cửa hàng mua bình rượu hảo hạng. Hôm nay Vương Thanh cao hứng quá, sau khi dạo qua một vòng quanh ủy ban thì hắn để chuyện vợ nhờ bay lên chín từng mây.
Bà xã của Vương Thanh cũng họ Vương, tên Vương Thục Phân, vóc dáng cao lớn không kém
Vương Thanh.
Thường thì công việc trong gia đình đều do Vương Thục Phân nắm quyền. Vương Thanh là người rất sợ vợ
Nhìn thấy Vương Thanh đi về người không, Vương Thục Phân nổi giận lôi đình, mắng mỏ Vương Thanh thậm tệ, anh ta chỉ còn biết cúi đầu luôn miệng xin lỗi.
Vương Thục Phân kẻ cả:
- Vậy được rồi , anh ngay lập tức đi mua rượu cho tôi, rượu mà không có thì đừng có ăn cơm!
- Đi đi đi anh đi. Vương Thanh cúi mình nghiêng đầu trước bà xã rồi chuẩn bị đi ngay lập tức.
Vương Thục Phân nhíu mày nhìn ông xã, có gì đó không phải, những lần cô nổi xung với chồng ,anh ta thường im thin thít, tự mình châm điếu thuốc ba sao rồi ngồi ở phòng khách.
Hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì? Bị mắng một trận, anh taliền nhận sai ngay, lại còn cười cợt, như là vừa ăn phải đường mật vậy, lại còn xem chuyện bị mắng ra điều thích thú lắm.
- Khoan đã. Lão Vương, có phải anh đang giấu tôi chuyện gì không? Em thấy có gì đó không đúng lắm.
Vương Thục Phân gọi vọng lại ông xã.
Vương Thanh xua tay nói:
- Làm gì có chuyện gì, có chuyện gì mà anh dám giấu bà xã đâu
Mặc dù Vương Thanh thấy rất phấn khích nhưng không có nghĩa là anh ta không hiểu rõ luật của tổ chức.
Chỉ cần chưa có lệnh bổ nhiệm xuống dưới, thì hướng đi của anh ta cần được bảo mật, nếu như bản thân không giữ được bí mật rất
dễ dẫn đến hậu quả xấu, anh ta không thể gánh vác hết được.
Nhất là hiện tại, Vương Thanh cần bình tĩnh nghĩ cách đối phó, không thể qua loa sơ suất được.
Anh ta là người hiểu rõ hơn cả chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ thì Đường Chiêu tuyệt đối không ngần ngại mà diệt cỏ tận gốc.
Vương Thục Phân nhìn Vương Thanh đầy băn khoăn, nghi ngờ, một lát sau cô ta bực mình nói:
- Ăn cơm trước, cơm chuẩn bị xong rồi, có chuyện gì thì sau khi ăn cơm hãy bàn.
- Vâng tuân lệnh bà xã đại nhân.
Vương Thanh cười nói.
- Đúng là miệng lưỡi giảo hoạt.
Vương Thục Phân vừa nói vừa cười. tất cả đều đã bày sẵn trên bàn.
Hai người ngồi cùng nhau, Vương Thục Phân không cầm lòng lại nhắc tớichuyện sinh nhật của bố mình.
Gia đình bà xã Vương Thanh sinh được bốn người con gái, không có con trai.
Bốn anh con rể thì có tới ba anh làm chính trị, một anh thì kinh doanh, so sánh mà nói thì Vương thanh là người kém cỏi nhất trong bốn người họ.
Cha vợ cũng là lãnh đạo cục thuế về hưu, những lúc cả gia đình quây quần với nhau, ông thường thích giảng đạo lý.
Mỗi lúc như vậy. Vương Thanh là đối tượng chính mà ông nói, trong bốn anh con rể thì Vương Thanh là người thẳng thắn nhất nhưng cũng không tài giỏi nhất. Điều quan trọng nhất là điều kiện cuả Vương Thanh không tốt, vì vậy mà bố vợ không hề khách khí với anh ta.
Trong khi Vương Thục Phân lại là người háo thắng thấy chồng mình bị người khác ức hiếp cô ta liền không chịu được, từ đó mà quan hệ giữa bố và con gái ngày càng đi xuống.
Biết cha vợ thích uống rượu, vào sinh nhật ông bốn anh con rể đều chuẩn bị sẵn rượu để chúc bố vợ.
Ba anh con rể đó đều là người có tiền có quyền, tặng bố vợ hai bình rượu hảo hặng chả đáng là gì , duy nhất Vương Thanh mấy năm nay chỉ là tên phó chủ nhiệm quèn, chả có ai tới tặng rượu cả. để mua được thứ rượu hảo hạng anh ta phải dốc hết tiên lương mới mua được.
Hơn nữa con gái anh ta cũng chuẩn bị vào cấp ba rồi, cần đôỉ cho nó cái phòng. Mà như vậy thì không cho phép anh ta mua loại rượu hảo hạng.
Còn về quà sinh nhật, anh ta càng không bằng ba anh con rể kia. Chính vì vậy mỗi lần mà bố vợ sinh nhật là lúc hai vợ chồng cảm thấy bực bội nhất.
- Tám mươi ngàn, tám mươi ngàn.
Vương Thục Phân lẩm nhẩm
Cô ta một mình lẩm nhẩm tính toán hồi lâu rồi quay về Vương thanh nói:
- Số tiền này không thể ít hơn được, chúng ta bỏ ra tám mươi ngàn, đến cửa hàng nào có uy tín mua chút quà và hai chai rượu hảo hạng, em định khi cửa hàng Quốc Kiến giảm giá thì tới đó mua hai chai rượu anh thấy thế nào?
Vương Thục Phân không đợi Vương Thanh trả lời liền nói tiếp :
- Lão Vương , năm nay chúng ta không thể để người khác chế giễu được. năm ngoái anh có nghe anh rể nói không? nói rằng để em đến công ty anh ấy làm công việc thủ quỹ, một tháng sẽ cho cho emnghìn rưỡi, lão Vương anh nói xem đây là ý gì? Chả phải là xem quà chúng ta tặng bố quá đơn giản sao, có khi nghĩ chúng ta còn thiếu cả cơm ăn cũng nên.
Vương thanh nhăn mặt níu mày :
- Được rồi, anh rể không phải có ý đó, chỉ là muốn giúp đỡ chúng ta chút thôi, em đừng hiểu lầm như vậy.
Vương Thục Phân nghe thấy vậy liền nổi giận:
- Cái gì mà hiểu lầm? em mà hiểu lầm sao? Em nói thế là còn khách khí đấy, tại em nghèo, địa vị thấp, không tìm nổi một công việc. lại còn làm việc chungng với anh ta, suốt ngày phải xem thái độ của anh ta ra sao.
Chúng ta vốn đã không ngóc đầu lên nổi rồi, bây giờ đến chút ý chí cũng không có, sau này bố tôi cũng chẳng muốn nhìn mặt hai ta.
Vương Thục Phân tức giận, ném đôi đũa xuống bàn ăn, cơm cũng không nuốt vô.
Vương Thanh liền nói:
- Thôi được rồi, được rồi, tất cả đều theo ý em, tám mươi ngàn thì tám mươi ngàn, như thế được chưa?
Vương Thục Phân liếc mắt nhìn Vương Thanh như vừa giành được một thành công to lớn, cả khuôn mặt tươi tỉnh hẳn lên.
Hằng năm chỉ vì chuyện mua rượu mà hại vợ chồng Vương Thanh lại cãi nhau. Trong con mắt của Vương Thanh điều kiện gia đình kém, cũng chăng việc gì phải đi ganh đuavới anh chị của mình.
Người ta xách theo rượu cao lương Mao Đài thì mình cũng có rượu Hạnh Hoa, như vậy thì có gì to tát.
Nhưng Vương Thục Phân là người háo thắng thích sỹ diện, không thuận theo ý Vương Thanh vì thế mà hai người thường xuyên cãi nhau.
Hôm nay Vương Thanh lại dễ dàng đồng ý như vậy đúng là nằm ngoại dự đoán của Vương Thục Phân.
Một bữa cơm vui vẻ hòa thuận, ăn xong Vương Thanh tự mình đứng dậy thu dọn bát đĩa.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Vương Thục Phân chậy qua mở cửa, bên ngoài là một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, trắng trắng mập mập, khí chất đúng không phải là người tầm thường
Người trung niên vẻ mặt tươi cười trên tay còn mang theo một túi quà lớn.
- Xin hỏi ông là?
Người trung niên cười nói:
- Chị là vợ của chủ nhiệm Vương? Tôi đến tìm chủ nhiệm Vương, tôi là Ngụy Đông Minh.
- Ngụy .. Đông Minh Vương Thục Phân nhíu mày suy nghĩ, cái tên này nghe rất quen nhưng trong phút chốc không thể nhớ ra được.
Cô ta nhanh chóng hướng vào phía trong nhà gọi to:
- Anh Vương có người tới tìm anh này.
Vừa gọi Vương Thanh, Vương Thục Phân vừa mới Ngụy Đông Minh vào nhà.
Trong lúc Ngụy Đông Minh cởi giày,cô ta liền nhớ ra cái tên này.
Ngụy Đông Minh không phải hồi trước là quản đốc nhà máy Hoa Nhị sao? Sau này Hoa Nhị phá sản , anh ta chuyển sang kinh doanh, kiếm được rất nhiều tiền, sao bây giờ lại đến nhà mình thế này?
Vương Thục Phân lén nhìn món đồ trên tay của Ngụy Đông Minh, cảm thấy lo lắng, ngày hôm này quả thật có nhiều bất ngờ.
Thứ mà cô ta thấy đầu tiên là hai chai rượu, đó là thứ rượu năm mươi hai độ đã được ủ lâu năm Ngũ Lương Dịch , một chai là hai trăm ngàn, vậy thì hai chai đây là bốn trăm ngàn.
Lại còn có cả hai bao thuốc lá hiệu Phù Dung Phương, cái này cũng đáng giá hai ngàn. Vẫn còn một vài thứ nữa nhưng Vương Thục Phân không nhìn rõ. Chỉ thấy hai món quà này cũng khiến cô ta cảm thấy không chịu nổi.
Vương Thanh từ nhà bếp bước ra, đang dùng khăn lau tay. Thì Đông Minh tiến tới hào hứng : chủ nhiệm Vương anh vẫn còn nhớ tôi chứ, tôi Đông Minh này.
Vương Thanh thờ người ra một lát mới lên tiếng: Đông Minh? Bên công ty Hoa Nhị đó hả? ôi trời, khách quý khách quý, tới đây ngồi đi . Thục Phân mau đi pha trà.
Đông Minh ngồi trên sô pha , vô ý đặt quà lên bàn trà
Vương Thục Phân niềm nở mang trà tới , Đông Minh ngay lập tức đứng đạy đón lấy tách trà.
- Anh Vương , hai người uống trà nhé, em vào xem con làm bài tập.
Vương Thục Phân nói.
Vương Thanh giật mình, hôm này con bé đi học thêm cơ mà, có nhà đâu mà phụ đạo.
Vương Thục Phân nháy mắt ra hiệu với chồng, Vương Thanh biết ý liền ậm ừ đáp lại.
Đông Minh liền nói:
- Chị cứ đi ạ. Không sao đâu.
Vương Thục Phân đi vào trong phòng, tim đập thình thịch.
Cô ta làm sao mà không hiểu mục đích của Đông Minh khi đến đây là gì chứ
Vương Thục Phân đã từng làm việc một thời gian ngắn tại công ty Nhị Hoa, lúc đó Đông Minh oai lắm, cô ta chưa bao giờ nghe thấy chuyện Đông Minh và chồng mình có quan hệ với nhau.
Cô ta ngay lập tức phát hiện có vấn đề trong chuyện này.
Cô ta đứng sau cánh cửa nghe hai nghe trộm cuộc trò chuyện của hai người.
Chỉ nghe thấy hai người hàn thuyên vài câu, lại nghe thấy Đông Minh nói: chủ nhiệm Vương à, từ trước tôi đã có ý định đến thăm anh rồi , nhưng đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội.
Đông Minh thật biết ăn nói, những suy nghĩ bấy lâu nay của Vương Thục Phân đều được Đông Minh nói ra hết. mặc dù từ trước đến nay chưa bao giờ nghe thấy chuyện Đông Minh muốn qua thăm hỏi gia đình mình, nhưng giờ đây nghe Đông Minh nói vậy, dường như là thật vậy.
Vương Thanh khách khí nói vài câu, Đông Minh liền chuyển qua chuyện về Liên Hoa.
Vương Thanh và Đông Minh liền bàn về chuyện Liên Hoa, cái gì mà cục diện Liên Hoa đang gặp rắc rối, chặng đường phía trước muôn trùng vất vả.
Lại nói cái gì Không biết sự sắp xếp của tổ chức, cũng chưa biết họ kết luận như thế nào.
Cuối cùng thì Đông Minh cũng nói ra mục đích thực sự của mình muốn nhờ Vương thanh sau này quan tâm giúp đỡ , hai người học còn nói rất nhiều chuyện, những chuyện mà Vương Thục Phân nghe không hiểu nhiều.
Cô ta chỉ biết chuyện hai người nói có liên quan đến Liên Hoa, trong lòng bỗng thấy có chút phiền hà, ông xã mình thì có liên quan gì đến Liên Hoa? Mấy năm nay Vương Thanh tuy là làm việc trong ủy ban nhân dân quận nhưng luôn bị các cấp trên đè ép, chút địa vị ,quyền hành cũng không có, ở bất cứ đâu lời nói cũng không hề có trọng lượng.
Trong đầu Vương Thục Phân giờ thật mơ hồ, nhưng cái mwo hồ nhanh chóng chuyển sang hai chia rượu đắt trên bàn kia.
Đúng là cầu gì được nấy, vừa nãy muốn đi mua rượu thì có người tới mang rượu tới tận cổng, lại còn là hai chai rượu.
Đây chính là loại rượu ủ lâu năm ngũ lương dịch. Mọi năm khi tới nhà bố vợ anh rể không mang theo loại rượu này, lần trước mang theo đó chỉ là cái vỏ chia của rượu ngũ lương, chứ không phải loại cao cấp như này.
Trong đầu vương Thục Phân đã nghĩ tới viễn cảnh mang tặng bố hai chai rượu, ngày hôm đó sẽ hãnh diện biết bao, mọi lần đều thấy cái vẻ giương giương tự đắc của các chị , nhưng năm nay thì khác rồi, đến lượt mình được mở mày mở mặt với họ.
Lại còn có hai hộp thuốc lá, thuốc có thể không tặng , mang gửi lại của hàng là được một tháng tiền lương của lão Vương rồi.
Trong lúc Vương Thục Phân còn mơ màng thì ngoài phòng khác bỗng dưng phát sinh….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.